Nín chết anh đi
Vụ Thỉ Dực
2024-11-11 20:57:57
Editor: Bạch Lộc Thời
Beta: Phương Huyền
Cuối cùng Đàm Minh Bác cũng rút ra được khỏi đám người, ông phát hiện hai đứa con nhỏ cũng không chơi với đám thanh niên kia mà lại đang trốn ở trong góc nói thầm cái gì đó, ông đi tới cười hỏi: "Các con đang nói thầm cái gì vậy, sao không đi cưỡi ngựa với mọi người?"
Hai chị em liếc nhau, Đàm Hân Cách nói: "Con không cưỡi đâu."
"Chị không đi, con cũng không đi." Đàm Diệp tùy hứng nói.
Đàm Minh Bác thừa sức hiểu được rằng hai đứa bé này do không hòa hợp với cái vòng tròn này, bọn nhỏ quen vòng tròn ở trong nước hơn.
Vỗ vỗ lên bả vai từng người, Đàm Minh Bác cười nói: "Kỳ nghỉ của hai con sắp hết rồi, chỉ một thời gian ngắn chúng ta sẽ về nước, đến lúc đó các con có thể tìm bạn học chơi."
Tuy rằng nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm, Đàm Minh Bác đều mang mấy đứa trẻ xuất ngoại về nhà chính Đàm gia, thuận tiện cũng xử lý một số chuyện, nhưng thật ra lòng ông cũng hiểu là hai đứa nhỏ của ông không hề thích nhà chính Đàm gia, không thể nào tự do được như ở trong nước.
Ai ngờ hai chị em nghe ông nói như thế cũng không vui như ông nghĩ khiến ông có chút nghi hoặc.
Đàm Diệp là đứa trẻ không thể giấu những suy nghĩ trong lòng, rốt cục nhịn không nổi đành hỏi: "Cha, tiểu thư Walker. . . Có phải ông nội muốn để anh trai cưới cô ta?"
Thấy con gái cũng chăm chú nhìn ông, Đàm Minh Bác liền hiểu vì sao bọn họ lại có bộ dáng này.
Ông cười hỏi: "Làm sao, chẳng lẽ các con không thích tiểu thư Walker à?"
Đây là hình thức đồng ý trá hình.
Hai chị em không hiểu sao cảm thấy lo lắng, thậm chí Đàm Hân Cách còn thốt ra: "Vậy Lâm Nhị Bảo làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, nếu như thế thì Nhị Bảo làm sao bây giờ? Chả lẽ anh trai phải chia tay với chị ta à?"
Đàm Minh Bác kinh ngạc nhìn hai đứa bé, phát hiện lo lắng trên mặt bọn họ cũng không phải giả tạo, sau đó liền cười, mỗi tay ôm vai một đứa, dịu dàng nói: "Các con đang lo lắng cho Bảo Bảo à?"
Hai chị em liếc nhau, đồng thời mặt đỏ lên, vô ý thức phản bác.
"Ai, ai thèm lo lắng chứ?"
"Đúng, đúng vậy! Bọn con mới không thèm lo lắng đâu!"
"Nhưng, nhưng là... nếu để cho một người không quen biết làm chị dâu tương lai, còn chẳng thà để Lâm Nhị Bảo làm, ít ra anh trai rất thích chị ấy."
"Đúng, anh trai thích ai mới quan trọng, kể cả là ông nội cũng không thể ép buộc anh trai."
Nghe hai chị em mỗi người một câu, trái tim Đàm Minh Bác cảm thấy được an ủi.
Con của ông đều là những đứa trẻ ngoan, mặc dù thường xuyên cãi nhau với Lâm Bảo Bảo, nhưng mà đã sống với nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không có tình cảm? Biết được lão gia tử thật sự muốn xuất thủ, bọn họ lại lo lắng cho Lâm Bảo Bảo.
Có chút tình cảm, mặc dù vừa thấy mặt đã ầm ĩ nhưng khi gặp chuyện nhất định sẽ bởi vì đối phương mà lo lắng.
"Yên tâm, Bảo Bảo và A Mặc vẫn sẽ tốt thôi."
Hai chị em Đàm Hân Cách nhìn cha của bọn họ, vẫn rất nghi ngờ, "Vậy hôm nay chúng ta tới đây làm gì? Không phải giúp anh trai nhìn mặt tiểu thư Walker à?"
Mặt Đàm Minh Bác ôn hòa, không còn chút khôn khéo nào khi nói chuyện với người ngoài, chỉ có cưng chiều với hai đứa trẻ, cười nói: "Bởi vì anh trai các con không chịu đến, nên ba mới phải tới đấy."
"Là do ông nội? Nếu như anh trai không đến, có khi nào ông nội sẽ làm gì khác không?" Đàm Diệp cũng không phải quá ngu đần nên rất nhanh đã nghĩ ra cái gì đó.
Đàm Minh Bác không nói gì, chỉ sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.
***
Lâm Bảo Bảo vừa tắm rửa xong, lúc đang ngồi một mình ở ban công xoa xoa tóc liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Lâm Bảo Bảo nhíu mày, cầm điện thoại đi đến ban công, sau khi kết nối, lúc nghe đc giọng nói trong điện thoại không khỏi sửng sốt một chút.
"Nha, là cưng à, sao lại gọi điện thoại cho chị thế?" Lâm Bảo Bảo cười hỏi, tâm tình rất tốt.
Sau khi Đàm Hân Cách ở đầu dây bên kia nghe được giọng của Lâm Bảo Bảo liền hối hận, lẽ ra không nên hỏi cha số điện thoại của chị ta, lại còn gọi tới.
Thế nhưng. . .
"Lâm Nhị Bảo, hôm nay tôi và ba đi đến trường đua ngựa đã nhìn thấy tiểu thư Walker. Chị cũng không biết tiểu thư Walker đúng không? Gia tộc Walker có chút mối làm ăn với Đàm gia, ông nội rất thích cô ta, mà tiểu thư Walker cũng là con lai rất xinh đẹp, nghe nói ông nội muốn bắt anh trai kết hôn với cô ta. . ."
Lâm Bảo Bảo đứng trong làn gió đêm, cười lắng nghe, cũng không ngắt lời.
Đàm Hân Cách một hơi kể hết chuyện xong, hỏi cô: "Lâm Nhị Bảo, chị không nói chút gì sao?"
"Chị phải nói gì đây?" Lâm Bảo Bảo cố ý hỏi lại.
Đàm Hân Cách suýt chút bị cô làm tức chết, "Chị không sợ ông nội sẽ chia rẽ anh trai và chị à?"
"Không sợ, dù sao lòng của anh trai cưng đang ở chỗ của chị, người con gái khác không thể câu được, ông nội của cưng lại càng không."
Nghe được cái giọng không đứng đắn của cô, Đàm Hân Cách tức thành con cá nóc, "Lâm Nhị Bảo, chị nghiêm túc một chút đi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"
"Bây giờ chị đang rất nghiêm túc nha."
Giọng cười của Lâm Bảo Bảo xuyên qua điện thoại, Đàm Hân Cách phảng phất như nhìn thấy Lâm Nhị Bảo đang kiêu ngạo đứng ở trước mặt, bộ dáng vênh váo tự đắc, cảm thấy mình đúng là đã phí công quan tâm rồi.
Ngay tại lúc cô ấy tức giận muốn cúp điện thoại, âm thanh của Lâm Bảo Bảo truyền đến, "Hân Cách, cảm ơn em."
Trong nháy mắt mặt của Đàm Hân Cách đỏ lên, lắp bắp nói: "Tôi, tôi cũng không phải là đang giúp chị, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy anh trai đau lòng, tất cả mọi người đều nhìn ra được anh trai rất thích chị."
"Ừ, nhưng mà, từ lúc mười mấy tuổi anh ấy đã thích chị rồi." Lâm Bảo Bảo đắc ý, lần nữa làm Đàm Hân Cách tức giận.
Đàm Hân Cách nâng mặt, không vui khi thấy cô có bộ dáng tiểu nhân đắc chí, dữ dằn nói: "Chị cũng đừng có mà đắc ý, nếu ông nội thật sự động tay đến lúc đó chị lại muốn khóc đấy."
"Sẽ không có chuyện đó bởi vì chị tin tưởng anh trai em nha." Lâm Bảo Bảo nói.
Đàm Hân Cách cong miệng, "Nếu như anh trai cũng không chịu được áp lực của ông nội thì sao?"
"Không, anh ấy có thể."
Đàm Hân Cách không biết vì sao cô lại có loại tự tin này, bĩu môi trách móc vài câu, cuối cùng vẫn không yên lòng, cẩn thận kể lại chuyện ở trường đua ngựa cho cô, đồng thời nghiêm túc nhắc đến Đàm Minh Hiên.
"Chú nhỏ mà ông nội yêu thương nhất ấy, lần này chú nhỏ mời những người kia đến trường đua ngựa chơi nhất định là được ông nội đồng ý. Chú nhỏ của tôi từ nhỏ trong bụng đã có chủ ý xấu xa, trước kia đã từng hãm hại ba và anh, rất đáng ghét, chị nhất định phải chú ý, tránh cho những người kia đoán ý của ông nội rồi gây bất lợi cho chị. . ."
Lâm Bảo Bảo mỉm cười lắng nghe, không có nói chen vào.
Mãi đến khi Đàm Mặc tắm rửa xong đi ra, thấy cô đang nghe điện thoại không khỏi nhíu mày.
Sau khi cúp điện thoại Lâm Bảo Bảo nhìn xuống thời gian trò chuyện, không khỏi bật cười.
Có lẽ đây là lần gọi điện thoại lâu nhất của cô và Đàm Hân Cách, cảm giác thật sự là thần kỳ.
Đàm Mặc đi tới sờ lên mái tóc còn vương những giọt nước, nhìn lộn xộn không gọn gàng, phối hợp với gương mặt baby kia thật là đáng yêu.
"Mới vừa rồi em gọi điện thoại với ai thế?"
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu cười nhìn anh, "Anh nhất định là nghĩ không ra đâu nha, là em gái anh đó, Hân Cách, cô ấy đặc biệt gọi điện cho em kể về chuyện liên quan tới tiểu thư Walker và ông nội anh. . . Anh nói xem có thần kỳ không? Không nghĩ tới cô ấy lại ủng hộ em nha, nhưng mà có lẽ cũng không quá kỳ quái, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn luôn cãi nhau."
Đàm Mặc yên tĩnh lắng nghe, thấy bộ dáng đắc ý của cô, không khỏi bật cười.
Thực ra anh đã không thể nhớ nổi tình huống ở chung giữa Bảo Bảo và hai chị em từ thuở nhỏ, nhưng mà hai chị em ủng hộ cô, anh cũng không thấy kỳ quái, liền thuận theo ý cô, mặc cho cô đắc ý.
Đêm đã khuya, Đàm Mặc thấy tóc cô đã khô, liền lôi kéo cô lên giường.
Lúc tắt đèn cả căn phòng lâm vào trong bóng tối.
Bóng tối không thể ngăn cản ảnh mắt của anh, trên thực tế ở trong bóng đêm, anh vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ rất rõ ràng, thậm chí là cả người trong ngực, thấy được hình dáng đáng yêu của cô và cặp mắt sáng ngời.
Lúc cô còn đang cọ qua cọ lại, anh xoay người, đưa tay giữ lấy cô, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tiếng thở dốc tinh tế vang lên trong bóng đêm.
Mãi đến khi sắp khống chế không nổi, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, khàn khàn nói: "Đừng quậy nào. . ."
Lâm Bảo Bảo chưa từ bỏ ý định đưa tay vào trong áo của anh, ngón tay chạm vào bả vai, chôn mặt ở lồng ngực nở nang của anh, mơ hồ nói: "Anh, anh muốn à?"
Làm sao có thể không muốn cơ chứ? Anh muốn tới mức thân dưới cũng cảm thấy đau đớn.
"Ngày mai em còn phải dậy sớm đấy, còn phải bận rộn nguyên cả một ngày. . ."
Chung quy là lo lắng cô sẽ quá mệt mỏi, thậm chí sợ nếu mình có được cô, sẽ khống chế không nổi làm ra việc điên cuồng hơn. Như vậy thì thà. . . Tạm thời nhịn.
Dũng khí của Lâm Bảo Bảo cũng chỉ có trong nháy mắt, sau khi anh từ chối cô hờn dỗi quay lưng về phía anh, quyết định cho anh nín tới chết.
Cô là người có bạn trai, chuyện thân mật giữa nam nữ mặc dù không có kinh nghiệm gì cả nhưng cũng biết đại khái chuyện gì sẽ xảy ra, đặc biệt là mỗi tối chung giường chung gối với anh, bị anh ôm vào trong ngực, sao có thể không biết thân thể của anh có sự thay đổi?
Nếu không phải là phản ứng của anh vẫn rất bình thường, cô còn cho là anh không có cảm giác với cô.
Mặc dù tức giận nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngủ ở trong ngực anh, chỉ có Đàm đại thiếu là bị mất ngủ.
***
Năm ngày diễn ra đại hội giao lưu thiết kế thanh niên trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày này Đàm Mặc đều chăm chỉ đưa cô đến đại hội giao lưu, lúc cô bận học tập thì anh cũng đi làm, sau đó buổi chiều sẽ đúng giờ tới đón cô cùng nhau rời đi dưới những con mắt hâm mộ của các sinh viên đại học Nam Thành.
Chờ khi đại hội giao lưu kết thúc, mọi người đã đặt trước vé máy bay chuẩn bị trở về nước.
Sinh viên phụ trách đại hội giao lưu lần này hỏi Lâm Bảo Bảo: "Nhị Bảo, cậu có về với chúng mình luôn không?"
Lâm Nhị Bảo khoe khoang nói: "Đương nhiên là không về với các cậu được, dù sao cũng chưa có khai giảng, mình ở lại đây chơi thêm ít ngày."
Đám người sớm biết sẽ là đáp án này cũng không thấy kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của cô vẫn nhịn không được vò tóc của cô làm cô trông như bà điên mới chịu bỏ qua.
"Nhị Bảo, khai giảng gặp lại nhé."
Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên cũng chuẩn bị trở về nước, các cô gái cũng không lo lắng cho Lâm Bảo Bảo, dù sao Đàm đại thiếu cũng ở chỗ này nên không có gì đáng phải lo lắng.
Sau khi Lâm Bảo Bảo tiễn bạn học xong, cũng dọn đồ đạc đến ở trong chung cư của Đàm đại thiếu ở thành phố này.
Phong cách trang trí của căn hộ này khá giống với căn hộ ở Nam Thành, đều rất đơn giản, rất trống trải.
Đàm Mặc mang hành lý của cô vào chung cư, nhìn sắc mặt của cô là biết ngay cô đang suy nghĩ gì, không khỏi thốt ra: "Nếu em không thích thì gọi người tới trang trí lại theo sở thích của em nhé."
Lâm Bảo Bảo lắc đầu, "Thôi, em ở chỗ này cũng không lâu, vẫn không nên tốn kém như vậy."
Đàm Mặc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên chờ tới khi kết hôn phải mua một căn phòng mới.
Kỳ nghỉ hè sau đó, Lâm Bảo Bảo ở lại nước ngoài với Đàm Mặc.
Đàm Mặc thật sự rất bận, năm ngày của đại hội giao lưu cũng không biết tại sao anh lại có thể dành thời gian để đến ở cùng với cô, nhìn bộ dáng như rất rảnh rỗi, nếu không phải do Doãn thư ký sắp sụp đổ tới nơi nói cho cô biết thì cô vẫn cứ nghĩ anh rất nhàn nhã.
Đối với việc Lâm Bảo Bảo quyết định ở lại, Doãn thư ký cảm động muốn khóc.
Ngày hôm đó, lúc Doãn thư ký tới nhà để đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nhịn không được tán gẫu vài câu với Lâm Bảo Bảo, "Boss thật ra rất bận, cô chớ tin cái bộ dạng không có gì của anh ấy, chỉ cần vừa đến công ty cái là boss sẽ bật mode hình thức cuồng công việc, cũng may hiệu suất của anh ấy rất cao mà lại vô cùng có tính răn đe, làm cấp dưới cũng bị xoay theo anh ấy, nếu không thì boss cũng không thể đúng giờ tan làm về với cô. . ."
Đàm Mặc không chỉ có thể nâng cao hiệu suất làm việc của cấp dưới, mà Doãn thư ký cũng bị anh xoay đến mức hiệu suất công việc cũng tăng lên mấy lần.
Trước khi đi theo Đàm Mặc, Doãn thư ký vẫn cho là mình rất lợi hại rất tài giỏi, qua lại giữa hai người đàn ông nhà Đàm gia, đồng thời phục vụ cho bọn họ, nhưng vẫn có thể vạch kế hoạch cẩn thận cho tâm tư của mình, trong lòng không phải không cảm thấy có chút đắc ý.
Mãi cho đến khi quyết định đầu quân vào dưới trướng Đàm Mặc, chân chính đi theo bên người Đàm Mặc mới phát hiện thật ra mình vẫn còn có thể lợi hại hơn.
Đàm Mặc căn bản không coi cô ta là người, quả thực đã coi cô ta thành chó mèo để sai việc.
Đặc biệt là mỗi lần Đàm Mặc vứt hết công việc để đi tìm tiểu thanh mai của anh thì Doãn thư ký liền xui xẻo, chuyện gì cũng đều đổ xuống trên đầu cô ấy, khi đó cô ấy cảm thấy làm chó làm mèo còn hạnh phúc hơn.
Cho nên đối với việc Lâm Bảo Bảo ở lại, Doãn thư ký vạn phần hoan nghênh, có Lâm Bảo Bảo ở đây, vị boss kia sẽ không canh cánh việc về nước với tiểu thanh mai của mình, cũng sẽ không vì hai người cách nhau quá xa mà u ám cáu kỉnh, thành ra công việc của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy Doãn thư ký nói quá khoa trương, cười cười không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Doãn thư ký phụ trách chăm sóc cô, cô muốn gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho Doãn thư ký là được, Lâm Bảo Bảo một lần nữa cảm giác được Doãn thư ký rất tài giỏi.
Thế là mỗi lần khi Doãn thư ký tới, cô đều sẽ đặc biệt giữ cô ấy lại ăn bữa cơm.
Doãn thư ký đối với việc mình có thể đi vào cái ổ nhỏ của boss và tiểu thanh mai cảm thấy rất vinh hạnh.
Đáng tiếc Đàm Mặc cũng không vui cho nổi, nếu không phải tháng tám có một hạng mục vô cùng quan trọng khiến anh bận rộn tới mức không thể thoát thân, khả năng sớm đã ném Doãn thư ký đến ăn chực ra bên ngoài.
Biết Đàm Mặc rất bận rộn, Lâm Bảo Bảo rất chu đáo cũng không có chiếm quá nhiều thời gian của anh, tự đi làm việc của mình.
Lần này tham gia đại hội giao lưu thiết kế thanh niên đã đem lại cho Lâm Bảo Bảo rất nhiều kinh nghiệm, sau khi tới căn hộ của Đàm Mặc, cô trở thành một trạch nữ, vùi đầu vào học tập nghiên cứu, giao lưu trao đổi những kinh nghiệm và hiểu biết của mình với các bạn học phía bên kia đại dương, thời gian trôi qua rất phong phú.
Đến giữa tháng tám, chỉ còn khoảng mười ngày nữa sẽ đến khai giảng, Lâm Bảo Bảo rốt cục quyết định dừng hết mọi việc để đi tham quan thành phố này.
Ban đêm, lúc hai người cùng nhau ăn cơm, Lâm Bảo Bảo nói quyết định của mình cho Đàm Mặc.
Đàm Mặc biết cô thích vui chơi, nhưng mà hiện tại anh không thể đi cùng với cô, trong lòng anh rất không nỡ để cho cô đi chơi một mình cô đơn, hỏi: "Muốn anh gọi người đi với em không?"
"Doãn thư ký á? Không cần đâu, cô ấy cũng rất bận, không cần làm phiền cô ấy." Lâm Bảo Bảo xua tay, Doãn thư ký tài giỏi thế nào đi nữa cũng không thể giày vò cô ấy như thế, tốt xấu gì cũng cùng là phụ nữ, Lâm Bảo Bảo cũng không muốn giày vò Doãn thư ký.
Nếu như Doãn thư ký nghe được cô nói như thế nhất định sẽ rất cảm động, không uổng công mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn lượn lờ tạo hảo cảm trước mặt vị đại tiểu thư này.
"Không phải Doãn thư ký, Hân Cách có được không?" Đàm Mặc hỏi.
Lâm Bảo Bảo a một tiếng, hỏi: "Con bé chưa về nước à?"
"Mấy ngày nữa là về rồi."
Lâm Bảo Bảo nhớ tới thời gian Đàm Hân Cách khai giảng, hiểu ý của anh, cười nói: "Vậy đợi chút nữa em sẽ gọi điện thoại cho con bé."
Ăn xong cơm tối, hai người cùng nhau đi dạo, rồi về ngồi trước tivi nhìn điện thoại.
Lâm Bảo Bảo dựa vào trong ngực anh, cầm điện thoại gọi cho Đàm Hân Cách.
Từ sau lần trò chuyện trước, Lâm Bảo Bảo đã lưu số điện thoại của Đàm Hân Cách, trước kia mỗi lần gặp nhau bọn họ đều luôn cãi vã ầm ĩ, đương nhiên sẽ không lưu số của nhau, lần này bởi vì chuyện của tiểu thư Walker, Đàm Hân Cách chủ động gọi tới trước, Lâm Bảo Bảo thừa cơ lưu lại.
Tiếng chuông reo mười mấy giây thì đầu bên kia mới chậm chạp nhấc máy, phảng phất như là cố ý.
Lâm Bảo Bảo cũng không thèm để ý đến loại khó chịu này của cô gái nhỏ, cười hỏi: "Gần đây cưng có rảnh không, cùng đi chơi nhé."
"Đi đâu chơi bây giờ? Thời tiết bên ngoài nóng như vậy. . ." Đàm Hân Cách kỳ quái nói.
"Anh trai cưng bảo thế, một câu thôi, đi hay không?" Lâm Bảo Bảo rất hiểu cách để đâm trúng điểm yếu của hai chị em này.
Đàm Hân Cách không ngoài ý muốn chút nào liền khuất phục, sau khi hẹn tốt thời gian xong liền trực tiếp cúp máy.
Cầm điện thoại, Lâm Bảo Bảo quay đầu cười với Đàm Mặc, "Người Đàm gia các anh quả nhiên là muộn tao* (* ý chỉ người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp - PH) mà."
Đàm Mặc ôm eo của cô, không phản bác lại câu này, nếu không phải muộn tao thì thời thiếu niên anh đã sớm yêu đương với cô rồi, chứ không phải kéo dài tới tận bây giờ.
Nói đến đây, mặc dù cô không có chút tin tưởng nào vào tình cảm và hôn nhân, nhưng cô tự do và thoải mái hơn rất nhiều người, nếu không thì cũng không thừa nhận tình cảm và yêu đương với anh nhanh như vậy. Mặc dù điều này là do cô thiếu tình yêu thương, nhưng càng nhiều hơn là sự lương thiện và tính cách tùy hứng của cô.
Nếu như không có tổn thương khi còn bé từ cha mẹ có lẽ bây giờ cô đã sống hạnh phúc và thoải mái hơn.
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Bảo Bảo đưa Đàm Mặc ra cửa liền đi tới nơi đã hẹn với Đàm Hân Cách.
Chỉ là không nghĩ tới cũng có cả Đàm Diệp.
Thấy Lâm Bảo Bảo nhíu mày, bộ dáng kinh ngạc, Đàm Diệp lập tức kêu lên, "Làm sao? Tôi không thể tới à? Chị rủ chị tôi đi được thế mà lại vứt tôi ở nhà một mình, còn lâu đi nhé!"
Lâm Bảo Bảo cười hì hì nói: "Chị có nói gì đâu, cưng la ó cái gì? Còn có, hai nữ sinh đi chơi với nhau, cưng là nam sinh chả lẽ không cảm thấy không thú vị à?"
Đàm Diệp hừ một tiếng, "Chả sao, lát nữa tôi đi tìm anh trai."
"Anh trai cưng rất bận đó nha, chứ nếu không cưng nghĩ sao chị lại gọi Hân Cách đến?"
Đàm Diệp nói không lại cô, lập tức có chút vội, suýt chút nữa liền muốn quay đầu rời đi, không cần phải nhìn gương mặt chán ghét của Lâm Nhị Bảo nữa.
Nhưng hắn vẫn kiên trì nhịn, không có cách nào, Lâm Nhị Bảo lấy Đàm Mặc làm bùa bảo vệ, hai chị em căn bản là không có cách từ chối.
Lâm Bảo Bảo cũng hiểu được nên có chừng mực không chọc hắn nữa, gọi Đàm Hân Cách, hai người đi tới địa điểm mình đã chọn.
Hôm nay bọn họ muốn đi chụp ảnh danh lam thắng cảnh ở một số thành phố cũ, bởi vì ba người đều không phải người địa phương nên đều không hiểu rõ đối với nơi này cho lắm, đều là tra ở trên mạng và dân bản xứ giới thiệu.
Lâm Bảo Bảo và Đàm Hân Cách mỗi người mang theo một cái máy ảnh treo trên cổ, chụp khắp nơi, chỉ cần cái gì mà hai cô gái thấy hứng thú đều sẽ chụp lại.
Buổi trưa, ba người đến một nhà hàng gần công ty Đàm gia để ăn cơm.
Thấy bộ dáng hai chị em mất hồn mất vía, Lâm Bảo Bảo gọi điện thoại cho Đàm Mặc dưới ánh mắt trông mong của hai chị em, hẹn anh ra ăn cơm chung với nhau.
Đến khi Đàm Mặc xuất hiện, hai chị em Đàm Hân Cách mừng rỡ trừng to mắt, đã quên hết khó chịu với Lâm Bảo Bảo, mau chóng kêu anh ngồi xuống.
Mặc dù là người một nhà, nhưng bởi vì địa vị của Đàm Mặc ở trong lòng ông nội không giống nhau, nên trước đây ba anh em quanh năm suốt tháng gặp nhau rất ít, lại càng không nói tới một năm nay, Đàm Mặc không phải ở nước ngoài thì cũng là ở Nam Thành, thời gian anh về thành phố Ngọc Châu rất ít, số lần hai chị em gặp anh càng ngày càng ít.
Đáng tiếc là người thì đã gặp nhưng hai chị em lại cứng đờ ở đó, không nói gì.
Lâm Bảo Bảo uống một ngụm canh, nói: "Không phải hai cưng muốn gặp anh ấy à? Bây giờ gặp rồi đó, sao không nói gì vậy?"
Hai chị em đồng thời trừng cô một cái, bọn hắn không phải là đang tìm chủ đề à?
Đàm Mặc thờ ơ, lúc ánh mắt anh rơi xuống người Lâm Bảo Bảo mới lộ ra chút dịu dàng, điều này khiến lòng hai chị em chua xót không thôi, quả nhiên anh trai rất yêu Lâm Nhị Bảo.
Mãi tới khi Lâm Bảo Bảo âm thầm thọc anh một cái, Đàm Mặc mới bố thí một ánh mắt cho hai chị em, hỏi: "Ở nhà có tốt không?"
Cái nhà này là đang nói tới nhà chính.
Đàm Diệp lập tức nói: "Không tốt gì cả, những người kia thật sự quá đáng ghét, vẫn luôn tỏ ra cao cao tại thượng, cho rằng mình là đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà chính nên vẫn luôn coi thường bọn em."
Đàm Hân Cách nhỏ giọng nói: "Nhưng mà có ba ở đó nên bọn họ cũng không dám bắt nạt bọn em."
Lớn lên ở trong nước và lớn lên ở nhà chính là hai khái niệm khác nhau, cho nên hai chị em vẫn một mực không cách nào hoà nhập được với anh chị em họ Đàm gia, thậm chí mơ hồ còn bị bọn họ coi thường. Loại coi thường này ngoại trừ việc không phải do cùng nhau lớn lên, mà cũng bởi vì thân phận của bọn họ, một người là dưỡng nữ của Đàm Minh Bác, một người là con trai ngoài ý muốn của Đàm Minh Bác.
Nhưng mà may mắn Đàm Minh Bác vẫn che chở cho mấy đứa nhỏ, coi như trong lòng những người kia có cái gì cũng sẽ không nói ra.
"Không thích thì không cần trở về." Đàm Mặc nói.
Nghe anh nói như thế, hai chị em sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ vâng một tiếng, bọn họ mừng không phải là vì không cần trở về, mà là vì thái độ của anh trai.
Đột nhiên Lâm Bảo Bảo cảm thấy đôi chị em này cũng khá tốt, bữa cơm này ăn rất hoà thuận vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Đàm Mặc cũng phải về công ty.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp được một đám người tiến lại, hai chị em Đàm Hân Cách nhìn thấy hai người đàn ông ở giữa đám người, như lâm đại địch.
Beta: Phương Huyền
Cuối cùng Đàm Minh Bác cũng rút ra được khỏi đám người, ông phát hiện hai đứa con nhỏ cũng không chơi với đám thanh niên kia mà lại đang trốn ở trong góc nói thầm cái gì đó, ông đi tới cười hỏi: "Các con đang nói thầm cái gì vậy, sao không đi cưỡi ngựa với mọi người?"
Hai chị em liếc nhau, Đàm Hân Cách nói: "Con không cưỡi đâu."
"Chị không đi, con cũng không đi." Đàm Diệp tùy hứng nói.
Đàm Minh Bác thừa sức hiểu được rằng hai đứa bé này do không hòa hợp với cái vòng tròn này, bọn nhỏ quen vòng tròn ở trong nước hơn.
Vỗ vỗ lên bả vai từng người, Đàm Minh Bác cười nói: "Kỳ nghỉ của hai con sắp hết rồi, chỉ một thời gian ngắn chúng ta sẽ về nước, đến lúc đó các con có thể tìm bạn học chơi."
Tuy rằng nghỉ đông và nghỉ hè mỗi năm, Đàm Minh Bác đều mang mấy đứa trẻ xuất ngoại về nhà chính Đàm gia, thuận tiện cũng xử lý một số chuyện, nhưng thật ra lòng ông cũng hiểu là hai đứa nhỏ của ông không hề thích nhà chính Đàm gia, không thể nào tự do được như ở trong nước.
Ai ngờ hai chị em nghe ông nói như thế cũng không vui như ông nghĩ khiến ông có chút nghi hoặc.
Đàm Diệp là đứa trẻ không thể giấu những suy nghĩ trong lòng, rốt cục nhịn không nổi đành hỏi: "Cha, tiểu thư Walker. . . Có phải ông nội muốn để anh trai cưới cô ta?"
Thấy con gái cũng chăm chú nhìn ông, Đàm Minh Bác liền hiểu vì sao bọn họ lại có bộ dáng này.
Ông cười hỏi: "Làm sao, chẳng lẽ các con không thích tiểu thư Walker à?"
Đây là hình thức đồng ý trá hình.
Hai chị em không hiểu sao cảm thấy lo lắng, thậm chí Đàm Hân Cách còn thốt ra: "Vậy Lâm Nhị Bảo làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, nếu như thế thì Nhị Bảo làm sao bây giờ? Chả lẽ anh trai phải chia tay với chị ta à?"
Đàm Minh Bác kinh ngạc nhìn hai đứa bé, phát hiện lo lắng trên mặt bọn họ cũng không phải giả tạo, sau đó liền cười, mỗi tay ôm vai một đứa, dịu dàng nói: "Các con đang lo lắng cho Bảo Bảo à?"
Hai chị em liếc nhau, đồng thời mặt đỏ lên, vô ý thức phản bác.
"Ai, ai thèm lo lắng chứ?"
"Đúng, đúng vậy! Bọn con mới không thèm lo lắng đâu!"
"Nhưng, nhưng là... nếu để cho một người không quen biết làm chị dâu tương lai, còn chẳng thà để Lâm Nhị Bảo làm, ít ra anh trai rất thích chị ấy."
"Đúng, anh trai thích ai mới quan trọng, kể cả là ông nội cũng không thể ép buộc anh trai."
Nghe hai chị em mỗi người một câu, trái tim Đàm Minh Bác cảm thấy được an ủi.
Con của ông đều là những đứa trẻ ngoan, mặc dù thường xuyên cãi nhau với Lâm Bảo Bảo, nhưng mà đã sống với nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không có tình cảm? Biết được lão gia tử thật sự muốn xuất thủ, bọn họ lại lo lắng cho Lâm Bảo Bảo.
Có chút tình cảm, mặc dù vừa thấy mặt đã ầm ĩ nhưng khi gặp chuyện nhất định sẽ bởi vì đối phương mà lo lắng.
"Yên tâm, Bảo Bảo và A Mặc vẫn sẽ tốt thôi."
Hai chị em Đàm Hân Cách nhìn cha của bọn họ, vẫn rất nghi ngờ, "Vậy hôm nay chúng ta tới đây làm gì? Không phải giúp anh trai nhìn mặt tiểu thư Walker à?"
Mặt Đàm Minh Bác ôn hòa, không còn chút khôn khéo nào khi nói chuyện với người ngoài, chỉ có cưng chiều với hai đứa trẻ, cười nói: "Bởi vì anh trai các con không chịu đến, nên ba mới phải tới đấy."
"Là do ông nội? Nếu như anh trai không đến, có khi nào ông nội sẽ làm gì khác không?" Đàm Diệp cũng không phải quá ngu đần nên rất nhanh đã nghĩ ra cái gì đó.
Đàm Minh Bác không nói gì, chỉ sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.
***
Lâm Bảo Bảo vừa tắm rửa xong, lúc đang ngồi một mình ở ban công xoa xoa tóc liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Là một dãy số xa lạ.
Lâm Bảo Bảo nhíu mày, cầm điện thoại đi đến ban công, sau khi kết nối, lúc nghe đc giọng nói trong điện thoại không khỏi sửng sốt một chút.
"Nha, là cưng à, sao lại gọi điện thoại cho chị thế?" Lâm Bảo Bảo cười hỏi, tâm tình rất tốt.
Sau khi Đàm Hân Cách ở đầu dây bên kia nghe được giọng của Lâm Bảo Bảo liền hối hận, lẽ ra không nên hỏi cha số điện thoại của chị ta, lại còn gọi tới.
Thế nhưng. . .
"Lâm Nhị Bảo, hôm nay tôi và ba đi đến trường đua ngựa đã nhìn thấy tiểu thư Walker. Chị cũng không biết tiểu thư Walker đúng không? Gia tộc Walker có chút mối làm ăn với Đàm gia, ông nội rất thích cô ta, mà tiểu thư Walker cũng là con lai rất xinh đẹp, nghe nói ông nội muốn bắt anh trai kết hôn với cô ta. . ."
Lâm Bảo Bảo đứng trong làn gió đêm, cười lắng nghe, cũng không ngắt lời.
Đàm Hân Cách một hơi kể hết chuyện xong, hỏi cô: "Lâm Nhị Bảo, chị không nói chút gì sao?"
"Chị phải nói gì đây?" Lâm Bảo Bảo cố ý hỏi lại.
Đàm Hân Cách suýt chút bị cô làm tức chết, "Chị không sợ ông nội sẽ chia rẽ anh trai và chị à?"
"Không sợ, dù sao lòng của anh trai cưng đang ở chỗ của chị, người con gái khác không thể câu được, ông nội của cưng lại càng không."
Nghe được cái giọng không đứng đắn của cô, Đàm Hân Cách tức thành con cá nóc, "Lâm Nhị Bảo, chị nghiêm túc một chút đi, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc đấy!"
"Bây giờ chị đang rất nghiêm túc nha."
Giọng cười của Lâm Bảo Bảo xuyên qua điện thoại, Đàm Hân Cách phảng phất như nhìn thấy Lâm Nhị Bảo đang kiêu ngạo đứng ở trước mặt, bộ dáng vênh váo tự đắc, cảm thấy mình đúng là đã phí công quan tâm rồi.
Ngay tại lúc cô ấy tức giận muốn cúp điện thoại, âm thanh của Lâm Bảo Bảo truyền đến, "Hân Cách, cảm ơn em."
Trong nháy mắt mặt của Đàm Hân Cách đỏ lên, lắp bắp nói: "Tôi, tôi cũng không phải là đang giúp chị, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy anh trai đau lòng, tất cả mọi người đều nhìn ra được anh trai rất thích chị."
"Ừ, nhưng mà, từ lúc mười mấy tuổi anh ấy đã thích chị rồi." Lâm Bảo Bảo đắc ý, lần nữa làm Đàm Hân Cách tức giận.
Đàm Hân Cách nâng mặt, không vui khi thấy cô có bộ dáng tiểu nhân đắc chí, dữ dằn nói: "Chị cũng đừng có mà đắc ý, nếu ông nội thật sự động tay đến lúc đó chị lại muốn khóc đấy."
"Sẽ không có chuyện đó bởi vì chị tin tưởng anh trai em nha." Lâm Bảo Bảo nói.
Đàm Hân Cách cong miệng, "Nếu như anh trai cũng không chịu được áp lực của ông nội thì sao?"
"Không, anh ấy có thể."
Đàm Hân Cách không biết vì sao cô lại có loại tự tin này, bĩu môi trách móc vài câu, cuối cùng vẫn không yên lòng, cẩn thận kể lại chuyện ở trường đua ngựa cho cô, đồng thời nghiêm túc nhắc đến Đàm Minh Hiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chú nhỏ mà ông nội yêu thương nhất ấy, lần này chú nhỏ mời những người kia đến trường đua ngựa chơi nhất định là được ông nội đồng ý. Chú nhỏ của tôi từ nhỏ trong bụng đã có chủ ý xấu xa, trước kia đã từng hãm hại ba và anh, rất đáng ghét, chị nhất định phải chú ý, tránh cho những người kia đoán ý của ông nội rồi gây bất lợi cho chị. . ."
Lâm Bảo Bảo mỉm cười lắng nghe, không có nói chen vào.
Mãi đến khi Đàm Mặc tắm rửa xong đi ra, thấy cô đang nghe điện thoại không khỏi nhíu mày.
Sau khi cúp điện thoại Lâm Bảo Bảo nhìn xuống thời gian trò chuyện, không khỏi bật cười.
Có lẽ đây là lần gọi điện thoại lâu nhất của cô và Đàm Hân Cách, cảm giác thật sự là thần kỳ.
Đàm Mặc đi tới sờ lên mái tóc còn vương những giọt nước, nhìn lộn xộn không gọn gàng, phối hợp với gương mặt baby kia thật là đáng yêu.
"Mới vừa rồi em gọi điện thoại với ai thế?"
Lâm Bảo Bảo ngẩng đầu cười nhìn anh, "Anh nhất định là nghĩ không ra đâu nha, là em gái anh đó, Hân Cách, cô ấy đặc biệt gọi điện cho em kể về chuyện liên quan tới tiểu thư Walker và ông nội anh. . . Anh nói xem có thần kỳ không? Không nghĩ tới cô ấy lại ủng hộ em nha, nhưng mà có lẽ cũng không quá kỳ quái, chúng ta có giao tình nhiều năm như vậy, mặc dù vẫn luôn cãi nhau."
Đàm Mặc yên tĩnh lắng nghe, thấy bộ dáng đắc ý của cô, không khỏi bật cười.
Thực ra anh đã không thể nhớ nổi tình huống ở chung giữa Bảo Bảo và hai chị em từ thuở nhỏ, nhưng mà hai chị em ủng hộ cô, anh cũng không thấy kỳ quái, liền thuận theo ý cô, mặc cho cô đắc ý.
Đêm đã khuya, Đàm Mặc thấy tóc cô đã khô, liền lôi kéo cô lên giường.
Lúc tắt đèn cả căn phòng lâm vào trong bóng tối.
Bóng tối không thể ngăn cản ảnh mắt của anh, trên thực tế ở trong bóng đêm, anh vẫn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ rất rõ ràng, thậm chí là cả người trong ngực, thấy được hình dáng đáng yêu của cô và cặp mắt sáng ngời.
Lúc cô còn đang cọ qua cọ lại, anh xoay người, đưa tay giữ lấy cô, dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Tiếng thở dốc tinh tế vang lên trong bóng đêm.
Mãi đến khi sắp khống chế không nổi, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, khàn khàn nói: "Đừng quậy nào. . ."
Lâm Bảo Bảo chưa từ bỏ ý định đưa tay vào trong áo của anh, ngón tay chạm vào bả vai, chôn mặt ở lồng ngực nở nang của anh, mơ hồ nói: "Anh, anh muốn à?"
Làm sao có thể không muốn cơ chứ? Anh muốn tới mức thân dưới cũng cảm thấy đau đớn.
"Ngày mai em còn phải dậy sớm đấy, còn phải bận rộn nguyên cả một ngày. . ."
Chung quy là lo lắng cô sẽ quá mệt mỏi, thậm chí sợ nếu mình có được cô, sẽ khống chế không nổi làm ra việc điên cuồng hơn. Như vậy thì thà. . . Tạm thời nhịn.
Dũng khí của Lâm Bảo Bảo cũng chỉ có trong nháy mắt, sau khi anh từ chối cô hờn dỗi quay lưng về phía anh, quyết định cho anh nín tới chết.
Cô là người có bạn trai, chuyện thân mật giữa nam nữ mặc dù không có kinh nghiệm gì cả nhưng cũng biết đại khái chuyện gì sẽ xảy ra, đặc biệt là mỗi tối chung giường chung gối với anh, bị anh ôm vào trong ngực, sao có thể không biết thân thể của anh có sự thay đổi?
Nếu không phải là phản ứng của anh vẫn rất bình thường, cô còn cho là anh không có cảm giác với cô.
Mặc dù tức giận nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi ngủ ở trong ngực anh, chỉ có Đàm đại thiếu là bị mất ngủ.
***
Năm ngày diễn ra đại hội giao lưu thiết kế thanh niên trôi qua rất nhanh.
Mấy ngày này Đàm Mặc đều chăm chỉ đưa cô đến đại hội giao lưu, lúc cô bận học tập thì anh cũng đi làm, sau đó buổi chiều sẽ đúng giờ tới đón cô cùng nhau rời đi dưới những con mắt hâm mộ của các sinh viên đại học Nam Thành.
Chờ khi đại hội giao lưu kết thúc, mọi người đã đặt trước vé máy bay chuẩn bị trở về nước.
Sinh viên phụ trách đại hội giao lưu lần này hỏi Lâm Bảo Bảo: "Nhị Bảo, cậu có về với chúng mình luôn không?"
Lâm Nhị Bảo khoe khoang nói: "Đương nhiên là không về với các cậu được, dù sao cũng chưa có khai giảng, mình ở lại đây chơi thêm ít ngày."
Đám người sớm biết sẽ là đáp án này cũng không thấy kỳ quái, nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của cô vẫn nhịn không được vò tóc của cô làm cô trông như bà điên mới chịu bỏ qua.
"Nhị Bảo, khai giảng gặp lại nhé."
Lâu Linh và Bùi Tầm Huyên cũng chuẩn bị trở về nước, các cô gái cũng không lo lắng cho Lâm Bảo Bảo, dù sao Đàm đại thiếu cũng ở chỗ này nên không có gì đáng phải lo lắng.
Sau khi Lâm Bảo Bảo tiễn bạn học xong, cũng dọn đồ đạc đến ở trong chung cư của Đàm đại thiếu ở thành phố này.
Phong cách trang trí của căn hộ này khá giống với căn hộ ở Nam Thành, đều rất đơn giản, rất trống trải.
Đàm Mặc mang hành lý của cô vào chung cư, nhìn sắc mặt của cô là biết ngay cô đang suy nghĩ gì, không khỏi thốt ra: "Nếu em không thích thì gọi người tới trang trí lại theo sở thích của em nhé."
Lâm Bảo Bảo lắc đầu, "Thôi, em ở chỗ này cũng không lâu, vẫn không nên tốn kém như vậy."
Đàm Mặc gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên chờ tới khi kết hôn phải mua một căn phòng mới.
Kỳ nghỉ hè sau đó, Lâm Bảo Bảo ở lại nước ngoài với Đàm Mặc.
Đàm Mặc thật sự rất bận, năm ngày của đại hội giao lưu cũng không biết tại sao anh lại có thể dành thời gian để đến ở cùng với cô, nhìn bộ dáng như rất rảnh rỗi, nếu không phải do Doãn thư ký sắp sụp đổ tới nơi nói cho cô biết thì cô vẫn cứ nghĩ anh rất nhàn nhã.
Đối với việc Lâm Bảo Bảo quyết định ở lại, Doãn thư ký cảm động muốn khóc.
Ngày hôm đó, lúc Doãn thư ký tới nhà để đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới, nhịn không được tán gẫu vài câu với Lâm Bảo Bảo, "Boss thật ra rất bận, cô chớ tin cái bộ dạng không có gì của anh ấy, chỉ cần vừa đến công ty cái là boss sẽ bật mode hình thức cuồng công việc, cũng may hiệu suất của anh ấy rất cao mà lại vô cùng có tính răn đe, làm cấp dưới cũng bị xoay theo anh ấy, nếu không thì boss cũng không thể đúng giờ tan làm về với cô. . ."
Đàm Mặc không chỉ có thể nâng cao hiệu suất làm việc của cấp dưới, mà Doãn thư ký cũng bị anh xoay đến mức hiệu suất công việc cũng tăng lên mấy lần.
Trước khi đi theo Đàm Mặc, Doãn thư ký vẫn cho là mình rất lợi hại rất tài giỏi, qua lại giữa hai người đàn ông nhà Đàm gia, đồng thời phục vụ cho bọn họ, nhưng vẫn có thể vạch kế hoạch cẩn thận cho tâm tư của mình, trong lòng không phải không cảm thấy có chút đắc ý.
Mãi cho đến khi quyết định đầu quân vào dưới trướng Đàm Mặc, chân chính đi theo bên người Đàm Mặc mới phát hiện thật ra mình vẫn còn có thể lợi hại hơn.
Đàm Mặc căn bản không coi cô ta là người, quả thực đã coi cô ta thành chó mèo để sai việc.
Đặc biệt là mỗi lần Đàm Mặc vứt hết công việc để đi tìm tiểu thanh mai của anh thì Doãn thư ký liền xui xẻo, chuyện gì cũng đều đổ xuống trên đầu cô ấy, khi đó cô ấy cảm thấy làm chó làm mèo còn hạnh phúc hơn.
Cho nên đối với việc Lâm Bảo Bảo ở lại, Doãn thư ký vạn phần hoan nghênh, có Lâm Bảo Bảo ở đây, vị boss kia sẽ không canh cánh việc về nước với tiểu thanh mai của mình, cũng sẽ không vì hai người cách nhau quá xa mà u ám cáu kỉnh, thành ra công việc của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Lâm Bảo Bảo cảm thấy Doãn thư ký nói quá khoa trương, cười cười không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Doãn thư ký phụ trách chăm sóc cô, cô muốn gì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho Doãn thư ký là được, Lâm Bảo Bảo một lần nữa cảm giác được Doãn thư ký rất tài giỏi.
Thế là mỗi lần khi Doãn thư ký tới, cô đều sẽ đặc biệt giữ cô ấy lại ăn bữa cơm.
Doãn thư ký đối với việc mình có thể đi vào cái ổ nhỏ của boss và tiểu thanh mai cảm thấy rất vinh hạnh.
Đáng tiếc Đàm Mặc cũng không vui cho nổi, nếu không phải tháng tám có một hạng mục vô cùng quan trọng khiến anh bận rộn tới mức không thể thoát thân, khả năng sớm đã ném Doãn thư ký đến ăn chực ra bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết Đàm Mặc rất bận rộn, Lâm Bảo Bảo rất chu đáo cũng không có chiếm quá nhiều thời gian của anh, tự đi làm việc của mình.
Lần này tham gia đại hội giao lưu thiết kế thanh niên đã đem lại cho Lâm Bảo Bảo rất nhiều kinh nghiệm, sau khi tới căn hộ của Đàm Mặc, cô trở thành một trạch nữ, vùi đầu vào học tập nghiên cứu, giao lưu trao đổi những kinh nghiệm và hiểu biết của mình với các bạn học phía bên kia đại dương, thời gian trôi qua rất phong phú.
Đến giữa tháng tám, chỉ còn khoảng mười ngày nữa sẽ đến khai giảng, Lâm Bảo Bảo rốt cục quyết định dừng hết mọi việc để đi tham quan thành phố này.
Ban đêm, lúc hai người cùng nhau ăn cơm, Lâm Bảo Bảo nói quyết định của mình cho Đàm Mặc.
Đàm Mặc biết cô thích vui chơi, nhưng mà hiện tại anh không thể đi cùng với cô, trong lòng anh rất không nỡ để cho cô đi chơi một mình cô đơn, hỏi: "Muốn anh gọi người đi với em không?"
"Doãn thư ký á? Không cần đâu, cô ấy cũng rất bận, không cần làm phiền cô ấy." Lâm Bảo Bảo xua tay, Doãn thư ký tài giỏi thế nào đi nữa cũng không thể giày vò cô ấy như thế, tốt xấu gì cũng cùng là phụ nữ, Lâm Bảo Bảo cũng không muốn giày vò Doãn thư ký.
Nếu như Doãn thư ký nghe được cô nói như thế nhất định sẽ rất cảm động, không uổng công mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn lượn lờ tạo hảo cảm trước mặt vị đại tiểu thư này.
"Không phải Doãn thư ký, Hân Cách có được không?" Đàm Mặc hỏi.
Lâm Bảo Bảo a một tiếng, hỏi: "Con bé chưa về nước à?"
"Mấy ngày nữa là về rồi."
Lâm Bảo Bảo nhớ tới thời gian Đàm Hân Cách khai giảng, hiểu ý của anh, cười nói: "Vậy đợi chút nữa em sẽ gọi điện thoại cho con bé."
Ăn xong cơm tối, hai người cùng nhau đi dạo, rồi về ngồi trước tivi nhìn điện thoại.
Lâm Bảo Bảo dựa vào trong ngực anh, cầm điện thoại gọi cho Đàm Hân Cách.
Từ sau lần trò chuyện trước, Lâm Bảo Bảo đã lưu số điện thoại của Đàm Hân Cách, trước kia mỗi lần gặp nhau bọn họ đều luôn cãi vã ầm ĩ, đương nhiên sẽ không lưu số của nhau, lần này bởi vì chuyện của tiểu thư Walker, Đàm Hân Cách chủ động gọi tới trước, Lâm Bảo Bảo thừa cơ lưu lại.
Tiếng chuông reo mười mấy giây thì đầu bên kia mới chậm chạp nhấc máy, phảng phất như là cố ý.
Lâm Bảo Bảo cũng không thèm để ý đến loại khó chịu này của cô gái nhỏ, cười hỏi: "Gần đây cưng có rảnh không, cùng đi chơi nhé."
"Đi đâu chơi bây giờ? Thời tiết bên ngoài nóng như vậy. . ." Đàm Hân Cách kỳ quái nói.
"Anh trai cưng bảo thế, một câu thôi, đi hay không?" Lâm Bảo Bảo rất hiểu cách để đâm trúng điểm yếu của hai chị em này.
Đàm Hân Cách không ngoài ý muốn chút nào liền khuất phục, sau khi hẹn tốt thời gian xong liền trực tiếp cúp máy.
Cầm điện thoại, Lâm Bảo Bảo quay đầu cười với Đàm Mặc, "Người Đàm gia các anh quả nhiên là muộn tao* (* ý chỉ người bên ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp - PH) mà."
Đàm Mặc ôm eo của cô, không phản bác lại câu này, nếu không phải muộn tao thì thời thiếu niên anh đã sớm yêu đương với cô rồi, chứ không phải kéo dài tới tận bây giờ.
Nói đến đây, mặc dù cô không có chút tin tưởng nào vào tình cảm và hôn nhân, nhưng cô tự do và thoải mái hơn rất nhiều người, nếu không thì cũng không thừa nhận tình cảm và yêu đương với anh nhanh như vậy. Mặc dù điều này là do cô thiếu tình yêu thương, nhưng càng nhiều hơn là sự lương thiện và tính cách tùy hứng của cô.
Nếu như không có tổn thương khi còn bé từ cha mẹ có lẽ bây giờ cô đã sống hạnh phúc và thoải mái hơn.
Ngày hôm sau, sau khi Lâm Bảo Bảo đưa Đàm Mặc ra cửa liền đi tới nơi đã hẹn với Đàm Hân Cách.
Chỉ là không nghĩ tới cũng có cả Đàm Diệp.
Thấy Lâm Bảo Bảo nhíu mày, bộ dáng kinh ngạc, Đàm Diệp lập tức kêu lên, "Làm sao? Tôi không thể tới à? Chị rủ chị tôi đi được thế mà lại vứt tôi ở nhà một mình, còn lâu đi nhé!"
Lâm Bảo Bảo cười hì hì nói: "Chị có nói gì đâu, cưng la ó cái gì? Còn có, hai nữ sinh đi chơi với nhau, cưng là nam sinh chả lẽ không cảm thấy không thú vị à?"
Đàm Diệp hừ một tiếng, "Chả sao, lát nữa tôi đi tìm anh trai."
"Anh trai cưng rất bận đó nha, chứ nếu không cưng nghĩ sao chị lại gọi Hân Cách đến?"
Đàm Diệp nói không lại cô, lập tức có chút vội, suýt chút nữa liền muốn quay đầu rời đi, không cần phải nhìn gương mặt chán ghét của Lâm Nhị Bảo nữa.
Nhưng hắn vẫn kiên trì nhịn, không có cách nào, Lâm Nhị Bảo lấy Đàm Mặc làm bùa bảo vệ, hai chị em căn bản là không có cách từ chối.
Lâm Bảo Bảo cũng hiểu được nên có chừng mực không chọc hắn nữa, gọi Đàm Hân Cách, hai người đi tới địa điểm mình đã chọn.
Hôm nay bọn họ muốn đi chụp ảnh danh lam thắng cảnh ở một số thành phố cũ, bởi vì ba người đều không phải người địa phương nên đều không hiểu rõ đối với nơi này cho lắm, đều là tra ở trên mạng và dân bản xứ giới thiệu.
Lâm Bảo Bảo và Đàm Hân Cách mỗi người mang theo một cái máy ảnh treo trên cổ, chụp khắp nơi, chỉ cần cái gì mà hai cô gái thấy hứng thú đều sẽ chụp lại.
Buổi trưa, ba người đến một nhà hàng gần công ty Đàm gia để ăn cơm.
Thấy bộ dáng hai chị em mất hồn mất vía, Lâm Bảo Bảo gọi điện thoại cho Đàm Mặc dưới ánh mắt trông mong của hai chị em, hẹn anh ra ăn cơm chung với nhau.
Đến khi Đàm Mặc xuất hiện, hai chị em Đàm Hân Cách mừng rỡ trừng to mắt, đã quên hết khó chịu với Lâm Bảo Bảo, mau chóng kêu anh ngồi xuống.
Mặc dù là người một nhà, nhưng bởi vì địa vị của Đàm Mặc ở trong lòng ông nội không giống nhau, nên trước đây ba anh em quanh năm suốt tháng gặp nhau rất ít, lại càng không nói tới một năm nay, Đàm Mặc không phải ở nước ngoài thì cũng là ở Nam Thành, thời gian anh về thành phố Ngọc Châu rất ít, số lần hai chị em gặp anh càng ngày càng ít.
Đáng tiếc là người thì đã gặp nhưng hai chị em lại cứng đờ ở đó, không nói gì.
Lâm Bảo Bảo uống một ngụm canh, nói: "Không phải hai cưng muốn gặp anh ấy à? Bây giờ gặp rồi đó, sao không nói gì vậy?"
Hai chị em đồng thời trừng cô một cái, bọn hắn không phải là đang tìm chủ đề à?
Đàm Mặc thờ ơ, lúc ánh mắt anh rơi xuống người Lâm Bảo Bảo mới lộ ra chút dịu dàng, điều này khiến lòng hai chị em chua xót không thôi, quả nhiên anh trai rất yêu Lâm Nhị Bảo.
Mãi tới khi Lâm Bảo Bảo âm thầm thọc anh một cái, Đàm Mặc mới bố thí một ánh mắt cho hai chị em, hỏi: "Ở nhà có tốt không?"
Cái nhà này là đang nói tới nhà chính.
Đàm Diệp lập tức nói: "Không tốt gì cả, những người kia thật sự quá đáng ghét, vẫn luôn tỏ ra cao cao tại thượng, cho rằng mình là đại thiếu gia, đại tiểu thư nhà chính nên vẫn luôn coi thường bọn em."
Đàm Hân Cách nhỏ giọng nói: "Nhưng mà có ba ở đó nên bọn họ cũng không dám bắt nạt bọn em."
Lớn lên ở trong nước và lớn lên ở nhà chính là hai khái niệm khác nhau, cho nên hai chị em vẫn một mực không cách nào hoà nhập được với anh chị em họ Đàm gia, thậm chí mơ hồ còn bị bọn họ coi thường. Loại coi thường này ngoại trừ việc không phải do cùng nhau lớn lên, mà cũng bởi vì thân phận của bọn họ, một người là dưỡng nữ của Đàm Minh Bác, một người là con trai ngoài ý muốn của Đàm Minh Bác.
Nhưng mà may mắn Đàm Minh Bác vẫn che chở cho mấy đứa nhỏ, coi như trong lòng những người kia có cái gì cũng sẽ không nói ra.
"Không thích thì không cần trở về." Đàm Mặc nói.
Nghe anh nói như thế, hai chị em sửng sốt một chút, sau đó mừng rỡ vâng một tiếng, bọn họ mừng không phải là vì không cần trở về, mà là vì thái độ của anh trai.
Đột nhiên Lâm Bảo Bảo cảm thấy đôi chị em này cũng khá tốt, bữa cơm này ăn rất hoà thuận vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Đàm Mặc cũng phải về công ty.
Vừa ra khỏi cửa liền gặp được một đám người tiến lại, hai chị em Đàm Hân Cách nhìn thấy hai người đàn ông ở giữa đám người, như lâm đại địch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro