Chương 9
Tê Nhai
2024-12-13 22:29:40
"Ký Nô, quận chúa thưởng cho ngươi." Nha hoàn ném một bộ đồ vải thô vào.
Y ngây người trong nháy mắt rồi hoàn hồn, à đây là tên mới của y.
Sau khi y mặc y phục xong xuôi thì Triệu Ngọc Nhi tâm trạng rất tốt bước vào, thấy gương mắt kia, trên mặt Nguyên Tử Triều hiện lên vẻ chán ghét không giấu được, y không nói lời nào, nhìn chằm chằm nàng ta, hận không thể dùng ánh mắt khoét một cái lỗ lên người ả.
"Mùi nồng quá." Triệu Ngọc Nhi ngửi ngửi, bịt mũi phẩy phẩy, đêm qua y vượt qua thế nào, ả không cần đoán cũng biết, mở miệng trào phúng: "Không phải Ký Nô của chúng ta thủ thân như ngọc sao? Thủ dâm không chê ô uế à?"
Nguyên Tử Triều không nói lời nào, nhìn nàng ta bằng ánh mắt hung ác như thú nhỏ hung hãn.
Sau khi từ chối yêu cầu của Triệu Ngọc Nhi, Nguyên Tử Triều liền bị bỏ đói trong phòng củi, tuy y có thể tay không đánh chết mãnh hổ nhưng đói khát hai ngày hai đêm cũng làm cả người y mất tinh thần.
Huống chi đêm qua y đã bắn ba lần, cả thể xác và tinh hồn đều kiệt sức.
"Chậc chậc, đúng là có cốt khí." Triệu Ngọc Nhi ngồi xổm xuống, nâng cằm y lên tựa như đang thỏa hiệp: "Vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm nam sủng hầu hạ ta đến khi bổn quận chúa chán ghét thì có lẽ sẽ thả ngươi đi, hai là làm nô lệ hạ đẳng trong phủ Thuỵ Vương, cả đời không thoát khỏi nô tịch."
Im lặng hồi lâu, Nguyên Tử Triều ngẩng đầu lên, đôi đồng tử nâu trở nên kiên quyết, trả lời từng chữ: "Ta tuyệt đối không làm món đồ chơi."
"Bốp bốp." Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Triệu Ngọc Nhi vô cùng tức giận, nhưng nhớ đến lời ca ca dặn nên cố gắng kìm xuống, cười ngoan độc: "Được, đúng là xương cốt cứng rắn, người đâu, xăm mặt hắn cho ta!"
Muốn thuần phục tiểu nô lệ này chỉ dựa vào vũ lực là không đủ, hắn như con ngựa dữ khó thuần hoá, khát vọng chiến thắng của Triệu Ngọc Nhi trào dâng, thề một hai phải bắt tiểu nô lệ này quỳ gối van xin trước mặt nàng ta.
Nhưng nhìn gương mặt tuấn tú, cuối cùng Triệu Ngọc Nhi cũng không nỡ xuống tay, khẽ thở dài: "Một khuôn mặt tuấn mỹ như vậy nếu bị xăm lên mặt thì thật đáng tiếc, bổn công chúa khai ân cho ngươi vậy, xăm trên cổ đi."
Y ngây người trong nháy mắt rồi hoàn hồn, à đây là tên mới của y.
Sau khi y mặc y phục xong xuôi thì Triệu Ngọc Nhi tâm trạng rất tốt bước vào, thấy gương mắt kia, trên mặt Nguyên Tử Triều hiện lên vẻ chán ghét không giấu được, y không nói lời nào, nhìn chằm chằm nàng ta, hận không thể dùng ánh mắt khoét một cái lỗ lên người ả.
"Mùi nồng quá." Triệu Ngọc Nhi ngửi ngửi, bịt mũi phẩy phẩy, đêm qua y vượt qua thế nào, ả không cần đoán cũng biết, mở miệng trào phúng: "Không phải Ký Nô của chúng ta thủ thân như ngọc sao? Thủ dâm không chê ô uế à?"
Nguyên Tử Triều không nói lời nào, nhìn nàng ta bằng ánh mắt hung ác như thú nhỏ hung hãn.
Sau khi từ chối yêu cầu của Triệu Ngọc Nhi, Nguyên Tử Triều liền bị bỏ đói trong phòng củi, tuy y có thể tay không đánh chết mãnh hổ nhưng đói khát hai ngày hai đêm cũng làm cả người y mất tinh thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huống chi đêm qua y đã bắn ba lần, cả thể xác và tinh hồn đều kiệt sức.
"Chậc chậc, đúng là có cốt khí." Triệu Ngọc Nhi ngồi xổm xuống, nâng cằm y lên tựa như đang thỏa hiệp: "Vậy đi, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là làm nam sủng hầu hạ ta đến khi bổn quận chúa chán ghét thì có lẽ sẽ thả ngươi đi, hai là làm nô lệ hạ đẳng trong phủ Thuỵ Vương, cả đời không thoát khỏi nô tịch."
Im lặng hồi lâu, Nguyên Tử Triều ngẩng đầu lên, đôi đồng tử nâu trở nên kiên quyết, trả lời từng chữ: "Ta tuyệt đối không làm món đồ chơi."
"Bốp bốp." Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, Triệu Ngọc Nhi vô cùng tức giận, nhưng nhớ đến lời ca ca dặn nên cố gắng kìm xuống, cười ngoan độc: "Được, đúng là xương cốt cứng rắn, người đâu, xăm mặt hắn cho ta!"
Muốn thuần phục tiểu nô lệ này chỉ dựa vào vũ lực là không đủ, hắn như con ngựa dữ khó thuần hoá, khát vọng chiến thắng của Triệu Ngọc Nhi trào dâng, thề một hai phải bắt tiểu nô lệ này quỳ gối van xin trước mặt nàng ta.
Nhưng nhìn gương mặt tuấn tú, cuối cùng Triệu Ngọc Nhi cũng không nỡ xuống tay, khẽ thở dài: "Một khuôn mặt tuấn mỹ như vậy nếu bị xăm lên mặt thì thật đáng tiếc, bổn công chúa khai ân cho ngươi vậy, xăm trên cổ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro