Chiếm Trọn Con Tim: Tình Yêu Của Vợ Hờ
Thương lượng.
P. Hải Anh
2024-07-08 06:34:14
Hắn thầm nghĩ trong lòng: 'Đàn bà không có ai sạch sẽ'
"Bắt cô ta về khách sạn cho tôi".
Cao Hoàng Kiệt gằn giọng, buổi hẹn hôm nay bị hủy gia đình đang trên đường đến tức giận nghe con trai trình bày vợ chưa cưới phải nhập viện.
Trước mắt, để che giấu gia đình Cao Hoàng Kiệt tìm bừa một lí do hẹn ngày ăn cơm khác.
"Sếp... cô gái đó hình như đang ở bệnh viện Nhi Đồng".
"Cậu nói với tôi điều đó làm gì?".
Tôn Đức Chiến là trợ lý mà cảm thán lấy được đồng lương thật không đơn giản.
"Ngài có thể đi bộ cũng đến gần lắm... tôi sẽ gửi số tầng, phòng".
Cao Hoàng Kiệt đang ngồi trên đống lửa thề không dạy dỗ con ả kia không để trôi qua êm xuôi.
"Cậu đang ở đâu?".
Tôn Đức Chiến đau khổ cầu xin: "Tôi đang trên máy bay gần nhất cũng hai tiếng xuống được sếp làm ơn chịu thiệt thòi một---".
Cao Hoàng Kiệt không nghe cấp dưới trình bày trực tiếp cúp máy.
"Lấy tiền rồi bỏ trốn, tiền thằng này là giấy à?"
...********...
Bé Sao ngoan ngoãn nằm xem heo peppa trên màn hình ti vi.
Mẹ bé đang ngoài phòng vệ sinh có công việc.
"Peppa gẫy răng rồi" - Cô bé hồn nhiên nói đưa ngón tay bé lên chiếc răng cửa của mình.
"Hì hì răng Sao chưa gãy đâu".
Cao Hoàng Kiệt đứng tựa lưng vào cửa sổ nhìn lén vào bên trong phòng.
Có mỗi đứa trẻ con trong phòng làm hắn hoài nghi có lẽ nhầm địa chỉ không?
Nhầm sao được chắc chắn đây là con gái của kẻ chạy trốn kia rồi.
"Cháu gái, mẹ cháu đâu rồi?"
Cao Hoàng Kiệt hạ giọng một chút giao tiếp trẻ con sợ làm nó khóc.
"Chú là ai?".
Bé Sao ngồi dậy nhưng mắt vẫn ngó người qua bên trái xem hoạt hình.
"Chú là bố cháu đâu" - Nhận thấy đứa bé này nói chuyện chẳng thèm liếc một cái có lẽ nó khinh thường mình đây mà.
Trêu nó cho chừa dù gì cũng là trẻ con dễ tin người.
Bé Sao nghe thấy 'bố' thì lấy khiển tắt tivi nhìn qua Cao Hoàng Kiệt ngồi mép giường.
"Chú là ai?".
Cao Hoàng Kiệt: lên tiếng để trong lòng: "Dạy dỗ cũng khá đấy đúng là con của kẻ chạy trốn thảo nào cuỗm đống tiền của hắn mà vẫn vô tư".
"Bố mà bộ cháu không nhớ hả?".
Bé Sao khoanh tay trước ngực đôi mắt bé long lanh nhìn người lạ xa cách.
"Bố cháu mất rồi".
Cao Hoàng Kiệt hơi hối hận khi nỡ trêu đùa chắc nó cũng buồn lắm.
"Cháu không tin ma cũng biết nói chuyện".
"Cháu gái nói đùa hơn chú rồi".
Dược Đan lúc này đi vào trong hai tay còn đang bấm điện thoại dở: "Mau về thôi con".
Hai người trong phòng nhìn theo dáng Dược Đan đi vào đầu cúi bấm màn hình.
"Chuyện của chúng ta tính sao đây?" Cao Hoàng Kiệt đứng trước mặt người phụ nữ vô cùng bình thản nghịch điện thoại.
Dược Đan hơi hoảng loạn sao lại là...
"Không phải anh đuổi tôi đi rồi à?".
"Haha, giờ tôi đến đòi tiền".
Dược Đan biết số tiền đó đã mang đi nộp vào phẫu thuật cho con gái xong rồi không thể lấy lại được.
"Ra ngoài nói chuyện".
Dược Đan nói nhỏ với Cao Hoàng Kiệt .
"Bây giờ anh thấy đấy con gái tôi nó rất khốn khổ số tiền đó đã lo thuốc than tiền phẫu rồi có thể thương lượng lại không?"
"Ha, bây giờ tôi sẽ thuê cô đóng giả vợ hợp đồng và có đứa con sao?"
Dược Đan đầu nhảy số tanh tách búng tay.
"Phải rồi nếu nói giữa chúng ta đã có con nhưng giấu gia đình anh bây giờ mới tiết lộ sự thật thì họ sẽ hoàn toàn tin tưởng vào anh".
Cao Hoàng Kiệt nghe như nghe chuyện hài cười sặc: "Haha... cô nghĩ phụ huynh dễ lừa à".
Dược Đan cố tìm vài điểm khá giống nhau giữa con gái và Cao Hoàng Kiệt khi mới lần đầu gặp đã nhân ra.
"Trùng hợp ghê, con gái tôi sở hữu đôi mắt khá giống anh và còn có vài điểm trên gương mặt nói điều này trước mặt họ và làm giấy xét nghiệm giả sẽ ổn thôi".
Cao Hoàng Kiệt nghe xong liền không biết nói gì sao trên đời lại có người phụ nữ tính toán mưu mô cho mình mà không sớ rủi ro thế này.
"Cô nói mấy điều đó để làm gì? Để bao biện cho cái cách thiếu túng sao?".
Dược Đan như bị đối phương khinh rẻ rơi xuống vực sâu lòng lạnh tanh.
"Tôi không có tiền để trả anh".
Dược Đan sáng nay còn mừng vì bệnh của con gái được cứu giờ lại là cảm xúc khác.
Cái nghèo đã ám ảnh vào tâm trí làm mẹ như cô, đến tiền thuốc than cũng phải đi vay khắp nơi.
"Cô đang làm gì?".
"Tôi là giáo viên".
Cao Hoàng Kiệt hơi bất ngờ với câu trả lời của người dạy giáo dục cho bao người mà lại thiếu tiền mình.
"Ồ!".
"Nghe về hoàn cảnh của cô tôi cũng thương dù là người ngoài nhưng biết làm sao giờ tôi sẽ không để kẻ nào phải mắc nợ mình".
Tiếp xúc với người đàn ông này sớm đã biết nguy hiểm nhưng vì con gái Dược Đan vẫn phải liều mạng.
"Vậy anh có thể suy nghĩ chuyện đó.... tôi tôi không chạy đi đâu cả vẫn sẽ giúp cho anh chỉ là con gái tôi nó quan trọng hơn hết những thứ khác".
"Anh bảo tôi làm gì cũng được xin anh đừng mang nó đi, nó còn nhỏ mang bán chẳng được bao nhiêu nó cũng không biết làm việc nhà".
Cao Hoàng Kiệt bất lực với hàng loạt cách suy diễn vớ vẫn của người phụ nữ phiền hà này.
"Câm miệng".
"Đau đầu... suỵt cái miệng của cô hãy giữ nó cẩn thận".
"Bắt cô ta về khách sạn cho tôi".
Cao Hoàng Kiệt gằn giọng, buổi hẹn hôm nay bị hủy gia đình đang trên đường đến tức giận nghe con trai trình bày vợ chưa cưới phải nhập viện.
Trước mắt, để che giấu gia đình Cao Hoàng Kiệt tìm bừa một lí do hẹn ngày ăn cơm khác.
"Sếp... cô gái đó hình như đang ở bệnh viện Nhi Đồng".
"Cậu nói với tôi điều đó làm gì?".
Tôn Đức Chiến là trợ lý mà cảm thán lấy được đồng lương thật không đơn giản.
"Ngài có thể đi bộ cũng đến gần lắm... tôi sẽ gửi số tầng, phòng".
Cao Hoàng Kiệt đang ngồi trên đống lửa thề không dạy dỗ con ả kia không để trôi qua êm xuôi.
"Cậu đang ở đâu?".
Tôn Đức Chiến đau khổ cầu xin: "Tôi đang trên máy bay gần nhất cũng hai tiếng xuống được sếp làm ơn chịu thiệt thòi một---".
Cao Hoàng Kiệt không nghe cấp dưới trình bày trực tiếp cúp máy.
"Lấy tiền rồi bỏ trốn, tiền thằng này là giấy à?"
...********...
Bé Sao ngoan ngoãn nằm xem heo peppa trên màn hình ti vi.
Mẹ bé đang ngoài phòng vệ sinh có công việc.
"Peppa gẫy răng rồi" - Cô bé hồn nhiên nói đưa ngón tay bé lên chiếc răng cửa của mình.
"Hì hì răng Sao chưa gãy đâu".
Cao Hoàng Kiệt đứng tựa lưng vào cửa sổ nhìn lén vào bên trong phòng.
Có mỗi đứa trẻ con trong phòng làm hắn hoài nghi có lẽ nhầm địa chỉ không?
Nhầm sao được chắc chắn đây là con gái của kẻ chạy trốn kia rồi.
"Cháu gái, mẹ cháu đâu rồi?"
Cao Hoàng Kiệt hạ giọng một chút giao tiếp trẻ con sợ làm nó khóc.
"Chú là ai?".
Bé Sao ngồi dậy nhưng mắt vẫn ngó người qua bên trái xem hoạt hình.
"Chú là bố cháu đâu" - Nhận thấy đứa bé này nói chuyện chẳng thèm liếc một cái có lẽ nó khinh thường mình đây mà.
Trêu nó cho chừa dù gì cũng là trẻ con dễ tin người.
Bé Sao nghe thấy 'bố' thì lấy khiển tắt tivi nhìn qua Cao Hoàng Kiệt ngồi mép giường.
"Chú là ai?".
Cao Hoàng Kiệt: lên tiếng để trong lòng: "Dạy dỗ cũng khá đấy đúng là con của kẻ chạy trốn thảo nào cuỗm đống tiền của hắn mà vẫn vô tư".
"Bố mà bộ cháu không nhớ hả?".
Bé Sao khoanh tay trước ngực đôi mắt bé long lanh nhìn người lạ xa cách.
"Bố cháu mất rồi".
Cao Hoàng Kiệt hơi hối hận khi nỡ trêu đùa chắc nó cũng buồn lắm.
"Cháu không tin ma cũng biết nói chuyện".
"Cháu gái nói đùa hơn chú rồi".
Dược Đan lúc này đi vào trong hai tay còn đang bấm điện thoại dở: "Mau về thôi con".
Hai người trong phòng nhìn theo dáng Dược Đan đi vào đầu cúi bấm màn hình.
"Chuyện của chúng ta tính sao đây?" Cao Hoàng Kiệt đứng trước mặt người phụ nữ vô cùng bình thản nghịch điện thoại.
Dược Đan hơi hoảng loạn sao lại là...
"Không phải anh đuổi tôi đi rồi à?".
"Haha, giờ tôi đến đòi tiền".
Dược Đan biết số tiền đó đã mang đi nộp vào phẫu thuật cho con gái xong rồi không thể lấy lại được.
"Ra ngoài nói chuyện".
Dược Đan nói nhỏ với Cao Hoàng Kiệt .
"Bây giờ anh thấy đấy con gái tôi nó rất khốn khổ số tiền đó đã lo thuốc than tiền phẫu rồi có thể thương lượng lại không?"
"Ha, bây giờ tôi sẽ thuê cô đóng giả vợ hợp đồng và có đứa con sao?"
Dược Đan đầu nhảy số tanh tách búng tay.
"Phải rồi nếu nói giữa chúng ta đã có con nhưng giấu gia đình anh bây giờ mới tiết lộ sự thật thì họ sẽ hoàn toàn tin tưởng vào anh".
Cao Hoàng Kiệt nghe như nghe chuyện hài cười sặc: "Haha... cô nghĩ phụ huynh dễ lừa à".
Dược Đan cố tìm vài điểm khá giống nhau giữa con gái và Cao Hoàng Kiệt khi mới lần đầu gặp đã nhân ra.
"Trùng hợp ghê, con gái tôi sở hữu đôi mắt khá giống anh và còn có vài điểm trên gương mặt nói điều này trước mặt họ và làm giấy xét nghiệm giả sẽ ổn thôi".
Cao Hoàng Kiệt nghe xong liền không biết nói gì sao trên đời lại có người phụ nữ tính toán mưu mô cho mình mà không sớ rủi ro thế này.
"Cô nói mấy điều đó để làm gì? Để bao biện cho cái cách thiếu túng sao?".
Dược Đan như bị đối phương khinh rẻ rơi xuống vực sâu lòng lạnh tanh.
"Tôi không có tiền để trả anh".
Dược Đan sáng nay còn mừng vì bệnh của con gái được cứu giờ lại là cảm xúc khác.
Cái nghèo đã ám ảnh vào tâm trí làm mẹ như cô, đến tiền thuốc than cũng phải đi vay khắp nơi.
"Cô đang làm gì?".
"Tôi là giáo viên".
Cao Hoàng Kiệt hơi bất ngờ với câu trả lời của người dạy giáo dục cho bao người mà lại thiếu tiền mình.
"Ồ!".
"Nghe về hoàn cảnh của cô tôi cũng thương dù là người ngoài nhưng biết làm sao giờ tôi sẽ không để kẻ nào phải mắc nợ mình".
Tiếp xúc với người đàn ông này sớm đã biết nguy hiểm nhưng vì con gái Dược Đan vẫn phải liều mạng.
"Vậy anh có thể suy nghĩ chuyện đó.... tôi tôi không chạy đi đâu cả vẫn sẽ giúp cho anh chỉ là con gái tôi nó quan trọng hơn hết những thứ khác".
"Anh bảo tôi làm gì cũng được xin anh đừng mang nó đi, nó còn nhỏ mang bán chẳng được bao nhiêu nó cũng không biết làm việc nhà".
Cao Hoàng Kiệt bất lực với hàng loạt cách suy diễn vớ vẫn của người phụ nữ phiền hà này.
"Câm miệng".
"Đau đầu... suỵt cái miệng của cô hãy giữ nó cẩn thận".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro