Không hề sợ hãi
Ss Tần
2024-07-11 06:46:27
Thấy Lý Đồng Châu không lên tiếng, Dương Tiên lập tức trở nên sững sờ, ông ta cảm thấy có hơi kỳ quái!
Lý Đồng Châu này là do ông ta tìm đến, tại sao cứ lãng nhắng như vậy, thậm chí còn không thèm tỏ thái độ!
"Phó chánh Lý, mời lên tiếng!" Dương Tiên không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.
"Tình hình hiện tại không rõ ràng, hai bên đều cho rằng mình là người đúng, không có chứng cứ!”
Lời nói của Lý Đồng Châu suýt chút nữa làm cho Dương Tiên sụp đổ.
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, Lý Đồng Châu mà ông ta biết là một người quyết đoán và tàn nhẫn, tại sao hôm nay ông ta lại khiêm tốn như vậy, không hề vui vẻ một chút nào, dường như đang sợ cái gì đó.
Dương Tiên quay đầu lại, vội vàng nói: "Sếp Lý, thằng nhóc này nói nó không lấy súng bắn con trai tôi, nếu muốn chứng minh thì thật ra rất đơn giản, chỉ cần mang ba khẩu súng lục về kiểm tra dấu vân tay, nếu có thể kiểm chứng được đây là dấu vân tay của thẳng nhóc này, có nghĩa là nó đã nói dõi và nó là người đã làm con trai tôi bị thương!”
Nếu Trần Phong bắn Đường Hùng, chắc chắn sẽ chạm vào súng, chắc chắn hẳn sẽ để lại dấu vân tay.
"Ôi chao!"
Trần Phong không khỏi nhìn Dương Tiên với con mắt thán phục, tên mập chết bầm này thế mà lại vẫn có chút tr tuệ.
Trương Hân Nghiên lúc đầu vốn đang cảm thấy thoải mái giờ lại trở nên lo lắng.
Cô ấy cũng có thể hiểu rõ được đạo lý, một khi xác nhận trên súng có dấu vân tay của Trần Phong, Trần Phong sẽ hết đường chối cãi
Cô ấy cau mày, nhìn Trương Thịnh Hào, thì thầm: “Cha, chúng ta.."
Trương Thịnh Hào thế mà lại rất bình tĩnh, ông ta khẽ lắc đầu.
Ra hiệu cho Trương Hân Nghiên đừng hành động hấp tấp và im lặng theo dối tình thế
Vấn đề vân tay quả thực rất phức tạp, nhưng Trương Thịnh Hào lại tin rằng điều này không thể làm khó Trần Phong!
Tuyệt đối là như vậy, ông ta rất chắc chắn!
Lý Đồng Châu khẽ gật đầu, cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định và nói: 'Đây cũng là một cách, bây giờ nghe lệnh của tôi, thứ nhất hãy đưa tất cả những người bị thương đến bệnh viện để điều trị"
“Thứ hai, người giao hàng này sẽ được áp giải tiêng biệt và được bảo vệ nghiêm ngặt, không ai được phép đến thăm nếu không có lệnh của tôi!"
Dương Tiên kiêu ngạo chế nhạo, lần này ông ta đã bắt được nhược điểm của Trần Phong
Một khi Trần Phong rơi vào tay Lý Đồng Châu, cũng giống như rơi vào trong tay ông ta, Trần Phong có thể từ từ bị chơi chết!
“Thú vị!"
Trần Phong sâu sắc nheo mắt lại, hẳn cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trên thể giới này, không một ai có thể lấy được dấu vân tay của hẳn!
“Thứ ba, Dương Thuận Dân và những người giả mạo cảnh sát được đưa về đội trọng án để thẩm vấn.
nghiêm ngặt, những người khác cũng bị đưa về đấy đế lấy khấu cung!"
'Tất cả những nhân viên mặc đồng phục chuyển sang hành động, lần lượt đưa mọi người ra khỏi phòng.
Lý Đồng Châu này là do ông ta tìm đến, tại sao cứ lãng nhắng như vậy, thậm chí còn không thèm tỏ thái độ!
"Phó chánh Lý, mời lên tiếng!" Dương Tiên không nhịn được mà lên tiếng thúc giục.
"Tình hình hiện tại không rõ ràng, hai bên đều cho rằng mình là người đúng, không có chứng cứ!”
Lời nói của Lý Đồng Châu suýt chút nữa làm cho Dương Tiên sụp đổ.
Ông ta cảm thấy rất khó hiểu, Lý Đồng Châu mà ông ta biết là một người quyết đoán và tàn nhẫn, tại sao hôm nay ông ta lại khiêm tốn như vậy, không hề vui vẻ một chút nào, dường như đang sợ cái gì đó.
Dương Tiên quay đầu lại, vội vàng nói: "Sếp Lý, thằng nhóc này nói nó không lấy súng bắn con trai tôi, nếu muốn chứng minh thì thật ra rất đơn giản, chỉ cần mang ba khẩu súng lục về kiểm tra dấu vân tay, nếu có thể kiểm chứng được đây là dấu vân tay của thẳng nhóc này, có nghĩa là nó đã nói dõi và nó là người đã làm con trai tôi bị thương!”
Nếu Trần Phong bắn Đường Hùng, chắc chắn sẽ chạm vào súng, chắc chắn hẳn sẽ để lại dấu vân tay.
"Ôi chao!"
Trần Phong không khỏi nhìn Dương Tiên với con mắt thán phục, tên mập chết bầm này thế mà lại vẫn có chút tr tuệ.
Trương Hân Nghiên lúc đầu vốn đang cảm thấy thoải mái giờ lại trở nên lo lắng.
Cô ấy cũng có thể hiểu rõ được đạo lý, một khi xác nhận trên súng có dấu vân tay của Trần Phong, Trần Phong sẽ hết đường chối cãi
Cô ấy cau mày, nhìn Trương Thịnh Hào, thì thầm: “Cha, chúng ta.."
Trương Thịnh Hào thế mà lại rất bình tĩnh, ông ta khẽ lắc đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra hiệu cho Trương Hân Nghiên đừng hành động hấp tấp và im lặng theo dối tình thế
Vấn đề vân tay quả thực rất phức tạp, nhưng Trương Thịnh Hào lại tin rằng điều này không thể làm khó Trần Phong!
Tuyệt đối là như vậy, ông ta rất chắc chắn!
Lý Đồng Châu khẽ gật đầu, cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định và nói: 'Đây cũng là một cách, bây giờ nghe lệnh của tôi, thứ nhất hãy đưa tất cả những người bị thương đến bệnh viện để điều trị"
“Thứ hai, người giao hàng này sẽ được áp giải tiêng biệt và được bảo vệ nghiêm ngặt, không ai được phép đến thăm nếu không có lệnh của tôi!"
Dương Tiên kiêu ngạo chế nhạo, lần này ông ta đã bắt được nhược điểm của Trần Phong
Một khi Trần Phong rơi vào tay Lý Đồng Châu, cũng giống như rơi vào trong tay ông ta, Trần Phong có thể từ từ bị chơi chết!
“Thú vị!"
Trần Phong sâu sắc nheo mắt lại, hẳn cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trên thể giới này, không một ai có thể lấy được dấu vân tay của hẳn!
“Thứ ba, Dương Thuận Dân và những người giả mạo cảnh sát được đưa về đội trọng án để thẩm vấn.
nghiêm ngặt, những người khác cũng bị đưa về đấy đế lấy khấu cung!"
'Tất cả những nhân viên mặc đồng phục chuyển sang hành động, lần lượt đưa mọi người ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro