Sao lại thành ra thế này?
Ss Tần
2024-07-11 06:46:27
Nhất thời Dương Tiên cảm thấy tràn đầy sức lực, ông ta hếch khuôn mặt tròn vo lên.
Ông ta nói với người đàn ông trung niên: "Phó chánh Lý, ông nhìn cháu trai của ông xem, bị người ta đánh thành cái dạng gì rồi kìa”
Người đàn ông trung niên tên thật là Lý Đồng Châu, ông ta nhìn đầu và chân của Dương Vĩ đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng chật vật.
Ông ta khẽ cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?"
Dương Vĩ đang thấy cực kỳ túi thân, anh ta trút bỏ hết mọi đau đớn và bất bình, cứ thế bật khóc oa oa
Anh ta chỉ vào Trần Phong và nói với giọng nức nở: "Chú Lý, chính là cái tên giao hàng kia, hắn dùng súng bản vào đầu gối cháu, dùng gạt tàn đập vào đầu cháu. Cháu... cháu, chú phải làm chủ thay cho cháu. đó"
“Cái gì? Vết thương trên chân con là do súng gây ra sao?"
Dương Tiên chấn động, lập tức ông ta mở to hai mắt và kêu lên.
Vừa rồi chỉ để ý đến trên chân con trai mình có máu, ông ta còn tưởng vết thương đó do thủy tinh làm. xước.
Yết thương do súng gây ra? Đây không phải là muốn làm phản hay sao?
Khuôn mặt mập mạp của ông ta run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó chánh Lý, dùng súng hành hung, nhanh chóng bắt tên giao đồ ăn này đi."
Lý Đồng Châu quay đầu nhìn về phía Trần Phong, vẻ bình thản đó rất tương xứng với khí chất nho nhã của hẳn.
"Cậu nói xem nào?" Ông ta hỏi Trần Phong.
“Phó chánh Lý, ông còn hỏi gì nữa? Chẳng lẽ con trai tôi có thể nói dối sao? Mau bắt phần tử hành hung này lại đi” Dương Tiên thúc giục với thái độ cực kỳ bất mãn.
Còn muốn hỏi cái gì nữa, chỉ cần bắt hắn về và nhốt lại rồi từ từ xử lý.
Tuy nhiên, Lý Đồng Châu lại giơ tay ra hiệu cho. ông ta bình tính lại và không cần nóng vội
Trần Phong khẽ nhún vai, hắn cười nói: “Tôi chỉ là một người qua đường, trông thấy nơi này náo nhiệt nên nhìn lâu một chút, còn về phần nổ súng hay đánh người gì đó thì tôi không có làm, các ông không thể cây có nhiều người mà đổ tội cho tôi được."
Vừa rồi Trần Phong còn cực kỳ hung tợn, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ thật thà chân chất.
Hơn nữa vừa mở miệng là đã đùn đấy hết tất cả mọi việc.
“Chú Lý, hẳn”
Dương Vĩ vừa cuống cuồng vừa căm giận, hiện tại tên điên này lại đám giở trò vô lại.
Nhưng khi anh ta đang định giải thích sự việc giống như cha mình thì bị Lý Đồng Châu giở tay cắt ngang.
Dương Tiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ông ta có chút không hiểu được người bạn lâu năm này.
Lý Đồng Châu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta nói với cấp dưới: "Đi, khám xét người hẳn và tìm xem có súng thì lấy ra”
Khi nghe thấy có súng, nhất thời cấp dưới của ông ta cảm thấy căng thẳng và cha súng vào Trần Phong.
Hai người trong số bọn họ bước tới và sờ soạng khắp người Trần Phong,
"Hai đồng chí này, chúng ta đều là đàn ông, có vài chỗ riêng tư cũng không nên đụng chạm bừa bãi đâu:
Trần Phong rất lãnh đạm, mặc dù bị đàn ông đụng chạm vào rất kỳ quái nhưng hẳn vẫn rất hợp tác.
"Không phát hiện ra súng."
Sau khi hai người hoàn thành việc tìm kiếm, họ nói với Lý Đồng Châu.
"Cái gì? Không có sao? Cái này."
Nhất thời Dương Vĩ trợn tròn hai mắt, anh ta hoàn toàn mờ mịt.
Sao có thể như vậy được, lúc đó Trần Phong có ba khẩu súng, trên người có hai khẩu và trong tay có một khẩu, làm sao có thể đột nhiên biến mất được?
Không chỉ Dương Vĩ, hầu như tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng Trần Phong có cầm súng, vậy tại sao lại biến mất một cách không thể hiểu nổi như thế?
"Nhìn xem, đổ oan cho một người tốt rồi đó." Trần Phong mim cười, hẳn dùng tay phải chỉ vào Dương Thuận Dân và nói với Lý Đồng Châu: "Vị quan lớn này,tôi biết ai có súng, chính là người này, còn có hai cấp dưới của anh ta là cảnh sát giả. Đúng rồi, những cảnh sát này đều là giá. Nếu mấy người không tin thì có thể kiểm tra số hiệu cảnh sát của bọn họ”
Ngay khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người đều hãi hùng nhìn Dương Thuận Dân.
Trần Phong lại dám nói những cảnh sát do Dương. Thuận Dân dẫn đến đều là giả, quả thật là không khiến người ta sợ chết khiếp thì không dừng.
"Lục soát ba người bọn họ đi."
Không chút do dự, Lý Đồng Châu vung tay ra lệnh.
"Không được nhúc nhích."
Dương Thuận Dân đổ mồ hôi đầm đìa, anh ta hoảng sợ lùi lại phía sau nhưng đã bị người ta chữa súng vào đầu.
Chỉ trong chốc lát, người ta tìm thấy súng lục trong người anh ta và hai người dưới trướng của anh tạ
Cảnh tượng quái dị này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Vì sao khẩu súng trên người Trần Phong lại chạy. qua người của Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, đây là trò áo thuật sao?
Ông ta nói với người đàn ông trung niên: "Phó chánh Lý, ông nhìn cháu trai của ông xem, bị người ta đánh thành cái dạng gì rồi kìa”
Người đàn ông trung niên tên thật là Lý Đồng Châu, ông ta nhìn đầu và chân của Dương Vĩ đầy máu, sắc mặt tái nhợt, trông vô cùng chật vật.
Ông ta khẽ cau mày hỏi: “Sao lại thành ra thế này?"
Dương Vĩ đang thấy cực kỳ túi thân, anh ta trút bỏ hết mọi đau đớn và bất bình, cứ thế bật khóc oa oa
Anh ta chỉ vào Trần Phong và nói với giọng nức nở: "Chú Lý, chính là cái tên giao hàng kia, hắn dùng súng bản vào đầu gối cháu, dùng gạt tàn đập vào đầu cháu. Cháu... cháu, chú phải làm chủ thay cho cháu. đó"
“Cái gì? Vết thương trên chân con là do súng gây ra sao?"
Dương Tiên chấn động, lập tức ông ta mở to hai mắt và kêu lên.
Vừa rồi chỉ để ý đến trên chân con trai mình có máu, ông ta còn tưởng vết thương đó do thủy tinh làm. xước.
Yết thương do súng gây ra? Đây không phải là muốn làm phản hay sao?
Khuôn mặt mập mạp của ông ta run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Phó chánh Lý, dùng súng hành hung, nhanh chóng bắt tên giao đồ ăn này đi."
Lý Đồng Châu quay đầu nhìn về phía Trần Phong, vẻ bình thản đó rất tương xứng với khí chất nho nhã của hẳn.
"Cậu nói xem nào?" Ông ta hỏi Trần Phong.
“Phó chánh Lý, ông còn hỏi gì nữa? Chẳng lẽ con trai tôi có thể nói dối sao? Mau bắt phần tử hành hung này lại đi” Dương Tiên thúc giục với thái độ cực kỳ bất mãn.
Còn muốn hỏi cái gì nữa, chỉ cần bắt hắn về và nhốt lại rồi từ từ xử lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nhiên, Lý Đồng Châu lại giơ tay ra hiệu cho. ông ta bình tính lại và không cần nóng vội
Trần Phong khẽ nhún vai, hắn cười nói: “Tôi chỉ là một người qua đường, trông thấy nơi này náo nhiệt nên nhìn lâu một chút, còn về phần nổ súng hay đánh người gì đó thì tôi không có làm, các ông không thể cây có nhiều người mà đổ tội cho tôi được."
Vừa rồi Trần Phong còn cực kỳ hung tợn, nháy mắt đã biến thành dáng vẻ thật thà chân chất.
Hơn nữa vừa mở miệng là đã đùn đấy hết tất cả mọi việc.
“Chú Lý, hẳn”
Dương Vĩ vừa cuống cuồng vừa căm giận, hiện tại tên điên này lại đám giở trò vô lại.
Nhưng khi anh ta đang định giải thích sự việc giống như cha mình thì bị Lý Đồng Châu giở tay cắt ngang.
Dương Tiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái, ông ta có chút không hiểu được người bạn lâu năm này.
Lý Đồng Châu suy nghĩ một chút, sau đó ông ta nói với cấp dưới: "Đi, khám xét người hẳn và tìm xem có súng thì lấy ra”
Khi nghe thấy có súng, nhất thời cấp dưới của ông ta cảm thấy căng thẳng và cha súng vào Trần Phong.
Hai người trong số bọn họ bước tới và sờ soạng khắp người Trần Phong,
"Hai đồng chí này, chúng ta đều là đàn ông, có vài chỗ riêng tư cũng không nên đụng chạm bừa bãi đâu:
Trần Phong rất lãnh đạm, mặc dù bị đàn ông đụng chạm vào rất kỳ quái nhưng hẳn vẫn rất hợp tác.
"Không phát hiện ra súng."
Sau khi hai người hoàn thành việc tìm kiếm, họ nói với Lý Đồng Châu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cái gì? Không có sao? Cái này."
Nhất thời Dương Vĩ trợn tròn hai mắt, anh ta hoàn toàn mờ mịt.
Sao có thể như vậy được, lúc đó Trần Phong có ba khẩu súng, trên người có hai khẩu và trong tay có một khẩu, làm sao có thể đột nhiên biến mất được?
Không chỉ Dương Vĩ, hầu như tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng rằng Trần Phong có cầm súng, vậy tại sao lại biến mất một cách không thể hiểu nổi như thế?
"Nhìn xem, đổ oan cho một người tốt rồi đó." Trần Phong mim cười, hẳn dùng tay phải chỉ vào Dương Thuận Dân và nói với Lý Đồng Châu: "Vị quan lớn này,tôi biết ai có súng, chính là người này, còn có hai cấp dưới của anh ta là cảnh sát giả. Đúng rồi, những cảnh sát này đều là giá. Nếu mấy người không tin thì có thể kiểm tra số hiệu cảnh sát của bọn họ”
Ngay khi những lời này được thốt ra, tất cả mọi người đều hãi hùng nhìn Dương Thuận Dân.
Trần Phong lại dám nói những cảnh sát do Dương. Thuận Dân dẫn đến đều là giả, quả thật là không khiến người ta sợ chết khiếp thì không dừng.
"Lục soát ba người bọn họ đi."
Không chút do dự, Lý Đồng Châu vung tay ra lệnh.
"Không được nhúc nhích."
Dương Thuận Dân đổ mồ hôi đầm đìa, anh ta hoảng sợ lùi lại phía sau nhưng đã bị người ta chữa súng vào đầu.
Chỉ trong chốc lát, người ta tìm thấy súng lục trong người anh ta và hai người dưới trướng của anh tạ
Cảnh tượng quái dị này khiến mọi người cực kỳ hoảng sợ.
Vì sao khẩu súng trên người Trần Phong lại chạy. qua người của Dương Thuận Dân và cấp dưới của anh ta, đây là trò áo thuật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro