"Chiến" Chiếm Hữu

Cuộc chiến 27

Tỏa Nhiên Vô Cốt

2024-11-11 21:04:40

Chiến Chiến ngồi ở trên kệ bếp lạnh như băng, trừ đi bộ phận chạm vào mặt bàn, các nơi khác trên thân thể đều giống như bốc lửa, thế công điên cuồng của Tùy Nhạc khiến cho cô cơ hồ sắp tê liệt ngã xuống.

Môi lưỡi của Tùy Nhạc lặp lại trêu chọc ở địa phương mẫn cảm nhất của cô, mỗi một động tác đều làm cho Chiến Chiến căng thẳng buông lỏng, không biết làm sao thừa nhận. Bàn tay lửa nóng của anh vững vàng trong bắp đùi cô, hô hấp nóng bỏng theo động tác của anh phun ở bốn phía nơi bí mật của cô.

Sắp điên rồi! Sắp điên rồi! Chiến Chiến chỉ cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có, cô khẽ mở mắt, phòng bếp là kiểu mở, đối diện là phòng khách, trong ánh đèn lờ mờ giống như chỉ có một mình cô, nhưng phía dưới lại có sự tồn tại không thể sao lãng, cô lại không dám cúi đầu nhìn, chỉ có thể mặc cho thân thể của mình dần dần mềm mại, dần dần chống đỡ không nổi. . .

Tùy Nhạc cảm thấy thân thể của cô nghiêng ra sau, một tay vội vàng ôm chặt hông của cô, răng môi tạm thời ngưng hành hạ cô, anh khẽ nâng thân thể lên, thấy Chiến Chiến đã mềm nhũn ra, trong mắt là sương mù mờ mịt, vẻ mặt đáng thương lại mê người.

Chiến Chiến thật vất vả trở lại thấy Tùy Nhạc đang nhìn mình, đột nhiên ủy khuất mếu miệng, ở dưới tình huống Tùy Nhạc không hề chuẩn bị đột nhiên oa oa gào thét lên: "Ô ô. . . Tên biến thái này. . . . Ô a a. . . ! !"

Tùy Nhạc vốn đang có đầy tư tưởng xấu trong đầu, vào lúc này vạn vạn không nghĩ tới Chiến Chiến khóc lên, anh lập tức đứng thẳng người ôm cô vào trong ngực, điên cuồng an ủi, dựa theo gương mặt của Chiến Chiến mà hôn mà xoa, nhưng làm thế nào cũng không dụ dỗ được.

Vừa rồi Tùy Nhạc đặt cô ở trên bệ bếp, làm việc đó với cô, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi cô có thể tiếp nhận, anh sao. . . . Tại sao có thể như vậy! !

Chiến Chiến cũng không nhớ được mình vô pháp vô thiên mà khóc, là chuyện lúc nào rồi, vừa nhu nhược vừa dã man vừa không hiểu chuyện, nhưng thật giống như người ở bên cạnh mình này, sẽ chấp nhận toàn bộ của cô.

Lúc Tùy Nhạc dựa tới muốn ôm cô, Chiến Chiến đấm một quyền vào ngực Tùy Nhạc, tránh cái miệng của anh: "Tránh ra! Tên lưu manh này! Sắc lang, biến thái!"

Lúc này Chiến Chiến dùng lực không biết nặng nhẹ, Tùy Nhạc nhịn xuống đau đớn ong ong ở ngực, vẫn không ngừng ôm cô vào trong ngực, cái tay chống đỡ trong lúc vô ý đụng vào mặt bàn lạnh như băng, lúc này mới phát hiện ra vừa rồi mình nhất thời kích động, cư nhiên bắt đầu làm xằng làm bậy ở chỗ này.

Tùy Nhạc không để ý Chiến Chiến đánh mình, bế cô lên, ôm trở về phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường. Lúc này Chiến Chiến đã lấy lại tinh thần, sờ nước mắt ngang dọc trên mặt mình, xấu hổ muốn trốn vào trong chăn. Trên thực tế, cô cũng làm như vậy, chỉ là lập tức bị Tùy Nhạc kéo lên.

"Anh làm gì thế! Trả chăn cho em!" Chiến Chiến trợn tròn mắt, tức giận nhìn Tùy Nhạc, Tùy Nhạc đưa tay lau đi nước mắt của cô, hỏi: "Tại sao khóc?"

Chiến Chiến đỏ mặt lên, cọ xát mặt lung tung ở trên cánh tay, ngã đầu không dậy nổi: "Ngủ!"

"Nói, nào có người bởi vì ngủ khóc." Tùy Nhạc không nổi giận tiếp tục đề ra nghi vấn “Là vừa rồi anh làm em không thoải mái sao? Hay là đau? Không được, anh phải xem một chút."

"Anh làm gì thế, tránh ra!"

"Không được, trừ phi em nói cho anh biết tại sao khóc!"

"Anh. . . . Anh. . . . Sao lại như vậy. . . . Chỉ có sắc. Phim tình cảm mới có thể như vậy. . . ." Chiến Chiến nhăn nhó nói ra bất mãn của mình, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi, thân thể chợt tê dại, cô quyết định kéo chăn che kín đầu, ngăn trở ánh mắt Tùy Nhạc.

Tùy Nhạc sửng sốt, rồi sau đó mới phản ứng được, khóe miệng từ từ nhếch lên vẻ vui vẻ bất đắc dĩ: xem ra anh quá nóng vội rồi, Chiến Chiến còn không thích ứng được. Anh cúi xuống cách chăn ôm Chiến Chiến: "Được, được, là anh không đúng."

Thật lâu, trong chăn mới truyền ra một tiếng uhm: "Về sau không cho nữa!"

Tùy Nhạc nhướng lông mày ngọn núi lên, bỏ quên cảnh cáo này —— Về sau không cho, vậy sao được! ? Nhưng mà anh không vội ở nhất thời, về sau. . . Từ từ đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tùy Nhạc cũng chui vào chăn theo, ôm hông của Chiến Chiến, nhắm mắt lại dụ dỗ: "Ngoan, ngủ trước, đừng để mệt."

Chiến Chiến mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn đẩy tay Tùy Nhạc ra, xoay xoay vặn vặn sai khiến anh: "Lấy. . . . lấy túi quần áo của em ra."

Không để ý biểu tình chế nhạo trên mặt Tùy Nhạc, Chiến Chiến hết sức giữ vững nghiêm chỉnh, từ trong túi anh đưa tới nhanh chóng móc ra một cái quần lót, lúc này mới an tâm che kín chăn, đưa lưng về phía Tùy Nhạc ngủ. Tùy Nhạc buồn cười nhìn cô gái nhỏ co rút thành một cục, hai người nên làm đã làm, cô lại còn. . . . Ngượng ngùng, Tùy Nhạc ôm chầm cô, mang theo nụ cười dần dần chìm vào mộng đẹp.

Một giấc này của Chiến Chiến, ngủ vô cùng sâu.

Mở mắt ra khắp nơi đã là ánh mặt trời sáng lạn, Chiến Chiến theo phản xạ nhắm mắt lại, bởi vì bị đau nhói mà phát ra bất mãn rầm rì hơi nhỏ, nhưng vừa mới rầm rì chưa được hai tiếng, đột nhiên ngang hông buộc chặt, bị Tùy Nhạc lật qua, hai phần ngực dựa vào nhau.

"Ngủ có ngon không?" Môi Tùy Nhạc hôn tóc mềm của Chiến Chiến, quyến luyến cọ cọ.

Tối ngày hôm qua ở phòng bếp, bởi vì "Vật đính ước" đó đánh thẳng vào, Chiến Chiến cũng không kịp ngượng ngùng, mà giờ khắc này, dưới ánh sáng sáng rõ như vậy, Chiến Chiến xấu hổ không còn chỗ ẩn thân, theo ý cô “Sáng sớm" sau khi hai người xảy ra quan hệ lần đầu, cô hơi không biết làm sao.

Thấy cô không đáp lời, Tùy Nhạc cúi đầu xuống cọ chóp mũi của cô: "Còn chưa tỉnh ngủ ư, sao không để ý anh?"

Tùy Nhạc đã sớm thấy hai mảng đỏ ửng không thể bỏ qua trên mặt Chiến Chiến, lại giả như không biết sự tình quan tâm hỏi: "Thế nào, còn đau?" Nói xong, tay liền trượt xuống dưới, một động tác này, khiến Chiến Chiến không giả bộ được nữa, chợt chặn móng vuốt "Tội ác" của anh lại, cũng nhân cơ hội cách xa anh một chút, trong miệng bất mãn trách mắng: "Anh siết em cả đêm, sắp tắt thở, làm sao có thể ngủ ngon!?"

"Vậy sao?" Tùy Nhạc khẽ đứng dậy che phía trên của cô lại “Anh lại thấy em ôm anh rất chặt, xem, anh nghĩ ngang hông của anh đã có vết bầm rồi." Trên người Tùy Nhạc không có quần áo, giờ phút này lồng ngực tinh tráng sáng rõ dưới ánh mặt trời khiến trái tim Chiến Chiến run lên, cô vén chăn lên bỏ chạy xuống dưới giường, nhưng không ngờ hông và chân của mình quả thật bị đau giống như không phải của mình!

Tùy Nhạc hiểu rõ đưa tay kéo thân thể cứng đờ của cô trở về, bàn tay ráng sức xoa từ từ: "Ngủ một giấc vẫn còn đau vậy sao? Nằm một lát nữa đi, thêm một chút."

Anh là người khởi xướng có được hay không! ! Chiến Chiến không cảm kích đẩy tay anh ra, tự đấm đấm hông cứng ngắc: "Còn nằm, nằm nữa em sẽ tới trễ."

Tùy Nhạc nhíu mày: "Bây giờ đã là hai giờ chiều rồi."

"Cái gì! ?" Chiến Chiến vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng thân thể mình lại không nghe sai bảo, thật sự hoạt động không được, cô nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, thật đã hơn hai giờ rồi!

"Anh! Sao anh không gọi em dậy!" Chiến Chiến cực kỳ tức giận, lại chỉ có thể từ từ đứng dậy, tìm kiếm quần áo của mình khắp ngủ.

"Em cũng ngủ đến bây giờ, chớ nói chi là người luôn ra sức như anh." Tùy Nhạc nhăn nhẹ chân mày, khi nói chuyện không ngừng buồn bã đấm đấm hông của mình, thấy Chiến Chiến không để ý tới khoe mẽ của anh, Tùy Nhạc thay đổi sách lược nhoài người ra kéo Chiến Chiến mới vừa tìm được áo về trên giường “Hôm nay chớ đi, dáng vẻ này của em, cũng không cách nào làm việc."

Còn không phải vì anh! Chiến Chiến tức giận trừng mắt nhìn anh, không thuận theo giãy giụa: "Không được, ngày hôm qua em đồng ý với chú Tả hôm nay sẽ đi làm đàng hoàng!"

Tùy Nhạc không lên tiếng, lại nhoài người ra cầm điện thoại bàn ở đầu giường lên làm bộ muốn bấm số, lại bị Chiến Chiến đè cổ tay lại, Chiến Chiến cảnh giác theo dõi anh: "Anh làm gì thế?"

Chỉ thấy Tùy Nhạc không chút hoang mang trả lời: "Nói với chú Tả tối ngày hôm qua em vận động quá độ, hôm nay không thể đi làm."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Anh dám!"

"Xem anh có dám hay không."

"A

Tùy Nhạc dương dương điện thoại trong tay: "Chọn một đi, em gọi hay anh gọi"

Theo cá tính của Tùy Nhạc, coi như hôm nay cô thành công ra cửa đi làm, điện thoại của anh cũng nhất định sẽ gọi tới chỗ chú Tả, đến lúc đó mặt của cô phải đặt chỗ nào!

Chiến Chiến xụ mặt nhận lấy điện thoại, rất là bất đắc dĩ bấm số của "Chiến Xa", là Kế Toán nghe điện thoại, vừa nghe là Chiến Chiến, âm thanh đê mê đột nhiên tỉnh táo: "Chị Chiến!"

"Hôm nay chị có chuyện không thể đến, em bảo chú Tả nghe điện thoại, chị nói với chú một tiếng."

"A! Sự phụ Tả đã sớm nói cho em biết, nếu chị gọi điện tới cứ nói chị biết hôm nay không tới cũng được!"

Chiến Chiến nhướng mày: "Tại sao?"

"A, bởi vì hôm nay quá rỗi rãnh, việc ngày hôm qua đã làm xong hết, cho nên mới không cần, sư phụ Tả cũng qua bên cạnh la cà rồi sao."

"Vậy sao?" Chiến Chiến không tin hỏi, rõ ràng ngày hôm qua có đi ngang qua xem, trong sân có đậu vài chiếc xe, bây giờ đã làm xong? Chiến Chiến tiếp tục truy vấn “Vậy chuyện hợp đồng ngày hôm qua?"

"Giải quyết! Ngày hôm qua chị fax lại bên kia đã không có cách nào khác chống chế rồi, chú Tả đã giải quyết! Yên tâm đi chị Chiến!"

Khi Kế Toán trả lời sảng khoái xong rồi cúp điện thoại, Chiến Chiến cứ có cảm giác thái độ của cậu ta có vấn đề, nhưng lại không thể nói được không đúng chỗ nào, Tùy Nhạc lấy điện thoại qua để ở một bên: "Xong chưa, chết đói, chúng ta đi lấy đồ ăn thôi."

Bị Tùy Nhạc quấn, cộng thêm thân thể khó chịu, Chiến Chiến tốn thời gian nhiều hơn bình thường mới rửa mặt xong, lúc xuống cầu thang cô rốt cuộc cũng ý thức được trạng thái trước mắt của mình rất không thích hợp đi ra ngoài, lúc này mới bỏ ý niệm "Chăm chỉ".

Tùy Nhạc sớm đi tới phòng bếp trước cô một bước, vẫn đứng ở cửa không có đi vào, ngược lại quay đầu cười như không cười nhìn Chiến Chiến từ trên cầu thang đi xuống. Chiến Chiến vừa thấy khuôn mặt cười xấu xa kia đã biết không có việc tốt, quả nhiên, từ thân thể nghiêng qua của anh nhìn vào trong, chính là chân giò hun khói, dao găm, còn có bánh răng tối hôm qua vội vàng nhét vào nơi đó. Trên mặt bàn hỗn độn, nhắc nhở Chiến Chiến ngày hôm qua ở chỗ này thiếu chút nữa xảy ra chuyện điên cuồng, cô vội vàng quay đầu vào phòng khách, không để ý tới Tùy Nhạc.

Cũng may Tùy Nhạc không có nói gì, thức thời ngoan ngoãn chuẩn bị thức ăn cùng với món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, dùng thức ăn hoàn toàn thu phục tâm linh hơi giận của Chiến Chiến.

Sau khi ăn xong, Tùy Nhạc lôi kéo Chiến Chiến ngồi ở trên ghế quý phi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, lười biếng phơi ánh mặt trời. Chiến Chiến bởi vì chuyện tối hôm qua, hơn nữa thân thể mệt mỏi, mí mắt lại bắt đầu đánh nhau, chỉ là, bàn tay không thành thật của Tùy Nhạc khiến cô không thể ngủ.

Người này mới vừa xung phong nhận việc giúp cô xoa bóp, nhưng ấn ấn một hồi lại làm càn, Chiến Chiến bấu bàn tay đang chui vào trong quần áo của cô: "Anh xong chưa!"

"Chưa xong!" Tùy Nhạc nghiêm mặt dựa tới “Anh vừa mới ăn một bữa thịt mà thôi, cũng chưa đỡ thèm. . . ."

Chiến Chiến đã không có biện pháp với da mặt dày của người này, hai người đang anh đẩy em đưa thì chuông cửa lại truyền đến tiếng vang thanh thúy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện "Chiến" Chiếm Hữu

Số ký tự: 0