Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Tùy Nhạc chợt buông môi Chiến Chiến ra, cả đầu ngã xuống trên vai cô, hung hăng hít một ngụm khí. Chiến Chiến từ trạng thái mơ hồ tỉnh lại, nhìn cờ lê cực lớn nắm trong tay ý thức được mình đã làm chuyện tốt gì thì kinh hô một tiếng.
Tùy Nhạc đè trên người Chiến Chiến một lúc lâu, rồi từ từ ngẩng đầu cười khổ nhìn Chiến Chiến không biết làm sao: "Em xuống tay thật nặng."
"Em. . . . em không phải cố ý!" Chiến Chiến bỏ cờ lê "hung khí gây án" ra, thò người ra xoa sau lưng của Tùy Nhạc “Đau lắm hả? Đập trúng chỗ nào em xem một chút!"
Hai tay của Chiến Chiến lượn quanh sau lưng Tùy Nhạc, thân thể thì rơi vào trước người anh, ở Tùy Nhạc xem ra giống như ôm ấp yêu thương, anh nhẫn nại cơn đau đớn, không biến sắc tiếp nhận cô gần sát, đầu cũng tựa vào bên tóc mai của cô.
"A!" Lỗ tai bị cắn, Chiến Chiến vội vàng co cổ, tay cũng ngừng lại. Cô co tay lại đánh xuống, đập hết sự kiều diễm lúc nãy, muốn xem anh bị thương như thế nào, nhưng quên mất người này là một tên lưu manh ăn đậu hũ của mình!
Nghĩ tới đây, Chiến Chiến rốt cuộc đã nhận ra, cảm giác căng căng như gai đâm trên môi đã tràn tới bên tai, mà người khởi xướng, đang làm bộ nhu nhược tựa vào trên người cô, muốn cắn lỗ tai cô lần nữa.
Chiến Chiến vừa tức vừa thẹn, tay nhỏ bé nắm thành quyền sắp đấm lên lưng anh, ai ngờ Tùy Nhạc đáng thương hít một hơi vào lúc cô sắp hạ tay xuống, quyền sắt của Chiến Chiến lập tức chột dạ biến thành ‘Vuốt nhẹ’.
Chiến Chiến lái xe jeep nhỏ của mình, phân tâm nhìn Tùy Nhạc nằm ở chỗ ngồi phía sau, tay nắm tay lái chặt lại rồi lỏng ra, không yên tâm hỏi: "Thật không cần đưa anh đi bệnh viện à?"
Mặc dù sắc mặt Tùy Nhạc thống khổ, nhưng vẫn kiên trì: "Anh muốn về nhà."
Đối thoại như vậy vừa rồi cũng đã xảy ra ở "Chiến Xa", Chiến Chiến không nghĩ tới Tùy Nhạc lớn như vậy, lại vì không đi bệnh viện mà khom lưng nương nhờ bên ngoài cửa xe nhưng không chịu lên xe, hoàn toàn không có chút hào hùng nào như lúc nâng cô đến tiệm trung y lần trước.
Chiến Chiến cũng không kéo anh nhúch nhích được, huống chi trên người Tùy Nhạc bị thương, Chiến Chiến không có cách nào, chỉ có thể đưa anh về nhà.
Tùy Nhạc khẽ mở mắt híp ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười: đi bệnh viện? Vậy không phải để cô chạy mất? Đã nói hết lời đến nông nỗi này, không nhân lúc còn nóng định đoạt danh phận của mình, anh cũng không gọi Tùy Nhạc rồi.
Chiến Chiến chạy xe nhanh, tích tắc đã đến cửa biệt thự của Tùy Nhạc, Chiến Chiến một mặt ổn định Tùy Nhạc nằm ở sau lưng cô, một mặt vuốt ve bàn tay không thành thật của anh, giữa rối ren cuối cùng cũng mở được cửa mang anh vào trong nhà.
Một đường nửa kéo nửa khiếng đến tổ hợp ghế sa lon giữa phòng khách, Chiến Chiến đột nhiên bị Tùy Nhạc vươn chân ra làm vấp một cái “Phịch" một tiếng, hai người ngã ngay xuống trên ghế sa lon.
Ghế sa lon mềm mại, Chiến Chiến bị bắn hai cái cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại đồng chí gạt chân cô, lại đè ở phía trên, khiến cho cô rất bất mãn.
"Anh làm gì gạt ngã em!" Chiến Chiến động động thân thể, phát hiện Tùy Nhạc không phải nặng bình thường “Tránh ra, chớ đè ép em."
Tùy Nhạc rảnh rang đưa tay, siết chặt cánh tay nhỏ bé vung lên của cô trong lòng bàn tay, lão đại trực tiếp ngã bên cổ cô, hô hấp nong nóng phun trên làn da cô: "Em không được nhúc nhích nha."
Chiến Chiến bị động tác thân mật của anh kích thích nổi da gà cả người, cô như ngựa con bị con muỗi quấy rầy "Ục ục" run lên, không được tự nhiên ưỡn ẹo thân thể: "Tùy đầu lớn, đừng động tay động chân. . . ."
"Khàn ——" Tùy Nhạc đột nhiên phát ra một tiếng đau đè nén, Chiến Chiến sợ tới mức nằm đàng hoàng không dám giãy giụa, Tùy Nhạc khẽ nghiêng đầu: "Lúc nãy em cũng không khách khí với anh bao nhiêu."
Tùy Nhạc dùng sóng mũi cao chà gò má mịn màng của cô: "Chỉ là, ở giữa người yêu, động tay động chân là rất bình thường, còn có thể liên lạc tình cảm."
Chiến Chiến chợt trừng anh: "Người nào là người yêu của anh!?"
"Mới vừa rồi, hai ta, uh, trước khi hôn, không phải anh đã nói em biết ư, hai ta bắt đầu yêu a."
"Anh, nói, với, em?" Tùy Nhạc tỏ vẻ đương nhiên, nhìn Chiến Chiến cắn răng, cô cũng không để ý tới vết thương trên người Tùy Nhạc nữa, không ngừng uốn éo: "Nói cho em biết hữu dụng không!? Người nào đáp ứng anh?"
"Em đã nói muốn Tận Lực giúp anh thoát khỏi tổn thương."
"Em ——"
"Chiến Chiến, cam kết trợ giúp Tùy Nhạc thoát khỏi bóng ma trong lòng, trong khoảng thời gian này, Chiến Chiến sẽ hết sức cung cấp trợ giúp cho đến khi anh khôi phục." Tùy Nhạc cắm đầu cắm cổ lục ra tờ giấy viết cam đoán, khuoon mặt tuấn mỹ từ từ dính vào sắc thái đào hoa.
Sắc thái càng ngày càng đậm hơn, cuối cùng hóa thành nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly: "Về phần, tính thế nào, dùng phương pháp gì. . . . Đều là anh, nói, rồi, làm."
"Nào có như vậy!?" Chiến Chiến phí sức giãy giụa, muốn ném Tùy Nhạc nằm đè trên người mình xuống đất, lại không nghĩ rằng hơi sức của "Người bị thương" này lớn ngoài tưởng tượng của cô, Chiến Chiến nhìn bộ dáng nhàn nhã của anh, đầu dần dần sáng sủa: "Anh, giả bộ, bị thương!?"
"Nào có." Tùy Nhạc lập tức lại bày ra vẻ mặt thống khổ “Chỉ là chuyện của hai ta giúp vượt qua đau đớn, khiến anh tạm thời quên mất mà thôi, ai ai, em vừa nói lại đau!"
"Tin anh nữa em sẽ không họ Chiến!"
"Uh. . . em phải theo họ chồng như phụ nữ cổ đại, không tồi."
Chiến Chiến cũng không biết là tức giận hay là như thế nào, khuôn mặt đỏ lên, chợt vươn một tay ra chụp lên đầu của Tùy Nhạc. Tùy Nhạc nhanh nhẹn bắt được móng vuốt của cô, dịch đến trước ngực ngăn chặn, bởi vì ráng sức mà có vẻ cắn răng nghiến lợi: "Cô gái này. . . . Sức lực thật đúng là mạnh!
Vào lúc này Chiến Chiến không nói chuyện, chỉ dùng hơi sức để giãy giụa, giống như con tôm tươi bị ném vào chảo dầu. Ở dưới Tùy Nhạc, đồng phục làm việc to lớn cũng không che giấu được đường cong yểu điệu trên người cô, Tùy Nhạc bị cô cọ dần dần nóng ran, thái độ cũng nhàn nhã không đứng lên, ném ra lời dữ.
"Em ầm ầm ỹ ỹ như vậy không phải vì để che dấu lá gan nhỏ sao!"
Chiến Chiến đang buồn bực trong lòng bị anh rống hơi mê mang, tạm thời dừng lại động tác: "Em nhát gan?"
"Đúng, em là quỷ, nhát, gan." Ánh mắt thâm thúy của Tùy Nhạc vững vàng nhìn chăm chú vào Chiến Chiến “Yêu đương thôi mà, một mực từ chối không phải sợ thì là cái gì."
Sau đó, mỗi lần Chiến Chiến nhớ tới chuyện này đều sẽ hối hận: phép khích tướng cấp thấp như vậy, sao cô lại mắc mưu!?
Nhưng khi Chiến Chiến bị đặt tại trên ghế sa lon, còn là cô nàng kiên cường mà không đủ sâu xa, hào phóng mà không đủ thành thục, coi như trải qua một chút biến cố, nhưng cũng không có phần âm trầm của nhiều năm sau —— Cô lúc này, cũng, không,có , sợ hãi!
"Không phải là yêu sao? Yêu thì yêu!"
"Nói chắc chứ?"
"Nói chắc!"
Ánh mắt Tùy Nhạc sáng lên, giống như sói đói, ở giây phút cô đáp ứng, chợt cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô, trước khi hai môi dán sát, vội vàng khạc ra một câu: "Chúng ta đóng dấu hiệp nghị đi!"
Một nụ hôn không biết qua bao lâu, khi Tùy Nhạc buông Chiến Chiến ra, đáy mắt đều là nụ cười thoả mãn: "Lần này đừng cầm cờ lê gõ anh nữa, anh chỉ là thực hành thôi. Đúng không, Chiến Chiến?"
Chiến Chiến không có phát điên như anh dự đoán, khiến Tùy Nhạc rất không thích ứng, nhưng thấy mặt cô tràn đầy tức giận và cắn răng nghiến lợi, Tùy Nhạc mới phát hiện: ai u, vừa rồi quá kích động, hôn đầu lưỡi cô tê cứng rồi. . . .
******
Tùy Nhạc bưng bánh ngọt mới làm xong vào, đưa cho Chiến Chiến vùi ở trên sô pha, rồi sau đó tùy ý tựa vào bên người cô, cầm lên coka ướp lạnh cô mới uống cạn một nửa trên khay trà, một hơi rót vào bụng.
Chiến Chiến gặm từng miếng từng miếng bánh ngọt, mắt thì thỉnh thoảng nghiêng nhìn Tùy Nhạc, Tùy Nhạc bị nghiêng mắt nhìn nhiều lần, rốt cuộc khẽ thở dài một cái, duỗi cánh tay dài, một tay ôm Chiến Chiến vào trong lòng: "Làm gì nhìn anh bằng loại ánh mắt đó?"
Chiến Chiến sâu kín nhìn chằm chằm mặt của Tùy Nhạc, hỏi: "Anh. . . Có phải đã sớm biết em vàC Đình Đình thật chất là một người."
Tay Tùy Nhạc đang cướp nĩa của cô dừng lại, rồi sau đó kinh ngạc dừng động tác lại: "Làm sao em lại cho là như vậy, em giả bộ giống như vậy. . . . Em quá để mắt anh, hay là quá xem thường mình?"
Giả bộ?! Nghe từ như thế, Chiến Chiến nhướng mày, kêu là diễn trò có được hay không!! Nhưng mà anh ấy nói cũng đúng, mình khổ tâm luyện tập lâu như vậy, biểu diễn nhập vai cả chính cô cũng say mê rồi, chớ nói chi là Tùy Nhạc rồi.
"Vậy anh nói, anh ‘tình thương (bị thương vì tình)’ có phải căn bản là gạt người hay không?"
Trong miệng Tùy Nhạc ngậm bánh ngọt, hàm hồ trả lời: "Nếu không phải yêu ai yêu cả đường đi đối với Chiến Đình Đình, anh làm sao có thể coi trọng em. . . Ô ô ——"
Chiến Chiến hung hăng nhéo gò má của Tùy Nhạc: "Để ý em sao,a , rồi hả?"
"Không có không có không sao cả! Ai u em nhẹ tay chút. . . ." Trên mặt Tùy Nhạc tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng xác thực dị thường trong sáng: phản ứng của cô còn tự nhiên hơn dự đoán của mình, không tệ.
"Đừng đừng, chớ bấu, em xem sau lưng giúp anh." Tùy Nhạc vội vàng nói sang chuyện khác, thuận thế hướng lưng về phía Chiến Chiến “Tại sao vào lúc này lại đau dữ dội rồi."
Chiến Chiến bị anh làm ầm ĩ, cũng không tra cứu chủ đề vừa rồi nữa, mà là tức giận vén áo sơ mi của Tùy Nhạc lên, thầm thì trong lòng: vừa rồi không phải còn vui vẻ, vào lúc này tại sao lại đau?
Nhưng khi lưng trần của Tùy Nhạc hiện ra ngay trước mắt, Chiến Chiến lập tức nhíu lông mày lại, thanh âm của cô không khỏi cất cao: "Bầm tím như thế sao anh không nói!"
Chiến Chiến đưa tay nhẹ nhàng nhấn, Tùy Nhạc không nhịn được hít một hơi, mở mắt vô tội nói: "Anh mới vừa nói em không tin. . . ."
Chiến Chiến lưu loát kéo quần áo của anh xuống, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, kéo Tùy Nhạc đi ra bên ngoài: "Đi bệnh viện."
******
Trước cửa tiệm trung y, khách đến đông đảo, Tùy Nhạc dẫn Chiến Chiến gạt ra cả đám người, trực tiếp đến phòng làm việc của Trịnh Diệp.
Hành lang dài, cửa các phòng đều có rất nhiều người xếp hàng, duy chỉ có trước phòng Trịnh Diệp chỉ có một y tá.
Đến cửa, y tá kia nhìn thấy Tùy Nhạc, trên mặt đột nhiên vô cùng tỏa sáng, nhỏ giọng hô: "Tùy tiên sinh!"
Tùy Nhạc không nhìn vẻ sùng bái trên mặt cô ta, chỉ gật đầu nhẹ một cái, rồi sau đó hỏi: "Chú Trịnh có ở đây không?"
"Ách. . . Bác sĩ Trịnh. . . ." Y tá còn chưa nói xong, chỉ nghe bên trong cửa có một tiếng rên đè nén và giọng mơ hồ củaTrịnh Diệp.
Tiếng khiển trách truyền vào trong tai, giữa hai lông mày Tùy Nhạc thoáng qua sự hiểu rõ.
"Ai, sao anh không gõ cửa ——" Chiến Chiến không kịp ngăn cản anh, Tùy Nhạc đâu chỉ là không gõ cửa, anh đã nhấc chân to trực tiếp đi vào.
Đá cửa ra, không nhìn hai người đang nhìn chằm chằm bên trong phòng, kéo Chiến Chiến vào phòng rồi đạp cửa đóng lại, buông tay ra hiệu: "Hai vị tiếp tục."
Chiến Chiến thấy rõ có người trong phòng, kinh ngạc kêu: "Hạo Khanh? Sao anh ở chỗ này?"
Tùy Nhạc đè trên người Chiến Chiến một lúc lâu, rồi từ từ ngẩng đầu cười khổ nhìn Chiến Chiến không biết làm sao: "Em xuống tay thật nặng."
"Em. . . . em không phải cố ý!" Chiến Chiến bỏ cờ lê "hung khí gây án" ra, thò người ra xoa sau lưng của Tùy Nhạc “Đau lắm hả? Đập trúng chỗ nào em xem một chút!"
Hai tay của Chiến Chiến lượn quanh sau lưng Tùy Nhạc, thân thể thì rơi vào trước người anh, ở Tùy Nhạc xem ra giống như ôm ấp yêu thương, anh nhẫn nại cơn đau đớn, không biến sắc tiếp nhận cô gần sát, đầu cũng tựa vào bên tóc mai của cô.
"A!" Lỗ tai bị cắn, Chiến Chiến vội vàng co cổ, tay cũng ngừng lại. Cô co tay lại đánh xuống, đập hết sự kiều diễm lúc nãy, muốn xem anh bị thương như thế nào, nhưng quên mất người này là một tên lưu manh ăn đậu hũ của mình!
Nghĩ tới đây, Chiến Chiến rốt cuộc đã nhận ra, cảm giác căng căng như gai đâm trên môi đã tràn tới bên tai, mà người khởi xướng, đang làm bộ nhu nhược tựa vào trên người cô, muốn cắn lỗ tai cô lần nữa.
Chiến Chiến vừa tức vừa thẹn, tay nhỏ bé nắm thành quyền sắp đấm lên lưng anh, ai ngờ Tùy Nhạc đáng thương hít một hơi vào lúc cô sắp hạ tay xuống, quyền sắt của Chiến Chiến lập tức chột dạ biến thành ‘Vuốt nhẹ’.
Chiến Chiến lái xe jeep nhỏ của mình, phân tâm nhìn Tùy Nhạc nằm ở chỗ ngồi phía sau, tay nắm tay lái chặt lại rồi lỏng ra, không yên tâm hỏi: "Thật không cần đưa anh đi bệnh viện à?"
Mặc dù sắc mặt Tùy Nhạc thống khổ, nhưng vẫn kiên trì: "Anh muốn về nhà."
Đối thoại như vậy vừa rồi cũng đã xảy ra ở "Chiến Xa", Chiến Chiến không nghĩ tới Tùy Nhạc lớn như vậy, lại vì không đi bệnh viện mà khom lưng nương nhờ bên ngoài cửa xe nhưng không chịu lên xe, hoàn toàn không có chút hào hùng nào như lúc nâng cô đến tiệm trung y lần trước.
Chiến Chiến cũng không kéo anh nhúch nhích được, huống chi trên người Tùy Nhạc bị thương, Chiến Chiến không có cách nào, chỉ có thể đưa anh về nhà.
Tùy Nhạc khẽ mở mắt híp ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười: đi bệnh viện? Vậy không phải để cô chạy mất? Đã nói hết lời đến nông nỗi này, không nhân lúc còn nóng định đoạt danh phận của mình, anh cũng không gọi Tùy Nhạc rồi.
Chiến Chiến chạy xe nhanh, tích tắc đã đến cửa biệt thự của Tùy Nhạc, Chiến Chiến một mặt ổn định Tùy Nhạc nằm ở sau lưng cô, một mặt vuốt ve bàn tay không thành thật của anh, giữa rối ren cuối cùng cũng mở được cửa mang anh vào trong nhà.
Một đường nửa kéo nửa khiếng đến tổ hợp ghế sa lon giữa phòng khách, Chiến Chiến đột nhiên bị Tùy Nhạc vươn chân ra làm vấp một cái “Phịch" một tiếng, hai người ngã ngay xuống trên ghế sa lon.
Ghế sa lon mềm mại, Chiến Chiến bị bắn hai cái cũng không cảm thấy đau đớn, ngược lại đồng chí gạt chân cô, lại đè ở phía trên, khiến cho cô rất bất mãn.
"Anh làm gì gạt ngã em!" Chiến Chiến động động thân thể, phát hiện Tùy Nhạc không phải nặng bình thường “Tránh ra, chớ đè ép em."
Tùy Nhạc rảnh rang đưa tay, siết chặt cánh tay nhỏ bé vung lên của cô trong lòng bàn tay, lão đại trực tiếp ngã bên cổ cô, hô hấp nong nóng phun trên làn da cô: "Em không được nhúc nhích nha."
Chiến Chiến bị động tác thân mật của anh kích thích nổi da gà cả người, cô như ngựa con bị con muỗi quấy rầy "Ục ục" run lên, không được tự nhiên ưỡn ẹo thân thể: "Tùy đầu lớn, đừng động tay động chân. . . ."
"Khàn ——" Tùy Nhạc đột nhiên phát ra một tiếng đau đè nén, Chiến Chiến sợ tới mức nằm đàng hoàng không dám giãy giụa, Tùy Nhạc khẽ nghiêng đầu: "Lúc nãy em cũng không khách khí với anh bao nhiêu."
Tùy Nhạc dùng sóng mũi cao chà gò má mịn màng của cô: "Chỉ là, ở giữa người yêu, động tay động chân là rất bình thường, còn có thể liên lạc tình cảm."
Chiến Chiến chợt trừng anh: "Người nào là người yêu của anh!?"
"Mới vừa rồi, hai ta, uh, trước khi hôn, không phải anh đã nói em biết ư, hai ta bắt đầu yêu a."
"Anh, nói, với, em?" Tùy Nhạc tỏ vẻ đương nhiên, nhìn Chiến Chiến cắn răng, cô cũng không để ý tới vết thương trên người Tùy Nhạc nữa, không ngừng uốn éo: "Nói cho em biết hữu dụng không!? Người nào đáp ứng anh?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đã nói muốn Tận Lực giúp anh thoát khỏi tổn thương."
"Em ——"
"Chiến Chiến, cam kết trợ giúp Tùy Nhạc thoát khỏi bóng ma trong lòng, trong khoảng thời gian này, Chiến Chiến sẽ hết sức cung cấp trợ giúp cho đến khi anh khôi phục." Tùy Nhạc cắm đầu cắm cổ lục ra tờ giấy viết cam đoán, khuoon mặt tuấn mỹ từ từ dính vào sắc thái đào hoa.
Sắc thái càng ngày càng đậm hơn, cuối cùng hóa thành nụ cười giảo hoạt giống như hồ ly: "Về phần, tính thế nào, dùng phương pháp gì. . . . Đều là anh, nói, rồi, làm."
"Nào có như vậy!?" Chiến Chiến phí sức giãy giụa, muốn ném Tùy Nhạc nằm đè trên người mình xuống đất, lại không nghĩ rằng hơi sức của "Người bị thương" này lớn ngoài tưởng tượng của cô, Chiến Chiến nhìn bộ dáng nhàn nhã của anh, đầu dần dần sáng sủa: "Anh, giả bộ, bị thương!?"
"Nào có." Tùy Nhạc lập tức lại bày ra vẻ mặt thống khổ “Chỉ là chuyện của hai ta giúp vượt qua đau đớn, khiến anh tạm thời quên mất mà thôi, ai ai, em vừa nói lại đau!"
"Tin anh nữa em sẽ không họ Chiến!"
"Uh. . . em phải theo họ chồng như phụ nữ cổ đại, không tồi."
Chiến Chiến cũng không biết là tức giận hay là như thế nào, khuôn mặt đỏ lên, chợt vươn một tay ra chụp lên đầu của Tùy Nhạc. Tùy Nhạc nhanh nhẹn bắt được móng vuốt của cô, dịch đến trước ngực ngăn chặn, bởi vì ráng sức mà có vẻ cắn răng nghiến lợi: "Cô gái này. . . . Sức lực thật đúng là mạnh!
Vào lúc này Chiến Chiến không nói chuyện, chỉ dùng hơi sức để giãy giụa, giống như con tôm tươi bị ném vào chảo dầu. Ở dưới Tùy Nhạc, đồng phục làm việc to lớn cũng không che giấu được đường cong yểu điệu trên người cô, Tùy Nhạc bị cô cọ dần dần nóng ran, thái độ cũng nhàn nhã không đứng lên, ném ra lời dữ.
"Em ầm ầm ỹ ỹ như vậy không phải vì để che dấu lá gan nhỏ sao!"
Chiến Chiến đang buồn bực trong lòng bị anh rống hơi mê mang, tạm thời dừng lại động tác: "Em nhát gan?"
"Đúng, em là quỷ, nhát, gan." Ánh mắt thâm thúy của Tùy Nhạc vững vàng nhìn chăm chú vào Chiến Chiến “Yêu đương thôi mà, một mực từ chối không phải sợ thì là cái gì."
Sau đó, mỗi lần Chiến Chiến nhớ tới chuyện này đều sẽ hối hận: phép khích tướng cấp thấp như vậy, sao cô lại mắc mưu!?
Nhưng khi Chiến Chiến bị đặt tại trên ghế sa lon, còn là cô nàng kiên cường mà không đủ sâu xa, hào phóng mà không đủ thành thục, coi như trải qua một chút biến cố, nhưng cũng không có phần âm trầm của nhiều năm sau —— Cô lúc này, cũng, không,có , sợ hãi!
"Không phải là yêu sao? Yêu thì yêu!"
"Nói chắc chứ?"
"Nói chắc!"
Ánh mắt Tùy Nhạc sáng lên, giống như sói đói, ở giây phút cô đáp ứng, chợt cúi đầu chiếm lấy đôi môi cô, trước khi hai môi dán sát, vội vàng khạc ra một câu: "Chúng ta đóng dấu hiệp nghị đi!"
Một nụ hôn không biết qua bao lâu, khi Tùy Nhạc buông Chiến Chiến ra, đáy mắt đều là nụ cười thoả mãn: "Lần này đừng cầm cờ lê gõ anh nữa, anh chỉ là thực hành thôi. Đúng không, Chiến Chiến?"
Chiến Chiến không có phát điên như anh dự đoán, khiến Tùy Nhạc rất không thích ứng, nhưng thấy mặt cô tràn đầy tức giận và cắn răng nghiến lợi, Tùy Nhạc mới phát hiện: ai u, vừa rồi quá kích động, hôn đầu lưỡi cô tê cứng rồi. . . .
******
Tùy Nhạc bưng bánh ngọt mới làm xong vào, đưa cho Chiến Chiến vùi ở trên sô pha, rồi sau đó tùy ý tựa vào bên người cô, cầm lên coka ướp lạnh cô mới uống cạn một nửa trên khay trà, một hơi rót vào bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến Chiến gặm từng miếng từng miếng bánh ngọt, mắt thì thỉnh thoảng nghiêng nhìn Tùy Nhạc, Tùy Nhạc bị nghiêng mắt nhìn nhiều lần, rốt cuộc khẽ thở dài một cái, duỗi cánh tay dài, một tay ôm Chiến Chiến vào trong lòng: "Làm gì nhìn anh bằng loại ánh mắt đó?"
Chiến Chiến sâu kín nhìn chằm chằm mặt của Tùy Nhạc, hỏi: "Anh. . . Có phải đã sớm biết em vàC Đình Đình thật chất là một người."
Tay Tùy Nhạc đang cướp nĩa của cô dừng lại, rồi sau đó kinh ngạc dừng động tác lại: "Làm sao em lại cho là như vậy, em giả bộ giống như vậy. . . . Em quá để mắt anh, hay là quá xem thường mình?"
Giả bộ?! Nghe từ như thế, Chiến Chiến nhướng mày, kêu là diễn trò có được hay không!! Nhưng mà anh ấy nói cũng đúng, mình khổ tâm luyện tập lâu như vậy, biểu diễn nhập vai cả chính cô cũng say mê rồi, chớ nói chi là Tùy Nhạc rồi.
"Vậy anh nói, anh ‘tình thương (bị thương vì tình)’ có phải căn bản là gạt người hay không?"
Trong miệng Tùy Nhạc ngậm bánh ngọt, hàm hồ trả lời: "Nếu không phải yêu ai yêu cả đường đi đối với Chiến Đình Đình, anh làm sao có thể coi trọng em. . . Ô ô ——"
Chiến Chiến hung hăng nhéo gò má của Tùy Nhạc: "Để ý em sao,a , rồi hả?"
"Không có không có không sao cả! Ai u em nhẹ tay chút. . . ." Trên mặt Tùy Nhạc tỏ vẻ đáng thương, nhưng trong lòng xác thực dị thường trong sáng: phản ứng của cô còn tự nhiên hơn dự đoán của mình, không tệ.
"Đừng đừng, chớ bấu, em xem sau lưng giúp anh." Tùy Nhạc vội vàng nói sang chuyện khác, thuận thế hướng lưng về phía Chiến Chiến “Tại sao vào lúc này lại đau dữ dội rồi."
Chiến Chiến bị anh làm ầm ĩ, cũng không tra cứu chủ đề vừa rồi nữa, mà là tức giận vén áo sơ mi của Tùy Nhạc lên, thầm thì trong lòng: vừa rồi không phải còn vui vẻ, vào lúc này tại sao lại đau?
Nhưng khi lưng trần của Tùy Nhạc hiện ra ngay trước mắt, Chiến Chiến lập tức nhíu lông mày lại, thanh âm của cô không khỏi cất cao: "Bầm tím như thế sao anh không nói!"
Chiến Chiến đưa tay nhẹ nhàng nhấn, Tùy Nhạc không nhịn được hít một hơi, mở mắt vô tội nói: "Anh mới vừa nói em không tin. . . ."
Chiến Chiến lưu loát kéo quần áo của anh xuống, cầm chìa khóa xe trên bàn lên, kéo Tùy Nhạc đi ra bên ngoài: "Đi bệnh viện."
******
Trước cửa tiệm trung y, khách đến đông đảo, Tùy Nhạc dẫn Chiến Chiến gạt ra cả đám người, trực tiếp đến phòng làm việc của Trịnh Diệp.
Hành lang dài, cửa các phòng đều có rất nhiều người xếp hàng, duy chỉ có trước phòng Trịnh Diệp chỉ có một y tá.
Đến cửa, y tá kia nhìn thấy Tùy Nhạc, trên mặt đột nhiên vô cùng tỏa sáng, nhỏ giọng hô: "Tùy tiên sinh!"
Tùy Nhạc không nhìn vẻ sùng bái trên mặt cô ta, chỉ gật đầu nhẹ một cái, rồi sau đó hỏi: "Chú Trịnh có ở đây không?"
"Ách. . . Bác sĩ Trịnh. . . ." Y tá còn chưa nói xong, chỉ nghe bên trong cửa có một tiếng rên đè nén và giọng mơ hồ củaTrịnh Diệp.
Tiếng khiển trách truyền vào trong tai, giữa hai lông mày Tùy Nhạc thoáng qua sự hiểu rõ.
"Ai, sao anh không gõ cửa ——" Chiến Chiến không kịp ngăn cản anh, Tùy Nhạc đâu chỉ là không gõ cửa, anh đã nhấc chân to trực tiếp đi vào.
Đá cửa ra, không nhìn hai người đang nhìn chằm chằm bên trong phòng, kéo Chiến Chiến vào phòng rồi đạp cửa đóng lại, buông tay ra hiệu: "Hai vị tiếp tục."
Chiến Chiến thấy rõ có người trong phòng, kinh ngạc kêu: "Hạo Khanh? Sao anh ở chỗ này?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro