Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Tùy Nhạc tỉ mỉ gặm cắn cổ Chiến Chiến, nhìn màu da hơi đậm hơn trên người, anh đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm qua, cảm nhận được Chiến Chiến hơi lay động, khẽ cười nói: "Em xem em, thế nào thành gấu mèo rồi, hở?"
Màu da vốn có của Chiến Chiến rất trắng, nhưng bởi vì hàng năm làm việc ở ngoài mà phơi da đến mức màu sắc không đều, vào lúc này bị Tùy Nhạc chăm chú nhìn chằm chằm, vừa ngượng ngùng vừa nổi cáu, vươn cánh tay ngăn trở phần đẫy đà bại lộ ở ngoài của mình.
"Ai, đừng." Tùy Nhạc nắm cánh tay mảnh gầy của cô, kéo ra không cho kháng cự, mê mẩn nhìn chằm chằm trước ngực mềm mại của cô “Anh muốn nhìn."
Mặt của Chiến Chiến đỏ rỉ máu, cô đạp hai chân: "Nói em là gấu mèo, còn có cái gì đẹp mắt!"
Tùy Nhạc giơ chân ngăn chận hai chân không an phận của cô, lòng bàn tay quyến luyến trượt từ trên người cô xuống dưới lưng quần: "Rất đẹp. . . . Anh muốn nhìn. . . . Em ngoan một chút."
Không cho cô cơ hội do dự, Tùy Nhạc cường ngạnh mở khóa đồng trên quần jean của cô ra, Chiến Chiến nghe âm thanh khóa kéo trượt mà da đầu tê dại, rồi sau đó thứ đụng vào càng làm cho cô vô lực. Trên mặt Tùy Nhạc cũng đỏ ửng rõ ràng, cảnh đẹp đó đang dùng tốc độ điên cuồng tiến vào mắt anh, anh dùng sức cởi chướng ngại cản trở ra, trực tiếp cho bàn tay vào giữa hai chân ấm áp của cô.
"Ưm. . . ." của Chiến Chiến lại bị Tùy Nhạc nuốt vào trong bụng lần nữa, bàn tay tà ác của anh vân vê trêu chọc, đẩy đáy quần nhỏ bé ra dò vào hoa tâm.
Lúc này cấm địa chưa bao giờ bị người khinh nhờn bị anh đặt ở đầu ngón tay, Chiến Chiến cảm giác cả người mình cũng bị anh nắm ở ngón tay, tê dại dến hỏng mất, muốn thoát đi rồi lại không khỏi kích động.
Tùy Nhạc đè ở trên người Chiến Chiến càng ngày càng kích động, ngón tay cũng dần dần không có nặng nhẹ, hận không thể thăm dò miếng thịt non nho nhỏ trong trong ngoài ngoài đổi qua đổi lại, cái miệng của anh cũng chầm chậm hôn xuống, ngậm mai nhọn mới vừa được chăm sóc, tiến hành động bộ.
"Trời. . . Ách. . . . Ô. . . ." Chiến Chiến nhịn không được, nơi cổ họng chạy ra một chuỗi than nhẹ run rẩy, cô xấu hổ cắn chặt đôi môi, không thể tin được đây là thanh âm mình phát ra.
"Chiến Chiến. . . ." Tùy Nhạc nghe được thanh âm của cô, khắc chế động tác trên tay chậm lại, hôn nhẹ làn da trắng noãn, mập mờ rồi lại ấm áp “Đừng sợ, anh ở chỗ này."
"Người nào. . . . . Ách người nào sợ. . . . Rồi, ưm. . ." Động tác trong tay anh không ngừng, lời nói của Chiến Chiến căn bản không đầy đủ, chỉ là trong lòng lại cảm thấy thực tế rất nhiều.
Tùy Nhạc nghe thanh âm không có lực thuyết phục gì của cô, trong lòng mềm mại đến không thể tin, nghĩ tới người luôn nhớ trong lòng, rốt cuộc sắp thuộc về mình, anh dường như có sự vui vẻ như có được toàn thế giới. Nghĩ tới, động tác của anh dần dần gia tốc, khi một dòng nước ấm không thể bỏ qua đáp lại ngón tay xao động của anh, Tùy Nhạc ngồi dậy cởi quần ngoài và cả quần lót của mình ra.
Khi Chiến Chiến mở mắt, vừa vặn thấy bộ dạng Tùy Nhạc cởi quần, móc Tiểu Nhạc Nhạc ra ngoài.
Chiến Chiến chưa từng thấy vật này thật sự, mặc dù có xem qua mấy truyện sex với Tề Tễ để lấy kiến thức, nhưng hình ảnh thật thì chưa từng xem. Vào lúc này nhìn thấy Tiểu Nhạc Nhạc, nức nở nghẹn ngào mới vừa vẫn còn ở nơi cổ họng nhất thời sặc trở về.
"Khụ. . . . Anh. . . . Anh lui về phía sau. . . . !" Mắt thấy Tiểu Nhạc Nhạc tới gần mình, Chiến Chiến bị hốt hoảng chưa bao giờ có bao phủ, rõ ràng vừa mới chuẩn bị kỹ càng, vào lúc này lại thật muốn rút lui. Cô miễn cưỡng nâng một cái chân mềm mại muốn chống cự sự đến gần của Tùy Nhạc, lại bị anh bắt lấy mắt cá chân.
"Cứu mạng!"
Vẻ mặt Tùy Nhạc cuồng dã, nghe được tiếng kêu của Chiến Chiến thì cười tà, anh nhân thể kéo hai chân Chiến Chiến ra, để Tiểu Nhạc Nhạc dán lên vùng đất màu mỡ tha thiết ước mơ: "Cứu mạng?"
Tùy Nhạc chậm rãi ma sát Chiến Chiến từng cái, người cũng dán sát vào cô: "Nên hô cứu mạng là anh chứ. . . . Hử. . . . Mỗi ngày nhìn thấy. . . . Ăn không được, thật đúng là muốn mạng của anh rồi. . . . Em cứu, cứu anh đi, Chiến Chiến?"
Khẽ đứng người lên, Tùy Nhạc nhắm ngay địa phương muốn vào, eo từ từ ráng sức, tay ôm lấy cô cuồng dã lại không mất dịu dàng: "Kiên nhẫn một chút, anh sẽ nhẹ nhàng."
"Tê tâm liệt phế" “Đau triệt nội tâm" “Chết đi sống lại", khi nghe những lời này thì mấy từ đó xẹt qua trong đầu Chiến Chiến —— đây là miêu tả phổ biến đối với lần đầu tiên trong truyện sex, thêm mấy tác giả tỉ mỉ miêu tả, Chiến Chiến đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.
"Không được!"
Hai tay của Tùy Nhạc đều ôm hông Chiến Chiến, mà tay tự do của cô lại đưa qua vào lúc mấu chốt, ngăn trở Tiểu NhạcNhạc tiến vào —— hung hăng nắm nó. . . .
"Ách ——!"
Tùy Nhạc bị cô đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm thấy một cỗ tê dại tan lòng nát dạ từ tay nhỏ bé mềm mại của cô truyền khắp toàn thân, thiếu chút nữa cầm giữ không được. Anh nhẫn nại sự xôn xao, khạc ra một tiếng rên khêu gợi, thống khổ lại không giống híp lại mí mắt, hầu kết qua lại động đậy hai cái, mới từ từ nhìn Chiến Chiến.
Chiến Chiến cũng không ngờ tới trạng huống như vậy, cô chỉ cầm thôi, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc lại kịch liệt run rẩy mấy cái dị thường, phản ứng nhạy cảm như vậy khiến Chiến Chiến không nhịn được, câm lặng làm thinh nói một câu: "Anh, anh là. . . xử, nam?"
Nhờ "Phúc" của Tề Tễ, Chiến Chiến luôn luôn không ưa mấy thứ này cũng bị buộc tích trữ một chút "kiến thức". Ngay lập tức, Tề Tễ đem một quyển truyện sex ra phê bình: "Xử nam mà có thể làm bảy lần một đêm? Đùa gì thế, lần đầu tiên bọn họ có thể nén được nổi coi như không tệ!"
Khi đó, Chiến Chiến vẫn còn rất tò mò hỏi Tề Tễ, cô làm sao biết, kết quả không giải thích được bị Tề Tễ đuổi ra khỏi phòng, nhưng lại nhớ những lời này của Tề Tễ.
Mà lúc này, cô cũng không biết làm sao lại nói ra những lời này, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của Tùy Nhạc càng thêm tối tăm, cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy —— Mình nói sai. . . .
Tùy Nhạc yên lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nhếch khóe miệng: "Thế nào, ghét bỏ anh?"
Tùy Nhạc lúc này, so với vừa rồi càng khiến Chiến Chiến khiếp đảm, mà Tiểu Nhạc Nhạc trong lòng bàn tay, đang dùng tốc độ không thể tin được mà to lên và gia tăng nhiệt độ. . . . . .
******
Tề Tễ sau khi biến mất một tuần trở lại, liền nghe được tin tức khiến cô kinh ngạc.
"Cậu hồ đồ yêu đương với người ta rồi à?" Tề Tễ hung hăng búng cái ót cô “Những điều mình dạy cho cậu đều ăn hết với cơm rồi à?"
Chiến Chiến ngồi trên bậc thang của cầu thang cuộn tròn, tay chống cằm làm vẻ suy tư: "Cũng không phải là hồ đồ mà…….”
Chiến Chiến để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù lúc đó cũng một phần do phép khích tướng của Tùy Nhạc, nhưng nếu như không phải cô nguyện ý, cũng không đáp ứng Tùy Nhạc. Chiến Chiến nói với Tề Tễ: "Bàn Nha, hình như mình động phàm tâm rồi."
Tề Tễ cười nhạo cô: "Còn dường như nữa, mình đã nhìn ra cậu sớm động lòng rồi."
"Có sao?" Chiến Chiến kinh ngạc hỏi tới, không nghĩ tới ngay cả mình cũng không rõ suy nghĩ của mình, thế nhưng lại bị Tề Tễ xem thấu, cô khó được nhăn nhó xoắn tóc của mình, ngượng ngùng đi cọ tay cầm của cầu thang.
Tề Tễ không biến sắc quan sát Chiến Chiến, rồi sau đó nhẹ nhàng ném ra một câu: "Chẳng lẽ cậu đã làm chuyện kia với anh ta."
"Không có! Tuyệt đối không có!" Chiến Chiến vội vàng khoát tay lắc đầu, nhưng mặt lại nhanh chóng đỏ thành quả táo ——
Ngày đó sau khi chọc "lửa" Tùy Nhạc, Tùy Nhạc "tên đã lắp vào cung" lại đột nhiên phát hiện mình không có chuẩn bị một vật quan trọng, mà Chiến Chiến, càng thêm hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngay cả kỳ an toàn của mình cũng không biết. Cuối cùng, Chiến Chiến chỉ có thể dùng cái tay gây họa của mình tiếp xúc thân mật với Tiểu Nhạc Nhạc từng lần một, một tay mỏi đổi qua một tay khác. . . . Cho đến cô mỏi cả hai tay, Tùy Nhạc lại vẫn nhất quyết không tha.
"Anh. . . . Anh thật sự là xử, nam sao?" Đến cuối cùng, cơ hồ chính là Tùy Nhạc cầm lấy tay cô tự thao tác, Chiến Chiến đỏ mặt, tay mỏi, hơi thở mong manh hỏi.
"Thế nào, còn ghét bỏ anh?"
Ghét bỏ! Ghét bỏ đến bạo! Bây giờ nhớ lại, Chiến Chiến vẫn nhịn không được oán giận vì những gì cô gặp hôm đó.
"Nghĩ gì thế, mặt tựa như Quan Công vậy”
Chiến Chiến lắc lắc đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Bàn Nha, có một lần mình gặp Hạo Khanh, nhưng anh ta hơi kỳ quái. . . ."
Chiến Chiến kể chuyện cho Tề Tễ nghe xong, nghi ngờ hỏi: "Gần đây hai người tiến triển như thế nào? Chuyện của anh ta cậu biết chứ?"
"Chuyện của chúng mình cậu đừng quan tâm, mình tự có chừng mực, cậu vẫn chưa yên tâm về mình sao?"
Chiến Chiến gật đầu, nói cũng phải, chuyện tình cảm Tề Tễ trải qua phong phú hơn mình nhiều, những chuyện này quả thật không cần kẻ mới học như cô quan tâm.
Tề Tễ dạo bước đến trước tủ treo quần áo trong phòng "Chiến Đình Đình" ở lầu một, đầu ngón tay nhẹ vén từng món trang phục tinh xảo bên trong, chậc chậc nói: "Bây giờ cậu đã không phải là độc thân rồi, còn phải đi xem mắt tiếp sao?"
". . . . . ."
Quả nhiên, Bàn Nha chính là Bàn Nha, vào lúc bị tin tức có tính chất mạnh đánh vào, còn có thể duy trì tinh lực suy tư những vấn đề khác —— Chỉ là, cái vấn đề này đúng là không thể bỏ qua.
Nếu có quan hệ như vậy với Tùy Nhạc, Chiến Chiến còn xem mắt nữa thì xác thực không hợp thích lắm, chỉ là bên ông nội —— Thật đúng là một vấn đề khó giải quyết đấy.
"Ông nội cậu nhọc lòng gói ghém cậu thành thục nữ, hiển nhiên là có tiêu chuẩn với cháu rể tương lai." Tề Tễ nhìn chằm chằm cái thang cuộn từ giữa phòng thông đến lầu trên “Cũng thiệt thòi cậu nghĩa ra chiêu này, phòng trong phòng."
"Ai, không có biện pháp, ông nội mình thường làm tập kích đột ngột, mẹ mình sẽ lập tức gõ cửa gọi mình, mình mặc quần áo dơ dáy trực tiếp từ trên lầu đu xuống nơi này thay quần áo đội tóc giả, đi ra ngoài đúng là Chiến Đình Đình rồi.
"Rầm rầm rầm! ! !" Trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, mẹ Chiến Chiến ở ngoài cửa nói “Đình Đình! Ông nội tới."
Chiến Chiến và Tề Tễ liếc mắt nhìn nhau: thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Luống cuống tay chân ăn mặc xong, Đình Đình ưỡn ngực thót bụng đi ra khỏi gian phòng, lộ ra nụ cười dịu dàng với Chiến Cường Quốc trong phòng khách: "Ông nội, ông đã tới."
Trong ngày thường, Chiến Cường Quốc nhìn thấy lối ăn mặc này của Chiến Chiến, lửa giận lớn hơn cũng tản đi ba phần, nhưng hôm nay, thái độ của ông như đóng băng, Chiến Chiến nhức đầu: làm sao rồi, gần đây cô không gây chuyện gì a. . .. . .
"Ông nội ——"
"Trong mắt cô còn có ông nội như tôi sao!?" Chiến Cường Quốc tức giận quát lên “Hợp sức với người ngoài đùa giỡn tôi xoay quanh, cô có thể thế à!"
Trong đầu Chiến Chiến ông ông một tiếng, không phải bên Lưu Kỷ Tài xảy ra vấn đề chứ. . . . Cô cầu cứu nhìn Tề Tễ, Chiến Cường Quốc sắc bén lướt mắt tới, lửa giận cũng liên lụy Tề Tễ: "Còn cô nữa, cô cho rằng đang giúp nó sao? Nói gì dùng lý lẽ nói rõ, dùng tình để cảm động Lưu Kỷ Tài đó? ! Chiến Chiến là người không phân rõ phải trái còn cô cũng thế sao!?"
Hình như là nghĩ tới chuyện gì khiến ông tức giận, lửa giận của Chiến Cường Quốc càng sâu: "Cô lợi hại, đánh người ta cho sưng mặt sưng mũi còn phải phối hợp cô diễn trò, còn xem mắt cái rắm! Cô cho rằng tôi bảo cô xem mắt là để cho cô làm những thủ đoạn bỏ đi mất mặt này sao? Mấy trò vặt của cô, đắc chí cũng ngại mất mặt!"
Nụ cười trên mặt Chiến Chiến dần dần lạnh đi, cô khắc chế xung động cãi lại, thử bình tĩnh nói: "Ông nội, thật ra thì ông không cần luôn bảo cháu xem mắt, cháu có thể…..”
"Cô có thể cái rắm!" Một tay Chiến Cường Quốc ném cái mũ về phía Chiến Chiến, không sai lệch nện ở trên đùi của cô, "Dựa vào bộ dạng bây giờ của cô, có thể tìm được nhà chồng thế nào, cả ngày liều mạng ngu ngốc như một người đàn ông, một tiệm sửa xe có thể giúp cô xông ra bao nhiêu đất trời?"
Đau đớn từ chân dần dần nhảy lên ngực Chiến Chiến, cô không thể chấp nhận nhất chính là người khác phủ nhận cố gắng của cô, “Chiến Xa” là tâm huyết của cô mấy năm nay, từng phần từng phần thành tích đều là tự kiếm về, nhưng từ đầu đến cuối ông nội đều không thừa nhận, thậm chí không đồng ý sự nghiệp của cô.
Chiến Cường Quốc tức giận chống đỡ không nổi, ngồi ở trên sô pha, nhưng trong miệng vẫn không ngừng trách cứ: "Sớm nói cô đừng làm những việc vô bổ đó, tôi phóng túng cô hai năm thật là quá sai, cô lại dám chơi lên đầu tôi! Tôi cho cô biết, lập tức cút vào chức vị tôi an bài cho cô, “Chiến Xa” kia muốn ném cho ai thì ném!"
Màu da vốn có của Chiến Chiến rất trắng, nhưng bởi vì hàng năm làm việc ở ngoài mà phơi da đến mức màu sắc không đều, vào lúc này bị Tùy Nhạc chăm chú nhìn chằm chằm, vừa ngượng ngùng vừa nổi cáu, vươn cánh tay ngăn trở phần đẫy đà bại lộ ở ngoài của mình.
"Ai, đừng." Tùy Nhạc nắm cánh tay mảnh gầy của cô, kéo ra không cho kháng cự, mê mẩn nhìn chằm chằm trước ngực mềm mại của cô “Anh muốn nhìn."
Mặt của Chiến Chiến đỏ rỉ máu, cô đạp hai chân: "Nói em là gấu mèo, còn có cái gì đẹp mắt!"
Tùy Nhạc giơ chân ngăn chận hai chân không an phận của cô, lòng bàn tay quyến luyến trượt từ trên người cô xuống dưới lưng quần: "Rất đẹp. . . . Anh muốn nhìn. . . . Em ngoan một chút."
Không cho cô cơ hội do dự, Tùy Nhạc cường ngạnh mở khóa đồng trên quần jean của cô ra, Chiến Chiến nghe âm thanh khóa kéo trượt mà da đầu tê dại, rồi sau đó thứ đụng vào càng làm cho cô vô lực. Trên mặt Tùy Nhạc cũng đỏ ửng rõ ràng, cảnh đẹp đó đang dùng tốc độ điên cuồng tiến vào mắt anh, anh dùng sức cởi chướng ngại cản trở ra, trực tiếp cho bàn tay vào giữa hai chân ấm áp của cô.
"Ưm. . . ." của Chiến Chiến lại bị Tùy Nhạc nuốt vào trong bụng lần nữa, bàn tay tà ác của anh vân vê trêu chọc, đẩy đáy quần nhỏ bé ra dò vào hoa tâm.
Lúc này cấm địa chưa bao giờ bị người khinh nhờn bị anh đặt ở đầu ngón tay, Chiến Chiến cảm giác cả người mình cũng bị anh nắm ở ngón tay, tê dại dến hỏng mất, muốn thoát đi rồi lại không khỏi kích động.
Tùy Nhạc đè ở trên người Chiến Chiến càng ngày càng kích động, ngón tay cũng dần dần không có nặng nhẹ, hận không thể thăm dò miếng thịt non nho nhỏ trong trong ngoài ngoài đổi qua đổi lại, cái miệng của anh cũng chầm chậm hôn xuống, ngậm mai nhọn mới vừa được chăm sóc, tiến hành động bộ.
"Trời. . . Ách. . . . Ô. . . ." Chiến Chiến nhịn không được, nơi cổ họng chạy ra một chuỗi than nhẹ run rẩy, cô xấu hổ cắn chặt đôi môi, không thể tin được đây là thanh âm mình phát ra.
"Chiến Chiến. . . ." Tùy Nhạc nghe được thanh âm của cô, khắc chế động tác trên tay chậm lại, hôn nhẹ làn da trắng noãn, mập mờ rồi lại ấm áp “Đừng sợ, anh ở chỗ này."
"Người nào. . . . . Ách người nào sợ. . . . Rồi, ưm. . ." Động tác trong tay anh không ngừng, lời nói của Chiến Chiến căn bản không đầy đủ, chỉ là trong lòng lại cảm thấy thực tế rất nhiều.
Tùy Nhạc nghe thanh âm không có lực thuyết phục gì của cô, trong lòng mềm mại đến không thể tin, nghĩ tới người luôn nhớ trong lòng, rốt cuộc sắp thuộc về mình, anh dường như có sự vui vẻ như có được toàn thế giới. Nghĩ tới, động tác của anh dần dần gia tốc, khi một dòng nước ấm không thể bỏ qua đáp lại ngón tay xao động của anh, Tùy Nhạc ngồi dậy cởi quần ngoài và cả quần lót của mình ra.
Khi Chiến Chiến mở mắt, vừa vặn thấy bộ dạng Tùy Nhạc cởi quần, móc Tiểu Nhạc Nhạc ra ngoài.
Chiến Chiến chưa từng thấy vật này thật sự, mặc dù có xem qua mấy truyện sex với Tề Tễ để lấy kiến thức, nhưng hình ảnh thật thì chưa từng xem. Vào lúc này nhìn thấy Tiểu Nhạc Nhạc, nức nở nghẹn ngào mới vừa vẫn còn ở nơi cổ họng nhất thời sặc trở về.
"Khụ. . . . Anh. . . . Anh lui về phía sau. . . . !" Mắt thấy Tiểu Nhạc Nhạc tới gần mình, Chiến Chiến bị hốt hoảng chưa bao giờ có bao phủ, rõ ràng vừa mới chuẩn bị kỹ càng, vào lúc này lại thật muốn rút lui. Cô miễn cưỡng nâng một cái chân mềm mại muốn chống cự sự đến gần của Tùy Nhạc, lại bị anh bắt lấy mắt cá chân.
"Cứu mạng!"
Vẻ mặt Tùy Nhạc cuồng dã, nghe được tiếng kêu của Chiến Chiến thì cười tà, anh nhân thể kéo hai chân Chiến Chiến ra, để Tiểu Nhạc Nhạc dán lên vùng đất màu mỡ tha thiết ước mơ: "Cứu mạng?"
Tùy Nhạc chậm rãi ma sát Chiến Chiến từng cái, người cũng dán sát vào cô: "Nên hô cứu mạng là anh chứ. . . . Hử. . . . Mỗi ngày nhìn thấy. . . . Ăn không được, thật đúng là muốn mạng của anh rồi. . . . Em cứu, cứu anh đi, Chiến Chiến?"
Khẽ đứng người lên, Tùy Nhạc nhắm ngay địa phương muốn vào, eo từ từ ráng sức, tay ôm lấy cô cuồng dã lại không mất dịu dàng: "Kiên nhẫn một chút, anh sẽ nhẹ nhàng."
"Tê tâm liệt phế" “Đau triệt nội tâm" “Chết đi sống lại", khi nghe những lời này thì mấy từ đó xẹt qua trong đầu Chiến Chiến —— đây là miêu tả phổ biến đối với lần đầu tiên trong truyện sex, thêm mấy tác giả tỉ mỉ miêu tả, Chiến Chiến đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.
"Không được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay của Tùy Nhạc đều ôm hông Chiến Chiến, mà tay tự do của cô lại đưa qua vào lúc mấu chốt, ngăn trở Tiểu NhạcNhạc tiến vào —— hung hăng nắm nó. . . .
"Ách ——!"
Tùy Nhạc bị cô đột nhiên nắm chặt, chỉ cảm thấy một cỗ tê dại tan lòng nát dạ từ tay nhỏ bé mềm mại của cô truyền khắp toàn thân, thiếu chút nữa cầm giữ không được. Anh nhẫn nại sự xôn xao, khạc ra một tiếng rên khêu gợi, thống khổ lại không giống híp lại mí mắt, hầu kết qua lại động đậy hai cái, mới từ từ nhìn Chiến Chiến.
Chiến Chiến cũng không ngờ tới trạng huống như vậy, cô chỉ cầm thôi, nhưng Tiểu Nhạc Nhạc lại kịch liệt run rẩy mấy cái dị thường, phản ứng nhạy cảm như vậy khiến Chiến Chiến không nhịn được, câm lặng làm thinh nói một câu: "Anh, anh là. . . xử, nam?"
Nhờ "Phúc" của Tề Tễ, Chiến Chiến luôn luôn không ưa mấy thứ này cũng bị buộc tích trữ một chút "kiến thức". Ngay lập tức, Tề Tễ đem một quyển truyện sex ra phê bình: "Xử nam mà có thể làm bảy lần một đêm? Đùa gì thế, lần đầu tiên bọn họ có thể nén được nổi coi như không tệ!"
Khi đó, Chiến Chiến vẫn còn rất tò mò hỏi Tề Tễ, cô làm sao biết, kết quả không giải thích được bị Tề Tễ đuổi ra khỏi phòng, nhưng lại nhớ những lời này của Tề Tễ.
Mà lúc này, cô cũng không biết làm sao lại nói ra những lời này, nhưng khi nhìn đến sắc mặt của Tùy Nhạc càng thêm tối tăm, cô mờ mờ ảo ảo cảm thấy —— Mình nói sai. . . .
Tùy Nhạc yên lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nhếch khóe miệng: "Thế nào, ghét bỏ anh?"
Tùy Nhạc lúc này, so với vừa rồi càng khiến Chiến Chiến khiếp đảm, mà Tiểu Nhạc Nhạc trong lòng bàn tay, đang dùng tốc độ không thể tin được mà to lên và gia tăng nhiệt độ. . . . . .
******
Tề Tễ sau khi biến mất một tuần trở lại, liền nghe được tin tức khiến cô kinh ngạc.
"Cậu hồ đồ yêu đương với người ta rồi à?" Tề Tễ hung hăng búng cái ót cô “Những điều mình dạy cho cậu đều ăn hết với cơm rồi à?"
Chiến Chiến ngồi trên bậc thang của cầu thang cuộn tròn, tay chống cằm làm vẻ suy tư: "Cũng không phải là hồ đồ mà…….”
Chiến Chiến để tay lên ngực tự hỏi, mặc dù lúc đó cũng một phần do phép khích tướng của Tùy Nhạc, nhưng nếu như không phải cô nguyện ý, cũng không đáp ứng Tùy Nhạc. Chiến Chiến nói với Tề Tễ: "Bàn Nha, hình như mình động phàm tâm rồi."
Tề Tễ cười nhạo cô: "Còn dường như nữa, mình đã nhìn ra cậu sớm động lòng rồi."
"Có sao?" Chiến Chiến kinh ngạc hỏi tới, không nghĩ tới ngay cả mình cũng không rõ suy nghĩ của mình, thế nhưng lại bị Tề Tễ xem thấu, cô khó được nhăn nhó xoắn tóc của mình, ngượng ngùng đi cọ tay cầm của cầu thang.
Tề Tễ không biến sắc quan sát Chiến Chiến, rồi sau đó nhẹ nhàng ném ra một câu: "Chẳng lẽ cậu đã làm chuyện kia với anh ta."
"Không có! Tuyệt đối không có!" Chiến Chiến vội vàng khoát tay lắc đầu, nhưng mặt lại nhanh chóng đỏ thành quả táo ——
Ngày đó sau khi chọc "lửa" Tùy Nhạc, Tùy Nhạc "tên đã lắp vào cung" lại đột nhiên phát hiện mình không có chuẩn bị một vật quan trọng, mà Chiến Chiến, càng thêm hoàn toàn không hiểu những thứ này, ngay cả kỳ an toàn của mình cũng không biết. Cuối cùng, Chiến Chiến chỉ có thể dùng cái tay gây họa của mình tiếp xúc thân mật với Tiểu Nhạc Nhạc từng lần một, một tay mỏi đổi qua một tay khác. . . . Cho đến cô mỏi cả hai tay, Tùy Nhạc lại vẫn nhất quyết không tha.
"Anh. . . . Anh thật sự là xử, nam sao?" Đến cuối cùng, cơ hồ chính là Tùy Nhạc cầm lấy tay cô tự thao tác, Chiến Chiến đỏ mặt, tay mỏi, hơi thở mong manh hỏi.
"Thế nào, còn ghét bỏ anh?"
Ghét bỏ! Ghét bỏ đến bạo! Bây giờ nhớ lại, Chiến Chiến vẫn nhịn không được oán giận vì những gì cô gặp hôm đó.
"Nghĩ gì thế, mặt tựa như Quan Công vậy”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến Chiến lắc lắc đầu, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi Bàn Nha, có một lần mình gặp Hạo Khanh, nhưng anh ta hơi kỳ quái. . . ."
Chiến Chiến kể chuyện cho Tề Tễ nghe xong, nghi ngờ hỏi: "Gần đây hai người tiến triển như thế nào? Chuyện của anh ta cậu biết chứ?"
"Chuyện của chúng mình cậu đừng quan tâm, mình tự có chừng mực, cậu vẫn chưa yên tâm về mình sao?"
Chiến Chiến gật đầu, nói cũng phải, chuyện tình cảm Tề Tễ trải qua phong phú hơn mình nhiều, những chuyện này quả thật không cần kẻ mới học như cô quan tâm.
Tề Tễ dạo bước đến trước tủ treo quần áo trong phòng "Chiến Đình Đình" ở lầu một, đầu ngón tay nhẹ vén từng món trang phục tinh xảo bên trong, chậc chậc nói: "Bây giờ cậu đã không phải là độc thân rồi, còn phải đi xem mắt tiếp sao?"
". . . . . ."
Quả nhiên, Bàn Nha chính là Bàn Nha, vào lúc bị tin tức có tính chất mạnh đánh vào, còn có thể duy trì tinh lực suy tư những vấn đề khác —— Chỉ là, cái vấn đề này đúng là không thể bỏ qua.
Nếu có quan hệ như vậy với Tùy Nhạc, Chiến Chiến còn xem mắt nữa thì xác thực không hợp thích lắm, chỉ là bên ông nội —— Thật đúng là một vấn đề khó giải quyết đấy.
"Ông nội cậu nhọc lòng gói ghém cậu thành thục nữ, hiển nhiên là có tiêu chuẩn với cháu rể tương lai." Tề Tễ nhìn chằm chằm cái thang cuộn từ giữa phòng thông đến lầu trên “Cũng thiệt thòi cậu nghĩa ra chiêu này, phòng trong phòng."
"Ai, không có biện pháp, ông nội mình thường làm tập kích đột ngột, mẹ mình sẽ lập tức gõ cửa gọi mình, mình mặc quần áo dơ dáy trực tiếp từ trên lầu đu xuống nơi này thay quần áo đội tóc giả, đi ra ngoài đúng là Chiến Đình Đình rồi.
"Rầm rầm rầm! ! !" Trên cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, mẹ Chiến Chiến ở ngoài cửa nói “Đình Đình! Ông nội tới."
Chiến Chiến và Tề Tễ liếc mắt nhìn nhau: thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!
Luống cuống tay chân ăn mặc xong, Đình Đình ưỡn ngực thót bụng đi ra khỏi gian phòng, lộ ra nụ cười dịu dàng với Chiến Cường Quốc trong phòng khách: "Ông nội, ông đã tới."
Trong ngày thường, Chiến Cường Quốc nhìn thấy lối ăn mặc này của Chiến Chiến, lửa giận lớn hơn cũng tản đi ba phần, nhưng hôm nay, thái độ của ông như đóng băng, Chiến Chiến nhức đầu: làm sao rồi, gần đây cô không gây chuyện gì a. . .. . .
"Ông nội ——"
"Trong mắt cô còn có ông nội như tôi sao!?" Chiến Cường Quốc tức giận quát lên “Hợp sức với người ngoài đùa giỡn tôi xoay quanh, cô có thể thế à!"
Trong đầu Chiến Chiến ông ông một tiếng, không phải bên Lưu Kỷ Tài xảy ra vấn đề chứ. . . . Cô cầu cứu nhìn Tề Tễ, Chiến Cường Quốc sắc bén lướt mắt tới, lửa giận cũng liên lụy Tề Tễ: "Còn cô nữa, cô cho rằng đang giúp nó sao? Nói gì dùng lý lẽ nói rõ, dùng tình để cảm động Lưu Kỷ Tài đó? ! Chiến Chiến là người không phân rõ phải trái còn cô cũng thế sao!?"
Hình như là nghĩ tới chuyện gì khiến ông tức giận, lửa giận của Chiến Cường Quốc càng sâu: "Cô lợi hại, đánh người ta cho sưng mặt sưng mũi còn phải phối hợp cô diễn trò, còn xem mắt cái rắm! Cô cho rằng tôi bảo cô xem mắt là để cho cô làm những thủ đoạn bỏ đi mất mặt này sao? Mấy trò vặt của cô, đắc chí cũng ngại mất mặt!"
Nụ cười trên mặt Chiến Chiến dần dần lạnh đi, cô khắc chế xung động cãi lại, thử bình tĩnh nói: "Ông nội, thật ra thì ông không cần luôn bảo cháu xem mắt, cháu có thể…..”
"Cô có thể cái rắm!" Một tay Chiến Cường Quốc ném cái mũ về phía Chiến Chiến, không sai lệch nện ở trên đùi của cô, "Dựa vào bộ dạng bây giờ của cô, có thể tìm được nhà chồng thế nào, cả ngày liều mạng ngu ngốc như một người đàn ông, một tiệm sửa xe có thể giúp cô xông ra bao nhiêu đất trời?"
Đau đớn từ chân dần dần nhảy lên ngực Chiến Chiến, cô không thể chấp nhận nhất chính là người khác phủ nhận cố gắng của cô, “Chiến Xa” là tâm huyết của cô mấy năm nay, từng phần từng phần thành tích đều là tự kiếm về, nhưng từ đầu đến cuối ông nội đều không thừa nhận, thậm chí không đồng ý sự nghiệp của cô.
Chiến Cường Quốc tức giận chống đỡ không nổi, ngồi ở trên sô pha, nhưng trong miệng vẫn không ngừng trách cứ: "Sớm nói cô đừng làm những việc vô bổ đó, tôi phóng túng cô hai năm thật là quá sai, cô lại dám chơi lên đầu tôi! Tôi cho cô biết, lập tức cút vào chức vị tôi an bài cho cô, “Chiến Xa” kia muốn ném cho ai thì ném!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro