Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Hai người quan hệ thân mật, vẫn luôn là Tùy Nhạc chủ động, vào lúc này Chiến Chiến chủ động mời, khiến Tùy Nhạc cảm thấy huyết khí dâng trào, muốn hung hăng gặm cắn cô mới làm giảm ngọn lửa bị cô trêu chọc lên.
Đầu tiên Tùy Nhạc ngậm đôi môi mềm mại của cô trong miệng gặm cắn, rõ ràng đã hôn nhiều lần, lại vẫn quyến luyến không dứt, rồi sau đó đầu lưỡi cũng không đàng hoàng tiến vào trong miệng của cô, liếm hàm răng liền hé mở, thuận thế luồn vào, thăm dò khoang miệng trắng nõn thơm mềm của cô một lần, kéo cái lưỡi mỹ vị dùng sức một mút, hài lòng cảm thấy tay Chiến Chiến ôm chặt mình mềm nhũn, rồi sau đó liều mạng kéo nó, mút cắn không dứt ở trong miệng.
Chiến Chiến chỉ cảm thấy mùi vị trên người Tùy Nhạc cực quen thuộc, giống như thuyền nhỏ lơ lửng rốt cuộc đã tới cảng tránh gió, hai cánh tay bởi vì động tình mà như nhũn ra, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngừng ôm lấy anh.
Môi lưỡi quấn quít, Tùy Nhạc đưa tay từ từ cởi quần áo của Chiến Chiến ra, chỉ là hai tay ôm chặt cổ anh của cô làm trở ngại động tác của anh, Tùy Nhạc để một tay trống, để cho mình càng dễ hoạt động, nhưng vậy vẫn không thể kéo xuống.
Tùy Nhạc khẽ dừng động tác, giương mắt nhìn về phía Chiến Chiến, chỉ thấy ánh mắt của cô sáng trong, lại mang theo một tia kinh hoảng, anh hơi thẳng thân thể, Chiến Chiến thậm chí theo động tác của anh mà trên người hơi trống rỗng, nhưng vẫn không chịu buông tay, giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Dục vọng chạy chồm trong lòng Tùy Nhạc nhất thời hóa thành thương yêu liên tục, anh xoay tay lại kéo cổ áo Chiến Chiến lên, nghiêng người ngã ở bên người cô, thở dài một tiếng, rồi sau đó ngắt gương mặt của cô: "Em a, thật là khắc tinh của anh!"
Vốn là mình quyến rũ, Chiến Chiến nhìn chằm chằm tuấn nhan gần trong gang tấc, không hiểu tại sao anh đột nhiên ngừng lại, thân thể anh rõ ràng phản ứng còn chỉa vào cô. . . .
". . . . Sao, thế nào?"
Tùy Nhạc nhìn mặt u mê lại có vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, thò người ra cắn một cái ở trên gò má cô: "Biểu tình này của em, anh làm sao ăn tiếp."
". . . . . ." Chiến Chiến bị anh ôm vào trong ngực, lúc này mới từ từ rút lui cánh tay của mình, thay đổi ôm chặt hông của anh, gần đây, cô càng ngày càng yếu đuối, nhất là thời điểm nhìn thấy anh.
"Anh nói. . . . Con người của em có phải rất thất bại hay không?"
"Ai nói?"
Thật ra thì lời như vậy, một chút cũng không phải phong cách của Chiến Chiến, cô vĩnh viễn kiên cường như ánh mặt trời, không thua sự mạnh dạn đi đầu và dũng khí của một chàng trai, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, khiến cô sinh ra hoài nghi với mình.
"Vậy tại sao mọi người đều muốn đối với em như vậy. . . . Lại là người nhà của em. . . . Chẳng lẽ không thất bại sao?" Chiến Chiến nắm chặt quần áo Tùy Nhạc, ngước đầu trơ mắt nhìn anh “Anh cũng sẽ như vậy phải không?"
Không đợi Tùy Nhạc trả lời, Chiến Chiến lại nói tiếp: "Hôm nay em lái xe, những không tìm được một chỗ có thể đến. . . . Nếu như không phải có anh, em thật sự không biết nên trốn đi đâu."
"Anh vĩnh viễn sẽ không đối với em như vậy, em hãy nghe cho kỹ." Tùy Nhạc nói từng chữ từng câu “Vô luận em muốn làm cái gì, chỉ cần không làm thương tổn đến chính em, anh sẽ luôn ủng hộ em."
Anh nói thật nghêm túc, thật thành khẩn, lòng rối tinh rối mù của Chiến Chiến ấm áp lại, mắt lại có chút ửng hồng, cô không cam lòng nhéo anh: "Lại. . . . Còn nói lời như thế, gần đây em biến thành mít ướt rồi !"
"Vậy thì khóc đi, anh cũng không ghét bỏ em." Tùy Nhạc đưa mặt tới cọ cô “Vậy, khăn lau mặt hình người tùy em sử dụng."
"Phiền anh, tránh ra!" Chiến Chiến rốt cuộc cười, tránh né anh không ngừng cọ mặt của cô, nháo nháo, đôi môi hai người thoải mái dính vào cùng nhau, tình ý lưu luyến hết sức, Tùy Nhạc ghé vào trên người cô, ngậm miệng của cô bừa bãi một phen rồi buông ra, dán lỗ tai của cô nói: "Nói muốn anh lại lần nữa!"
". . . . . . Buồn nôn!" Trong mắt Chiến Chiến sóng nước mênh mông, khiển trách một tiếng xong đột nhiên tiến tới bên tai anh nói một câu, lúc này hai mắt Tùy Nhạc sáng lên, trên mặt mừng như điên không dứt, không chần chờ nhào tới. . .
******
Lúc Chiến Chiến trở lại "Chiến Xa" thì giống như xế chiều hôm qua không có chuyện gì xảy ra, cái gì cần làm thì làm, Tả Cường tự nhiên cũng không chủ động nhắc tới đề tài kia.
Làm cho tới trưa, trước khi ăn cơm, mấy người ngồi chung một chỗ xem lại kết quả liên lạc với khách hàng mấy hôm nay, Tả Cường báo ra mấy khách hàng lớn, tạm thời coi như trì hoãn được: "Chú đã nói với họ tình huống của chúng ta rồi, cũng may uy tín trước của 'Chiến Xa' rất tốt, lần này cũng không có quỵt nợ bỏ chạy, mấy mối khách cũ nói hàng hóa và tiền hiện tại cũng không vội, cho chúng ta thời gian."
"Chỗ của cháu cũng bàn tốt mấy vụ" Chiến Chiến lật lật tài liệu trong tay “Nhưng cũng có vài khách hàng yêu cầu bồi thường ngay, tiệm bọn họ khá nhỏ, cũng là có thể lý giải."
"Nhưng nơi này còn có một tiệm thái độ rất cứng rắn. . . ." Kế Toán cau mày vẻ mặt đau khổ hồi báo “Này, tiệm này, em đến liền trực tiếp đánh văng em ra ngoài. . . ."
"Phì, nhìn bộ dáng của cậu, dễ để người ta khi dễ!"
Chiến Chiến làm bộ muốn cho cậu ta một cước, Kế Toán vội vàng ôm đầu nhảy đến sau lưng Tùy Nhạc núp, vô cùng buồn bã phản bác: "Là anh Tùy thiên vị, lúc phân phối đều giao nhiệm vụ dễ ứng phó cho chị Chiến hết, để lại cho em đều là đau đầu!"
"Hờ!" Tùy Nhạc lôi cánh tay nhỏ của cậu ta ném ra ngoài “Anh nào biết người nào dễ đối phó, mình làm không tốt liền đổ thừa cho anh."
"Được rồi, đừng làm rộn." Nếp nhăn ở mi tâm Tả Cường cũng giãn ra một chút, tình huống trước mắt coi như ổn, "Những người đó đều là khách hàng nhỏ hoặc khách hàng mới,’Chiến Xa’ vẫn còn có thể chi tiền quyết toán sổ sách cho họ trước."
"Còn chưa cần động đến tiền của ‘Chiến Xa’, cháu có một tài khoản tiết kiệm, tiền bên trong cũng đủ ứng phó những người này." Tùy Nhạc móc một tấm thẻ từ trong ví da ra đưa cho Kế Toán “Cậu dùng cái này đi."
"Hiện tại không cần!" Chiến Chiến vội vàng ngăn cản “Tiền của anh đợi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ hãy dùng, bây giờ chưa cần."
Tùy Nhạc nhíu mày, nhìn về phía Tả Cường, Tả Cường suy tư, sau đó ra hiệu Kế Toán nhận lấy thẻ, quay đầu lại nói với Chiến Chiến: "Tiền của ‘Chiến Xa’ vẫn chưa nên đụng, trước hết để cho Tùy Nhạc cứu gấp, chúng ta cố gắng thu lại mấy khoản tiền, tháng sau lấy được rồi trả lại cậu ấy."
Nếu Tả Cường lên tiếng, Chiến Chiến cũng không nói thêm nữa, chỉ là chờ Tả Cường và Kế Toán đi ra ngoài tiếp, lại lôi kéo Tùy Nhạc hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền?"
Tùy Nhạc dở khóc dở cười: "Tiểu thư, anh vẫn có chút tiền” Nhưng lần này cần dùng đến, cũng không phải số lượng nhỏ, Chiến Chiến chắc lưỡi hít hà, không hổ là công tử nhà giàu: "Tài khoản nhỏ của anh thật đúng là. . . . ‘nhỏ’."
"Yên tâm, về sau đều là của em, anh tuyệt đối không dấu riêng!"
Ý tứ trong lời nói khiến Chiến Chiến xấu hổ lại ngọt ngào, nhưng chỉ dùng giọng nói hung hăng đuổi anh đi. Thật ra thì gần đây Tùy Nhạc cũng rất bận, thời gian có thể dạo chơi ở ‘Chiến Xa’ không nhiều lắm, thường đều bị một cú điện thoại gọi đi, anh đã nói với Chiến Chiến một ít chuyện trong nhà, Chiến Chiến cũng không có hỏi nhiều nữa.
Lúc xế chiều, Tùy Nhạc lại vội vã rời đi, anh mới vừa đi, Trịnh Hạo Khanh liền vào cửa, anh ta đứng ở cửa ôn hòa gọi Chiến Chiến: "Đang làm gì đó?"
Chiến Chiến thấy anh ta, theo bản năng liền thu văn kiện xốc xếch trên bàn lại đứng lên nhét vào ngăn kéo, sau đó lộ ra nụ cười: "Hạo Khanh, anh tới rồi!"
Trịnh Hạo Khanh tìm tòi nghiên cứu nhìn mặt của cô, không xác định hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không có sao!" Chiến Chiến phủ nhận thật nhanh, nhưng cứ có cảm giác ở dưới ánh mắt của Trịnh Hạo Khanh nói láo rất có áp lực, cô đứng dậy chạy đến tủ lạnh lấy ra trà chanh thường ngày Trịnh Hạo Khanh thích uống, đưa cho anh “Ừ, anh thích nhất, nhưng khẩu vị của anh và Tùy Nhạc thật giống nhau."
"Tụi anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rất nhiều thứ yêu thích thật ra cũng chính là thói quen." Trịnh Hạo Khanh thưởng thức mùi thơm mát mẻ, vòng vo cái ly trong tay, “Hai người. . . . Ở chung?"
Chiến Chiến xin lỗi sờ sờ đầu, nhỏ giọng cười khúc khích: "Uh."
Quả đấm đặt ở dưới bàn của Trịnh Hạo Khanh từ từ nắm chặt, thấy nụ cười không che giấu được trên mặt Chiến Chiến, trong lòng đau đớn không dứt, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra nụ cười: "Vậy sao không nói cho anh biết, không có suy nghĩ nha."
"Ai, em. . . . Không có chuyện gì nói cho anh cái này làm gì. . . ." Chiến Chiến không được tự nhiên nói “Đừng nói việc này, gần đây có phải anh rất bận hay không, thật lâu cũng không thò đầu ra!"
Trịnh Hạo Khanh cười cười: "Cũng chỉ rỗi hơi."
"Em và A Nhạc, chung sống tốt không?" Trịnh Hạo Khanh nhẹ giọng hỏi.
"Dù sao, cũng không khác trước lắm, tính tình chúng em, anh cũng biết, ha ha." Đối mặt vấn đề như vậy, tay chân Chiến Chiến có chút luống cuống, dù sao bắt đầu yêu đến nay, cô cũng chỉ chính thức nói với Tề Tễ, lần gặp mẹ, tất cả đều là Tùy Nhạc trả lời vấn đề.
"Cứ như vậy xác định là anh ấy?" Trịnh Hạo Khanh giống như nói đùa “A Nhạc có rất nhiều tật xấu, trong mắt của anh, anh ấy không thích hợp em."
Lời nói của Trịnh Hạo Khanh khiến Chiến Chiến sửng sốt, cô có chút đoán không ra ý tứ của Trịnh Hạo Khanh, chỉ có thể nghi ngờ nhìn anh ta, thử hỏi: "Hạo Khanh, anh. . . . Có ý gì?"
"Em cà lăm cái gì!" Trịnh Hạo Khanh cười, dùng ánh mắt trấn an cô “Chỉ là làm bạn của em, muốn hỏi một chút mà thôi a."
"Phì, vậy anh làm bạn Tùy Nhạc, có phải cũng phải hỏi anh ấy hay không?" Chiến Chiến không nhịn được bật cười, lại làm bộ nghiêm túc trừng anh “Cũng nói với anh ấy, em có rất nhiều tật xấu, không thích hợp?"
"Uh, anh suy nghĩ một chút."
Hai người cười đùa một hồi, Chiến Chiến thừa dịp anh uống nước tỉ mỉ quan sát. Cũng không biết là cảm giác sai hay sao,cô cứ có cảm giác hôm nay Trịnh Hạo Khanh có chút không giống, mặc dù cười, hơi thở trên người lại lạnh, cô không biết làm như thế nào đối mặt Trịnh Hạo Khanh như vậy.
"Uhm, Hạo Khanh anh có phải mệt lắm hay không, bằng không anh hãy đi về trước đi, lần sau em đi tìm anh chơi!" Chiến Chiến thấy vẻ mặt Trịnh Hạo Khanh tựa hồ mệt mỏi, dáng vẻ không thích hợp nói chuyện, có chút bận tâm.
"Được, mấy ngày nay anh ngủ hơi ít, đi về trước." Trịnh Hạo Khanh cũng không ở lại lâu hơn, đứng dậy, Chiến Chiến theo phía sau có chút nghi ngờ vò đầu: vậy hôm nay Hạo Khanh tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Tất cả mọi người đi, Chiến Chiến nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn, dù sao không có công việc gì, cô để mấy người làm tan việc trước, Tả Cường gọi điện thoại nói bọn họ sẽ không về ngay, cũng quyết định đợi đến năm giờ liền tan ca.
Đoán chừng hôm nay Tùy Nhạc lại bận đến rất khuya, Chiến Chiến cầm chìa khóa đi ra ngoài khóa cửa kho hàng, nhưng không nghĩ lúc đóng cửa kho hàng, bị một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy ngã xuống đất.
Lúc Chiến Chiến bị đụng ngã nhạy cảm cảm thấy phía sau có một cơn gió lạnh quét qua, cô thuận thế lăn lộn trên mặt đất, chỉ nghe "rầm" một tiếng, chỗ cô vừa ngã xuống bị một cây gậy đánh bóng hung hăng đập mạnh. Chiến Chiến dùng lực bò dậy, thuận tay rút ra gậy sắt bỏ bên cạnh, nắm chặt ở trong tay.
Trước mắt là bốn người đàn ông cao lớn, có ba người lưng hùm vai gấu, một người khác đội mũ lưỡi trai, hơi hơi gầy. Mũ lưỡi trai! Chiến Chiến chợt nheo mắt lại, ‘mũ lưỡi trai’ cũng không kiêng dè, lười biếng ngẩng đầu lên, dương dương gậy trong tay: "Đã lâu không gặp, bà chủ Chiến."
Chiến Chiến cắn răng, nhanh chóng quan sát tình thế, bốn người thì phần thắng của cô rất ít, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm gậy sắt bắt đầu chảy mồ hôi hột.
"Oh, sao hôm nay không nổi nóng? Tao nhớ bản lãnh của mày không tệ, thế nào, không luận bàn một chút với mấy anh em sao?" Hôm nay ‘mũ lưỡi trai’ hiển nhiên càng phách lối hơn lần trước, dùng gậy đánh bóng khiêu khích quơ quơ trước mặt Chiến Chiến.
"Hừ, một đám đàn ông khi dễ phụ nữ, thật là đẹp mặt."
‘Mũ lưỡi trai’ khinh thường cười lên, xoay người nói với ba người trầm mặc phía sau: "Thấy không, có ý kiến với chúng ta đó, nếu không chúng ta —— a!"
‘Mũ lưỡi trai’ quá mức tự tin, không nghĩ tới Chiến Chiến lại đột nhiên cho hắn ta một kích, lập tức kêu lên thảm thiết. Chiến Chiến nắm bắt cơ hội co cẳng chạy, chỉ cần chạy đến đường phố nhiều người là được! Chỉ là mới chạy ra mấy bước, liền bị một bàn tay to hung hăng kềm ở cánh tay, dùng sức lực cơ hồ muốn kéo gãy cánh tay cô, kéo cô trở về không gian bế tắc.
Chiến Chiến nhịn đau đớn tan lòng nát dạ, hất tay phải lên, vung gậy sắt về phía anh, chỉ là thực lực quá chênh lệch, gậy sắt bị một người khác gạt ra, cô bị ném trên mặt đất.
"Phi! Mẹ nó, dám đánh lão tử!" Sau lưng của ‘mũ lưỡi trai’ bị thương, khom người thở, ánh mắt nhìn về phía Chiến Chiến ác độc dị thường “Hôm nay tên đàn ông của mày không có ở đây, tao xem mày còn đắc chí!"
"Mày rốt cuộc là ai, tao với mày không thù không oán!"
"Bà chủ Chiến, dạo này, nào có cái gì oan a thù a, chỉ là có người không muốn để cô vui vẻ, muốn cho chỗ của cô đóng cửa, tôi, cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn thôi" ‘Mũ lưỡi trai’ đặt gậy đánh bóng trên cổ Chiến Chiến, từ từ dùng lực, ngăn chận cổ họng của cô “Yên tâm, chúng tôi biết điểm dừng."
Chiến Chiến đưa tay muốn gạt cây gậy ở cổ cô, nhưng cánh tay lại rất đau đớn, mới vừa bị vứt ra, sợ là trật khớp.
Tim của Chiến Chiến điên cuồng đập mạnh, nhà ở con đường này không nhiều, vị trí này càng thêm có rất ít người đi qua, trong ngày thường chất một đống đồ, hôm nay, lại khiến cô lọt vào tình cảnh kêu trời trời không biết, Chiến Chiến khó khăn nuốt: "Anh muốn tiền, tôi cho anh, bọn họ cho bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu”
"Đừng cậy mãnh nữa, cho là tôi không biết sao? ‘Chiến Xa’ của cô gần đây. . . . Tiền bạc xảy ra chút vấn đề." ‘mũ lưỡi trai’ ngồi chồm hổm, bởi vì sau lưng đau đớn mà khoa trương rên lên tiếng, tầm mắt của hắn ta lơ đãng rơi vào cổ lộ ra của Chiến Chiến, không có ý tốt cười nói “Ai u, da cô còn rất trắng đó."
"Phi! Cút!" Chiến Chiến phun một ngụm nước miếng lên mặt đưa tới gần của ‘mũ lưỡi trai’, sắc mặt hắn ta liền biến đổi: "Đàn bà khốn, muốn bị đánh!"
Đầu tiên Tùy Nhạc ngậm đôi môi mềm mại của cô trong miệng gặm cắn, rõ ràng đã hôn nhiều lần, lại vẫn quyến luyến không dứt, rồi sau đó đầu lưỡi cũng không đàng hoàng tiến vào trong miệng của cô, liếm hàm răng liền hé mở, thuận thế luồn vào, thăm dò khoang miệng trắng nõn thơm mềm của cô một lần, kéo cái lưỡi mỹ vị dùng sức một mút, hài lòng cảm thấy tay Chiến Chiến ôm chặt mình mềm nhũn, rồi sau đó liều mạng kéo nó, mút cắn không dứt ở trong miệng.
Chiến Chiến chỉ cảm thấy mùi vị trên người Tùy Nhạc cực quen thuộc, giống như thuyền nhỏ lơ lửng rốt cuộc đã tới cảng tránh gió, hai cánh tay bởi vì động tình mà như nhũn ra, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngừng ôm lấy anh.
Môi lưỡi quấn quít, Tùy Nhạc đưa tay từ từ cởi quần áo của Chiến Chiến ra, chỉ là hai tay ôm chặt cổ anh của cô làm trở ngại động tác của anh, Tùy Nhạc để một tay trống, để cho mình càng dễ hoạt động, nhưng vậy vẫn không thể kéo xuống.
Tùy Nhạc khẽ dừng động tác, giương mắt nhìn về phía Chiến Chiến, chỉ thấy ánh mắt của cô sáng trong, lại mang theo một tia kinh hoảng, anh hơi thẳng thân thể, Chiến Chiến thậm chí theo động tác của anh mà trên người hơi trống rỗng, nhưng vẫn không chịu buông tay, giống như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Dục vọng chạy chồm trong lòng Tùy Nhạc nhất thời hóa thành thương yêu liên tục, anh xoay tay lại kéo cổ áo Chiến Chiến lên, nghiêng người ngã ở bên người cô, thở dài một tiếng, rồi sau đó ngắt gương mặt của cô: "Em a, thật là khắc tinh của anh!"
Vốn là mình quyến rũ, Chiến Chiến nhìn chằm chằm tuấn nhan gần trong gang tấc, không hiểu tại sao anh đột nhiên ngừng lại, thân thể anh rõ ràng phản ứng còn chỉa vào cô. . . .
". . . . Sao, thế nào?"
Tùy Nhạc nhìn mặt u mê lại có vẻ điềm đạm đáng yêu của cô, thò người ra cắn một cái ở trên gò má cô: "Biểu tình này của em, anh làm sao ăn tiếp."
". . . . . ." Chiến Chiến bị anh ôm vào trong ngực, lúc này mới từ từ rút lui cánh tay của mình, thay đổi ôm chặt hông của anh, gần đây, cô càng ngày càng yếu đuối, nhất là thời điểm nhìn thấy anh.
"Anh nói. . . . Con người của em có phải rất thất bại hay không?"
"Ai nói?"
Thật ra thì lời như vậy, một chút cũng không phải phong cách của Chiến Chiến, cô vĩnh viễn kiên cường như ánh mặt trời, không thua sự mạnh dạn đi đầu và dũng khí của một chàng trai, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện liên tiếp, khiến cô sinh ra hoài nghi với mình.
"Vậy tại sao mọi người đều muốn đối với em như vậy. . . . Lại là người nhà của em. . . . Chẳng lẽ không thất bại sao?" Chiến Chiến nắm chặt quần áo Tùy Nhạc, ngước đầu trơ mắt nhìn anh “Anh cũng sẽ như vậy phải không?"
Không đợi Tùy Nhạc trả lời, Chiến Chiến lại nói tiếp: "Hôm nay em lái xe, những không tìm được một chỗ có thể đến. . . . Nếu như không phải có anh, em thật sự không biết nên trốn đi đâu."
"Anh vĩnh viễn sẽ không đối với em như vậy, em hãy nghe cho kỹ." Tùy Nhạc nói từng chữ từng câu “Vô luận em muốn làm cái gì, chỉ cần không làm thương tổn đến chính em, anh sẽ luôn ủng hộ em."
Anh nói thật nghêm túc, thật thành khẩn, lòng rối tinh rối mù của Chiến Chiến ấm áp lại, mắt lại có chút ửng hồng, cô không cam lòng nhéo anh: "Lại. . . . Còn nói lời như thế, gần đây em biến thành mít ướt rồi !"
"Vậy thì khóc đi, anh cũng không ghét bỏ em." Tùy Nhạc đưa mặt tới cọ cô “Vậy, khăn lau mặt hình người tùy em sử dụng."
"Phiền anh, tránh ra!" Chiến Chiến rốt cuộc cười, tránh né anh không ngừng cọ mặt của cô, nháo nháo, đôi môi hai người thoải mái dính vào cùng nhau, tình ý lưu luyến hết sức, Tùy Nhạc ghé vào trên người cô, ngậm miệng của cô bừa bãi một phen rồi buông ra, dán lỗ tai của cô nói: "Nói muốn anh lại lần nữa!"
". . . . . . Buồn nôn!" Trong mắt Chiến Chiến sóng nước mênh mông, khiển trách một tiếng xong đột nhiên tiến tới bên tai anh nói một câu, lúc này hai mắt Tùy Nhạc sáng lên, trên mặt mừng như điên không dứt, không chần chờ nhào tới. . .
******
Lúc Chiến Chiến trở lại "Chiến Xa" thì giống như xế chiều hôm qua không có chuyện gì xảy ra, cái gì cần làm thì làm, Tả Cường tự nhiên cũng không chủ động nhắc tới đề tài kia.
Làm cho tới trưa, trước khi ăn cơm, mấy người ngồi chung một chỗ xem lại kết quả liên lạc với khách hàng mấy hôm nay, Tả Cường báo ra mấy khách hàng lớn, tạm thời coi như trì hoãn được: "Chú đã nói với họ tình huống của chúng ta rồi, cũng may uy tín trước của 'Chiến Xa' rất tốt, lần này cũng không có quỵt nợ bỏ chạy, mấy mối khách cũ nói hàng hóa và tiền hiện tại cũng không vội, cho chúng ta thời gian."
"Chỗ của cháu cũng bàn tốt mấy vụ" Chiến Chiến lật lật tài liệu trong tay “Nhưng cũng có vài khách hàng yêu cầu bồi thường ngay, tiệm bọn họ khá nhỏ, cũng là có thể lý giải."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng nơi này còn có một tiệm thái độ rất cứng rắn. . . ." Kế Toán cau mày vẻ mặt đau khổ hồi báo “Này, tiệm này, em đến liền trực tiếp đánh văng em ra ngoài. . . ."
"Phì, nhìn bộ dáng của cậu, dễ để người ta khi dễ!"
Chiến Chiến làm bộ muốn cho cậu ta một cước, Kế Toán vội vàng ôm đầu nhảy đến sau lưng Tùy Nhạc núp, vô cùng buồn bã phản bác: "Là anh Tùy thiên vị, lúc phân phối đều giao nhiệm vụ dễ ứng phó cho chị Chiến hết, để lại cho em đều là đau đầu!"
"Hờ!" Tùy Nhạc lôi cánh tay nhỏ của cậu ta ném ra ngoài “Anh nào biết người nào dễ đối phó, mình làm không tốt liền đổ thừa cho anh."
"Được rồi, đừng làm rộn." Nếp nhăn ở mi tâm Tả Cường cũng giãn ra một chút, tình huống trước mắt coi như ổn, "Những người đó đều là khách hàng nhỏ hoặc khách hàng mới,’Chiến Xa’ vẫn còn có thể chi tiền quyết toán sổ sách cho họ trước."
"Còn chưa cần động đến tiền của ‘Chiến Xa’, cháu có một tài khoản tiết kiệm, tiền bên trong cũng đủ ứng phó những người này." Tùy Nhạc móc một tấm thẻ từ trong ví da ra đưa cho Kế Toán “Cậu dùng cái này đi."
"Hiện tại không cần!" Chiến Chiến vội vàng ngăn cản “Tiền của anh đợi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ hãy dùng, bây giờ chưa cần."
Tùy Nhạc nhíu mày, nhìn về phía Tả Cường, Tả Cường suy tư, sau đó ra hiệu Kế Toán nhận lấy thẻ, quay đầu lại nói với Chiến Chiến: "Tiền của ‘Chiến Xa’ vẫn chưa nên đụng, trước hết để cho Tùy Nhạc cứu gấp, chúng ta cố gắng thu lại mấy khoản tiền, tháng sau lấy được rồi trả lại cậu ấy."
Nếu Tả Cường lên tiếng, Chiến Chiến cũng không nói thêm nữa, chỉ là chờ Tả Cường và Kế Toán đi ra ngoài tiếp, lại lôi kéo Tùy Nhạc hỏi: "Anh lấy đâu ra tiền?"
Tùy Nhạc dở khóc dở cười: "Tiểu thư, anh vẫn có chút tiền” Nhưng lần này cần dùng đến, cũng không phải số lượng nhỏ, Chiến Chiến chắc lưỡi hít hà, không hổ là công tử nhà giàu: "Tài khoản nhỏ của anh thật đúng là. . . . ‘nhỏ’."
"Yên tâm, về sau đều là của em, anh tuyệt đối không dấu riêng!"
Ý tứ trong lời nói khiến Chiến Chiến xấu hổ lại ngọt ngào, nhưng chỉ dùng giọng nói hung hăng đuổi anh đi. Thật ra thì gần đây Tùy Nhạc cũng rất bận, thời gian có thể dạo chơi ở ‘Chiến Xa’ không nhiều lắm, thường đều bị một cú điện thoại gọi đi, anh đã nói với Chiến Chiến một ít chuyện trong nhà, Chiến Chiến cũng không có hỏi nhiều nữa.
Lúc xế chiều, Tùy Nhạc lại vội vã rời đi, anh mới vừa đi, Trịnh Hạo Khanh liền vào cửa, anh ta đứng ở cửa ôn hòa gọi Chiến Chiến: "Đang làm gì đó?"
Chiến Chiến thấy anh ta, theo bản năng liền thu văn kiện xốc xếch trên bàn lại đứng lên nhét vào ngăn kéo, sau đó lộ ra nụ cười: "Hạo Khanh, anh tới rồi!"
Trịnh Hạo Khanh tìm tòi nghiên cứu nhìn mặt của cô, không xác định hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không có sao!" Chiến Chiến phủ nhận thật nhanh, nhưng cứ có cảm giác ở dưới ánh mắt của Trịnh Hạo Khanh nói láo rất có áp lực, cô đứng dậy chạy đến tủ lạnh lấy ra trà chanh thường ngày Trịnh Hạo Khanh thích uống, đưa cho anh “Ừ, anh thích nhất, nhưng khẩu vị của anh và Tùy Nhạc thật giống nhau."
"Tụi anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, rất nhiều thứ yêu thích thật ra cũng chính là thói quen." Trịnh Hạo Khanh thưởng thức mùi thơm mát mẻ, vòng vo cái ly trong tay, “Hai người. . . . Ở chung?"
Chiến Chiến xin lỗi sờ sờ đầu, nhỏ giọng cười khúc khích: "Uh."
Quả đấm đặt ở dưới bàn của Trịnh Hạo Khanh từ từ nắm chặt, thấy nụ cười không che giấu được trên mặt Chiến Chiến, trong lòng đau đớn không dứt, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra nụ cười: "Vậy sao không nói cho anh biết, không có suy nghĩ nha."
"Ai, em. . . . Không có chuyện gì nói cho anh cái này làm gì. . . ." Chiến Chiến không được tự nhiên nói “Đừng nói việc này, gần đây có phải anh rất bận hay không, thật lâu cũng không thò đầu ra!"
Trịnh Hạo Khanh cười cười: "Cũng chỉ rỗi hơi."
"Em và A Nhạc, chung sống tốt không?" Trịnh Hạo Khanh nhẹ giọng hỏi.
"Dù sao, cũng không khác trước lắm, tính tình chúng em, anh cũng biết, ha ha." Đối mặt vấn đề như vậy, tay chân Chiến Chiến có chút luống cuống, dù sao bắt đầu yêu đến nay, cô cũng chỉ chính thức nói với Tề Tễ, lần gặp mẹ, tất cả đều là Tùy Nhạc trả lời vấn đề.
"Cứ như vậy xác định là anh ấy?" Trịnh Hạo Khanh giống như nói đùa “A Nhạc có rất nhiều tật xấu, trong mắt của anh, anh ấy không thích hợp em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói của Trịnh Hạo Khanh khiến Chiến Chiến sửng sốt, cô có chút đoán không ra ý tứ của Trịnh Hạo Khanh, chỉ có thể nghi ngờ nhìn anh ta, thử hỏi: "Hạo Khanh, anh. . . . Có ý gì?"
"Em cà lăm cái gì!" Trịnh Hạo Khanh cười, dùng ánh mắt trấn an cô “Chỉ là làm bạn của em, muốn hỏi một chút mà thôi a."
"Phì, vậy anh làm bạn Tùy Nhạc, có phải cũng phải hỏi anh ấy hay không?" Chiến Chiến không nhịn được bật cười, lại làm bộ nghiêm túc trừng anh “Cũng nói với anh ấy, em có rất nhiều tật xấu, không thích hợp?"
"Uh, anh suy nghĩ một chút."
Hai người cười đùa một hồi, Chiến Chiến thừa dịp anh uống nước tỉ mỉ quan sát. Cũng không biết là cảm giác sai hay sao,cô cứ có cảm giác hôm nay Trịnh Hạo Khanh có chút không giống, mặc dù cười, hơi thở trên người lại lạnh, cô không biết làm như thế nào đối mặt Trịnh Hạo Khanh như vậy.
"Uhm, Hạo Khanh anh có phải mệt lắm hay không, bằng không anh hãy đi về trước đi, lần sau em đi tìm anh chơi!" Chiến Chiến thấy vẻ mặt Trịnh Hạo Khanh tựa hồ mệt mỏi, dáng vẻ không thích hợp nói chuyện, có chút bận tâm.
"Được, mấy ngày nay anh ngủ hơi ít, đi về trước." Trịnh Hạo Khanh cũng không ở lại lâu hơn, đứng dậy, Chiến Chiến theo phía sau có chút nghi ngờ vò đầu: vậy hôm nay Hạo Khanh tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?
Tất cả mọi người đi, Chiến Chiến nhìn đồng hồ, đã bốn giờ hơn, dù sao không có công việc gì, cô để mấy người làm tan việc trước, Tả Cường gọi điện thoại nói bọn họ sẽ không về ngay, cũng quyết định đợi đến năm giờ liền tan ca.
Đoán chừng hôm nay Tùy Nhạc lại bận đến rất khuya, Chiến Chiến cầm chìa khóa đi ra ngoài khóa cửa kho hàng, nhưng không nghĩ lúc đóng cửa kho hàng, bị một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy ngã xuống đất.
Lúc Chiến Chiến bị đụng ngã nhạy cảm cảm thấy phía sau có một cơn gió lạnh quét qua, cô thuận thế lăn lộn trên mặt đất, chỉ nghe "rầm" một tiếng, chỗ cô vừa ngã xuống bị một cây gậy đánh bóng hung hăng đập mạnh. Chiến Chiến dùng lực bò dậy, thuận tay rút ra gậy sắt bỏ bên cạnh, nắm chặt ở trong tay.
Trước mắt là bốn người đàn ông cao lớn, có ba người lưng hùm vai gấu, một người khác đội mũ lưỡi trai, hơi hơi gầy. Mũ lưỡi trai! Chiến Chiến chợt nheo mắt lại, ‘mũ lưỡi trai’ cũng không kiêng dè, lười biếng ngẩng đầu lên, dương dương gậy trong tay: "Đã lâu không gặp, bà chủ Chiến."
Chiến Chiến cắn răng, nhanh chóng quan sát tình thế, bốn người thì phần thắng của cô rất ít, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, tay nắm gậy sắt bắt đầu chảy mồ hôi hột.
"Oh, sao hôm nay không nổi nóng? Tao nhớ bản lãnh của mày không tệ, thế nào, không luận bàn một chút với mấy anh em sao?" Hôm nay ‘mũ lưỡi trai’ hiển nhiên càng phách lối hơn lần trước, dùng gậy đánh bóng khiêu khích quơ quơ trước mặt Chiến Chiến.
"Hừ, một đám đàn ông khi dễ phụ nữ, thật là đẹp mặt."
‘Mũ lưỡi trai’ khinh thường cười lên, xoay người nói với ba người trầm mặc phía sau: "Thấy không, có ý kiến với chúng ta đó, nếu không chúng ta —— a!"
‘Mũ lưỡi trai’ quá mức tự tin, không nghĩ tới Chiến Chiến lại đột nhiên cho hắn ta một kích, lập tức kêu lên thảm thiết. Chiến Chiến nắm bắt cơ hội co cẳng chạy, chỉ cần chạy đến đường phố nhiều người là được! Chỉ là mới chạy ra mấy bước, liền bị một bàn tay to hung hăng kềm ở cánh tay, dùng sức lực cơ hồ muốn kéo gãy cánh tay cô, kéo cô trở về không gian bế tắc.
Chiến Chiến nhịn đau đớn tan lòng nát dạ, hất tay phải lên, vung gậy sắt về phía anh, chỉ là thực lực quá chênh lệch, gậy sắt bị một người khác gạt ra, cô bị ném trên mặt đất.
"Phi! Mẹ nó, dám đánh lão tử!" Sau lưng của ‘mũ lưỡi trai’ bị thương, khom người thở, ánh mắt nhìn về phía Chiến Chiến ác độc dị thường “Hôm nay tên đàn ông của mày không có ở đây, tao xem mày còn đắc chí!"
"Mày rốt cuộc là ai, tao với mày không thù không oán!"
"Bà chủ Chiến, dạo này, nào có cái gì oan a thù a, chỉ là có người không muốn để cô vui vẻ, muốn cho chỗ của cô đóng cửa, tôi, cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn thôi" ‘Mũ lưỡi trai’ đặt gậy đánh bóng trên cổ Chiến Chiến, từ từ dùng lực, ngăn chận cổ họng của cô “Yên tâm, chúng tôi biết điểm dừng."
Chiến Chiến đưa tay muốn gạt cây gậy ở cổ cô, nhưng cánh tay lại rất đau đớn, mới vừa bị vứt ra, sợ là trật khớp.
Tim của Chiến Chiến điên cuồng đập mạnh, nhà ở con đường này không nhiều, vị trí này càng thêm có rất ít người đi qua, trong ngày thường chất một đống đồ, hôm nay, lại khiến cô lọt vào tình cảnh kêu trời trời không biết, Chiến Chiến khó khăn nuốt: "Anh muốn tiền, tôi cho anh, bọn họ cho bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu”
"Đừng cậy mãnh nữa, cho là tôi không biết sao? ‘Chiến Xa’ của cô gần đây. . . . Tiền bạc xảy ra chút vấn đề." ‘mũ lưỡi trai’ ngồi chồm hổm, bởi vì sau lưng đau đớn mà khoa trương rên lên tiếng, tầm mắt của hắn ta lơ đãng rơi vào cổ lộ ra của Chiến Chiến, không có ý tốt cười nói “Ai u, da cô còn rất trắng đó."
"Phi! Cút!" Chiến Chiến phun một ngụm nước miếng lên mặt đưa tới gần của ‘mũ lưỡi trai’, sắc mặt hắn ta liền biến đổi: "Đàn bà khốn, muốn bị đánh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro