Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Chiến Chiến chợt mở mắt, mặt của Tùy Nhạc đang ở trước mắt, hai con mắt đang lưu loát quét lên bộ ngực lõa lồ của cô. Chiến Chiến vội vàng dùng một tay che kín trước ngực mình: "Anh đi vào làm gì!"
"Tề Tễ nghe điện thoại, hình như rất gấp gáp, nắm túi lên liền đi mất." Tùy Nhạc đưa tay nặn ít dầu gội đầu xoa ở trên tay, thoa bọt lên tóc ngắn thấm nước của Chiến Chiến “Cô ấy đi rồi, anh không vào sao được?"
Thấy anh còn tỏ vẻ không thể làm khác, Chiến Chiến liền nghiến răng: "Em có thể tự tắm."
Tùy Nhạc nhẹ nhàng ấn bả vai cô, ngăn lại cử động vô ích của cô: "Đàng hoàng một chút coi, chớ đụng vào tay!"
Dù sao nên làm hay không nên làm thì hai người cũng đã làm bao nhiêu lần, Chiến Chiến cũng không phải là người kiểu cách, nhưng phòng tắm sáng ngời thế này, cộng thêm ánh mắt chằm chằm của Tùy Nhạc, khiến cô thật sự thấy không tự tại.
Tay Tùy Nhạc lướt trên làn da trơn mịn, lúc rửa sạch từng chỗ, hô hấp của anh cũng dần dần nặng nề, khi chạm đến phần mềm mại nhô lên thì tay của anh hơi bất động.
Lượn vòng, vuốt ve, Chiến Chiến bởi vì động tác của tay anh mà nhẹ nhàng thở dốc, cánh tay vô ý thức huơ huơ, Tùy Nhạc mắt tinh nhìn thấy cô động cánh tay bị thương, vội vàng đưa tay đè lại bả vai cô, khiến nước văng lên mặt hai người, không khí mập mờ biến mất.
Tùy Nhạc hít sâu một hơi, tự cảnh báo mình, đối mặt mình là bệnh nhân, động tác nhanh chóng tắm cho Chiến Chiến sạch sẽ, bế ra ngoài liền bọc vào trong khăn tắm. Chiến Chiến thấy anh nghiêm túc mặc quần áo lau tóc cho mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sau khi mặc đồ cho cô xong, Tùy Nhạc lập tức quay người vào phòng tắm, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu: "Được rồi, đi xuống ăn cái gì đi."
Chiến Chiến ngoan ngoãn xuống lầu kiếm đồ ăn, trên bàn đã bày xong bữa ăn phong phú. Khi Tùy Nhạc đi ngang qua một tiệm cơm thì thức ăn ở đó rất hợp mắt của Chiến Chiến, giò heo mượt mà trong suốt, nước lèo thơm nức, kết hợp với các loại rau cải, khiến ngườI ta rất thèm ăn.
Chiến Chiến nuốt ngụm nước miếng, chạy đến mép bàn ngồi xuống, cầm cái giò heo đã lóc xuống lên, vui vẻ ăn, giải quyết một cái giò heo, Chiến Chiến cầm đôi đũa lên, may mắn mình không bị thương tay phải. Rau cải ngon miệng, vị canh thơm lừng lại không có dầu mỡ, Chiến Chiến cẩn thận thưởng thức, chắc là canh xương.
Chiến Chiến thỏa mãn nheo mắt lại: có những món ăn ngon này làm bạn, thật là hạnh phúc!
******
Chiến Chiến nhìn giò heo và canh xương “đã hình thành thì không thay đổi” trên bàn, chân mày không tự chủ co quắp—— thức ăn ngon hơn nữa, bảo ngươi ăn trong ba bữa cơm và cả ăn khuya, ăn suốt ba ngày, thật không phải là hạnh phúc gì. . .
Cô tránh ra ánh mắt tha thiết của Tùy Nhạc, vùi đầu nhét cải vào miệng, không chịu đụng dĩa giò heo kia. Tùy Nhạc đưa tay múc một chén canh xương đẩy tới trước mặt cô: "Đừng chỉ dùng bữa, uống canh trước đi."
Chiến Chiến kêu rên không dứt trong lòng, ôm chặt đồ ăn chết không chịu buông tay: "Uống hết ba ngày rồi, em cũng sắp giống canh xương!"
Tùy Nhạc không để ý tới kháng nghị của cô, trực tiếp đứng dậy ngồi vào bên cạnh Chiến Chiến, cầm cái muỗng lên đút cô, Chiến Chiến xoay đầu không uống, Tùy Nhạc trực tiếp ngậm một hớp làm bộ tiếp cận tới, Chiến Chiến vội vàng kêu to tránh né: "Anh quá kinh tởm!"
Hai người đang nháo, chuông cửa vang lên, Chiến Chiến đẩy hắn: "Nhất định là đồ đặt hôm qua đã chuyển tới, đi mở cửa!"
Tùy Nhạc để chén canh xuống, vuốt vuốt tóc của cô: "Tự mình uống, nếu không sẽ không nhận đồ ăn vặt."
Ngày hôm qua Chiến Chiến nhàn rỗi nhàm chán, mua một đống đồ ăn vặt qua Internet, còn đặc biệt lựa chọn cách chuyển hàng nhanh nhất, Tùy Nhạc vừa đi tới cửa vừa nhìn cô, thấy cô mặc dù không cam lòng nhưng vẫn uống canh từng chút, cười mở cửa.
Mỹ nhân ngoài cửa cười tươi đẹp làm sao, nhưng lại làm cho thái độ của Tùy Nhạc lập tức cứng đờ, Nhạc Kỳ Nhiên cong khóe miệng: "Nhạc Nhạc, tại sao lâu như thế mới mở cửa?"
"Chị . . . . Sao chị lại tới đây?" Tùy Nhạc theo bản năng ngăn trở tầm mắt theo dõi vào trong của Nhạc Kỳ Nhiên “Hôm nay không bận sao?"
"Bận rộn hơn cũng phải tới, nghe nói vài ngày rồi em không đi làm, nên lo lắng." Trong mắt Nhạc Kỳ Nhiên thoáng hiện ánh sáng “Hơn nữa, hôm nay cũng không phải chỉ mình chị tới —— chị đi với dì."
Đang nói, một bóng dáng mảnh mai từ đầu kia đi tới, chính là mẹ Tùy Nhạc, Nhạc Y Ảnh.
Vóc người Nhạc Y Ảnh nhỏ nhắn, mặc đồ công sở kiểu dáng đơn giản, cũng rất là đoan trang, bà đi tới trước cửa, cười nói với con trai đang đứng ở cửa: "Thế nào, còn không cho vào cửa nữa à?"
Trên mặt Tùy Nhạc lộ ra nụ cười lấy lòng lại thân mật, khoác cánh tay mẹ "Không có không có, con chỉ không nghĩ tới mẹ sẽ đột nhiên tới đây."
"Mẹ nghe Kỳ Nhiên nói, đã vài ngày con không đi làm, cũng không có điện thoại, còn tưởng rằng con lại chạy đi đâu chứ." Nhạc Y Ảnh đi theo Tùy Nhạc vào cửa, Nhạc Kỳ Nhiên cùng đi phía sau, Tùy Nhạc lấy dép cho hai người, giải thích: "Mấy ngày nay có chút chuyện, cho nên ở suốt trong nhà."
"Chuyện gì?" Nhạc Kỳ Nhiên tùy ý hỏi, mắt bắt đầu nhanh chóng đánh giá trong phòng,
"Mẹ, con đang muốn nói với mẹ ——" Tùy Nhạc nói xong, xoay người nhìn vào phòng ăn, nơi nào còn có bóng dáng Chiến Chiến, Tùy Nhạc bảo mẹ ngồi xuống ghế sô pha, bất đắc dĩ mở trừng hai mắt “Con đi lấy “chuyện” của con xuống gặp mẹ?"
Nếu Nhạc Kỳ Nhiên mang mẹ tới, nhất định đã sớm biết trong nhà còn có một người, vào lúc này Tùy Nhạc quyết định hào phóng thẳng thắn, huống chi họ cũng đã thấy được trên bàn bày hai phần đồ ăn.
Nhạc Y Ảnh mím môi gật đầu một cái.
"Chiến Chiến?" Tùy Nhạc mở cửa phòng ngủ ra, thấy Chiến Chiến đang ở trước tủ treo quần áo luống cuống tay chân thay quần áo, nghe anh mở cửa, lộ ra biểu tình sợ hãi, Tùy Nhạc không nhịn được nhếch miệng lên “Em làm gì thế đây?"
"Hư!" Chiến Chiến kéo khóa kéo áo lên, dựng ngón trỏ lên lắc mạnh “Người trong nhà của anh tới, làm thế nào!"
"Cái gì làm thế nào, đi ra ngoài gặp mẹ anh." Tùy Nhạc cẩu thả nhún vai, vươn tay giúp cô sửa sang lại cổ áo, lại vuốt vuốt tóc.
"Như vậy sao được!" Chiến Chiến đột nhiên khẩn trương vô cùng, lúc ấy Tùy Nhạc nói hiện tại quan hệ của anh và người nhà rất cương, cô căn bản không nghĩ đến vấn đề gặp người nhà anh.
Nhưng bây giờ, không chỉ phải gặp, còn dưới tình hình thế này, căn bản là bị người ta phát hiện hai người ở chung! Mẹ Tùy Nhạc sẽ nghĩ sao. . . . Chiến Chiến ảo não trước nay chưa có, thật là hối hận đã đồng ý ở với anh!
"Mẹ anh đã biết em ở nhà rồi, chẳng lẽ em tính trốn ở chỗ này không ra sao?"
". . . . . ." Chiến Chiến nhíu chặt chân mày vào nhau “Mẹ anh. . . . Là người thế nào. . . ."
Tùy Nhạc đỡ bả vai của cô, đẩy Chiến Chiến còn muốn dò thăm tình huống ra khỏi cửa phòng: "Tự em đi tìm hiểu!"
Chiến Chiến nhắm mắt ra trận, vừa đi đến cầu thang đã nhìn thấy hai người dưới lầu cùng nhau nhìn lên, một là mỹ nhân lần trước thấy, chị Tùy Nhạc, một người khác, chắc là mẹ Tùy Nhạc.
Chiến Chiến nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt mẹ Tùy Nhạc, cung kính cúi người chào: "Chào bác, bác khỏe chứ."
"Chào cháu." Giọng nói Nhạc Y Ảnh bình thản, tư thái ưu nhã duỗi ngón tay ra chỉ vị trí đối diện mình: "Ngồi xuống nóichuyện đi."
Chiến Chiến cẩn thận len lén đánh giá người trước mặt, phu nhân tập đoàn Dung Giang. Đồ công sở thích hợp nổi bật lên khí chất điềm tĩnh ưu nhã của bà, tóc dài mềm mại búi ở sau ót, trên mặt hơi cười, giọng nói bình thản, nhưng ChiếnChiến lại không thể xác định, đây là lễ phép hay là thật thân cận.
"Cháu tên là gì?"
"A, cháu tên là Chiến Chiến." Chiến Chiến vội vàng thu hồi ánh mắt quan sát, đứng đắn ngồi thẳng, bởi vì khí thế bức người của người đối diện nên tự cô cũng có vẻ đoan trang hơn, nhưng khóe mắt liếc thấy Tùy Nhạc cư nhiên biếng nhác nghiêng qua bên cạnh mình, cô len lén trừng mắt nhìn anh, không để lại dấu vết cách anh xa một chút.
Chiến Chiến vừa xoay mặt, Nhạc Y Ảnh liền nhìn thấy vết thương trên gò má cô, bà nhướng long mà xinh đẹp: "Bị làm sao thế?"
Chiến Chiến nghe xong liền biết bà nói gì, vội vàng khoát tay lắc đầu: "Không có sao, chỉ không cẩn thận đụng một cái."
"Mẹ, Chiến Chiến bị thương cánh tay, người nhà cô ấy có chuyện không ở trong thành phố, xuất viện rồi con liền đón cô ấy tới đây chăm sóc."
"Còn nhập viện à, nghiêm trọng như thế?" Nhạc Y Ảnh không khỏi nhích lại gần hơn, ánh mắt nhìn sang cũng mang theo ân cần.
"Nhạc Nhạc, em cũng thiệt là." Nhạc Kỳ Nhiên đột nhiên chen vào nói “Mặc dù như vậy, nhưng cứ túm con gái nhà người ta về nhà như thế, vẫn không ổn."
Không đợi Tùy Nhạc trả lời, Nhạc Y Ảnh biểu lộ trước: "Không có gì không thỏa đáng, lúc này không cần nó, giữ lại làm gì!"
Giọng nói đột nhiên đề cao khiến Chiến Chiến có chút kinh ngạc, Nhạc Y Ảnh tiếp thu được cái nhìn chăm chú của ba người, hắng giọng: "Bác cảm thấy lúc này người nam nên biểu hiện."
Chiến Chiến hơi nghi ngờ liếc trộm Tùy Nhạc, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, Chiến Chiến càng thêm không hiểu, chỉ có thể tươi cười trả lời vấn đề của mẹ Tùy Nhạc, Tùy Nhạc lại cười hì hì dựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua Nhạc Kỳ Nhiên bên cạnh.
"A? Tự cháu mở một tiệm sửa xe?" giọng nói Nhạc Y Ảnh lại cất cao, Chiến Chiến dần dần cảm thấy: vị phu nhân này, hình như không mấy giống với hình tượng bề ngoài.
"Mẹ, tiệm sửa xe của Chiến Chiến sắp được năm năm rồi." Tùy Nhạc nói tiếp “Vẫn kinh doanh không tệ, chỉ là gần đây gặp phải một vài người dùng thủ đoạn, còn khiến cho ấy cô bị thương."
Nhạc Kỳ Nhiên nghe nói như thế tò mò xoay đầu lại: "Chiến tiểu thư kinh doanh năm năm, thật không đơn giản."
Chiến Chiến ngượng ngùng: "Gọi em Chiến Chiến là được."
"Được, Chiến Chiến." Nhạc Kỳ Nhiên lộ ra nụ cười hòa thuận nhất, lại mang theo nghi ngờ “Nhưng em tuổi nhỏ như vậy, đã làm việc năm năm. . . . Em học đại học lúc mấy tuổi?"
"A, từ lúc em bắt đầu học đại học đã xử lý Chiến Xa cùng với một người bạn của cha em rồi." Chiến Chiến quẫn bách bổ sung “Không cảm thấy hứng thú lắm với mấy khóa ở trường, đại học trên căn bản cũng cứ thế mà học, sau đó tốt nghiệp tiếp tục sửa xe."
"Con chính là coi trọng cá tính không câu nệ của cô ấy, liều mạng giống con, đúng không, mẹ?" Tùy Nhạc nói tiếp câu chuyện của Chiến Chiến, đá lông nheo với Nhạc Y Ảnh, đổi trở lại là một ánh nhìn xem thường của Nhạc Y Ảnh.
Nhạc Y Ảnh cảm thấy vết thương trên gò má mịn màng của Chiến Chiến rất chướng mắt, bà lại nhắc tới chủ đề vừa rồi: "Cháu làm sao bị thương?"
Chiến Chiến vốn định hời hợt lược qua đề tài này, lại không nghĩ rằng bà chấp nhất thế, chỉ đành phải nói đơn giản tình huống lúc đó, ai biết đã miêu tả rất mơ hồ, lại khiến người phụ nữ đoan trang này làm ra phản ứng không dự đoán được.
"Tề Tễ nghe điện thoại, hình như rất gấp gáp, nắm túi lên liền đi mất." Tùy Nhạc đưa tay nặn ít dầu gội đầu xoa ở trên tay, thoa bọt lên tóc ngắn thấm nước của Chiến Chiến “Cô ấy đi rồi, anh không vào sao được?"
Thấy anh còn tỏ vẻ không thể làm khác, Chiến Chiến liền nghiến răng: "Em có thể tự tắm."
Tùy Nhạc nhẹ nhàng ấn bả vai cô, ngăn lại cử động vô ích của cô: "Đàng hoàng một chút coi, chớ đụng vào tay!"
Dù sao nên làm hay không nên làm thì hai người cũng đã làm bao nhiêu lần, Chiến Chiến cũng không phải là người kiểu cách, nhưng phòng tắm sáng ngời thế này, cộng thêm ánh mắt chằm chằm của Tùy Nhạc, khiến cô thật sự thấy không tự tại.
Tay Tùy Nhạc lướt trên làn da trơn mịn, lúc rửa sạch từng chỗ, hô hấp của anh cũng dần dần nặng nề, khi chạm đến phần mềm mại nhô lên thì tay của anh hơi bất động.
Lượn vòng, vuốt ve, Chiến Chiến bởi vì động tác của tay anh mà nhẹ nhàng thở dốc, cánh tay vô ý thức huơ huơ, Tùy Nhạc mắt tinh nhìn thấy cô động cánh tay bị thương, vội vàng đưa tay đè lại bả vai cô, khiến nước văng lên mặt hai người, không khí mập mờ biến mất.
Tùy Nhạc hít sâu một hơi, tự cảnh báo mình, đối mặt mình là bệnh nhân, động tác nhanh chóng tắm cho Chiến Chiến sạch sẽ, bế ra ngoài liền bọc vào trong khăn tắm. Chiến Chiến thấy anh nghiêm túc mặc quần áo lau tóc cho mình, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sau khi mặc đồ cho cô xong, Tùy Nhạc lập tức quay người vào phòng tắm, trước khi đóng cửa bỏ lại một câu: "Được rồi, đi xuống ăn cái gì đi."
Chiến Chiến ngoan ngoãn xuống lầu kiếm đồ ăn, trên bàn đã bày xong bữa ăn phong phú. Khi Tùy Nhạc đi ngang qua một tiệm cơm thì thức ăn ở đó rất hợp mắt của Chiến Chiến, giò heo mượt mà trong suốt, nước lèo thơm nức, kết hợp với các loại rau cải, khiến ngườI ta rất thèm ăn.
Chiến Chiến nuốt ngụm nước miếng, chạy đến mép bàn ngồi xuống, cầm cái giò heo đã lóc xuống lên, vui vẻ ăn, giải quyết một cái giò heo, Chiến Chiến cầm đôi đũa lên, may mắn mình không bị thương tay phải. Rau cải ngon miệng, vị canh thơm lừng lại không có dầu mỡ, Chiến Chiến cẩn thận thưởng thức, chắc là canh xương.
Chiến Chiến thỏa mãn nheo mắt lại: có những món ăn ngon này làm bạn, thật là hạnh phúc!
******
Chiến Chiến nhìn giò heo và canh xương “đã hình thành thì không thay đổi” trên bàn, chân mày không tự chủ co quắp—— thức ăn ngon hơn nữa, bảo ngươi ăn trong ba bữa cơm và cả ăn khuya, ăn suốt ba ngày, thật không phải là hạnh phúc gì. . .
Cô tránh ra ánh mắt tha thiết của Tùy Nhạc, vùi đầu nhét cải vào miệng, không chịu đụng dĩa giò heo kia. Tùy Nhạc đưa tay múc một chén canh xương đẩy tới trước mặt cô: "Đừng chỉ dùng bữa, uống canh trước đi."
Chiến Chiến kêu rên không dứt trong lòng, ôm chặt đồ ăn chết không chịu buông tay: "Uống hết ba ngày rồi, em cũng sắp giống canh xương!"
Tùy Nhạc không để ý tới kháng nghị của cô, trực tiếp đứng dậy ngồi vào bên cạnh Chiến Chiến, cầm cái muỗng lên đút cô, Chiến Chiến xoay đầu không uống, Tùy Nhạc trực tiếp ngậm một hớp làm bộ tiếp cận tới, Chiến Chiến vội vàng kêu to tránh né: "Anh quá kinh tởm!"
Hai người đang nháo, chuông cửa vang lên, Chiến Chiến đẩy hắn: "Nhất định là đồ đặt hôm qua đã chuyển tới, đi mở cửa!"
Tùy Nhạc để chén canh xuống, vuốt vuốt tóc của cô: "Tự mình uống, nếu không sẽ không nhận đồ ăn vặt."
Ngày hôm qua Chiến Chiến nhàn rỗi nhàm chán, mua một đống đồ ăn vặt qua Internet, còn đặc biệt lựa chọn cách chuyển hàng nhanh nhất, Tùy Nhạc vừa đi tới cửa vừa nhìn cô, thấy cô mặc dù không cam lòng nhưng vẫn uống canh từng chút, cười mở cửa.
Mỹ nhân ngoài cửa cười tươi đẹp làm sao, nhưng lại làm cho thái độ của Tùy Nhạc lập tức cứng đờ, Nhạc Kỳ Nhiên cong khóe miệng: "Nhạc Nhạc, tại sao lâu như thế mới mở cửa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị . . . . Sao chị lại tới đây?" Tùy Nhạc theo bản năng ngăn trở tầm mắt theo dõi vào trong của Nhạc Kỳ Nhiên “Hôm nay không bận sao?"
"Bận rộn hơn cũng phải tới, nghe nói vài ngày rồi em không đi làm, nên lo lắng." Trong mắt Nhạc Kỳ Nhiên thoáng hiện ánh sáng “Hơn nữa, hôm nay cũng không phải chỉ mình chị tới —— chị đi với dì."
Đang nói, một bóng dáng mảnh mai từ đầu kia đi tới, chính là mẹ Tùy Nhạc, Nhạc Y Ảnh.
Vóc người Nhạc Y Ảnh nhỏ nhắn, mặc đồ công sở kiểu dáng đơn giản, cũng rất là đoan trang, bà đi tới trước cửa, cười nói với con trai đang đứng ở cửa: "Thế nào, còn không cho vào cửa nữa à?"
Trên mặt Tùy Nhạc lộ ra nụ cười lấy lòng lại thân mật, khoác cánh tay mẹ "Không có không có, con chỉ không nghĩ tới mẹ sẽ đột nhiên tới đây."
"Mẹ nghe Kỳ Nhiên nói, đã vài ngày con không đi làm, cũng không có điện thoại, còn tưởng rằng con lại chạy đi đâu chứ." Nhạc Y Ảnh đi theo Tùy Nhạc vào cửa, Nhạc Kỳ Nhiên cùng đi phía sau, Tùy Nhạc lấy dép cho hai người, giải thích: "Mấy ngày nay có chút chuyện, cho nên ở suốt trong nhà."
"Chuyện gì?" Nhạc Kỳ Nhiên tùy ý hỏi, mắt bắt đầu nhanh chóng đánh giá trong phòng,
"Mẹ, con đang muốn nói với mẹ ——" Tùy Nhạc nói xong, xoay người nhìn vào phòng ăn, nơi nào còn có bóng dáng Chiến Chiến, Tùy Nhạc bảo mẹ ngồi xuống ghế sô pha, bất đắc dĩ mở trừng hai mắt “Con đi lấy “chuyện” của con xuống gặp mẹ?"
Nếu Nhạc Kỳ Nhiên mang mẹ tới, nhất định đã sớm biết trong nhà còn có một người, vào lúc này Tùy Nhạc quyết định hào phóng thẳng thắn, huống chi họ cũng đã thấy được trên bàn bày hai phần đồ ăn.
Nhạc Y Ảnh mím môi gật đầu một cái.
"Chiến Chiến?" Tùy Nhạc mở cửa phòng ngủ ra, thấy Chiến Chiến đang ở trước tủ treo quần áo luống cuống tay chân thay quần áo, nghe anh mở cửa, lộ ra biểu tình sợ hãi, Tùy Nhạc không nhịn được nhếch miệng lên “Em làm gì thế đây?"
"Hư!" Chiến Chiến kéo khóa kéo áo lên, dựng ngón trỏ lên lắc mạnh “Người trong nhà của anh tới, làm thế nào!"
"Cái gì làm thế nào, đi ra ngoài gặp mẹ anh." Tùy Nhạc cẩu thả nhún vai, vươn tay giúp cô sửa sang lại cổ áo, lại vuốt vuốt tóc.
"Như vậy sao được!" Chiến Chiến đột nhiên khẩn trương vô cùng, lúc ấy Tùy Nhạc nói hiện tại quan hệ của anh và người nhà rất cương, cô căn bản không nghĩ đến vấn đề gặp người nhà anh.
Nhưng bây giờ, không chỉ phải gặp, còn dưới tình hình thế này, căn bản là bị người ta phát hiện hai người ở chung! Mẹ Tùy Nhạc sẽ nghĩ sao. . . . Chiến Chiến ảo não trước nay chưa có, thật là hối hận đã đồng ý ở với anh!
"Mẹ anh đã biết em ở nhà rồi, chẳng lẽ em tính trốn ở chỗ này không ra sao?"
". . . . . ." Chiến Chiến nhíu chặt chân mày vào nhau “Mẹ anh. . . . Là người thế nào. . . ."
Tùy Nhạc đỡ bả vai của cô, đẩy Chiến Chiến còn muốn dò thăm tình huống ra khỏi cửa phòng: "Tự em đi tìm hiểu!"
Chiến Chiến nhắm mắt ra trận, vừa đi đến cầu thang đã nhìn thấy hai người dưới lầu cùng nhau nhìn lên, một là mỹ nhân lần trước thấy, chị Tùy Nhạc, một người khác, chắc là mẹ Tùy Nhạc.
Chiến Chiến nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi tới trước mặt mẹ Tùy Nhạc, cung kính cúi người chào: "Chào bác, bác khỏe chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chào cháu." Giọng nói Nhạc Y Ảnh bình thản, tư thái ưu nhã duỗi ngón tay ra chỉ vị trí đối diện mình: "Ngồi xuống nóichuyện đi."
Chiến Chiến cẩn thận len lén đánh giá người trước mặt, phu nhân tập đoàn Dung Giang. Đồ công sở thích hợp nổi bật lên khí chất điềm tĩnh ưu nhã của bà, tóc dài mềm mại búi ở sau ót, trên mặt hơi cười, giọng nói bình thản, nhưng ChiếnChiến lại không thể xác định, đây là lễ phép hay là thật thân cận.
"Cháu tên là gì?"
"A, cháu tên là Chiến Chiến." Chiến Chiến vội vàng thu hồi ánh mắt quan sát, đứng đắn ngồi thẳng, bởi vì khí thế bức người của người đối diện nên tự cô cũng có vẻ đoan trang hơn, nhưng khóe mắt liếc thấy Tùy Nhạc cư nhiên biếng nhác nghiêng qua bên cạnh mình, cô len lén trừng mắt nhìn anh, không để lại dấu vết cách anh xa một chút.
Chiến Chiến vừa xoay mặt, Nhạc Y Ảnh liền nhìn thấy vết thương trên gò má cô, bà nhướng long mà xinh đẹp: "Bị làm sao thế?"
Chiến Chiến nghe xong liền biết bà nói gì, vội vàng khoát tay lắc đầu: "Không có sao, chỉ không cẩn thận đụng một cái."
"Mẹ, Chiến Chiến bị thương cánh tay, người nhà cô ấy có chuyện không ở trong thành phố, xuất viện rồi con liền đón cô ấy tới đây chăm sóc."
"Còn nhập viện à, nghiêm trọng như thế?" Nhạc Y Ảnh không khỏi nhích lại gần hơn, ánh mắt nhìn sang cũng mang theo ân cần.
"Nhạc Nhạc, em cũng thiệt là." Nhạc Kỳ Nhiên đột nhiên chen vào nói “Mặc dù như vậy, nhưng cứ túm con gái nhà người ta về nhà như thế, vẫn không ổn."
Không đợi Tùy Nhạc trả lời, Nhạc Y Ảnh biểu lộ trước: "Không có gì không thỏa đáng, lúc này không cần nó, giữ lại làm gì!"
Giọng nói đột nhiên đề cao khiến Chiến Chiến có chút kinh ngạc, Nhạc Y Ảnh tiếp thu được cái nhìn chăm chú của ba người, hắng giọng: "Bác cảm thấy lúc này người nam nên biểu hiện."
Chiến Chiến hơi nghi ngờ liếc trộm Tùy Nhạc, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, Chiến Chiến càng thêm không hiểu, chỉ có thể tươi cười trả lời vấn đề của mẹ Tùy Nhạc, Tùy Nhạc lại cười hì hì dựa vào trên ghế sa lon, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua Nhạc Kỳ Nhiên bên cạnh.
"A? Tự cháu mở một tiệm sửa xe?" giọng nói Nhạc Y Ảnh lại cất cao, Chiến Chiến dần dần cảm thấy: vị phu nhân này, hình như không mấy giống với hình tượng bề ngoài.
"Mẹ, tiệm sửa xe của Chiến Chiến sắp được năm năm rồi." Tùy Nhạc nói tiếp “Vẫn kinh doanh không tệ, chỉ là gần đây gặp phải một vài người dùng thủ đoạn, còn khiến cho ấy cô bị thương."
Nhạc Kỳ Nhiên nghe nói như thế tò mò xoay đầu lại: "Chiến tiểu thư kinh doanh năm năm, thật không đơn giản."
Chiến Chiến ngượng ngùng: "Gọi em Chiến Chiến là được."
"Được, Chiến Chiến." Nhạc Kỳ Nhiên lộ ra nụ cười hòa thuận nhất, lại mang theo nghi ngờ “Nhưng em tuổi nhỏ như vậy, đã làm việc năm năm. . . . Em học đại học lúc mấy tuổi?"
"A, từ lúc em bắt đầu học đại học đã xử lý Chiến Xa cùng với một người bạn của cha em rồi." Chiến Chiến quẫn bách bổ sung “Không cảm thấy hứng thú lắm với mấy khóa ở trường, đại học trên căn bản cũng cứ thế mà học, sau đó tốt nghiệp tiếp tục sửa xe."
"Con chính là coi trọng cá tính không câu nệ của cô ấy, liều mạng giống con, đúng không, mẹ?" Tùy Nhạc nói tiếp câu chuyện của Chiến Chiến, đá lông nheo với Nhạc Y Ảnh, đổi trở lại là một ánh nhìn xem thường của Nhạc Y Ảnh.
Nhạc Y Ảnh cảm thấy vết thương trên gò má mịn màng của Chiến Chiến rất chướng mắt, bà lại nhắc tới chủ đề vừa rồi: "Cháu làm sao bị thương?"
Chiến Chiến vốn định hời hợt lược qua đề tài này, lại không nghĩ rằng bà chấp nhất thế, chỉ đành phải nói đơn giản tình huống lúc đó, ai biết đã miêu tả rất mơ hồ, lại khiến người phụ nữ đoan trang này làm ra phản ứng không dự đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro