"Chiến" Chiếm Hữu

Cuộc chiến thứ...

Tỏa Nhiên Vô Cốt

2024-11-11 21:04:40

Khi Chiến Chiến tỉnh lại, Tùy Nhạc đang ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng không biết suy nghĩ gì, Chiến Chiến muốn đưa tay vén chăn, nào biết vừa động, cái eo đau đớn liền khiến cô kêu đau một tiếng. Tùy Nhạc nghe tiếng vang quay đầu lại, nhìn thấy ngũ quan nhíu chặt của Chiến Chiến, đuôi lông mày nổi lên nụ cười.

Anh xoay người nhích gần vào trong, sờ sờ tóc của cô: "Ngủ đủ rồi hả ?"

Vào lúc này Chiến Chiến có lòng báo thù, kéo tay của anh đặt ở bên không khách khí cắn một cái, còn không hả giận mà nghiến răng. Trả thù kết thúc, cô giương mắt khiêu khích nhìn về phía Tùy Nhạc, lại phát hiện anh đang ngẩn người, mắt nhìn một chỗ, chân mày hơi nhíu.

Chiến Chiến cảm thấy không đúng, kéo tay của anh: "Này, nghĩ gì thế."

Tùy Nhạc lập tức hồi hồn, cười khẽ nói: "Không có gì."

"Lừa gạt ai đó...." Chiến Chiến không đồng ý cau mày “Cắn anh cũng không phản ứng, chân mày còn nhíu chặt như vậy."

"Vậy em muốn anh có phản ứng gì à?" Trên mặt Tùy Nhạc hiện lên cười xấu xa, đầu đè tới “Giống như tối hôm qua sao?"

"Tránh ra!"

Làm ầm ĩ rời giường, đến buổi chiều Chiến Chiến mới khôi phục tinh thần, hơi không ngồi yên. Chủ nhật thật tốt, Chiến Chiến không muốn ở nhà hoang phi, nhưng xét thấy Tả Cường và Tùy Nhạc đều không đồng ý cô trở về Chiến Xa bây giờ, Chiến Chiến chỉ có thể đòi Tùy Nhạc đi ra ngoài dạo với mình.

Hai người rốt cuộc quyết định đến công viên có suối phun trong nội thành tản bộ, nhưng chưa có ra cửa Tùy Nhạc đã nhận được điện thoại, anh ừ a a nói xong, vẻ mặt Chiến Chiến mong đợi nhìn hắn: "Anh có chuyện à?"

"Sao anh thấy bộ dạng của em thật cao hứng?" Người đòi đi ra ngoài là cô, vào lúc này hành trình bị hớ cô lại còn cười được, Tùy Nhạc hơi không hiểu.

"Anh xem, anh đã đồng ý để cho em đi ra ngoài, nhưng anh lại không thể theo em ——"

"Đi ra ngoài một mình khẳng định là không được." Tùy Nhạc nhẫn tâm cắt đứt ý tưởng của cô, không cho nửa phần cơ hội.

"Em tìm Bàn Nha còn không được sao!?" Chiến Chiến bất mãn lầm bầm “Em đã rất lâu chưa đi chơi với Bàn Nha rồi, gần đây gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay."

". . . . Nếu như Tề Tễ có thời gian rãnh rỗi ra ngoài. . . ." Tùy Nhạc suy tư, sau đó nhượng bộ “Em muốn đi chỗ nào, để tiểu Triệu đi theo."

Không nghĩ tới Tề Tễ gần đây rất ít lộ diện thật đáp ứng cuộc hẹn của Chiến Chiến, hai người hào hứng bừng bừng định tốt thời gian địa điểm, Tùy Nhạc mới bảo tài xế tiểu Triệu chở Chiến Chiến đi.

Khi tới quán cà phê, Tề Tễ đã gọi món điểm tâm ngọt Chiến Chiến thích, ngồi thưởng thức cà phê rồi, cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chiến Chiến vào cửa —— Chỉ là phía sau còn có một người trẻ tuổi đi theo. Người nọ chọn một chỗ không gần không xa ngồi xuống, ánh mắt bay về phía bên này.

Tề Tễ nhíu mày hỏi Chiến Chiến: "Này, tình huống thế nào?"

"Tùy Nhạc nhất định bảo tài xế đi theo, sợ hai ta gặp phải lưu manh trên đường đi." Chiến Chiến bất đắc dĩ nhún vai,"Triệu tiểu tử này cũng quá phụ trách, sao còn theo vào tới."

Tề Tễ từ chối cho ý kiến: "Nhà giàu có chứ sao."

"Đúng rồi, tay cậu như thế nào, khỏe hẳn chưa?" Tề Tễ đưa tay sờ sờ bả vai Chiến Chiến “Hỏi trong điện thoại thì cậu chưa bao giờ nghiêm chỉnh nói, đưa qua mình xem một chút."

"Sớm khỏi rồi, nếu không cậu cho rằng đội trưởng nhà lao có thể thả mình ra ngoài?"

Tề Tễ xoa xoa cánh tay của cô: "Tùy Nhạc làm như vậy là đúng, cậu gặp chuyện không may thật hù chết chúng tớ, cũng không biết đã tra được những người kia chưa."

"Mình nghe chú Tả nói có vẻ không dễ tra. . . . Hôm đó không có chuẩn bị, quá nhiều người, nếu không mình sẽ bẻ gãy tay của từng người một.

"Cậu yên tĩnh chút đi, đừng lấy an toàn của mình nói giỡn." Tề Tễ giúp cô sửa lại cổ áo một chút, đột nhiên động tác dừng lại, trong mắt thoáng qua hài hước “Xem ra thật khỏi rồi, cũng có thể ‘giải trí’ rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một lúc lâu Chiến Chiến mới phản ứng được Tề Tễ nhìn thấy vết hôn ở trên cổ và xương quai xanh của cô, nhất thời thẹn thùng đỏ ửng mặt, kéo tay của mình trở về nhăn nhó nói sang chuyện khác: "Cái gì, hôm nay chúng ta đi chỗ nào chơi?"

"Mình muốn mua một bộ lễ phục chính thức, cậu theo mình đến ‘Giang Bạn’."

Tề Tễ cũng biết chủ ‘Giang Bạn’ là ai, cười nhạo báng: "Nhớ giảm giá cho mình."

Lấy được một ánh mắt rất xem thường của Chiến Chiến.

******

Trước kia tới ‘Giang Bạn’, Chiến Chiến chỉ sợ hãi than đồ nơi này xa xỉ, kể từ khi biết nơi này là sản nghiệp nhà Tùy Nhạc, lại do Nhạc Kỳ Nhiên tuổi trẻ quản lý, tâm tình lại khác.

"Bàn Nha, cậu xem, cậu xem tranh vẽ trên tường thật là xinh đẹp." Chiến Chiến tán thưởng tranh vẽ trên tường ở khu nghỉ ngơi không dứt, suốt đoạn đường Tề Tễ nghe lời như vậy đã đến mức lỗ tai bị chai, đã mặc kệ cô rồi.

"Một 'Chiến Xa’ cũng đủ làm tớ bận rộn, chỗ lớn như vậy, chị Tùy Nhạc thật là lợi hại." Chiến Chiến cảm thán từ đáy lòng “Người còn đặc biệt xinh đẹp, đặc biệt có khí chất."

Tề Tễ gõ gõ đầu cô: "Vào tiệm này, ngồi bên kia chờ."

"Ah." Chiến Chiến dưới sự hướng dẫn của phục vụ đến sofa ngồi xuống nghỉ, nhìn Tề Tễ mang giày cao gót đi qua giá quần áo, khí chất ưu nhã không thể che hết.

Trong lúc bất chợt, trong lòng Chiến Chiến sinh ra hâm mộ và. . . . Mất mác.

Tề Tễ luôn luôn tốc chiến tốc thắng, rất nhanh chọn xong quần áo, ra khỏi tiệm bán quần áo, Tề Tễ nhìn tài xế tiểu Triệu ánh mắt né tránh đứng ở bên ngoài, buồn cười nói với Chiến Chiến nói nhỏ: "Cũng thật khó cho anh ta, một người đàn ông."

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, đang suy nghĩ, tiểu Triệu đối diện chợt đổi sắc mặt, thân thể đứng nghiêm: "Tiểu thư!"

Chiến Chiến và Tề Tễ đang buồn bực sao đột nhiên toát ra một câu như vậy, một giọng nữ trong veo từ sau lưng truyền đến: "Tiểu Triệu, sao cậu tới đây?"

Chiến Chiến vội vàng xoay người, quả nhiên thấy Nhạc Kỳ Nhiên, cô đưa tay ngoắc ngoắc tay với Nhạc Kỳ Nhiên: "Chị!"

Nhạc Kỳ Nhiên nhìn thấy Chiến Chiến ngẩn người một chút, rồi sau đó dịu dàng cười lên: "Nguyên lai là Chiến Chiến tới."

******

Chiến Chiến đi theo Nhạc Kỳ Nhiên đến phòng cà phê chuyên dụng của nhân viên trên lầu, Nhạc Kỳ Nhiên lấy một phòng ngồi xuống đối mặt với Chiến Chiến.

"Chị, công việc của chị rất bận mà, em có làm trễ việc chính của chị hay không?" Chiến Chiến duy trì nụ cười thục nữ, bởi vì khí thế của Nhạc Kỳ Nhiên ở đối diện thực sự quá đè người, nên cô rất tự nhiên lấy ra tác phong của "Chiến Đình Đình".

"Không sao."

Vừa rồi, Tề Tễ thấy hai người muốn đơn độc tâm sự, đã cầm đồ rời đi, tiểu Triệu cũng bị Nhạc Kỳ Nhiên đuổi đi lên xe chờ. Nhạc Kỳ Nhiên nhấp nhẹ cà phê tinh khiết và thơm trong ly, ra hiệu Chiến Chiến: "Thử xem một chút, cà phê nơi này rất ngon.”

"Đây là cà phê được máy bay vận chuyển tới, dùng máy cao cấp nhất ở Thụy Sĩ mài chế, mỗi một bước đều rất cầu kỳ." Nhạc Kỳ Nhiên không có biểu tình quan sát Chiến Chiến. Chiến Chiến không có phát hiện, chỉ ngượng ngùng cười: "Em không mấy hiểu rõ cà phê, nhưng mùi cà phê này thật rất thơm."

Nhạc Kỳ Nhiên nhàn nhạt cười, nói tiếp: "Thật ra thì mới đầu chị cũng không hiểu rõ, nhưng ở vào trong hoàn cảnh như vậy, không thể không thích ứng, dù sao người chung quanh đều là trải qua cuộc sống xa hoa, mình nhất định phải hòa hợp."

Động tác Chiến Chiến lại gần ly cà phê hơi dừng lại, nhận thấy được Nhạc Kỳ Nhiên tựa hồ cố ý nhấn mạnh, giống như muốn cho mình nghe ra hàm nghĩa ẩn giấu gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"‘Giang Bạn’ thuộc tập đoàn ‘ Dung Giang ’, bước đi phải giữ vững nhất trí, dù sao vô luận là làm việc ở chỗ này, hay là tới tiêu tiền, đều là người có địa vị tiền tài ."

Chiến Chiến nói thế nào cũng là người bò năm năm ở trong xã hội, mặc dù trong ngày thường tiếp xúc phần lớn không phải người như Nhạc Kỳ Nhiên, nhưng đối với giọng nói thái độ nói chuyện của một người, Chiến Chiến vẫn rất bén nhạy. Để ly sứ xuống, Chiến Chiến ngẩng đầu nhìn Nhạc Kỳ Nhiên, quả nhiên, ở trong đôi mắt tinh xảo của cô ta, có một tia khinh thị không che giấu.

Chiến Chiến ý thức được, vị mỹ nữ ngồi ở đối diện này, cũng không có mục đích tốt như mình. Trong lòng Chiến Chiến trầm xuống —— Chẳng lẽ cô ta không thích mình? Chiến Chiến ẩn nhẫn bất an trong lòng, cười hỏi: "Chị, chị muốn nói gì có thể trực tiếp nói."

"Em đã gọi chị một tiếng chị giống Nhạc Nhạc, chị cũng nói thẳng” Nhạc Kỳ Nhiên không kéo dài, gọn gàng dứt khoát ném ra ý tứ chân chính mình muốn biểu đạt “Em và nó không thích hợp."

Chiến Chiến không nghĩ tới Nhạc Kỳ Nhiên trực tiếp nói ra những lời này, tay đặt ở trên đầu gối từ từ nắm thành quả đấm, cô chịu đựng khó chịu trong lòng, giọng nói vẫn rất bình thản: "Ở phương diện nào”.

"Các phương diện đều không thích hợp." Nhạc Kỳ Nhiên khẽ ngửa ra sau tựa vào ghế, hai tay khoanh ở trước ngực, xem xét kỹ lưỡng quần áo tùy ý của Chiến Chiến, vẻ không đồng ý trong mắt không che giấu chút nào “Nhạc Nhạc là người thừa kế ‘Dung Giang’, người phụ nữ làm bạn với cậu ấy, quyết không thể là một nhân vật nhỏ không có danh tiếng gì."

"Đây chỉ là ý nghĩ của chị, Tùy Nhạc tán thành sao?" Chiến Chiến không kiêu ngạo không tự ti ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tấp nhìn thẳng vào mắt Nhạc Kỳ Nhiên “Có thích hợp hay không, hẳn là anh ấy định đoạt."

"Cô nghĩ quá đơn giản" Nhạc Kỳ Nhiên thấy cô phản bác, không vui cau mày “Để tôi nói thẳng, điều kiện gia đình của cô và tình hình cuộc sống mấy năm gần đây, tôi đã hiểu rõ vô cùng rồi, cô và cậu ấy, không phải người một đường."

Nhạc Kỳ Nhiên thấy Chiến Chiến trầm mặc, trong giọng nói mang theo khuyên can: "Chị nghĩ Nhạc Nhạc còn chưa có tiến hành. . . . Dẫn em vào "vòng" của cậu ấy, nếu như em tiếp xúc, em sẽ phát hiện —— Em không cách nào thích ứng gia đình chúng ta."

"Chị, em cũng không cho là gia đình em không có danh tiếng gì, ngược lại, em vẫn rất kiêu ngạo, ông nội và ba đều là quân nhân, em rất kính nể bọn họ."

"Mà em, em làm xe rất có tình cảm, sẽ không thấp hơn tình cảm của chị đối với sự nghiệp, mọi người nói nghề nào cũng có trạng nguyên, em chỉ lựa chọn nghề khác chị thôi." Chiến Chiến nói thật.

"Chiến Chiến, cùng một nghề cũng có phân chia cao thấp, chị cũng không phải khinh thị công việc của em, mà là ——Đơn thuần nói cho em biết, chênh lệch ở giữa em và Nhạc Nhạc."

Trong hoàn cảnh Chiến Chiến tiếp xúc từ nhỏ, đều là quân nhân nhiệt huyết chất phác, cô luôn được mọi người thương yêu che chở bao vây, huống chi địa vị của ông nội ở quân khu khá cao, Chiến Chiến chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, mình sẽ bị người chỉ vào lỗ mũi nói "Chênh lệch”.

Chiến Chiến cảm thấy trong lòng rất không thoải mái, nếu như là khách hàng khó nói chuyện, cô đã sớm hất tay đi ——Nhưng người đang đối mặt, dù sao cũng là người nhà Tùy Nhạc. Cô hết sức ngăn chận lửa giận, chỉ cảm thấy lần gặp mặt này khiến hình tượng của Nhạc Kỳ Nhiên trong lòng cô hoàn toàn đảo ngược.

"Thành thật mà nói. . . Chị thật sự không hiểu nổi vì sao Nhạc Nhạc ở chung với em." Nhạc Kỳ Nhiên lạnh lùng nâng khóe môi “Dù sao, tình yêu đầu khắc cốt ghi tâm, cậu ấy đến bây giờ cũng chưa thể quên đi."

Nhạc Kỳ Nhiên hiển nhiên biết lời của cô rất có phân lượng, lúc ném ra Chiến Chiến cũng lờ mờ phát giác ra.

Chiến Chiến chưa bao giờ cân nhắc quá khứ của hai người, chuyện tình cảm trước kia của Tùy Nhạc, nhất là sau khi biết anh chính là "anh mặt trắng", phần kỷ niệm tinh khiết nhất giấu ở đáy lòng lúc trước kia và người bản thân yêu thích, vừa vặn hợp lại, cô rất mừng rỡ.

Chỉ là, điều này cũng không có nghĩa là cô không thể tiếp nhận quá khứ của Tùy Nhạc, dù sao anh đã là người đàn ông thành thục, về mặt tình cảm yêu cầu của anh và mình cũng giống nhau, không quá gò bó.

Chiến Chiến từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, tỉnh táo đoán được mục đích Nhạc Kỳ Nhiên nhắc tới đề tài này, cô giống như lơ đãng nói: "A, tình yêu đầu, ai cũng có, vậy thì thế nào?"

Nhạc Kỳ Nhiên giống như có thể nhìn ra xôn xao rất nhỏ trong lòng Chiến Chiến, ngẩng cằm làm vẻ nhớ lại: "Vì tình yêu đầu, cậu ấy trở mặt cùng cả nhà, buông tha điều kiện hậu đãi của gia đình, một mình trốn đi ra ngoại quốc, thậm chí cho tới bây giờ cũng không thể trở lại ‘Dung Giang’ chính thức tiếp quản gia nghiệp. . . . Cho tới bây giờ, đều không cho người khác nhắc tới đoạn cảm tình kia, nhìn thấy tình yêu đầu, vẫn không cách nào quên được. . . ."

Nhạc Kỳ Nhiên khẽ mỉm cười hỏi ngược lại: "Tình yêu đầu như vậy, em nói có thể như nào đây”

Giống như cảm thấy lực độ chưa đủ, Nhạc Kỳ Nhiên khẽ nghiêng người, vững vàng nhìn chằm chằm Chiến Chiến: "Nếu như nói, người yêu đầu của cậu ấy vẫn nhớ mãi không quên cậu ấy?"

Cuối cùng, bỏ lại một câu: "Nếu như mà tôi nói, tình yêu đầu của em ấy —— là tôi?"

Tay Chiến Chiến run lên, cà phê đổ ra ngoài, cô chợt bất giác, mở to hai mắt khiếp sợ nhìn Nhạc Kỳ Nhiên.

"Quên nói cho cô biết, mặc dù tôi và Nhạc Nhạc là chị em, nhưng cũng không có liên hệ máu mủ." Nhạc Kỳ Nhiên nghiêng đầu nháy nháy mắt “Như vậy có kinh ngạc hay không. . . A, hay là quá mức kinh ngạc?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện "Chiến" Chiếm Hữu

Số ký tự: 0