"Chiến" Chiếm Hữu

Cuộc chiến thứ...

Tỏa Nhiên Vô Cốt

2024-11-11 21:04:40

Tùy Nhạc đóng cửa lại xoay người, không hề thấy lạ vì cái nhìn chằm chằm của Chiến Cường Quốc, anh không trốn, không tránh nhìn thẳng lại ông, rồi lại cung kính trầm mặc. Cuối cùng vẫn là Chiến Cường Quốc không kềm được “hừ" một tiếng thật to.

Thái độ của Tùy Nhạc mặc dù cung kính, nhưng lại lộ ra một cảm giác nhất định phải được, Chiến Cường Quốc rất không vui trong lòng: "Đừng cho là tôi không biết tính toán trong lòng cậu, chỉ có nha đầu Chiến Chiến mới bị cậu lừa gạt xoay quanh!"

"Vừa rồi cậu cố ý để cho tôi biết, dễ làm thành sự thật!" Chiến Cường Quốc thấy Tùy Nhạc mỉm cười, cau mày hỏi.

"Đúng vậy." Tùy Nhạc hào phóng thừa nhận “Chiến Chiến vẫn luôn không để ý điều này, cho nên cháu nghĩ nếu như ông nội ra tay, theo lực ảnh hưởng của ông trong lòng cô ấy, cô ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Chiến Cường Quốc không thể không nói bởi vì câu này, trong lòng ông thấy hơi vui sướng, tên tiểu tử này như thế nào đi nữa, cũng không sánh bằng địa vị của mình ở trong lòng cháu gái! Chỉ là. . . sao lại có cảm giác như ông hợp tác với Tùy Nhạc bán đi cháu gái của mình? Hơn nữa. . . . Hôm nay ông gọi Tùy Nhạc tới đây, rõ ràng là muốn hai người bọn họ tách ra.

"Cậu đừng cao hứng quá sớm, lần trước tôi đã nói, hiện tại cũng chỉ là kỳ khảo sát, mà biểu hiện của cậu —— Tôi không hài lòng."

"Trong vòng ba ngày, cháu sẽ cho ông câu trả lời hài lòng." Tùy Nhạc cam kết.

Tức giận lúc ban đầu tản đi, Chiến Cường Quốc cũng hiểu, hoàn toàn đổ lỗi chuyện này lên người Tùy Nhạc cũng không thỏa đáng, ông nhìn Tùy Nhạc, trong giọng nói có mấy phần bất đắc dĩ: "Tôi cũng không muốn làm khó cậu, tôi chỉ không muốn Chiến Chiến chịu ảnh hưởng."

"Cháu hiểu, cháu cũng có ý nghĩ giống vậy."

Nói tới chỗ này, Chiến Cường Quốc rốt cuộc biết nguyên nhân khiến mình khó chịu cho tới nay —— Bởi vì Tùy Nhạc quá bình tĩnh!

Vô luận là ông muốn hai người chia tay còn là động thủ đánh anh, hoặc là Chiến Chiến xuất hiện, còn có bị biết ở chung, rõ ràng anh nên kinh hoảng giải thích, nhưng cuối cùng anh cũng không kiêu ngạo không tự ti, lại trầm ổn!

Khi Chiến Cường Quốc không nhịn được nói lên bất mãn của mình thì Tùy Nhạc hơi sững sờ, trong mắt lóe lên một nụ cười: "Cháu cho là ông ở bộ đội nhiều năm, nên thích dám làm dám chịu, trả lời mạch lạc rõ ràng. . . ."

Chiến Cường Quốc mặt ngoài nhăn nhó, thật ra thì trong lòng cũng không nhịn cười được: nói cũng phải, nếu như không phải anh có thể kiềm chế được Chiến Chiến, Chiến Cường Quốc cũng sẽ không có ấn tượng thật tốt với anh trong thời gian thật ngắn.

"Bất kể nói thế nào, tiện nghi tiểu tử cậu như vậy, tôi vẫn rất không thoải mái." Chiến Cường Quốc từ từ đứng lên, đưa tay lôi kéo ống tay áo của mình. Tùy Nhạc hiểu rõ cười khẽ, đứng thẳng lên, tiếp nhận quả đấm chợt vung tới của Chiến Cường Quốc.

Chiến Cường Quốc đấm mấy quyền, rốt cuộc không thể không thừa nhận, mình thật sự là già rồi, nếu đổi thành ngày trước, hiện tại chỉ sợ Tùy Nhạc đã bị ông đánh ngã xuống đất.

Chiến Cường Quốc từ từ thu tay về, hô hấp đã dồn dập, ông nhìn chằm chằm sắc mặt không thay đổi của Tùy Nhạc, hung hăng cảnh cáo: "Dám không tốt với con bé, dù tôi liều bộ xương già này, cũng sẽ thu thập cậu!"

******

Chiến Chiến để điện thoại xuống đi ra cửa chính, căn bản không thu lại được nụ cười ở khóe miệng, số lần Bàn Nha bị cô hù, tính từ nhỏ đến lớn chỉ đếm được trên bàn tay, hồi tưởng thanh âm bình tĩnh đột nhiên ngừng lại bên đầu kia điện thoại lúc nãy, ngừng thật lâu mới lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu, cậu nói cái gì! ?"

Đang vui vẻ, Chiến Chiến đột nhiên bị một đôi bàn tay từ phía sau ôm chặt lấy, hơi thở ấm áp phun sau tai cô: "Nghĩ gì thế, lại không nhìn đường."

Chiến Chiến sợ hết hồn, ngửi thấy mùi vị quen thuộc, phất tay đánh Tùy Nhạc một cái: "Làm em hoảng sợ!"

Tùy Nhạc rất uất ức xoa xoa bả vai, xoay đầu Chiến Chiến qua cho cô nhìn về phía trước: "Thiếu chút đụng phải gốc cây rồi! Em lại dùng quả đấm báo đáp ân nhân cứu ‘mặt’ của em à?"

Cảm giác mềm mại ở cằm thật thích, Tùy Nhạc da mặt dày sờ mấy cái, con ngươi của Chiến Chiến loạn chuyển, vội vàng gạt tay của anh, ra hiệu anh chú ý cách đó không xa có cảnh vệ đứng: "Chú ý ảnh hưởng!"

"Anh ôm bà xã mình, chẳng lẽ còn ngại người khác?" Tùy Nhạc cười rất đắc ý, mặc dù không tiếp cận chặt nữa, nhưng vẫn ôm như cũ bả vai cô, anh cố ý tăng thêm hai chữ "bà xã", Chiến Chiến không được tự nhiên quay mặt đi.

"Ai là bà xã của anh. . . ." Chiến Chiến nhỏ giọng oán trách “Anh cầu hôn lúc nào hả?"

"Chiến Chiến của chúng ta cũng để ý những hình thức này hả?" Tùy Nhạc cười ôm cô đi tới trước xe của mình, quay đầu lại ra hiệu cho tiểu Triệu đang chờ một bên lái xe rời đi, lôi kéo Chiến Chiến lên xe.

Chiến Chiến đỏ mặt lên, thật ra thì đó là Tề Tễ hỏi cô, bởi vì tin tức kết hôn này quá mức đột nhiên. Nhưng bị hỏi như vậy, Chiến Chiến mới nhận ra, Tùy Nhạc đã nói chắc chắn với ông nội, nhưng căn bản chưa có nói với mình về vấn đề này.

"Hình thức cái gì. . . . Cái này gọi là tôn trọng! Tôn trọng hiểu không!" Chiến Chiến nhíu lỗ mũi trừng anh, không hiểu sao hơi tức giận vì thái độ không đứng đắn của anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mỗi cô gái, đều có một giấc mộng lụa trắng phất phới.

Coi như là người tuỳ tiện không đủ thục nữ như Chiến Chiến, cũng không thể tránh khỏi mơ ước đến tương lai sau này của mình, cùng người yêu đi vào một trang mới của cuộc sống, từ đó bắt đầu cuộc sống khác.

Nhưng mà, Chiến Chiến không vui nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Tùy Nhạc bên cạnh, cảm giác tất cả trong ảo tưởng của mình đều bị sự "không hiểu phong tình" của anh phá hư. Nhưng phải nói ra muốn được cầu hôn, Chiến Chiến đánh chết cũng nói không ra, cuối cùng chỉ có thể hóa uất ức đầy bụng thành quả đấm, điên cuồng đập vào trên người Tùy Nhạc.

"Ui." Tùy Nhạc vốn đang nhốn nháo với cô, đột nhiên một quyền của Chiến Chiến rơi vào trên bụng anh, Tùy Nhạc khẽ cau mày rên lên một tiếng, Chiến Chiến lập tức dừng tay, gấp gáp hỏi: "Thế nào?"

"Có phải ông nội đánh anh nữa hay không!?"Chiến Chiến phản ứng kịp, nhất thời tức giận “Đã nói không được đánh anh nữa mà!"

"Không sao." Tùy Nhạc đè lại tay của cô, nắm chặt trấn an nói “Ông nội bao nhiêu tuổi rồi, đánh cũng không nghiêm trọng."

"Mới là lạ." Chiến Chiến sớm quên bất mãn của mình vừa rồi, đưa tay kéo quần áo anh “Em xem một chút có nghiêm trọng không!"

Cúc áo sơ mi bị cởi, Chiến Chiến cẩn thận xoa xoa vết máu bầm ở bụng Tùy Nhạc “Là nơi này à? Cũng may chỉ bầm một chút, còn có nơi nào nữa?"

Chiến Chiến không yên lòng tiếp tục cúi đầu xoa, lại cảm thấy lớp da dưới tay dần dần nóng lên, theo hô hấp của Tùy Nhạc, bắp thịt rắn chắc ở bụng khẽ phập phòng, Chiến Chiến nghi ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt Tùy Nhạc trầm xuống, anh bắt lấy cái tay muốn rút ra sau của Chiến Chiến “bộp" một tiếng đè lên lớp da lộ ra ngoài của mình.

"Bà xã, em thật nóng lòng." Khác với sự thâm trầm trên mặt, lời Tùy Nhạc khạc ra cợt nhã vô cùng, Chiến Chiến chỉ cảm thấy chỗ tay mình chạm vào thật là nóng —— Này này này ban ngày ban mặt đó đồng chí!

Mặc dù trên cửa sổ xe có dán màng, bên ngoài không thể nào biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng từ góc độ của Chiến Chiến xem ra thì khác, cô vội vã rút tay, thuận tay kéo vạt áo Tùy Nhạc che kín cơ bụng lộ ở bên ngoài của anh, xấu hổ tựa vào bên kia, tận lực dán vào cửa xe, đỏ mặt khiển trách anh: "Không biết xấu hổ!"

Tùy Nhạc miễn cưỡng tựa vào trên ghế ngồi, rất vô tội kéo vạt áo của mình từ từ cài nút áo, trong miệng không quên lầm bầm: "Là em nhào tới, còn cởi quần áo của anh ra. . . ."

"Em thấy anh bị thương mà!" Chiến Chiến thiếu chút bị bộ dáng "nàng dâu nhỏ" của anh làm giận đến nhảy dựng lên,"Là anh tự. . . . phản ứng loạn. . . ."

Tùy Nhạc phát hiện mình càng lúc càng thích trêu chọc cô, nhưng thấy bộ dạng muốn giơ chân của cô, sáng suốt không trêu chọc nữa, đàng hoàng sửa sang lại quần áo, mím môi cười lái xe lên đường.

". . . . . Ông nội đã nói gì với anh, tại sao lại đánh anh?" Sau khi Chiến Chiến trầm mặc thật lâu, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi Tùy Nhạc đang chuyên tâm lái xe.

"Ông nội bảo em dọn về, anh không đồng ý." Tùy Nhạc nhún vai “Cho nên liền bị đánh."

". . . . . ." Chiến Chiến không biết nên nói tiếp thế nào, Tùy Nhạc nghiêng mắt nhìn qua bộ dáng của cô, âm thầm buồn cười, anh thở dài: "Anh vì vậy mà bị nỗi khổ da thịt, chẳng lẽ em không nên thưởng anh một chút sao? Dù sao đây là vì tranh thủ phúc lợi của hai người chúng ta."

"Hừ, nói hưu nói vượn. . ." Chiến Chiến đỏ mặt lầm bầm “Ai nguyện ý ở chung với anh. . ."

Tùy Nhạc nhìn bộ dạng nhăn nhó của cô mà thấy vui vẻ. Thật ra thì bị đánh trước khi nhắc tới chuyện này rồi, lúc ấy Chiến Cường Quốc bảo Chiến Chiến chuyển về ở, Tùy Nhạc rất kiên quyết cự tuyệt: "Hiện tại sống ở chỗ cháu, thật ra thì an toàn hơn chỗ ông, dù sao ông không hề biết những người đó, khó lòng phòng bị."

"Vậy cũng không được! Dù nói thế nào Chiến Chiến còn là một cô gái, chưa kết hôn làm sao có thể ở chung với cậu!" Chiến Cường Quốc kiên quyết không đồng ý.

Tùy Nhạc cười khẽ: "Ông nội, cháu hiểu rõ ông lo lắng cái gì. . . . Nhưng mà cháu nghĩ ông cũng nên rõ ràng, ở chung hay không, thật ra thì không có quan hệ quá lớn."

Trước khi Chiến Cường Quốc xù lông lần nữa, Tùy Nhạc bổ sung: "Hiện tại khiến Chiến Chiến ở chỗ cháu, thật ra thì chủ yếu nhất là vì an toàn của cô ấy. Hơn nữa. . . . Nếu như ông đồng ý để cho cháu chăm sóc cô ấy, cháu có thể bảo đảm trước khi kết hôn, không khiến cô ấy mang thai."

Cuối cùng Chiến Cường Quốc miễn cưỡng đồng ý

**

Chiến Chiến thấy khóe miệng Tùy Nhạc chứa đựng nụ cười, lại xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác, coi như anh không nói cũng biết, hiện tại ông nội nhất định đang lột da cô ở trong lòng. Ban đầu giận dỗi với ông nội nên rời nhà, lại bị Tùy Nhạc và Tề Tễ giựt giây ở tại chỗ của anh, chưa từng cân nhắc sau khi bị trưởng bối biết, sẽ là tâm tình lúng túng thế nào.

Lúc Chiến Chiến suy nghĩ lung tung trong đầu, Tùy Nhạc nhẹ nhàng ném qua một câu: "Đúng rồi, ngày mai dẫn em đi gặp ba anh."

"Cái gì, ngày mai! ?" Chiến Chiến kinh ngạc nhìn anh “Nhanh như vậy!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mới vừa không phải đã nói rồi sao, ở trước mặt ông nội."

"Anh, anh nói với ông nội sắp tới, thế này thì quá mau!" Chiến Chiến hốt hoảng “Em còn, còn chưa chuẩn bị gì cả!"

"Muốn đến thì đến chứ sao." Tùy Nhạc nói như chuyện đương nhiên “Chẳng lẽ em lại còn phải chuẩn bị mười ngày nửa tháng."

"Không được không được!" Chiến Chiến lắc đầu không đồng ý “Em em phải chuẩn bị quà tặng, còn phải chuẩn bị quần áo, hơn nữa, anh cũng chưa kể về ba anh với em, không được không được!"

"Quà tặng anh sẽ chuẩn bị thay em, cá tính ba anh lúc gặp mặt chẳng phải em sẽ biết?" Tùy Nhạc buồn cười nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô “Quần áo cũng không cần chuẩn bị, bình thường mặc thế nào thì ngày mai mặc thế đó."

"Không được!" Chiến Chiến hung hăng trừng mắt nhìn anh, cúi đầu nhìn quần áo quá mức thông thường trên người mình, kiên quyết lắc đầu, dù cô không hiểu thế nào, cũng biết gặp trưởng bối không thể tùy tiện như vậy!

"Vậy em muốn mặc quần áo gì, anh dẫn em đi mua."

Phản ứng đầu tiên của Chiến Chiến, chính là lần duy nhất đến bách hóa với anh, kết quả xảy ra một màn cấp hạn chế trong phòng thử áo, đi mua quần áo với anh? Không muốn!

Xe chạy nhanh đến đường chữ thập phía trước, Chiến Chiến la hét bảo Tùy Nhạc quẹo qua hướng khác, Tùy Nhạc hỏi: "Phương hướng này. . . . Là muốn đến nhà em?"

Sự thật chứng minh đúng là đến nhà Chiến Chiến.

Chiến Chiến rất lâu không có về nhà, cũng may vẫn mang chìa khóa ở trên người, Tùy Nhạc đi theo cô vào. Trong nhà dĩ nhiên không có ai, trước khi mẹ Chiến đi đã dọn dẹp hết, trừ một chút bụi thì mọi thứ rất chỉnh tề.

Chiến Chiến nhét Tùy Nhạc vào phòng khách, tự chạy tới mở ra cửa phòng màu hồng ở lầu một, đứng ở trước tủ quần áo của "Chiến Đình Đình", sờ cằm nghiêm túc suy tư. Tùy Nhạc theo đuôi cô vào phòng, trước đó Chiến Chiến từng nói với anh về cái "phòng trong phòng" này, Tùy Nhạc tò mò nhìn từ trên xuống dưới.

Phong cách trong cả căn phòng vô cùng thục nữ, cả giường đều là kiểu dáng công chúa, Tùy Nhạc đi tới trước thang cuốn ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy trên tường ở trên lầu gắn một khung bóng rổ.

Anh không nhịn được phì cười một tiếng, thấy Chiến Chiến quay đầu trừng anh, anh thức thời thu hồi ánh mắt, tiến tới bên cạnh Chiến Chiến, cùng nhau nhìn trong tủ quần áo —— các loại ren, tơ lụa màu trắng, váy tơ tằm. Tùy Nhạc nhíu mày: "Em lại có nhiều như vậy quần áo như thế?"

"Đều là quần áo chiến đấu ứng phó xem mắt." Chiến Chiến đưa tay tìm kiếm, nhưng thật sự không có hứng thú đối với mấy thứ vải vóc xa hoa này, cô nghiêng đầu cau mày hỏi “Ba anh thích cái gì?"

". . . . . . Ba anh không mặc váy. . . . . ."

". . . . . ." Tay tìm kiếm của Chiến Chiến dừng lại, thở hổn hển quay đầu nhìn Tùy Nhạc “Anh có thể đứng đắn một chút hay không!"

Tùy Nhạc kéo tay của cô dẫn cô rời đi tủ quần áo ôm vào trong lòng ngực mình: "Gặp ba anh cũng không phải là chiến đấu, cho nên không cần mặc quần áo chiến đấu."

"Đã nói cho em biết chỉ cần mặc quần áo bình thường là tốt rồi." Tùy Nhạc hôn gương mặt của cô “Ông thích trang phục như vậy."

"Nhưng quần áo của mẹ anh thật ưu nhã, ba anh chẳng lẽ không thích——"

Tùy Nhạc nghe lời của cô đáy mắt dính vào nụ cười: "Em cảm thấy mẹ anh trừ quần áo, còn có nơi nào có thể dính líu đến 'ưu nhã'?"

Chiến Chiến sửng sốt, nhớ tới động tác nhanh nhẹn dùng gối đập của mẹ Tùy Nhạc —— Hình như là. . . . không mấy ưu nhã.

"Mẹ anh vì danh hiệu hiện tại, bất đắc dĩ mà thôi. Nghe nói trước kia bà ăn mặc. . . . không khác em mấy." Tùy Nhạc như có điều suy nghĩ gật đầu một cái “Anh nói anh làm sao lại coi trọng cô vợ dữ dằn thế này, nhất định là chịu ảnh hưởng của mẹ anh."

"Nói ai đó!" Chiến Chiến giơ tay lên bóp cổ anh, ý cảnh cáo rất mạnh.

Tùy Nhạc cảm giác được ánh mắt buồn bã của người mềm mại đang dựa sát ngực mình, cũng không để ý cái tay uy hiếp trên cổ, cúi đầu trực tiếp hôn Chiến Chiến.

"Ưm. . . . Còn chưa nói hết. . . . Ưm. . . ." Miệng Chiến Chiến không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng đang nói chuyện thì bị đầu lưỡi nhanh nhẹn của anh quấn lấy, hôn khắp trong ngoài. Tùy Nhạc nặng nề mút một hớp, sau đó tạm thời buông miệng ra, ánh mắt nhìn Chiến Chiến, chứa tình ý sâu nồng, anh nhẹ nhàng khàn khàn nói: "Còn phải cảm ơn mẹ của anh, giúp anh có mắt tinh biết châu, tìm được bảo bối hợp tâm ý với anh thế này."

"Cắt. . . . . ." Chiến Chiến bị hôn xong, trong mắt nước gợn mênh mông, dáng vẻ trừng người vào lúc này cũng làm cho bụng dưới Tùy Nhạc nóng lên, trên tay anh căng thẳng, ngăn lại cánh môi ngọt ngào kia lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện "Chiến" Chiếm Hữu

Số ký tự: 0