Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Chiến Chiến bởi vì mặt của Nhạc Thác mà kinh ngạc, thật lâu chưa hồi hồn —— Trịnh Hạo Khanh? Nhạc Thác? Căn bản không có quan hệ. . . . Tùy Nhạc kéo tay Chiến Chiến ngồi xuống, cô mới hồi hồn phát hiện Nhạc Thác đã ngồi ở bên cạnh Nhạc Y Ảnh, mà Nhạc Kỳ Nhiên thì lại ưu nhã ngồi ở trên ghế quý phi bên cạnh Tùy Nhạc.
Khóe miệng Chiến Chiến giật giật, ghế quý phi rất mềm, nếu là cô, đã sớm cuộn thành một đống rồi, Nhạc Kỳ Nhiên có nhiều chỗ vậy mà không ngồi, lại cố tình nằm bên cạnh Tùy Nhạc, trong lòng Chiến Chiến thật không thoải mái.
Mặc dù từ trong miệng Tùy Nhạc biết được toàn bộ tình huống, bao gồm chuyện Nhạc Kỳ Nhiên và Nhạc Thác đều muốn khiến "Dung Giang" đổi chủ, còn có bọn họ có mục đích mờ ám với cha con Tùy Nhạc, nhưng Chiến Chiến chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ —— Nhạc Kỳ Nhiên đối với Tùy Nhạc tuyệt không đơn giản.
"Đây là bạn gái A Nhạc?" Nhạc Thác nhận ly trà Nhạc Y Ảnh đưa tới, hỏi một câu trước khi thưởng thức.
"Là bà xã tương lai." Nhạc Y Ảnh không che giấu được nụ cười “Qua ít ngày sẽ chắc chắn, hôm nay tới nhà ngồi một lát, không nghĩ tới trùng hợp để anh gặp phải."
Chiến Chiến có thể cảm thấy ánh mắt mang theo châm của Nhạc Kỳ Nhiên bắn tới trên người mình, mà Nhạc Thác lại khẽ nghiêng đầu nhìn Chiến Chiến một cái, cười rất nhạt: "A? Đã định rồi. . . . Sao trước giờ không nghe nói chuyện này?"
Chiến Chiến dám khẳng định, trong lời nói của Nhạc Thác bao hàm khinh miệt, hơn nữa hình như là hỏi cô, nhưng chỉ nhìn cô một cái liền dời tầm mắt đi, Chiến Chiến mấp máy miệng, nhịn xuống cảm xúc trong lòng —— Đối diện gương mặt rất giống Trịnh Hạo Khanh, Chiến Chiến quả thật không tức giận nỗi.
"Cậu đừng đùa cô ấy, chị trở về không có nói với cậu sao?" Tùy Nhạc trước mặt mọi người đưa tay ôm chặt bả vai Chiến Chiến “Dù sao chị cũng đã hiểu rõ chuyện giữa cháu và Chiến Chiến rồi."
Một câu nói rất bình thản, lại làm cho sắc mặt Nhạc Kỳ Nhiên hơi biến thành căng thẳng, Nhạc Thác nhàn nhạt liếc con gái một cái, nhưng cũng thu hồi tầm mắt, giống như đề tài này chưa bao giờ được nhắc tới: "Tiểu Ảnh, một lát bọn họ sẽ đem tới thêm hai món ăn, buổi tối bảo má Vương không cần chuẩn bị quá nhiều."
******
Má Vương chuẩn bị mấy món ăn gia đình ngon miệng tinh xảo, còn lại phần lớn là Nhạc Thác phân phó phòng bếp DungGiang đưa tới, Chiến Chiến và Tùy Nhạc vốn muốn ở lại ăn bữa tối, chỉ là không nghĩ tới sẽ đúng lúc gặp Nhạc Thác và Nhạc Kỳ Nhiên, lúc này không khí trên bàn ăn hoàn toàn không còn ấm áp thân thiết như buổi chiều.
Bởi vì ba người đàn ông đang ngồi, mặc dù đều tươi cười với Nhạc Y Ảnh, lại hiếm khi nói chuyện. Tùy Nhạc là bởi vì còn ở trạng thái "chiến tranh lạnh" với Tùy Nghị, mà đối với Nhạc Thác, nghe lời Tùy Nhạc nói, Tùy Nghị và ông ta trở mặt không phải chuyện một ngày hai ngày rồi.
"Nghĩ gì thế, mau ăn." Tùy Nhạc gắp lên một miếng cá sóc thơm giòn[1] đặt ở trong đĩa Chiến Chiến, ghé vào bên tai cô nói nhỏ “Có vấn đề gì trở về anh cho em biết, đừng tỏ vẻ mặt nghi ngờ."
"Nói cái gì đó, không cho chúng tôi nghe một chút." Nhạc Kỳ Nhiên nhìn hai người thân mật nói nhỏ, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng cắt đứt, khóe mắt xinh đẹp nhếch lên, lại lộ ra lạnh lùng châm chọc “Khiến chúng tôi có vẻ không phúc hậu rồi?"
"Chị, chị nhất định muốn nghe trò chuyện giữa tình nhân sao?" Tùy Nhạc giả bộ hào phóng lại săn sóc “Em sợ ảnh hưởng bữa ăn của chị."
"Phì ——" Nhạc Y Ảnh bởi vì biểu tình chọc cười của Tùy Nhạc mà không nhịn được cười ra tiếng “Được rồi tiểu Kỳ, cháu cũng đừng quản nó làm khỉ gió gì, hiện tại nó đắc chí lắm!"
Nhạc Y Ảnh cũng không biết nội tình chuyện trước kia, thấy con trai có Chiến Chiến bên cạnh, thái độ đối với Nhạc Kỳ Nhiên đã tự nhiên hơn nhiều, tâm tình rất tốt, thời điểm nhìn Chiến Chiến càng thêm hớn hở ra mặt, đột nhiên nhớ tới quà tặng Chiến Chiến mang tới, vỗ vỗ Tùy Nghị đang cúi đầu ăn canh: "Chúng ta khui rượu nho Chiến Chiến mang đến nhé?"
"Khụ." Tùy Nghị bị bà đánh bất ngờ, khẽ sặc, Nhạc Y Ảnh cũng không còn chờ ông đáp lời đã bảo má Vương giúp mang rượu ra, lại xoay người khoe khoang với Nhạc Thác: "Cho anh nếm thử quà con dâu của em tặng."
Rượu này là Chiến Chiến nhất định muốn tặng, Tùy Nhạc và cô cùng nhau chọn lựa, không phải đặc biệt cao cấp, nhưng vị được công nhận rất ngon, Nhạc Y Ảnh thích nhất chính là rượu đỏ, thưởng thức một hớp rất là thích. Chỉ là đối với Nhạc Kỳ Nhiên luôn luôn theo đuổi thưởng thức mà nói, rượu như vậy chính là cho cô cơ hồi làm khó dễ.
"Đây là rượu gì, xem ra cháu còn chưa đủ phẩm vị, không thể nếm ra được." Nhạc Kỳ Nhiên giả vờ nếm, nghi ngờ hỏi “Chiến Chiến, nói cho chị biết xem."
"Em đi chọn với cô ấy, là vị mà mẹ luôn thích." Tùy Nhạc nói tiếp đồng thời liếc mắt nhìn Nhạc Y Ảnh.
Nhạc Y Ảnh cười gật đầu, cũng nghe ra ý của Nhạc Kỳ Nhiên, nếu nói bình thường bà đối với Nhạc Kỳ Nhiên không tồi, nhưng so sánh với Chiến Chiến, tình cảm tuyệt đối không giống nhau, bà nhìn thẳng Nhạc Kỳ Nhiên: "Cháu đó, quả là bị cha cháu làm hư rồi, cái gì đều muốn nhìn nhãn hiệu, quá sơ xài. . . . Cháu nói xem cháu đã bỏ lỡ bao nhiêu đồ tốt?"
"Dì, sao dì lại vạch trần cháu thế." Nhạc Kỳ Nhiên làm nũng với Nhạc Y Ảnh “Cháu nói chuyện phiếm với Chiến Chiến mà dì cũng không quên giáo dục cháu ~"
Thấy cô vòng vo chuyện khác, Nhạc Y Ảnh cũng chỉ cười lườm cô một cái, Tùy Nghị bưng cái ly uống một hớp, gật đầu một cái: "Không tệ, vị ngon."
"Dượng, dượng nên uống ít thôi, chú ý bảo vệ tim, trà dưỡng sinh lần trước cháu mang tới cho dượng thì có thể uống nhiều chút." Vừa nói ngược lại nhẹ nhàng oán trách Tùy Nhạc “Em cũng thật là, dù thế nào cũng không thể quên sức khỏe của dượng, sao lại dẫn Chiến Chiến đi mua món quà này?"
Hôm nay Nhạc Kỳ Nhiên rất khác thường, ngày thường dù tâm tình không tốt thế nào, cũng sẽ không biểu hiện trực tiếp như vậy, nhưng lời nói ra, căn bản đều nhằm vào Chiến Chiến, mặt của Tùy Nhạc trầm xuống, tay gắp thức ăn cho Chiến Chiến cũng dừng ở giữa không trung, hai con mắt đen láy thẳng tắp nhìn Nhạc Kỳ Nhiên, làm cho người ta có chút khiếp đảm.
Chiến Chiến cầm tay Tùy Nhạc dưới bàn ngăn anh phản kích, Chiến Chiến cô từ trước đến giờ tuân theo tôn chỉ "Người không phạm ta, ta không phạm người", huống chi hôm nay là lần đầu tiên gặp ba Tùy Nhạc, ở trước mặt trưởng bối vô luận như thế nào cũng không thể thất lễ, nhưng Nhạc Kỳ Nhiên từ khi vào cửa đã bắt đầu khiêu khích, Chiến Chiến vốn không có ấn tượng tốt với cô rồi, bây giờ càng thêm hoàn toàn chán ghét.
Nói đi nói lại, không phải là nói cô "Thân phận không đủ" còn có "Xử sự không tốt" sao? Cha mẹ của Tùy Nhạc cũng không có ý kiến, cô ta muốn hát tuồng nào, nữ phụ ác độc sao? Nhân vật như vậy ở trong miệng Tề Tễ tuyệt đối sẽ bị rủa đến không còn miếng thịt, Chiến Chiến mặc dù không có tài ăn nói như Tề Tễ, nhưng cũng không phải để mặc cho người ăn hiếp.
"Chị." Chiến Chiến rất chân thành hô một tiếng, làm cho Nhạc Kỳ Nhiên sửng sốt.
"Chị đừng lo lắng, chúng ta đã đặc biệt hỏi bác sĩ quen trước, rượu này có độ cồn thấp lại không có tác dụng chậm, làm giảm mạch máu rất tốt, đối với thân thể bác trai, bác gái đều có chỗ tốt." Chiến Chiến rất nghiêm túc giải thích “Dù nói thế nào, chúng em đều quan tâm sức khỏe của bác trai, bác gái. . . . Không ít hơn chị."
"Rượu này là chiến hữu trước kia của ba em giới thiệu cho ông ấy, mặc dù không đủ cao cấp nhưng quả thật uống rất tốt." Những lời này của Chiến Chiến là nói với ba mẹ Tùy Nhạc “Những đồ cao cấp kia. . . . Thật ra thì cháu không hiểu lắm, thay vì múa rìu qua mắt thợ, cháu cảm thấy nên tặng thứ này để bày tỏ tâm ý của cháu."
Chiến Chiến nói không kiêu ngạo, không tự ti, thái độ không nhẹ không mạnh, nhưng khi liếc về phía Nhạc Kỳ Nhiên, không chút hèn nhát, Nhạc Y Ảnh thấy Chiến Chiến chính thức giải thích như vậy, thiếu chút đứng dậy bày tỏ hân hoan của mình: "Cái gì cao cấp không cao cấp, bác càng không hiểu! Bác chỉ biết thích là được, quà tặng này bác cực kỳ hài lòng!"
"Thật ra thì cháu đến đã là món quà lớn nhất cho hai bác, rượu này xem như bác được lời rồi." Nhạc Y Ảnh nháy nháy mắt với Chiến Chiến, còn mang theo ít vẻ nghịch ngợm.
"Không phải của em hết đâu." Tùy Nghị nhìn bà xã một cái “Anh cũng có một phần."
Chiến Chiến thấy hai người cư nhiên cãi vã giống như con nít, vội vàng nói: "Lần sau cháu lại mua thêm, buổi tối mỗi ngày bác trai, bác gái uống một chút rất tốt cho giấc ngủ."
Nhạc Kỳ Nhiên thấy Chiến Chiến lấy được trợ giúp của Tùy Nghị, gương mặt trang điểm tinh xảo hơi không che giấu được tâm tình, cố cười chen vào nói: "Chuyện mua đồ đương nhiên là giao cho Nhạc Nhạc, chẳng lẽ còn bắt em bỏ tiền sao?"
Chiến Chiến kinh ngạc quay đầu, nhíu lông mày lại: "Chẳng lẽ ở trong mắt chị em ngay cả một chút tâm ý này cũng không chịu trách nhiệm nổi sao?"
Nhạc Kỳ Nhiên bị Chiến Chiến chặn, nhất thời bốc lửa, không thu lại được muốn phản bác, nhưng Nhạc Thác vẫn không nói gì lại lạnh lùng mở miệng: "Kỳ Nhiên, câm miệng."
"Lúc ăn cơm nhiều lời như vậy làm cái gì, ném hết giáo dục ở sau ót?"
Tùy Nghị và Nhạc Y Ảnh ngồi ở phía bên phải bàn cơm, cho nên khi Nhạc Thác quay đầu nhìn về Nhạc Kỳ Nhiên bên trái mà nói, bọn họ không thấy được vẻ mặt của ông ta, nhưng Chiến Chiến lại thấy rõ, mặc dù Nhạc Thác hướng về phía Nhạc Kỳ Nhiên mà nói, nhưng ánh mắt lại nhìn mình chằm chằm.
Chiến Chiến biết lời của ông ta là một câu hai nghĩa, nhưng tự nhận không mất thể thống cho nên cô không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại, không sợ ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Thác chút nào một là không thể thua khí thế, nữa là cảm thấy hình như Trịnh Hạo Khanh đang nổi giận. . . . Hoàn toàn không sợ.
Bộ dạng khẽ ngưỡng mặt, ánh mắt sáng trong của Chiến Chiến hoàn toàn rơi vào trong mắt của Nhạc Thác, ánh mắt ông ta sâu lại, khóe miệng lại gợi lên nụ cười rất nhỏ, ý lạnh trong mắt cũng phai nhạt mấy phần, khi Chiến Chiến còn bày ra tư thế thì lại như không có gì bưng ly uống một hớp, gật đầu một cái với Chiến Chiến: "Rượu cháu chọn, quả thật không tệ."
"À. . . . Cám ơn." Chiến Chiến không hiểu, lại vẫn bình tĩnh trả lời.
******
Cha con Nhạc gia cơm nước xong, đột nhiên rời đi như lúc tới, chỉ là Nhạc Y Ảnh tựa như đã quen với họ, cũng không thèm để ý. Nhạc Y Ảnh đang suy đoán tâm tình Chiến Chiến, bà chen đến đẩy Tùy Nhạc qua lôi kéo tay Chiến Chiến nói:"Chiến Chiến, lời của tiểu Kỳ cháu đừng để trong lòng, con bé thường ngày không như vậy, không ngờ hôm nay lại nói chuyện cay nghiệt như vậy."
"Không có không có, chị ấy cũng không nói gì. . . . . ."
"Còn không có! Đổi lại là bác đã trực tiếp vỗ bàn cãi vả với nó." Nhạc Y Ảnh có chút kích động siết chặt quả đấm “Tánh khí của cháu thật đúng là tốt vô cùng."
Chiến Chiến có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người khen tính khí cô tốt. . . . .
"Thật ra thì, bác cảm thấy nhất định là trong lòng nó không thăng bằng, dù sao trước kia. . . ." Nhạc Y Ảnh ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác “Tóm lại cháu đừng để trong lòng, hôm nay cháu tới bác đặc biệt cao hứng, về sau thường xuyên đến chơi nhé!"
Tùy Nhạc từ phía sau lưng trực tiếp ôm Chiến Chiến kéo về trong lòng mình: "Mẹ, chúng con phải về, trả Chiến Chiến lại cho con đi."
Chiến Chiến tạm biệt cha mẹ Tùy Nhạc, bị Tùy Nhạc kéo ra khỏi cửa chính nhét vào trong xe, có chút oán trách: "Sao anh ở trước mặt người lớn vẫn động tay động chân với em, quá không tốt!"
Trời đã tối đen, ánh mắt của Tùy Nhạc sáng rỡ nhìn ngoài của xe, ánh sáng dị thường, anh không nói hai lời ôm lấy đầu của Chiến Chiến khi cô còn đang lầm bầm, gặm lấy cái miệng nhỏ nhắn. Xe còn chưa ra viện, Chiến Chiến nhăn nhó đẩy anh, lại đổi lấy bị răng môi chiếm đoạt hoàn toàn, thật lâu Tùy Nhạc mới thả miệng bị hôn sưng của cô ra, gặm cắn mặt cô.
"Hôm nay không thoải mái rồi."
Thanh âm trầm thấp truyền vào lỗ tai, lúc này Chiến Chiến mới ý thức được đây là cách "an ủi" đặc biệt của Tùy Nhạc, cô đẩy nhẹ đầu Tùy Nhạc trượt đến trên cổ mình ra: "Không sao. . , dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. . . . . ."
Tùy Nhạc dừng động tác lại, trước đó Chiến Chiến cũng không có nói với anh về tình hình gặp mặt Nhạc Kỳ Nhiên lần trước, mặc dù có thể tưởng tượng, nhưng tự nhìn thấy, cảm giác vẫn kém rất nhiều —— Trên mặt Tùy Nhạc thoáng qua một tia tối tăm.
"Đúng rồi em còn chưa có hỏi anh." Chiến Chiến níu níu quần áo của anh “Sao dáng dấp của cậu anh giống Hạo Khanh như thế?"
"A Hạo là con trai của cậu anh." Tùy Nhạc dừng một chút bổ sung “Con trai riêng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cá sóc thơm giòn: cá sóc không phải tên loài cá mà là tên một món ăn, bình thường dùng cá hoa vàng, cá chép làm nguyên liệu. Nạo hết vảy cá, mang cá, nội tạng, rửa sạch. Hạ dao ở bụng, cắt đầu cá ra, sau đó sẽ hạ dao ở quai hàm, chẻ đầu cá làm đôi, cạo thịt cá, bỏ đi gai nhọn ở ngực, chừa lại đuôi cá. Rồi cho vào chảo dầu nóng chiên đến màu vàng rượm, sau đó mới rưới nước sốt lên. Sắc màu tươi mới, thơm giòn, chua ngọt vừa miệng.
Khóe miệng Chiến Chiến giật giật, ghế quý phi rất mềm, nếu là cô, đã sớm cuộn thành một đống rồi, Nhạc Kỳ Nhiên có nhiều chỗ vậy mà không ngồi, lại cố tình nằm bên cạnh Tùy Nhạc, trong lòng Chiến Chiến thật không thoải mái.
Mặc dù từ trong miệng Tùy Nhạc biết được toàn bộ tình huống, bao gồm chuyện Nhạc Kỳ Nhiên và Nhạc Thác đều muốn khiến "Dung Giang" đổi chủ, còn có bọn họ có mục đích mờ ám với cha con Tùy Nhạc, nhưng Chiến Chiến chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ —— Nhạc Kỳ Nhiên đối với Tùy Nhạc tuyệt không đơn giản.
"Đây là bạn gái A Nhạc?" Nhạc Thác nhận ly trà Nhạc Y Ảnh đưa tới, hỏi một câu trước khi thưởng thức.
"Là bà xã tương lai." Nhạc Y Ảnh không che giấu được nụ cười “Qua ít ngày sẽ chắc chắn, hôm nay tới nhà ngồi một lát, không nghĩ tới trùng hợp để anh gặp phải."
Chiến Chiến có thể cảm thấy ánh mắt mang theo châm của Nhạc Kỳ Nhiên bắn tới trên người mình, mà Nhạc Thác lại khẽ nghiêng đầu nhìn Chiến Chiến một cái, cười rất nhạt: "A? Đã định rồi. . . . Sao trước giờ không nghe nói chuyện này?"
Chiến Chiến dám khẳng định, trong lời nói của Nhạc Thác bao hàm khinh miệt, hơn nữa hình như là hỏi cô, nhưng chỉ nhìn cô một cái liền dời tầm mắt đi, Chiến Chiến mấp máy miệng, nhịn xuống cảm xúc trong lòng —— Đối diện gương mặt rất giống Trịnh Hạo Khanh, Chiến Chiến quả thật không tức giận nỗi.
"Cậu đừng đùa cô ấy, chị trở về không có nói với cậu sao?" Tùy Nhạc trước mặt mọi người đưa tay ôm chặt bả vai Chiến Chiến “Dù sao chị cũng đã hiểu rõ chuyện giữa cháu và Chiến Chiến rồi."
Một câu nói rất bình thản, lại làm cho sắc mặt Nhạc Kỳ Nhiên hơi biến thành căng thẳng, Nhạc Thác nhàn nhạt liếc con gái một cái, nhưng cũng thu hồi tầm mắt, giống như đề tài này chưa bao giờ được nhắc tới: "Tiểu Ảnh, một lát bọn họ sẽ đem tới thêm hai món ăn, buổi tối bảo má Vương không cần chuẩn bị quá nhiều."
******
Má Vương chuẩn bị mấy món ăn gia đình ngon miệng tinh xảo, còn lại phần lớn là Nhạc Thác phân phó phòng bếp DungGiang đưa tới, Chiến Chiến và Tùy Nhạc vốn muốn ở lại ăn bữa tối, chỉ là không nghĩ tới sẽ đúng lúc gặp Nhạc Thác và Nhạc Kỳ Nhiên, lúc này không khí trên bàn ăn hoàn toàn không còn ấm áp thân thiết như buổi chiều.
Bởi vì ba người đàn ông đang ngồi, mặc dù đều tươi cười với Nhạc Y Ảnh, lại hiếm khi nói chuyện. Tùy Nhạc là bởi vì còn ở trạng thái "chiến tranh lạnh" với Tùy Nghị, mà đối với Nhạc Thác, nghe lời Tùy Nhạc nói, Tùy Nghị và ông ta trở mặt không phải chuyện một ngày hai ngày rồi.
"Nghĩ gì thế, mau ăn." Tùy Nhạc gắp lên một miếng cá sóc thơm giòn[1] đặt ở trong đĩa Chiến Chiến, ghé vào bên tai cô nói nhỏ “Có vấn đề gì trở về anh cho em biết, đừng tỏ vẻ mặt nghi ngờ."
"Nói cái gì đó, không cho chúng tôi nghe một chút." Nhạc Kỳ Nhiên nhìn hai người thân mật nói nhỏ, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng cắt đứt, khóe mắt xinh đẹp nhếch lên, lại lộ ra lạnh lùng châm chọc “Khiến chúng tôi có vẻ không phúc hậu rồi?"
"Chị, chị nhất định muốn nghe trò chuyện giữa tình nhân sao?" Tùy Nhạc giả bộ hào phóng lại săn sóc “Em sợ ảnh hưởng bữa ăn của chị."
"Phì ——" Nhạc Y Ảnh bởi vì biểu tình chọc cười của Tùy Nhạc mà không nhịn được cười ra tiếng “Được rồi tiểu Kỳ, cháu cũng đừng quản nó làm khỉ gió gì, hiện tại nó đắc chí lắm!"
Nhạc Y Ảnh cũng không biết nội tình chuyện trước kia, thấy con trai có Chiến Chiến bên cạnh, thái độ đối với Nhạc Kỳ Nhiên đã tự nhiên hơn nhiều, tâm tình rất tốt, thời điểm nhìn Chiến Chiến càng thêm hớn hở ra mặt, đột nhiên nhớ tới quà tặng Chiến Chiến mang tới, vỗ vỗ Tùy Nghị đang cúi đầu ăn canh: "Chúng ta khui rượu nho Chiến Chiến mang đến nhé?"
"Khụ." Tùy Nghị bị bà đánh bất ngờ, khẽ sặc, Nhạc Y Ảnh cũng không còn chờ ông đáp lời đã bảo má Vương giúp mang rượu ra, lại xoay người khoe khoang với Nhạc Thác: "Cho anh nếm thử quà con dâu của em tặng."
Rượu này là Chiến Chiến nhất định muốn tặng, Tùy Nhạc và cô cùng nhau chọn lựa, không phải đặc biệt cao cấp, nhưng vị được công nhận rất ngon, Nhạc Y Ảnh thích nhất chính là rượu đỏ, thưởng thức một hớp rất là thích. Chỉ là đối với Nhạc Kỳ Nhiên luôn luôn theo đuổi thưởng thức mà nói, rượu như vậy chính là cho cô cơ hồi làm khó dễ.
"Đây là rượu gì, xem ra cháu còn chưa đủ phẩm vị, không thể nếm ra được." Nhạc Kỳ Nhiên giả vờ nếm, nghi ngờ hỏi “Chiến Chiến, nói cho chị biết xem."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em đi chọn với cô ấy, là vị mà mẹ luôn thích." Tùy Nhạc nói tiếp đồng thời liếc mắt nhìn Nhạc Y Ảnh.
Nhạc Y Ảnh cười gật đầu, cũng nghe ra ý của Nhạc Kỳ Nhiên, nếu nói bình thường bà đối với Nhạc Kỳ Nhiên không tồi, nhưng so sánh với Chiến Chiến, tình cảm tuyệt đối không giống nhau, bà nhìn thẳng Nhạc Kỳ Nhiên: "Cháu đó, quả là bị cha cháu làm hư rồi, cái gì đều muốn nhìn nhãn hiệu, quá sơ xài. . . . Cháu nói xem cháu đã bỏ lỡ bao nhiêu đồ tốt?"
"Dì, sao dì lại vạch trần cháu thế." Nhạc Kỳ Nhiên làm nũng với Nhạc Y Ảnh “Cháu nói chuyện phiếm với Chiến Chiến mà dì cũng không quên giáo dục cháu ~"
Thấy cô vòng vo chuyện khác, Nhạc Y Ảnh cũng chỉ cười lườm cô một cái, Tùy Nghị bưng cái ly uống một hớp, gật đầu một cái: "Không tệ, vị ngon."
"Dượng, dượng nên uống ít thôi, chú ý bảo vệ tim, trà dưỡng sinh lần trước cháu mang tới cho dượng thì có thể uống nhiều chút." Vừa nói ngược lại nhẹ nhàng oán trách Tùy Nhạc “Em cũng thật là, dù thế nào cũng không thể quên sức khỏe của dượng, sao lại dẫn Chiến Chiến đi mua món quà này?"
Hôm nay Nhạc Kỳ Nhiên rất khác thường, ngày thường dù tâm tình không tốt thế nào, cũng sẽ không biểu hiện trực tiếp như vậy, nhưng lời nói ra, căn bản đều nhằm vào Chiến Chiến, mặt của Tùy Nhạc trầm xuống, tay gắp thức ăn cho Chiến Chiến cũng dừng ở giữa không trung, hai con mắt đen láy thẳng tắp nhìn Nhạc Kỳ Nhiên, làm cho người ta có chút khiếp đảm.
Chiến Chiến cầm tay Tùy Nhạc dưới bàn ngăn anh phản kích, Chiến Chiến cô từ trước đến giờ tuân theo tôn chỉ "Người không phạm ta, ta không phạm người", huống chi hôm nay là lần đầu tiên gặp ba Tùy Nhạc, ở trước mặt trưởng bối vô luận như thế nào cũng không thể thất lễ, nhưng Nhạc Kỳ Nhiên từ khi vào cửa đã bắt đầu khiêu khích, Chiến Chiến vốn không có ấn tượng tốt với cô rồi, bây giờ càng thêm hoàn toàn chán ghét.
Nói đi nói lại, không phải là nói cô "Thân phận không đủ" còn có "Xử sự không tốt" sao? Cha mẹ của Tùy Nhạc cũng không có ý kiến, cô ta muốn hát tuồng nào, nữ phụ ác độc sao? Nhân vật như vậy ở trong miệng Tề Tễ tuyệt đối sẽ bị rủa đến không còn miếng thịt, Chiến Chiến mặc dù không có tài ăn nói như Tề Tễ, nhưng cũng không phải để mặc cho người ăn hiếp.
"Chị." Chiến Chiến rất chân thành hô một tiếng, làm cho Nhạc Kỳ Nhiên sửng sốt.
"Chị đừng lo lắng, chúng ta đã đặc biệt hỏi bác sĩ quen trước, rượu này có độ cồn thấp lại không có tác dụng chậm, làm giảm mạch máu rất tốt, đối với thân thể bác trai, bác gái đều có chỗ tốt." Chiến Chiến rất nghiêm túc giải thích “Dù nói thế nào, chúng em đều quan tâm sức khỏe của bác trai, bác gái. . . . Không ít hơn chị."
"Rượu này là chiến hữu trước kia của ba em giới thiệu cho ông ấy, mặc dù không đủ cao cấp nhưng quả thật uống rất tốt." Những lời này của Chiến Chiến là nói với ba mẹ Tùy Nhạc “Những đồ cao cấp kia. . . . Thật ra thì cháu không hiểu lắm, thay vì múa rìu qua mắt thợ, cháu cảm thấy nên tặng thứ này để bày tỏ tâm ý của cháu."
Chiến Chiến nói không kiêu ngạo, không tự ti, thái độ không nhẹ không mạnh, nhưng khi liếc về phía Nhạc Kỳ Nhiên, không chút hèn nhát, Nhạc Y Ảnh thấy Chiến Chiến chính thức giải thích như vậy, thiếu chút đứng dậy bày tỏ hân hoan của mình: "Cái gì cao cấp không cao cấp, bác càng không hiểu! Bác chỉ biết thích là được, quà tặng này bác cực kỳ hài lòng!"
"Thật ra thì cháu đến đã là món quà lớn nhất cho hai bác, rượu này xem như bác được lời rồi." Nhạc Y Ảnh nháy nháy mắt với Chiến Chiến, còn mang theo ít vẻ nghịch ngợm.
"Không phải của em hết đâu." Tùy Nghị nhìn bà xã một cái “Anh cũng có một phần."
Chiến Chiến thấy hai người cư nhiên cãi vã giống như con nít, vội vàng nói: "Lần sau cháu lại mua thêm, buổi tối mỗi ngày bác trai, bác gái uống một chút rất tốt cho giấc ngủ."
Nhạc Kỳ Nhiên thấy Chiến Chiến lấy được trợ giúp của Tùy Nghị, gương mặt trang điểm tinh xảo hơi không che giấu được tâm tình, cố cười chen vào nói: "Chuyện mua đồ đương nhiên là giao cho Nhạc Nhạc, chẳng lẽ còn bắt em bỏ tiền sao?"
Chiến Chiến kinh ngạc quay đầu, nhíu lông mày lại: "Chẳng lẽ ở trong mắt chị em ngay cả một chút tâm ý này cũng không chịu trách nhiệm nổi sao?"
Nhạc Kỳ Nhiên bị Chiến Chiến chặn, nhất thời bốc lửa, không thu lại được muốn phản bác, nhưng Nhạc Thác vẫn không nói gì lại lạnh lùng mở miệng: "Kỳ Nhiên, câm miệng."
"Lúc ăn cơm nhiều lời như vậy làm cái gì, ném hết giáo dục ở sau ót?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy Nghị và Nhạc Y Ảnh ngồi ở phía bên phải bàn cơm, cho nên khi Nhạc Thác quay đầu nhìn về Nhạc Kỳ Nhiên bên trái mà nói, bọn họ không thấy được vẻ mặt của ông ta, nhưng Chiến Chiến lại thấy rõ, mặc dù Nhạc Thác hướng về phía Nhạc Kỳ Nhiên mà nói, nhưng ánh mắt lại nhìn mình chằm chằm.
Chiến Chiến biết lời của ông ta là một câu hai nghĩa, nhưng tự nhận không mất thể thống cho nên cô không kiêu ngạo không tự ti nhìn lại, không sợ ánh mắt lạnh như băng của Nhạc Thác chút nào một là không thể thua khí thế, nữa là cảm thấy hình như Trịnh Hạo Khanh đang nổi giận. . . . Hoàn toàn không sợ.
Bộ dạng khẽ ngưỡng mặt, ánh mắt sáng trong của Chiến Chiến hoàn toàn rơi vào trong mắt của Nhạc Thác, ánh mắt ông ta sâu lại, khóe miệng lại gợi lên nụ cười rất nhỏ, ý lạnh trong mắt cũng phai nhạt mấy phần, khi Chiến Chiến còn bày ra tư thế thì lại như không có gì bưng ly uống một hớp, gật đầu một cái với Chiến Chiến: "Rượu cháu chọn, quả thật không tệ."
"À. . . . Cám ơn." Chiến Chiến không hiểu, lại vẫn bình tĩnh trả lời.
******
Cha con Nhạc gia cơm nước xong, đột nhiên rời đi như lúc tới, chỉ là Nhạc Y Ảnh tựa như đã quen với họ, cũng không thèm để ý. Nhạc Y Ảnh đang suy đoán tâm tình Chiến Chiến, bà chen đến đẩy Tùy Nhạc qua lôi kéo tay Chiến Chiến nói:"Chiến Chiến, lời của tiểu Kỳ cháu đừng để trong lòng, con bé thường ngày không như vậy, không ngờ hôm nay lại nói chuyện cay nghiệt như vậy."
"Không có không có, chị ấy cũng không nói gì. . . . . ."
"Còn không có! Đổi lại là bác đã trực tiếp vỗ bàn cãi vả với nó." Nhạc Y Ảnh có chút kích động siết chặt quả đấm “Tánh khí của cháu thật đúng là tốt vô cùng."
Chiến Chiến có chút xấu hổ, đây là lần đầu tiên có người khen tính khí cô tốt. . . . .
"Thật ra thì, bác cảm thấy nhất định là trong lòng nó không thăng bằng, dù sao trước kia. . . ." Nhạc Y Ảnh ý thức được mình nói hơi nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác “Tóm lại cháu đừng để trong lòng, hôm nay cháu tới bác đặc biệt cao hứng, về sau thường xuyên đến chơi nhé!"
Tùy Nhạc từ phía sau lưng trực tiếp ôm Chiến Chiến kéo về trong lòng mình: "Mẹ, chúng con phải về, trả Chiến Chiến lại cho con đi."
Chiến Chiến tạm biệt cha mẹ Tùy Nhạc, bị Tùy Nhạc kéo ra khỏi cửa chính nhét vào trong xe, có chút oán trách: "Sao anh ở trước mặt người lớn vẫn động tay động chân với em, quá không tốt!"
Trời đã tối đen, ánh mắt của Tùy Nhạc sáng rỡ nhìn ngoài của xe, ánh sáng dị thường, anh không nói hai lời ôm lấy đầu của Chiến Chiến khi cô còn đang lầm bầm, gặm lấy cái miệng nhỏ nhắn. Xe còn chưa ra viện, Chiến Chiến nhăn nhó đẩy anh, lại đổi lấy bị răng môi chiếm đoạt hoàn toàn, thật lâu Tùy Nhạc mới thả miệng bị hôn sưng của cô ra, gặm cắn mặt cô.
"Hôm nay không thoải mái rồi."
Thanh âm trầm thấp truyền vào lỗ tai, lúc này Chiến Chiến mới ý thức được đây là cách "an ủi" đặc biệt của Tùy Nhạc, cô đẩy nhẹ đầu Tùy Nhạc trượt đến trên cổ mình ra: "Không sao. . , dù sao cũng không phải là lần đầu tiên. . . . . ."
Tùy Nhạc dừng động tác lại, trước đó Chiến Chiến cũng không có nói với anh về tình hình gặp mặt Nhạc Kỳ Nhiên lần trước, mặc dù có thể tưởng tượng, nhưng tự nhìn thấy, cảm giác vẫn kém rất nhiều —— Trên mặt Tùy Nhạc thoáng qua một tia tối tăm.
"Đúng rồi em còn chưa có hỏi anh." Chiến Chiến níu níu quần áo của anh “Sao dáng dấp của cậu anh giống Hạo Khanh như thế?"
"A Hạo là con trai của cậu anh." Tùy Nhạc dừng một chút bổ sung “Con trai riêng."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Cá sóc thơm giòn: cá sóc không phải tên loài cá mà là tên một món ăn, bình thường dùng cá hoa vàng, cá chép làm nguyên liệu. Nạo hết vảy cá, mang cá, nội tạng, rửa sạch. Hạ dao ở bụng, cắt đầu cá ra, sau đó sẽ hạ dao ở quai hàm, chẻ đầu cá làm đôi, cạo thịt cá, bỏ đi gai nhọn ở ngực, chừa lại đuôi cá. Rồi cho vào chảo dầu nóng chiên đến màu vàng rượm, sau đó mới rưới nước sốt lên. Sắc màu tươi mới, thơm giòn, chua ngọt vừa miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro