Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
"Đừng làm rộn, chú ý ảnh hưởng!" Chiến Chiến vừa lay tay của anh vừa chú ý người gác cổng Tiểu Binh đứng ở cửa, mặt hơi không được tự nhiên. Người này thật là, luôn không nhìn trường hợp, tùy thời động kinh!
Chiến Chiến bị anh kéo đến trước xe của anh, vội vàng chống cửa xe phản kháng: "Tự em lái xe tới đó. . . ."
Tùy Nhạc ra sức siết chặt cô vào ngực, mở cửa xe trực tiếp nhét cô vào: "Chờ ông nội em phái người giải quyết là được."
Thật ra thì Chiến Chiến cũng không muốn phản kháng thật, thấy anh kiên quyết, chỉ có thể mặc cho anh chở mình: "Vậy anh đưa em đến nhà Bàn Nha đi, nhà trọ lần trước đó."
Tùy Nhạc khó chịu liếc cô một cái: "Ai nói anh muốn đưa em đi."
"À?" Chiến Chiến hơi không hiểu, mới vừa rồi cô gửi tin nhắn nói với anh mình muốn đi tìm Bàn Nha, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy anh ngừng xe chờ ở cửa, Chiến Chiến đề phòng cau mày “Anh không tiễn em, vậy chạy tới làm gì?"
"Vừa rồi anh đã nói, anh tới giành vợ mà!"
Chiến Chiến cho rằng vừa rồi anh nói giỡn, không ngờ anh nói thật, Chiến Chiến im lặng nhìn anh, gương mặt ra thẹn thùng: "Làm ơn, có ai chiếm vợ của anh hả? Lại phải dùng đến chữ giành. . . ."
"Ông nội cũng giành, ba mẹ em cũng giành, hiện tại cả Tề Tễ cũng giành với anh, vợ của anh không ngoan ngoãn ở cạnh anh, không có ngoan ngoãn nằm ở trên giường của anh, vậy mà nói không cần giành?"
Chiến Chiến khẽ nhếch miệng lên, nhưng nhất thời không biết nên nói gì —— biết anh thỉnh thoảng sẽ ngây thơ ở trước mặt mình, lại không ngờ ngây thơ thành bộ dáng này. . . .
Thừa dịp phía trước đang có đèn đỏ, Chiến Chiến nở nụ cười nhanh nhẹn dựa sát vào má anh, hôn một cái, Tùy Nhạc kinh ngạc nhíu mày, lại thấy Chiến Chiến ghé vào kế mình, gương mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng, cô khó được dịu dàng năn nỉ: "Về sau bồi thường anh được không? Hôm nay em thật có hẹn với Bàn Nha, gần đây bởi vì luôn ở chung với anh, thật lâu chưa có tìm cô ấy rồi, em rất nhớ cô ấy."
Tùy Nhạc bởi vì cô chủ động mà hài lòng hí mắt: "Chỉ hối lộ chút ít thôi mà được? Nơi này!"
Chiến Chiến nhìn xe dừng song song hai bên, nhìn lại anh đang mân mê miệng, mè nheo một lát mới nhanh chóng hôn xuống trước khi đèn chuyển xanh, rồi sau đó nhanh chóng lui về phía sau la ầm lên: "Đèn xanh rồi, lái xe!"
Tùy Nhạc chưa đủ chép chép miệng, nhìn nhìn ngã ba phía trước, hướng nam thì đi về biệt thự, hướng Bắc thì đi đến nhà trọ, còn có ba đèn xanh và đèn đỏ, anh nở nụ cười xấu bụng, Chiến Chiến thấy mà nổi da gà.
Quả nhiên, trước khi quyết định đi đường nào, Tùy Nhạc lái xe chậm như rùa, khiến những chiếc xe phía sau bấm còi đòi vượt qua, không để ý tới Chiến Chiến đang tức giận kêu la, mỗi lần đều vững vàng dừng ở đầu đường trước khi đèn đỏ bật sáng, chờ Chiến Chiến dùng hành động thực tế "Hối lộ" anh thật tốt.
Sau ba nụ hôn đúng tiêu chuẩn không hề hàm hồ chút nào, xe rốt cuộc đàng hoàng quẹo qua hướng đến nhà Tề Tễ, mà Chiến Chiến thì bặm đôi môi sưng đỏ ngồi trên ghế, giận trừng người nào đó đang khoái trá huýt gió.
Khi Chiến Chiến vẫn đang bốc lửa, điện thoại của Tùy Nhạc đột nhiên vang lên, Chiến Chiến dù giận anh, nhưng vẫn đưa tay giúp anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa muốn đưa ống nghe cho anh, thì thấy là điện thoại của Trịnh Hạo Khanh. Rất lâu không gặp Trịnh Hạo Khanh, nên Chiến Chiến kích động trực tiếp nhận điện thoại.
"Hạo Khanh!"
". . . . . . Chiến Chiến?"
"Đúng là em." Chiến Chiến nghe được thanh âm Trịnh Hạo Khanh, bỏ đi áp suất thấp vừa rồi, rất có hăng hái nói với anh “Hạo Khanh gần đây anh bận rộn gì sao, thời gian thật dài không ló đầu ra!"
"Công việc hơi bận, luôn phải đi công tác tới lui." Thanh âm của Trịnh Hạo Khanh tựa như thường ngày, ôn hòa mà thân thiết.
"Lúc nào không bận rộn, tới tìm em chơi, rất nhớ anh." Llúc Chiến Chiến nói lời này, rõ ràng nhận thấy bên cạnh có một ánh mặt rất sắc bén giống như muốn xuyên thấu mình, không khỏi rụt qua bên cạnh.
"Nhất định." Trịnh Hạo Khanh cười khẽ, rồi sau đó anh dừng hai giây, thanh âm hơi trầm “Chiến Chiến, thân thể em khỏe chưa?"
"Hở?" Trịnh Hạo Khanh nói đến "thân thể", khiến Chiến Chiến khó hiểu, sau một lát mới phản ứng được chắc là anh ấy đang hỏi sau khi bị thương thì khôi phục như thế nào. Chiến Chiến giận trừng Tùy Nhạc, chuyện này nhất định là anh nói với Trịnh Hạo Khanh, nếu không người ta làm sao biết.
"Vốn không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!" Chiến Chiến sợ nhiều người lo lắng cho mình, hời hợt nói “Công phu của em rất lợi hại, chỉ hơi sơ sót trầy da một chút, anh đừng lo lắng mù quáng."
Sợ anh ấy tiếp tục tiếp tục hỏi, Chiến Chiến vội vàng nói: "Anh muốn tìm Tùy Nhạc đúng không, em sẽ đưa điện thoại cho anh ấy!
Tùy Nhạc cầm lấy điện thoại di động Chiến Chiến đưa tới đặt ở bên tai: "Alo, A Hạo."
"Tôi gọi điện thoại để nói cho cậu biết, những việc an bài trước đó đã bắt đầu vận hành rồi." Trịnh Hạo Khanh lời ít mà ý nhiều nói rõ “Mấy ngày nữa là có thể thấy hiệu quả."
"Uh, vậy thì tốt." Lông mày của Tùy Nhạc giãn ra, tin tức này đối với bọn họ mà nói đích xác là tin tức rất tốt, nhưng đối với Nhạc thác, sợ rằng sẽ đánh cho ông ta ứng phó không kịp.
"Không có việc gì rồi, tôi cúp trước."
Ngay khi Trịnh Hạo Khanh nói cúp điện thoại, Tùy Nhạc kịp thời lên tiếng ngăn lại: "Khoan! Cậu đang ở đâu vậy?"
Trịnh Hạo Khanh hiển nhiên không ngờ Tùy Nhạc sẽ hỏi việc này, sửng sốt một chút mới nói: "Ở nhà."
"Tôi sẽ đến tìm cậu." Tùy Nhạc nói tự nhiên, thấy Trịnh Hạo Khanh không nói lời nào, thậm chí nhạo báng “Cậu không có làm chuyện gì sai, sao lại lo sợ."
"Cậu. . . . Còn chịu tới đây?"
"Việc này thì có gì," Tùy Nhạc nhẹ nhàng nói “Về những chuyện khác, chúng ta gặp mặt lại nói."
". . . . Được."
Tùy Nhạc đưa Chiến Chiến đến chỗ Tề Tễ, dặn dò: "Khi nào muốn về thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Chiến Chiến vừa cởi dây an toàn vừa lắc đầu: "Anh đừng chạy tới chạy lui, Tề Tễ hay là Khâu Triết đều có thể đưa em, không thì em gọi taxi đi về.”
"Đã nói để em tự lái xe đi, anh cần gì không nói tiếng nào chạy tới chỗ ông nội đón em." Chiến Chiến lẩm bẩm mở cửa xe, lại đột nhiên bị Tùy Nhạc ở phía sau kéo trở về, hung hăng ôm vào trong ngực. Trong thanh âm của Tùy Nhạc lộ ra bất đắc dĩ: "Anh vì ai mà cực khổ như thế? Thật là người không có lương tâm. . . ."
Trong lòng Chiến Chiến nóng lên, thật ra thì cô làm sao không biết nguyên nhân, đã quen có một người làm bạn, đã quen có người trong lòng ở bên cạnh, chịu không nổi nhất đúng là chia xa. Nhưng cô cũng không thể không biết xấu hổ, biểu lộ ra không hề che giấu như người nào đó. . . .
Chiến Chiến bấu bấu móng vuốt của anh: "Thời gian trước luôn gần nhau như trẻ sinh đôi, còn nói. . . . Buông tay, em gọi điện thoại cho anh còn không được."
Thật vất vả bò xuống xe, Chiến Chiến sửa lại váy, ảo não không thôi —— Hôm nay mặc váy thật vô cùng thất bại! Bị ông nội cười nhạo, bị Tùy Nhạc ăn đậu hũ, bây giờ còn nhăn nhăn nhúm nhúm hiện ra trước mặt Tề Tễ, Chiến Chiến cũng không dám hy vọng Tề Tễ khôn khéo như hồ ly sẽ không nhìn ra nguyên nhân.
Nhưng ở trước mặt Tề Tễ, cô đâu còn có bí mật gì, Chiến Chiến nhún nhún vai, trong ánh mắc kinh ngạc của bác bảo vệ, làm bộ bình tĩnh chào hỏi rồi bay vào thang máy. Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ mặc dù có chìa khóa trong túi, Chiến Chiến cũng không dám tùy tiện mở cửa, cô nhấn chuông, Tề Tễ rất nhanh ra mở cửa túm cô đi vào.
"Chậc chậc. . . ." Tề Tễ xoa cằm quan sát, cười như không cười nhìn Chiến Chiến “Là ai đây. . . Là Đình Đình?"
Chiến Chiến không thoải mái kéo kéo váy: "Đừng cười mình, mau tìm bộ quần áo cho mình thay, quá khó chịu!"
******
Đổi lại T-shirt quần cụt thoải mái, Chiến Chiến nằm ở trên sô pha uống nước trái cây Tề Tễ làm cho cô, mắt không thành thật đánh giá chung quanh.
"Nhìn cái gì chứ, dáo dác." Tề Tễ lấy dưa hấu mới cắt trong tủ lạnh ra đặt trước mặt Chiến Chiến “Ăn chút gì mát mẻ, xem mặt cậu nóng như mông khỉ."
Chiến Chiến không có bị dưa hấu hấp dẫn, ngược lại mắt tinh nhìn thấy trên tủ TV của Tề Tễ có để một cái bật lửa, cô nháy mắt ra hiệu chỉ vào nơi đó: "Cái gì đây! Cái gì đây! Nói, có phải ở chung với Khâu Triết hay không!"
Lúc ấy cô bị Tùy Nhạc lừa thuận tiện ăn sạch sành sanh, Tề Tễ cũng phạm tội, Chiến Chiến bị cô ấy nhạo báng, mỗi lần đều giơ chân, lần này cuối cùng bị cô bắt được nhược điểm rồi! Nhưng đáy mắt Tề Tễ lại thoáng qua chán nản, cả tay cầm ly nước trái cây cũng dừng giữa không trung. Khi Chiến Chiến cho rằng đã trêu chọc cô được, Tề Tễ khe khẽ thở dài: "Chúng mình không có ở chung."
"Nhưng. . . ." Cảnh tượng lầm đụng lần trước, bộ dạng lúc hai người đồng thời hiện thân ở Chiến Xa, căn bản là bộ dạng người yêu mới có, Chiến Chiến nghĩ lại, cười nhạo báng “Chẳng lẽ cậu chọc người ta chạy, kết quả Khâu Triết lại thật ngoan ngoãn nghe lời cậu nói, không dám lỗ mãng?"
Tề Tễ từ từ buông cái ly trong tay, động tác kia tự dưng khiến Chiến Chiến hết hồn, Tề Tễ nhẹ giọng tự giễu: "Như vậy. . . . thì tốt."
"Thế nào?" Chiến Chiến cau mày “Sao có bộ dáng này? Khâu Triết khi dễ cậu! ?"
Thấy cô không nói lời nào, Chiến Chiến vừa nóng vừa giận: "Cậu vốn là như vậy, hỏi cậu cái gì cũng không nói! Trước đó mình thật tin tưởng cậu có thể tự xử lý tốt, kết quả cậu không nói gì cả, giống như không có chuyện gì!"
"Ngày đó mình gọi điện thoại cho cậu, cậu nói mới vừa tắm tưởng mình không biết cậu đang khóc sao?" Chiến Chiến chợt đứng lên, vọt tới bên cạnh Tề Tễ đẩy cô ngồi xuống “Mình biết cậu nhiều năm vậy, có thể không hiểu sao! ?"
Tề Tễ bởi vì câu hỏi của Chiến Chiến, tâm tình dao động kịch liệt, cho tới nay, cô đều luôn đảm nhiệm nhân vật bao dung Chiến Chiến, chỉ điểm Chiến Chiến, cá tính kiên cường biết khống chế khiến cô rất ít triển lộ sự yếu ớt trước mặt người khác.
Mà đối với Chiến Chiến có tâm tính như đứa bé, cô cũng không muốn khiến cho cô ấy hiểu rõ những cảm thụ thống khổ, bởi vì biết cô ấy nhất định sẽ bởi vì sự khổ sở của mình mà càng thêm khổ sở, tựa như khi Chiến Chiến bị thương, cô sẽ càng đau hơn.
Nhưng, hôm nay đối mặt ánh mắt và thái độ kiên định của Chiến Chiến, Tề Tễ đột nhiên cảm thấy mệt quá, thật là muốn làm cô bé hèn yếu mập mạp khi còn bé, được Chiến Chiến uy vũ che ở phía sau, giúp cô đuổi đi những bé trai hư khi dễ cô.
Tề Tễ nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai Chiến Chiến, nhẹ nói: "Lão Đại. . . . Mình thật sự rất thống khổ."
Tên gọi của quá khứ này khiến trái tim Chiến Chiến như bị nhéo, theo bản năng đưa tay ôm chặt cô gái vẫn luôn kiên cường này.
Chiến Chiến bị anh kéo đến trước xe của anh, vội vàng chống cửa xe phản kháng: "Tự em lái xe tới đó. . . ."
Tùy Nhạc ra sức siết chặt cô vào ngực, mở cửa xe trực tiếp nhét cô vào: "Chờ ông nội em phái người giải quyết là được."
Thật ra thì Chiến Chiến cũng không muốn phản kháng thật, thấy anh kiên quyết, chỉ có thể mặc cho anh chở mình: "Vậy anh đưa em đến nhà Bàn Nha đi, nhà trọ lần trước đó."
Tùy Nhạc khó chịu liếc cô một cái: "Ai nói anh muốn đưa em đi."
"À?" Chiến Chiến hơi không hiểu, mới vừa rồi cô gửi tin nhắn nói với anh mình muốn đi tìm Bàn Nha, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy anh ngừng xe chờ ở cửa, Chiến Chiến đề phòng cau mày “Anh không tiễn em, vậy chạy tới làm gì?"
"Vừa rồi anh đã nói, anh tới giành vợ mà!"
Chiến Chiến cho rằng vừa rồi anh nói giỡn, không ngờ anh nói thật, Chiến Chiến im lặng nhìn anh, gương mặt ra thẹn thùng: "Làm ơn, có ai chiếm vợ của anh hả? Lại phải dùng đến chữ giành. . . ."
"Ông nội cũng giành, ba mẹ em cũng giành, hiện tại cả Tề Tễ cũng giành với anh, vợ của anh không ngoan ngoãn ở cạnh anh, không có ngoan ngoãn nằm ở trên giường của anh, vậy mà nói không cần giành?"
Chiến Chiến khẽ nhếch miệng lên, nhưng nhất thời không biết nên nói gì —— biết anh thỉnh thoảng sẽ ngây thơ ở trước mặt mình, lại không ngờ ngây thơ thành bộ dáng này. . . .
Thừa dịp phía trước đang có đèn đỏ, Chiến Chiến nở nụ cười nhanh nhẹn dựa sát vào má anh, hôn một cái, Tùy Nhạc kinh ngạc nhíu mày, lại thấy Chiến Chiến ghé vào kế mình, gương mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng, cô khó được dịu dàng năn nỉ: "Về sau bồi thường anh được không? Hôm nay em thật có hẹn với Bàn Nha, gần đây bởi vì luôn ở chung với anh, thật lâu chưa có tìm cô ấy rồi, em rất nhớ cô ấy."
Tùy Nhạc bởi vì cô chủ động mà hài lòng hí mắt: "Chỉ hối lộ chút ít thôi mà được? Nơi này!"
Chiến Chiến nhìn xe dừng song song hai bên, nhìn lại anh đang mân mê miệng, mè nheo một lát mới nhanh chóng hôn xuống trước khi đèn chuyển xanh, rồi sau đó nhanh chóng lui về phía sau la ầm lên: "Đèn xanh rồi, lái xe!"
Tùy Nhạc chưa đủ chép chép miệng, nhìn nhìn ngã ba phía trước, hướng nam thì đi về biệt thự, hướng Bắc thì đi đến nhà trọ, còn có ba đèn xanh và đèn đỏ, anh nở nụ cười xấu bụng, Chiến Chiến thấy mà nổi da gà.
Quả nhiên, trước khi quyết định đi đường nào, Tùy Nhạc lái xe chậm như rùa, khiến những chiếc xe phía sau bấm còi đòi vượt qua, không để ý tới Chiến Chiến đang tức giận kêu la, mỗi lần đều vững vàng dừng ở đầu đường trước khi đèn đỏ bật sáng, chờ Chiến Chiến dùng hành động thực tế "Hối lộ" anh thật tốt.
Sau ba nụ hôn đúng tiêu chuẩn không hề hàm hồ chút nào, xe rốt cuộc đàng hoàng quẹo qua hướng đến nhà Tề Tễ, mà Chiến Chiến thì bặm đôi môi sưng đỏ ngồi trên ghế, giận trừng người nào đó đang khoái trá huýt gió.
Khi Chiến Chiến vẫn đang bốc lửa, điện thoại của Tùy Nhạc đột nhiên vang lên, Chiến Chiến dù giận anh, nhưng vẫn đưa tay giúp anh lấy điện thoại di động từ trong túi ra, vừa muốn đưa ống nghe cho anh, thì thấy là điện thoại của Trịnh Hạo Khanh. Rất lâu không gặp Trịnh Hạo Khanh, nên Chiến Chiến kích động trực tiếp nhận điện thoại.
"Hạo Khanh!"
". . . . . . Chiến Chiến?"
"Đúng là em." Chiến Chiến nghe được thanh âm Trịnh Hạo Khanh, bỏ đi áp suất thấp vừa rồi, rất có hăng hái nói với anh “Hạo Khanh gần đây anh bận rộn gì sao, thời gian thật dài không ló đầu ra!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Công việc hơi bận, luôn phải đi công tác tới lui." Thanh âm của Trịnh Hạo Khanh tựa như thường ngày, ôn hòa mà thân thiết.
"Lúc nào không bận rộn, tới tìm em chơi, rất nhớ anh." Llúc Chiến Chiến nói lời này, rõ ràng nhận thấy bên cạnh có một ánh mặt rất sắc bén giống như muốn xuyên thấu mình, không khỏi rụt qua bên cạnh.
"Nhất định." Trịnh Hạo Khanh cười khẽ, rồi sau đó anh dừng hai giây, thanh âm hơi trầm “Chiến Chiến, thân thể em khỏe chưa?"
"Hở?" Trịnh Hạo Khanh nói đến "thân thể", khiến Chiến Chiến khó hiểu, sau một lát mới phản ứng được chắc là anh ấy đang hỏi sau khi bị thương thì khôi phục như thế nào. Chiến Chiến giận trừng Tùy Nhạc, chuyện này nhất định là anh nói với Trịnh Hạo Khanh, nếu không người ta làm sao biết.
"Vốn không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi!" Chiến Chiến sợ nhiều người lo lắng cho mình, hời hợt nói “Công phu của em rất lợi hại, chỉ hơi sơ sót trầy da một chút, anh đừng lo lắng mù quáng."
Sợ anh ấy tiếp tục tiếp tục hỏi, Chiến Chiến vội vàng nói: "Anh muốn tìm Tùy Nhạc đúng không, em sẽ đưa điện thoại cho anh ấy!
Tùy Nhạc cầm lấy điện thoại di động Chiến Chiến đưa tới đặt ở bên tai: "Alo, A Hạo."
"Tôi gọi điện thoại để nói cho cậu biết, những việc an bài trước đó đã bắt đầu vận hành rồi." Trịnh Hạo Khanh lời ít mà ý nhiều nói rõ “Mấy ngày nữa là có thể thấy hiệu quả."
"Uh, vậy thì tốt." Lông mày của Tùy Nhạc giãn ra, tin tức này đối với bọn họ mà nói đích xác là tin tức rất tốt, nhưng đối với Nhạc thác, sợ rằng sẽ đánh cho ông ta ứng phó không kịp.
"Không có việc gì rồi, tôi cúp trước."
Ngay khi Trịnh Hạo Khanh nói cúp điện thoại, Tùy Nhạc kịp thời lên tiếng ngăn lại: "Khoan! Cậu đang ở đâu vậy?"
Trịnh Hạo Khanh hiển nhiên không ngờ Tùy Nhạc sẽ hỏi việc này, sửng sốt một chút mới nói: "Ở nhà."
"Tôi sẽ đến tìm cậu." Tùy Nhạc nói tự nhiên, thấy Trịnh Hạo Khanh không nói lời nào, thậm chí nhạo báng “Cậu không có làm chuyện gì sai, sao lại lo sợ."
"Cậu. . . . Còn chịu tới đây?"
"Việc này thì có gì," Tùy Nhạc nhẹ nhàng nói “Về những chuyện khác, chúng ta gặp mặt lại nói."
". . . . Được."
Tùy Nhạc đưa Chiến Chiến đến chỗ Tề Tễ, dặn dò: "Khi nào muốn về thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."
Chiến Chiến vừa cởi dây an toàn vừa lắc đầu: "Anh đừng chạy tới chạy lui, Tề Tễ hay là Khâu Triết đều có thể đưa em, không thì em gọi taxi đi về.”
"Đã nói để em tự lái xe đi, anh cần gì không nói tiếng nào chạy tới chỗ ông nội đón em." Chiến Chiến lẩm bẩm mở cửa xe, lại đột nhiên bị Tùy Nhạc ở phía sau kéo trở về, hung hăng ôm vào trong ngực. Trong thanh âm của Tùy Nhạc lộ ra bất đắc dĩ: "Anh vì ai mà cực khổ như thế? Thật là người không có lương tâm. . . ."
Trong lòng Chiến Chiến nóng lên, thật ra thì cô làm sao không biết nguyên nhân, đã quen có một người làm bạn, đã quen có người trong lòng ở bên cạnh, chịu không nổi nhất đúng là chia xa. Nhưng cô cũng không thể không biết xấu hổ, biểu lộ ra không hề che giấu như người nào đó. . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiến Chiến bấu bấu móng vuốt của anh: "Thời gian trước luôn gần nhau như trẻ sinh đôi, còn nói. . . . Buông tay, em gọi điện thoại cho anh còn không được."
Thật vất vả bò xuống xe, Chiến Chiến sửa lại váy, ảo não không thôi —— Hôm nay mặc váy thật vô cùng thất bại! Bị ông nội cười nhạo, bị Tùy Nhạc ăn đậu hũ, bây giờ còn nhăn nhăn nhúm nhúm hiện ra trước mặt Tề Tễ, Chiến Chiến cũng không dám hy vọng Tề Tễ khôn khéo như hồ ly sẽ không nhìn ra nguyên nhân.
Nhưng ở trước mặt Tề Tễ, cô đâu còn có bí mật gì, Chiến Chiến nhún nhún vai, trong ánh mắc kinh ngạc của bác bảo vệ, làm bộ bình tĩnh chào hỏi rồi bay vào thang máy. Có kinh nghiệm lần trước, bây giờ mặc dù có chìa khóa trong túi, Chiến Chiến cũng không dám tùy tiện mở cửa, cô nhấn chuông, Tề Tễ rất nhanh ra mở cửa túm cô đi vào.
"Chậc chậc. . . ." Tề Tễ xoa cằm quan sát, cười như không cười nhìn Chiến Chiến “Là ai đây. . . Là Đình Đình?"
Chiến Chiến không thoải mái kéo kéo váy: "Đừng cười mình, mau tìm bộ quần áo cho mình thay, quá khó chịu!"
******
Đổi lại T-shirt quần cụt thoải mái, Chiến Chiến nằm ở trên sô pha uống nước trái cây Tề Tễ làm cho cô, mắt không thành thật đánh giá chung quanh.
"Nhìn cái gì chứ, dáo dác." Tề Tễ lấy dưa hấu mới cắt trong tủ lạnh ra đặt trước mặt Chiến Chiến “Ăn chút gì mát mẻ, xem mặt cậu nóng như mông khỉ."
Chiến Chiến không có bị dưa hấu hấp dẫn, ngược lại mắt tinh nhìn thấy trên tủ TV của Tề Tễ có để một cái bật lửa, cô nháy mắt ra hiệu chỉ vào nơi đó: "Cái gì đây! Cái gì đây! Nói, có phải ở chung với Khâu Triết hay không!"
Lúc ấy cô bị Tùy Nhạc lừa thuận tiện ăn sạch sành sanh, Tề Tễ cũng phạm tội, Chiến Chiến bị cô ấy nhạo báng, mỗi lần đều giơ chân, lần này cuối cùng bị cô bắt được nhược điểm rồi! Nhưng đáy mắt Tề Tễ lại thoáng qua chán nản, cả tay cầm ly nước trái cây cũng dừng giữa không trung. Khi Chiến Chiến cho rằng đã trêu chọc cô được, Tề Tễ khe khẽ thở dài: "Chúng mình không có ở chung."
"Nhưng. . . ." Cảnh tượng lầm đụng lần trước, bộ dạng lúc hai người đồng thời hiện thân ở Chiến Xa, căn bản là bộ dạng người yêu mới có, Chiến Chiến nghĩ lại, cười nhạo báng “Chẳng lẽ cậu chọc người ta chạy, kết quả Khâu Triết lại thật ngoan ngoãn nghe lời cậu nói, không dám lỗ mãng?"
Tề Tễ từ từ buông cái ly trong tay, động tác kia tự dưng khiến Chiến Chiến hết hồn, Tề Tễ nhẹ giọng tự giễu: "Như vậy. . . . thì tốt."
"Thế nào?" Chiến Chiến cau mày “Sao có bộ dáng này? Khâu Triết khi dễ cậu! ?"
Thấy cô không nói lời nào, Chiến Chiến vừa nóng vừa giận: "Cậu vốn là như vậy, hỏi cậu cái gì cũng không nói! Trước đó mình thật tin tưởng cậu có thể tự xử lý tốt, kết quả cậu không nói gì cả, giống như không có chuyện gì!"
"Ngày đó mình gọi điện thoại cho cậu, cậu nói mới vừa tắm tưởng mình không biết cậu đang khóc sao?" Chiến Chiến chợt đứng lên, vọt tới bên cạnh Tề Tễ đẩy cô ngồi xuống “Mình biết cậu nhiều năm vậy, có thể không hiểu sao! ?"
Tề Tễ bởi vì câu hỏi của Chiến Chiến, tâm tình dao động kịch liệt, cho tới nay, cô đều luôn đảm nhiệm nhân vật bao dung Chiến Chiến, chỉ điểm Chiến Chiến, cá tính kiên cường biết khống chế khiến cô rất ít triển lộ sự yếu ớt trước mặt người khác.
Mà đối với Chiến Chiến có tâm tính như đứa bé, cô cũng không muốn khiến cho cô ấy hiểu rõ những cảm thụ thống khổ, bởi vì biết cô ấy nhất định sẽ bởi vì sự khổ sở của mình mà càng thêm khổ sở, tựa như khi Chiến Chiến bị thương, cô sẽ càng đau hơn.
Nhưng, hôm nay đối mặt ánh mắt và thái độ kiên định của Chiến Chiến, Tề Tễ đột nhiên cảm thấy mệt quá, thật là muốn làm cô bé hèn yếu mập mạp khi còn bé, được Chiến Chiến uy vũ che ở phía sau, giúp cô đuổi đi những bé trai hư khi dễ cô.
Tề Tễ nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai Chiến Chiến, nhẹ nói: "Lão Đại. . . . Mình thật sự rất thống khổ."
Tên gọi của quá khứ này khiến trái tim Chiến Chiến như bị nhéo, theo bản năng đưa tay ôm chặt cô gái vẫn luôn kiên cường này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro