Cuộc chiến thứ...
Tỏa Nhiên Vô Cốt
2024-11-11 21:04:40
Chiến Đình Đình nhìn dung nhan đẹp đẽ gần sát cô, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Số lần "Hẹn hò" của cô và Tùy Nhạc, một bàn tay cũng có thể đếm ra, nhưng, Tùy Nhạc tuyệt đối là khắc tinh của Chiến Đình Đình.
Anh khó đối phó hơn bất kỳ đối tượng hẹn hò nào khác, chính sách luôn luôn dịu dàng của Chiến Đình Đình ở trên người của anh không có tác dụng chút nào. Mỗi lần gặp mặt, anh đều đa dạng khác nhau, nhưng cố tình, cô lại vẫn phải ngoan ngoãn tới gặp mặt anh, ứng phó thủ đoạn anh đột nhiên giở ra.
Tựa như hiện tại, thế đè tới của anh rất mạnh, mắt thấy chóp mũi hai người sẽ phải đụng vào nhau, Chiến Đình Đình cảm thấy anh cơ hồ sắp xông phá ranh giới cuối cùng của mình rồi, trán của cô không ngừng co quắp, trong tay nắm ly cũng đang vận sức chuẩn bị ném ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này, động tác tiến tới gần của Tùy Nhạc lại đột nhiên dừng lại, duy trì khoảng cách hô hấp, thổi hơi về phía môi của cô, lộ ra nụ cười vô cùng vô tội: "Đình Đình, sao em đổ mồ hôi vậy?"
Chiến Đình Đình có chút mờ mịt với tình thế đột biến, cô sững sờ nắm ly cà phê, thấy Tùy Nhạc nhàn nhã nhích người ra ngồi trở lại vị trí của mình. Anh thoải mái ngửa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt bị bóng đêm che giấu không nhìn rõ, Chiến Đình Đình lại có thể nghe được vẻ hài hước trong giọng nói của anh: "Nguyện vọng đã ước, nói ra sẽ không linh."
Tùy Nhạc đá lông nheo với Chiến Đình Đình: "Có phải thật tò mò hay không. . . Có rất tò mò hay không?"
"Ách. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Được rồi, về sau chờ anh thực hiện sẽ nói với em, hiện tại chúng ta cùng thưởng thức cảnh đêm đi!" Tùy Nhạc nói xong, không nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Chiến Đình Đình, chỉ nhìn chăm chú mây tía ánh sáng lung linh.
Anh len lén nhớ lại xúc cảm trơn mềm trong lòng bàn tay, ở góc độ cô nhìn không tới, cười cười cực kỳ giảo hoạt.
******
Sáng sớm hôm sau.
"Anh lại tới làm gì!?" Chiến Chiến đang tính toán sổ sách với Kế Toán, ngẩng đầu cư nhiên nhìn thấy Tùy Nhạc lại tới, không nói lời gì liền hung tợn trừng anh. Tùy Nhạc xem thường, vẫn nhàn nhã bước đi thong thả vào trong nhà: "Nghe giọng điệu này. . . . Ngày hôm qua anh không có tới, em không được vui?"
Chiến Chiến liếc Tùy Nhạc một cái, mặc kệ anh ta tự mình đa tình, đuổi Kế Toán vào trong sân đưa sổ sách cho Tả Cường xem, rồi sau đó không vui nói với Tùy Nhạc: "Ngày hôm qua không phải nhìn thấy người thật rồi sao, còn chưa có nhìn đủ! ? Tại sao lại chạy tới nơi này nữa?"
"Ai, anh cũng không muốn tới, gặp một lần thì lại muốn gặp lần nữa” Tùy Nhạc tỏ biểu tình mê luyến nhìn trời, rồi sau đó thân thể cao to nghiêng xuống bao lại không gian trên bàn của Chiến Chiến “Nhớ không chịu nổi."
Làm bộ không thấy vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối của Chiến Chiến, Tùy Nhạc thuận tay cầm điện thoại cô bỏ trên bàn lên, nhìn vỏ ngoài đầy vết trày của nó, lắc đầu thở dài: "Hai chị em em cũng thật biết điều, một người điện thoại di động chưa hư nhưng cũng sắp hư, một người dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không có."
"Ai cần anh lo!" Chiến Chiến giơ tay liền muốn đoạt lại, tiếc rằng mặc dù hơi sức của Tùy Nhạc không bằng cô, nhưng chiều cao lại hơn cô nhiều, anh giơ cao cánh tay lui về phía sau một cái, Chiến Chiến theo động tác của anh lao về phía trước, không cẩn thận nhào vào trong ngực của anh, một tay của Tùy Nhạc vững vàng ôm chặt hông của cô, siết chặt hông mềm mại của cô như cảnh cáo: "Em vợ, phải giữ một khoảng cách với anh rể."
Chiến Chiến giận đến hai mắt trợn trắng, cô đoạt lại điện thoại di động, một cước dẫm lên chân to của Tùy Nhạc, hài lòng nghe một tiếng kêu rên, lại hừ một tiếng vọt vào sân nhỏ.
Chiến Chiến bước nhanh đi tới bên cạnh Tả Cường, Kế Toán đang cúi đầu hồi báo trương mục tháng này với ông, liếc thấy Chiến Chiến đen mặt xông lại, sợ tới mức vèo chạy trốn ra ngoài thật xa, nhìn lại Tùy Nhạc cùng tới, trong mắt Kế Toán thoáng qua một tia hiểu rõ.
Tả Cường giương mắt nhìn nhìn Chiến Chiến, lại ngắm ngắm Tùy Nhạc, nâng sổ sách lên hỏi: "Còn gì nữa không?"
Chiến Chiến gật đầu, vừa muốn nói chuyện, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô xem số một cái, cúi đầu đi tới góc sân, mới nghe.
Kế Toán quan sát ánh mắt Tùy Nhạc nhìn Chiến Chiến, lại ngắm ngắm sổ sách Tả Cường còn cầm ở trong tay, rốt cuộc không nhìn nổi Tùy Nhạc "Vô tư bỏ ra" “Khăng khăng một mực", tiến lên kéo Tùy Nhạc đến bên cạnh, trầm thống nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh Tùy, anh buông tay đi, trong lòng chị Chiến. . . Có người rồi!"
Tùy Nhạc nghe lời Kế Toán nói, nhướng mày rậm lên, lực chú ý bị dời đi: "Làm sao cậu biết?"
Kế Toán dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tùy Nhạc, thành khẩn nói: "Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, em sẽ không nói với anh như vậy! Em chưa bao giờ thấy chị Chiến nghe lời ai như vậy! Ngày hôm qua lúc anh không ở đây, có một người gọi là Trịnh Hạo Khanh tới."
"Anh Tùy, thật, chị Chiến bình thường rất cứng rắc, còn cứng hơn em, kết quả ngày hôm qua đều thay đổi!" Kế Toán bóp cổ họng bắt chước giọng nói của Chiến Chiến lúc Trịnh Hạo Khanh tới ngày hôm qua “Hạo Khanh! Sao lâu vậy anh mới đến thăm em, em nhớ anh muốn chết ~~"
"Anh xem anh xem, mặt ửng đỏ kìa! Nói không chừng là Hạo Khanh gì đó gọi điện tới. . . ." Kế Toán ra hiệu Tùy Nhạc nhìn Chiến Chiến đang đi trở lại sau khi nói chuyện, quả nhiên sắc mặt đã khá hơn vừa rồi nhiều, khóe miệng còn mơ hồ mang theo nụ cười. Cô đến gần, từ trong tay Tả Cường cầm lại cuốn sổ, hỏi: "Chú Tả, chắc không có vấn đề gì chứ.”
Thấy Tả Cường gật đầu, Chiến Chiến lộ ra nụ cười, ném sổ sách cho Kế Toán tính, ngâm nga bài hát đi vào nhà. Một cuộc điện thoại gọi đến khiến tâm tình cô thoải mái, ngay tiếp theo bụng cũng có chút đói, cô đi tới trước tủ lạnh ở góc phòng, lấy bánh ngọt Trịnh Hạo Khanh đem tới ngày hôm qua, ăn say sưa ngon lành.
"Mau ăn cơm, sao lại ăn món này." Tùy Nhạc đi theo vào nhà cướp đi bánh ngọt trong tay Chiến Chiến, thần sắc có chút không vui.
"Em thích, em thích cái này, không ăn cơm cũng được, trả đây!
Trong mắt Tùy Nhạc nháy mắt bắn ra tức giận tán loạn khiến tay Chiến Chiến đưa ra có chút do dự rụt một cái về sau. Lại tới, chính là cảm giác này, Tùy Nhạc khẽ cười một tiếng, rồi sau đó ý vị không rõ liếc bánh ngọt trong tay, chậm rãi nói: "Thích ăn như vậy. . . . Chắc ăn ngon lắm. . . ."
Dứt lời, vào lúc Chiến Chiến còn chưa kịp phản ứng, bánh ngọt lớn chừng bàn tay liền bị anh ném vào trong miệng, ăn hết.
Chiến Chiến trơ mắt nhìn bánh ngọt thơm ngon biến mất, trơ mắt nhìn Tùy Nhạc dẹp dẹp miệng, trơ mắt nhìn anh lộ ra một tia khinh bỉ: "Thật bình thường, anh còn tưởng rằng ăn ngon lắm."
Thức ăn bị đoạt, mà anh còn dám chê bai món ngon cô nhớ nhung nhiều năm, Chiến Chiến nổi giận: "Tại sao giành bánh ngọt của em, còn dám phê bình! Có bản lãnh anh đem thứ ăn ngon hơn tới !"
"Việc rất nhỏ."
"Cái rắm!"
Đáy mắt Tùy Nhạc hiện lên nụ cười: "Có phải cái rắm hay không, chúng ta đánh cuộc một lần?"
"Đánh cuộc gì?”
"Nếu em thắng, anh miễn tiền ăn tháng này, nếu anh thắng ——" Tùy Nhạc chớp chớp mắt “Đổi lại một cơ hội gặp mặt Đình Đình."
"Được!" Chiến Chiến lên tiếng, rõ ràng sức mạnh tràn đầy. Nhưng nụ cười thực hiện được gian kế trên mặt Tùy Nhạc khiến cô cảm thấy không đúng, cô vội vã bổ sung “Phải là chính anh làm, mua không tính!"
"Dĩ nhiên."
Lần đánh cuộc này, Chiến Chiến có mười phần nắm chắt. Nhà Trịnh Hạo Khanh kinh doanh vốn là khách sạn lớn nhất, anh là người thừa kế duy nhất, ngay từ cấp ba đã học kỹ tay nghề làm bánh ngọt. Mà Tùy Nhạc, chỉ là một ông chủ nhỏ trong nhà hàng, mặc dù thức ăn trong nhà hàng không tệ, nhưng bánh ngọt của bọn họ Chiến Chiến cũng không phải là chưa từng ăn, so với Trịnh Hạo Khanh làm, thật là kém xa lắm.
Chiến Chiến nhìn vẻ mặt tự tin của Tùy Nhạc, khinh thường oán thầm: phùng má giả làm người mập (ý chỉ giả bộ làm như mình làm được)!
Chuyện này, Chiến Chiến cũng không để ở trong lòng, gần đây tâm tình của cô cực kỳ sáng rỡ.
Chiến Đình Đình và Lưu Kỷ Tài tiến triển thuận lợi, Chiến Chiến thật lâu không có thấy mặt thối của Chiến Cường Quốc ở nhà, hơn nữa việc làm ăn cũng phát triển thuận lợi, gần đây việc làm ăn có xu thế lên cao, nụ cười trên mặt Chiến Chiến càng ngày càng nhiều, Tả Cường nhìn ở trong mắt, vui mừng ở trong lòng.
Hôm nay, hai người kết thúc việc sửa chữa xe vận chuyển hàng hóa ở hải cảng, lúc lái xe đi trở về, đã đến gần buổi trưa, Chiến Chiến ngồi ở ghế cạnh tài xế, vui sướng không lời nào có thể miêu tả được.
"Chú Tả, làm việc lớn thật là không giống!" Chiến Chiến vui vẻ nhìn chi phiếu trong tay, tâm tình siêu cấp tốt “Nếu mỗi tháng đều có mấy lần như vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền.”
"Nhận mấy chuyện này quá nhiều, sức khỏe của cháu không chịu được." Tả Cường cau mày khiển trách cô “Hôm nay có phải cháu đụng trúng tay không? Chiến Chiến, kiếm tiền quan trọng, cũng không thể liều mạng!"
Tả Cường nhìn Chiến Chiến lớn lên, tính cách của cô ông tự nhiên biết, chẳng qua là không nghĩ tới, phần cố chấp trong xương của nha đầu kia sau khi gia nhập” Chiến Xa” thì càng ngày càng nghiêm trọng, càng kiếm sống liều mạng hơn cả đàn ông, nhìn bóng dáng gầy yếu của cô xen giữa những thợ máy cao lớn kia, Tả Cường thường hoài nghi, kiên trì ban đầu của mình, có phải sai lầm rồi hay không.
Nhưng nhớ đến lúc đó cô tìm đến mình, mắt rưng rưng lại cứng rắn nín không khóc, còn có nụ cười sáng lạn của cô bây giờ, ông lại cảm thấy, chỉ cần cô vui vẻ, là quan trọng hơn tất cả. Năm năm rồi, ông càng ngày càng ít thấy bộ dạng Chiến Chiến ngẩn người, cô bắt đầu đặt hứng thú ở "Chiến Xa", mà không phải một sự ký thác đơn thuần, Tả Cường tin tưởng, kiên trì của mình năm đó không có sai.
"Yên tâm đi, chú Tả, tự cháu biết!" Mắt thấy sắp đến "Chiến Xa", Chiến Chiến thu hồi chi phiếu, chuẩn bị xuống xe.
Chẳng qua là, nụ cười trên mặt Chiến Chiến, lúc nhìn thấy người đứng ở trong sân liền thu lại. Xe còn chưa có vào sân, Chiến Chiến đã nhìn thấy Tùy Nhạc đứng ở nơi đó, mặc dù cô đã quen mỗi buổi trưa anh đều đến đi dạo "Tán gẫu an ủi tương tư", nhưng vẫn là không khống chế được vẻ mặt của mình, Tả Cường quan sát cô, khẽ nhạo báng: "Cháu ghét anh ta lắm à? Người ta theo đuổi là Đình Đình cũng không phải là cháu."
"Chú Tả, chú ——" Tả Cường thắng gấp cắt lời cô, Chiến Chiến không phục làm mặt quỷ với ông, mở cửa xe xuống xe. Lúc đi qua Tùy Nhạc, cô không có phản ứng với anh, trực tiếp muốn lướt qua.
Tùy Nhạc ở thời điểm cô chuẩn bị lướt qua nhau, cố ý bắt được cánh tay của cô, không nghĩ tới lại nghe thấy một tiếng "hít" bén nhọn của Chiến Chiến. Mặt mày vốn là tươi cươi, nhưng bởi vì nhìn thấy biểu hiện của cô trong nháy mắt trở lại bình thường. Tùy Nhạc lập tức buông lỏng lực trên tay, cúi đầu nhanh chóng kéo tay áo của cô tra xét, chỉ thấy chỗ ngón cái của anh mới vừa đè vào, giấu ở dưới tay áo là một mảng tím bầm lớn.
"Đây là cái gì!?"
Chiến Chiến đẩy tay anh ra, che kín màu da tay và cánh tay rất khác nhau của mình, bĩu môi với anh: "Anh hai, anh có thể đừng thần kinh như vậy không? Chỉ cọ xát một cái mà thôi." Nói xong không để ý đến anh nữa, không kịp chờ đợi vọt vào nhà giành ăn.
Tả Cường đi ở phía sau, ông liếc nhìn biểu tình khó coi của Tùy Nhạc, ôn hoà bỏ lại một câu: "Muốn quản con bé, cậu còn sớm lắm."
"Chỉ là… " Ánh mắt sắc bén của Tả Cường nhìn chằm chằm Tùy Nhạc, có loại hiểu rõ tất cả “Tôi nghĩ cậu có thể thử."
Tùy Nhạc mím môi, nhớ tới một mảng tím bầm chói mắt kia, xem ra. . . . Anh cần gia tăng tốc độ rồi.
Số lần "Hẹn hò" của cô và Tùy Nhạc, một bàn tay cũng có thể đếm ra, nhưng, Tùy Nhạc tuyệt đối là khắc tinh của Chiến Đình Đình.
Anh khó đối phó hơn bất kỳ đối tượng hẹn hò nào khác, chính sách luôn luôn dịu dàng của Chiến Đình Đình ở trên người của anh không có tác dụng chút nào. Mỗi lần gặp mặt, anh đều đa dạng khác nhau, nhưng cố tình, cô lại vẫn phải ngoan ngoãn tới gặp mặt anh, ứng phó thủ đoạn anh đột nhiên giở ra.
Tựa như hiện tại, thế đè tới của anh rất mạnh, mắt thấy chóp mũi hai người sẽ phải đụng vào nhau, Chiến Đình Đình cảm thấy anh cơ hồ sắp xông phá ranh giới cuối cùng của mình rồi, trán của cô không ngừng co quắp, trong tay nắm ly cũng đang vận sức chuẩn bị ném ra ngoài.
Nhưng đúng vào lúc này, động tác tiến tới gần của Tùy Nhạc lại đột nhiên dừng lại, duy trì khoảng cách hô hấp, thổi hơi về phía môi của cô, lộ ra nụ cười vô cùng vô tội: "Đình Đình, sao em đổ mồ hôi vậy?"
Chiến Đình Đình có chút mờ mịt với tình thế đột biến, cô sững sờ nắm ly cà phê, thấy Tùy Nhạc nhàn nhã nhích người ra ngồi trở lại vị trí của mình. Anh thoải mái ngửa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt bị bóng đêm che giấu không nhìn rõ, Chiến Đình Đình lại có thể nghe được vẻ hài hước trong giọng nói của anh: "Nguyện vọng đã ước, nói ra sẽ không linh."
Tùy Nhạc đá lông nheo với Chiến Đình Đình: "Có phải thật tò mò hay không. . . Có rất tò mò hay không?"
"Ách. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Được rồi, về sau chờ anh thực hiện sẽ nói với em, hiện tại chúng ta cùng thưởng thức cảnh đêm đi!" Tùy Nhạc nói xong, không nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Chiến Đình Đình, chỉ nhìn chăm chú mây tía ánh sáng lung linh.
Anh len lén nhớ lại xúc cảm trơn mềm trong lòng bàn tay, ở góc độ cô nhìn không tới, cười cười cực kỳ giảo hoạt.
******
Sáng sớm hôm sau.
"Anh lại tới làm gì!?" Chiến Chiến đang tính toán sổ sách với Kế Toán, ngẩng đầu cư nhiên nhìn thấy Tùy Nhạc lại tới, không nói lời gì liền hung tợn trừng anh. Tùy Nhạc xem thường, vẫn nhàn nhã bước đi thong thả vào trong nhà: "Nghe giọng điệu này. . . . Ngày hôm qua anh không có tới, em không được vui?"
Chiến Chiến liếc Tùy Nhạc một cái, mặc kệ anh ta tự mình đa tình, đuổi Kế Toán vào trong sân đưa sổ sách cho Tả Cường xem, rồi sau đó không vui nói với Tùy Nhạc: "Ngày hôm qua không phải nhìn thấy người thật rồi sao, còn chưa có nhìn đủ! ? Tại sao lại chạy tới nơi này nữa?"
"Ai, anh cũng không muốn tới, gặp một lần thì lại muốn gặp lần nữa” Tùy Nhạc tỏ biểu tình mê luyến nhìn trời, rồi sau đó thân thể cao to nghiêng xuống bao lại không gian trên bàn của Chiến Chiến “Nhớ không chịu nổi."
Làm bộ không thấy vẻ mặt nghẹn họng nhìn trân trối của Chiến Chiến, Tùy Nhạc thuận tay cầm điện thoại cô bỏ trên bàn lên, nhìn vỏ ngoài đầy vết trày của nó, lắc đầu thở dài: "Hai chị em em cũng thật biết điều, một người điện thoại di động chưa hư nhưng cũng sắp hư, một người dứt khoát ngay cả điện thoại cũng không có."
"Ai cần anh lo!" Chiến Chiến giơ tay liền muốn đoạt lại, tiếc rằng mặc dù hơi sức của Tùy Nhạc không bằng cô, nhưng chiều cao lại hơn cô nhiều, anh giơ cao cánh tay lui về phía sau một cái, Chiến Chiến theo động tác của anh lao về phía trước, không cẩn thận nhào vào trong ngực của anh, một tay của Tùy Nhạc vững vàng ôm chặt hông của cô, siết chặt hông mềm mại của cô như cảnh cáo: "Em vợ, phải giữ một khoảng cách với anh rể."
Chiến Chiến giận đến hai mắt trợn trắng, cô đoạt lại điện thoại di động, một cước dẫm lên chân to của Tùy Nhạc, hài lòng nghe một tiếng kêu rên, lại hừ một tiếng vọt vào sân nhỏ.
Chiến Chiến bước nhanh đi tới bên cạnh Tả Cường, Kế Toán đang cúi đầu hồi báo trương mục tháng này với ông, liếc thấy Chiến Chiến đen mặt xông lại, sợ tới mức vèo chạy trốn ra ngoài thật xa, nhìn lại Tùy Nhạc cùng tới, trong mắt Kế Toán thoáng qua một tia hiểu rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Cường giương mắt nhìn nhìn Chiến Chiến, lại ngắm ngắm Tùy Nhạc, nâng sổ sách lên hỏi: "Còn gì nữa không?"
Chiến Chiến gật đầu, vừa muốn nói chuyện, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, cô xem số một cái, cúi đầu đi tới góc sân, mới nghe.
Kế Toán quan sát ánh mắt Tùy Nhạc nhìn Chiến Chiến, lại ngắm ngắm sổ sách Tả Cường còn cầm ở trong tay, rốt cuộc không nhìn nổi Tùy Nhạc "Vô tư bỏ ra" “Khăng khăng một mực", tiến lên kéo Tùy Nhạc đến bên cạnh, trầm thống nhỏ giọng khuyên nhủ: "Anh Tùy, anh buông tay đi, trong lòng chị Chiến. . . Có người rồi!"
Tùy Nhạc nghe lời Kế Toán nói, nhướng mày rậm lên, lực chú ý bị dời đi: "Làm sao cậu biết?"
Kế Toán dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tùy Nhạc, thành khẩn nói: "Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, em sẽ không nói với anh như vậy! Em chưa bao giờ thấy chị Chiến nghe lời ai như vậy! Ngày hôm qua lúc anh không ở đây, có một người gọi là Trịnh Hạo Khanh tới."
"Anh Tùy, thật, chị Chiến bình thường rất cứng rắc, còn cứng hơn em, kết quả ngày hôm qua đều thay đổi!" Kế Toán bóp cổ họng bắt chước giọng nói của Chiến Chiến lúc Trịnh Hạo Khanh tới ngày hôm qua “Hạo Khanh! Sao lâu vậy anh mới đến thăm em, em nhớ anh muốn chết ~~"
"Anh xem anh xem, mặt ửng đỏ kìa! Nói không chừng là Hạo Khanh gì đó gọi điện tới. . . ." Kế Toán ra hiệu Tùy Nhạc nhìn Chiến Chiến đang đi trở lại sau khi nói chuyện, quả nhiên sắc mặt đã khá hơn vừa rồi nhiều, khóe miệng còn mơ hồ mang theo nụ cười. Cô đến gần, từ trong tay Tả Cường cầm lại cuốn sổ, hỏi: "Chú Tả, chắc không có vấn đề gì chứ.”
Thấy Tả Cường gật đầu, Chiến Chiến lộ ra nụ cười, ném sổ sách cho Kế Toán tính, ngâm nga bài hát đi vào nhà. Một cuộc điện thoại gọi đến khiến tâm tình cô thoải mái, ngay tiếp theo bụng cũng có chút đói, cô đi tới trước tủ lạnh ở góc phòng, lấy bánh ngọt Trịnh Hạo Khanh đem tới ngày hôm qua, ăn say sưa ngon lành.
"Mau ăn cơm, sao lại ăn món này." Tùy Nhạc đi theo vào nhà cướp đi bánh ngọt trong tay Chiến Chiến, thần sắc có chút không vui.
"Em thích, em thích cái này, không ăn cơm cũng được, trả đây!
Trong mắt Tùy Nhạc nháy mắt bắn ra tức giận tán loạn khiến tay Chiến Chiến đưa ra có chút do dự rụt một cái về sau. Lại tới, chính là cảm giác này, Tùy Nhạc khẽ cười một tiếng, rồi sau đó ý vị không rõ liếc bánh ngọt trong tay, chậm rãi nói: "Thích ăn như vậy. . . . Chắc ăn ngon lắm. . . ."
Dứt lời, vào lúc Chiến Chiến còn chưa kịp phản ứng, bánh ngọt lớn chừng bàn tay liền bị anh ném vào trong miệng, ăn hết.
Chiến Chiến trơ mắt nhìn bánh ngọt thơm ngon biến mất, trơ mắt nhìn Tùy Nhạc dẹp dẹp miệng, trơ mắt nhìn anh lộ ra một tia khinh bỉ: "Thật bình thường, anh còn tưởng rằng ăn ngon lắm."
Thức ăn bị đoạt, mà anh còn dám chê bai món ngon cô nhớ nhung nhiều năm, Chiến Chiến nổi giận: "Tại sao giành bánh ngọt của em, còn dám phê bình! Có bản lãnh anh đem thứ ăn ngon hơn tới !"
"Việc rất nhỏ."
"Cái rắm!"
Đáy mắt Tùy Nhạc hiện lên nụ cười: "Có phải cái rắm hay không, chúng ta đánh cuộc một lần?"
"Đánh cuộc gì?”
"Nếu em thắng, anh miễn tiền ăn tháng này, nếu anh thắng ——" Tùy Nhạc chớp chớp mắt “Đổi lại một cơ hội gặp mặt Đình Đình."
"Được!" Chiến Chiến lên tiếng, rõ ràng sức mạnh tràn đầy. Nhưng nụ cười thực hiện được gian kế trên mặt Tùy Nhạc khiến cô cảm thấy không đúng, cô vội vã bổ sung “Phải là chính anh làm, mua không tính!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dĩ nhiên."
Lần đánh cuộc này, Chiến Chiến có mười phần nắm chắt. Nhà Trịnh Hạo Khanh kinh doanh vốn là khách sạn lớn nhất, anh là người thừa kế duy nhất, ngay từ cấp ba đã học kỹ tay nghề làm bánh ngọt. Mà Tùy Nhạc, chỉ là một ông chủ nhỏ trong nhà hàng, mặc dù thức ăn trong nhà hàng không tệ, nhưng bánh ngọt của bọn họ Chiến Chiến cũng không phải là chưa từng ăn, so với Trịnh Hạo Khanh làm, thật là kém xa lắm.
Chiến Chiến nhìn vẻ mặt tự tin của Tùy Nhạc, khinh thường oán thầm: phùng má giả làm người mập (ý chỉ giả bộ làm như mình làm được)!
Chuyện này, Chiến Chiến cũng không để ở trong lòng, gần đây tâm tình của cô cực kỳ sáng rỡ.
Chiến Đình Đình và Lưu Kỷ Tài tiến triển thuận lợi, Chiến Chiến thật lâu không có thấy mặt thối của Chiến Cường Quốc ở nhà, hơn nữa việc làm ăn cũng phát triển thuận lợi, gần đây việc làm ăn có xu thế lên cao, nụ cười trên mặt Chiến Chiến càng ngày càng nhiều, Tả Cường nhìn ở trong mắt, vui mừng ở trong lòng.
Hôm nay, hai người kết thúc việc sửa chữa xe vận chuyển hàng hóa ở hải cảng, lúc lái xe đi trở về, đã đến gần buổi trưa, Chiến Chiến ngồi ở ghế cạnh tài xế, vui sướng không lời nào có thể miêu tả được.
"Chú Tả, làm việc lớn thật là không giống!" Chiến Chiến vui vẻ nhìn chi phiếu trong tay, tâm tình siêu cấp tốt “Nếu mỗi tháng đều có mấy lần như vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền.”
"Nhận mấy chuyện này quá nhiều, sức khỏe của cháu không chịu được." Tả Cường cau mày khiển trách cô “Hôm nay có phải cháu đụng trúng tay không? Chiến Chiến, kiếm tiền quan trọng, cũng không thể liều mạng!"
Tả Cường nhìn Chiến Chiến lớn lên, tính cách của cô ông tự nhiên biết, chẳng qua là không nghĩ tới, phần cố chấp trong xương của nha đầu kia sau khi gia nhập” Chiến Xa” thì càng ngày càng nghiêm trọng, càng kiếm sống liều mạng hơn cả đàn ông, nhìn bóng dáng gầy yếu của cô xen giữa những thợ máy cao lớn kia, Tả Cường thường hoài nghi, kiên trì ban đầu của mình, có phải sai lầm rồi hay không.
Nhưng nhớ đến lúc đó cô tìm đến mình, mắt rưng rưng lại cứng rắn nín không khóc, còn có nụ cười sáng lạn của cô bây giờ, ông lại cảm thấy, chỉ cần cô vui vẻ, là quan trọng hơn tất cả. Năm năm rồi, ông càng ngày càng ít thấy bộ dạng Chiến Chiến ngẩn người, cô bắt đầu đặt hứng thú ở "Chiến Xa", mà không phải một sự ký thác đơn thuần, Tả Cường tin tưởng, kiên trì của mình năm đó không có sai.
"Yên tâm đi, chú Tả, tự cháu biết!" Mắt thấy sắp đến "Chiến Xa", Chiến Chiến thu hồi chi phiếu, chuẩn bị xuống xe.
Chẳng qua là, nụ cười trên mặt Chiến Chiến, lúc nhìn thấy người đứng ở trong sân liền thu lại. Xe còn chưa có vào sân, Chiến Chiến đã nhìn thấy Tùy Nhạc đứng ở nơi đó, mặc dù cô đã quen mỗi buổi trưa anh đều đến đi dạo "Tán gẫu an ủi tương tư", nhưng vẫn là không khống chế được vẻ mặt của mình, Tả Cường quan sát cô, khẽ nhạo báng: "Cháu ghét anh ta lắm à? Người ta theo đuổi là Đình Đình cũng không phải là cháu."
"Chú Tả, chú ——" Tả Cường thắng gấp cắt lời cô, Chiến Chiến không phục làm mặt quỷ với ông, mở cửa xe xuống xe. Lúc đi qua Tùy Nhạc, cô không có phản ứng với anh, trực tiếp muốn lướt qua.
Tùy Nhạc ở thời điểm cô chuẩn bị lướt qua nhau, cố ý bắt được cánh tay của cô, không nghĩ tới lại nghe thấy một tiếng "hít" bén nhọn của Chiến Chiến. Mặt mày vốn là tươi cươi, nhưng bởi vì nhìn thấy biểu hiện của cô trong nháy mắt trở lại bình thường. Tùy Nhạc lập tức buông lỏng lực trên tay, cúi đầu nhanh chóng kéo tay áo của cô tra xét, chỉ thấy chỗ ngón cái của anh mới vừa đè vào, giấu ở dưới tay áo là một mảng tím bầm lớn.
"Đây là cái gì!?"
Chiến Chiến đẩy tay anh ra, che kín màu da tay và cánh tay rất khác nhau của mình, bĩu môi với anh: "Anh hai, anh có thể đừng thần kinh như vậy không? Chỉ cọ xát một cái mà thôi." Nói xong không để ý đến anh nữa, không kịp chờ đợi vọt vào nhà giành ăn.
Tả Cường đi ở phía sau, ông liếc nhìn biểu tình khó coi của Tùy Nhạc, ôn hoà bỏ lại một câu: "Muốn quản con bé, cậu còn sớm lắm."
"Chỉ là… " Ánh mắt sắc bén của Tả Cường nhìn chằm chằm Tùy Nhạc, có loại hiểu rõ tất cả “Tôi nghĩ cậu có thể thử."
Tùy Nhạc mím môi, nhớ tới một mảng tím bầm chói mắt kia, xem ra. . . . Anh cần gia tăng tốc độ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro