Chiếu Lại
2024-08-07 23:35:45
Editor: Kingofbattle.
"Con mẹ mày câm miệng! Nghe mày nói thì phải đến khi nào? Lão tử muốn nghe hắn nói!" Phùng Đại Hải vừa nghe Hoàng Tấn xen vào liền nổi trận lôi đình.
"Ông mắng ai? Bắt tôi câm miệng là câm sao...? Ông tính là cái thá gì...? Đừng chỉ biết ra vẻ ta đây, nghe tôi nói một chút đạo lý. Rốt cuộc ông nói ai là đồng động heo, ông cũng không đi soi mặt vào nước tiểu mà xem, nhìn rõ ràng xem có phải chính ông mới là đồng đội heo não tàn hay không? "
"Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua người vừa ngu xuẩn vừa tự đại giống ông, quả thực khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, cũng tự hại chết mình, ông còn có mặt mũi ở đây ba hoa, tôi thật sự bội phục ông rồi, ngu xuẩn coi như xong, da mặt còn dầy hơn, không phải ông bị Lý Đằng giết chết...! mà là ông chết vì quá ngu...! " Hoàng Tấn biết rõ đại thế của Phùng Đại Hải đã mất, cũng không thèm nể mặt hắn.
"Đệch mẹ mày! Rốt cuộc bây giờ lão tử đã hối hận, chính là lúc ấy không có giết quách mày đi! Tại sao lão tử phải nghĩ đến thắng trận này? Tại sao lão tử phải cần giải thưởng rắm chó kia! Vừa mới bắt đầu lão tử phải giết mày mới đúng! Con mẹ mày mới là đầu heo!" Phùng Đại Hải điên cuồng gầm thét.
"Yên lặng!"
Đạo diễn mở miệng.
Một gã vệ sĩ bước tới chỗ Phùng Đại Hải, Phùng Đại Hải vội vàng ra dấu, tỏ vẻ chính mình sẽ không gầm rú, lúc này vệ sĩ mới trở về cạnh đạo diễn.
"Cậu đoán dao của hắn lấy từ đâu ra?" Đỗ Khánh thấy Lý Đằng không có mở miệng giải thích, đành phải quay sang hỏi Hoàng Tấn.
"Vừa rồi đạo diễn có nói lúc bị bắt từng lục soát, lúc chúng ta ở toà soạn đúng là từng bị quân cảnh lục soát cơ thể một lượt, cho nên vào lúc đó hắn không thể mang theo dao giải phẫu. Nhưng mà, chớ quên, bởi vì lần đầu Anna tự bạo, kịch bản gián đoạn, chúng ta được nghỉ ngơi trị liệu, còn ở trong phòng nghỉ. "
"Lúc ấy đạo diễn bố trí chúng ta ngồi đợi, chờ Phùng Đại Hải được cứu sống mới diễn tiếp."
"Khi đó Lý Đằng cũng không có bị trói, hơn nữa hắn còn thừa cơ chạy ra khỏi phòng nghỉ. "
"Lúc ấy tôi còn lén lút quan sát hắn, sau khi hắn bước ra liền tiến vào phòng tra tấn, đi tìm đạo diễn nói gì đó, nếu như tôi đoán không sai, hẳn là ngay lúc này, hắn trộm dao giải phẫu từ trong rương hình cụ của Phùng Đại Hải, hơn nữa là trộm ngay trước mặt đạo diễn. " Hoàng Tấn nói ra suy đoán của mình.
"Cũng chỉ có lúc đó, những lúc khác không có cơ hội." Đỗ Khánh nhẹ gật đầu.
Trộm dao trước mặt đạo diễn, loại chuyện này ngoại trừ Lý Đằng ra thì không ai dám nghĩ tới, hơn nữa dám động thủ rồi thực hiện.
Hơn nữa không bị đạo diễn phát hiện!
Hoặc là......Đạo diễn đang bao che hắn?
"Lúc quay phim tạm ngưng, không phải tất cả mọi người đều đứng ở phòng nghỉ ư? Chạy đến phòng hành hình trộm dao giấu ở trên người, dưới tình huống có mặt đạo diễn! Loại chuyện này cũng không có ai nhìn thấy? Hắn ở đây làm ra cử động can thiệp nghiêm trọng vào kịch bản, chẳng lẽ điều này không trái với quy tắc quay phim? Đạo diễn cô dám nói không có bao che hắn? Tôi có thể phản đối sao?" Phùng Đại Hải nghe Hoàng Tấn nói như vậy, tâm tình liền kích động.
"Phản đối không có hiệu quả, hắn đi ra ngoài là tìm thức ăn, tôi không có phát hiện hắn trộm dao, sau khi nói chuyện với tôi, tôi lập tức dẫn hắn trở về phòng nghỉ." Đạo diễn đáp lời.
"Tôi yêu cầu công bố đoạn ghi hình lúc đó! Tôi nghĩ có lẽ đạo diễn cũng không được phép bao che diễn viên nào đó ?" Phùng Đại Hải tiếp tục phản đối.
Đạo diễn đi qua nói chuyện với nhân viên công tác, vì chứng minh sự trong sạch, đồng ý phát lại đoạn ghi hình giữa nàng và Lý Đằng rời khỏi phòng nghỉ và tiến vào phòng tra tấn.
Nhân viên công tác lấy video bỏ vào máy chiếu, sau đó phóng đại đoạn video kia lên màn che trên tường.
......
"Đạo diễn, tôi đói bụng, trường quay có cung cấp cơm hợp hay không...? "
Lý Đằng rời khỏi phòng nghỉ đi tới gần đạo diễn.
"Có thu phí, không có miễn phí, cậu muốn đổi thứ gì? Tôi sẽ thông báo cho nhân viên công tác đổi giúp." Đạo diễn trả lời.
"Có thu phí sao...? Vậy bỏ đi, có đồ tráng miệng miễn phí hay không?" Lý Đằng vừa hỏi vừa lục soát một vòng quanh phòng tra tấn, túi xách đạo cụ cũng không buông tha, thậm chí còn lục soát rương dụng cụ của Phùng Đại Hải!
"Không có." Đạo diễn trả lời Lý Đằng.
"Đoàn phim này cũng quá keo nha? Vừa muốn ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ, cô có thể kháng nghị lên cấp trên một chút? Làm thế nào thì khi đang quay phim cũng cung cấp một ít thức ăn?" Lý Đằng rất bất mãn, xoay người trở lại đã giơ hai tay phản đối đạo diễn.
Không cần phải nói, khi đó hắn đã giấu dao vào trong tay áo rồi.
Giơ hai tay trống, đây là để đánh lạc hướng đạo diễn, cho rằng hắn đi tìm đồ ăn, nào biết được hắn muốn trộm dao!
Lúc mọi người xem lại video, cũng cảm nhận được Lý Đằng diễn quá xuất sắc, khiến cho ai nhìn thấy cũng tưởng hắn là quỷ đói đi tìm đồ ăn, tìm kiếm đồ ăn miễn phí.
Về sau đạo diễn dẫn Lý Đằng trở về phòng nghỉ, lực chú ý của đạo diễn cũng là thấy Lý Đằng tìm đồ ăn, một màn Lý Đằng giấu dao, đứng ở góc nhìn của đạo diễn đúng là không thấy được. Nếu như nàng không có phát hiện, đương nhiên sẽ không ngăn cản, tất cả mọi chuyện sẽ không phải trách nhiệm của nàng.
"Bức màn đen! Mẹ nó đây đúng là bức màn đen! Thật là buồn nôn! Tôi chết quá oan ! Tôi không tin loại chuyện này có thể diễn ra! Tôi không tin loại chuyện này không có người quản!" Phùng Đại Hải bi phẫn gần chết, sau đó liếc nhìn Đỗ Khánh cùng Hoàng Tấn, hy vọng hai người bọn họ có thể lên tiếng ủng hộ.
"Ông đúng là kẻ ngu! Súng đã đặt lên ót hắn rồi, tôi bảo ông nhanh chóng giết hắn đi, lúc đó ông còn xem bóp cò súng là đánh rắm, nhiều lắm là thua màn diễn xuất này thôi. Rốt cuộc ông không nghe, càng muốn ra vẻ, lại cầm súng huơ loạn, đi uy hiếp Anna, kết quả cho hắn cơ hội giết ngược. Tôi hảo tâm khuyên thế mà ông không nghe, còn đánh tôi, đúng là tự mình tìm chết!" Hoàng Tấn lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đệch thằng ngu! Trong tay hắn có dao, cũng phải có thời gian cắt dây thừng...! Hơn nữa động tác còn không thể quá lớn! Nếu như không phải con mẹ mày phân tích cả buổi, hắn cũng không có đủ thời gian cắt đứt dây thừng! Hết thảy trách nhiệm là do đồng đội heo như mày, mẹ nó còn không biết xấu hổ nói tao!" Phùng Đại Hải nghe thấy Hoàng Tấn trào phúng, nhớ lại tình cảnh Hoàng Tấn lãi nhãi một hồi, không khỏi tức giận ngút trời.
"Trách tôi? Nếu như không phải lúc ấy ông nổi giận, còn cầm roi quất tôi, lại để cho lực chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi, hắn có thể dễ dàng cắt dây thừng sao? Ông chính là đầu heo, còn nói người khác là đồng đội heo, tôi bái phục da mặt của ông. Hơn nữa lúc ấy tôi phân tích cũng là giúp ông, thế mà ông còn mất kiên nhẫn, rõ ràng đánh tôi! Nếu ông không thua thì đúng là không có thiên lý." Hoàng Tấn tranh cãi với Phùng Đại Hải.
"Yên lặng!"
Đạo diễn lại lên tiếng, bằng không thì hai người này tranh cãi tới sáng.
Lần này diễn xuất đối kháng, đến cuối cùng, dường như đã trở thành cuộc đối kháng của hai vị đồng đội heo này.
"Đạo diễn, tôi muốn xem lại video, xem hắn cắt dây thừng thế nào." Phùng Đại Hải đã trút giận, đưa ra yêu cầu cuối cùng với đạo diễn, hiện tại hắn có thể rõ ràng.
Đạo diễn đồng ý thỉnh cầu của Phùng Đại Hải, lại để cho nhân viên công tác mở đoạn video chiếu lên.
Quả nhiên lúc Phùng Đại Hải tranh chấp với Hoàng Tấn, khi Hoàng Tấn mở miệng phân tích lưu loát, Phùng Đại Hải tức giận xông tới Hoàng Tấn khiến cho mọi người đều chú ý phía này, Lý Đằng bắt đầu lòn dao từ ống tay áo ra ngoài, hơn nữa cắt dây thừng từng chút một, tiếp đến là dây thừng sau lưng, dây thừng trên chân, dây thừng sau gáy.
Quá trình này cũng có người phát hiện.
Anna bị treo đối diện Lý Đằng có nhìn thấy.
Lý Đằng liếc mắt ra dấu cho Anna, Anna ngầm hiểu.
Bất quá khiến cho hai người bất ngờ chính là, sau khi Phùng Đại Hải bị Hoàng Tấn thuyết phục, lại không có dùng roi hay là que sắt tra tấn Lý Đằng, mà là trực tiếp rút súng từ tay quân cảnh, chuẩn bị bắn Lý Đằng!
Nếu diễn ra theo hướng này, kế hoạch Lý Đằng liền xong phim.
Dưới tình huống khẩn cấp, Anna không ngừng dùng từ ngữ chọc giận Phùng Đại Hải, rốt cục khiến cho Phùng Đại Hải nhịn không được mà đe doạ đánh đập Anna.
Kết quả, trúng gian kế của hai người.
Khi đó Hoàng Tấn từng hét khàn cả giọng nhắc nhở Phùng Đại Hải, chẳng qua là Phùng Đại Hải cho rằng Anna cùng Lý Đằng đều bị trói chặt, căn bản không có cơ hội lật kèo, cũng không xem lời nhắc của Hoàng Tấn vào đâu.
Hắn có rất nhiều cơ hội giết Lý Đằng, mặc kệ diễn xuất thắng hay thua, ít nhất cam đoan bản thân có thể sống tiếp, bắt được giải thưởng 100 điểm tích lũy cùng thù lao diễn xuất màn này, nhưng hắn lại vứt bỏ cơ hội này.
Khi hắn quay lại muốn giết Lý Đằng, Lý Đằng đã trước hắn một bước núp sau lưng, giơ tay chém ngay cổ họng hắn.
Đây cũng không phải là kế hoạch dự tính từ trước.
Đây là một màn đối kháng gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng Lý Đằng vẫn không chịu buông tha, hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm các loại cơ hội, trong quá trình này vừa khéo được Anna, cùng với Hoàng Tấn, thậm chí bản thân Phùng Đại Hải chủ động, hoặc là vô thức, hoặc là trời xui đất khiến phối hợp, cuối cùng hắn tận dụng được những lợi thế này, hoàn thành một màn giết ngược gần như không có khả năng lật kèo!
"Con mẹ mày câm miệng! Nghe mày nói thì phải đến khi nào? Lão tử muốn nghe hắn nói!" Phùng Đại Hải vừa nghe Hoàng Tấn xen vào liền nổi trận lôi đình.
"Ông mắng ai? Bắt tôi câm miệng là câm sao...? Ông tính là cái thá gì...? Đừng chỉ biết ra vẻ ta đây, nghe tôi nói một chút đạo lý. Rốt cuộc ông nói ai là đồng động heo, ông cũng không đi soi mặt vào nước tiểu mà xem, nhìn rõ ràng xem có phải chính ông mới là đồng đội heo não tàn hay không? "
"Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp qua người vừa ngu xuẩn vừa tự đại giống ông, quả thực khiến cho tôi mở rộng tầm mắt, cũng tự hại chết mình, ông còn có mặt mũi ở đây ba hoa, tôi thật sự bội phục ông rồi, ngu xuẩn coi như xong, da mặt còn dầy hơn, không phải ông bị Lý Đằng giết chết...! mà là ông chết vì quá ngu...! " Hoàng Tấn biết rõ đại thế của Phùng Đại Hải đã mất, cũng không thèm nể mặt hắn.
"Đệch mẹ mày! Rốt cuộc bây giờ lão tử đã hối hận, chính là lúc ấy không có giết quách mày đi! Tại sao lão tử phải nghĩ đến thắng trận này? Tại sao lão tử phải cần giải thưởng rắm chó kia! Vừa mới bắt đầu lão tử phải giết mày mới đúng! Con mẹ mày mới là đầu heo!" Phùng Đại Hải điên cuồng gầm thét.
"Yên lặng!"
Đạo diễn mở miệng.
Một gã vệ sĩ bước tới chỗ Phùng Đại Hải, Phùng Đại Hải vội vàng ra dấu, tỏ vẻ chính mình sẽ không gầm rú, lúc này vệ sĩ mới trở về cạnh đạo diễn.
"Cậu đoán dao của hắn lấy từ đâu ra?" Đỗ Khánh thấy Lý Đằng không có mở miệng giải thích, đành phải quay sang hỏi Hoàng Tấn.
"Vừa rồi đạo diễn có nói lúc bị bắt từng lục soát, lúc chúng ta ở toà soạn đúng là từng bị quân cảnh lục soát cơ thể một lượt, cho nên vào lúc đó hắn không thể mang theo dao giải phẫu. Nhưng mà, chớ quên, bởi vì lần đầu Anna tự bạo, kịch bản gián đoạn, chúng ta được nghỉ ngơi trị liệu, còn ở trong phòng nghỉ. "
"Lúc ấy đạo diễn bố trí chúng ta ngồi đợi, chờ Phùng Đại Hải được cứu sống mới diễn tiếp."
"Khi đó Lý Đằng cũng không có bị trói, hơn nữa hắn còn thừa cơ chạy ra khỏi phòng nghỉ. "
"Lúc ấy tôi còn lén lút quan sát hắn, sau khi hắn bước ra liền tiến vào phòng tra tấn, đi tìm đạo diễn nói gì đó, nếu như tôi đoán không sai, hẳn là ngay lúc này, hắn trộm dao giải phẫu từ trong rương hình cụ của Phùng Đại Hải, hơn nữa là trộm ngay trước mặt đạo diễn. " Hoàng Tấn nói ra suy đoán của mình.
"Cũng chỉ có lúc đó, những lúc khác không có cơ hội." Đỗ Khánh nhẹ gật đầu.
Trộm dao trước mặt đạo diễn, loại chuyện này ngoại trừ Lý Đằng ra thì không ai dám nghĩ tới, hơn nữa dám động thủ rồi thực hiện.
Hơn nữa không bị đạo diễn phát hiện!
Hoặc là......Đạo diễn đang bao che hắn?
"Lúc quay phim tạm ngưng, không phải tất cả mọi người đều đứng ở phòng nghỉ ư? Chạy đến phòng hành hình trộm dao giấu ở trên người, dưới tình huống có mặt đạo diễn! Loại chuyện này cũng không có ai nhìn thấy? Hắn ở đây làm ra cử động can thiệp nghiêm trọng vào kịch bản, chẳng lẽ điều này không trái với quy tắc quay phim? Đạo diễn cô dám nói không có bao che hắn? Tôi có thể phản đối sao?" Phùng Đại Hải nghe Hoàng Tấn nói như vậy, tâm tình liền kích động.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phản đối không có hiệu quả, hắn đi ra ngoài là tìm thức ăn, tôi không có phát hiện hắn trộm dao, sau khi nói chuyện với tôi, tôi lập tức dẫn hắn trở về phòng nghỉ." Đạo diễn đáp lời.
"Tôi yêu cầu công bố đoạn ghi hình lúc đó! Tôi nghĩ có lẽ đạo diễn cũng không được phép bao che diễn viên nào đó ?" Phùng Đại Hải tiếp tục phản đối.
Đạo diễn đi qua nói chuyện với nhân viên công tác, vì chứng minh sự trong sạch, đồng ý phát lại đoạn ghi hình giữa nàng và Lý Đằng rời khỏi phòng nghỉ và tiến vào phòng tra tấn.
Nhân viên công tác lấy video bỏ vào máy chiếu, sau đó phóng đại đoạn video kia lên màn che trên tường.
......
"Đạo diễn, tôi đói bụng, trường quay có cung cấp cơm hợp hay không...? "
Lý Đằng rời khỏi phòng nghỉ đi tới gần đạo diễn.
"Có thu phí, không có miễn phí, cậu muốn đổi thứ gì? Tôi sẽ thông báo cho nhân viên công tác đổi giúp." Đạo diễn trả lời.
"Có thu phí sao...? Vậy bỏ đi, có đồ tráng miệng miễn phí hay không?" Lý Đằng vừa hỏi vừa lục soát một vòng quanh phòng tra tấn, túi xách đạo cụ cũng không buông tha, thậm chí còn lục soát rương dụng cụ của Phùng Đại Hải!
"Không có." Đạo diễn trả lời Lý Đằng.
"Đoàn phim này cũng quá keo nha? Vừa muốn ngựa chạy, lại không cho ngựa ăn cỏ, cô có thể kháng nghị lên cấp trên một chút? Làm thế nào thì khi đang quay phim cũng cung cấp một ít thức ăn?" Lý Đằng rất bất mãn, xoay người trở lại đã giơ hai tay phản đối đạo diễn.
Không cần phải nói, khi đó hắn đã giấu dao vào trong tay áo rồi.
Giơ hai tay trống, đây là để đánh lạc hướng đạo diễn, cho rằng hắn đi tìm đồ ăn, nào biết được hắn muốn trộm dao!
Lúc mọi người xem lại video, cũng cảm nhận được Lý Đằng diễn quá xuất sắc, khiến cho ai nhìn thấy cũng tưởng hắn là quỷ đói đi tìm đồ ăn, tìm kiếm đồ ăn miễn phí.
Về sau đạo diễn dẫn Lý Đằng trở về phòng nghỉ, lực chú ý của đạo diễn cũng là thấy Lý Đằng tìm đồ ăn, một màn Lý Đằng giấu dao, đứng ở góc nhìn của đạo diễn đúng là không thấy được. Nếu như nàng không có phát hiện, đương nhiên sẽ không ngăn cản, tất cả mọi chuyện sẽ không phải trách nhiệm của nàng.
"Bức màn đen! Mẹ nó đây đúng là bức màn đen! Thật là buồn nôn! Tôi chết quá oan ! Tôi không tin loại chuyện này có thể diễn ra! Tôi không tin loại chuyện này không có người quản!" Phùng Đại Hải bi phẫn gần chết, sau đó liếc nhìn Đỗ Khánh cùng Hoàng Tấn, hy vọng hai người bọn họ có thể lên tiếng ủng hộ.
"Ông đúng là kẻ ngu! Súng đã đặt lên ót hắn rồi, tôi bảo ông nhanh chóng giết hắn đi, lúc đó ông còn xem bóp cò súng là đánh rắm, nhiều lắm là thua màn diễn xuất này thôi. Rốt cuộc ông không nghe, càng muốn ra vẻ, lại cầm súng huơ loạn, đi uy hiếp Anna, kết quả cho hắn cơ hội giết ngược. Tôi hảo tâm khuyên thế mà ông không nghe, còn đánh tôi, đúng là tự mình tìm chết!" Hoàng Tấn lộ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đệch thằng ngu! Trong tay hắn có dao, cũng phải có thời gian cắt dây thừng...! Hơn nữa động tác còn không thể quá lớn! Nếu như không phải con mẹ mày phân tích cả buổi, hắn cũng không có đủ thời gian cắt đứt dây thừng! Hết thảy trách nhiệm là do đồng đội heo như mày, mẹ nó còn không biết xấu hổ nói tao!" Phùng Đại Hải nghe thấy Hoàng Tấn trào phúng, nhớ lại tình cảnh Hoàng Tấn lãi nhãi một hồi, không khỏi tức giận ngút trời.
"Trách tôi? Nếu như không phải lúc ấy ông nổi giận, còn cầm roi quất tôi, lại để cho lực chú ý của mọi người đều tập trung vào tôi, hắn có thể dễ dàng cắt dây thừng sao? Ông chính là đầu heo, còn nói người khác là đồng đội heo, tôi bái phục da mặt của ông. Hơn nữa lúc ấy tôi phân tích cũng là giúp ông, thế mà ông còn mất kiên nhẫn, rõ ràng đánh tôi! Nếu ông không thua thì đúng là không có thiên lý." Hoàng Tấn tranh cãi với Phùng Đại Hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Yên lặng!"
Đạo diễn lại lên tiếng, bằng không thì hai người này tranh cãi tới sáng.
Lần này diễn xuất đối kháng, đến cuối cùng, dường như đã trở thành cuộc đối kháng của hai vị đồng đội heo này.
"Đạo diễn, tôi muốn xem lại video, xem hắn cắt dây thừng thế nào." Phùng Đại Hải đã trút giận, đưa ra yêu cầu cuối cùng với đạo diễn, hiện tại hắn có thể rõ ràng.
Đạo diễn đồng ý thỉnh cầu của Phùng Đại Hải, lại để cho nhân viên công tác mở đoạn video chiếu lên.
Quả nhiên lúc Phùng Đại Hải tranh chấp với Hoàng Tấn, khi Hoàng Tấn mở miệng phân tích lưu loát, Phùng Đại Hải tức giận xông tới Hoàng Tấn khiến cho mọi người đều chú ý phía này, Lý Đằng bắt đầu lòn dao từ ống tay áo ra ngoài, hơn nữa cắt dây thừng từng chút một, tiếp đến là dây thừng sau lưng, dây thừng trên chân, dây thừng sau gáy.
Quá trình này cũng có người phát hiện.
Anna bị treo đối diện Lý Đằng có nhìn thấy.
Lý Đằng liếc mắt ra dấu cho Anna, Anna ngầm hiểu.
Bất quá khiến cho hai người bất ngờ chính là, sau khi Phùng Đại Hải bị Hoàng Tấn thuyết phục, lại không có dùng roi hay là que sắt tra tấn Lý Đằng, mà là trực tiếp rút súng từ tay quân cảnh, chuẩn bị bắn Lý Đằng!
Nếu diễn ra theo hướng này, kế hoạch Lý Đằng liền xong phim.
Dưới tình huống khẩn cấp, Anna không ngừng dùng từ ngữ chọc giận Phùng Đại Hải, rốt cục khiến cho Phùng Đại Hải nhịn không được mà đe doạ đánh đập Anna.
Kết quả, trúng gian kế của hai người.
Khi đó Hoàng Tấn từng hét khàn cả giọng nhắc nhở Phùng Đại Hải, chẳng qua là Phùng Đại Hải cho rằng Anna cùng Lý Đằng đều bị trói chặt, căn bản không có cơ hội lật kèo, cũng không xem lời nhắc của Hoàng Tấn vào đâu.
Hắn có rất nhiều cơ hội giết Lý Đằng, mặc kệ diễn xuất thắng hay thua, ít nhất cam đoan bản thân có thể sống tiếp, bắt được giải thưởng 100 điểm tích lũy cùng thù lao diễn xuất màn này, nhưng hắn lại vứt bỏ cơ hội này.
Khi hắn quay lại muốn giết Lý Đằng, Lý Đằng đã trước hắn một bước núp sau lưng, giơ tay chém ngay cổ họng hắn.
Đây cũng không phải là kế hoạch dự tính từ trước.
Đây là một màn đối kháng gần như không có bất kỳ phần thắng nào, nhưng Lý Đằng vẫn không chịu buông tha, hắn vẫn luôn cố gắng tìm kiếm các loại cơ hội, trong quá trình này vừa khéo được Anna, cùng với Hoàng Tấn, thậm chí bản thân Phùng Đại Hải chủ động, hoặc là vô thức, hoặc là trời xui đất khiến phối hợp, cuối cùng hắn tận dụng được những lợi thế này, hoàn thành một màn giết ngược gần như không có khả năng lật kèo!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro