Chuyện Cũ
2024-08-07 23:35:45
Editor: Kingofbattle
"Hẳn là lấy từ trong hang đá? Chỗ sân thượng cách mặt đá chạy bộ có một bảo rương, có phải bên trong bảo rương kia hay không?" Quách Hạo Bằng mở miệng hỏi Lý Đằng.
"Đúng vậy." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Người anh em đúng là một cao thủ...! " Quách Hạo Bằng nhìn thanh đao kia, vẻ mặt trần đầy hâm mộ.
Hai ngày trước Quách Hạo Bằng mới chạm tới phạm vi nửa mét, mỗi lúc một khó khăn, cảm giác cần hai, ba ngày mới có thể tiến lên một cm, càng gần thì càng khó, hắn đoán chừng không bỏ ra một hai năm huấn luyện trong hang đá kia, thì không có khả năng chạm vào bảo rương.
Rất nhiều chuyện, không chỉ cần chăm chỉ, còn phải xem thiên phú.
"Anh có thể tiến vào hang đá, cũng đã rất lợi hại." Lý Đằng cũng khen Quách Hạo Bằng.
Vị quân nhân này dưới tình huống không có đồng hồ trợ giúp, làm gỏi 3 con hùng tê tiến vào động, tố chất cơ thể cũng xem như không tệ.
"Hang đá? Có phải ba con hùng tê canh giữ cái điểm dịch chuyển hay không? Ba con quái vật kia rất khó chơi, tôi bị húc bay rất nhiều lần, chỉ có thể bỏ cuộc." Cao Phi nói xen vào.
"Đúng vậy." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
Elsa nhìn thấy Cao Phi thở dài, đáng tiếc bình thường nàng không có móc nối quan hệ tốt với Lý Đằng, thời khắc mấu chốt Lý Đằng lựa chọn cô gái thỏ con mà không chọn nàng, nói cách khác, đi theo Lý Đằng nàng có thể chiến thắng.
Hiện tại xem ra, cặp quân nhân và cặp Lý Đằng, bọn họ nhất định không đuổi kịp, chỉ có thể dựa vào Hoàng Tấn cùng La Bích Kiều xếp chót.
Nếu như nhóm Elsa áp chót mà nói, rất có thể Elsa sẽ là người duy nhất bị đào thải, bởi vì chỉ số thời gian nàng kiếm được không cao hơn Cao Phi.
Kỳ thật Elsa quá lo lắng.
Hiện tại La Bích Kiều cùng Hoàng Tấn còn chưa tới nhà nhỏ săn bắn, mỗi ngày La Bích Kiều đều đe doạ Hoàng Tấn, bắt Hoàng Tấn chạy bộ kiếm điểm đổi cơm, sau đó nàng ăn hơn phân nửa, chỉ cho Hoàng Tấn ăn một nửa.
Nếu như không phải dựa vào Hoàng Tấn chạy bộ kiếm điểm, thì nàng chẳng muốn cho Hoàng Tấn ăn chút gì.
Không phải nàng chưa từng cân nhắc cuộc thi giữa bốn nhóm.
Thế nhưng đúng là nàng chạy không nổi, cũng không muốn chạy.
Mỗi ngày cũng chỉ chèn ép Hoàng Tấn.
Sau đó còn xua đuổi Hoàng Tấn ra ngoài, bắt Hoàng Tấn đi ra ngoài thám hiểm.
Hoàng Tấn cũng không ngốc, hắn biết rõ nhóm bọn họ sẽ xếp chót, cho nên, hắn chỉ cần cam đoan chỉ số thời gian của mình nhiều hơn La Bích Kiều, hắn liền an toàn.
Trong tự nhiên, quy luật khôn sống ngu chết cũng không cần mạnh hơn đối thủ, chỉ cần mạnh hơn đồng bạn là được rồi.
Hổ đuổi sau lưng, chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn là được.
Cho nên, mỗi lần La Bích Kiều đuổi hắn ra ngoài, hắn đều cố ý khiến bản thân bị thương, căn bản sẽ không cố gắng đi săn giết chuột khổng lồ, hai người cứ mơ mơ hồ hồ cho đến hiện tại.
Bọn hắn không xếp chót, vậy thì ai xếp cuối?
Mọi người nói chuyện, vết thương trên người cũng lành hẳn.
Lý Đằng dùng đao chém đứt xúc tu trên người bọn họ, giải cứu từng người xuống.
Duy chỉ có Hoàng Tấn là không cứu.
"Lý Đằng......Đằng ca, xin thương xót, hãy cho em xuống với!" Hoàng Tấn cầu xin Lý Đằng.
Lý Đằng làm bộ không nghe thấy.
"Khà khà! Lúc này mới biết gọi Đằng ca ? cậu đúng là có chí khí!" Cao Phi giễu cợt Hoàng Tấn vài câu.
"Kêu cái gì mà kêu? Nghe được tiếng của cậu là nổi máu điên!" La Bích Kiều đi tới, đập cho Hoàng Tấn một cái quạt như ý. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc mình khen Lý Đằng, rõ ràng Hoàng Tấn đâm chọt nàng!
Đây là muốn tạo phản ư?
Hoàng Tấn bị xúc tu trói chặt nên không chạy được, chỉ có thể miễn cưỡng bị trúng một chưởng.
La Bích Kiều vẫn chưa hết giận, tiếp tục đập từng chưởng vào người Hoàng Tấn.
Hoàng Tấn liên tục kêu thảm, tiếng hét rung trời, người khác đều được cứu, tại sao hắn lại bị chịu hình?
Đây là báo ứng khi ôm nhầm bắp đùi?
Vấn đề là, hiện tại cho dù hắn muốn ôm đùi Lý Đằng, Lý Đằng cũng không cho hắn ôm...!
Hơn nữa bên trên bắp đùi Lý Đằng cũng đã kín chỗ, không còn chỗ nào để ôm.
Mọi người đi tới gần cửa hang, bên ngoài là một quả cầu sương mù khổng lồ, có thể dịch chuyển trở về phòng của bọn hắn.
"Tốt nhất là hiện tại mọi người đừng trở về, chỗ căn nhà lớn có rất nhiều hùng tê, dùng thực lực hiện tại của các người, trở về chính là muốn chết." Lý Đằng nói với mọi người.
"Đúng vậy, bây giờ không thể trở về, cứ chờ tới lúc 0 giờ, sẽ tự động dịch chuyển về." Cao Phi nhẹ gật đầu.
"Liễu Nhân, chúng ta có thể trở về rồi." Lý Đằng nói với Liễu Nhân.
"Cậu bỏ chúng tôi lại đây sao...? Lỡ như......lỡ như lại có quái vật bạch tuộc thì làm sao bây giờ? " Elsa lộ vẻ lo lắng.
"Hẳn là không đâu, cứ cách 2 tiếng đồng hồ, tôi sẽ vào đây xem xét tình huống, nếu như lại xuất hiện quái bạch tuộc, tôi sẽ giải quyết giúp các người." Lý Đằng trả lời Elsa.
"Rất cảm ơn cậu." Mọi người nhao nhao biểu thị cảm ơn Lý Đằng.
"Đúng rồi, các người chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay." Lý Đằng thao tác vài nút trên đồng hồ, một đoàn sương trắng đột nhiên từ hư không bao trùm lấy cơ thể hắn, sau một khắc liền biến mất.
"Đây là dịch chuyển ư?" Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Không phải là Lý Đằng ở chung kịch bản với bọn họ sao...!
Lý Đằng vừa trở lại, lền đi tới giữa hang bạch tuột, giơ tay làm động tác trưng bày trên mặt đất, sau một khắc một cái bàn đã xuất hiện trên đất.
Sau đó trên mặt bàn bày đủ loại thức ăn thơm ngon.
"Có lẽ mấy món này đủ cho các người ăn, tốt rồi, tôi còn có chuyện, qua một, hai giờ sẽ tới đây kiểm tra, chắc có lẽ là không có quái bạch tuột xuất hiện." Lý Đằng nói vài câu với mọi người, liền dẫn Liễu Nhân nhảy vào quả cầu sương mù.
Bởi vì lúc chiến đấu không diễn ra ở trong nhà lớn, cho nên lúc này trong nhà cũng chẳng bị tổn hại quá nhiều, chỉ là vách tường bị húc lũng vào lỗ mà thôi.
Lý Đằng vừa trở lại nhà lớn, trực tiếp bước xuống cửa tầng hầm.
Hắn đổ được một cái chìa khóa, đang muốn thử xem có thể mở cửa tầng hầm hay không.
"Dừng lại. " Liễu Nhân hô gọi Lý Đằng.
"Có việc gì?" Lý Đằng nhìn về phía Liễu Nhân.
"Đã rất lâu anh không có nói chuyện với em." Liễu Nhân có chút ủy khuất nói với Lý Đằng.
Mặc dù Lý Đằng cũng không có nghĩa vụ trò chuyện với nàng, thế nhưng Liễu Nhân vẫn cảm thấy tủi thân.
Dù sao lúc vừa tiến vào, hắn vẫn luôn giống như anh trai chăm sóc nàng, về sau đột nhiên hắn lại bỏ mặc nàng.
"Ồ......anh có chút bận rộn, anh thấy em cũng có việc để làm, cho nên cũng không chủ động nói chuyện với em." Lý Đằng ngồi xuống ghế sôpha.
Hiện tại thời gian cũng không gấp, hắn đã vượt xa mấy nhóm khác, cho dù thế nào thì mấy nhóm khác cũng không thể vượt qua nhóm của hắn và Liễu Nhân.
Chỉ số thời gian trong tay hắn, lúc nào cũng có thể kết thúc 30 ngày đếm ngược kia.
Khi nào vượt ngục, khi nào chấm dứt kịch bản này, kỳ thật quyền chủ động đã trong tay hắn.
Tốn chút thời gian tâm sự cùng Liễu Nhân cũng không có gì.
"Không có gì, em chỉ nhớ lại một chuyện cũ." Liễu Nhân mở miệng nói.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
"Hẳn là lấy từ trong hang đá? Chỗ sân thượng cách mặt đá chạy bộ có một bảo rương, có phải bên trong bảo rương kia hay không?" Quách Hạo Bằng mở miệng hỏi Lý Đằng.
"Đúng vậy." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
"Người anh em đúng là một cao thủ...! " Quách Hạo Bằng nhìn thanh đao kia, vẻ mặt trần đầy hâm mộ.
Hai ngày trước Quách Hạo Bằng mới chạm tới phạm vi nửa mét, mỗi lúc một khó khăn, cảm giác cần hai, ba ngày mới có thể tiến lên một cm, càng gần thì càng khó, hắn đoán chừng không bỏ ra một hai năm huấn luyện trong hang đá kia, thì không có khả năng chạm vào bảo rương.
Rất nhiều chuyện, không chỉ cần chăm chỉ, còn phải xem thiên phú.
"Anh có thể tiến vào hang đá, cũng đã rất lợi hại." Lý Đằng cũng khen Quách Hạo Bằng.
Vị quân nhân này dưới tình huống không có đồng hồ trợ giúp, làm gỏi 3 con hùng tê tiến vào động, tố chất cơ thể cũng xem như không tệ.
"Hang đá? Có phải ba con hùng tê canh giữ cái điểm dịch chuyển hay không? Ba con quái vật kia rất khó chơi, tôi bị húc bay rất nhiều lần, chỉ có thể bỏ cuộc." Cao Phi nói xen vào.
"Đúng vậy." Lý Đằng nhẹ gật đầu.
Elsa nhìn thấy Cao Phi thở dài, đáng tiếc bình thường nàng không có móc nối quan hệ tốt với Lý Đằng, thời khắc mấu chốt Lý Đằng lựa chọn cô gái thỏ con mà không chọn nàng, nói cách khác, đi theo Lý Đằng nàng có thể chiến thắng.
Hiện tại xem ra, cặp quân nhân và cặp Lý Đằng, bọn họ nhất định không đuổi kịp, chỉ có thể dựa vào Hoàng Tấn cùng La Bích Kiều xếp chót.
Nếu như nhóm Elsa áp chót mà nói, rất có thể Elsa sẽ là người duy nhất bị đào thải, bởi vì chỉ số thời gian nàng kiếm được không cao hơn Cao Phi.
Kỳ thật Elsa quá lo lắng.
Hiện tại La Bích Kiều cùng Hoàng Tấn còn chưa tới nhà nhỏ săn bắn, mỗi ngày La Bích Kiều đều đe doạ Hoàng Tấn, bắt Hoàng Tấn chạy bộ kiếm điểm đổi cơm, sau đó nàng ăn hơn phân nửa, chỉ cho Hoàng Tấn ăn một nửa.
Nếu như không phải dựa vào Hoàng Tấn chạy bộ kiếm điểm, thì nàng chẳng muốn cho Hoàng Tấn ăn chút gì.
Không phải nàng chưa từng cân nhắc cuộc thi giữa bốn nhóm.
Thế nhưng đúng là nàng chạy không nổi, cũng không muốn chạy.
Mỗi ngày cũng chỉ chèn ép Hoàng Tấn.
Sau đó còn xua đuổi Hoàng Tấn ra ngoài, bắt Hoàng Tấn đi ra ngoài thám hiểm.
Hoàng Tấn cũng không ngốc, hắn biết rõ nhóm bọn họ sẽ xếp chót, cho nên, hắn chỉ cần cam đoan chỉ số thời gian của mình nhiều hơn La Bích Kiều, hắn liền an toàn.
Trong tự nhiên, quy luật khôn sống ngu chết cũng không cần mạnh hơn đối thủ, chỉ cần mạnh hơn đồng bạn là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hổ đuổi sau lưng, chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn là được.
Cho nên, mỗi lần La Bích Kiều đuổi hắn ra ngoài, hắn đều cố ý khiến bản thân bị thương, căn bản sẽ không cố gắng đi săn giết chuột khổng lồ, hai người cứ mơ mơ hồ hồ cho đến hiện tại.
Bọn hắn không xếp chót, vậy thì ai xếp cuối?
Mọi người nói chuyện, vết thương trên người cũng lành hẳn.
Lý Đằng dùng đao chém đứt xúc tu trên người bọn họ, giải cứu từng người xuống.
Duy chỉ có Hoàng Tấn là không cứu.
"Lý Đằng......Đằng ca, xin thương xót, hãy cho em xuống với!" Hoàng Tấn cầu xin Lý Đằng.
Lý Đằng làm bộ không nghe thấy.
"Khà khà! Lúc này mới biết gọi Đằng ca ? cậu đúng là có chí khí!" Cao Phi giễu cợt Hoàng Tấn vài câu.
"Kêu cái gì mà kêu? Nghe được tiếng của cậu là nổi máu điên!" La Bích Kiều đi tới, đập cho Hoàng Tấn một cái quạt như ý. Nàng đột nhiên nhớ tới lúc mình khen Lý Đằng, rõ ràng Hoàng Tấn đâm chọt nàng!
Đây là muốn tạo phản ư?
Hoàng Tấn bị xúc tu trói chặt nên không chạy được, chỉ có thể miễn cưỡng bị trúng một chưởng.
La Bích Kiều vẫn chưa hết giận, tiếp tục đập từng chưởng vào người Hoàng Tấn.
Hoàng Tấn liên tục kêu thảm, tiếng hét rung trời, người khác đều được cứu, tại sao hắn lại bị chịu hình?
Đây là báo ứng khi ôm nhầm bắp đùi?
Vấn đề là, hiện tại cho dù hắn muốn ôm đùi Lý Đằng, Lý Đằng cũng không cho hắn ôm...!
Hơn nữa bên trên bắp đùi Lý Đằng cũng đã kín chỗ, không còn chỗ nào để ôm.
Mọi người đi tới gần cửa hang, bên ngoài là một quả cầu sương mù khổng lồ, có thể dịch chuyển trở về phòng của bọn hắn.
"Tốt nhất là hiện tại mọi người đừng trở về, chỗ căn nhà lớn có rất nhiều hùng tê, dùng thực lực hiện tại của các người, trở về chính là muốn chết." Lý Đằng nói với mọi người.
"Đúng vậy, bây giờ không thể trở về, cứ chờ tới lúc 0 giờ, sẽ tự động dịch chuyển về." Cao Phi nhẹ gật đầu.
"Liễu Nhân, chúng ta có thể trở về rồi." Lý Đằng nói với Liễu Nhân.
"Cậu bỏ chúng tôi lại đây sao...? Lỡ như......lỡ như lại có quái vật bạch tuộc thì làm sao bây giờ? " Elsa lộ vẻ lo lắng.
"Hẳn là không đâu, cứ cách 2 tiếng đồng hồ, tôi sẽ vào đây xem xét tình huống, nếu như lại xuất hiện quái bạch tuộc, tôi sẽ giải quyết giúp các người." Lý Đằng trả lời Elsa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rất cảm ơn cậu." Mọi người nhao nhao biểu thị cảm ơn Lý Đằng.
"Đúng rồi, các người chờ một chút, tôi sẽ trở lại ngay." Lý Đằng thao tác vài nút trên đồng hồ, một đoàn sương trắng đột nhiên từ hư không bao trùm lấy cơ thể hắn, sau một khắc liền biến mất.
"Đây là dịch chuyển ư?" Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Không phải là Lý Đằng ở chung kịch bản với bọn họ sao...!
Lý Đằng vừa trở lại, lền đi tới giữa hang bạch tuột, giơ tay làm động tác trưng bày trên mặt đất, sau một khắc một cái bàn đã xuất hiện trên đất.
Sau đó trên mặt bàn bày đủ loại thức ăn thơm ngon.
"Có lẽ mấy món này đủ cho các người ăn, tốt rồi, tôi còn có chuyện, qua một, hai giờ sẽ tới đây kiểm tra, chắc có lẽ là không có quái bạch tuột xuất hiện." Lý Đằng nói vài câu với mọi người, liền dẫn Liễu Nhân nhảy vào quả cầu sương mù.
Bởi vì lúc chiến đấu không diễn ra ở trong nhà lớn, cho nên lúc này trong nhà cũng chẳng bị tổn hại quá nhiều, chỉ là vách tường bị húc lũng vào lỗ mà thôi.
Lý Đằng vừa trở lại nhà lớn, trực tiếp bước xuống cửa tầng hầm.
Hắn đổ được một cái chìa khóa, đang muốn thử xem có thể mở cửa tầng hầm hay không.
"Dừng lại. " Liễu Nhân hô gọi Lý Đằng.
"Có việc gì?" Lý Đằng nhìn về phía Liễu Nhân.
"Đã rất lâu anh không có nói chuyện với em." Liễu Nhân có chút ủy khuất nói với Lý Đằng.
Mặc dù Lý Đằng cũng không có nghĩa vụ trò chuyện với nàng, thế nhưng Liễu Nhân vẫn cảm thấy tủi thân.
Dù sao lúc vừa tiến vào, hắn vẫn luôn giống như anh trai chăm sóc nàng, về sau đột nhiên hắn lại bỏ mặc nàng.
"Ồ......anh có chút bận rộn, anh thấy em cũng có việc để làm, cho nên cũng không chủ động nói chuyện với em." Lý Đằng ngồi xuống ghế sôpha.
Hiện tại thời gian cũng không gấp, hắn đã vượt xa mấy nhóm khác, cho dù thế nào thì mấy nhóm khác cũng không thể vượt qua nhóm của hắn và Liễu Nhân.
Chỉ số thời gian trong tay hắn, lúc nào cũng có thể kết thúc 30 ngày đếm ngược kia.
Khi nào vượt ngục, khi nào chấm dứt kịch bản này, kỳ thật quyền chủ động đã trong tay hắn.
Tốn chút thời gian tâm sự cùng Liễu Nhân cũng không có gì.
"Không có gì, em chỉ nhớ lại một chuyện cũ." Liễu Nhân mở miệng nói.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro