Lại Đến
2024-08-07 23:35:45
Editor: Kingofbattle
Lý Đằng vẫn mặc kệ tử thần, tiếp tục giằng co với cửa ải tiếp theo.
Không biết đã qua bao nhiêu năm.
Lý Đằng tóc trắng bạc phơ.
Cơ bắp lực lưỡng tựa hồ cũng bắt đầu tan chảy.
Khi hắn hoàn thành cửa ải thứ 255, đẩy cánh cửa sắt tiếp theo ra, lại không có gì hết.
Nơi đây chỉ có một căn phòng trống.
Căn phòng trống này ước chừng 200 mét vuông.
Tử thần đứng ở giữa phòng xoay lưng về phía hắn.
Ở cuối căn phòng, không có cánh cửa nào hết, bên tường chỉ có một cái bảo rương lấp lánh.
Ngay khi Lý Đằng đẩy cửa tiến vào, tử thần cúi đầu chậm rãi xoay người lại.
Hắn cỡi mũ trùm đầu, cởi bỏ áo choàng trên người, cũng thò tay xé rách da mặt.
Lộ ra gương mặt thật của hắn.
Chính là đạo diễn Lưu Thích Nguyên.
"Từ khi kịch bản này được viết ra, cậu chính là đầu tiên nhìn thấy mặt của tôi." Lưu Thích Nguyên thở dài.
"Đạo diễn cũng có thể tiến vào kịch bản?" Lý Đằng đối mặt với đạo diễn, cũng không có lỗ mãng.
Liền giống như player(người chơi) gặp GM trong game, dám xông lên gây chuyện là ngại mình sống quá lâu.
( GM: Game Master là người quản lý và điều hành trò chơi trực tuyến hoặc, đóng vai trò giữ vai trò trung gian giữa người chơi và nhà phát triển trò chơi, giải quyết vấn đề và giải đáp thắc mắc của người chơi.)
"Tôi không có tiến vào kịch bản, đây chỉ là một cái hình chiếu của tôi trong kịch bản, có thể xem là một bản copy, là một đoạn chương trình AI, thế nhưng, chương trinh AI này sở hữu toàn bộ trí nhớ cùng trí tuệ của tôi." Lưu Thích Nguyên giải thích cho Lý Đằng.
"Tôi tới được đây, có phải là được ban thưởng thêm hay không? " Lý Đằng dùng ánh mắt sáng ngời mà liếc nhìn bảo rương sau lưng Lưu Thích Nguyên, bảo rương này còn sáng lấp lánh hơn mấy cái trước đó.
"Đánh bại tôi, bảo rương phía sau sẽ thuộc về cậu." Lưu Thích Nguyên trả lời Lý Đằng.
"Rầm rầm rầm phanh! "
Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời, trong tay Lý Đằng đã có thêm một khẩu súng ngắn, liên tục bốn phát, một viên nhắm ngay trán Lưu Thích Nguyên, một viên bắn trúng tim, một viên bắn trúng cổ họng, còn có một viên nhắm ngay rốn.
"Không thể dùng súng, hơn nữa tôi còn chưa nói bắt đầu. " Lưu Thích Nguyên chật vật lui về sau vài bước, đứng yên nói quy tắc cho Lý Đằng.
Thiết lập trong kịch bản, là Lưu Thích Nguyên bị súng bắn, sau đó thò tay gọi ra bức tường không khí, rất hổ báo đỡ toàn bộ viên đạn, cầm đạn vứt qua một bên, sau đó lại giảng giải quy tắc cho người mới.
Không ngờ tới động tác Lý Đằng quá là nhanh, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng.
"Được rồi. " Lý Đằng thu hồi súng ngắn.
"Cậu không thể mang theo bất cứ trang bị nào, tôi miễn nhiễm với công kích từ xa, chỉ có thể dùng quyền cước đánh bại tôi, mới có thể đạt được ban thưởng cuối cùng." Lưu Thích Nguyên giảng giải quy tắc.
"Dễ nói." Lý Đằng thủ thế xông tới chỗ Lưu Thích Nguyên.
Hai người giằng co chưa tới 5 giây, Lý Đằng đã bị Lưu Thích Nguyên đá bay đi ra ngoài.
Lý Đằng nhảy bật dậy, lại xông tới Lưu Thích Nguyên.
Sau đó, lại bị Lưu Thích Nguyên đấm một phát rơi rụng.
Lý Đằng lại đứng, xông tới.
Bị Lưu Thích kẹp chặt cổ tay, răng rắc một tiếng, phế bỏ một cánh tay.
Lý Đằng giơ cánh tay còn lại đánh tới.
Lưu Thích Nguyên đấm một cú ngay ngực, xương sườn đứt đoạn, rốt cuộc không bò dậy nổi.
"Tôi đã sớm nói với cậu, ở chỗ này làm gì, có ý nghĩa gì?"
"Có lẽ cậu đã rèn luyện năng lực bắn súng đến cực hạn, thế nhưng năng lực vật lộn tự do của cậu, gần như không có, dưới tình huống không có súng ống, dám vật lộn với tôi, chỉ có kết cục bị ngược đãi."
"Nhân loại là có cực hạn, dù huấn luyện thế nào, cũng không có khả năng trở thành người toàn năng."
"Trở về đi, kết thúc rồi." Bản sao Lưu Thích Nguyên khuyên bảo Lý Đằng vài câu.
"Lại đến." Lý Đằng chỉ rặn hai chữ.
"Được rồi." Lưu Thích Nguyên giơ tay búng ra một đoàn sương trắng, bao bọc Lý Đằng, trong nháy mắt chữa khỏi vết thương trên người hắn.
Vừa đứng dậy, Lý Đằng lập tức đánh một quyền vào mặt Lưu Thích Nguyên.
Bị Lưu Thích Nguyên giơ tay cản, sau đó Lưu Thích Nguyên đá một phát trúng bụng, trực tiếp bị đạp bay.
Lý Đằng lại đứng dậy, xông tới Lưu Thích Nguyên.
Nửa phút sau, Lý Đằng mái tóc bạc phơ nằm ngửa trên đất, không bò dậy nổi.
"Vô dụng thôi, hiện tại cậu đã qua giai đoạn mạnh nhất, cơ thể già rồi, thân thể tố chất của cậu, năng lực phản ứng đều không theo kịp, cậu cũng không thể thông qua huấn luyện gia tăng tố chất cơ thể."
"Bỏ cuộc đi, về sau còn có kịch bản tốt hơn chờ cậu, không cần phải một mực xoắn xuýt trong kịch bản này." Lưu Thích Nguyên lại khuyên bảo Lý Đằng.
"Tiếp tục." Lý Đằng chỉ nói 2 chữ.
"Được rồi." Lưu Thích Nguyên lại chữa trị cho Lý Đằng.
"Trước tiên anh dạy tôi đánh đã." Lần này Lý Đằng không có đánh lén Lưu Thích Nguyên.
"Tốt. " Lưu Thích Nguyên di chuyển bước chân, bắt đầu huấn luyện Lý Đằng bằng mấy tư thế cơ bản nhất.
Nửa năm sau, về vật lộn tự do, Lưu Thích Nguyên đã không còn gì để dạy Lý Đằng.
Huấn luyện chấm dứt, Lý Đằng lại khiêu chiến Lưu Thích Nguyên.
Thời gian hai người giằng co tăng dần.
Sau đó là sáu phút, bảy phút, tám phút......
Càng lâu......
Thời gian dài nhất, đạt đến một giờ.
Trước đó, hai bên bất phân thắng bại.
Cuối cùng thể lực Lý Đằng kém hơn nên thua trận.
......
Không biết lại qua bao nhiêu năm.
Thời gian Lý Đằng kiên trì không có kéo dài thêm, ngược lại dần dần giảm xuống.
Hắn càng ngày càng già, tình huống cơ thể càng ngày càng kém.
Bản sao Lưu Thích Nguyên không bị già, thực lực sẽ không thay đổi.
Hai người đối lập, dẫn đến thời gian Lý Đằng chịu đựng càng ngắn.
......
"Buông tha đi, chẳng lẽ cậu nhìn không ra, bộ dạng mình như vậy, căn bản không thể nào đánh bại tôi."
"Cậu đã già, không thể thông qua huấn luyện thực chiến mà gia tăng sức mạnh."
"Cậu đã rất giỏi rồi."
"Ở trước cậu, ít nhất có hơn 500 người tiến vào kịch bản này."
"Không có ai trong số họ tiến tới một bước này. "
"Có thể bỏ cuộc được rồi. " Lưu Thích Nguyên lại khuyên Lý Đằng.
"Lại đến." Lý Đằng bò dậy nói.
......
Lại trôi qua một năm.
Đấu vật lần này, Lý Đằng đấm trúng vào ngực Lưu Thích Nguyên.
Lưu Thích Nguyên ngã xuống đất, bị thương không nặng, đang chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên bị té ngã.
Lý Đằng lập tức xông tới cho một gối, đánh cho Lưu Thích Nguyên ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên người hắn, từng đấm một điên cuồng đánh vào mặt Lưu Thích Nguyên.
"Được rồi! Tôi thua! " Rốt cục Lưu Thích Nguyên nhận thua.
"Anh nhường tôi sao?" Sau khi Lý Đằng đứng lên, cũng không có vui sướng thắng lợi.
Biểu hiện vừa rồi của Lưu Thích Nguyên, hiển nhiên không phải thực lực chân thật của hắn.
"Không phải, kịch bản này của chúng ta tiêu hao quá nhiều tài nguyên của thành phố điện ảnh, bị thành phố điện ảnh cưỡng ép kết thúc, sau nửa phút thế giới kịch bản sẽ sụp đổ! Cậu mau chóng rời khỏi! Bằng không thì sẽ không thể nào ra được!" Lưu Thích Nguyên thúc giục Lý Đằng mau rời khỏi.
Quả nhiên, Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời, kiến trúc gần hai người cũng lắc lư.
Lý Đằng nhảy vọt tới chỗ bảo rương, giơ tay mở nắp hòm.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Lý Đằng vẫn mặc kệ tử thần, tiếp tục giằng co với cửa ải tiếp theo.
Không biết đã qua bao nhiêu năm.
Lý Đằng tóc trắng bạc phơ.
Cơ bắp lực lưỡng tựa hồ cũng bắt đầu tan chảy.
Khi hắn hoàn thành cửa ải thứ 255, đẩy cánh cửa sắt tiếp theo ra, lại không có gì hết.
Nơi đây chỉ có một căn phòng trống.
Căn phòng trống này ước chừng 200 mét vuông.
Tử thần đứng ở giữa phòng xoay lưng về phía hắn.
Ở cuối căn phòng, không có cánh cửa nào hết, bên tường chỉ có một cái bảo rương lấp lánh.
Ngay khi Lý Đằng đẩy cửa tiến vào, tử thần cúi đầu chậm rãi xoay người lại.
Hắn cỡi mũ trùm đầu, cởi bỏ áo choàng trên người, cũng thò tay xé rách da mặt.
Lộ ra gương mặt thật của hắn.
Chính là đạo diễn Lưu Thích Nguyên.
"Từ khi kịch bản này được viết ra, cậu chính là đầu tiên nhìn thấy mặt của tôi." Lưu Thích Nguyên thở dài.
"Đạo diễn cũng có thể tiến vào kịch bản?" Lý Đằng đối mặt với đạo diễn, cũng không có lỗ mãng.
Liền giống như player(người chơi) gặp GM trong game, dám xông lên gây chuyện là ngại mình sống quá lâu.
( GM: Game Master là người quản lý và điều hành trò chơi trực tuyến hoặc, đóng vai trò giữ vai trò trung gian giữa người chơi và nhà phát triển trò chơi, giải quyết vấn đề và giải đáp thắc mắc của người chơi.)
"Tôi không có tiến vào kịch bản, đây chỉ là một cái hình chiếu của tôi trong kịch bản, có thể xem là một bản copy, là một đoạn chương trình AI, thế nhưng, chương trinh AI này sở hữu toàn bộ trí nhớ cùng trí tuệ của tôi." Lưu Thích Nguyên giải thích cho Lý Đằng.
"Tôi tới được đây, có phải là được ban thưởng thêm hay không? " Lý Đằng dùng ánh mắt sáng ngời mà liếc nhìn bảo rương sau lưng Lưu Thích Nguyên, bảo rương này còn sáng lấp lánh hơn mấy cái trước đó.
"Đánh bại tôi, bảo rương phía sau sẽ thuộc về cậu." Lưu Thích Nguyên trả lời Lý Đằng.
"Rầm rầm rầm phanh! "
Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời, trong tay Lý Đằng đã có thêm một khẩu súng ngắn, liên tục bốn phát, một viên nhắm ngay trán Lưu Thích Nguyên, một viên bắn trúng tim, một viên bắn trúng cổ họng, còn có một viên nhắm ngay rốn.
"Không thể dùng súng, hơn nữa tôi còn chưa nói bắt đầu. " Lưu Thích Nguyên chật vật lui về sau vài bước, đứng yên nói quy tắc cho Lý Đằng.
Thiết lập trong kịch bản, là Lưu Thích Nguyên bị súng bắn, sau đó thò tay gọi ra bức tường không khí, rất hổ báo đỡ toàn bộ viên đạn, cầm đạn vứt qua một bên, sau đó lại giảng giải quy tắc cho người mới.
Không ngờ tới động tác Lý Đằng quá là nhanh, căn bản không cho hắn thời gian phản ứng.
"Được rồi. " Lý Đằng thu hồi súng ngắn.
"Cậu không thể mang theo bất cứ trang bị nào, tôi miễn nhiễm với công kích từ xa, chỉ có thể dùng quyền cước đánh bại tôi, mới có thể đạt được ban thưởng cuối cùng." Lưu Thích Nguyên giảng giải quy tắc.
"Dễ nói." Lý Đằng thủ thế xông tới chỗ Lưu Thích Nguyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người giằng co chưa tới 5 giây, Lý Đằng đã bị Lưu Thích Nguyên đá bay đi ra ngoài.
Lý Đằng nhảy bật dậy, lại xông tới Lưu Thích Nguyên.
Sau đó, lại bị Lưu Thích Nguyên đấm một phát rơi rụng.
Lý Đằng lại đứng, xông tới.
Bị Lưu Thích kẹp chặt cổ tay, răng rắc một tiếng, phế bỏ một cánh tay.
Lý Đằng giơ cánh tay còn lại đánh tới.
Lưu Thích Nguyên đấm một cú ngay ngực, xương sườn đứt đoạn, rốt cuộc không bò dậy nổi.
"Tôi đã sớm nói với cậu, ở chỗ này làm gì, có ý nghĩa gì?"
"Có lẽ cậu đã rèn luyện năng lực bắn súng đến cực hạn, thế nhưng năng lực vật lộn tự do của cậu, gần như không có, dưới tình huống không có súng ống, dám vật lộn với tôi, chỉ có kết cục bị ngược đãi."
"Nhân loại là có cực hạn, dù huấn luyện thế nào, cũng không có khả năng trở thành người toàn năng."
"Trở về đi, kết thúc rồi." Bản sao Lưu Thích Nguyên khuyên bảo Lý Đằng vài câu.
"Lại đến." Lý Đằng chỉ rặn hai chữ.
"Được rồi." Lưu Thích Nguyên giơ tay búng ra một đoàn sương trắng, bao bọc Lý Đằng, trong nháy mắt chữa khỏi vết thương trên người hắn.
Vừa đứng dậy, Lý Đằng lập tức đánh một quyền vào mặt Lưu Thích Nguyên.
Bị Lưu Thích Nguyên giơ tay cản, sau đó Lưu Thích Nguyên đá một phát trúng bụng, trực tiếp bị đạp bay.
Lý Đằng lại đứng dậy, xông tới Lưu Thích Nguyên.
Nửa phút sau, Lý Đằng mái tóc bạc phơ nằm ngửa trên đất, không bò dậy nổi.
"Vô dụng thôi, hiện tại cậu đã qua giai đoạn mạnh nhất, cơ thể già rồi, thân thể tố chất của cậu, năng lực phản ứng đều không theo kịp, cậu cũng không thể thông qua huấn luyện gia tăng tố chất cơ thể."
"Bỏ cuộc đi, về sau còn có kịch bản tốt hơn chờ cậu, không cần phải một mực xoắn xuýt trong kịch bản này." Lưu Thích Nguyên lại khuyên bảo Lý Đằng.
"Tiếp tục." Lý Đằng chỉ nói 2 chữ.
"Được rồi." Lưu Thích Nguyên lại chữa trị cho Lý Đằng.
"Trước tiên anh dạy tôi đánh đã." Lần này Lý Đằng không có đánh lén Lưu Thích Nguyên.
"Tốt. " Lưu Thích Nguyên di chuyển bước chân, bắt đầu huấn luyện Lý Đằng bằng mấy tư thế cơ bản nhất.
Nửa năm sau, về vật lộn tự do, Lưu Thích Nguyên đã không còn gì để dạy Lý Đằng.
Huấn luyện chấm dứt, Lý Đằng lại khiêu chiến Lưu Thích Nguyên.
Thời gian hai người giằng co tăng dần.
Sau đó là sáu phút, bảy phút, tám phút......
Càng lâu......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian dài nhất, đạt đến một giờ.
Trước đó, hai bên bất phân thắng bại.
Cuối cùng thể lực Lý Đằng kém hơn nên thua trận.
......
Không biết lại qua bao nhiêu năm.
Thời gian Lý Đằng kiên trì không có kéo dài thêm, ngược lại dần dần giảm xuống.
Hắn càng ngày càng già, tình huống cơ thể càng ngày càng kém.
Bản sao Lưu Thích Nguyên không bị già, thực lực sẽ không thay đổi.
Hai người đối lập, dẫn đến thời gian Lý Đằng chịu đựng càng ngắn.
......
"Buông tha đi, chẳng lẽ cậu nhìn không ra, bộ dạng mình như vậy, căn bản không thể nào đánh bại tôi."
"Cậu đã già, không thể thông qua huấn luyện thực chiến mà gia tăng sức mạnh."
"Cậu đã rất giỏi rồi."
"Ở trước cậu, ít nhất có hơn 500 người tiến vào kịch bản này."
"Không có ai trong số họ tiến tới một bước này. "
"Có thể bỏ cuộc được rồi. " Lưu Thích Nguyên lại khuyên Lý Đằng.
"Lại đến." Lý Đằng bò dậy nói.
......
Lại trôi qua một năm.
Đấu vật lần này, Lý Đằng đấm trúng vào ngực Lưu Thích Nguyên.
Lưu Thích Nguyên ngã xuống đất, bị thương không nặng, đang chuẩn bị đứng dậy, lại đột nhiên bị té ngã.
Lý Đằng lập tức xông tới cho một gối, đánh cho Lưu Thích Nguyên ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên người hắn, từng đấm một điên cuồng đánh vào mặt Lưu Thích Nguyên.
"Được rồi! Tôi thua! " Rốt cục Lưu Thích Nguyên nhận thua.
"Anh nhường tôi sao?" Sau khi Lý Đằng đứng lên, cũng không có vui sướng thắng lợi.
Biểu hiện vừa rồi của Lưu Thích Nguyên, hiển nhiên không phải thực lực chân thật của hắn.
"Không phải, kịch bản này của chúng ta tiêu hao quá nhiều tài nguyên của thành phố điện ảnh, bị thành phố điện ảnh cưỡng ép kết thúc, sau nửa phút thế giới kịch bản sẽ sụp đổ! Cậu mau chóng rời khỏi! Bằng không thì sẽ không thể nào ra được!" Lưu Thích Nguyên thúc giục Lý Đằng mau rời khỏi.
Quả nhiên, Lưu Thích Nguyên vừa dứt lời, kiến trúc gần hai người cũng lắc lư.
Lý Đằng nhảy vọt tới chỗ bảo rương, giơ tay mở nắp hòm.
(dịch giả: cầu mong độc giả đề cử hoặc bình luận để tăng tương tác.)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro