Rơi...
2024-08-07 23:35:45
Editor: Kingofbattle.
Tiếp viên hàng không lại bước vào khoang hành khách, trên mặt cố nặn ra nụ cười, yêu cầu mọi người ngồi yên trên ghế, thắt chặt dây an toàn, cúi đầu, hai tay ôm đầu, hơn nữa ngăn cản Lý Đằng bước tới khoang đuôi máy bay.
Hàng ghế mà Lý Đằng vừa rồi cùng Anna đột nhiên trượt dài, sau đó kéo theo cặp vợ chồng trẻ ngồi ở dãy ghế phía sau Lý Đằng! Cặp vợ chồng kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Không phải ghế ngồi bị trượt, mà là sàn khoang máy bay đang vỡ vụn!
Đúng vào lúc này, khoang máy bay xuất hiện hai vết nứt to lớn lần lượt ở phần đầu, phần giữa và đuôi máy bay, trong nháy mắt gió lùa từ bên ngoài ùa vào khoang máy bay, tiếng gió ù ù lấn át toàn bộ tiếng hét thảm của hành khách.
Lý Đằng càng chắc chắn với phán đoán của mình, hắn rống to một tiếng, đẩy nữ tiếp viên ra một bên rồi nắm tay Anna vọt nhanh tới chỗ khoang đuôi máy bay.
Có vài người hành khách nằm gần khe nứt bị hút ra bên ngoài cả người lẫn ghế, rơi ra từ chỗ khe nứt, bóng dáng cùng tiếng hét của bọn họ nhanh chóng biến mất bên ngoài cabin.
Một tay Lý Đằng lôi kéo Anna, một tay nắm chặt ghế ngồi bên cạnh lối đi, rất khó khăn mới có thể đứng vững trên phần sàn máy bay gần như sắp tách rời, cố gắng ra dấu cho Anna cùng mình ngồi xuống dãy ghế cuối cùng, tiếp đó kéo ra áo cứu sinh mặc vào người, cũng buộc chặt dây an toàn.
"Hiện tại tuyệt đối đừng bơm hơi." Lý Đằng giúp Anna mặc áo phao rồi nhắc nhở một câu.
"Biết rồi." Anna nhẹ gật đầu, đương nhiên là nàng hiểu mặt này. Vấn đề là, ngồi ở khoang đuôi máy bay có thể sống sót hay sao?
Đúng là hy vọng xa vời...!
......
"Tại sao hắn lại mặc áo phao? " Elsa xem trực tiếp khó hiểu mà hỏi Cao Phi.
"Mặc áo phao mà nói, chỉ có tác dụng khi máy bay rơi vào trong nước." Cao Phi nghĩ một lát rồi trả lời Elsa.
"Ở độ cao kia, cho dù máy bay rơi xuống nước, cũng chẳng khác gì rơi xuống đất bằng?" Elsa lắc đầu.
"Đúng vậy không có gì khác nhau, tỷ lệ máy bay rơi xuống nước cũng rất nhỏ, từ trên trời rớt xuống nước cũng khó sống, hắn cũng là hết cách, muốn đánh cược một phen?" Cao Phi thở dài.
"Quá tàn khốc, người lợi hại như bọn họ cũng không thể còn sống, nếu đổi là chúng ta chỉ có thể chờ chết! Nơi đây quá nguy hiểm! Tôi muốn về nhà......" Thiếu nữ Daisy lộ vẻ hoảng sợ.
......
"Vẫn còn giãy dụa, cho rằng ngồi ở đuôi máy bay thì sẽ không chết? mơ mộng hão huyền! " Phùng Đại Hải mở miệng nói.
"Tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng thật đáng thương, đã như vậy còn chưa bỏ cuộc, nhưng đoán chừng làm thế nào cũng vô ích. Đặc biệt là Anna, hoàn toàn bị tên tra nam kia kéo xuống bùn." Hoàng Tấn cũng rất đồng cảm.
"Đây cũng là số mệnh." Đỗ Khánh cũng có chút cảm khái.
Mặc dù hai người bọn họ không ưa Lý Đằng, nhưng nhìn thấy một màn Lý Đằng sắp chết, đều là diễn viên của thành phố điện ảnh, ít nhiều gì trong lòng cũng có cảm giác thương sót đồng loại.
......
Lý Đằng hơi nghiêng người ra trước, thoáng nhìn xuống khe hở trước mặt.
Đáng tiếc, phía dưới không nhìn thấy được hồ nước hay gì đấy, ngược lại là thấy được vài ngọn núi cao vút trong mây.
Nếu như phán đoán của hắn sai lầm, lần này nhất định phải chết!
Nhưng mà, không làm như vậy thì có thể làm gì?
Hai người Lý Đằng cùng Anna ngồi xuống ghế không lâu, khoang đuôi máy bay cùng khoang giữa liền tách rời, đuôi máy bay đã bị xiêu vẹo nghiêng về một bên, nữ tiếp viên trước đó trốn ở phòng ăn khoang đuôi máy bay đột nhiên ngã ra từ sau tấm rèm, Anna nhanh chóng giơ tay bắt được cánh tay của nàng.
Lý Đằng cũng vươn tay ôm lấy chân nữ tiếp viên.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Trên mặt Anna cùng Lý Đằng chỉ còn sự sợ hãi.
Rốt cuộc cái gã không tim không phổi cũng biết sợ.
Trong lòng Anna rất hoảng loạn.
Sau một hồi rung lắc dữ dội, một chiếc xe đẩy vốn bị khoá chặt trong phòng ăn, lúc này đột nhiên lao ra khỏi bức rèm phòng ăn rồi đụng mạnh vào cơ thể nữ tiếp viên, cũng đụng cho cánh tay của Lý Đằng cùng Anna bị thương.
Hai người không kịp chuẩn bị, cánh tay giữ không nổi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tiếp viên bị xe đẩy húc bay ra khỏi khoang đuôi máy bay.
Anna kêu lên thống khổ, rất hiển nhiên vừa rồi xe đẩy đụng trúng nữ tiếp viên, cũng đập mạnh vào tay của nàng, khiến cho xương tay bị húc gãy.
Tay của Lý Đằng đau nhức kịch liệt, nhưng dường như không có gãy xương, tình huống đỡ hơn Anna một ít.
Hiện tại bọn họ đã bất lực.
Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Kỳ tích sẽ xảy ra sao?
Lý Đằng cùng Anna vừa rơi xuống theo phần đuôi máy bay, vừa vọt tới trước cực nhanh theo lực quán tính.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng mà cực kỳ nhanh.
"Ầm" !
Va chạm cực mạnh.
Mùi vị tanh nồng.
Khoang đuôi máy bay đụng vào một tảng đá nhô ra trên vách núi, sau đó khiến phương hướng rơi bị chệch đi.
Anna bắt đầu kêu thảm thiết, Lý Đằng vọt tới chỗ nàng, phát hiện mặt mũi nàng toàn là máu tươi, vách khoang máy bị hoàn toàn hư hỏng sau cú nện vừa rồi, một nửa ghế ngồi của nàng treo lên không, càng không ngừng lắc lư, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.
Sau khi đuôi máy bay chạm vào ngọn núi, liền bị ném xuống bên sườn dốc bên dưới.
Góc rơi này vừa khéo đúng độ nghiêng của đỉnh núi.
Trên sườn núi mọc rất nhiều đại thụ cao chừng 10 mét.
Những cây đại thụ này triệt tiêu phần lớn tốc độ rơi của đuôi máy bay, lại khiến cho đuôi máy bay lăn tròn giống như quả cầu tuyết, từ sườn núi lăn thẳng xuống.
Phía dưới là một hồ nước không quá lớn.
Lại một tiếng vang "ầm".
Bọt nước văng khắp nơi.
Hơn 10 giây ngắn ngủi, giống như đã trải qua một vạn năm dài dằng dặc.
......
"Tình huống thế nào? Thấy rõ chưa?" Elsa hỏi Cao Phi.
"Vừa rồi quá nhanh, không có chiếc flycam nào đuổi kịp." Cao Phi lắc đầu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên mấy cái màn hình, hắn muốn dò xét nhiều góc máy để nhìn thấy rõ ràng tình cảnh tai nạn máy bay.
Có hai màn hình trong đó có tín hiệu hình ảnh, đầu và thân máy bay đã rơi xuống mặt đất cứng rắn, bốc lên lửa lớn hừng hực, khói đen xông thẳng lên trời.
Chỉ có đuôi máy bay là rơi vào hồ nước nhỏ, flycam đang bay tới mặt hồ tiến hành lục soát.
......
"Cái đệch con mẹ! Chắc chắn là té chết? Tao không tin rơi thảm như vậy mà không chết!" Phùng Đại Hải cũng chú ý quan sát màn hình.
Nếu như Lý Đằng cùng Anna không có ngã chết, xem như cái chết của hắn là vô ích, tâm lý sẽ mất cân bằng.
"Ừ, như vậy mà rơi không chết, cũng quá giả! " Hoàng Tấn đồng tình thì đồng tình, nhưng mà nếu nói Lý Đằng có nên chết hay không, đương nhiên 100% là Lý Đằng phải chết.
"Các người không thấy mọi chuyện quá kỳ lạ sao? Nếu như mới vừa rồi bọn họ không có chuyển tới khoang đuôi máy bay, mà là ở khoang giữa, hoặc là chạy tới khoang đầu, hiện tại chắc chắn phải chết, nhưng mà bọn họ lại chọn khoang đuôi máy bay......" Đỗ Khánh nói với hai người.
"Điều này cũng đâu kỳ lạ? tai nạn máy bay, dựa theo tâm lý mà nói, rơi từ đuôi máy bay tương đối an toàn hơn, dù sao ở đa số trường hợp, đều là đầu máy bay sẽ chạm đất trước." Hoàng Tấn lại giải thích cho Đỗ Khánh.
"Tôi chỉ thuận miệng nói một chút." Hiển nhiên là Đỗ Khánh không có hứng thú cãi tay đôi với Hoàng Tấn, hiện tại hắn chỉ quan tâm Lý Đằng chết hay chưa.
Tiếp viên hàng không lại bước vào khoang hành khách, trên mặt cố nặn ra nụ cười, yêu cầu mọi người ngồi yên trên ghế, thắt chặt dây an toàn, cúi đầu, hai tay ôm đầu, hơn nữa ngăn cản Lý Đằng bước tới khoang đuôi máy bay.
Hàng ghế mà Lý Đằng vừa rồi cùng Anna đột nhiên trượt dài, sau đó kéo theo cặp vợ chồng trẻ ngồi ở dãy ghế phía sau Lý Đằng! Cặp vợ chồng kia lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Không phải ghế ngồi bị trượt, mà là sàn khoang máy bay đang vỡ vụn!
Đúng vào lúc này, khoang máy bay xuất hiện hai vết nứt to lớn lần lượt ở phần đầu, phần giữa và đuôi máy bay, trong nháy mắt gió lùa từ bên ngoài ùa vào khoang máy bay, tiếng gió ù ù lấn át toàn bộ tiếng hét thảm của hành khách.
Lý Đằng càng chắc chắn với phán đoán của mình, hắn rống to một tiếng, đẩy nữ tiếp viên ra một bên rồi nắm tay Anna vọt nhanh tới chỗ khoang đuôi máy bay.
Có vài người hành khách nằm gần khe nứt bị hút ra bên ngoài cả người lẫn ghế, rơi ra từ chỗ khe nứt, bóng dáng cùng tiếng hét của bọn họ nhanh chóng biến mất bên ngoài cabin.
Một tay Lý Đằng lôi kéo Anna, một tay nắm chặt ghế ngồi bên cạnh lối đi, rất khó khăn mới có thể đứng vững trên phần sàn máy bay gần như sắp tách rời, cố gắng ra dấu cho Anna cùng mình ngồi xuống dãy ghế cuối cùng, tiếp đó kéo ra áo cứu sinh mặc vào người, cũng buộc chặt dây an toàn.
"Hiện tại tuyệt đối đừng bơm hơi." Lý Đằng giúp Anna mặc áo phao rồi nhắc nhở một câu.
"Biết rồi." Anna nhẹ gật đầu, đương nhiên là nàng hiểu mặt này. Vấn đề là, ngồi ở khoang đuôi máy bay có thể sống sót hay sao?
Đúng là hy vọng xa vời...!
......
"Tại sao hắn lại mặc áo phao? " Elsa xem trực tiếp khó hiểu mà hỏi Cao Phi.
"Mặc áo phao mà nói, chỉ có tác dụng khi máy bay rơi vào trong nước." Cao Phi nghĩ một lát rồi trả lời Elsa.
"Ở độ cao kia, cho dù máy bay rơi xuống nước, cũng chẳng khác gì rơi xuống đất bằng?" Elsa lắc đầu.
"Đúng vậy không có gì khác nhau, tỷ lệ máy bay rơi xuống nước cũng rất nhỏ, từ trên trời rớt xuống nước cũng khó sống, hắn cũng là hết cách, muốn đánh cược một phen?" Cao Phi thở dài.
"Quá tàn khốc, người lợi hại như bọn họ cũng không thể còn sống, nếu đổi là chúng ta chỉ có thể chờ chết! Nơi đây quá nguy hiểm! Tôi muốn về nhà......" Thiếu nữ Daisy lộ vẻ hoảng sợ.
......
"Vẫn còn giãy dụa, cho rằng ngồi ở đuôi máy bay thì sẽ không chết? mơ mộng hão huyền! " Phùng Đại Hải mở miệng nói.
"Tôi đột nhiên cảm thấy bọn họ cũng thật đáng thương, đã như vậy còn chưa bỏ cuộc, nhưng đoán chừng làm thế nào cũng vô ích. Đặc biệt là Anna, hoàn toàn bị tên tra nam kia kéo xuống bùn." Hoàng Tấn cũng rất đồng cảm.
"Đây cũng là số mệnh." Đỗ Khánh cũng có chút cảm khái.
Mặc dù hai người bọn họ không ưa Lý Đằng, nhưng nhìn thấy một màn Lý Đằng sắp chết, đều là diễn viên của thành phố điện ảnh, ít nhiều gì trong lòng cũng có cảm giác thương sót đồng loại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
......
Lý Đằng hơi nghiêng người ra trước, thoáng nhìn xuống khe hở trước mặt.
Đáng tiếc, phía dưới không nhìn thấy được hồ nước hay gì đấy, ngược lại là thấy được vài ngọn núi cao vút trong mây.
Nếu như phán đoán của hắn sai lầm, lần này nhất định phải chết!
Nhưng mà, không làm như vậy thì có thể làm gì?
Hai người Lý Đằng cùng Anna ngồi xuống ghế không lâu, khoang đuôi máy bay cùng khoang giữa liền tách rời, đuôi máy bay đã bị xiêu vẹo nghiêng về một bên, nữ tiếp viên trước đó trốn ở phòng ăn khoang đuôi máy bay đột nhiên ngã ra từ sau tấm rèm, Anna nhanh chóng giơ tay bắt được cánh tay của nàng.
Lý Đằng cũng vươn tay ôm lấy chân nữ tiếp viên.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Trên mặt Anna cùng Lý Đằng chỉ còn sự sợ hãi.
Rốt cuộc cái gã không tim không phổi cũng biết sợ.
Trong lòng Anna rất hoảng loạn.
Sau một hồi rung lắc dữ dội, một chiếc xe đẩy vốn bị khoá chặt trong phòng ăn, lúc này đột nhiên lao ra khỏi bức rèm phòng ăn rồi đụng mạnh vào cơ thể nữ tiếp viên, cũng đụng cho cánh tay của Lý Đằng cùng Anna bị thương.
Hai người không kịp chuẩn bị, cánh tay giữ không nổi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tiếp viên bị xe đẩy húc bay ra khỏi khoang đuôi máy bay.
Anna kêu lên thống khổ, rất hiển nhiên vừa rồi xe đẩy đụng trúng nữ tiếp viên, cũng đập mạnh vào tay của nàng, khiến cho xương tay bị húc gãy.
Tay của Lý Đằng đau nhức kịch liệt, nhưng dường như không có gãy xương, tình huống đỡ hơn Anna một ít.
Hiện tại bọn họ đã bất lực.
Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện.
Kỳ tích sẽ xảy ra sao?
Lý Đằng cùng Anna vừa rơi xuống theo phần đuôi máy bay, vừa vọt tới trước cực nhanh theo lực quán tính.
Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng mà cực kỳ nhanh.
"Ầm" !
Va chạm cực mạnh.
Mùi vị tanh nồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoang đuôi máy bay đụng vào một tảng đá nhô ra trên vách núi, sau đó khiến phương hướng rơi bị chệch đi.
Anna bắt đầu kêu thảm thiết, Lý Đằng vọt tới chỗ nàng, phát hiện mặt mũi nàng toàn là máu tươi, vách khoang máy bị hoàn toàn hư hỏng sau cú nện vừa rồi, một nửa ghế ngồi của nàng treo lên không, càng không ngừng lắc lư, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra.
Sau khi đuôi máy bay chạm vào ngọn núi, liền bị ném xuống bên sườn dốc bên dưới.
Góc rơi này vừa khéo đúng độ nghiêng của đỉnh núi.
Trên sườn núi mọc rất nhiều đại thụ cao chừng 10 mét.
Những cây đại thụ này triệt tiêu phần lớn tốc độ rơi của đuôi máy bay, lại khiến cho đuôi máy bay lăn tròn giống như quả cầu tuyết, từ sườn núi lăn thẳng xuống.
Phía dưới là một hồ nước không quá lớn.
Lại một tiếng vang "ầm".
Bọt nước văng khắp nơi.
Hơn 10 giây ngắn ngủi, giống như đã trải qua một vạn năm dài dằng dặc.
......
"Tình huống thế nào? Thấy rõ chưa?" Elsa hỏi Cao Phi.
"Vừa rồi quá nhanh, không có chiếc flycam nào đuổi kịp." Cao Phi lắc đầu, ánh mắt không ngừng tìm kiếm trên mấy cái màn hình, hắn muốn dò xét nhiều góc máy để nhìn thấy rõ ràng tình cảnh tai nạn máy bay.
Có hai màn hình trong đó có tín hiệu hình ảnh, đầu và thân máy bay đã rơi xuống mặt đất cứng rắn, bốc lên lửa lớn hừng hực, khói đen xông thẳng lên trời.
Chỉ có đuôi máy bay là rơi vào hồ nước nhỏ, flycam đang bay tới mặt hồ tiến hành lục soát.
......
"Cái đệch con mẹ! Chắc chắn là té chết? Tao không tin rơi thảm như vậy mà không chết!" Phùng Đại Hải cũng chú ý quan sát màn hình.
Nếu như Lý Đằng cùng Anna không có ngã chết, xem như cái chết của hắn là vô ích, tâm lý sẽ mất cân bằng.
"Ừ, như vậy mà rơi không chết, cũng quá giả! " Hoàng Tấn đồng tình thì đồng tình, nhưng mà nếu nói Lý Đằng có nên chết hay không, đương nhiên 100% là Lý Đằng phải chết.
"Các người không thấy mọi chuyện quá kỳ lạ sao? Nếu như mới vừa rồi bọn họ không có chuyển tới khoang đuôi máy bay, mà là ở khoang giữa, hoặc là chạy tới khoang đầu, hiện tại chắc chắn phải chết, nhưng mà bọn họ lại chọn khoang đuôi máy bay......" Đỗ Khánh nói với hai người.
"Điều này cũng đâu kỳ lạ? tai nạn máy bay, dựa theo tâm lý mà nói, rơi từ đuôi máy bay tương đối an toàn hơn, dù sao ở đa số trường hợp, đều là đầu máy bay sẽ chạm đất trước." Hoàng Tấn lại giải thích cho Đỗ Khánh.
"Tôi chỉ thuận miệng nói một chút." Hiển nhiên là Đỗ Khánh không có hứng thú cãi tay đôi với Hoàng Tấn, hiện tại hắn chỉ quan tâm Lý Đằng chết hay chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro