Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Điểm Tín Ngưỡng...
2024-11-20 14:11:47
Dù biệt thự không lớn, hiện tại chỉ có ba trăm mét vuông, nhưng lại kèm theo một nhà kho rộng ba trăm mét vuông.
Phía sau còn ghi chú, khi giá trị tín ngưỡng tăng lên thì biệt thự và kho cũng sẽ được nâng cấp theo.
Đây đúng là...
Một hệ thống động lực tuyệt vời!
【Biệt thự và kho có thể đặt tách biệt, khoảng cách giữa chúng không thể quá 500 mét. Nguồn gốc tài sản sẽ được hợp lý hóa, không khiến người khác nghi ngờ.】
Đọc đến đây, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn yên tâm.
Cô chọn một vị trí gần trung tâm thành phố, đặt biệt thự ở đoạn giữa sông Vận, còn nhà kho cách đó một trăm mét.
【Tín ngưỡng +10!】
【Tín ngưỡng +20!】
【Tín ngưỡng +10!】
【Tín ngưỡng +5!】
【Tín ngưỡng +30!】
…
Lâm Tâm Nguyệt định ghé qua biệt thự ven sông để xem xét một chút, thì trong đầu cô lại vang lên âm thanh quen thuộc.
Lại có thêm giá trị tín ngưỡng vừa được cập nhật!
Lâm Tâm Nguyệt thấy tằng tôn của mình… à, chính là Hiên Viên Minh thật nghe lời, quả nhiên đã sai người nấu cháo từ gạo tẻ, gạo kê, bột mì, và mì sợi, còn thái nhỏ rau củ bỏ thêm vào nồi. Khoai tây chỉ lau sạch rồi cắt lát, rau diếp cũng không dám gọt vỏ mà chỉ băm nhỏ để dễ nuốt.
Nhìn cảnh này khiến lòng Lâm Tâm Nguyệt thắt lại. Vỏ rau diếp vốn rất cứng, chẳng có gì ngon lành.
Nhưng nghĩ đến những cây cổ thụ trong thành đã bị lột sạch vỏ thì cô lại âm thầm lặng im. Dù sao vỏ rau diếp có cứng thế nào cũng còn hơn là vỏ cây khô héo, và ít ra vẫn ngon hơn đất quan âm mà nhiều người đã ăn cho no bụng.
Lúc này, Hiên Viên Minh cũng đang cầm bát cháo tương đối sánh đặc mà ăn. Trong cháo có muối, còn điểm vài giọt dầu mỡ lấm tấm, vị mặn mà thơm ngon, đối với họ thì đây quả thật là mỹ vị nhân gian.
Mọi người xung quanh cũng bớt đi phần u ám trên gương mặt.
“Huynh đệ, bách tính! Đây là thức ăn mà vương gia của chúng ta đã quỳ cầu xin lão tổ tông, và người đã hiển linh ban cho chúng ta. Lão tổ tông còn nói sẽ phù hộ chúng ta, phù hộ cho Ung Châu! Chúng ta hãy tin rằng, với sự bảo hộ của lão tổ tông và sự lãnh đạo của vương gia, chúng ta nhất định sẽ giữ vững được Ung Châu!”
Quân sư Âu Dương Trí có địa vị cao trong Ung Châu, gương mặt nghiêm nghị thường ngày nay rạng rỡ niềm vui, giọng nói to vang hơn hẳn thường lệ.
Mọi người phía dưới hớp một ngụm cháo, nước mắt cứ thế trào ra!
Phía sau còn ghi chú, khi giá trị tín ngưỡng tăng lên thì biệt thự và kho cũng sẽ được nâng cấp theo.
Đây đúng là...
Một hệ thống động lực tuyệt vời!
【Biệt thự và kho có thể đặt tách biệt, khoảng cách giữa chúng không thể quá 500 mét. Nguồn gốc tài sản sẽ được hợp lý hóa, không khiến người khác nghi ngờ.】
Đọc đến đây, Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn yên tâm.
Cô chọn một vị trí gần trung tâm thành phố, đặt biệt thự ở đoạn giữa sông Vận, còn nhà kho cách đó một trăm mét.
【Tín ngưỡng +10!】
【Tín ngưỡng +20!】
【Tín ngưỡng +10!】
【Tín ngưỡng +5!】
【Tín ngưỡng +30!】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Lâm Tâm Nguyệt định ghé qua biệt thự ven sông để xem xét một chút, thì trong đầu cô lại vang lên âm thanh quen thuộc.
Lại có thêm giá trị tín ngưỡng vừa được cập nhật!
Lâm Tâm Nguyệt thấy tằng tôn của mình… à, chính là Hiên Viên Minh thật nghe lời, quả nhiên đã sai người nấu cháo từ gạo tẻ, gạo kê, bột mì, và mì sợi, còn thái nhỏ rau củ bỏ thêm vào nồi. Khoai tây chỉ lau sạch rồi cắt lát, rau diếp cũng không dám gọt vỏ mà chỉ băm nhỏ để dễ nuốt.
Nhìn cảnh này khiến lòng Lâm Tâm Nguyệt thắt lại. Vỏ rau diếp vốn rất cứng, chẳng có gì ngon lành.
Nhưng nghĩ đến những cây cổ thụ trong thành đã bị lột sạch vỏ thì cô lại âm thầm lặng im. Dù sao vỏ rau diếp có cứng thế nào cũng còn hơn là vỏ cây khô héo, và ít ra vẫn ngon hơn đất quan âm mà nhiều người đã ăn cho no bụng.
Lúc này, Hiên Viên Minh cũng đang cầm bát cháo tương đối sánh đặc mà ăn. Trong cháo có muối, còn điểm vài giọt dầu mỡ lấm tấm, vị mặn mà thơm ngon, đối với họ thì đây quả thật là mỹ vị nhân gian.
Mọi người xung quanh cũng bớt đi phần u ám trên gương mặt.
“Huynh đệ, bách tính! Đây là thức ăn mà vương gia của chúng ta đã quỳ cầu xin lão tổ tông, và người đã hiển linh ban cho chúng ta. Lão tổ tông còn nói sẽ phù hộ chúng ta, phù hộ cho Ung Châu! Chúng ta hãy tin rằng, với sự bảo hộ của lão tổ tông và sự lãnh đạo của vương gia, chúng ta nhất định sẽ giữ vững được Ung Châu!”
Quân sư Âu Dương Trí có địa vị cao trong Ung Châu, gương mặt nghiêm nghị thường ngày nay rạng rỡ niềm vui, giọng nói to vang hơn hẳn thường lệ.
Mọi người phía dưới hớp một ngụm cháo, nước mắt cứ thế trào ra!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro