Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Lão Tổ Tông, Ch...
2024-11-23 16:28:01
Mắt Âu Dương Trí trợn to đến nỗi như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
Chuyện này không thể là do con người làm được!
Những việc lão tổ tông làm trước đây, chẳng hạn như cung cấp lương thực, thậm chí hàng trăm ngàn cái bánh bao hay dưa muối thì vẫn còn có thể chấp nhận.
Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, chỉ cần có tiền là có thể mua những thứ đó.
Nhưng một hồ nước... chứa cả triệu mét khối, đây là việc con người có thể làm sao? Thậm chí ngay cả thần tiên trên trời cũng chưa chắc làm nổi.
Nhớ lại mấy chục năm trước, cũng có đợt hạn hán nghiêm trọng, hồ chứa Ung thành gần cạn đáy, nhưng vẫn không khô cạn.
Sau đó mưa liên tiếp năm sáu ngày, mà nước hồ cũng chỉ đầy được một nửa!
Lão tổ tông đâu phải là Long Vương, đổ đầy hồ ư? Ngay cả trong mơ thì ông ấy cũng không dám nghĩ!
Lưu Dũng cũng ngỡ ngàng, ngồi phịch xuống đất. Đường đường là một phó tướng, ở Ung Châu cũng là nhân vật nổi tiếng, mà chưa bao giờ mất mặt thế này.
Những người còn lại cũng chẳng khá hơn.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn cảnh họ kinh ngạc như vậy, trong lòng thầm đắc ý.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái hồ chứa nước thôi mà? Phía sau biệt thự của mình có sẵn con kênh rộng hai cây số, mấy hôm nay lại đang vào mùa lũ, mưa suốt, mực nước trong kênh dâng cao. Chính quyền còn đang đau đầu vì chuyệnn xả lũ.
Dẫn nước qua đây cũng coi như giải quyết khó khăn cho cả đôi bên. Giải quyết cả lũ lụt lẫn hạn hán, quả là hoàn hảo.
Hiên Viên Minh nhíu mày, lý trí nói với hắn rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng…
Giờ đây, đất Ung châu của hắn cần gì đến lý trí nữa?
Nếu không có hắn và quân dân quyết tâm giữ vững thành thì chắc đã sớm thất thủ rồi.
Nếu không có lão tổ tông đột nhiên hiển linh thì họ có thể chống chọi được bao lâu nữa? Cũng không cần đợi địch tấn công thành thì họ cũng phải chết đói rồi!
“Ta tin vào lão tổ tông!” Ánh mắt Hiên Viên Minh kiên định, nhìn thẳng như muốn xuyên qua tất cả.
Dù vậy, hắn vẫn không muốn làm khó lão tổ tông.
Hiên Viên Minh: Lão tổ tông, chuyện này có làm khó người không?
Lão tổ tông: Không đâu.
Lão tổ tông: Các ngươi cũng đừng nghĩ cách báo đáp ta, mấy món đồ quý các ngươi đã tặng là đủ rồi. Thứ ta cần là giá trị tín ngưỡng.
Hiên Viên Minh lẩm bẩm: Giá trị tín ngưỡng? Đó là gì vậy?
Hai chữ “tín ngưỡng” thì hắn còn hiểu, nhưng thêm chữ “giá trị” phía trước thì lại khiến hắn bối rối.
Chuyện này không thể là do con người làm được!
Những việc lão tổ tông làm trước đây, chẳng hạn như cung cấp lương thực, thậm chí hàng trăm ngàn cái bánh bao hay dưa muối thì vẫn còn có thể chấp nhận.
Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, chỉ cần có tiền là có thể mua những thứ đó.
Nhưng một hồ nước... chứa cả triệu mét khối, đây là việc con người có thể làm sao? Thậm chí ngay cả thần tiên trên trời cũng chưa chắc làm nổi.
Nhớ lại mấy chục năm trước, cũng có đợt hạn hán nghiêm trọng, hồ chứa Ung thành gần cạn đáy, nhưng vẫn không khô cạn.
Sau đó mưa liên tiếp năm sáu ngày, mà nước hồ cũng chỉ đầy được một nửa!
Lão tổ tông đâu phải là Long Vương, đổ đầy hồ ư? Ngay cả trong mơ thì ông ấy cũng không dám nghĩ!
Lưu Dũng cũng ngỡ ngàng, ngồi phịch xuống đất. Đường đường là một phó tướng, ở Ung Châu cũng là nhân vật nổi tiếng, mà chưa bao giờ mất mặt thế này.
Những người còn lại cũng chẳng khá hơn.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn cảnh họ kinh ngạc như vậy, trong lòng thầm đắc ý.
Chẳng qua cũng chỉ là một cái hồ chứa nước thôi mà? Phía sau biệt thự của mình có sẵn con kênh rộng hai cây số, mấy hôm nay lại đang vào mùa lũ, mưa suốt, mực nước trong kênh dâng cao. Chính quyền còn đang đau đầu vì chuyệnn xả lũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dẫn nước qua đây cũng coi như giải quyết khó khăn cho cả đôi bên. Giải quyết cả lũ lụt lẫn hạn hán, quả là hoàn hảo.
Hiên Viên Minh nhíu mày, lý trí nói với hắn rằng chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng…
Giờ đây, đất Ung châu của hắn cần gì đến lý trí nữa?
Nếu không có hắn và quân dân quyết tâm giữ vững thành thì chắc đã sớm thất thủ rồi.
Nếu không có lão tổ tông đột nhiên hiển linh thì họ có thể chống chọi được bao lâu nữa? Cũng không cần đợi địch tấn công thành thì họ cũng phải chết đói rồi!
“Ta tin vào lão tổ tông!” Ánh mắt Hiên Viên Minh kiên định, nhìn thẳng như muốn xuyên qua tất cả.
Dù vậy, hắn vẫn không muốn làm khó lão tổ tông.
Hiên Viên Minh: Lão tổ tông, chuyện này có làm khó người không?
Lão tổ tông: Không đâu.
Lão tổ tông: Các ngươi cũng đừng nghĩ cách báo đáp ta, mấy món đồ quý các ngươi đã tặng là đủ rồi. Thứ ta cần là giá trị tín ngưỡng.
Hiên Viên Minh lẩm bẩm: Giá trị tín ngưỡng? Đó là gì vậy?
Hai chữ “tín ngưỡng” thì hắn còn hiểu, nhưng thêm chữ “giá trị” phía trước thì lại khiến hắn bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro