Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Lão Tổ Tông Rộn...
2024-11-20 14:11:47
Những bao trắng ngần tròn trịa chất cao, đến cả dưới chân họ cũng đầy rẫy!
Một, hai, ba, bốn, năm…
Nhiều quá, nhiều vô kể!
Họ đếm không xuể! Đồ chất đầy đến mức nhìn khắp nơi cũng không đếm hết được, những cái bánh bao bánh trắng tròn này được bọc trong lớp túi trong suốt, nhưng vẫn không thể che hết mùi thơm nức mũi.
Mọi người không nhịn được, hít mạnh mấy hơi, nuốt liên tục từng ngụm nước bọt.
Tay to đưa ra rồi lại hạ xuống, cuối cùng nắm chặt thành quyền, sợ bản thân không kiềm chế được mà vồ lấy ăn ngay!
Nhưng tay họ có thể kiềm chế, còn bản năng của cơ thể lại không thể!
“Ực… ực…”
Trong chốc lát, âm thanh nuốt nước miếng vang lên dồn dập, từng đợt nối tiếp nhau.
Những vật tròn trịa cuối cùng cũng ngừng rơi xuống, thay vào đó là hàng loạt những chiếc rương được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
Nhìn sơ qua đã thấy nặng, rương xếp kín đặc, không nhìn thấy điểm cuối, lấp lánh một mảng rộng lớn.
Lão tổ tông: "Hiên Viên Minh, đây là mười lăm vạn năm ngàn chiếc bánh bao, cùng bảy vạn gói cải muối, đủ để ăn không?"
Lão tổ tông: "Đừng tiếc rẻ. Hãy bảo với con dân của ngươi rằng đây là ta mời họ dùng bữa."
Lão tổ tông: "Gói cải muối có một khe nhỏ bên cạnh, từ đó xé ra là có thể ăn ngay. À, nếu không đủ thì cứ nói với ta, ta sẽ tìm cách gửi thêm."
Nghe đến đây, Hiên Viên Minh đờ người ra, đứng bất động hồi lâu.
Mãi đến khi trong đầu lại vang lên giọng nói của lão tổ tông.
Gì cơ????
Mười lăm vạn năm ngàn chiếc bánh bao? Bảy vạn gói cải muối?
Đây là…
Lão tổ tông rộng rãi vậy sao?
Ba năm trước khi chưa có nạn đói thì họ cũng chưa bao giờ dám tiêu xài xa xỉ như thế này!
Bánh bao này, trắng mịn, mềm mại, còn trắng hơn cả loại bánh mà hoàng đế từng dùng!
Lão tổ tông còn dặn nếu không đủ thì cứ nói, người sẽ tìm cách tiếp tế thêm!!
Hiên Viên Minh chỉ cảm thấy sống mũi càng thêm cay xè!
Mắt dần dần đỏ hoe, không kiềm chế được, một giọt lệ “tách” một tiếng lăn dài trên gương mặt!
Lão tổ tông đối xử với hắn thật tốt, quá nuông chiều hắn!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn được đối đãi tử tế đến vậy!
Lão tổ tông: "Hiên Viên Minh, ngươi vẫn còn đó chứ?"
Hiên Viên Minh hít một hơi sâu, cố ngẩng đầu, không để nước mắt trong mắt rơi xuống.
Hắn là vương của nơi này, là chỗ dựa cho muôn dân, cho dù có chết cũng không được phép yếu đuối rơi lệ!
Một, hai, ba, bốn, năm…
Nhiều quá, nhiều vô kể!
Họ đếm không xuể! Đồ chất đầy đến mức nhìn khắp nơi cũng không đếm hết được, những cái bánh bao bánh trắng tròn này được bọc trong lớp túi trong suốt, nhưng vẫn không thể che hết mùi thơm nức mũi.
Mọi người không nhịn được, hít mạnh mấy hơi, nuốt liên tục từng ngụm nước bọt.
Tay to đưa ra rồi lại hạ xuống, cuối cùng nắm chặt thành quyền, sợ bản thân không kiềm chế được mà vồ lấy ăn ngay!
Nhưng tay họ có thể kiềm chế, còn bản năng của cơ thể lại không thể!
“Ực… ực…”
Trong chốc lát, âm thanh nuốt nước miếng vang lên dồn dập, từng đợt nối tiếp nhau.
Những vật tròn trịa cuối cùng cũng ngừng rơi xuống, thay vào đó là hàng loạt những chiếc rương được sắp xếp ngay ngắn, chỉnh tề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn sơ qua đã thấy nặng, rương xếp kín đặc, không nhìn thấy điểm cuối, lấp lánh một mảng rộng lớn.
Lão tổ tông: "Hiên Viên Minh, đây là mười lăm vạn năm ngàn chiếc bánh bao, cùng bảy vạn gói cải muối, đủ để ăn không?"
Lão tổ tông: "Đừng tiếc rẻ. Hãy bảo với con dân của ngươi rằng đây là ta mời họ dùng bữa."
Lão tổ tông: "Gói cải muối có một khe nhỏ bên cạnh, từ đó xé ra là có thể ăn ngay. À, nếu không đủ thì cứ nói với ta, ta sẽ tìm cách gửi thêm."
Nghe đến đây, Hiên Viên Minh đờ người ra, đứng bất động hồi lâu.
Mãi đến khi trong đầu lại vang lên giọng nói của lão tổ tông.
Gì cơ????
Mười lăm vạn năm ngàn chiếc bánh bao? Bảy vạn gói cải muối?
Đây là…
Lão tổ tông rộng rãi vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba năm trước khi chưa có nạn đói thì họ cũng chưa bao giờ dám tiêu xài xa xỉ như thế này!
Bánh bao này, trắng mịn, mềm mại, còn trắng hơn cả loại bánh mà hoàng đế từng dùng!
Lão tổ tông còn dặn nếu không đủ thì cứ nói, người sẽ tìm cách tiếp tế thêm!!
Hiên Viên Minh chỉ cảm thấy sống mũi càng thêm cay xè!
Mắt dần dần đỏ hoe, không kiềm chế được, một giọt lệ “tách” một tiếng lăn dài trên gương mặt!
Lão tổ tông đối xử với hắn thật tốt, quá nuông chiều hắn!
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn được đối đãi tử tế đến vậy!
Lão tổ tông: "Hiên Viên Minh, ngươi vẫn còn đó chứ?"
Hiên Viên Minh hít một hơi sâu, cố ngẩng đầu, không để nước mắt trong mắt rơi xuống.
Hắn là vương của nơi này, là chỗ dựa cho muôn dân, cho dù có chết cũng không được phép yếu đuối rơi lệ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro