Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Lão Tổ Tông Vạn...
2024-11-22 14:26:44
“Cả món cải muối này cũng ngon, mặn mà vừa phải, giòn giòn, lại hơi cay, nhưng hương vị càng thêm đặc biệt. Ta chưa từng được ăn thứ gì lạ kỳ như vậy.”
“Điểm mấu chốt là mỗi gói lại đóng sẵn, mỗi lần mở một gói, không lo bị hỏng.”
Một hán tử bật cười: “Ông không nhận ra gói này cũng rất đặc biệt sao? Nhìn vào hình vẽ trên đó, không biết phải là hoạ sư tài hoa đến đâu mới có thể vẽ tinh xảo đến vậy.”
“Cả chất liệu nữa, ta cũng chẳng biết là làm từ gì, chưa từng thấy bao giờ!”
“Gói này ta cũng chẳng nỡ vứt đi, phải mang về nhà cất giữ cẩn thận.”
“Lão tổ tông của chúng ta đúng là thần tiên giáng trần. Không, ngay cả thần tiên cũng chưa chắc thương chúng ta đến vậy!”
“Lão tổ tông vạn tuế!”
“Lão tổ tông vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chẳng biết ai là người hô lên đầu tiên, trong nháy mắt, đám đông nhao nhao hoà theo, tiếng hô vang dội cả một góc trời.
Hiên Viên Minh cũng nghe thấy, lời nói “phạm thượng” đến vậy, nếu là ngày thường thì hắn nhất định đã ngăn lại, nhưng hôm nay, hắn không muốn quản nữa.
Tình cảnh của Ung Châu, vị phụ hoàng tốt của hắn đã sớm biết, dù là nạn đói hay quân xâm lược thì phụ hoàng vẫn cứ làm ngơ.
Nạn đói thì đành chịu, nơi nơi đều đói khổ, phụ hoàng là vua của một nước, có thể không chu toàn được hết mọi nơi, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng quân đội của nước Ô Tháp xâm phạm thì sao?
Ung Châu tuy nghèo khổ, bần hàn, nhưng địa thế lại vô cùng đặc biệt.
Khi xưa, lão tổ tông đã nhiều lần nhắc nhở Ung Châu là tuyến phòng thủ đầu tiên của Hiên Viên quốc.
Dù vào thời nào thì cũng phải giữ cho vững.
Vì sau khi vượt qua Ung Châu, phía trước là đồng bằng mênh mông rộng lớn.
Vì thế, dù phụ hoàng đày hắn đến nơi đây thì hắn vẫn luôn dốc hết sức mình bảo vệ.
Nhưng phụ hoàng chỉ vì để trừ khử hắn mà đến cả phòng tuyến tự nhiên như Ung Châu cũng không cần sao?
Nếu hắn chết, Ung Châu thất thủ, hắn thậm chí không dám nghĩ Hiên Viên quốc sẽ chống đỡ quân Ô Tháp ra sao!
Dựa vào đám thuộc hạ chỉ biết nịnh bợ của thái tử, toàn một lũ ăn hại kia à?
Hiên Viên Minh siết chặt tay, trong lòng nói không thất vọng thì thật là tự lừa dối mình.
Rõ ràng hắn cũng là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng từ khi sinh ra, hắn đã chẳng phải là điều phụ hoàng mong muốn.
Nếu khi đó mẫu phi sinh ra công chúa thì có lẽ mẫu phi cũng không đến nỗi phải chịu chết oan uổng.
“Điểm mấu chốt là mỗi gói lại đóng sẵn, mỗi lần mở một gói, không lo bị hỏng.”
Một hán tử bật cười: “Ông không nhận ra gói này cũng rất đặc biệt sao? Nhìn vào hình vẽ trên đó, không biết phải là hoạ sư tài hoa đến đâu mới có thể vẽ tinh xảo đến vậy.”
“Cả chất liệu nữa, ta cũng chẳng biết là làm từ gì, chưa từng thấy bao giờ!”
“Gói này ta cũng chẳng nỡ vứt đi, phải mang về nhà cất giữ cẩn thận.”
“Lão tổ tông của chúng ta đúng là thần tiên giáng trần. Không, ngay cả thần tiên cũng chưa chắc thương chúng ta đến vậy!”
“Lão tổ tông vạn tuế!”
“Lão tổ tông vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chẳng biết ai là người hô lên đầu tiên, trong nháy mắt, đám đông nhao nhao hoà theo, tiếng hô vang dội cả một góc trời.
Hiên Viên Minh cũng nghe thấy, lời nói “phạm thượng” đến vậy, nếu là ngày thường thì hắn nhất định đã ngăn lại, nhưng hôm nay, hắn không muốn quản nữa.
Tình cảnh của Ung Châu, vị phụ hoàng tốt của hắn đã sớm biết, dù là nạn đói hay quân xâm lược thì phụ hoàng vẫn cứ làm ngơ.
Nạn đói thì đành chịu, nơi nơi đều đói khổ, phụ hoàng là vua của một nước, có thể không chu toàn được hết mọi nơi, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng quân đội của nước Ô Tháp xâm phạm thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ung Châu tuy nghèo khổ, bần hàn, nhưng địa thế lại vô cùng đặc biệt.
Khi xưa, lão tổ tông đã nhiều lần nhắc nhở Ung Châu là tuyến phòng thủ đầu tiên của Hiên Viên quốc.
Dù vào thời nào thì cũng phải giữ cho vững.
Vì sau khi vượt qua Ung Châu, phía trước là đồng bằng mênh mông rộng lớn.
Vì thế, dù phụ hoàng đày hắn đến nơi đây thì hắn vẫn luôn dốc hết sức mình bảo vệ.
Nhưng phụ hoàng chỉ vì để trừ khử hắn mà đến cả phòng tuyến tự nhiên như Ung Châu cũng không cần sao?
Nếu hắn chết, Ung Châu thất thủ, hắn thậm chí không dám nghĩ Hiên Viên quốc sẽ chống đỡ quân Ô Tháp ra sao!
Dựa vào đám thuộc hạ chỉ biết nịnh bợ của thái tử, toàn một lũ ăn hại kia à?
Hiên Viên Minh siết chặt tay, trong lòng nói không thất vọng thì thật là tự lừa dối mình.
Rõ ràng hắn cũng là nhi tử ruột của phụ hoàng, nhưng từ khi sinh ra, hắn đã chẳng phải là điều phụ hoàng mong muốn.
Nếu khi đó mẫu phi sinh ra công chúa thì có lẽ mẫu phi cũng không đến nỗi phải chịu chết oan uổng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro