Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Mua Đồ Ăn Sáng...
2024-11-23 16:28:01
Ở Vận Thành có vài chuỗi cửa hàng ăn sáng lớn, nghe nói mỗi sáng có thể phục vụ cả nghìn, thậm chí đến hàng vạn người.
Những quán nhỏ thì không ăn thua, nhưng cô cũng không bỏ qua khi thấy dọc đường.
Bánh nướng giòn với sữa chua lên men là món khoái khẩu của cô!
Dừng xe đạp lại, Lâm Tâm Nguyệt mua một cái bánh nướng để lót dạ.
Quán này do một đôi vợ chồng già khoảng sáu bảy mươi tuổi mở, tóc họ đều đã bạc trắng.
“Bác ơi, mỗi sáng bác làm được bao nhiêu cái bánh nướng vậy?”
Lâm Tâm Nguyệt tuy mảnh mai nhưng gương mặt lại vô cùng xinh xắn.
Cô mặc quần jean cạp cao bó sát, phối với áo thun trắng đơn giản, trông trẻ trung tinh khôi như một sinh viên mới vào đại học.
Bác trai vẫn không ngừng tay nướng bánh, trên gương mặt hiền hậu nở nụ cười:
“Chúng tôi thường làm đến khoảng mười giờ, được chừng một hai nghìn cái là cùng!”
Lâm Tâm Nguyệt vung tay nhỏ nhắn: “Vậy cháu mua hết. Hai nghìn cái có làm kịp không?”
Bác trai và bác gái nướng bánh…
Đứng sững người ra!
Họ thực sự sững sờ, bác trai còn cầm khối bột trong tay, nhưng cứ giơ trên không mà không nhúc nhích.
Bác gái quay đầu nhìn Lâm Tâm Nguyệt, môi mấp máy:
“Cô gái, cháu vừa nói gì cơ? Bác nghe chưa rõ.”
“Cháu bảo mua hết, từ giờ đến mười giờ, hai bác làm được bao nhiêu cái?”
Bác gái mở miệng, giơ hai ngón tay: “Hai nghìn cái…”
Bác trai cười lớn: “Cô gái, chắc cháu đang đùa bác phải không?”
Lâm Tâm Nguyệt cười rạng rỡ, không giải thích gì thêm:
“Là hai nghìn cái đúng không ạ? Bao nhiêu tiền, cháu chuyển khoản trước. Lát nữa bác gửi bánh tới địa chỉ này giúp cháu nhé. À, với cả sữa chua lên men, cháu cũng lấy hết. Bánh nướng đủ năm trăm cái là cứ mang qua một chuyến, không vấn đề gì chứ?”
Bác trai…
Nhìn thấy thông báo tài khoản nhận được bốn nghìn tệ, bác ấy vẫn không tin nổi đây là thật!
Bà vợ bên cạnh cũng có cảm giác như đang mơ!
“Cô gái này nói thật sao?”
Nhìn chẳng khác gì một sinh viên, vậy mà mua một lúc nhiều thế này!
“Cô gái, thật ra chúng tôi có thể làm bốn nghìn cái đấy.”
Bác trai nhanh chóng chạy theo cô, chân khớp gối cũng chẳng thấy đau nữa, gọi lớn với Lâm Tâm Nguyệt!
Lâm Tâm Nguyệt lại chuyển thêm bốn nghìn tệ, bác trai còn hào phóng tặng thêm cho cô một trăm cái bánh và sữa chua lên men miễn phí.
Đến khi Lâm Tâm Nguyệt đi khuất, bác trai vẫn còn ngẩn ngơ!
Cho đến khi bà vợ tới kéo tay áo ông: “Bốn nghìn cái, hai vợ chồng mình có làm đến chết cũng không xuể đâu.”
Những quán nhỏ thì không ăn thua, nhưng cô cũng không bỏ qua khi thấy dọc đường.
Bánh nướng giòn với sữa chua lên men là món khoái khẩu của cô!
Dừng xe đạp lại, Lâm Tâm Nguyệt mua một cái bánh nướng để lót dạ.
Quán này do một đôi vợ chồng già khoảng sáu bảy mươi tuổi mở, tóc họ đều đã bạc trắng.
“Bác ơi, mỗi sáng bác làm được bao nhiêu cái bánh nướng vậy?”
Lâm Tâm Nguyệt tuy mảnh mai nhưng gương mặt lại vô cùng xinh xắn.
Cô mặc quần jean cạp cao bó sát, phối với áo thun trắng đơn giản, trông trẻ trung tinh khôi như một sinh viên mới vào đại học.
Bác trai vẫn không ngừng tay nướng bánh, trên gương mặt hiền hậu nở nụ cười:
“Chúng tôi thường làm đến khoảng mười giờ, được chừng một hai nghìn cái là cùng!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tâm Nguyệt vung tay nhỏ nhắn: “Vậy cháu mua hết. Hai nghìn cái có làm kịp không?”
Bác trai và bác gái nướng bánh…
Đứng sững người ra!
Họ thực sự sững sờ, bác trai còn cầm khối bột trong tay, nhưng cứ giơ trên không mà không nhúc nhích.
Bác gái quay đầu nhìn Lâm Tâm Nguyệt, môi mấp máy:
“Cô gái, cháu vừa nói gì cơ? Bác nghe chưa rõ.”
“Cháu bảo mua hết, từ giờ đến mười giờ, hai bác làm được bao nhiêu cái?”
Bác gái mở miệng, giơ hai ngón tay: “Hai nghìn cái…”
Bác trai cười lớn: “Cô gái, chắc cháu đang đùa bác phải không?”
Lâm Tâm Nguyệt cười rạng rỡ, không giải thích gì thêm:
“Là hai nghìn cái đúng không ạ? Bao nhiêu tiền, cháu chuyển khoản trước. Lát nữa bác gửi bánh tới địa chỉ này giúp cháu nhé. À, với cả sữa chua lên men, cháu cũng lấy hết. Bánh nướng đủ năm trăm cái là cứ mang qua một chuyến, không vấn đề gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác trai…
Nhìn thấy thông báo tài khoản nhận được bốn nghìn tệ, bác ấy vẫn không tin nổi đây là thật!
Bà vợ bên cạnh cũng có cảm giác như đang mơ!
“Cô gái này nói thật sao?”
Nhìn chẳng khác gì một sinh viên, vậy mà mua một lúc nhiều thế này!
“Cô gái, thật ra chúng tôi có thể làm bốn nghìn cái đấy.”
Bác trai nhanh chóng chạy theo cô, chân khớp gối cũng chẳng thấy đau nữa, gọi lớn với Lâm Tâm Nguyệt!
Lâm Tâm Nguyệt lại chuyển thêm bốn nghìn tệ, bác trai còn hào phóng tặng thêm cho cô một trăm cái bánh và sữa chua lên men miễn phí.
Đến khi Lâm Tâm Nguyệt đi khuất, bác trai vẫn còn ngẩn ngơ!
Cho đến khi bà vợ tới kéo tay áo ông: “Bốn nghìn cái, hai vợ chồng mình có làm đến chết cũng không xuể đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro