Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Nghi Ngờ
2024-11-23 16:28:01
Một cái hồ lớn như thế, muốn đổ đầy thì cần bao nhiêu nước chứ!
Đến thần tiên cũng chưa chắc làm được.
Hiên Viên Minh đứng trước đám đông, phía sau là những người thân tín của hắn.
“Vương gia, lão tổ tông thật sự sẽ giúp chúng ta đổ đầy nước chứ?”
Trong đám đông có người không yên tâm hỏi, vì họ đã chờ được một lúc rồi mà phía lão tổ tông vẫn chưa có động tĩnh gì.
Có người bắt đầu, những người khác cũng không khỏi thì thầm bàn tán.
“Hay là lão tổ tông chỉ nói vậy thôi?”
“Ta nghĩ khả năng đó cao đấy, hồ lớn thế này thì sao có thể đổ đầy được chứ!”
“Để ta nói nhé, dù trời có mưa ba ngày liên tiếp thì hồ này cũng chưa chắc đầy!”
“Đúng vậy. Nhưng nếu lão tổ tông không giúp đổ đầy thì ít nhất cho chúng ta một ít nước cũng được rồi!”
Mọi người xôn xao bàn tán, cũng có người bênh vực lão tổ tông.
“Ta nói này, các người nói sai hết rồi, thử nghĩ mà xem, lão tổ tông đã cho chúng ta nhiều lương thực như vậy, có cho nước hay không cũng không quan trọng!”
Người nói là một vị đại thẩm, trên tay bà ấy vẫn còn cầm hai cái bánh bao trắng.
Dù vương gia đã nói rằng sau này lão tổ tông sẽ tiếp tục cho họ thức ăn, nhưng với những người đã từng chịu đói thì họ vẫn không dám ăn hết đồ ăn ngay lập tức.
“Vương gia, liệu lão tổ tông có lừa chúng ta không?”
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy động tĩnh, một người cao lớn trong đám đông cất tiếng hỏi.
Hiên Viên Minh quay lại nhìn hắn, giọng điềm đạm nhưng vững chãi khiến người nghe cảm thấy yên tâm: “Có lẽ lão tổ tông đang bận, người đã nói sẽ cho chúng ta nước thì chắc chắn sẽ cho!”
Người cao lớn kia bĩu môi: “Vậy sao đến giờ vẫn chưa có?”
Nói xong, hắn ta quay người chui vào đám đông.
Hiên Viên Minh liếc nhìn, cảm thấy người này có chút thú vị.
Lúc này, trong một góc khuất của đám đông, người cao lớn đó đang ngồi xổm cùng với một người nhỏ bé chỉ cao chưa đến một mét rưỡi, cả hai thì thầm với nhau.
May mà có rất nhiều người ở đây nên chẳng ai để ý đến hai người họ.
“Ngươi nghĩ xem, Hiên Viên Minh có thật sự liên lạc được với lão tổ tông không nhỉ?”
Tên nhỏ con vẫn còn chút nghi ngờ.
Người cao to hừ lạnh một tiếng: “Không thì sao? Đã đứt nguồn lương thực bao lâu rồi, thế mà hôm nay lại có thức ăn từ đâu chứ?”
“Lão tổ tông nhà Hiên Viên thực sự có thể hiển linh sao? Chuyện này nhất định phải báo lại với điện hạ!” Người nhỏ con trông có vẻ nghiêm trọng.
Đến thần tiên cũng chưa chắc làm được.
Hiên Viên Minh đứng trước đám đông, phía sau là những người thân tín của hắn.
“Vương gia, lão tổ tông thật sự sẽ giúp chúng ta đổ đầy nước chứ?”
Trong đám đông có người không yên tâm hỏi, vì họ đã chờ được một lúc rồi mà phía lão tổ tông vẫn chưa có động tĩnh gì.
Có người bắt đầu, những người khác cũng không khỏi thì thầm bàn tán.
“Hay là lão tổ tông chỉ nói vậy thôi?”
“Ta nghĩ khả năng đó cao đấy, hồ lớn thế này thì sao có thể đổ đầy được chứ!”
“Để ta nói nhé, dù trời có mưa ba ngày liên tiếp thì hồ này cũng chưa chắc đầy!”
“Đúng vậy. Nhưng nếu lão tổ tông không giúp đổ đầy thì ít nhất cho chúng ta một ít nước cũng được rồi!”
Mọi người xôn xao bàn tán, cũng có người bênh vực lão tổ tông.
“Ta nói này, các người nói sai hết rồi, thử nghĩ mà xem, lão tổ tông đã cho chúng ta nhiều lương thực như vậy, có cho nước hay không cũng không quan trọng!”
Người nói là một vị đại thẩm, trên tay bà ấy vẫn còn cầm hai cái bánh bao trắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù vương gia đã nói rằng sau này lão tổ tông sẽ tiếp tục cho họ thức ăn, nhưng với những người đã từng chịu đói thì họ vẫn không dám ăn hết đồ ăn ngay lập tức.
“Vương gia, liệu lão tổ tông có lừa chúng ta không?”
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy động tĩnh, một người cao lớn trong đám đông cất tiếng hỏi.
Hiên Viên Minh quay lại nhìn hắn, giọng điềm đạm nhưng vững chãi khiến người nghe cảm thấy yên tâm: “Có lẽ lão tổ tông đang bận, người đã nói sẽ cho chúng ta nước thì chắc chắn sẽ cho!”
Người cao lớn kia bĩu môi: “Vậy sao đến giờ vẫn chưa có?”
Nói xong, hắn ta quay người chui vào đám đông.
Hiên Viên Minh liếc nhìn, cảm thấy người này có chút thú vị.
Lúc này, trong một góc khuất của đám đông, người cao lớn đó đang ngồi xổm cùng với một người nhỏ bé chỉ cao chưa đến một mét rưỡi, cả hai thì thầm với nhau.
May mà có rất nhiều người ở đây nên chẳng ai để ý đến hai người họ.
“Ngươi nghĩ xem, Hiên Viên Minh có thật sự liên lạc được với lão tổ tông không nhỉ?”
Tên nhỏ con vẫn còn chút nghi ngờ.
Người cao to hừ lạnh một tiếng: “Không thì sao? Đã đứt nguồn lương thực bao lâu rồi, thế mà hôm nay lại có thức ăn từ đâu chứ?”
“Lão tổ tông nhà Hiên Viên thực sự có thể hiển linh sao? Chuyện này nhất định phải báo lại với điện hạ!” Người nhỏ con trông có vẻ nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro