Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Nhờ Mua Lương T...
2024-11-23 16:28:01
Điểm tín ngưỡng +100.
Điểm tín ngưỡng +200.
Điểm tín ngưỡng +100.
Điểm tín ngưỡng +400.
Trong đầu cô lại vang lên âm báo điểm tín ngưỡng tăng lên, lòng Lâm Tâm Nguyệt càng thêm mềm yếu.
Cô chỉ mới nói sẽ giúp họ có nước, thậm chí nước còn chưa đến, vậy mà những người dân chất phác đã cảm kích đến thế rồi!
Làm sao cô có thể không yêu quý họ cho được? Không muốn chăm sóc họ thật tốt?
Nghĩ vậy, Lâm Tâm Nguyệt lại nhấc máy gọi điện.
“Đại tiểu thư, khuya rồi mà cô còn chưa ngủ sao?”
Cậu ấm nhà họ Hứa vẫn đang ngái ngủ, định nổi cáu, nhưng thấy là cuộc gọi của Lâm Tâm Nguyệt liền nén giận hỏi.
Nghe giọng nói uể oải của Hứa công tử, Lâm Tâm Nguyệt cũng hơi ngại: “Hứa thiếu, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Hứa thiếu bực mình gãi đầu, “Nói nhanh lên! Tôi muốn ngủ!”
Lâm Tâm Nguyệt nhanh chóng nói: “Anh còn giữ ba trăm triệu của tôi, tôi muốn mua chút lương thực và thuốc men!”
Hứa thiếu ngáp dài: “Tự đi siêu thị mà mua!”
Cô gái này, thật sự xem anh ấy là người sai vặt sao?
“Không mua được! Tôi cần một triệu cân gạo và một triệu cân bột mì!”
Hứa đại thiếu: “Lâm Tâm Nguyệt, cô vừa nói bao nhiêu cơ?”
“Một triệu cân? Có ăn đến căng bụng thì cô cũng đâu cần nhiều đến vậy!”
Anh ấy nghi ngờ Lâm Tâm Nguyệt đang đùa mình.
“Không cần loại tốt nhất, loại ăn bình thường là được rồi!”
“À phải rồi, tôi cũng cần thêm một ít thuốc và thiết bị y tế, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho anh. Hứa đại thiếu, tôi tin với quan hệ của anh chắc chắn sẽ kiếm được, đúng không?”
“Gạo và bột mì càng nhanh càng tốt!”
Nói xong, Lâm Tâm Nguyệt liền cúp máy cái rụp.
Bên kia, Hứa đại thiếu vẫn còn đơ người, hoang mang về cuộc sống.
Mình là ai? Mình đang ở đâu? Chắc chắn là đang mơ rồi!
Hứa đại thiếu bực bội tắt đèn, nhắm mắt ngủ tiếp!
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy thời gian cũng đã khá lâu, mở app lên và thấy tin nhắn chưa đọc từ Hiên Viên Minh.
...
Phía tây nam thành Ung Châu, có một hồ chứa nước rất lớn.
Trước kia, hơn một nửa dân trong thành đều đến đây lấy nước.
Ngoài nước giếng dùng để uống hằng ngà thì phần lớn nhu cầu sinh hoạt khác đều lấy từ hồ này.
Lúc này, xung quanh hồ chứa nước là vòng trong vòng ngoài đông nghịt người.
Nói đúng hơn là trừ khu vực bên trong hồ thì ở đâu cũng toàn là người.
Một số người còn trèo cả lên tường thành, ngó cổ nhìn xuống.
Nghe nói lão tổ tông sẽ bơm nước, thậm chí là đổ đầy hồ chứa này, ai nấy vừa hưng phấn vừa không dám tin.
Điểm tín ngưỡng +200.
Điểm tín ngưỡng +100.
Điểm tín ngưỡng +400.
Trong đầu cô lại vang lên âm báo điểm tín ngưỡng tăng lên, lòng Lâm Tâm Nguyệt càng thêm mềm yếu.
Cô chỉ mới nói sẽ giúp họ có nước, thậm chí nước còn chưa đến, vậy mà những người dân chất phác đã cảm kích đến thế rồi!
Làm sao cô có thể không yêu quý họ cho được? Không muốn chăm sóc họ thật tốt?
Nghĩ vậy, Lâm Tâm Nguyệt lại nhấc máy gọi điện.
“Đại tiểu thư, khuya rồi mà cô còn chưa ngủ sao?”
Cậu ấm nhà họ Hứa vẫn đang ngái ngủ, định nổi cáu, nhưng thấy là cuộc gọi của Lâm Tâm Nguyệt liền nén giận hỏi.
Nghe giọng nói uể oải của Hứa công tử, Lâm Tâm Nguyệt cũng hơi ngại: “Hứa thiếu, tôi có chút chuyện muốn nhờ anh giúp.”
Hứa thiếu bực mình gãi đầu, “Nói nhanh lên! Tôi muốn ngủ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tâm Nguyệt nhanh chóng nói: “Anh còn giữ ba trăm triệu của tôi, tôi muốn mua chút lương thực và thuốc men!”
Hứa thiếu ngáp dài: “Tự đi siêu thị mà mua!”
Cô gái này, thật sự xem anh ấy là người sai vặt sao?
“Không mua được! Tôi cần một triệu cân gạo và một triệu cân bột mì!”
Hứa đại thiếu: “Lâm Tâm Nguyệt, cô vừa nói bao nhiêu cơ?”
“Một triệu cân? Có ăn đến căng bụng thì cô cũng đâu cần nhiều đến vậy!”
Anh ấy nghi ngờ Lâm Tâm Nguyệt đang đùa mình.
“Không cần loại tốt nhất, loại ăn bình thường là được rồi!”
“À phải rồi, tôi cũng cần thêm một ít thuốc và thiết bị y tế, lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho anh. Hứa đại thiếu, tôi tin với quan hệ của anh chắc chắn sẽ kiếm được, đúng không?”
“Gạo và bột mì càng nhanh càng tốt!”
Nói xong, Lâm Tâm Nguyệt liền cúp máy cái rụp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia, Hứa đại thiếu vẫn còn đơ người, hoang mang về cuộc sống.
Mình là ai? Mình đang ở đâu? Chắc chắn là đang mơ rồi!
Hứa đại thiếu bực bội tắt đèn, nhắm mắt ngủ tiếp!
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy thời gian cũng đã khá lâu, mở app lên và thấy tin nhắn chưa đọc từ Hiên Viên Minh.
...
Phía tây nam thành Ung Châu, có một hồ chứa nước rất lớn.
Trước kia, hơn một nửa dân trong thành đều đến đây lấy nước.
Ngoài nước giếng dùng để uống hằng ngà thì phần lớn nhu cầu sinh hoạt khác đều lấy từ hồ này.
Lúc này, xung quanh hồ chứa nước là vòng trong vòng ngoài đông nghịt người.
Nói đúng hơn là trừ khu vực bên trong hồ thì ở đâu cũng toàn là người.
Một số người còn trèo cả lên tường thành, ngó cổ nhìn xuống.
Nghe nói lão tổ tông sẽ bơm nước, thậm chí là đổ đầy hồ chứa này, ai nấy vừa hưng phấn vừa không dám tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro