Chiến Loạn, Nạn Đói, Ta Tích Trữ Hàng Hóa Giúp Đỡ Phiên Vương Xưng Bá Thiên Hạ
Uy Hiếp
2024-11-20 14:11:47
Lâm Tâm Nguyệt siết chặt tay, dù là số tiền năm mươi vạn từ một năm trước hay hai trăm vạn bây giờ thì cô đều không có nổi.
Nhưng bà ngoại... là người duy nhất trên đời đã mang lại hơi ấm cho cô.
Cô không muốn mất bà.
Nghĩ đến đây, Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt phượng xinh đẹp toàn là khói mù:
"Nhưng bà ngoại cũng là mẹ ruột của bà mà!" Lâm Tâm Nguyệt không hiểu rốt cuộc trái tim của Chu Mộng làm bằng gì?
Bà ta đã dành trọn tình yêu thương cho cô con gái út, Lâm Như Tuyết, còn cô và bà ngoại chỉ là những kẻ đáng bị vứt bỏ, như rác rưởi.
"Hừ, mẹ ruột sao? Chẳng phải bà ấy đã nói không nhận tôi là con rồi sao?"
Quý phụ kia cười khẩy: "Bà ta không nhận tôi là con gái nữa, tôi cũng chẳng việc gì phải nhận bà ta là mẹ."
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy lòng mình đau thắt lại, nhìn nét mặt khinh bỉ của Chu Mộng thì cô mới thấy mình thật vô vọng khi từng mong đợi ở người này.
"Thôi được, điều kiện của bà là gì?"
Lâm Tâm Nguyệt cắn chặt răng, hiện giờ cô một thân nghèo khó, cả người chỉ có hơn ba vạn, số tiền cô chắt chiu kiếm được qua công việc giao hàng cực nhọc ngày đêm.
Còn mẹ của cô, chỉ riêng một đôi tất thôi đã đắt hơn số tiền ấy rồi.
"Hừ, nếu sớm thỏa hiệp thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
Thấy Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng đã chịu khuất phục, cúi thấp lưng thẳng của mình, quý phụ hài lòng, tiến lên một bước, ghé sát tai cô, giọng nói trầm xuống, đôi môi đỏ khẽ nhếch, lời nói lạnh lùng lại càng tàn nhẫn:
"Anh tư của con tái phát bệnh, cần cấy ghép tủy."
Lâm Tâm Nguyệt loạng choạng vài bước, cô quay đầu lại, không tin nổi mà nhìn vào khuôn mặt quý phái, tươi trẻ của mẹ mình:
"Bà muốn tôi hiến tủy lần nữa sao?"
"Nhưng chỉ mới một năm trước tôi đã hiến rồi!"
Cấy ghép tủy tuy không lấy mạng người, nhưng với cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng của cô thì thực sự rất nguy hiểm. Vừa mới một năm trước, cô không đạt tiêu chuẩn sức khỏe, vậy mà mẹ cô vẫn dùng tiền ép bác sĩ chấp thuận.
"Chỉ là cấy chút tủy thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu!"
"Hơn nữa, mạng con cứng lắm, đâu thể dễ xảy ra chuyện vậy?"
"Lâm Tâm Nguyệt, đồng ý hay không thì tùy con!"
"Nhưng việc bà già đó có tỉnh lại hay không còn phải xem con thể hiện thế nào!"
Nói xong, quý phụ thản nhiên quay người, giọng càng thêm lạnh lùng: "Giáo sư J sẽ đến đây trong một tuần, ở lại tối đa nửa tháng."
Nhưng bà ngoại... là người duy nhất trên đời đã mang lại hơi ấm cho cô.
Cô không muốn mất bà.
Nghĩ đến đây, Lâm Tâm Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt phượng xinh đẹp toàn là khói mù:
"Nhưng bà ngoại cũng là mẹ ruột của bà mà!" Lâm Tâm Nguyệt không hiểu rốt cuộc trái tim của Chu Mộng làm bằng gì?
Bà ta đã dành trọn tình yêu thương cho cô con gái út, Lâm Như Tuyết, còn cô và bà ngoại chỉ là những kẻ đáng bị vứt bỏ, như rác rưởi.
"Hừ, mẹ ruột sao? Chẳng phải bà ấy đã nói không nhận tôi là con rồi sao?"
Quý phụ kia cười khẩy: "Bà ta không nhận tôi là con gái nữa, tôi cũng chẳng việc gì phải nhận bà ta là mẹ."
Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy lòng mình đau thắt lại, nhìn nét mặt khinh bỉ của Chu Mộng thì cô mới thấy mình thật vô vọng khi từng mong đợi ở người này.
"Thôi được, điều kiện của bà là gì?"
Lâm Tâm Nguyệt cắn chặt răng, hiện giờ cô một thân nghèo khó, cả người chỉ có hơn ba vạn, số tiền cô chắt chiu kiếm được qua công việc giao hàng cực nhọc ngày đêm.
Còn mẹ của cô, chỉ riêng một đôi tất thôi đã đắt hơn số tiền ấy rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ, nếu sớm thỏa hiệp thế này chẳng phải tốt hơn sao?"
Thấy Lâm Tâm Nguyệt cuối cùng đã chịu khuất phục, cúi thấp lưng thẳng của mình, quý phụ hài lòng, tiến lên một bước, ghé sát tai cô, giọng nói trầm xuống, đôi môi đỏ khẽ nhếch, lời nói lạnh lùng lại càng tàn nhẫn:
"Anh tư của con tái phát bệnh, cần cấy ghép tủy."
Lâm Tâm Nguyệt loạng choạng vài bước, cô quay đầu lại, không tin nổi mà nhìn vào khuôn mặt quý phái, tươi trẻ của mẹ mình:
"Bà muốn tôi hiến tủy lần nữa sao?"
"Nhưng chỉ mới một năm trước tôi đã hiến rồi!"
Cấy ghép tủy tuy không lấy mạng người, nhưng với cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng của cô thì thực sự rất nguy hiểm. Vừa mới một năm trước, cô không đạt tiêu chuẩn sức khỏe, vậy mà mẹ cô vẫn dùng tiền ép bác sĩ chấp thuận.
"Chỉ là cấy chút tủy thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu!"
"Hơn nữa, mạng con cứng lắm, đâu thể dễ xảy ra chuyện vậy?"
"Lâm Tâm Nguyệt, đồng ý hay không thì tùy con!"
"Nhưng việc bà già đó có tỉnh lại hay không còn phải xem con thể hiện thế nào!"
Nói xong, quý phụ thản nhiên quay người, giọng càng thêm lạnh lùng: "Giáo sư J sẽ đến đây trong một tuần, ở lại tối đa nửa tháng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro