Chiến Thần Bất Bại

Bài kiểm tra tư chất khiến người ta lo lắng

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

"A... mọi người đến đông đủ rồi." Thành chủ sắc mặt vui vẻ gật đầu, chuyện Ngũ tiên sinh lần trước , khiến cho hắn như chim sợ cành cong, tới tận lúc người của võ hội Quang Minh đến, hắn mới có cảm giác ăn ngon ngủ yên.

Khuôn mặt hắn nở tươi cười: "Kính mời Khổng tiên sinh kiểm tra một chút xem thiên phú của bọn họ ra sao."

Một vị trung niên nhân mặc võ phục màu trắng mỉm cười gật đầu ra hiệu, trên bộ võ phục của hắn có viền hoa bằng tơ vàng tinh xảo, khí độ ung dung, phân phó: “Vậy bắt đầu đi.”

“Rõ.” Một lão già vội vàng ra khỏi hàng, đứng trc mặt các học viên,t rên tay bỗng sáng lên một xập vòng sáng. Ngón tay cong lại búng ra, vòng sáng như thiên nữ tán hoa bay về phía các đệ tử.

Thấy có đệ tử vô thức né tránh, lão già quát lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích!”

Âm thanh không lớn nhưng tới tai các đệ tử lại không khác gì tiếng sấm động khiến cho không ai dám vọng động gì.

Vòng sáng bay giữa không trung, nhanh chóng hóa lớn rồi hạ xuống, mỗi vòng sáng bao lấy một đệ tử.

Một lúc sau, màu sắc vòng sáng bắt đầu biến đổi thành các loại sắc thái khác nhau.

Đường Thiên tò mò nhìn vòng sáng dưới chân, vòng sáng giờ lóng lánh hào quang màu đen.

Lại nghe thấy lão già quát khẽ một tiếng: “Người có vòng sáng màu vàng kim, bước lên mười bước.”

Chỉ có năm người, Tư Mã Hương Sơn, Lương Thu, Hàn Băng Ngưng, A Mạc Lý, còn có một đệ tử không ai biết, học viên kia vẻ mặt mờ mịt. Nếu Chu Bằng còn sống, chắc chắn nhận được, đây là Cốc Tiểu Vũ thường xuyên bị hắn khi dễ.

Hiệu trưởng An Đức thấy Cốc Tiểu Vũ trúng cử, khuôn mặt mừng như điên.

“Người có vòng sáng màu bạc, bước lên mười bước.”

Lần này số đệ tử bước khiỏ hàng tương đối nhiều, một loạt những học viên nổi danh như Vương Chấn đều nằm trong số đó. Còn dư lại chỉ lưa thưa bảy người.

“Vòng sáng màu đồng, bước lên ba bước.”

Sáu người bước lên, chỉ còn một mình Đường Thiên đứng nguyên tại chỗ.

Đường Thiên nhìn khắp xung quanh, hắn chợt phát hiện hình như chỉ có mình mình là vòng sáng màu đen.

Lão già trầm giọng quay sang bẩm báo với người trung niên: “Đại nhân, tư chất ưu tú năm người, mức tốt bốn mươi hai người, hợp lệ sáu người, cực kém một người.”

Sắc mặt mọi người ở đây đều kỳ quái vô cùng, người cực kém trong lời lão già chỉ có thể là Đường Thiên, vì chỉ mình hắn lẻ loi đứng ở nơi đó.

Trong đầu mọi người đều dâng lên cảm giác khó hiểu.

Thiên phú Đường Thiên cực kém?

Đây là châm biếm sao... chắc chắn là vậy... còn là châm biếm tất cả mọi người...

Đường Thiên chẳng hề để ý hiếu kỳ quan sát xung quanh, vòng sáng này cũng thật thần kỳ, có đủ loại màu sắc. Võ hội Quang Minh, Đường Thiên không mấy để ý. Nếu không phải nghe nói Thiên Lộ rất nguy hiểm, hẳn còn định tu luyện vài võ kỹ khác tới mức hoàn mỹ, giờ cũng có thể tới chòm Anh Tiên tìm Thiên Huệ rồi.

Amaury trợn tròn mắt, lớn tiếng hét: “Cái này chắc chắn sai rồi! Thiên phú của Đường cơ bản cực kém á? Không thể nào! Chắc chắn không thể nào!”

Lão già sắc mặt trầm xuống: “Lão phu kiểm tra tư chất đã hơn hai mươi năm, chưa từng nhầm lẫn.”

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Hàn Băng Ngưng vang lên: “Lão tiên sinh, chẳng hay có thể kiểm tra lại lần nữa không?”

Thương thế bên vai của Lương Thu đã tốt, cũng cất giọng đạm bạc như nước lên, cười nói: “Lão tiên sinh ngài dùng bí bảo mà, bí bảo cũng có lúc sai sót.”

Tư Mã Hương Sơn mỉm cười hì hì, giọng nói như một kẽ đất ẩm ướt lạnh lẽo ùa ra: “Nếu Đường cơ bản cũng bị coi là thiên phú quá kém, chúng ta làm sao chịu nổi!”

Sắc mặt lão già cực kém, đây là lần đầu tiên lão gặp phải tình hình thế này, hơn nữa còn ngay trước mặt Khổng đại nhân, đúng là mất hết thể diện. Nếu là học viên khác hắn đã sớm quát lớn trách mắng, song đám người này đều là thiên phú vô cùng xuất sắc, sau này rất có khả năng bước vào võ hội Quang Minh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Thiên nghe vậy a một tiếng, sắc mặt kỳ quái: “Ông lão ấy kiểm tra đâu có sai, thiên phú của ta vốn rất kém mà!”

Đường Thiên hiểu rất rõ thiên phú của mình không được tốt, ngũ hành bình quân, những phương điện khác cũng chẳng có gì xuất sắc. Về phần tố chất thân thể, chẳng qua nhờ sự giúp đỡ của năm năm tu luyện trụ cột, so với con trâu điên trời sinh như Amaury còn kém xa lắc.

Nghe câu này xong mặt mũi mọi người đều đỏ bừng, cảm giác muốn hộc máu.

Xin ngươi, ngươi muốn giả ngây cũng được, ngay thiên phú cũng vờ vịt, ngươi coi mọi người đều là đồ ngu à...

Amaury trợn tròn mắt: “Đường cơ bản, ngươi là thiếu niên vĩ đại như thần cơ mà, thiên phú sao lại kém được?”

“Thiếu niên vĩ đại như thần có liên quan gì tới thiên phú?” Đường Thiên không cho là đúng.

Mọi người lao nhao... quay mặt đi, không đành lòng nhìn thẳng, thế này... thế này... đúng là khiêu chiến chỉ số thông minh của mọi người...

Ngươi tưởng chúng ta tin ngươi sao... tin ngươi sao... có thằng ngu mới tin!

Nếu đổi lại là người khác vậy chỉ riêng những lời “thèm đòn” này cũng đã đủ cho mọi người lao vào ủ lò cho bán sống bán chết. Song hôm nay Đường Thiên hung danh đỉnh đỉnh, mọi người chỉ có thể nhịn, song cảm giác này... thật quá khó chịu!

Lão già thấy phản ứng của mọi người cũng thành ra do dự, liệu có phải có vấn đề thật không.

Lão không nói gì tiếp, cong ngón tay búng ta, một vòng sáng càng chói mắt rời bàn tay, bao lấy Đường Thiên.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn vào vòng sáng.

Đen nhánh bóng lưỡng!

So với vừa rồi còn đen hơn!

Trong lòng lão già chấn định, lần này hắn dám cam đoan chắc chắn không xảy ra vấn đề gì. Vòng sáng đen nhánh như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nó nói nên rằng thiếu niên trước mắt nào chỉ là kém, rõ ràng là vô cùng kém.

Sắc mặt mọi người đều kỳ quái, lúc nhìn sang lão già đầy vẻ hoài nghi.

Ngược lại Đường Thiên đương đương đắc ý: “Ta nói rồi mà, thiên phú của ta kém lắm đấy!”

Sắc mặt mọi người vốn đã kỳ quái giờ lập tức cứng lại.

Tên này thế mà còn... vô cùng đắc ý!

Rõ ràng là châm biếm mọi người!

Tên chết tiệt này, chắc chắn đang châm biếm mọi người! Tính cách ác liệt thì đã sao, thực lực mạnh mẽ thì hay lắm à... thực lực mạnh mẽ thì có thể châm biếm tất cả mọi người à...

Lòng khóc thầm, mọi người đã xác định trăm phầm trăm, Đường Thiên đang cố ý!

Chắc chắn là cố ý!

Đương nhiên, bọn họ đã quên mất một người. Amaury vẻ mặt kinh sợ, lớn tiếng hô: “Đường cơ bản! Ngươi không hổ danh thiếu niên vĩ đại như thần! Thiên phú kém như vậy mà còn tu luyện đến mức này, đúng là tấm gương sáng cho mọi người!”

BỐP!

Đầu Amaury bị gõ một cái, hắn trứng mắt quay đầu hằm hằm nhìn lại, sau đó thấy Lương Thu đại ca, vẻ tức giận trên mặt lập tức tiêu tan, sắc mặt mờ mịt: “Lương đại ca, sao huynh đánh đệ?”

Lương Thu sắc mặt tỉnh bơ: “À, không cẩn thận trượt tay.”

Hàn Băng Ngưng nhíu mày, mở miệng khuyên: “Đường Thiên, đừng đùa nữa!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“A, thiếu nữ.” Đường Thiên vẻ mặt mịt mờ: “Đùa cái gì?”

Mọi người đều thức thời ngậm miệng lại, ngay cả Hàn Băng Ngưng, Đường Thiên cũng không nể mặt, những người khác càng không cần tự bêu xấu.

Mọi lời của Đường Thiên đều bị mọi người lọc bỏ, hắn rõ ràng là tên khốn kiếp, rõ ràng là đang định kéo chỉ số thông minh của mọi người xuống cùng mức với hắn sau đó dùng kinh nghiệm phong phú của mình đáng bại chúng ta! Rõ ràng là vậy, rõ ràng là vậy!

Chỉ có điều, Quang Minh võ hội này thật sự lợi hại như trong truyền thuyết sao? Ngay cả thiên phú cũng chẳng đo được, tiền đồ đúng là khiến người ta lo lắng...

Đường Thiên thật sự quá hiếm thấy, hiếm thấy tới mức lão già lại tiếp tục dao động, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc này dùng bí bảo gì che dấu khỏi bí bảo của mình? Liệu có nên kiểm tra lại lần nữa không?

Lão già âm thầm lưỡng lự không thôi.

Ánh mắt Khổng đại nhân lấp loáng, mỉm cười với thành chủ: “Ta đã qua nhiều thành thị, song không nơi nào có nhiều thiếu niên có thiên phú xuất sắc như thành Tinh Phong. Đã sớm nghe thành chủ bỏ rất nhiều tâm huyết vào việc giáo dục, nay tận mắt thấy quả khiến người ta khâm phục!”

Thành chủ sắc mặt vui mừng: “Khổng đại nhân quá khen! Không biết trong số những học viên này có bao nhiêu người lọt vào mắt ngài?”

“Năm người này đương nhiên không vấn đề gì. Thiên phú của bọn chúng coi như không tệ, tuổi cũng còn nhỏ có không gian phát triển.” Khổngđại nhân lại nhìn sang phía Đường Thiên: “Ta cũng cảm thấy vị tiểu bằng hữu này khá thú vị, có điều tuổi hơi lớn, có thể tuyển vào ngoại doanh của hội ta.”

Thành chủ vô cùng vui mừng, loáng cái đã có sáu người được chọn, đây là một kết quả cực tốt đối với thành Tinh Phong. Từ này về sau thành Tinh Phong sẽ chính thức thuộc về phạm vi thế lực của Quang Minh võ hội, được Quang Minh võ hội bảo vệ.

“Ta muốn tới chòm Anh Tiên!” Đường Thiên giơ tay, song hắn đã quyết, nếu không thể tới chòm sao Anh Tiên hắn cũng sẽ vào Quang Minh võ hội gì gì đó đó.

“Chòm sao Anh Tiên?” Khổng đại nhân mỉm cười hòa nhã: “Vậy cũng tiện, ở chòm sao Anh Tiên chúng ta có một phân bộ rất lớn, ngươi vào ngoại doanh ở đó là được.”

“Vậy tốt quá!” Đường Thiên hưng phấn nhảy dựng lên, giơ hai tay hô lớn: “Có thể tiết kiệm tiền đi đường rồi!”

Đám ngươi Tư Mã Hương Sơn khóe mắt giật giật, van xin ngươi, ngươi dẫu sao cũng là cao thủ, có thể bình tĩnh chút không... Đừng kỳ quái như vậy nữa...

“Ta muốn tới chòm sao Anh Tiên! Ô, có thể thấy tiểu thư Thiên Huệ rồi!” Amaury cũng giơ tay hô lớn.

Tiểu thư Thiên Huệ!

Hàn Băng Ngưng không hề do dự: “Ta cũng muốn tới chòm Anh Tiên!” Nàng là người hâm mộ sùng bái nhất của Thượng Quan Thiên Huệ, có thể thấy thần tượng của mình, xa nữa nàng cũng đi.

Tư Mã Hương Sơn sắc mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi: “Thượng Quan Thiên Huệ. . . . . . Thật tốt quá, chòm sao Anh Tiên! Không ngờ tới ta còn có cơ hội báo mối thù một mũi tên!"

“Mối thù một mũi tên?” Đường Thiên trợn trừng hai mắt: “Ơ này, không phải mối thù nhiều mũi tên à?”

Tư Mã Hương Sơn cứng họng, hắn cảm giác mình như bị vạn tiễn xuyên tâm, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thượng Quan Thiên Huệ để ý tới Đường Thiên.

— Vì Đường Thiên còn khốn nạn hơn nàng!

“Đúng vậy! Mối thù nhiều mũi tên!” Trong mắt Tư Mã Hương Sơn đầy sát khí, giọng nói lạnh tới thấu xương.

Lương Thu vẫn giữ tư thái thản nhiên: “Không thể đánh một trận với tiểu thư Thiên Huệ, trước giờ vẫn luôn tiếc nuối, xin được đồng hành.”

Cốc Tiểu Vũ yếu ớt nói: “Ta... ta đi cùng mọi người.”

Lão già trợn tròn hai mắt, từ lúc nào mà Quang Minh võ hội nhận ngươi xong còn cho họ tự chọn phân bộ?

Khổng đại nhân cũng hơi ngạc nhiên song chỉ mỉm cười: “Cảm tình của đám thanh niên các ngươi thật khiến ngươi ta hâm mộ. Thực lực phân bộ chòm Anh Tiên không tệ, sẽ không làm mai một tài năng của các ngươi, các ngươi đã muốn đi ta cũng không vấn đề gì.”

Lão già càng kinh ngạc, lần này bọn hắn tới đây cũng có nhiệm vụ, nếu không mang được ngươi nào về...

Hắn vừa định lên tiếng ngăn cản lại đột nhiên nhớ ra ngươi phụ trách phân bộ chòm sao Anh Tiên hình như là muội muội của Khổng đại nhân, lão lập tức thức thời ngậm miệng lại.

Nữ nhân đó rất đáng sợ!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0