Chiến Thần Bất Bại

Câu Thành Văn Đao

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Vòng xoáy năng lượng kèm theo tiếng gào thét ầm ầm khiến người người rợn tóc gáy cuộn tới trước mặt.

"Chúng ta có phản kích không?"

Thanh âm binh sĩ run run.

Các quân quan sau rốt cũng trấn định lại, võ tướng của Quang Minh Châu không cần phải lo lắng về chiến thuật tu dưỡng. Mà những võ tướng này được ở dưới trướng Câu Thành Văn Đao thì trình độ mỗi người đã là không tệ. Nhất là những hạm trưởng chiến hạm, mỗi một vị đều là võ tướng kinh nghiệm phong phú, trình độ đã vượt qua thử thách. Từng trải liên tiếp những trận tập kích mãnh liệt vượt quá bình thường, bọn họ cũng dần dần phản ứng.

Hạm đội gặp cú đòn có tính hủy diệt, toàn bộ chiến hạm đại hình bị phá hủy, chiến hạm loại nhỏ cũng bị phá hủy gần chín thành, bây giờ chỉ một ít chiến hạm cỡ trung còn lại còn sức chiến đấu nhất định.

Thế nhưng, chiến hạm cỡ trung cũng chỉ còn lại chưa tới ba thành.

Các quân quan may mắn còn sống sót, từ trong chấn động xen lẫn mờ mịt lấy lại tinh thần, con mắt đột nhiên tràn đầy tơ máu. Đã bao giờ bọn họ chịu phải thiệt thòi lớn như vậy? Trong lịch sử Quang Minh Châu, hạm đội bị hủy diệt với quy mô như thế này là lần đầu tiên.

Vô cùng nhục nhã!

Những võ tướng kiêu ngạo vô cùng này đã quẳng sinh tử vinh nhục cá nhân lại đằng sau. Bị sỉ nhục thẳng mặt như thế, sinh tử đã không có bất cứ ý nghĩa gì, bọn họ chỉ ngóng trông có thể vãn hồi một ít tôn nghiêm!

Phản kích, đương nhiên phải phản kích!

Các hạm trưởng còn lại đang kịch liệt thảo luận.

Ý kiến mọi người phi thường thống nhất, nhất định phải tiêu diệt cái vòng xoáy năng lượng này. Rửa nhục cũng được, vì an toàn cho tuyến tiếp viện sau này cũng được, vô luận như thế nào, nhất định phải tiêu diệt cái vòng xoáy năng lượng này.

Vậy mà Nam Minh lại có thể khống chế vòng xoáy năng lượng, vũ khí bí mật như vậy cớ sức uy hiếp thực sự quá lớn.

Kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ phong phú, lúc trước chỉ là bị đánh một đòn trở tay không kịp, thêm nữa không có sự chỉ huy thống nhất. Bây giờ đã chấp nhận hẳn phải chết liền không còn nhiều cố kỵ như trước, bọn họ nhanh chóng tìm ra nhược điểm của vòng xoáy năng lượng.

Tốc độ chậm!

Vòng xoáy năng lượng có lực phá hoại kinh người, nhưng mà tốc độ lại kém hơn chiến hạm rất nhiều. Thêm nữa thể hình thật lớn, nên ngắm chuẩn cực dễ.

Điều duy nhất cần phải lo lắng, đó là vòng xoáy năng lượng nổ tung sẽ dẫn đến Thương Châu bị phá hỏng. Câu Thành Văn Đao cùng ba vị đại tướng đều tại Thương Châu, nếu vòng xoáy năng lượng nổ tung tại nơi đây, Thương Châu tuyệt không may mắn tránh thoát. Dù cho Thương Châu bình yên vô sự, nếu cửa biển bị phá hỏng, tình huống cũng không xong.

Bám sát nó, chờ khi nó triệt thoái, tiêu diệt nó!

Bọn họ nhanh chóng định ra kế hoạch tác chiến, tốc độ của chiến hạm nhanh hơn linh hoạt hơn vòng xoáy năng lượng. Vòng xoáy năng lượng tuyệt đối không trốn đi đâu được!

Mọi người không kéo dài thời gian, nhanh chóng hành động.

Khi vòng xoáy năng lượng nhào tới thì chiến hạm may mắn còn sống sót, tựa như cá bơi linh hoạt, nhanh chóng né tránh. Vì sợ bị vòng xoáy năng lượng hút lại, bọn họ vẫn duy trì khoảng cách tương đối xa. Bọn họ thậm chí không chủ động chiếm phương hướng vòng xoáy năng lượng triệt thoái, để tránh cho vòng xoáy năng lượng thấy không được rút lui mà quyết tâm ngọc thạch câu phần.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy vòng xoáy năng lượng tựa như máy xay thôn phệ tất cả xác chiến hạm thì con mắt mọi người lại lần nữa trở nên đỏ bừng, khóe mắt bọn họ muốn nứt, trên những thân tàu sứt mẻ kia còn rất nhiều người sống sót. Nhưng mà hiện tại, vô luận là thân tàu, hay là thi thể, hay là người sống sót, tất cả đều bị vòng xoáy năng lượng thôn phệ.

Đối phương giết tuyệt!

Nhưng bọn họ chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn, không có bất cứ biện pháp gì. Bọn họ chỉ có thể chờ, chờ đối phương triệt thoái, chờ đánh tan tành đối phương!

Vòng xoáy năng lượng chậm rãi quét sạch các cái xác, mảnh nhỏ và thân tàu phập phềnh tất cả đều biến mất. Nó tựa như một con cự thú ăn no uống đủ, thực lười biếng.

Khi một mảnh nhỏ sau cùng biến mất hoàn toàn, tinh thần toàn bộ chiến hạm may mắn còn sống sót rung lên, bọn họ biết rõ, đối phương sắp triệt thoái rồi!

Đối phương nhất định sẽ triệt thoái!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vũ khí bí mật như vòng xoáy năng lượng, đội ngũ vừa mới đánh lén bọn họ kia, bọn họ cảm thấy rất quen thuộc, đó là đối thủ cũ của bọn họ. Vô luận thế nào, Nam Minh cũng sẽ không để bọn họ làm cảm tử, cho nên, bọn họ nhất định sẽ triệt thoái!

Có lẽ trên đường bọn họ triệt thoái Nam Minh đã an bài lực lượng trợ giúp, nhưng thế thì đã làm sao?

Những chiến hạm tâm này đã vất chuyện sinh tử bỏ ra bên ngoài, hiện tại bọn họ chỉ muốn chiến một trận, bất chấp tất cả mà chém giết một trận. Chết dưới lửa đạn và khói thuốc súng, trong lúc quyết chiến với đối phương mà chết sẽ thống khoái hơn nhiều so với cái chết không minh bạch như vừa rồi!

Quá uất ức quá oan uổng!

Cho đến tận bây giờ, toàn bộ những người còn sống, trong lòng đều có một ngọn lửa giận, hiện tại bọn họ chỉ muốn phát tiết ngọn lửa giận này ra ngoài.

Chờ chút!

Phương hướng vòng xoáy năng lượng dị động...

Khuôn mặt toàn lửa giận hừng hực thiêu đốt, chuẩn bị quyết một trận tử chiến, lúc này, mọi người trên Quang Minh chiến hạm ngây ra như phỗng.

Khu vực ám lưu!

Phân nửa vòng xoáy năng lượng đã chìm vào khu vực ám lưu. Tầng ngoài của vòng xoáy năng lượng có thêm một tầng áo khoác màu đen, nó đang xoay tròn cao tốc.

Đến lúc này, toàn bộ đáp án đều đã lộ rõ, Nam Minh căn bản không chuẩn bị con đường triệt thoái gì, không có trợ giúp gì, ngay từ đầu, mục tiêu của bọn họ chính là hướng về phía khu vực ám lưu. Toàn bộ võ tướng Quang Minh Châu, sắc mặt tất cả đều tái mét, hai mắt chỉ muốn phun hỏa.

Lúc này bọn họ mới nghĩ đến, đối phương đánh lén, chính là đến từ khu vực ám lưu. Đối phương ở trong khu ám lưu đã mai phục tối thiểu năm ngày, đối phương có biện pháp sinh tồn ở trong khu ám lưu!

Đáng chết!

Bọn họ mắt mở trừng trừng mà nhìn, vòng xoáy năng lượng chìm vào khu vực ám lưu, biến mất hoàn toàn.

Chiến trường lại yên tĩnh, những người trên chiến hạm may mắn còn sống sót, vô luận binh sĩ hay là quan quân, lúc này tất cả đều như bị rút đi hết sức lực, ngồi phịch xuống dưới đất, thần tình xám xịt.

Hoàn toàn bại!

Trên chiến trường, đáng buồn nhất không phải đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối còn ngươi chỉ có thể liều mạng, mà là ngay cả cơ hội liều mạng, đối phương cũng không cho ngươi, ngươi đã hoàn toàn bại rồi.

Khi Câu Thành Văn Đao chạy tới thì thấy chiến hạm lác đác, lập tức sắc mặt hắn trở nên tái mét, gương mặt co rúm, lửa giận trong mắt bập bùng tựa như hỏa diễm. Toàn bộ người quen biết hắn đều rõ, đại nhân muốn giết người rồi!

Nhưng mà khiến người ta bất ngờ là Câu Thành Văn Đao cứ trầm mặc, lửa giận trong mắt hắn dần dần nhạt đi, một nụ cười gượng gạo hiện lên trên khóe miệng hắn.

Khắc Lợi Phu biết rõ, lần này đại nhân thật bị đả kích rồi. Câu Thành Văn Đao thành danh khi còn trẻ, chiến công hiển hách, tuy có lúc bại, nhưng mà sức chiến đấu cực mạnh, cho dù là thua, đối phương cũng phải chật vật.

Tình huống chật vật như trước mắt này, lần gần đây nhất là bao giờ? Thuyền công thành đại hình đều bị hủy!

Lần này Khắc Lợi Phu cũng không tránh khỏi phải gượng cười lên.

Nam Minh tựa như khắc tinh của bọn họ, từ lúc giao chiến tới nay, ngoại trừ lúc đầu bọn họ chiếm chút lợi từ Nam Minh, tình huống như vậy về sau này không còn xuất hiện. Nam Minh kháng cự càng ngày càng ngoan cường, trình độ võ tướng đối phương cũng càng ngày càng cao, Quang Minh Châu tổn thất cũng càng lúc càng lớn. Nhưng mà như lần này, cả hạm đội cơ hồ toàn quân hủy diệt, tình huống như vậy cũng là trước đó chưa từng có.

Thoát khỏi chấn động và đau lòng, Khắc Lợi Phu bắt đầu suy nghĩ, tổn thất thảm trọng như thế sẽ sản sinh ảnh hưởng như thế nào đối với chiến cuộc.

Rất nhanh, hắn đã không còn cười được nữa, mà chỉ thấy cay đắng.

Một kích này của Nam Minh thực sự quá tàn nhẫn!

Không còn chiến hạm bảo hộ, Thương Châu liền coi như phơi trần ở trước mặt Nam Minh, lúc nào cũng có khả năng chịu công kích của kẻ địch. Địa thế Thương Châu nhỏ hẹp, không có khoảng cách để kéo giãn ra, còn chết dở hơn nữa chính là thánh điện tuyệt đối sẽ không đồng ý để bọn họ rút lui khỏi Thương Châu. Biện pháp duy nhất trước mắt của bọn họ chính là cố thủ cầu viện.

Bọn họ đã mất thế chủ động chiến lược.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ứng đối kế tiếp của đối phương, Khắc Lợi Phu thậm chí có thể đoán ra đại khái, vây điểm đánh viện binh. Nhưng cho dù hắn biết rõ là thế, hắn cũng không có biện pháp nào, cái này là dương mưu. Bọn họ bên trong cảnh nội địch, tuyến tiếp viện kéo dài, vô luận là tiếp tế tiếp viện, hay là trợ giúp, đều phải trả giá thật lớn. Toàn dân đối phương đều là binh, chiếm hết tiện lợi.

Biện pháp tốt nhất trước mắt là chủ động rút khỏi Thương Châu, lần nữa thu hẹp không gian chiến lược. Thế nhưng hắn biết rõ, Thánh Điện tuyệt đối sẽ không đồng ý, mục tiêu Nam chinh chân chính lần này chính là Thương Châu!

Tình cảnh bọn họ bắt đầu trở nên gian nan, Khắc Lợi Phu trăm triệu lần không thể ngờ, bọn họ đoạt được Thương Châu, tình cảnh lại càng ngày càng gian nan.

Đột nhiên, Khắc Lợi Phu có chút hoài nghi, buông bỏ Thương Châu không phải là mưu mô của người cầm đầu của đối phương? Đáy lòng hắn dâng lên một cổ hàn ý, nếu quả thật là như vậy...

Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, dường như hắn nhìn thấy vô số sát cơ, nhưng mà không nắm được yếu lĩnh.

Khắc Lợi Phu đối với vị chủ soái Nam Minh chưa bao giờ gặp gỡ kia, không tự chủ dâng ra một niềm kính ý. Nếu không phải hạm đội bị tập kích, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới chuyện Thương Châu được chủ động buông bỏ, ngay cả Câu Thành Văn Đao đại nhân cũng bị lừa, thực sự là lợi hại.

Chiến cuộc trong bất tri bất giác, liền trở nên nằm đúng tiết tấu của đối phương. Khắc Lợi Phu nghĩ minh bạch, dù cho hạm đội không bị tập kích, tình cảnh bọn họ không tệ như thế, nhưng mà chiến cuộc vẫn sẽ từ từ rơi vào tiết tấu của đối phương.

Có can đảm buông bot Thương Châu, thực sự là sự quả quyết khiến người ta tán thán. Từ lúc trận chiến này bắt đầu, đối phương đã nắm được sự chủ động về chiến lược.

Thực sự là cái tên gia hỏa đáng sợ!

Khắc Lợi Phu than thở một tiếng, hắn thậm chí hi vọng mình không nghĩ đúng. Ngoại trừ những bố cục có thể thấy được kia, đối phương nhất định còn có hậu chiêu, chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra ý đồ của đối phương.

Trầm mặc hồi lâu, Câu Thành Văn Đao vô cùng gian nan mà phun ra ba chữ: "Cầu viện đi."

"Vâng!" trong lòng Khắc Lợi Phu rùng mình: "Thuộc hạ lập tức gửi tin cầu viện tới Thánh Điện cầu!"

"Không!" Thanh âm Câu Thành Văn Đao giống từ trong kẽ răng đẩy ra, lạnh thấu xương tủy: "Ngoại trừ Thánh Điện, còn có Mạc Tâm và Thu Húc Hoa, nói cho bọn họ, lấy tốc độ cao nhất chạy tới Thương Châu!"

Khắc Lợi Phu ngẩn ra, ngay lập tức nghĩ rõ thứ gì đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

"Bọn họ có thể giúp chúng ta phân tán sự chú ý của Nam Minh, chúng ta chỉ có một nhiệm vụ, trước lúc Mạc Tâm và Thu Húc Hoa bị tiêu hao hết, tìm ra thông đạo! Tìm được, chúng ta thắng! Tìm không được, mọi người cùng chết!"

Thanh âm Câu Thành Văn Đao giống như gió trong trời đông giá rét, khiến người ta rét lạnh rùng cả mình.

Trong bóng đêm, Lam Phong Thành là một mảnh hỗn loạn, nơi Thương hội Tây Bộ đóng quân, hỏa quang tận trời. Liệt diễm hừng hực thiêu đốt rọi sáng bầu trời, dù cho nhìn từ xa cũng có thể cảm thụ được thế lửa hung mãnh.

"Thổ phỉ tới rồi!"

"Quang Minh kỵ sĩ đại nhân bị giết rồi!"

Tiếng thét chói tai liên miên bên tai, tiếng kinh hô trong bóng đêm lấy tốc độ kinh người lan tràn, các công trường ầm ầm vỡ tổ. Lam Phong Thành bây giờ là cái công trường thật lớn, vì trùng tu Lam Phong Thành, Thương hội Tây Bộ cơ hồ tập hợp tất cả thương hội có uy tín danh dự tại Tây Bộ.

Ngay cả Thương hội Tây Bộ cũng chống không lại, thế thì thương hội nào còn mong muốn tìm được chút mỡ màu gì?

Đêm tối và hỏa quang, bắt nỗi sợ hãi ở sâu trong đáy lòng người hóa thành bản năng, khiến bọn họ điên cuồng chạy trốn.

Ở thương khố của thương hội Tây Bộ, trong viện ánh lửa tận trời, đoàn người đang không ngừng dỡ xuống các loại có thể thiêu đốt được, ném hết vào trong đống lửa.

"Cẩn thận đừng để cháy thương khố đấy!"

"Lửa không đủ lớn a! Lại thêm một chút!"

"Còn cái gì đốt được, ném vào mau!"

Bên trong thương khố, Đường thiếu niên nghe mọi người trong viện thét to, nhìn thương khố trước mắt chồng chất như núi thì trợn mắt há mồm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0