Chiến Thần Bất Bại

Đánh đến điên cuồng

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Khí tức nguy hiểm cường liệt kích thích mỗi sợi lông trên người Đường Thiên dựng đứng lên. Lực chú ý của hắn tập trung chưa từng có. Trực giác tỏa ra như nước tràn ra xung quanh.

Kinh nghiệm có giá trị nhất của Đường Thiên tại Thập Bát Đồng Nhân thất chính là, bất luận cục diện có hỗn loạn, phức tạp ra sao, bất luận nguy hiểm mãnh liệt thế nào cũng có thể bảo trì được sự chuyên chú và lãnh tĩnh*.

*Lạnh lùng và bình tĩnh.

Đây chính là thành quả của hai trăm chín mươi ba lần xung kích đồng nhân thất.

Khí tức nguy hiểm tận xương tủy xung kích thần kinh của Đường Thiên, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không chút biến hóa.

Tâm trở nên tĩnh lặng, rất tĩnh lặng.

Hai tay mở ra rồi lay động với biên độ cực nhỏ. Mười ngón tay xòe ra, biến ảo không ngừng.

Tuyền Qua Tán Thủ.

Từng vòng xoáy cực nhỏ được tạo thành nhanh chóng. Lực chú ý của Đường Thiên tập trung chưa từng có. Từ sau khi đột phá Thập Bát Đồng Nhân thất, dường như hắn tiến tới một cảnh giới hoàn toàn mới. Chân lực và võ kỹ không biến hóa quá nhiều, nhưng cấp độ tinh thần của hắn lại có đột phá lớn.

Tuyền Qua Tán Thủ là võ kỹ được Đường Thiên sử dụng nhiều nhất trong hai trăm chín mươi ba lần xung kích Thập Bát Đồng Nhân thất. Tốc độ ra chiêu của nó nhanh, có thể ảnh hưởng hành vi của đối phương và tự tạo cơ hội cho bản thân.

Trong đồng nhân thất, số lượng đồng nhân quá nhiều. Hắn phải nhờ Tuyền Qua Tán Thủ để dẫn dắt trận hình của đối phương.

Đối diện với những lam mang nguy hiểm kia, không biết vì sao trong đầu Đường Thiên lại hiện lên một trảo quang mang vạn trượng kia của Quỷ Trảo. Hình ảnh các đầu ngón tay của Quỷ Trảo ma sát với không khí làm Đường Thiên nhớ đến trò lia đá. Miếng đá mỏng được ném ra với lực xoáy sẽ tâng trên mặt nước.

Trong lòng Đường Thiên chợt động, tán thủ âm thầm phát sinh biến hóa.

Trên bề mặt mỗi ngón tay đều xuất hiện một luồng chân lực nhỏ xoay tròn với tốc độ cao.

Mỗi một lần ngón tay chà xát tầng chân lực xoay tròn với tốc độ cao tựa như miếng đá mỏng được ném ra vừa nhanh vừa trơn trượt.

Số lượng vòng xoáy tăng vọt.

Trong hư ảnh tán thủ đột nhiên bay ra một đám lớn lốc xoáy.

Từng lốc xoáy nho nhỏ màu trắng mang theo âm thanh gào thét, tựa như một đám chim non huyên náo linh xảo chìm vào trong lam mang tầng tầng lớp lớp kia.

Phi Điểu Tuyền Qua*!

*Vòng xoáy chim bay.

Sát chiêu!

Khi Đường Thiên lĩnh ngộ ra sát chiêu của Tuyền Qua Tán Thủ, trong mắt hắn hiện ra một tia mừng như điên.

Trước mắt Đại Ngụy đột nhiên biến thành một mảnh trắng xóa, tựa như vô số chim trắng kết thành bầy đội lao về phía gã.

Đây là cái gì…

Đại Ngụy kinh hãi, chỉ cảm giác được khi chủy thủ đánh vào lốc xoáy xoay tròn thì thấy kình lực chênh lệch.

Bầy chim cùng lam mang ầm ầm đánh vào nhau.

Tức thì, lam mang sắc bén nghiêng trái ngã phải, lốc xoáy thì như bầy chim hỗn loạn. Mỗi một luồng lốc xoáy đều xoay tròn với tốc độ cực cao, lam mang chạm đến đều bị đẩy lùi. Mà khi hai lốc xoáy va chạm vào nhau thì tốc độ càng thêm kinh người.

Lam mang tầng tầng lớp lớp tựa như phòng tuyến sâm nghiêm bị một đám Tinh Hồn Thú man rợ không nói lý xông vào, ầm ầm sụp đổ.

Lốc xoáy gào thét khiến Đại Ngụy khổ sở không nói nên lời. Chúng nhìn có vẻ hỗn loạn vô cùng, lại như bị một cái lồng giam bằng sắt bao lại.

Càng không xong chính là gã cũng ở trong cái lồng này.

Tên gia hỏa kia rốt cuộc là ai…

Lúc này, Đại Ngụy đã không còn một chút khinh thị nào. Võ kỹ không thể tưởng tượng như thế khiến gã rơi vào bị động.

Đáng chết!

Trong lúc Đại Ngụy đang kinh nghi, một bóng người chợt lóe lên trước mặt, một khuôn mặt vô cùng hưng phấn xuất hiện trong tầm mắt gã. Phun ra nước bọt, gần như muốn phun lên mặt gã.(DG: ngậm nước phun người)

“Bại hoại! Bại hoại! Bại hoại!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Miệng Đường Thiên chửi ầm lên. Chưởng phải lại lặng yên không tiếng động chìm vào đám Phi Điểu Tuyền Qua.

Đại Bi Chưởng ấn!

Đại Ngụy chỉ cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng lớn hung hăng đánh vào xương sườn của gã.

“Âm hiểm…”

Đại Ngụy tức giận, nhưng chưa mắng xong thì một ngụm máu đã trào lên đến cổ họng rồi lập tức phun ra.

“Ha ha ha ha! Đa tạ đã khen thưởng!”

Thanh âm đắc ý dào dạt của Đường Thiên bỗng nhiên vang lên phía sau. Đại Ngụy hồn phi phách tán, bất chấp chuyện khác mà lập tức nhào xuống đất về phía trước.

Vút!

Gã cảm thấy sau cổ mát lạnh, một chổ nào đó trên y phục bị cắt qua. Là đao mang?

Một luồng đao mang sắc bén lướt qua thân thể gã. Đàm Thoái của Đường Thiên vẽ ra một vòng cung tuyệt diệu.

Tuy là tránh được một kiếp nhưng Đại Ngụy không có một chút vui vẻ nào. Vừa rồi khi gã liều lĩnh vọt với trước, gần như tất cả những lốc xoáy kia đều đánh vào ngực gã. Gã không cần nhìn cũng biết ngực mình hiện tại chắc chắn đều là vết thâm. Nhưng gay go nhất chính là sườn trái vừa chịu một Đại Bi Chưởng ấn, e là đã bị biến dạng hoàn toàn.

Tiếng quát lớn phía sau càng khiến gã không dám ngừng lại.

“Ta đánh, đánh, đánh, đánh!”

Soạt soạt soạt!

Những vòng cung đan xen được Đàm Thoái vẽ ra liên miên không dứt, tựa như giòi ăn vào xương, bám theo phía sau gã. Chỉ cần chậm một chút, gã sẽ bị những thoái đao xen kẻ này đánh tan tành.

Đại Ngụy vốn biết Đàm Thoái như đao, nhưng cho đến hiện giờ gã vẫn chưa gặp qua Đàm Thoái sắc bén đến thế.

Đàm Thoái có thể đá liên hoàn sao?

Khóc không ra nước mắt, Đại Ngụy gần như vừa lăn vừa bò, chật vật chịu không nổi.

Đường Thiên hưng phấn!

Vô cùng hưng phấn!

Đây là lần đầu tiên giao thủ với người khác kể từ khi đột phá Thập Bát Đồng Nhân thất. Cảm giác lúc này và trước kia hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng thực lực đối phương hơn hắn không ít nhưng hắn lại không có chút cảm giác bị chèn ép.

Nhất là sau khi phản kích. Cảm giác nguy hiểm cường liệt bị hắn phản kích cho tán loạn, hắn lập tức chiếm thượng phong.

Đường Thiên càng đánh càng hưng phấn, có khi nào mà vui vẻ hưng phấn như thế đâu? Bị áp chế ở Thập Bát Đồng Nhân thất, cho đến lần đột phá sau cùng cũng không thể tính là thượng phong.

Nhưng hiện tại, nhìn Đại Ngụy né tránh đến chật vật chịu không nổi, Đường Thiên cảm thấy máu nóng toàn thân sôi trào. Phi Điểu Tuyền Qua vừa rồi khiến hắn có cảm giác được khích lệ, như đánh tiết gà vậy. Những chiêu thức chưa bao giờ dám dùng trước đây, những biến chiêu thiên kì bách quái, thiên mã hành không đan xen bừa bãi như mưa ập xuống.

Đại Ngụy cảm thấy điên đến nơi rồi.

Không hợp với lẽ thường… Không hợp với lẽ thường…vẫn là không hợp với lẽ thường…!

Nhưng đối phương lại dùng ra như vậy. Bản thân thì cảm thấy kỳ quặc khó chịu, không biết chống đỡ thế nào. Đại Ngụy chiến đấu rất nhiều, trải qua đâu chỉ trăm trận. Nhưng chưa có trận chiến nào chật vật, kỳ quặc và khó chịu như thế này.

Cố Vũ vừa rồi bị Đường Thiên đánh cho hôn mê được thủ hạ cứu tỉnh, nhìn tình hình trận chiến lập tức vừa giận vừa sợ.

“Mấy người các ngươi… mấy tên ngu xuẩn này còn đứng đây là gì? Xông lên hết cho ta!”

Tiếng mắng giận dữ của Cố Vũ làm bọn hộ vệ như tỉnh lại từ trong mộng. Cả bọn bất chấp tất cả mà xông lên như ong vỡ tổ. Đại Ngụy bên này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong nháy mắt nhu thế thôi đã khiến gã rung động đến múc xuýt nữa lệ rơi đầy mặt.

Gã nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lấp lánh hàn mang. Cuối cùng cũng đến lúc mình phản kích rồi.

Đường Thiên lúc này đã đánh đến điên cuồng.

Sau khi trải qua việc áp chế đối thủ lúc trước, lúc này, bất luận là lòng tin hay chiến ý đều được Đường Thiên kéo lên đỉnh điểm. Hiện tại cho dù là Tề Á đến đây chắc chắn hắn cũng lao tới.

Huống chi kẻ xông lên chỉ là những con hàng này…

Đường Thiên huýt dài lên một tiếng. Hai tay rung lên, bay lên trời, tiếp đó như một con chim lớn lao vào đám hộ vệ kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên gia hỏa này điên rồi sao?

Cố Vũ trợn mắt há mồm nhìn Đường Thiên. Nhưng một màn tiếp theo lại khiến sắc mặt gã đại biến.

Đường Thiên như hổ vào bầy dê, căn bản không kẻ nào có thể chống cự. Liên tục huýt dài, nơi hắn đi qua đối thủ ngã như sung rụng. Hắn chỉ cảm thấy chân lực trong cơ thể rung động liên miên không ngớt. Chiến ý thiêu đốt đến cực điểm.

Phi Điểu Tuyền Qua đánh tan cả bọn, Đại Bi Chưởng cương mãnh vô cùng, Đàm Thoái đao hiễn lộ tài năng.

Thiên Long kình bạo liệt, Hạc Thân kình sắc nhọn, Triêm Y Điệt tá lực đả lực.

Còn kèm theo những biến chiêu cổ quái mà hắn cũng không thể nhớ. Đủ loại tầng tầng lớp lớp khó lòng phòng bị, không kẻ nào có thể chạm vào mũi nhọn của nó.

Nhân số trước mắt tuy nhiều nhưng bất luận là thực lưc hay âm hiểm xảo trá đều không thể so sánh với mười tám tên phế vật trong đồng nhân thất kia.

Khí thế của Đường Thiên không bị áp chế chút nào, ngược lại còn tăng thêm.

Dũng mãnh như Mục Lôi lúc này cũng bị chấn động đến quên đi vết thương, thì thào tự nói: “Trên đời này có loại người dũng mãnh như thế ư…?”

Trấn định như Cố Tuyết mà gương mặt xinh xắn trắng như tuyết kia cũng mở lớn miệng, nhìn Đường Thiên đánh đâu thắng đó bên kia. Tên gia hỏa không ai có thể kháng cự trước mắt này cùng với thiếu niên keo kiệt âm hiểm lén lút trả thù Nha Nha kia thật sự cùng là một người sao…?

Đại Ngụy vốn chuẩn bị phản kích thấy thế sắc mặt đại biến. Trong một thời gian ngắn ham muốn phản kích trong lồng ngực gã vốn là một đống lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt co lại thành ngọn đuốc, rồi tiếp tục co lại như ánh nến…

Khi gã thấy Đường Thiên nổi giận gầm lên, một quyền trực tiếp đánh bay ba gã hộ vệ thì ham muốn phản kích như ngọn nến kia lập tức vụt tắt.

Gã hoảng hốt vô cùng, xuất hiện bên cạnh Cố Vũ, ôm lấy Cố Vũ mà chạy như bay. Sau cổ lạnh ngắt, vụt vụt, quần gã bị Đường Thiên dùng Đàm Thoái đao cắt một lỗ lớn phía sau. Nhưng lúc này, Đại Ngụy đã không còn cảm thấy thẹn nữa rồi.

“Chạy cái gì mà chạy?” Cố Vũ liều mạng giãy dụa, tức giận mắng: “Ta không tin một mình hắn có thể đánh thắng tất cả mọi người!”

Đại Ngụy vùi đầu phát lực chạy điên cuồng, không dám đáp lời, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn.

Cố Vũ mắng thêm vài câu, cuối cùng gã mệt mỏi chán nản nói: “Tại sao lại có thể như vậy chứ?”

Trong đầu Đại Ngụy cũng lượn lờ những lời tương tự, tại sao lại có thể như vậy…

Rõ ràng nắm chắc, rõ ràng cục diện chiến thắng đã định, rõ ràng là vịt đã trụng nước sôi…

Tên gia hỏa vô cùng cổ quái này rốt cuộc là ai?

Cố Vũ đột nhiên vỗ đầu, ảo não vô cùng: “Ta sớm phải nghĩ tới chứ! Tề Á! Không sai, tính mệnh Cố Tuyết có thể bảo toàn dưới tay Tề Á, chính là do người kia! Nhất định là hắn!”

Nghe được những lời này, Đại Ngụy sửng sốt. Cục tức nghẹn trong họng kia lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Bại bới kẻ có thể sống sót dưới tay Tề Á thì cũng không phải không thể chấp nhận được.

“Dừng!” Cố Vũ bỗng nhiên hét lớn.

Lúc này đã chạy qua vài con phố, Đại Ngụy liên dừng lại.

“Nhảy lên nóc nhà, tìm nơi nào cao một chút!” Cố Vũ nói.

Đại Ngụy có chút nghĩ không ra, nhưng vẫn nghe lời mà nhảy lên một nóc nhà cao nhất gần đó. Nơi này vừa vặn có thể quan sát chiến trường đằng xa. Những tên hộ vệ hung ác vừa rồi giờ nằm một đống.

Đường Thiên giữa chiến trường nhìn quanh, vẻ mặt chưa thỏa mãn.

“Mau nấp đi, đừng để hắn thấy!” Cố Vũ cuống quýt nói.

Trong lòng Đại Ngụy cũng kinh hoàng. Nếu để tên kia nhìn thấy bọn chúng, chắc chắn sẽ đuổi hoài không tha. Gã vội vàng cõng thiếu gia lui vào bóng tối.

Lúc này, thần kinh Cố Vũ mới ổn định lại, gương mặt giãn ra. Gã nghiến răng hạ giọng nói với vẻ hả hê.

“Những chi khác nhất định cũng có được tin tức rồi. Bí mật huyết mạch trên người Cố Tuyết không thể giấu được, bọn chúng chắc chắn đang liều mạng chạy tới!”

“Chúng ta cứ chờ! Loại biến thái như thế, bọn chúng cũng phải cảm thụ một ít mới phải đạo.”

“Hừ, làm sao mà chỉ có một chi chúng ta gặp không may được?”

Đại Ngụy tràn ngập đồng cảm, liên tục gật đầu.

Đúng thế! Vì cái gì mà chỉ có bọn họ gặp chuyện không may chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0