Chiến Thần Bất Bại

Điều Tra đoàn

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Chiêm Sâm nhìn thấy người đầy khắp núi đồi, không biết vì sao, tâm tình trầm tĩnh lại.

Những người này đều là cư dân Lam Phong thành trốn thoát được khỏi Lam Phong thành.

Trên thực tế, ngoại trừ Tây Bộ thương hội và Tê Liệt giả dong binh đoàn, thương vong ở Lam Phong thành rất nhỏ. Thanh thế chiến đấu vừa bắt đầu, liền khiến đám người trong lúc mơ ngủ giật mình tỉnh lại. Kiếm quang Ai minh khúc cộng hưởng tăng mạnh, thời gian giằng co tương đối lâu. Sau cùng hình thành ngân quang lưu diễm, lực sát thương kinh người, nhưng mà tốc độ nó lưu động không nhanh, khiến mọi người có thời gian chạy trốn.

Đám Chiêm Sâm ngụy trang thành tiểu thương đội, không gây chú ý. Thời điểm khi mọi người quan tâm đến chiến đấu, bọn họ đã bị ngân sắc quang hải bao trùm, mọi người vô pháp thấy rõ bọn họ.

Không có ai biết nhóm người này chính là hung thủ xóa sổ Lam Phong thành, hơn nữa trong ý nghĩ của mọi người, nhóm thổ phỉ kia cho dù còn sống cũng hẳn là đã sớm chạy trốn mất dạng, sao dám nán lại chứ?

Trận chiến Lam Phong thành oanh động Thánh Vực.

Tuy rằng dân chúng không có thương vong gì, nhưng mà ở trong lịch sử Quang Minh châu, còn chưa từng có tiền lệ một ngôi thành thị bị xóa đi. Nhất là đúng vào lúc Nam chinh đang ở thời điểm mấu chốt, hậu phương đột nhiên xuất hiện sự kiện ác liệt như thế, sự phẫn nộ của Thánh Điện có thể nghĩ mà hiểu.

Nhận được tin tức, Thánh Điện rất tức giận, Thánh Điện hành động nhanh chóng mà quả quyết.

Đóng giữ ở Tây Bộ, Áo Lợi Phất(Oliver) với Lan Tư nhận được phê bình nghiêm khắc trước nay chưa từng có, Thánh Điện yêu cầu bọn họ cần phải lập tức tìm được hung thủ. Không chỉ như thế, Thánh Điện còn phái điều tra đoàn đặc biệt tới điều tra sự kiện lần này.

Mấy tin tức này đều không phải bí mật, Chiêm Sâm không phí khí lực gì đã nghe ngóng được, liếc một cái cách đó không xa, khắp nơi đều là binh sĩ, phòng bị sâm nghiêm. Không những như thế, tất cả khu vực thông tới phụ cận đều bị phong tỏa, bố trí thiên la địa võng.

Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ may mắn, bọn họ không bỏ chạy. Nguyên nhân bọn họ không bỏ chạy chỉ có một, sau khi Đường Thiên hôn mê, mãi không tỉnh.

Không ngờ trong lúc vô ý tránh bị lùng bắt.

Hắn và Phù Chính Chi liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt của nhau. Đường Thiên không tỉnh, rắn mất đầu, mọi người không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ, mờ mịt vô pháp đối phó.

Một chiếc chiến hạm treo dấu hiệu Thánh Điện lướt qua bầu trời với tốc độ kinh người theo.

"Về chuyện này, trách nhiệm Áo Lợi Phất(Oliver) lớn nhất. Lan Tư mới được điều tới, coi như là tai bay vạ gió." Đang nói chuyện chính là một vị nam tử anh tuấn tuổi còn trẻ, hắn mặc áo bào trắng tinh không tỳ vết, tóc vàng như sư tử, con mắt màu lam nhạt có vẻ mê người khôn tả.

Thân phận của hắn vô cùng cao quý, hắn là đương đại thánh tử của Thánh Điện, Charles.

Đứng bên cạnh hắn, lơ lửng một vị nữ Hồn tướng, vóc người như ma quỷ, khuôn mặt thánh khiết tuyệt mỹ, đẹp đủ làm người hít thở không thông. Nàng khoác áo giáp hoàng kim, phía sau áo giáp, một đôi cánh bằng năng lượng tuyết trắng, giống như thiên sứ trong truyền thuyết. Đôi găng tay hoàng kim với tầng tầng lân giáp hoa lệ, tay nắm chuôi kiếm, chống kiếm đứng đó. Đại kiếm cao ngang ngực nàng, thân kiếm rộng, chuôi kiếm có thể nắm được bằng cả hai tay, vỏ kiếm phủ đầy hoa văn huyền ảo hoa mỹ, hoa văn thái dương tượng trưng cho quang minh là bắt mắt nhất.

"Đó không phải là lí do." Tô Phỉ lạnh lùng nói, nàng biết rõ Charles đang thưởng thức Lan Tư.

"Đương nhiên." Charles nhún nhún vai, trên mặt hắn nở nụ cười ấm áp: "Cho nên chúng ta tới đây. Nghe nói Áo Lợi Phất(Oliver) để mất dấu Kim Châu phỉ, là trung tướng của Thánh Điện, theo dõi một tốp thổ phỉ mà cũng để mất dấu, thực sự là đủ mất mặt. Lẽ nào mấy năm nay, tinh lực hắn đều đặt ở việc làm thế nào cùng Tây Bộ thương hội kiếm tiền rồi?"

Tô Phỉ lập tức minh bạch quyết tâm diệt trừ Áo Lợi Phất(Oliver) của Charles, nàng không đồng tình chút nào bèn ngắn gọn bảo rằng: "Áo Lợi Phất(Oliver) cần phải chịu trách nhiệm với việc này."

"Nam chinh đang thời điểm khẩn yếu như thế, cảnh nội vậy mà lại xuất hiện sự kiện tệ hại như thế, không thể tha thứ." Charles vụt tắt tiếu ý, khuôn mặt anh tuấn tỏ ra uy nghiêm vô hình: "Miễn trừ chức vụ Áo Lợi Phất(Oliver), toàn bộ binh đoàn dưới trướng hắn do ta tạm thời quản lý, chức vụ những người khác tạm thời giữ nguyên, chờ đợi mệnh lệnh. Phái người áp giải Áo Lợi Phất(Oliver) tới Thánh Điện, chịu chất vấn của Thánh Điện trưởng lão hội."

"Vâng!" Trong bóng tối có người vâng mệnh.

Mệnh lệnh này sẽ bằng tốc độ nhanh nhất đưa đi, vận mệnh Áo Lợi Phất(Oliver) đã bị quyết định như thế.

"Lan Tư sao chứ?" Tô Phỉ lạnh lùng nhắc nhở.

Charles che mặt có chút khổ não, thuộc hạ này của mình luôn nghiêm túc như thế. Được rồi, dù sao cũng đã quen, nếu như không đưa ra kết quả, nàng nhất định sẽ nghiêm túc đến cùng, hắn bất đắc dĩ nói: "Phạt lương một năm, ngươi thấy thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ba năm." Tô Phỉ lạnh lùng đáp.

"Vậy phỏng chừng hắn sẽ đau lòng rồi." Charles cười nói: "Vậy như ngươi nói, phạt lương ba năm!"

Khi bọn họ bay đến Lam Phong thành, nghênh tiếp bọn họ là thuộc hạ của Áo Lợi Phất(Oliver), mỗi người bọn họ đều lo lắng, lo lắng cho tiền đồ của mình. Áo Lợi Phất(Oliver) đã bị áp giải về Thánh Điện, hắn không dám có bất cứ kháng cự gì.

"Chúng ta đi xuống đi." Charles nói, nhảy xuống trước tiên.

Tô Phỉ cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói với phía sau: "Bảo trì cảnh giới."

"Vâng!"

Đội ngũ vô thanh đứng sừng sững tại phía sau nàng, giống như thiên nữ vẫy hoa, trên không trung vạch ra hơn trăm đường vòng cung kim sắc ưu mỹ, rải rác tại các ngóc ngách Lam Phong thành.

Bang bang bang.

Từng thân ảnh kim sắc khôi ngô hùng tráng, hạ xuống mặt đất.

Chư tướng nghênh tiếp nhìn thấy những võ sĩ toàn thân đều bao phủ trong áo giáp kim sắc này, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Quang Minh kỵ sĩ đoàn!

Quang Minh kỵ sĩ đoàn, tinh nhuệ đệ nhất của Thánh Điện trong truyền thuyết.

Quang Minh kỵ sĩ đoàn không phải là binh đoàn thường quy, nó là trực thuộc lực lượng hạch tâm nhất của Thánh Điện. Quang Minh kỵ sĩ đoàn chưa bao giờ thông báo tuyển dụng bên ngoài, bọn họ được chọn lựa từ các nơi, bồi dưỡng từ nhỏ. Những nhi đồng này từ nhỏ đã phải kinh lịch tu luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa cạnh tranh phi thường tàn khốc, tầng tầng đào thải sàng lọc.

Ý chí, thiên phú, chăm chỉ, người có thể thắng lợi sau cùng mới có tư cách gia nhập Quang Minh kỵ sĩ đoàn.

Mỗi người bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là cỗ máy giết chóc chân chính, thực lực bọn chúng đáng sợ, lãnh khốc vô tình, phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, không sợ sinh tử.

Lúc trước mọi người nhận được mệnh lệnh, chỉ nói Charles Thánh tử dẫn Điều tra đoàn. Ai cũng không nờ, Charles Thánh tử dẫn theo chính là Quang Minh kỵ sĩ đoàn!

Sắc mặt ai nấy tái nhợt, rợn tóc gáy, cả người rung động. Tràng cảnh trung tướng Áo Lợi Phất(Oliver) bị áp đi còn hiện rõ ngay trước mắt, hiện tại bọn họ mới chân chính minh bạch Thánh Điện phẫn nộ cỡ nào đối với việc này.

Chú ý tới những người sợ hãi, Charles mỉm cười, nồng ấm bảo: "Sự tình đã xảy ra, trung tướng Áo Lợi Phất(Oliver) phạm phải một vài sai lầm, Thánh Điện sẽ khoan dung xử lý. Nhưng mà, sự tình còn chưa có kết thúc, các vị đều là nòng cốt mà Thánh Điện phi thường tin cậy, hi vọng mọi người có thể tích cực phối hợp trong hành động kế tiếp, phát huy tác dụng, quét sạch sỉ nhục. Thánh Điện chưa bao giờ bạc đãi người có công, nếu như các ngươi ai có thể lập công, ta sẽ đích thân thỉnh công với Thánh Điện cho các ngươi."

Vẻ kinh hoàng trên mặt mọi người tức thì tiêu thất đi nhiều, sĩ khí cũng phấn chấn hơn không ít. Đúng vậy, sự tình còn chưa có kết thúc, nếu như có thể lập đại công trước mặt Charles điện hạ, lưu lại ấn tượng sâu ở nơi điện hạ, vậy thì tiền đồ tuyệt đối sáng sủa.

Chư tướng vừa mới mất đi điểm dựa, lúc này lại cháy lên ý chí chiến đấu.

Charles tỏ ra thỏa mãn: "Ta cần tướng lĩnh có ý chí, chiến đấu có năng lực, hi vọng các ngươi không cô phụ sự kỳ vọng của ta."

"Vâng!" Chư tướng đồng thanh tuân mệnh.

"Tới xem hiện trường." Charles không tiếp tục nói lời vô dụng.

Một đoàn người hành tẩu tới phế tích, Tô Phỉ nắm kiếm, đi ở bên cạnh Charles.

Trên mặt Charles hiện lên một tia kinh ngạc, Lam Phong thành hoàn toàn trở thành phế tích, toàn bộ kiến trúc đều bị phá hủy. Không có mảnh gạch vỡ ngói vỡ, không có tường đổ, vị trí trước đây là Lam Phong thành trống không, không có vật gì, mặt đất cháy đen mênh mông vô bờ, chỉ có từng cái lỗ bất quy tắc. Những lỗ này sâu cạn không đồng nhất, dày đặc chi chít, tựa như tổ ong.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Charles lạnh lùng nghiêm nghị, nghiêm túc trước nay chưa từng có, hắn cúi gập xuống, lấy tay sờ xuống mặt đất một cái. Thật cứng, như sờ lên lưu ly vậy, cái này là do nhiệt độ siêu cao làm cho mặt đất nham thạch hòa tan, hình thành thứ tương tự thủy tinh.

Toàn bộ kiến trúc đều tiêu thất không thấy, chỉ có một khả năng, đó chính là tiêu tan trong năng lượng.

"Người nào biết rõ ràng tình huống lúc đó?"

Charles dừng bước, đột nhiên hỏi.

Đến bẩm báo chính là đoàn trưởng Cảnh vệ đoàn địa phương của Lam Phong thành, thể hình hắn mập mạp, nhìn thấy nhiều đại nhân vật như vậy, mồ hôi rơi không ngớt. Nhưng mà dù sao hắn cũng biết, thời điểm này nếu biểu hiện không tốt, chỉ sẽ thảm hại hơn. Cho nên dù cho khẩn trương, còn có mấy phần run rẩy, vẫn đem tình huống lúc đó mô tả lại.

Tuy nhiên hắn chỉ cho rằng nguyên nhân dẫn đến Lam Phong thành tiêu thất là Kiếm Quang Ai minh khúc.

Charles hơi hơi nhíu mày: "Kiếm Quang Ai minh khúc là sát chiêu binh đoàn cấp Hoàng kim."

"Vâng." Mập mạp vội vàng gật đầu.

Lúc này Tô Phỉ lạnh lùng mở miệng bảo: "Sát chiêu binh đoàn cấp Hoàng kim không có uy lực như vậy."

Charles nói với mập mạp: "Ngươi mô tả lại cảnh tượng lúc đó lại một lần đi."

Nói lâu như vậy, cuối cùng mập mạp cũng trấn định lại, khôi phục mồm miệng lanh lợi thường ngày, kể lại cảnh tượng lúc đó rất sống động.

Nghe tới ngân quang càng ngày càng mạnh, hình thành quang hải thì Charles tựa hồ nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên kinh hoàng.

Mà nghe đến sau cùng, Ngân quang hải dương không khống chế được, ngân sắc hỏa diễm bốc lên từ trong cơ thể Tê Liệt giả dong binh, thần tình Charles dị thường nghiêm túc.

Chờ mập mạp nói xong, hắn phất phất tay, mập mạp vội vàng cáo lui.

"Năng lượng cộng minh."

Ngữ khí Tô Phỉ băng lãnh, lộ ra một luồng sát ý: "Địch nhân dùng năng lượng cộng minh, không ngừng tăng cường Kiếm Quang Ai minh khúc của Sở La Môn(Solomon) làm cho nó đột phá điểm cực hạn, dẫn đến sau cùng sụp đổ."

Mập mạp không rõ điểm huyền diệu này, mà đám Tô Phỉ vừa nghe mập mạp mô tả xong, liền minh bạch chuyện gì đã xảy ra.

Trong mắt Charles hiện lên một tia quang mang khó mà hình dung: "Sở La Môn(Solomon) đại khái cũng bất ngờ, đối phương dùng lĩnh vực hắn am hiểu nhất, dùng tuyệt chiêu của hắn, thoải mái giết chết hắn. Núi cao còn có núi cao hơn, cái người này trong lý giải năng lượng cộng minh cao hơn Sở La Môn(Solomon) một bậc."

"Đúng vậy." Tô Phỉ nhắc nhở: "Chú ý binh sĩ của hắn, chỉ có một hai trăm người, sản sinh năng lượng cộng minh tăng biên độ, lại có thể dẫn đến Kiếm Quang Ai minh khúc của Sở La Môn(Solomon) không khống chế được."

Charles tán thán: "Sở La Môn(Solomon) đã chết rồi, bọn họ còn có thể trốn thoát. Thực lực người này thực sự là sâu không lường được. Hiện giờ ta lại có điểm hiếu kỳ rồi, Tây Bộ thương hội là thế nào đắc tội với một vị cường hãn như thế? Hơn nữa, cao thủ lợi hại như vậy, không thể là hạng người vô danh. Thực sự là khiến người hưng phấn."

Tô Phỉ không để ý đến khuôn mặt Charles phấn khích, nàng xoay người, lạnh lùng hạ lệnh: "Gia tăng mức độ tìm tòi, không thể buông tha một tấc cỏ."

"Vâng!" Vô số thân ảnh chạy đi.

Ngay sau đó Tô Phỉ xoay người, lạnh lùng nói với Charles: "Thân là thánh tử, lúc này ngài hẳn nên đứng ra an ủi dân chúng đang bị sợ hãi."

Vẻ cuồng nhiệt trong mắt Charles tiêu thất, hắn lần nữa lộ ra dáng tươi cười ấm áp thân thiết: "Ngươi nói rất có đạo lý, đi thôi."

Mà lúc này, Đường Thiên từ trong hôn mê, cuối cùng khôi phục ý thức, hắn từ từ mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0