Chiến Thần Bất Bại

Gặp lại

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Dưới ánh nắng, thân ảnh mỹ lệ là quen thuộc như thế, chỉ nhìn một thoáng, Đường Thiên liền nhận ra.

Nỗi vui sướng tràn ngập mỗi cái tế bào trên thân thể hắn, hắn ngây ra mà nhìn nàng, ánh nắng rơi vãi tại trên làn tóc dài đen bóng, dung nhan tuyệt mỹ kia mơ hồ bộ dáng năm đó, hình ảnh thiếu nữ trước kia giống như từ trong trong cõi mộng của hắn đi ra, đi tới trước mặt hắn.

Hắn đã quên lời nói, ngây ngốc mà nhìn, tham lam mà nhìn.

Tựa như nằm mơ vậy, giờ khắc này là mộng ảo. Những hình ảnh xa xôi kia, Tinh Phong Thành, An Đức Học Viện, cái tiểu cô nương gầy yếu vắt nước mũi kia, người thiếu nữ thiên tài quát tháo toàn thành kia, người thiếu nữ tại trên núi an tĩnh làm bạn bên cạnh hắn kia, cái thiếu nữ vì hắn mà một mình xông pha hiểm địa kia...

Thân ảnh thiếu nữ, khảm tại trong quang ảnh, khảm ở trong lòng hắn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã ở chỗ này.

Không biết bắt đầu từ nơi nào, nàng đã ở chỗ này.

"Thiên Huệ." Giọng hắn tựa như nói mê, không có khí phách của người đứng đầu chòm sao, không có sự sát phạt của chiến thần bất bại, lúc này, Đường Thiên chỉ là một đứa trẻ to xác.

Hắn nhẹ giọng, như là e làm nàng sợ hãi.

Khi ánh mắt đầu tiên trông thấy Đường Thiên, Thiên Huệ tựa như bị tia chớp bổ trúng, không chút động đậy. Không biết vì cái gì, miệng nàng liền mếu, tựa như tiểu cô nương bị ủy khuất, mắt nhòe đi như có sương mù che phủ. Toàn bộ gian nan a, toàn bộ tưởng niệm a, toàn bộ cực khổ a, toàn bộ cô độc a, cuối cùng đã gặp được rồi a.

Nước mắt bất tri bất giác làm mơ hồ con mắt, cái thân ảnh mơ hồ kia, và cái thân ảnh che ở trước mặt thân hình nhỏ yếu của nàng kia, với cái thân ảnh chịu đủ cười nhạo lại không chịu thua kia, và cái thân ảnh nằm ngửa trên thảm cỏ ngưng mắt nhìn bầu trời kia, kèm cái thân ảnh tại bàn học múa bút thành văn viết thơ kia, từng điểm từng điểm chồng lên nhau.

Tiếng "Thiên Huệ" như nói mê kia tức thì phá một chút kiềm chế sau cùng trong lòng nàng.

"Thiên ca ca!"

Vô số tình cảm, vô số vui sướng, tất cả đều hóa thành nước mắt tràn mi, nàng thả người nhào vào trong lòng Đường Thiên.

Tóc dài tung bay là dây đàn tưởng niệm, ở trong ánh nắng đàn vang lên khúc ca hạnh phúc.

Thiếu niên thiếu nữ a, ôm chầm a, thiếu niên thiếu nữ a, xoay tròn a, thiếu niên thiếu nữ a, hôn môi a, thiếu niên thiếu nữ a, ba ba ba, ai nha, cái này là tiếng vỗ tay của mọi người a.

Cũng không phải nơi nào cũng đang vui vẻ như ở phân bộ của Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội, tại một cái góc khác trong Bạch Tuyết thành, bầu không khí trang viên sâm nghiêm khẩn trương.

"Lẽ nào chúng ta cứ như thế coi như xong rồi?" Thu Vân Khởi quoắc mắt đứng lên, xưa nay trấn định thong dong, lúc này gã thật dữ tợn, gân xanh vồng lên: "Con kiến hôi như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), cũng dám bò lên người chúng ta diễu võ dương oai, mặt mũi Thu gia chúng ta không đáng tiền như thế sao? Ở trước mặt nhiều người như vậy, Thu gia chúng ta là một trò cười, ngay cả tiểu trùng như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) chúng ta cũng thu thập không được? Thánh Điện là cố ý thiên vị Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), cái này là nhằm vào Thu gia chúng ta, Quang Minh kỵ sĩ đoàn thì sao? Chỉ cần bọn họ dám động..."

Ba!

Một cái tát tai vang dội, quất lên mặt Thu Vân Khởi, lực lượng lớn khiến Thu Vân Khởi trực tiếp bay ngang ra ngoài, nện mạnh vào giá sách. Phần phật, hơn phân nửa sổ sách từ trên giá sách rơi xuống, nện lên người Thu Vân Khởi.

"Phế vật." Một gã nam tử mặt không biểu tình thu hồi tay phải, tướng mạo y rất giống Thu Vân Khởi, nhưng mà đạm mạc lãnh khốc hơn so với Thu Vân Khởi, cả người sát ý lượn lờ, y là đại ca Thu Bắc Phong của Thu Vân Khởi.

Lực lượng một cái tát này rất lớn, Thu Vân Khởi trên mặt đất nửa ngày không bò dậy nổi.

"Nếu như ngươi không phải là em của ta, ngươi đã chết rồi." Ánh mắt Thu Bắc Phong không có một tia nhiệt độ, y tựa như đang nói một chuyện vô cùng bình thường: "Trong miệng nói người khác là con kiến hôi loài bò sát, mình thì ngay cả con kiến hôi loài bò sát đều đánh không lại, không phải phế vật là cái gì? Đây là lần đầu tiên, cũng là lần sau cùng. Ngươi thích ả đàn bà nào ta không quản, ngươi dày vò cái gì ta cũng không quản, nhưng mà có một điểm ta muốn nói rõ ràng với ngươi, không nên trở thành phế vật. Ta rất ghét phế vật, cái này là một cơ hội sau cùng của ngươi, nếu như ngươi về sau còn phế vật giống như vậy, chính tay ta sẽ giết chết ngươi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dứt lời, y không thèm nhìn Thu Vân Khởi nằm trên mặt đất một cái nào nữa, hờ hững ly khai.

Thu Bắc Phong trở lại binh doanh, bắt đầu từ khi y chưởng quản binh đoàn, y liền kiên trì cùng ăn cùng ở với binh sĩ.

"Thật sự buông tha Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) như thế sao?" Một gã tráng nam thần sắc nhanh nhẹn dũng mãnh chào đón, hắn tên là Thu Lực, cũng là con cháu Thu gia, nhưng là bàng chi của Thu gia, nhưng mà gã theo Thu Bắc Phong nhiều năm, là phụ tá đắc lực của Thu Bắc Phong.

"Giao cho Vân Khởi. Ngay cả Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) cũng giải quyết không được, phế vật như vậy không có ý nghĩa để sống sót." Thu Bắc Phong hừ lạnh.

Thu Lực gật đầu, gã biết tính khí Thu Bắc Phong, hiểu rõ nếu là Thu Vân Khởi thật sự giải quyết không được Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), Thu Bắc Phong nhất định sẽ giết hắn.

Hơn nữa Thu Lực theo Thu Bắc Phong nhiều năm, cũng nhiễm ngạo khí từ Thu Bắc Phong. Đối với tiểu gia tộc như Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) vậy, gã không có chút nào hứng thú.

"Lần này chúng ta tới đây, mục đích duy nhất chính là tìm cơ hội đi Thương Châu." Thu Bắc Phong thản nhiên nói.

mỗi đại danh môn Quang Minh Châu tề tụ Thánh Châu, nhưng mà nhiều danh môn như vậy, sẽ có người đi Thương Châu, cũng sẽ có người lưu lại Quang Minh Châu. Dù sao nội bộ Quang Minh Châu cũng không an ổn, vô luận Kim Châu Phỉ hay là Tội Vực, đều là thứ khiến người ta đau đầu, cần phải có người đi tiêu diệt bọn họ.

Lợi ích bên trong Quang Minh Châu đã sớm chia cắt hầu như không còn, mỗi nhà đã sớm định rõ địa bàn của nhau, lưu lại Quang Minh Châu chỉ kiếm phần khổ lao.

Đi tới Nam Minh, hộ vệ tuyến tiếp viện, tốt hơn không ít, Nam Minh cũng được tính là khuếch trương lãnh địa.

Nhưng mà được lợi lớn nhất, là đi Thương Châu tìm kiếm thông đạo đi tới Thiên lộ. Đó là một cái thế giới hoàn toàn mới, đồng nghĩa với cơ hội và tài phú vô lượng. Nếu như có thể sớm một tiến nhập Thiên lộ, cơ nghiệp của Thu gia đủ được bảo chứng nghìn năm không ngã.

Thu gia hiểu được đạo lý này, các nhà khác cũng hiểu được đạo lý này. Giữa họ là quan hệ cạnh tranh, cái này cũng là nguyên nhân mỗi nhà không ngừng xung đột.

Bỗng nhiên, Thu Bắc Phong trầm ngâm: "Đi, phái vài người, cùng theo Vân Khởi."

Thu Bắc Phong suất lĩnh đội thân vệ tiến nhập Bạch Tuyết thành, bầu không khí Bạch Tuyết thành đột nhiên trở nên khẩn trương. Thực lực Thu Bắc Phong lớn hơn rất nhiều so với Thu Vân Khởi, danh tiếng lớn hơn Thu Vân Khởi rất nhiều. Nhưng mà y nổi danh nhất chính là lãnh khốc thèm sát, y là một gã đồ tể lãnh huyết, người chết ở trên tay y có bao nhiêu, chẳng ai biết.

Mọi người đều biết rõ, Thu gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, Thu Vân Khởi sẽ không, Thu Bắc Phong cũng sẽ không, bọn họ nhất định sẽ có động tác.

Ngay cả Thánh Điện cũng đang quan tâm nơi đây, Quang Minh kỵ sĩ đoàn đóng quân tại Bạch Tuyết thành, hiển nhiên lo lắng Thu Bắc Phong phát điên. Lần này là do Tô Phỉ tự mình dẫn đội, có thể thấy mức độ coi trọng của Thánh Điện.

Nhưng mà Thu Bắc Phong không có bất cứ động tĩnh gì, tựa như đã quên chuyện này. Tuy thế Tô Phỉ phi thường giữ bình tĩnh, Thu Bắc Phong giảo hoạt tàn nhẫn, thường thường tại lúc đối phương buông lỏng sẽ phát động một kích trí mạng. Tô Phỉ rất rõ ràng, tác dụng lớn nhất của nàng chính là chấn nhiếp Thu gia, mà một khi Thu gia thật sự phát động, đạp phá Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), Thánh Điện mà bất lực, vô pháp nghiêm phạt Thu gia.

Một khi nghiêm phạt Thu gia, có thể nghĩ mà biết sẽ gợi sóng gió dạng gì. Lúc đó Thánh Điện vô pháp thừa thụ hậu quả sản sinh khi Thu gia phản phệ.

Thánh Điện có thể làm, chính là tại trước lúc thảm án chưa phát sinh, bóp nó chết.

"Tình huống thế nào rồi?" Tô Phỉ hỏi.

"Thu Bắc Phong không có động tác gì " một gã Quang Minh kỵ sĩ bẩm báo: "Thu Vân Khởi móc nối khắp nơi, tựa hồ hắn nghĩ tự mình đi báo thù. Nghe nói hắn bị Thu Bắc Phong nghiêm phạt, Thu Bắc Phong tuyên bố, nếu tự Thu Vân Khởi không thể báo thù nổi, vậy thì chính tay hắn liền giết chết Thu Vân Khởi. Tuy thế chúng ta phát hiện, hắn vẫn phái người âm thầm bảo hộ Thu Vân Khởi."

Tô Phỉ không khỏi nhíu mày, Thu Bắc Phong căn bản không để mệnh lệnh của điện hạ vào mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cái tên này thủ đoạn độc ác có thể thấy rõ ràng, ngay cả em trai ruột của mình cũng động một tí là muốn giết chết. Quả thật là loại nhân vật đồ tể.

"Thu Bắc Phong nói tự Thu Vân Khởi báo thù, vậy thì sẽ không vận dụng đội thân vệ của hắn." Tô Phỉ ánh mắt chớp động: "Thu Vân Khởi chỉ có đi tìm người khác. Rà soát gia tộc mà Thu Vân Khởi quen biết, nhất định là Elizabeth gia tộc. Cảnh cáo bọn họ, ai vi phạm mệnh lệnh của điện hạ, diệt toàn tộc. Chúng ta không tiện giải quyết Thu gia, Elizabeth gia tộc trốn không thoát. Phải cẩn thận những hộ vệ âm thầm kia, tên Thu Bắc Phong này rất giảo hoạt."

"Vâng!" Danh kỵ sĩ này tuân mệnh mà đi.

Xem ra mình tới đúng rồi, Tô Phỉ minh bạch, Thu Bắc Phong còn cố kỵ Quang Minh kỵ sĩ đoàn, bằng không thì đã sớm động thủ.

Thế cục càng ngày càng phức tạp, Tô Phỉ không thích cục diện phức tạp chút nào, còn không bằng oanh oanh liệt liệt đánh một trận mới thống khoái.

Cũng may mình không cần phải cân nhắc nhiều như vậy, mình chỉ cần bảo đảm Thu gia không động thủ, là đã hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện còn lại, thì giao cho đại trưởng lão với Điện hạ đau đầu đi.

Ở phân bộ Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield).

"Rốt cuộc tới hay không?" Cát Trạch hận nó không có chí đua tranh: "Ngươi nói cái Thu gia này, tốt xấu cũng là một cái đỉnh cấp danh môn, sao lại kinh sợ như thế? Đến bây giờ còn chưa tới tìm lại mặt mũi, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì a!"

Hắn chờ đến muốn khóc rồi, chỉ muốn đánh một trận cho đã lại khó như vậy sao?

Đỉnh cấp danh môn a, nói nghe thật hay, nói cái gì mà kiêu ngạo a mặt mũi như núi a, ở đâu? Ở đâu!

Ô ô, lời truyền lưu toàn gạt người!

Mai Lệ Toa (Melisa) rất không biết nên nói gì mà nhìn Cát Trạch, nàng chưa từng gặp đứa gia hỏa nào ngóng trông người khác tới cửa gây rối như vậy, có thể bình thường một chút hay không a.

"Đúng vậy đúng vậy." A Tín ở bên cạnh cũng là một bộ chán đến chết, gối lên cánh tay, nằm vật trên mặt đất, hữu khí vô lực nói: "Cuộc sống còn có thể có được chút ý nghĩ nào để tồn tại hay không đây? Đường Thiên và tiểu thư là dễ chịu rồi, lại không thể cân nhắc tới cảm thụ của chúng ta sao? Tiểu Man, chúng ta không thể mắt mở trừng trừng nhìn chúng ta tự mục nát như thế, mau tới chuộc ta, hôn một cái đi..."

Phanh!

Trảm mã đao lớn cỡ cánh cửa, như đập ruồi đập cho A Tín văng tưng tưng.

khóe mắt Phù Chính Chi nhảy một cái, nhìn đi thủ hạ của lão bản nương cũng không phải loại lương thiện a.

Mà Cát Trạch thì là hai mắt tỏa sáng mà nhìn Tiểu Man, cái đao này, cái kình lực này, cái tính khí này, quả thực... Rất thích hợp đánh một trận đó!

"Đến đi, đánh bạc với tôn nghiêm của lão bản và lão bản nương, để chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận đi!"

Sắc mặt người xung quanh đột nhiên trở nên rất cổ quái.

Phanh!

Một chân đạp ở phía sau lưng Cát Trạch, con mắt Cát Trạch mở ra, không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, liền như bóng cao su văng ra bảy tám trượng.

thần tình Đường Thiên tự nhiên thu cước, dắt bàn tay nhỏ bé của Thiên Huệ, khí phách mười phần nói.

"Xem ra các ngươi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta đây cũng phải động gân cốt một cái!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0