Lựa chọn của Thu Cúc Hoa
Phương Tưởng
2024-07-22 07:36:44
Phía sau kim sắc quang môn đó là một vùng không gian khác, phía dưới nó
một cái vòng sáng nhàn nhạt thiêu đốt hỏa diễm trong suốt. Ngoài vòng
sáng là biển Thánh Viêm mãnh liệt tỏa ra kim quang.
Những người may mắn sống sót sau khi bước vào còn chưa kịp hoan hô liền bị biến thành một đám tro bụi. Hỏa diễm trong suốt tuy không hung mãnh nhưng chỉ cần là người bước vào vòng sáng thì liền không thể thoát khỏi. Những người may mắn sống sót khác vẫn không biết gì, vẫn tràn vào như thủy triều, bọn họ sau đó tựa như những giọt mưa rơi xuống tấm sắt nóng, lập tức hóa thành một đoàn sương mù.
Từng nhân ảnh cứ như vậy hóa thành tro bụi.
Đại trưởng lão thờ ơ không một chút động lòng, hờ hững quan sát vòng sáng.
Bỗng nhiên, mắt lão sáng lên.
Một tên may mắn không bị hóa thành tro bụi, hỏa diễm trong suốt vẫn thiêu đốt trên người hắn, trông rất thống khổ. Máu thịt hắn giống như dầu mỡ, từ từ tan ra và bị đốt đến khi biến mất. Một lát sau hắn chỉ còn bóng mờ nhàn nhạt, yên tĩnh đứng trong vòng sáng, thần sắc vô hồn, ngay tại mi tâm có một vệt quang minh văn.
Đại trưởng lão khó chịu nhìu mày. Tên hồn tướng này phẩm chất cực kì bình thường, nhưng có còn hơn không. Hắn nhẹ nhàng vung tay, hồn tướng bay ra khỏi vòng sáng, rơi thẳng xuống Thánh Viêm kim sắc. Thánh Viêm hải vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên chuyển động, từng đoàn từng đoàn Thánh Viêm ập tới. Trong nháy mắt tên hồn tướng liền bị từng đoàn Thánh Viêm bao bọc lại, kim sắc Thánh Viêm hóa thành màu đỏ như máu, tạo nên một quả cầu lửa đỏ chói trôi nổi giữa biển Thánh Viêm.
Người may mắn sống sót không ngừng tiến vào. Tuyệt đại đa số đều biến thành tro bụi, hiếm có trường hợp chuyển hóa thành hồn tướng. Trên biển Thánh Viêm kim sắc trôi nổi từng đám hỏa cầu đỏ rực tựa như từng trứng sâu.
Đại trưởng lão âm thầm lắc đầu. quả nhiên phẩm chất hồn tướng có liên hệ trực tiếp với tố chất cũng như thực lực của người khi còn sống. Quang Minh kỵ sĩ khi chuyển hóa thành hồn tướng thì phẩm chất cao hơn nhiều. Nhiều người sống sót như vậy mà đại đa số không có tư cách chuyển hóa thành hồn tướng. Cho dù có chuyển hóa thành hồn tướng thì phẩm chất cũng phi thường thấp kém, chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn.
Cũng may ý đồ của lão vốn là chuẩn bị một đám bia đỡ đạn làm trợ thủ cho đám Tô Phỉ (Sophie).
Thánh Viêm nhiều như vậy nếu không cố gắng sử dụng thì thật lãng phí.
Lão chắt lưỡi tiếc nuối, nếu tố chất những hào môn đệ tử bên liên minh gia tộc xuất sắc hơn, nói không chừng có thể tạo ra vài cái hồn tướng tốt. Chỉ là đám già thành tinh của liên minh gia tộc lại không dễ bị dao động như vậy, muốn gạt bọn họ bước qua quang môn không phải điều dễ dàng.
Điểm tiếc nuối này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hùng tâm của lão bừng bừng, khi đám Tô Phỉ (Sophie) hoàn thành lột xác thì chính là ngày lão quét ngang Thánh Vực.
Thời đại thuộc về Quang Minh, thuộc về Thánh Điện, thuộc về lão sắp đến rồi.
Thu Húc Hoa thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng trời mưa tí tách vang lên.
Thỉnh cầu tiến vào Thương Châu của hắn bị Câu Thành Văn Đao từ chối làm hắn không thể không lui lại. Hắn đóng quân ở một tiểu châu trên đường tiếp tế. Hắn không thể ngờ lo lắng suy tính một đường, trả giả thương vong to lớn lại chỉ đạt được kết quả thế này, điều này khiến hắn có chút nản lòng thoái chí.
Hạm đội đầy rẫy vết thương của Mạc Tâm cũng bị Câu Thành Văn Đao từ chối, tuy nhiên Mạc Tâm không tụ lại cùng với đội của hắn.
Bây giờ rạn nứt giữa ba người thiên hạ đều biết, cùng với những lời đồn nội đấu trong Quang Minh Châu là đề tài thu hút nhất. Câu Thành Văn Đao thuộc phái trung lập, hắn không muốn đắc tội Thánh Điện lẫn liên minh gia tộc. Cho nên thái độ hiện giờ của hắn là bất biến ứng vạn biến, chờ đợi đấu tranh quyền lực trong Quang Minh Châu có kết quả đã.
Mạc Tâm thì thuộc phía liên minh gia tộc, nhưng mà tin tức liên minh gia tộc vứt bỏ Thu gia không phải chuyện bí mật nên tình thế song phương như nước với lửa.
Trong chớp mắt, cục diện tốt đẹp của cuộc Nam chinh biến mất không còn tăm hơi.
Đại tướng trên tiền tuyến nghi kỵ lẫn nhau, chuyện như vậy lại xảy ra trên kẻ vốn lấy đoàn kết mà xưng danh Quang Minh châu không khỏi khiến Thu Húc Hoa nhếch nụ cười mỉa.
Thế nhưng lo lắng lớn nhất trong lòng hắn lại bị một lời nhắn thần bí nói thẳng ra.
Tình cảnh của hắn lẫn Thu gia đều đang vô cùng nguy hiểm. Thu gia gia nhập liên minh gia tộc có nghĩa Thu gia đã vào "sổ đen" của Thánh Điện. Với sự hung hăng của Thánh Điện, nếu trấn áp được "phản loạn", Thu gia tuyệt đối không thoát khỏi số mệnh bị tiêu diệt.
Mà bây giờ Thu gia lại bị liên minh gia tộc coi như đứa con rơi, nói cách khác cho dù liên minh gia tộc lên nắm quyền, Thu gia cũng sẽ không còn mấy ngày tháng tốt đẹp. Hơn nữa chiến dịch này khiến Thu gia bị thương nặng, hiện chỉ còn sót lại mỗi mình hắn, điều này làm cho hắn nghĩ tới một câu : Một cây làm chẳng nên non. Liên minh gia tộc sau khi nắm quyền cần bổ sung gấp tiêu hao bản thân, có gì thích hợp hơn một gia tộc bị thương nặng ? Thu Húc Hoa hiểu rõ thế nào là gia tộc, hiểu rõ tác phong làm việc của bọn họ, hiểu rõ sự tham lam và lãnh khốc của bọn họ, đổi lại là Thu gia thì cũng sẽ làm như thế.
Bất luận người thắng là ai, Thu gia đều không có kết quả tốt đẹp. Điểm khác biệt là một đằngbị tiêu diệt, một đằng bị thôn tính.
Ngay thời điểm hắn mờ mịt thì nhận được lời nhắn này, hoặc gọi là lời mời, khiến tâm hắn triệt để rối loạn.
Ròng rã ba ngày ba đêm, hắn không hề nhắm mắt mà liều mạng sắp xếp lại những tin tức này.
Kỳ thực khi tin tức vừa được truyền ra, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao những đại tướng trên tiền tuyến như bọn họ đều không nhận được tin tức gì mà Nam Minh lại có thể truyền ra? Từ lúc nào mà tin tức bên Nam Minh đã linh thông hơn những đại tướng bản thổ như bọn họ.
Theo những tin tức không ngừng được sắp xếp ,hắn phát hiện ra rất nhiều điều.
Ví dụ như hắn chợt phát hiện, không biết từ khi nào mà mọi phản ứng của Quang Minh châu đều ở thế bị động hoặc là bất đắc dĩ. Ở phía sau tựa như có một đôi tay vô hình đang lặng lẽ thúc đẩy mọi thứ. Khiến hắn khiếp sợ hơn nữa là đôi bàn tay này phối hợp với Nam Minh cực kỳ ăn ý.
Ví dụ như đường tiếp tế của họ bị tập kích, quân đội của Câu Thành Văn Đao cần chi viện, hắn và Mạc Tâm bị tấn công. Mà ngay lúc đó, Quang Minh châu xưa nay luôn ổn định lại khói lửa bốc lên khắp nơi khiến lòng người bàng hoàng. Kim châu phỉ, Tội vực, Quang Minh hào luân phiên tàn phá bừa bãi, binh đoàn bản thổ liên tục bại lui, Quang Minh châu binh nhiều tướng mạnh lại rơi vào cục diện khó xử binh lực không đủ.
Những điều này trực tiếp dẫn đến Thánh Chung vang lên, binh đoàn tập hợp về Thánh châu, làm cho liên minh gia tộc nhìn thấy Thánh Điện suy yếu, trực tiếp thúc đẩy bọn họ tạo áp lực về phía Thánh Điện.
Hai bên phối hợp lẫn nhau ăn ý đến như vậy khiến Thu Húc Hoa hoài nghi đôi hắc thủ vô hình này liệu có phải là Nam Minh không. Thủ lĩnh Nam Minh biến mất đã không phải là bí mật, bọn họ cũng từng thảo luận rồi, bọn họ cảm thấy có khả năng nhất là thủ lĩnh Nam Minh đi bí mật ngoại giao, tìm kiếm chi viện, ví dụ như đi tới Kim châu.
Nhưng dù người có lớn mật tới mấy cũng không nghĩ rằng hắn lại lẻn vào Quang Minh châu.
Manh mối mà Thu Húc Hoa nhìn ra vừa vặn là Thu gia. Thu Sát binh đoàn bị diệt khiến Thu Húc Hoa vô cùng khiếp sợ, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức (Masefield) thương hội cũng vì vậy mà xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nếu không phải hắn từng qua lại trực tiếp với họ thì tổ chức nho nhỏ như vậy không hề khiến người khác chú ý. Thu Húc Hoa tìm hiểu về Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức (Masefield) thương hội thì phát hiện bọn họ tới từ vùng phía tây. Hắn lập tức nghĩ đến hàng loạt biến cố xảy ra ở vùng phía tây lúc trước, hai vị trung tướng ngã xuống tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Không chỉ như vậy, việc hai vị trung tướng ngã xuống trực tiếp dẫn đến vùng phía tây binh lực trống vắng, ngay sau đó xảy ra một loạt những cuộc phục kích.
Lấn thứ nhất Kim châu phỉ xuất hiện là tại vùng phía tây, Quang Minh hào cải tạo ở trong bãi tha ma chiến hạm tại vùng phiá tây, cuộc chiến khiến trung tướng Khoa Lâm ngã xuống cũng xảy ra ở vùng phía tây, quá trùng hợp! Ba vị trung tướng liên tục ngã xuống làm khiếp sợ Quang Minh châu, cũng làm cho lòng người khắp nơi chấn động, tạo thời cơ cho mấy gia tộc rục rịch.
Nếu chỉ có như vậy thì Quang Minh châu vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng trùng hợp nữa là ngay lúc đó, Câu Thành Văn Đao ở Thương châu bị bao vây, hạm đội bị tập kích, đường tiếp tế gặp phải điên cuồng tập kích từ phía Nam Minh, Câu Thành Văn Đao cầu cứu chi viện. Càng trùng thêm trùng hợp, hắn và Mạc Tâm gặp phải ngăn chặn, không cách nào lập tức chi viện Câu Thành Văn Đao.
Nhìn lại tất cả những việc xảy ra trong thời gian cực ngắn đấy vô cùng ăn ý cùng trùng hợp. Nhìn từ đủ mọi dấu hiệu, đây là một cái bẫy, một cái bẫy vô cùng cẩn thận, khiến Quang Minh châu không cách nào né tránh.
Một loạt bố cục này bất luận là độ hoàn thành lẫn thời gian phối hợp đều mười phân vẹn mười.
Quốc nội khói lửa bốc lên khắp nơi, Nam chinh báo nguy, Thánh Điện sứt đầu mẻ trán quyết định đánh lên Thánh Chung. Từng quyết định này trực tiếp cởi bộ xiềng xích trên người mấy gia tộc, để đám gia tộc ngủ đông đã lâu đó thấy được cơ hội.
Thực sự là mưu tính sâu xa, Thu Húc Hoa đối với người bày ra bố cục này bội phục đến sát đất.
Thế nhưng khi Thánh Châu xả ra biến cố hắn mới bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lại mục đích thật sự của đối phương vốn không phải là Câu Thành Văn Đao mà là ở Thánh châu! Đối phương bày ra một loạt bố cục căn bản không phải để Thánh Điện mệt mỏi ứng phó mà là để Thánh Điện không ngừng phái lực lượng ra bên ngoài khiến phòng ngự bên trong suy yếu.
Thậm chí Thu Húc Hoa còn đoán được, Thánh Điện đánh lên Thánh Chung là nằm ngoài dự liệu của người bố cục, liên minh gia tộc khởi nghĩa vũ trang cũng là điều mà người bố cục này không ngờ, thế nhưng đối phương lại vô cùng hiểu việc thuận thế làm việc. Trên thực tế, đối phương còn sớm hơn mình nghĩ tới việc Thu gia trở thành vật đầu tiên bị đem ra hi sinh.
Thu Húc Hoa cũng không thể nói được gì, Thu gia là tự đâm đầu vào, không thể trách được người khác. Chỉ có thể nói đối phương thực sự quá lợi hại, bố cục sâu xa, mỗi bước đều lợi hại đến đòi mạng.
Hắn vốn cho rằng người bố cục này là vị hồn tướng thống soái kia của Nam Minh, thế nhưng hắn nhanh chóng ý thức được, người đó không phải là Binh, là Đường Thiên. Cục diện rắc rối phức tạp như vậy, điều khiến không chế từ xa căn bản là không kịp, năng lực ứng biến mới là điểm mấu chốt.
Thu Húc Hoa thầm cười gượng. Trước khi Nam chinh, bọn họ vẫn xem thường Nam minh, sau khi hai bên giao chiến, thực lực tướng lĩnh Nam Minh từ từ được bọn họ thừa nhận. Thế nhưng tên thủ lĩnh của Nam Minh, bọn họ lại không hề có cảm giác hắn tồn tại.
Thân phận của Đường Thiên đối với Thánh Điện vốn không phải là bí mật gì, thậm chí chiến tích của hắn ở Thiên Lộ Thánh Điện cũng vô cùng rõ ràng. Thế nhưng dưới ánh mắt của đám người bọn họ thì chiến tích ở Thiên Lộ không có bất kỳ ý nghĩa gì, tiêu chuẩn quá thấp.
Nhưng khi Thu Húc Hoa sắp xếp lại toàn bộ trình tự chiến cuộc, hắn bi ai phát hiện Quang Minh chấu đã triệt để mất đi hi vọng thắng lợi. Hắn bây giờ mới biết vị thủ lĩnh không hề có cảm giác tồn tại kia lại quá mức lợi hại. Dựa vào sức một người hắn thay đổi toàn bộ chiến cuộc, thế giới này lại thật sự có người như vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới các tài liệu trong Thánh Điện có đề cập tới một biệt danh của Đường Thiên, thiếu niên như thần.
Quả nhiên chỉ có tên sai, biệt danh không bao giờ sai a.
Biến cố Thánh châu còn chưa kết thúc thế nhưng Thu Húc Hoa có dự cảm, vị thiếu niên như thần này sẽ là người thắng lợi cuối cùng. Thánh Điện đến bây giờ còn không biết bọn họ đang đối mặt một còn Quái Thú hung tàn đến cỡ nào.
Hắn biết rõ, hắn và Thu gia đã mất đi tư cách chờ đợi kết quả ở Thánh châu.
Hắn nhất định phải ở trước lúc đó cải biến vận mệnh của mình và gia tộc.
---------------------------------------------------------------------------------
Tâm sự của Vô Hối[Một dịch giả]
Ta chỉ nhớ lúc đầu nghe Đường Thiên không soái, không thông minh mà dừng đọc BBCT, rồi vì một câu "Mồ hôi không gạt người" mà trở lại.
Nhớ lúc binh đoàn Nam Thập Tự vì đồng đội mà tiến tới, nhớ Tái Lôi vì đam mê mà mất ăn mất ngủ, Lăng Húc vì bản tâm mà một lòng trung trực, Hạc vì Thiên Hạc phái mà đi làm cu li cho người, Tỉnh Hào vì tình nghĩa mà dứt áo ra đi... Hay một Thạch Sâm, một Vũ An lê tấm thân già cỗi đi tìm lý tưởng một đời.
Ta nhớ khi ĐT nghe tiếng Thiên Huệ mà tim như ngừng đập, nhớ người Sài Lang vì vị Vua đã cứu vớt họ mà tận trung đến chết, lại nhớ lúc ĐT vì Linh bộ mà vai vác quân kỳ, mặt quỷ lừng lững từng bước khiêu chiến Tội Vực.
Hắn chẳng phải vị thần toàn năng, chẳng phải kẻ thông minh chế ngự thiên hạ, hay thiên phú vạn năm có một.
Hắn chỉ là một quân tốt trong bàn cờ vũ trụ. Một quân tốt mang theo tấm lòng khảng khái, kiên cường mà đi tìm đỉnh cao. Tuy hiếm khi thông minh được một chút, nhưng những bước chân của hắn vẫn mang theo một loại mị lực lôi cuốn nhân tài. Hắn chẳng ban phát bất kỳ "con cá" nào cho đồng bọn, chỉ có mỗi chiếc "cần câu" đong đầy niềm tin, nỗ lực đã giúp những con người tầm thường nhất thực hiện được giấc mơ của mình. Họ bước theo hắn, như tinh tú quanh mặt trời, chinh chiến ngang trời dọc đất và tỏa sáng theo cách của riêng mình.
Đó là hắn, Đường Thiên, Thiếu niên như thần, yêu thương một người con gái là Thiên Huệ.
p/s: Chắc tại hôm nay Arsenal thua chel nên tâm tình sa sút, muốn giải tỏa.
Những người may mắn sống sót sau khi bước vào còn chưa kịp hoan hô liền bị biến thành một đám tro bụi. Hỏa diễm trong suốt tuy không hung mãnh nhưng chỉ cần là người bước vào vòng sáng thì liền không thể thoát khỏi. Những người may mắn sống sót khác vẫn không biết gì, vẫn tràn vào như thủy triều, bọn họ sau đó tựa như những giọt mưa rơi xuống tấm sắt nóng, lập tức hóa thành một đoàn sương mù.
Từng nhân ảnh cứ như vậy hóa thành tro bụi.
Đại trưởng lão thờ ơ không một chút động lòng, hờ hững quan sát vòng sáng.
Bỗng nhiên, mắt lão sáng lên.
Một tên may mắn không bị hóa thành tro bụi, hỏa diễm trong suốt vẫn thiêu đốt trên người hắn, trông rất thống khổ. Máu thịt hắn giống như dầu mỡ, từ từ tan ra và bị đốt đến khi biến mất. Một lát sau hắn chỉ còn bóng mờ nhàn nhạt, yên tĩnh đứng trong vòng sáng, thần sắc vô hồn, ngay tại mi tâm có một vệt quang minh văn.
Đại trưởng lão khó chịu nhìu mày. Tên hồn tướng này phẩm chất cực kì bình thường, nhưng có còn hơn không. Hắn nhẹ nhàng vung tay, hồn tướng bay ra khỏi vòng sáng, rơi thẳng xuống Thánh Viêm kim sắc. Thánh Viêm hải vốn đang bình tĩnh bỗng nhiên chuyển động, từng đoàn từng đoàn Thánh Viêm ập tới. Trong nháy mắt tên hồn tướng liền bị từng đoàn Thánh Viêm bao bọc lại, kim sắc Thánh Viêm hóa thành màu đỏ như máu, tạo nên một quả cầu lửa đỏ chói trôi nổi giữa biển Thánh Viêm.
Người may mắn sống sót không ngừng tiến vào. Tuyệt đại đa số đều biến thành tro bụi, hiếm có trường hợp chuyển hóa thành hồn tướng. Trên biển Thánh Viêm kim sắc trôi nổi từng đám hỏa cầu đỏ rực tựa như từng trứng sâu.
Đại trưởng lão âm thầm lắc đầu. quả nhiên phẩm chất hồn tướng có liên hệ trực tiếp với tố chất cũng như thực lực của người khi còn sống. Quang Minh kỵ sĩ khi chuyển hóa thành hồn tướng thì phẩm chất cao hơn nhiều. Nhiều người sống sót như vậy mà đại đa số không có tư cách chuyển hóa thành hồn tướng. Cho dù có chuyển hóa thành hồn tướng thì phẩm chất cũng phi thường thấp kém, chỉ có thể dùng làm bia đỡ đạn.
Cũng may ý đồ của lão vốn là chuẩn bị một đám bia đỡ đạn làm trợ thủ cho đám Tô Phỉ (Sophie).
Thánh Viêm nhiều như vậy nếu không cố gắng sử dụng thì thật lãng phí.
Lão chắt lưỡi tiếc nuối, nếu tố chất những hào môn đệ tử bên liên minh gia tộc xuất sắc hơn, nói không chừng có thể tạo ra vài cái hồn tướng tốt. Chỉ là đám già thành tinh của liên minh gia tộc lại không dễ bị dao động như vậy, muốn gạt bọn họ bước qua quang môn không phải điều dễ dàng.
Điểm tiếc nuối này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hùng tâm của lão bừng bừng, khi đám Tô Phỉ (Sophie) hoàn thành lột xác thì chính là ngày lão quét ngang Thánh Vực.
Thời đại thuộc về Quang Minh, thuộc về Thánh Điện, thuộc về lão sắp đến rồi.
Thu Húc Hoa thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng trời mưa tí tách vang lên.
Thỉnh cầu tiến vào Thương Châu của hắn bị Câu Thành Văn Đao từ chối làm hắn không thể không lui lại. Hắn đóng quân ở một tiểu châu trên đường tiếp tế. Hắn không thể ngờ lo lắng suy tính một đường, trả giả thương vong to lớn lại chỉ đạt được kết quả thế này, điều này khiến hắn có chút nản lòng thoái chí.
Hạm đội đầy rẫy vết thương của Mạc Tâm cũng bị Câu Thành Văn Đao từ chối, tuy nhiên Mạc Tâm không tụ lại cùng với đội của hắn.
Bây giờ rạn nứt giữa ba người thiên hạ đều biết, cùng với những lời đồn nội đấu trong Quang Minh Châu là đề tài thu hút nhất. Câu Thành Văn Đao thuộc phái trung lập, hắn không muốn đắc tội Thánh Điện lẫn liên minh gia tộc. Cho nên thái độ hiện giờ của hắn là bất biến ứng vạn biến, chờ đợi đấu tranh quyền lực trong Quang Minh Châu có kết quả đã.
Mạc Tâm thì thuộc phía liên minh gia tộc, nhưng mà tin tức liên minh gia tộc vứt bỏ Thu gia không phải chuyện bí mật nên tình thế song phương như nước với lửa.
Trong chớp mắt, cục diện tốt đẹp của cuộc Nam chinh biến mất không còn tăm hơi.
Đại tướng trên tiền tuyến nghi kỵ lẫn nhau, chuyện như vậy lại xảy ra trên kẻ vốn lấy đoàn kết mà xưng danh Quang Minh châu không khỏi khiến Thu Húc Hoa nhếch nụ cười mỉa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng lo lắng lớn nhất trong lòng hắn lại bị một lời nhắn thần bí nói thẳng ra.
Tình cảnh của hắn lẫn Thu gia đều đang vô cùng nguy hiểm. Thu gia gia nhập liên minh gia tộc có nghĩa Thu gia đã vào "sổ đen" của Thánh Điện. Với sự hung hăng của Thánh Điện, nếu trấn áp được "phản loạn", Thu gia tuyệt đối không thoát khỏi số mệnh bị tiêu diệt.
Mà bây giờ Thu gia lại bị liên minh gia tộc coi như đứa con rơi, nói cách khác cho dù liên minh gia tộc lên nắm quyền, Thu gia cũng sẽ không còn mấy ngày tháng tốt đẹp. Hơn nữa chiến dịch này khiến Thu gia bị thương nặng, hiện chỉ còn sót lại mỗi mình hắn, điều này làm cho hắn nghĩ tới một câu : Một cây làm chẳng nên non. Liên minh gia tộc sau khi nắm quyền cần bổ sung gấp tiêu hao bản thân, có gì thích hợp hơn một gia tộc bị thương nặng ? Thu Húc Hoa hiểu rõ thế nào là gia tộc, hiểu rõ tác phong làm việc của bọn họ, hiểu rõ sự tham lam và lãnh khốc của bọn họ, đổi lại là Thu gia thì cũng sẽ làm như thế.
Bất luận người thắng là ai, Thu gia đều không có kết quả tốt đẹp. Điểm khác biệt là một đằngbị tiêu diệt, một đằng bị thôn tính.
Ngay thời điểm hắn mờ mịt thì nhận được lời nhắn này, hoặc gọi là lời mời, khiến tâm hắn triệt để rối loạn.
Ròng rã ba ngày ba đêm, hắn không hề nhắm mắt mà liều mạng sắp xếp lại những tin tức này.
Kỳ thực khi tin tức vừa được truyền ra, hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao những đại tướng trên tiền tuyến như bọn họ đều không nhận được tin tức gì mà Nam Minh lại có thể truyền ra? Từ lúc nào mà tin tức bên Nam Minh đã linh thông hơn những đại tướng bản thổ như bọn họ.
Theo những tin tức không ngừng được sắp xếp ,hắn phát hiện ra rất nhiều điều.
Ví dụ như hắn chợt phát hiện, không biết từ khi nào mà mọi phản ứng của Quang Minh châu đều ở thế bị động hoặc là bất đắc dĩ. Ở phía sau tựa như có một đôi tay vô hình đang lặng lẽ thúc đẩy mọi thứ. Khiến hắn khiếp sợ hơn nữa là đôi bàn tay này phối hợp với Nam Minh cực kỳ ăn ý.
Ví dụ như đường tiếp tế của họ bị tập kích, quân đội của Câu Thành Văn Đao cần chi viện, hắn và Mạc Tâm bị tấn công. Mà ngay lúc đó, Quang Minh châu xưa nay luôn ổn định lại khói lửa bốc lên khắp nơi khiến lòng người bàng hoàng. Kim châu phỉ, Tội vực, Quang Minh hào luân phiên tàn phá bừa bãi, binh đoàn bản thổ liên tục bại lui, Quang Minh châu binh nhiều tướng mạnh lại rơi vào cục diện khó xử binh lực không đủ.
Những điều này trực tiếp dẫn đến Thánh Chung vang lên, binh đoàn tập hợp về Thánh châu, làm cho liên minh gia tộc nhìn thấy Thánh Điện suy yếu, trực tiếp thúc đẩy bọn họ tạo áp lực về phía Thánh Điện.
Hai bên phối hợp lẫn nhau ăn ý đến như vậy khiến Thu Húc Hoa hoài nghi đôi hắc thủ vô hình này liệu có phải là Nam Minh không. Thủ lĩnh Nam Minh biến mất đã không phải là bí mật, bọn họ cũng từng thảo luận rồi, bọn họ cảm thấy có khả năng nhất là thủ lĩnh Nam Minh đi bí mật ngoại giao, tìm kiếm chi viện, ví dụ như đi tới Kim châu.
Nhưng dù người có lớn mật tới mấy cũng không nghĩ rằng hắn lại lẻn vào Quang Minh châu.
Manh mối mà Thu Húc Hoa nhìn ra vừa vặn là Thu gia. Thu Sát binh đoàn bị diệt khiến Thu Húc Hoa vô cùng khiếp sợ, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức (Masefield) thương hội cũng vì vậy mà xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Nếu không phải hắn từng qua lại trực tiếp với họ thì tổ chức nho nhỏ như vậy không hề khiến người khác chú ý. Thu Húc Hoa tìm hiểu về Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức (Masefield) thương hội thì phát hiện bọn họ tới từ vùng phía tây. Hắn lập tức nghĩ đến hàng loạt biến cố xảy ra ở vùng phía tây lúc trước, hai vị trung tướng ngã xuống tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Không chỉ như vậy, việc hai vị trung tướng ngã xuống trực tiếp dẫn đến vùng phía tây binh lực trống vắng, ngay sau đó xảy ra một loạt những cuộc phục kích.
Lấn thứ nhất Kim châu phỉ xuất hiện là tại vùng phía tây, Quang Minh hào cải tạo ở trong bãi tha ma chiến hạm tại vùng phiá tây, cuộc chiến khiến trung tướng Khoa Lâm ngã xuống cũng xảy ra ở vùng phía tây, quá trùng hợp! Ba vị trung tướng liên tục ngã xuống làm khiếp sợ Quang Minh châu, cũng làm cho lòng người khắp nơi chấn động, tạo thời cơ cho mấy gia tộc rục rịch.
Nếu chỉ có như vậy thì Quang Minh châu vẫn có thể chịu đựng được. Nhưng trùng hợp nữa là ngay lúc đó, Câu Thành Văn Đao ở Thương châu bị bao vây, hạm đội bị tập kích, đường tiếp tế gặp phải điên cuồng tập kích từ phía Nam Minh, Câu Thành Văn Đao cầu cứu chi viện. Càng trùng thêm trùng hợp, hắn và Mạc Tâm gặp phải ngăn chặn, không cách nào lập tức chi viện Câu Thành Văn Đao.
Nhìn lại tất cả những việc xảy ra trong thời gian cực ngắn đấy vô cùng ăn ý cùng trùng hợp. Nhìn từ đủ mọi dấu hiệu, đây là một cái bẫy, một cái bẫy vô cùng cẩn thận, khiến Quang Minh châu không cách nào né tránh.
Một loạt bố cục này bất luận là độ hoàn thành lẫn thời gian phối hợp đều mười phân vẹn mười.
Quốc nội khói lửa bốc lên khắp nơi, Nam chinh báo nguy, Thánh Điện sứt đầu mẻ trán quyết định đánh lên Thánh Chung. Từng quyết định này trực tiếp cởi bộ xiềng xích trên người mấy gia tộc, để đám gia tộc ngủ đông đã lâu đó thấy được cơ hội.
Thực sự là mưu tính sâu xa, Thu Húc Hoa đối với người bày ra bố cục này bội phục đến sát đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng khi Thánh Châu xả ra biến cố hắn mới bỗng nhiên hiểu ra, nguyên lại mục đích thật sự của đối phương vốn không phải là Câu Thành Văn Đao mà là ở Thánh châu! Đối phương bày ra một loạt bố cục căn bản không phải để Thánh Điện mệt mỏi ứng phó mà là để Thánh Điện không ngừng phái lực lượng ra bên ngoài khiến phòng ngự bên trong suy yếu.
Thậm chí Thu Húc Hoa còn đoán được, Thánh Điện đánh lên Thánh Chung là nằm ngoài dự liệu của người bố cục, liên minh gia tộc khởi nghĩa vũ trang cũng là điều mà người bố cục này không ngờ, thế nhưng đối phương lại vô cùng hiểu việc thuận thế làm việc. Trên thực tế, đối phương còn sớm hơn mình nghĩ tới việc Thu gia trở thành vật đầu tiên bị đem ra hi sinh.
Thu Húc Hoa cũng không thể nói được gì, Thu gia là tự đâm đầu vào, không thể trách được người khác. Chỉ có thể nói đối phương thực sự quá lợi hại, bố cục sâu xa, mỗi bước đều lợi hại đến đòi mạng.
Hắn vốn cho rằng người bố cục này là vị hồn tướng thống soái kia của Nam Minh, thế nhưng hắn nhanh chóng ý thức được, người đó không phải là Binh, là Đường Thiên. Cục diện rắc rối phức tạp như vậy, điều khiến không chế từ xa căn bản là không kịp, năng lực ứng biến mới là điểm mấu chốt.
Thu Húc Hoa thầm cười gượng. Trước khi Nam chinh, bọn họ vẫn xem thường Nam minh, sau khi hai bên giao chiến, thực lực tướng lĩnh Nam Minh từ từ được bọn họ thừa nhận. Thế nhưng tên thủ lĩnh của Nam Minh, bọn họ lại không hề có cảm giác hắn tồn tại.
Thân phận của Đường Thiên đối với Thánh Điện vốn không phải là bí mật gì, thậm chí chiến tích của hắn ở Thiên Lộ Thánh Điện cũng vô cùng rõ ràng. Thế nhưng dưới ánh mắt của đám người bọn họ thì chiến tích ở Thiên Lộ không có bất kỳ ý nghĩa gì, tiêu chuẩn quá thấp.
Nhưng khi Thu Húc Hoa sắp xếp lại toàn bộ trình tự chiến cuộc, hắn bi ai phát hiện Quang Minh chấu đã triệt để mất đi hi vọng thắng lợi. Hắn bây giờ mới biết vị thủ lĩnh không hề có cảm giác tồn tại kia lại quá mức lợi hại. Dựa vào sức một người hắn thay đổi toàn bộ chiến cuộc, thế giới này lại thật sự có người như vậy.
Đột nhiên hắn nhớ tới các tài liệu trong Thánh Điện có đề cập tới một biệt danh của Đường Thiên, thiếu niên như thần.
Quả nhiên chỉ có tên sai, biệt danh không bao giờ sai a.
Biến cố Thánh châu còn chưa kết thúc thế nhưng Thu Húc Hoa có dự cảm, vị thiếu niên như thần này sẽ là người thắng lợi cuối cùng. Thánh Điện đến bây giờ còn không biết bọn họ đang đối mặt một còn Quái Thú hung tàn đến cỡ nào.
Hắn biết rõ, hắn và Thu gia đã mất đi tư cách chờ đợi kết quả ở Thánh châu.
Hắn nhất định phải ở trước lúc đó cải biến vận mệnh của mình và gia tộc.
---------------------------------------------------------------------------------
Tâm sự của Vô Hối[Một dịch giả]
Ta chỉ nhớ lúc đầu nghe Đường Thiên không soái, không thông minh mà dừng đọc BBCT, rồi vì một câu "Mồ hôi không gạt người" mà trở lại.
Nhớ lúc binh đoàn Nam Thập Tự vì đồng đội mà tiến tới, nhớ Tái Lôi vì đam mê mà mất ăn mất ngủ, Lăng Húc vì bản tâm mà một lòng trung trực, Hạc vì Thiên Hạc phái mà đi làm cu li cho người, Tỉnh Hào vì tình nghĩa mà dứt áo ra đi... Hay một Thạch Sâm, một Vũ An lê tấm thân già cỗi đi tìm lý tưởng một đời.
Ta nhớ khi ĐT nghe tiếng Thiên Huệ mà tim như ngừng đập, nhớ người Sài Lang vì vị Vua đã cứu vớt họ mà tận trung đến chết, lại nhớ lúc ĐT vì Linh bộ mà vai vác quân kỳ, mặt quỷ lừng lững từng bước khiêu chiến Tội Vực.
Hắn chẳng phải vị thần toàn năng, chẳng phải kẻ thông minh chế ngự thiên hạ, hay thiên phú vạn năm có một.
Hắn chỉ là một quân tốt trong bàn cờ vũ trụ. Một quân tốt mang theo tấm lòng khảng khái, kiên cường mà đi tìm đỉnh cao. Tuy hiếm khi thông minh được một chút, nhưng những bước chân của hắn vẫn mang theo một loại mị lực lôi cuốn nhân tài. Hắn chẳng ban phát bất kỳ "con cá" nào cho đồng bọn, chỉ có mỗi chiếc "cần câu" đong đầy niềm tin, nỗ lực đã giúp những con người tầm thường nhất thực hiện được giấc mơ của mình. Họ bước theo hắn, như tinh tú quanh mặt trời, chinh chiến ngang trời dọc đất và tỏa sáng theo cách của riêng mình.
Đó là hắn, Đường Thiên, Thiếu niên như thần, yêu thương một người con gái là Thiên Huệ.
p/s: Chắc tại hôm nay Arsenal thua chel nên tâm tình sa sút, muốn giải tỏa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro