Lục Đàn Tí Viên*
Phương Tưởng
2024-07-22 07:36:44
*Lục Đàn Tí Viên: vượn sáu ngón.
Sau khi Bưu Ca chứng kiến hình dạng mới của Đường Thiên, cả người ngẩn ngơ. Toàn thân Đường Thiên quấn đầy vải, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, giống như một cái xác ướp vừa bò ra từ quan tài.
Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?
Bưu Ca ngơ ngác.
“Này đầu trọc! Chúng ta cùng đấu một trận nào!” Đường Thiên hưng phấn nói.
Bưu Ca giật mình, gương mặt tái đi, ta đâu có trêu chọc gì ngươi…! Hắn lập tức bày ra bộ dạng siểm nịnh: “Đại ca! Ngươi thấy ta không vừa mắt chổ nào vậy? Ngươi nói đi, ta sẽ sửa đổi! Chắc chắn sửa đổi! Là cái đầu trọc chói mắt khó ưa sao? Ngày mai ta sẽ đội tóc giả…”
“Ta không phải nhìn ngươi không hợp mắt, mà ta muốn đánh nhau.” Cái đầu đầy băng bông của Đường Thiên lắc lư.
Đánh nhau… đại ca… cái đó thì đơn thuần là để ngươi đánh thôi.
Cái đầu Bưu Ca lắc như quả lắc, cả người mềm oặt, ngoan ngoãn như cừu non: “Đại ca! Từ nay về sau. Ngài chính là đại ca của ta! Ngài thấy ta không vừa mắt thì cứ việc đánh mắng! Tiểu đệ tuyệt đối không oán hận nửa lời. Để đại ca vui vẻ trong chốc lát, dù hy sinh thân thể tà hoa bại liễu của tiểu đệ cũng được, cuộc đời này như vậy là đủ!”
Vẻ mặt Bưu Ca hiện lên nét khảng khái nghĩa khí.
Đường Thiên nhìn một cái, cảm thấy mất hứng, mọi người đều nói đánh không hoàn thủ, chửi không mắng lại, vậy thì còn đánh gì nữa?
Hắn vừa chạy đi tìm Tỉnh Hào, không ngờ tên kia xuất quỷ nhập thần, tìm cả buổi vẫn không tìm được. Đầu trọc mặc dù thực lực hơi kém nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đánh trả.
“Biết Tỉnh Hào đi đâu không?” Đường Thiên hỏi.
Bưu Ca lắc đầu: “Tỉnh Hào đại nhân xưa nay một người một hướng, hành tung bất định.”
Tia hy vọng cuối cùng của Đường Thiên tan biến, tâm tình Đường Thiên không tốt, sắc mặt lập tức mang theo vẻ bất thiện: “Ta muốn đánh nhau! Các ngươi quen thuộc chổ này như vậy, nhanh nói chổ nào có thể đánh nhau! Nếu không nghĩ ra, ta chỉ đành đem tất cả các ngươi thu thập một lần vậy.”
Bưu Ca nghe xong, tâm can run rẩy. Kinh nghiệm đau đớn thê thảm ngày hôm qua, khiến hắn mỗi lần nghĩ đến, dũng khí đều tan biến. Trong lòng lệ trào lai láng, từ khi nào mà võ hội có một nhân vật biến thái như vậy?
Thực lực biến thái đã đành, Bưu Ca cũng không phải chưa gặp qua những thiếu niên thiên tài, nhưng sao mà cả tính cách cũng biến thái như vậy?
Mới sáng sớm, mò đi tìm người đánh nhau, tìm người đánh nhau cũng được, nhưng ca đã biết sợ rồi, ngươi còn muốn thế nào đây…
Tím không được người để đánh, thì đến gây phiền phức cho chúng ta, có biết nói đạo lý không… khi dễ người cũng không đến mức này…
Bưu ca gặp nhiều chuyện không nói đạo lý, nhưng chưa có ai không nói đạo lý quá mức như vậy.
Biến thái, thằng điên, thằng khốn!
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ không ra…. Hừ!
Cái đầu quấn đầy vải kia nhìn mình từ trên xuống dưới, nội tâm Bưu Ca bi phẫn khó hiểu. Ngươi muốn đánh nhau thì tìm người khác… đe dọa uy hiếp Bưu Ca ta, tính quậy gì đây?
Mới sáng sớm, vận khí của mình hôm nay xui xẻo thế nào đây…
“Gần đây mà nói… không có người.” Bị ép đến đường cùng, Bưu Ca cẩn thận từng chữ nói: “Nhưng có Tinh Hồn thú.”
“Tinh Hồn thú?” Đường Thiên hơi ngẫn người, chợt gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Bên dưới khoảng mười dặm, là nơi một đàn Lục Đàn Tí Viên tu tập.” Bưu Ca vội vàng nói, trong lòng thầm nói, quả nhiên là biến thái… “khát khao” đến người và thú cũng chẳng phân biệt được nữa.
“Lục Đàn Tí Viên? Mấy giai?” Đường Thiên hỏi.
“Tứ giai! Lực lượng lớn vô cùng! Toàn thân đao thương bất nhập, hơn nữa còn linh hoạt vô cùng.” Bưu Ca nói: “Chúng ta bình thường không dám đến chổ đó.”
“Tứ giai…” Đường Thiên bỗng nhớ đến con Mặc Giáp Thiết Tê mà hắn tiêu diệt hình như cũng là tứ giai. Vậy chẳng phải bán được rất nhiều tiền sao? Hắn mở miệng hỏi: “Lục Đàn Tí Viên có gì đáng giá?”
“Chỉ có hồn hạch.” Bưu Ca nói: “Bọn này rất khó đối phó, ngoài hồn hạch, trên người không có gì đáng giá, nên căn bản không có người muốn đánh chúng.”
“A… Tốt! Chọn nó vậy!” Đường Thiên nói với Bưu Ca: “Ngươi dẫn ta đi!”
Bưu Ca muốn cự tuyệt, nhưng vừa thấy ánh mắt bất thiện của Đường Thiên, câu nói đến cửa miệng đành ngậm lại. Trong lòng tràn ngập bi thương.
Tại sao là ta…
Đường Thiên bỗng nhiên đổi chủ ý: “Kêu tất cả mọi người cùng đi.”
Lập tức, tâm tình Bưu Ca cân bằng lại, còn có chút hả hê. Trong lòng mặc dù có chút kỳ quặc, mang theo cả đám người để làm gì?
*********
Dưới sự chỉ dẫn của đầu trọc, rất nhanh, đoàn người đi đến chổ Lục Đàn Tí Viên quần cư. Những kẻ khác đều không muốn, nhưng với sự bức ép của Đường Thiên, không ai dám cự tuyệt. Bên trong lòng đất vẫn còn có khu rừng rậm rạp như vậy, Đường Thiên rất kinh ngạc.
“Nơi này là giếng trời, cũng là nơi có nhiều ánh mặt trời nhất.” Bưu Ca đối với vùng này rất quen thuộc: “Thời gian trước, từng có mấy con tinh hồn thú ngũ giai có chủ ý với cái giếng trời này. Kết quả bị những con Lục Đàn Tí Viên đánh bại. Bọn chúng da dầy thịt cứng, khí lực cực lớn, hơn nửa tinh ranh như tặc, vô cùng thông minh.
Khi Đường Thiên bước vào bãi cỏ, lập tức thấy một con Lục Đàn Tí Viên.
Cái đầu con vượn này cỡ như đầu của Đường Thiên nhưng thân thể cường tráng hơn nhiều. Nhất là hai tay, to xấp xỉ đùi của Đường Thiên, dài hơn hai tay của con người nhiều, gần như chạm đất. Một đôi mắt màu xanh lá cây nhìn chằm chằm Đường Thiên với vẻ bất thiện. Nhưng nó vẫn khá cẩn thận, cái tên gia hỏa cổ quái quấn băng đầy người trước mắt này là lần đầu tiên nó thấy.
Đường Thiên vừa thấy Lục Đàn Tí Viên lập tức trở nên hưng phấn.
Những chân lực bị đánh tan trong cơ thể kia, khiến cho hắn thủy chung trong tình trạng toàn thân đau nhức. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được những tia chân lực không được hấp thu đối với cơ thể hắn có nguy hại rất lớn.
Nhưng cấp bậc của chúng rất cao, Đan Điền Trì tam giai của Đường Thiên muốn hấp thu một chút cũng phải mất một hồi lâu mới có thể tiêu hóa.
Với hiệu suất như thế, không thể nào hấp thu hoàn toàn trong mười ngày được. Trong đầu Đường Thiên luôn mong có thể sớm đi tìm Thiên huệ, không thể nào chịu mất thời gian như vậy.
Đường Thiên nhìn chằm chằm vào Lục Đàn Tí Viên trước mắt, dang hai tay ra.
Đầu trọc đứng một bên quan chiến, nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Chẳng lẽ hắn muốn vật lộn tay không với Lục Đàn Tí Viên? Những người khác cũng há mồm nhìn Đường Thiên đang dang tay tiếp cận Lục Đàn Tí Viên.
Bên trong Tinh Hồn thú, vượn là một trong những loài khó đối phó nhất. Chúng nhạy bén, xảo trá, lực lượng kinh người, phòng thủ xuất sắc, tốc độ và sự linh hoạt không thể chê được. Những điều trên khiến chúng hầu như không có nhược điểm. Nhưng khiến người khác kiêng kỵ nhất là kỹ xảo xuất chúng của bọn nó. Rất nhiều võ kỹ đều do con người học tập từ Tinh Hồn thú mà ra. Vượn là loài được học tập nhiều nhất. Hai tay chúng rất dài, động tác linh hoạt, là chuyên gia về quyền pháp trời sinh. Dù là những loài như sư tử, hổ, báo cũng không dễ dàng trêu chọc chúng.
Quyền pháp mang chữ “Vượn” nhiều vô số kể, trứ danh về lực lượng thì có Thông Tí Viên Quyền, đồng thời cũng có Bách Biến Viên Quyền nổi danh về biến hóa.
Không thể nghi ngờ Lục Đàn Tí Viên tứ giai là nổi bật trong đó.
Đầu trọc từng chứng kiến một con Lục Đàn Tí Viên xé sống một con Kiếm Sĩ Ám Hổ trưởng thành. Màn máu tanh bạo lực kia, cả đời hắn cũng không quên. Khi hắn thấy Đường Thiên tay không, dang ra tới gần Lục Đàn Tí Viên, cảnh tượng con Kiếm Sĩ Ám Hổ bị xé đôi hiện ra trong đầu hắn. Sợ hãi mãnh liệt như thủy triều cuốn tới, đầu óc hắn trống rỗng.
Lục Đàn Tí Viên không ngờ tên gia hỏa cổ quái trước mắt dám tiến lại gần nó. Đôi mắt xanh lá kia hiện lên một tia sát ý. Lục Đàn Tí Viên gào rú với Đường Thiên, hai tay to lớn đang chống dưới đất mãnh liệt đánh tới Đường Thiên.
Đường Thiên chỉ thấy hoa mắt lên đã thấy một bóng đen đánh đến trước mặt.
Một mùi vị khó ngửi xộc thẳng vào mũi.
Đường Thiên phản ứng rất nhanh, đưa tay ra đở.
Phanh!
Đường Thiên như bị một cái chùy lớn với trọng lượng kinh người đánh trúng, cả người văng ra ngoài.
Giữa không trung, Đường Thiên lấy lại cân bằng, yên ổn đáp xuống đất.
Lực lượng thật mạnh!
Dù lần này, Đường Thiên chưa chuẩn bị đầy đủ, nhưng kình lực một kích này của Lục Đàn Tí Viên mạnh đến mức không hợp lẽ thường. Ngay cả A Mạc Lý cũng không có sức lực lớn như thế.
Quả nhiên là súc sinh…!
Trong lòng Đường Thiên thầm nghiêm túc, nhưng khi cử động cánh tay, lại ngoài ý muốn phát hiện cảm giác đau đớn như kim châm trên tay dường như giảm bớt không ít. Phát hiện này khiến Đường Thiên phấn chấn lên, Binh đại thúc quả nhiên không nói sai… đánh nhau có thể hấp thu nhanh hơn chân lực cấp cao trong cơ thể.
Lục Đàn Tí Viên không ngờ một kích tất thành của nó vậy mà không thể gây tổn thương thực sự cho Đường Thiên.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay chống xuống đất đấm mạnh, bùn đất nổ tung.
Đường Thiên cũng gầm theo một tiếng, không chút do dự tung quyền ra!
Tiểu Băng Quyền!
Oành!
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ chạm nhau, kình khí tạt ra bốn phía. Đường Thiên giống như trái bóng da bị đánh văng ra, ào ào lao về một cây đại thụ. Lục Đàn Tí Viên cũng không tốt hơn chút nào, thân mình kéo thành một vòng cung trên không.
Mắt thấy Đường Thiên sắp va vào thân cây, Đường Thiên mạnh mẽ xoay mình. Dưới xung lực cường đại, hai chân hung hăng đạp trúng thân cây khiến vô số mảnh vỡ văng tứ tung. Trong mắt Đường Thiên toát lên một tia sắc lạnh, cơ thể như một cái lò xo bị nén hết mức, rồi đột nhiên biến mất.
Đường Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Đàn Tí Viên ở trên cao.
Lục Đàn Tí Viên mặc dù ở trên cao, không có chổ tỳ lực, nhưng thân thể dẻo dai kinh người được phát huy hết tác dụng. Thân hình cong lại, hai tay vung ra như búa tạ, nhằm vào ót Đường Thiên mà ầm ầm đánh tới.
Thân hình Đường Thiên rụt lại một cách quỷ dị, né khỏi hai nắm đấm kia.
Rầm!
Hai nắm đấm kia đập vào nhau ngay trên đầu Đường Thiên. Khí kình kịch liệt đâm vào đầu khiến hắn đau nhức.
Nhưng chuyện này lại không khiến hắn thấy sợ hãi, ngược lại càng khiến hắn hưng phấn không nói nên lời.
Bàn tay hắn bỗng nhiên chụp lấy eo của Lục Đàn Tí Viên. Năm ngón tay như móc câu sắc nhọn, một trảo đâm vào trong thịt Lục Đàn Tí Viên. Da lông Lục Đàn Tí Viên cứng rắn dị thường, giống như sắt đá. Nếu không phải trảo công Đường Thiên lợi hại, thì lần này không thể bắt được.
Lục Đàn Tí Viên bị đau, gào thét rung trời. Bàn tay nhằm vào hông Đường Thiên mà vỗ.
Thế nhưng, một khi bị trảo Đường Thiên khóa thân thể lại thì quả thực là một việc rất tai hại. Thân thể Đường Thiên mềm mại như sợi mì. Mượn lực truyền từ trên tay, thân thể Đường Thiên rung động rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Đàn Tí Viên.
Cơ hội!
Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia sáng lạnh, cánh tay quấn lên hai vai Lục Đàn Tí Viên, thân thể co lại một phần, hai chân dẫm lên lưng Lục Đàn Tí Viên.
Quan Tiết Kỹ, Bối Thân Tí Tỏa.
Một người một vượn, rơi xuống đất như hòn đá.
Nào ngờ con Lục Đàn Tí Viên này nhạy bén dị thường, hai tay quỷ dị một vòng, như dây leo một mực cuốn lấy Đường Thiên.
Bình!
Một người một vượn mạnh bạo nện vào bùn đất. Lực phản chấn khiến cho một người một vượn văng ra hai bên. Lục Đàn Tí Viên như không có chuyện gì đứng lên. Đường Thiên toàn thân quấn vải cũng đứng dậy trên mặt đất.
Trên người truyền đến cảm giác hơi chập choạng, khiến Đường Thiên hưng phấn. Hắn bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Lục Đàn Tí Viên không phải là đối tượng tốt để luyện Quan Tiết Kỹ tuyệt diệu sao?
Sau khi Bưu Ca chứng kiến hình dạng mới của Đường Thiên, cả người ngẩn ngơ. Toàn thân Đường Thiên quấn đầy vải, chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, giống như một cái xác ướp vừa bò ra từ quan tài.
Tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra chứ?
Bưu Ca ngơ ngác.
“Này đầu trọc! Chúng ta cùng đấu một trận nào!” Đường Thiên hưng phấn nói.
Bưu Ca giật mình, gương mặt tái đi, ta đâu có trêu chọc gì ngươi…! Hắn lập tức bày ra bộ dạng siểm nịnh: “Đại ca! Ngươi thấy ta không vừa mắt chổ nào vậy? Ngươi nói đi, ta sẽ sửa đổi! Chắc chắn sửa đổi! Là cái đầu trọc chói mắt khó ưa sao? Ngày mai ta sẽ đội tóc giả…”
“Ta không phải nhìn ngươi không hợp mắt, mà ta muốn đánh nhau.” Cái đầu đầy băng bông của Đường Thiên lắc lư.
Đánh nhau… đại ca… cái đó thì đơn thuần là để ngươi đánh thôi.
Cái đầu Bưu Ca lắc như quả lắc, cả người mềm oặt, ngoan ngoãn như cừu non: “Đại ca! Từ nay về sau. Ngài chính là đại ca của ta! Ngài thấy ta không vừa mắt thì cứ việc đánh mắng! Tiểu đệ tuyệt đối không oán hận nửa lời. Để đại ca vui vẻ trong chốc lát, dù hy sinh thân thể tà hoa bại liễu của tiểu đệ cũng được, cuộc đời này như vậy là đủ!”
Vẻ mặt Bưu Ca hiện lên nét khảng khái nghĩa khí.
Đường Thiên nhìn một cái, cảm thấy mất hứng, mọi người đều nói đánh không hoàn thủ, chửi không mắng lại, vậy thì còn đánh gì nữa?
Hắn vừa chạy đi tìm Tỉnh Hào, không ngờ tên kia xuất quỷ nhập thần, tìm cả buổi vẫn không tìm được. Đầu trọc mặc dù thực lực hơi kém nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đánh trả.
“Biết Tỉnh Hào đi đâu không?” Đường Thiên hỏi.
Bưu Ca lắc đầu: “Tỉnh Hào đại nhân xưa nay một người một hướng, hành tung bất định.”
Tia hy vọng cuối cùng của Đường Thiên tan biến, tâm tình Đường Thiên không tốt, sắc mặt lập tức mang theo vẻ bất thiện: “Ta muốn đánh nhau! Các ngươi quen thuộc chổ này như vậy, nhanh nói chổ nào có thể đánh nhau! Nếu không nghĩ ra, ta chỉ đành đem tất cả các ngươi thu thập một lần vậy.”
Bưu Ca nghe xong, tâm can run rẩy. Kinh nghiệm đau đớn thê thảm ngày hôm qua, khiến hắn mỗi lần nghĩ đến, dũng khí đều tan biến. Trong lòng lệ trào lai láng, từ khi nào mà võ hội có một nhân vật biến thái như vậy?
Thực lực biến thái đã đành, Bưu Ca cũng không phải chưa gặp qua những thiếu niên thiên tài, nhưng sao mà cả tính cách cũng biến thái như vậy?
Mới sáng sớm, mò đi tìm người đánh nhau, tìm người đánh nhau cũng được, nhưng ca đã biết sợ rồi, ngươi còn muốn thế nào đây…
Tím không được người để đánh, thì đến gây phiền phức cho chúng ta, có biết nói đạo lý không… khi dễ người cũng không đến mức này…
Bưu ca gặp nhiều chuyện không nói đạo lý, nhưng chưa có ai không nói đạo lý quá mức như vậy.
Biến thái, thằng điên, thằng khốn!
“Ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ không ra…. Hừ!
Cái đầu quấn đầy vải kia nhìn mình từ trên xuống dưới, nội tâm Bưu Ca bi phẫn khó hiểu. Ngươi muốn đánh nhau thì tìm người khác… đe dọa uy hiếp Bưu Ca ta, tính quậy gì đây?
Mới sáng sớm, vận khí của mình hôm nay xui xẻo thế nào đây…
“Gần đây mà nói… không có người.” Bị ép đến đường cùng, Bưu Ca cẩn thận từng chữ nói: “Nhưng có Tinh Hồn thú.”
“Tinh Hồn thú?” Đường Thiên hơi ngẫn người, chợt gật đầu: “Vậy cũng được.”
“Bên dưới khoảng mười dặm, là nơi một đàn Lục Đàn Tí Viên tu tập.” Bưu Ca vội vàng nói, trong lòng thầm nói, quả nhiên là biến thái… “khát khao” đến người và thú cũng chẳng phân biệt được nữa.
“Lục Đàn Tí Viên? Mấy giai?” Đường Thiên hỏi.
“Tứ giai! Lực lượng lớn vô cùng! Toàn thân đao thương bất nhập, hơn nữa còn linh hoạt vô cùng.” Bưu Ca nói: “Chúng ta bình thường không dám đến chổ đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tứ giai…” Đường Thiên bỗng nhớ đến con Mặc Giáp Thiết Tê mà hắn tiêu diệt hình như cũng là tứ giai. Vậy chẳng phải bán được rất nhiều tiền sao? Hắn mở miệng hỏi: “Lục Đàn Tí Viên có gì đáng giá?”
“Chỉ có hồn hạch.” Bưu Ca nói: “Bọn này rất khó đối phó, ngoài hồn hạch, trên người không có gì đáng giá, nên căn bản không có người muốn đánh chúng.”
“A… Tốt! Chọn nó vậy!” Đường Thiên nói với Bưu Ca: “Ngươi dẫn ta đi!”
Bưu Ca muốn cự tuyệt, nhưng vừa thấy ánh mắt bất thiện của Đường Thiên, câu nói đến cửa miệng đành ngậm lại. Trong lòng tràn ngập bi thương.
Tại sao là ta…
Đường Thiên bỗng nhiên đổi chủ ý: “Kêu tất cả mọi người cùng đi.”
Lập tức, tâm tình Bưu Ca cân bằng lại, còn có chút hả hê. Trong lòng mặc dù có chút kỳ quặc, mang theo cả đám người để làm gì?
*********
Dưới sự chỉ dẫn của đầu trọc, rất nhanh, đoàn người đi đến chổ Lục Đàn Tí Viên quần cư. Những kẻ khác đều không muốn, nhưng với sự bức ép của Đường Thiên, không ai dám cự tuyệt. Bên trong lòng đất vẫn còn có khu rừng rậm rạp như vậy, Đường Thiên rất kinh ngạc.
“Nơi này là giếng trời, cũng là nơi có nhiều ánh mặt trời nhất.” Bưu Ca đối với vùng này rất quen thuộc: “Thời gian trước, từng có mấy con tinh hồn thú ngũ giai có chủ ý với cái giếng trời này. Kết quả bị những con Lục Đàn Tí Viên đánh bại. Bọn chúng da dầy thịt cứng, khí lực cực lớn, hơn nửa tinh ranh như tặc, vô cùng thông minh.
Khi Đường Thiên bước vào bãi cỏ, lập tức thấy một con Lục Đàn Tí Viên.
Cái đầu con vượn này cỡ như đầu của Đường Thiên nhưng thân thể cường tráng hơn nhiều. Nhất là hai tay, to xấp xỉ đùi của Đường Thiên, dài hơn hai tay của con người nhiều, gần như chạm đất. Một đôi mắt màu xanh lá cây nhìn chằm chằm Đường Thiên với vẻ bất thiện. Nhưng nó vẫn khá cẩn thận, cái tên gia hỏa cổ quái quấn băng đầy người trước mắt này là lần đầu tiên nó thấy.
Đường Thiên vừa thấy Lục Đàn Tí Viên lập tức trở nên hưng phấn.
Những chân lực bị đánh tan trong cơ thể kia, khiến cho hắn thủy chung trong tình trạng toàn thân đau nhức. Hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được những tia chân lực không được hấp thu đối với cơ thể hắn có nguy hại rất lớn.
Nhưng cấp bậc của chúng rất cao, Đan Điền Trì tam giai của Đường Thiên muốn hấp thu một chút cũng phải mất một hồi lâu mới có thể tiêu hóa.
Với hiệu suất như thế, không thể nào hấp thu hoàn toàn trong mười ngày được. Trong đầu Đường Thiên luôn mong có thể sớm đi tìm Thiên huệ, không thể nào chịu mất thời gian như vậy.
Đường Thiên nhìn chằm chằm vào Lục Đàn Tí Viên trước mắt, dang hai tay ra.
Đầu trọc đứng một bên quan chiến, nuốt nước bọt một cách khó nhọc. Chẳng lẽ hắn muốn vật lộn tay không với Lục Đàn Tí Viên? Những người khác cũng há mồm nhìn Đường Thiên đang dang tay tiếp cận Lục Đàn Tí Viên.
Bên trong Tinh Hồn thú, vượn là một trong những loài khó đối phó nhất. Chúng nhạy bén, xảo trá, lực lượng kinh người, phòng thủ xuất sắc, tốc độ và sự linh hoạt không thể chê được. Những điều trên khiến chúng hầu như không có nhược điểm. Nhưng khiến người khác kiêng kỵ nhất là kỹ xảo xuất chúng của bọn nó. Rất nhiều võ kỹ đều do con người học tập từ Tinh Hồn thú mà ra. Vượn là loài được học tập nhiều nhất. Hai tay chúng rất dài, động tác linh hoạt, là chuyên gia về quyền pháp trời sinh. Dù là những loài như sư tử, hổ, báo cũng không dễ dàng trêu chọc chúng.
Quyền pháp mang chữ “Vượn” nhiều vô số kể, trứ danh về lực lượng thì có Thông Tí Viên Quyền, đồng thời cũng có Bách Biến Viên Quyền nổi danh về biến hóa.
Không thể nghi ngờ Lục Đàn Tí Viên tứ giai là nổi bật trong đó.
Đầu trọc từng chứng kiến một con Lục Đàn Tí Viên xé sống một con Kiếm Sĩ Ám Hổ trưởng thành. Màn máu tanh bạo lực kia, cả đời hắn cũng không quên. Khi hắn thấy Đường Thiên tay không, dang ra tới gần Lục Đàn Tí Viên, cảnh tượng con Kiếm Sĩ Ám Hổ bị xé đôi hiện ra trong đầu hắn. Sợ hãi mãnh liệt như thủy triều cuốn tới, đầu óc hắn trống rỗng.
Lục Đàn Tí Viên không ngờ tên gia hỏa cổ quái trước mắt dám tiến lại gần nó. Đôi mắt xanh lá kia hiện lên một tia sát ý. Lục Đàn Tí Viên gào rú với Đường Thiên, hai tay to lớn đang chống dưới đất mãnh liệt đánh tới Đường Thiên.
Đường Thiên chỉ thấy hoa mắt lên đã thấy một bóng đen đánh đến trước mặt.
Một mùi vị khó ngửi xộc thẳng vào mũi.
Đường Thiên phản ứng rất nhanh, đưa tay ra đở.
Phanh!
Đường Thiên như bị một cái chùy lớn với trọng lượng kinh người đánh trúng, cả người văng ra ngoài.
Giữa không trung, Đường Thiên lấy lại cân bằng, yên ổn đáp xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lực lượng thật mạnh!
Dù lần này, Đường Thiên chưa chuẩn bị đầy đủ, nhưng kình lực một kích này của Lục Đàn Tí Viên mạnh đến mức không hợp lẽ thường. Ngay cả A Mạc Lý cũng không có sức lực lớn như thế.
Quả nhiên là súc sinh…!
Trong lòng Đường Thiên thầm nghiêm túc, nhưng khi cử động cánh tay, lại ngoài ý muốn phát hiện cảm giác đau đớn như kim châm trên tay dường như giảm bớt không ít. Phát hiện này khiến Đường Thiên phấn chấn lên, Binh đại thúc quả nhiên không nói sai… đánh nhau có thể hấp thu nhanh hơn chân lực cấp cao trong cơ thể.
Lục Đàn Tí Viên không ngờ một kích tất thành của nó vậy mà không thể gây tổn thương thực sự cho Đường Thiên.
Nó nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay chống xuống đất đấm mạnh, bùn đất nổ tung.
Đường Thiên cũng gầm theo một tiếng, không chút do dự tung quyền ra!
Tiểu Băng Quyền!
Oành!
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ chạm nhau, kình khí tạt ra bốn phía. Đường Thiên giống như trái bóng da bị đánh văng ra, ào ào lao về một cây đại thụ. Lục Đàn Tí Viên cũng không tốt hơn chút nào, thân mình kéo thành một vòng cung trên không.
Mắt thấy Đường Thiên sắp va vào thân cây, Đường Thiên mạnh mẽ xoay mình. Dưới xung lực cường đại, hai chân hung hăng đạp trúng thân cây khiến vô số mảnh vỡ văng tứ tung. Trong mắt Đường Thiên toát lên một tia sắc lạnh, cơ thể như một cái lò xo bị nén hết mức, rồi đột nhiên biến mất.
Đường Thiên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Đàn Tí Viên ở trên cao.
Lục Đàn Tí Viên mặc dù ở trên cao, không có chổ tỳ lực, nhưng thân thể dẻo dai kinh người được phát huy hết tác dụng. Thân hình cong lại, hai tay vung ra như búa tạ, nhằm vào ót Đường Thiên mà ầm ầm đánh tới.
Thân hình Đường Thiên rụt lại một cách quỷ dị, né khỏi hai nắm đấm kia.
Rầm!
Hai nắm đấm kia đập vào nhau ngay trên đầu Đường Thiên. Khí kình kịch liệt đâm vào đầu khiến hắn đau nhức.
Nhưng chuyện này lại không khiến hắn thấy sợ hãi, ngược lại càng khiến hắn hưng phấn không nói nên lời.
Bàn tay hắn bỗng nhiên chụp lấy eo của Lục Đàn Tí Viên. Năm ngón tay như móc câu sắc nhọn, một trảo đâm vào trong thịt Lục Đàn Tí Viên. Da lông Lục Đàn Tí Viên cứng rắn dị thường, giống như sắt đá. Nếu không phải trảo công Đường Thiên lợi hại, thì lần này không thể bắt được.
Lục Đàn Tí Viên bị đau, gào thét rung trời. Bàn tay nhằm vào hông Đường Thiên mà vỗ.
Thế nhưng, một khi bị trảo Đường Thiên khóa thân thể lại thì quả thực là một việc rất tai hại. Thân thể Đường Thiên mềm mại như sợi mì. Mượn lực truyền từ trên tay, thân thể Đường Thiên rung động rồi đột nhiên xuất hiện sau lưng Lục Đàn Tí Viên.
Cơ hội!
Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia sáng lạnh, cánh tay quấn lên hai vai Lục Đàn Tí Viên, thân thể co lại một phần, hai chân dẫm lên lưng Lục Đàn Tí Viên.
Quan Tiết Kỹ, Bối Thân Tí Tỏa.
Một người một vượn, rơi xuống đất như hòn đá.
Nào ngờ con Lục Đàn Tí Viên này nhạy bén dị thường, hai tay quỷ dị một vòng, như dây leo một mực cuốn lấy Đường Thiên.
Bình!
Một người một vượn mạnh bạo nện vào bùn đất. Lực phản chấn khiến cho một người một vượn văng ra hai bên. Lục Đàn Tí Viên như không có chuyện gì đứng lên. Đường Thiên toàn thân quấn vải cũng đứng dậy trên mặt đất.
Trên người truyền đến cảm giác hơi chập choạng, khiến Đường Thiên hưng phấn. Hắn bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu.
Lục Đàn Tí Viên không phải là đối tượng tốt để luyện Quan Tiết Kỹ tuyệt diệu sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro