Luyện Hồn
Phương Tưởng
2024-07-22 07:36:44
Một đoàn lửa hừng hực thiêu đốt trên bầu trời.
ẦM ẦM BÙM!
Từng cơ quan thú được bao phủ bởi những đoàn lửa đỏ bay lên trời như mưa. Cái trước ngã, cái sau lên nhằm về phía vùng lửa hừng hực trên bầu trời kia. Mỗi một quả cầu lửa bay vào trong vùng lửa đều khiến cho nó bùng nổ, cháy càng dữ dội hơn. Tiếng nổ ầm ầm rền vang không dứt bên tai.
Bên trong vùng lửa đang không ngừng bùng nổ kia truyền ra tiếng gào rống không cam lòng của Khổng Hữu Lâm.
OÀNH!!!
Một tiếng nổ mạnh chưa từng có, rồi sau đó tỏa những tia sáng chói mắt như mặt trời bị hủy diệt. Cả thế giới biến thành một mảng trắng sáng như tuyết. Mặt đất dưới chân Đường Thiên cũng vì vậy mà rung động liên hồi. Sóng xung kích giống như một cơn cuồng phong quét ngang, tàn sát bừa bãi. Những nơi nó đi qua, phòng ốc đều bị cháy nổ như giấy.
Ánh sáng tắt đi, sóng xung kích cũng mất dần.
Thế giới yên tĩnh, bầu trời xanh quang đãng không một gợn mây, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Khổng Hữu Lâm thân mặc Thiên Nga Chi Ca ưu nhã như vương tử, mạnh mẽ khiếp người dường như bị xóa đi trên bầu trời, không giữ lại một chút dấu vết.
Sau một thoáng yên tĩnh, Lâm gia rơi vào sự hoảng loạn. Cảnh tượng kinh khủng như vậy sao lại phát sinh tại Lâm gia? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của những người thuộc cao tầng Lâm gia đều biến đổi. Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ không thể tin được. Bọn họ biết rất rõ chỉ trong tình huống nào thì cơ quan thú mới động phát sinh công kích tự sát.
Gia chủ đã chết!
Từng thân ảnh kinh hoảng đạp nóc nhà bay lên từ các ngóc ngách của Lâm gia. Khinh công vận điên cuồng, tăng tốc lao đến chủ trạch.
Không một ai chú ý đến, trong đám bóng người đang hỗn loạn này có một thiếu niên âm thầm thoát khỏi Lâm gia.
Toàn bộ thành Tam Hồn đều bị kinh động triệt để. Vô số cao thủ bay lên nóc nhà hoặc các chổ cao mà trông lại từ xa. Các cao thủ có quan hệ không tệ với Lâm gia thì vội vàng chạy đến hổ trợ.
Trong sự hỗn loạn đó, Đường Thiên âm thầm, lặng lẽ theo Võ Hồn Điện rút về doanh trại tân binh rồi trở lại khe hở năng lượng.
Trở lại khe hở năng lượng, nhìn thấy những đoàn năng lượng bắn ra không ngừng từ sâu bên trong khe hở. Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia sáng. Từ đầu đến cuối, hắn không hề giao thủ với Khổng Hữu Lâm. Sự cường đại của Khổng Hữu Lâm để lại trong lòng hắn một dấu vết không thể phai mờ.
Nếu không phải số lượng công kích tự sát quá nhiều, thì những cơ quan thú kia khó có thể tạo uy hiếp trí mạng với Khổng Hữu Lâm được. Dù cách rất xa, nhưng khí tức mà võ kỹ thất giai cường đại ngưng thực ra từ chân lực cũng khiến Đường Thiên dễ dàng cảm thụ được một loại nguy hiểm đập thẳng vào lòng người.
Cho dù chính bản thân điều khiển Kiếm Xỉ Hổ cũng không phải đối thủ của Khổng Hữu Lâm.
“Này Binh đại thúc, luyện hồn khí, bắt đầu luyện hồn khí đi!” Đem trận chiến vừa rồi vứt ra khỏi đầu, Đường Thiên xác định mục tiêu tiếp theo của mình, đôi mắt mang theo một chút mong chờ, nói.
Binh nhìn Đường Thiên trước mắt. Trong mắt thiếu niên lấp lánh sự mong đợi và nghiêm túc. Hẵn bỗng nhớ đến những lời Đường Thiên nói trước đó.
“Ngày mai đi, nghỉ ngơi một ngày! Ngày mai, khi ngươi khôi phục trạng thái tốt nhất, chúng ta sẽ bắt đầu.” Binh không đồng ý, đề nghị.
“Sao lại chờ ngày mai? Bắt đầu ngay bây giờ! Thiếu niên như thần khỏe tựa rồng mạnh như hổ, cần gì nghỉ ngơi?” Đường Thiên bất mãn lầm bầm.
“Ngươi không muốn nghỉ ngơi nhưng ta thì muốn.” Binh không thèm liếc tới Đường Thiên, bay thẳng đến một góc, nhắm mắt lại.
“Thể lực quả nhiên là khuyết điểm của mấy ông già...” Đường Thiên lầm bẩm trong miệng.
Khóe mắt Binh co rúm đi. Tên gia hỏa độc mồm độc miệng này… Nhưng nghĩ đến cảnh Đường Thiên chịu tội vào ngày mai, tâm tình hắn bình lặng lại. Hừ hừ, thiếu niên, ngày mai ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết.
Đường Thiên thấy mình khiêu khích thế nào, Binh cũng không chút máy động, đành lui ra một bên, bắt đầu tu luyện chân lực.
Khoảng một giờ sau, Đường Thiên mở mắt ra. Chân lực trong cơ thể hoàn toàn hồi phục. Quả nhiên không hổ là khe hở năng lượng, hiệu suất tu luyện chân lực nơi này thật kinh người. Đường Thiên có thể cảm thụ rõ ràng sự tiến bộ của chân lực trong cơ thể. Không hiểu nguyên nhân có phải là do vừa trải qua trận chiến vừa rồi mà tiến bộ của chân lực nhiều hơn so với bình thường một ít.
Đường Thiên nhớ đến chiến lợi phẩm của mình, lấy khối hồn châu trong người ra.
“Này, Binh đại thúc, tác dụng của hồn châu là gì vậy?” Hắn có chút hiếu kỳ hỏi.
Binh liếc qua một cái: “Cho Tái Lôi đi! Nó có lẽ hữu dụng với cô ta.”
“Ồ!” Đường Thiên có chút thất vọng, hóa ra là đồ vật dùng cho cơ giới sư. Hắn tiện tay ném nó vào Thủy Bình Vũ Quỹ. Chiến lợi phẩm duy nhất mà mình cũng không dùng được. Đường Thiên có chút hối hận, vì sao không thừa dịp Lâm gia đang loạn mà cướp đoạt một ít.
Thời cơ tốt như thế mà lại bỏ lỡ!
Chiến quả huy hoàng của việc đánh bại cường giả thất giai không phải nói có là có. Lâm gia, không cướp đoạt được. Khổng Hữu Lâm thì đến một mãnh vụn cũng không còn. Bộ trang bị xinh đẹp kia cũng hóa thành tro. Thật đáng tiếc!
Tức giận, bất bình! Đường Thiên chỉ còn cách tiếp tục tu luyện.
*********
“Không biết hiện tại, Đường Cơ Sở thế nào rồi?” A Mạc Lý lầm bầm, liều mạng mà lùa cơm. Kích cở mâm cơm cũng liên quan trực tiếp đến thể hình của hắn, lớn hơn so với người thường gấp ba lần. (Khiếp)
Lương Thu nhã nhặn gắp một cọng rau xanh cho vào miệng, chậm rãi ăn xong mới mở miệng từ từ nói: “Tiến bộ của Đường Thiên khẳng định rất nhanh, ngoại doanh đối với hắn không có áp lực gì.”
Hàn Băng Ngưng yên lặng ăn cơm không phát ra một tiếng động nào.
Tư Mã Hương Sơn soi vào khay cơm khẩy khẩy vài cái: “Hiện nay, cơm nước căn tin ngày càng không ổn rồi. Miếng thịt bò nhỏ này ướp không ngon miệng, rau xanh cũng quá nhừ, gia vị nêm quá nhiều, muối cũng mặn quá…”
A Mạc Lý lùa cơm như điên, ồm ồm nói: “…a …ảm …ấy …ất …ốt …à!” (Ta cảm thấy rất tốt mà)
“Ta quyết định tối nay sẽ tìm họ tâm sự, nói chuyện.” Tư Mã Hương Sơn cau mày, lựa một miếng đồ ăn rồi cho vào miệng.
“Đầu bếp đã đổi đến ba lần.” Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói: “Ngươi không nên tạo thêm phiền phức cho phía hậu cần nữa.”
“Hay là ta trực tiếp giết họ đi?” Tư Mã Hương Sơn uể oải nói.
“Ta không muốn mấy ngày không có cơm ăn!” Hàn Băng Ngưng buông đũa lạnh lùng nhìn Tư Mã Hương Sơn.
Lương Thu vừa cắn xong một miếng đồ ăn khác cũng nhìn về phía này, nói: “Ta cũng không muốn! Hơn nữa ta cảm thấy thức ăn chay họ làm không tệ.”
A Mạc Lý đem cái mâm nhỏ đổ ào ào vào miệng(Thú à?). Cái miệng như chậu máu của hắn dường như không có đáy. Núi cơm nước như vậy thoáng chốc đã biến mất không còn. Hắn thỏa mãn đứng dậy: “Ta đi lấy thêm một phần. Ta thích nhóm đầu bếp này, lượng thịt họ nướng rất nhiều, tất cả đủ cho ta ăn.”
Tư Mã Hương Sơn lắc đầu, yếu ớt thở dài: “Được rồi, thật đáng tiếc, xem ra, ta đành phải ra ngoài bắt một đầu bếp về vậy.”
Kẻ luôn ăn chay là Lương Thu ăn xong đầu tiên, Hàn Băng Ngưng cũng nhanh chóng kết thúc, A Mạc Lý thì đang chiến đấu với mâm cơm thứ tư.
“Thời gian tới, bộ trưởng muốn đi Bạch Hồng tinh.” Lương Thu cầm một chén trà xanh, chậm rãi nói: “Nghe nói có không ít người của phân bộ khác đến. Bộ trưởng đã quyết định chọn người đi theo thông qua đấu trường. Người mới có tám danh ngạch, sẽ chọn trong toàn bộ người mới của Anh Tiên tinh tọa.”
“Bạch Hồng tinh!” Đôi mắt Hàn Băng Ngưng sáng ngời: “Thiên Huệ tiểu thư cũng ở Bạch Hồng tinh.”
“Ấy! Ngoại doanh có tham gia không? Đường Cơ Sở chắc chắn sẽ tới tham gia!” A Mạc Lý thoáng cái đã dọn sạch sẽ mâm cơm.
“Hắn đã đi từ sớm rồi!” Tư Mã Hương Sơn uể oải nói.
“Rất có thể.” Lương Thu đồng ý, nói: “Nghe nói, ngoại doanh quản lý rất lỏng lẽo. Đường Thiên chỉ sợ không kiềm chế được, đã tìm Thượng Quan Thiên Huệ rồi.”
“A a a! Ta muốn tham gia đấu trường! Ta muốn đến Bạch Hồng tinh!” A Mạc Lý giơ cao hai tay: “Ha ha! Lại có thể đánh nhau cùng Đường Cơ Sở rồi. Lần này nhất định ta sẽ đánh bại hắn, cho hắn thấy sự tiến bộ gần đây của ta.”
Những người khác cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tiến bộ của bốn người đều rất nhanh, nổi bật trong nhóm người mới. Vì sự có mặt của họ làm cho nhóm người mới này được xưng là đợt người mới cực mạnh của Anh Tiên phân bộ từ trước đến nay. Nhưng trong bọn họ, tiến bộ nhanh nhất không phải Tư Mã Hương Sơn, không phải Hàn Băng Ngưng hay Lương Thu mà là A Mạc Lý.
Thực lực tên gia hỏa này tiến bộ cực nhanh, khiến người khác giật mình. Giáo quan phụ trách huấn luyện người mới đưa A Mạc Lý thành ngoại lệ. Đãi ngộ khiến đám người Tư Mã Hương Sơn cũng phải đỏ mắt. Nhận được huấn luyện trọng điểm, A Mạc Lý tiến bộ thần tốc, kinh người. Hắn giống như một con ngựa hoang, muốn kéo lại cũng không thể làm được.
Tuy chưa chính thức giao thủ với Lương Thu, nhưng Lương Thu cũng không còn lòng tin tất thắng A Mạc Lý nữa.
Thân thể Đường Thiên không tầm thường, khả năng của hắn lại càng bất thường, điều này bọn họ hiểu rất rõ ràng. Tuy tiến bộ của bọn họ như vậy, nhưng để chung một chỗ với tên gia hỏa biến thái đến khó tin Đường Thiên kia, ai cũng sẽ nói tiến bộ của bọn hắn ít hơn. Dù Đường Thiên ở ngoại doanh có điều kiện không tốt bằng bọn họ. Nhưng Đường Thiên có cần cùng điều kiện với họ sao?
Đây mới là chổ biến thái thật sự của tên gia hỏa kia.
Nghĩ đến sẽ gặp Đường Thiên ở Bạch Hồng tinh, tinh thần mọi người đều rung lên, đối với hành trình đến Bạch Hồng tinh càng thêm mong đợi.
Mọi người đều có chút hiếu kỳ. Khi gặp lại Đường Biến Thái, tên kia sẽ mạnh như thế nào?
*********
Đường Thiên nhìn Binh lấy ra luyện hồn khí.
Luyện hồn khí là một cái đĩa tròn Thanh Đồng có đường kính chừng mười li, trên mặt điêu khắc vô số hoa văn phức tạp. Binh đi lại trên mép vách núi một lần, sau cùng đến một nơi có số lượng những đoàn năng lượng tương đối dày đặc, đem luyện hồn khí bỏ xuống.
Luyện hồn khí vừa đặt xuống đã nghe âm thanh lách tách liên hồi của Thanh Đồng cơ giới. Các bộ phận Thanh Đồng không ngừng bắn ra từ trong đĩa tròn, sau đó cắm xuống đất.
Các bộ phận Thanh Đồng liên tục bắn ra tầng tầng lớp lớp. Chớp mắt đã lớn ra vài lần, luyện hồn khí giống như một bông hoa hồng nở rộ trong nháy mắt.
Hiện tại, luyện hồn khí lớn hơn rất nhiều, tựa như một đài nhỏ bằng Thanh Đồng.
Trên đài Thanh Đồng phủ kín những hoa văn tinh tế. Lúc này những hoa văn kia mơ hồ phản chiếu ánh sáng bóng bẩy.
“Bước lên đi!” Binh nói với Đường Thiên.
“Ừm!” Đường Thiên vội vàng bước lên đài Thanh Đồng kia.
“Ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Binh nhìn Đường Thiên nghiêm túc hỏi: “Quá trình luyện hồn sẽ vô cùng thống khổ, nhưng dù thống khổ thế nào ngươi cũng phải chịu đựng!”
“Ta hiểu rồi!” Đường Thiên thu lại nét cười trên mặt, trầm giọng đáp.
“Ngươi phải nhớ kỹ.” Binh nhấn mạnh từng chữ: “Chịu được bao nhiêu thống khổ thì thành tựu ngươi thu được lớn bấy nhiêu.”
“Yên tâm đi đại thúc! Ta là thiếu niên như thần mà!” Đường Thiên không hề suy nghĩ, buột miệng nói: “Ta nhất định sẽ trở thành một nam nhân, một võ giả cực mạnh.”
“Nếu vậy thì ngươi phải chịu đựng thống khổ mà những người khác không thể chịu được.” Binh nói một cách đầy thâm ý.
Đường Thiên nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Tới đi!”
Phút chốc, luyện hồn khí dưới chân hắn sáng lên.
ẦM ẦM BÙM!
Từng cơ quan thú được bao phủ bởi những đoàn lửa đỏ bay lên trời như mưa. Cái trước ngã, cái sau lên nhằm về phía vùng lửa hừng hực trên bầu trời kia. Mỗi một quả cầu lửa bay vào trong vùng lửa đều khiến cho nó bùng nổ, cháy càng dữ dội hơn. Tiếng nổ ầm ầm rền vang không dứt bên tai.
Bên trong vùng lửa đang không ngừng bùng nổ kia truyền ra tiếng gào rống không cam lòng của Khổng Hữu Lâm.
OÀNH!!!
Một tiếng nổ mạnh chưa từng có, rồi sau đó tỏa những tia sáng chói mắt như mặt trời bị hủy diệt. Cả thế giới biến thành một mảng trắng sáng như tuyết. Mặt đất dưới chân Đường Thiên cũng vì vậy mà rung động liên hồi. Sóng xung kích giống như một cơn cuồng phong quét ngang, tàn sát bừa bãi. Những nơi nó đi qua, phòng ốc đều bị cháy nổ như giấy.
Ánh sáng tắt đi, sóng xung kích cũng mất dần.
Thế giới yên tĩnh, bầu trời xanh quang đãng không một gợn mây, tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Khổng Hữu Lâm thân mặc Thiên Nga Chi Ca ưu nhã như vương tử, mạnh mẽ khiếp người dường như bị xóa đi trên bầu trời, không giữ lại một chút dấu vết.
Sau một thoáng yên tĩnh, Lâm gia rơi vào sự hoảng loạn. Cảnh tượng kinh khủng như vậy sao lại phát sinh tại Lâm gia? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của những người thuộc cao tầng Lâm gia đều biến đổi. Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ không thể tin được. Bọn họ biết rất rõ chỉ trong tình huống nào thì cơ quan thú mới động phát sinh công kích tự sát.
Gia chủ đã chết!
Từng thân ảnh kinh hoảng đạp nóc nhà bay lên từ các ngóc ngách của Lâm gia. Khinh công vận điên cuồng, tăng tốc lao đến chủ trạch.
Không một ai chú ý đến, trong đám bóng người đang hỗn loạn này có một thiếu niên âm thầm thoát khỏi Lâm gia.
Toàn bộ thành Tam Hồn đều bị kinh động triệt để. Vô số cao thủ bay lên nóc nhà hoặc các chổ cao mà trông lại từ xa. Các cao thủ có quan hệ không tệ với Lâm gia thì vội vàng chạy đến hổ trợ.
Trong sự hỗn loạn đó, Đường Thiên âm thầm, lặng lẽ theo Võ Hồn Điện rút về doanh trại tân binh rồi trở lại khe hở năng lượng.
Trở lại khe hở năng lượng, nhìn thấy những đoàn năng lượng bắn ra không ngừng từ sâu bên trong khe hở. Trong mắt Đường Thiên hiện lên một tia sáng. Từ đầu đến cuối, hắn không hề giao thủ với Khổng Hữu Lâm. Sự cường đại của Khổng Hữu Lâm để lại trong lòng hắn một dấu vết không thể phai mờ.
Nếu không phải số lượng công kích tự sát quá nhiều, thì những cơ quan thú kia khó có thể tạo uy hiếp trí mạng với Khổng Hữu Lâm được. Dù cách rất xa, nhưng khí tức mà võ kỹ thất giai cường đại ngưng thực ra từ chân lực cũng khiến Đường Thiên dễ dàng cảm thụ được một loại nguy hiểm đập thẳng vào lòng người.
Cho dù chính bản thân điều khiển Kiếm Xỉ Hổ cũng không phải đối thủ của Khổng Hữu Lâm.
“Này Binh đại thúc, luyện hồn khí, bắt đầu luyện hồn khí đi!” Đem trận chiến vừa rồi vứt ra khỏi đầu, Đường Thiên xác định mục tiêu tiếp theo của mình, đôi mắt mang theo một chút mong chờ, nói.
Binh nhìn Đường Thiên trước mắt. Trong mắt thiếu niên lấp lánh sự mong đợi và nghiêm túc. Hẵn bỗng nhớ đến những lời Đường Thiên nói trước đó.
“Ngày mai đi, nghỉ ngơi một ngày! Ngày mai, khi ngươi khôi phục trạng thái tốt nhất, chúng ta sẽ bắt đầu.” Binh không đồng ý, đề nghị.
“Sao lại chờ ngày mai? Bắt đầu ngay bây giờ! Thiếu niên như thần khỏe tựa rồng mạnh như hổ, cần gì nghỉ ngơi?” Đường Thiên bất mãn lầm bầm.
“Ngươi không muốn nghỉ ngơi nhưng ta thì muốn.” Binh không thèm liếc tới Đường Thiên, bay thẳng đến một góc, nhắm mắt lại.
“Thể lực quả nhiên là khuyết điểm của mấy ông già...” Đường Thiên lầm bẩm trong miệng.
Khóe mắt Binh co rúm đi. Tên gia hỏa độc mồm độc miệng này… Nhưng nghĩ đến cảnh Đường Thiên chịu tội vào ngày mai, tâm tình hắn bình lặng lại. Hừ hừ, thiếu niên, ngày mai ngươi sẽ hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết.
Đường Thiên thấy mình khiêu khích thế nào, Binh cũng không chút máy động, đành lui ra một bên, bắt đầu tu luyện chân lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng một giờ sau, Đường Thiên mở mắt ra. Chân lực trong cơ thể hoàn toàn hồi phục. Quả nhiên không hổ là khe hở năng lượng, hiệu suất tu luyện chân lực nơi này thật kinh người. Đường Thiên có thể cảm thụ rõ ràng sự tiến bộ của chân lực trong cơ thể. Không hiểu nguyên nhân có phải là do vừa trải qua trận chiến vừa rồi mà tiến bộ của chân lực nhiều hơn so với bình thường một ít.
Đường Thiên nhớ đến chiến lợi phẩm của mình, lấy khối hồn châu trong người ra.
“Này, Binh đại thúc, tác dụng của hồn châu là gì vậy?” Hắn có chút hiếu kỳ hỏi.
Binh liếc qua một cái: “Cho Tái Lôi đi! Nó có lẽ hữu dụng với cô ta.”
“Ồ!” Đường Thiên có chút thất vọng, hóa ra là đồ vật dùng cho cơ giới sư. Hắn tiện tay ném nó vào Thủy Bình Vũ Quỹ. Chiến lợi phẩm duy nhất mà mình cũng không dùng được. Đường Thiên có chút hối hận, vì sao không thừa dịp Lâm gia đang loạn mà cướp đoạt một ít.
Thời cơ tốt như thế mà lại bỏ lỡ!
Chiến quả huy hoàng của việc đánh bại cường giả thất giai không phải nói có là có. Lâm gia, không cướp đoạt được. Khổng Hữu Lâm thì đến một mãnh vụn cũng không còn. Bộ trang bị xinh đẹp kia cũng hóa thành tro. Thật đáng tiếc!
Tức giận, bất bình! Đường Thiên chỉ còn cách tiếp tục tu luyện.
*********
“Không biết hiện tại, Đường Cơ Sở thế nào rồi?” A Mạc Lý lầm bầm, liều mạng mà lùa cơm. Kích cở mâm cơm cũng liên quan trực tiếp đến thể hình của hắn, lớn hơn so với người thường gấp ba lần. (Khiếp)
Lương Thu nhã nhặn gắp một cọng rau xanh cho vào miệng, chậm rãi ăn xong mới mở miệng từ từ nói: “Tiến bộ của Đường Thiên khẳng định rất nhanh, ngoại doanh đối với hắn không có áp lực gì.”
Hàn Băng Ngưng yên lặng ăn cơm không phát ra một tiếng động nào.
Tư Mã Hương Sơn soi vào khay cơm khẩy khẩy vài cái: “Hiện nay, cơm nước căn tin ngày càng không ổn rồi. Miếng thịt bò nhỏ này ướp không ngon miệng, rau xanh cũng quá nhừ, gia vị nêm quá nhiều, muối cũng mặn quá…”
A Mạc Lý lùa cơm như điên, ồm ồm nói: “…a …ảm …ấy …ất …ốt …à!” (Ta cảm thấy rất tốt mà)
“Ta quyết định tối nay sẽ tìm họ tâm sự, nói chuyện.” Tư Mã Hương Sơn cau mày, lựa một miếng đồ ăn rồi cho vào miệng.
“Đầu bếp đã đổi đến ba lần.” Hàn Băng Ngưng lạnh lùng nói: “Ngươi không nên tạo thêm phiền phức cho phía hậu cần nữa.”
“Hay là ta trực tiếp giết họ đi?” Tư Mã Hương Sơn uể oải nói.
“Ta không muốn mấy ngày không có cơm ăn!” Hàn Băng Ngưng buông đũa lạnh lùng nhìn Tư Mã Hương Sơn.
Lương Thu vừa cắn xong một miếng đồ ăn khác cũng nhìn về phía này, nói: “Ta cũng không muốn! Hơn nữa ta cảm thấy thức ăn chay họ làm không tệ.”
A Mạc Lý đem cái mâm nhỏ đổ ào ào vào miệng(Thú à?). Cái miệng như chậu máu của hắn dường như không có đáy. Núi cơm nước như vậy thoáng chốc đã biến mất không còn. Hắn thỏa mãn đứng dậy: “Ta đi lấy thêm một phần. Ta thích nhóm đầu bếp này, lượng thịt họ nướng rất nhiều, tất cả đủ cho ta ăn.”
Tư Mã Hương Sơn lắc đầu, yếu ớt thở dài: “Được rồi, thật đáng tiếc, xem ra, ta đành phải ra ngoài bắt một đầu bếp về vậy.”
Kẻ luôn ăn chay là Lương Thu ăn xong đầu tiên, Hàn Băng Ngưng cũng nhanh chóng kết thúc, A Mạc Lý thì đang chiến đấu với mâm cơm thứ tư.
“Thời gian tới, bộ trưởng muốn đi Bạch Hồng tinh.” Lương Thu cầm một chén trà xanh, chậm rãi nói: “Nghe nói có không ít người của phân bộ khác đến. Bộ trưởng đã quyết định chọn người đi theo thông qua đấu trường. Người mới có tám danh ngạch, sẽ chọn trong toàn bộ người mới của Anh Tiên tinh tọa.”
“Bạch Hồng tinh!” Đôi mắt Hàn Băng Ngưng sáng ngời: “Thiên Huệ tiểu thư cũng ở Bạch Hồng tinh.”
“Ấy! Ngoại doanh có tham gia không? Đường Cơ Sở chắc chắn sẽ tới tham gia!” A Mạc Lý thoáng cái đã dọn sạch sẽ mâm cơm.
“Hắn đã đi từ sớm rồi!” Tư Mã Hương Sơn uể oải nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rất có thể.” Lương Thu đồng ý, nói: “Nghe nói, ngoại doanh quản lý rất lỏng lẽo. Đường Thiên chỉ sợ không kiềm chế được, đã tìm Thượng Quan Thiên Huệ rồi.”
“A a a! Ta muốn tham gia đấu trường! Ta muốn đến Bạch Hồng tinh!” A Mạc Lý giơ cao hai tay: “Ha ha! Lại có thể đánh nhau cùng Đường Cơ Sở rồi. Lần này nhất định ta sẽ đánh bại hắn, cho hắn thấy sự tiến bộ gần đây của ta.”
Những người khác cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tiến bộ của bốn người đều rất nhanh, nổi bật trong nhóm người mới. Vì sự có mặt của họ làm cho nhóm người mới này được xưng là đợt người mới cực mạnh của Anh Tiên phân bộ từ trước đến nay. Nhưng trong bọn họ, tiến bộ nhanh nhất không phải Tư Mã Hương Sơn, không phải Hàn Băng Ngưng hay Lương Thu mà là A Mạc Lý.
Thực lực tên gia hỏa này tiến bộ cực nhanh, khiến người khác giật mình. Giáo quan phụ trách huấn luyện người mới đưa A Mạc Lý thành ngoại lệ. Đãi ngộ khiến đám người Tư Mã Hương Sơn cũng phải đỏ mắt. Nhận được huấn luyện trọng điểm, A Mạc Lý tiến bộ thần tốc, kinh người. Hắn giống như một con ngựa hoang, muốn kéo lại cũng không thể làm được.
Tuy chưa chính thức giao thủ với Lương Thu, nhưng Lương Thu cũng không còn lòng tin tất thắng A Mạc Lý nữa.
Thân thể Đường Thiên không tầm thường, khả năng của hắn lại càng bất thường, điều này bọn họ hiểu rất rõ ràng. Tuy tiến bộ của bọn họ như vậy, nhưng để chung một chỗ với tên gia hỏa biến thái đến khó tin Đường Thiên kia, ai cũng sẽ nói tiến bộ của bọn hắn ít hơn. Dù Đường Thiên ở ngoại doanh có điều kiện không tốt bằng bọn họ. Nhưng Đường Thiên có cần cùng điều kiện với họ sao?
Đây mới là chổ biến thái thật sự của tên gia hỏa kia.
Nghĩ đến sẽ gặp Đường Thiên ở Bạch Hồng tinh, tinh thần mọi người đều rung lên, đối với hành trình đến Bạch Hồng tinh càng thêm mong đợi.
Mọi người đều có chút hiếu kỳ. Khi gặp lại Đường Biến Thái, tên kia sẽ mạnh như thế nào?
*********
Đường Thiên nhìn Binh lấy ra luyện hồn khí.
Luyện hồn khí là một cái đĩa tròn Thanh Đồng có đường kính chừng mười li, trên mặt điêu khắc vô số hoa văn phức tạp. Binh đi lại trên mép vách núi một lần, sau cùng đến một nơi có số lượng những đoàn năng lượng tương đối dày đặc, đem luyện hồn khí bỏ xuống.
Luyện hồn khí vừa đặt xuống đã nghe âm thanh lách tách liên hồi của Thanh Đồng cơ giới. Các bộ phận Thanh Đồng không ngừng bắn ra từ trong đĩa tròn, sau đó cắm xuống đất.
Các bộ phận Thanh Đồng liên tục bắn ra tầng tầng lớp lớp. Chớp mắt đã lớn ra vài lần, luyện hồn khí giống như một bông hoa hồng nở rộ trong nháy mắt.
Hiện tại, luyện hồn khí lớn hơn rất nhiều, tựa như một đài nhỏ bằng Thanh Đồng.
Trên đài Thanh Đồng phủ kín những hoa văn tinh tế. Lúc này những hoa văn kia mơ hồ phản chiếu ánh sáng bóng bẩy.
“Bước lên đi!” Binh nói với Đường Thiên.
“Ừm!” Đường Thiên vội vàng bước lên đài Thanh Đồng kia.
“Ngươi chuẩn bị tốt chưa?” Binh nhìn Đường Thiên nghiêm túc hỏi: “Quá trình luyện hồn sẽ vô cùng thống khổ, nhưng dù thống khổ thế nào ngươi cũng phải chịu đựng!”
“Ta hiểu rồi!” Đường Thiên thu lại nét cười trên mặt, trầm giọng đáp.
“Ngươi phải nhớ kỹ.” Binh nhấn mạnh từng chữ: “Chịu được bao nhiêu thống khổ thì thành tựu ngươi thu được lớn bấy nhiêu.”
“Yên tâm đi đại thúc! Ta là thiếu niên như thần mà!” Đường Thiên không hề suy nghĩ, buột miệng nói: “Ta nhất định sẽ trở thành một nam nhân, một võ giả cực mạnh.”
“Nếu vậy thì ngươi phải chịu đựng thống khổ mà những người khác không thể chịu được.” Binh nói một cách đầy thâm ý.
Đường Thiên nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Tới đi!”
Phút chốc, luyện hồn khí dưới chân hắn sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro