Phỉ Lâm Tinh
Phương Tưởng
2024-07-22 07:36:44
"Đây chính là nơi đóng quân của quân đoàn, nơi quân nhân kỳ cựu quen thuộc như ngươi nói tới sao ?" Sắc mặt Đường Thiên âm trầm, ngữ khí đầy vẻ bất thiện nhìn chằm chằm vào Binh.
Lúc này toàn thân hắn ướt đẫm cực kỳ chật vật, nằm ngửa trên mặt nước, bập bềnh như một tấm ván gỗ vậy.
Đường Thiên cũng không ngờ rằng vừa mới thông qua Tinh Môn, thứ chờ đợi hắn lại chính là một dòng sông chảy xiết. Khi hắn còn chưa có bất kì một phản ứng nào thì đã bị nước sông cuốn trôi đi thật xa, trong lúc mơ mơ màng màng, toàn thân đã hoàn toàn thất thủ.
Thác nước!
Rơi từ đỉnh thác nước cao tới ba mươi trượng ngã xuống dòng sông phía dưới thì cho dù thân thể Đường Thiên có cường hãn thì vẫn cứ bị chấn đến mức gần như thổ huyết, xương cốt toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó hắn như ngồi cáp treo vậy, khi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã bị dòng sông cuốn trôi, sau đó lại là thác nước, và tiếp đó tiếp tục là cảnh rơi từ độ cao ba mươi trượng rơi xuống, chỉ đáng thương cho Đường Thiên khi vừa rơi xuống mặt nước suýt chút nữa hắn bị chấn cho ngất đi.
Song cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Đường Thiên ngã xuống cỡ sáu bẩy lần gì đó, không những thế ven đường còn bị đá ngầm bên dưới đụng vào vô số lần khiến thân thể hắn đều bị chấn thương ở khắp nơi đồng thời nội phủ cũng bị chấn động quá mạnh mà bị nội thương.
Lúc này ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng chẳng có.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm hắn căn bản chẳng có nổi chút phản ứng nào.
Nếu như ánh mắt mà có thể giết người thì ắt hẳn lúc này thân thể Binh đã thủng lỗ chỗ như tổ ong chết đi chết lại cả trăm lần rồi.
Vẻ mặt Binh hiện lên nét xấu hổ hiếm khi xảy ra. Thực ra ngay cả chính bản thân gã mà bị lâm vào dòng Ô Long này thì cũng khó mà thoải mái được. Thế nhưng rất nhanh sau đó gã vẫn tìm ra cho mình một cái cớ để nói dối : "Ngươi cũng biết đấy, Tinh Môn cũng có khả năng sẽ phát sinh biến hóa. Thế nhưng cái kiểu thay đổi một nửa Tinh Môn như thế này cũng là lần đầu tiên ta thấy."
Đúng là Binh cảm thấy mình là người vô tội.
Cái Tinh Môn phía ngoài Thành Tam Hồn hết thảy đều giống năm xưa như đúc, từ vị trí, hay độ lớn đều không thay đổi chút nào, chính điều này đã làm cho gã mừng rỡ như điên, cứ tưởng rằng sẽ về được chốn cũ. Nhưng sao biết được những nơi khác của Tinh Môn đã hoàn toàn thay đổi như vậy.
Đường Thiên im lặng nhìn lên bầu trời trong xanh: "Tinh cầu này tên là gì?"
Binh hỏi lại: "Ngươi có nghĩ rằng ra sẽ biết không?"
"Được rồi, xem ra chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất." Đường Thiên nhắm mắt lại, vận chuyển chân lực, không ngờ bất giác đã tiến vào trạng thái nhập định.
Hắn ngồi yên giống như đã ngủ say mặc kệ thân hình lơ lửng trên mặt nước, trôi dạt theo dòng chảy của dòng sông.
Còn Binh thì lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong tình huống như này mà vẫn có thể nhanh chóng đi vào nhập định, tiến bộ của Đường thiếu niên quả là nằm ngoài dự tính của gã. Gã thoáng quan sát xung quanh và dưới mặt nước nhưng không phát hiện ra có mối đe dọa nào tồn tại.
Binh quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Thác nước hùng vĩ chảy xuống phát ra thanh âm ầm ầm đầy rung động. Cho dù đã trôi rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác thấy thanh thế kinh người của nó.
Lúc này trong lòng gã ngập tràn cảm giác ngọt chua cay đắng mặn hỗn loạn. Đồng đội năm xưa đã thành tro bụi, bá chủ đã tiêu tan, thế sự xoay vần, ngay cả Tinh Môn cũng thay đổi.
Cảm giác vô cùng tịch mình cuộn trào trong tim gã. Những thứ mà gã quen thuộc đều đã tàn lụi và bay đi trong gió không còn chút dấu vết. Đến ngay cả những kí ức cũng dần mờ nhạt chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ lắng đọng lại trong trái tim gã.
Chỉ còn lại gã, một thân một mình...
Cái loại cảm giác này thật khó chịu a......
Ánh mắt của Binh thoáng lướt qua Đường Thiên đang nhắm mắt. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, nếu như không phải lúc này thằng nhóc này đang nhập định thì chắc chắn sẽ mồm ba miệng bẩy chõ mõm xen vào a. Khóe miệng của gã không khỏi cong lên thành một vòng cung, may mắn là so với thằng nhãi này bản thân mình không đến mức quá lạnh lùng...
Ngày hôm sau.
Đường Thiên mở to mắt, trong con ngươi đen bóng hiện lên quang mang chấn nhiếp tâm hồn, lúc này thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại. Thời gian nhập định lần này so với bình thường dài hơn rất nhiều.
Hắn lăn người ngồi thẳng dậy, dẫm lên mặt nước rồi quay đầu nhìn xung quanh. Việc bơi đứng không chìm đối với hắn lúc này là việc vô cùng đơn giản.
"Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?" Quả nhiên giống như Binh đã sở liệu, một khi Đường Thiên vừa khôi phục là lập tức bắt đầu la hét ầm ĩ...bắt đầu : "Oa, cái này thác nước lớn như vậy? Sao chúng ta có thể vượt qua được ? Này này này, đại thúc, C-K-Í-T..T...T cái thanh âm này là sao, tình huống này do ngươi chính tay tạo ra, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ áy náy sao?" Vẻ mặt Binh đầy vẻ cười nhạo đáp lại, nhưng lo lắng trong lòng cũng giảm đi không ít, gã nhướng nhướng đầu lông mày nói : "Ngươi nên cảm thấy may mắn khi đây không phải tinh cầu phế bỏ, chứ nếu không ngươi chỉ còn cách cặp đất mà sống. Hơn nữa ta cũng phải nói cho ngươi một tin tức cũng chẳng phải là vui vẻ lắm."
"Không vào được Võ Hồn Điện rồi." Binh giang hai tay ra, vẻ mặt đầy vô tội: "Cũng có thể hôm qua, lúc chúng ta đi qua Tinh Môn đã tạo lên ảnh hưởng đối với Võ Hồn Điện. Cho lên lúc này cửa vào Võ Hồn Điện đã rơi vào hỗn loạn, còn về phần nguyên nhân của chuyện này ra sao thì ta cũng không biết. Xem ra, liên hệ của Tinh Môn này và binh đoàn so với tưởng tượng của ta còn sâu hơn nha."
Võ Hồn Điện không vào được, như vậy có nghĩa là con đường tiến vào Tam Hồn thành đã bị quan bế rồi.
Cũng đồng nghĩa với chuyện bọn họ đã bị nhốt lại trong tinh cầu này.
Mặc dù chuyện này không thể trách Binh, nhưng cái thái độ của thằng này thật là...
Sắc mặt Đường Thiên đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một vị quân nhân kỳ cựu, đối sử với một thiếu niên tốt và có trách nhiệm không phải bằng cái thái độ này!"
Binh yên lặng, nhưng trên mặt không hề có ý hối cải: "Ngươi cũng biết ta là quân nhân kỳ cựu nha, vậy đây là thái độ với quân nhân kỳ cựu như ta sao. Thiếu niên, ngươi vẫn còn trẻ, phải biết khiêm tốn nhường nhịn kính già yêu trẻ, thiếu niên, con đường của ngươi còn dài lắm....!"
Đường Thiên giận tím mặt, thân hình co lại làm bộ muốn đánh về phía Binh: "Ngươi, cái này lão già vô lại này !"
Binh cười lạnh đáp trả lại một cách mỉa mai không hề yếu thế : "Thiếu niên, đừng tưởng rằng vừa mới thông qua thập bát đồng nhân phòng thì đã đặc biệt hơn người, trước mặt giáo quan cao nhất cái chỗ đó chẳng xứng là chỗ giải trí nữa là."
"Khốn nạn! Ta muốn cho ngươi biết khi chọc giận thiếu niên giống như thần sẽ chết thảm như thế nào!"
"Cái loại thiếu niên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng như ngươi trong trại tân binh ta thấy cũng nhiều rồi, chấp ngươi một tay cũng đủ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!"
Lập tức hai người vào thế gương cung bạt kiếm ở trên mặt sông.
Bỗng nhiên, trong tai hai ngươi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu ở phía xa xa.
"Có người!"
"Có người!"
Hai người cũng nói một câu, sau đó liếc nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau cảm giác vui mừng. Có người cũng có nghĩa là bọn họ có thể biết rõ vị trí hiện tại của mình.
Gần như Đường Thiên và Binh cũng phóng về phía tiếng kêu kia cùng một lúc.
"Đó là người như thế nào ?" Đường Thiên vừa chạy vừa hỏi.
"Nữ nhân!" Thính lực của Binh cực kỳ nhạy cảm: "Có tiếng đánh nhau, thiếu niên, cẩn thận không bị người ta đánh bại đấy."
"Đại thúc, hay là ngươi nên tự chiếu cố bản thân đi. Già đến mức răng sắp rụng đến nơi rồi đừng đỏ mắt thèm thuồng vị thiếu niên như thần là ta." Mặc dù đang vội vàng chạy đi, nhưng khi Đường Thiên nghe được câu này vẫn trợn mắt nhìn lại.
"Đỏ mắt? Ha ha, không có biện pháp a...! Một tên tân binh tay mơ đến cả trại tân binh còn không thông qua, đúng là làm cho người ta chẳng thể an tâm được..." Binh nhanh chóng đưa ra lời ứng phó.
Tuy hai người liên tục mắng nhau nhưng tốc độ dưới chân không hề chậm đi. Đường Thiên tựa như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, còn Binh vẫn bình thản nhàn hạ theo sát phía sau Đường Thiên.
Sau khi lướt qua mặt nước lên bờ, hai ngươi lại tiếp tục bay lên ngọn cây.
Trước mặt bọn họ là một khu rừng rậm rạp, những lá cây đan xen với nhau tạo thành một biển xanh biếc dài vô tận. Đường Thiên giơ cả hai tay giống như một con chim lớn liên tục giẫm lên cành cây trong biển cây kia lướt đi.
Khi bay được chừng mười phút Đường Thiên đã tìm thấy mục tiêu.
Khoảng đất trống trong rừng rậm hẳn là vừa mới đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, trên mặt đất vẫn còn ngổn ngang thi thể tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn bừa bãi.
Có năm sáu ngươi người đang che chở một thiếu nữ. Thiếu nữ mặc quần áo đầy hoa mỹ, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết nàng không phải người tầm thường rồi. Hơn nữa đám hộ vệ bên cạnh nàng, mỗi người đều là những kẻ lão luyện, sắc mặt trấn tĩnh nhưng đầy hung ác.
Bắt mắt nhất chính là một vị trung niên nhân trên mặt có vết đao chém, toàn thân hắn bốc lên sát khí lượn lờ, vài giọt máu tươi chảy dọc theo bàn tay của hắn nhỏ tong tong xuống mặt đất.
"A Bỉ Lợi, nhanh chóng dọn sạch đi." Hắn hướng về một tên hộ vệ nói.
A Bỉ Lợi gật đầu đáp lại, rồi bắt đầu quét dọn chiến trường.
Bỗng nhiên, trung niên nhân dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại rồi quát khẽ: "Ai? Ra đây!"
Lập tức đám hộ vệ bên cạnh thiếu nữ như lâm đại địch, đem thiếu nữ cẩn thận bảo hộ lại.
Trong lòng Đường Thiên lúc này cũng thầm nghiêm nghị, hắn đã tận lực làm nhẹ thân hình và ổn định hơi thở nhưng không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện. Đột nhiên Binh chui vào trong cơ thể Đường Thiên rồi thấp giọng nói: "Cẩn thận chút!"
Đường Thiên giơ hai tay lên, đi từ trong rừng cây ra, lớn tiếng nói: "Đừng động thủ, ta không có ác ý!"
Khi thấy người đi ra chỉ là một thiếu niên vẻ mặt đám hộ vệ cũng hơi buông lỏng, duy chỉ có mình vị trung niên nhân vẫn không hề buông lỏng, cũng không quay đầu lại mà chỉ quát khẽ: "Sơn Thần!"
Trong mắt một tên nhìn qua có chút gầy yếu trong đám hộ vệ hiện lên một đạo hồng quang*: "Cấp năm! Chưa khai mở huyết mạch!"
*Ánh sáng hồng.
Chưa khai mở huyết mạch sao?
Lập tức trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó là những tiếng cười, đến ngay cả trung niên nhân cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Không ngờ ở chỗ này có thể gặp được loại dân đen chưa khai mở huyết mạch."
Không ai để ý tới Đường Thiên, mà ngược lại, vị thiếu nữ ở chính giữa đám hộ vệ lại chăm chú nhìn vào Đường Thiên đầy tò mò.
Trong lòng Đường Thiên khẽ động, hắn nghe thấy đám người kia nói đến hai từ "Huyết mạch", trong ký ức của hắn, thứ duy nhất có liên hệ (che phủ, bao quanh, lân cận) với huyết mạch của mình cũng chỉ có Hắc Hồn.
Chẳng lẽ...
Thấy mọi người đã buông lỏng không còn đề phòng hắn, Đường Thiên cũng làm ra cái vẻ mặt của người vô tội : "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, ta bị lạc đường lên muốn hỏi một chút, đây là nơi nào?"
"Hắc Dạ Lâm." Có một gã hộ vệ thuận miệng nói.
"Ách, là nằm trên tinh cầu nào?" Đường Thiên đành phải hỏi được trực tiếp hơn.
Lập tức tất cả mọi người đều dừng động tác lại, ánh mắt tất cả tập trung lên người Đường Thiên.
Trung niên nhân trầm giọng nói: "Ngươi đến từ Tinh Môn sao ?"
Đường Thiên buông tay: "Ta cũng không biết. Ta đi qua Tinh Môn, sau đó bị rơi vào trong dòng sông, rồi sau đó ngã xuống thác nước, ta cũng không biết nơi này là ở đâu."
"Chẳng lẽ Hắc Dạ Lâm có Tinh Môn sao?" Trung niên nhân lầm bầm trong miệng, hắn thấy lời nói của Đường Thiên không hề sơ hở, vì thế hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Đường Thiên một cái: "Nơi này là Phỉ Lâm Tinh."
"Phỉ Lâm Tinh..." Đường Thiên có thể chắn chắn đây là cái tên mà mình chưa bao giờ nghe thấy, vì thế đành phải kiên trì hỏi: "Vậy rốt cuộc là thuộc tinh tọa nào?"
"Không thuộc về bất cứ một tinh tọa nào." Trung niên nhân tùy ý nói: "Chỉ thuộc về Hắc Hồn."
Quả nhiên giống như mình đã dự đoán, nó có quan hệ với Hắc Hồn. Nhưng trong lòng Đường Thiên lại không hề cảm thấy vui mừng, không biết Phỉ Lâm Tinh thuộc về tinh tọa nào, như vậy cũng có nghĩa là không xác định được vị trí của mình.
"Không biết các vị có bản đồ tinh vực không? Liệu có thể bán cho ta một bản hay không ?" Đường Thiên dùng đôi mắt đầy mong đợi nhìn mọi người.
Cả bọn vừa nghe xong lập tức cười ha hả.
A Bỉ Lợi cười nhạo nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi Phỉ Lâm sao? Đừng có nằm mộng nữa! Từ lúc nào mà một tên dân đen chưa khai mở huyết mạch có khả năng rời khỏi Phỉ Lâm Tinh thế?"
Đường Thiên cảm thấy có chút không hiểu nổi, việc ly khai một tinh cầu có quan hệ với huyết mạch cơ chứ?
Lúc này toàn thân hắn ướt đẫm cực kỳ chật vật, nằm ngửa trên mặt nước, bập bềnh như một tấm ván gỗ vậy.
Đường Thiên cũng không ngờ rằng vừa mới thông qua Tinh Môn, thứ chờ đợi hắn lại chính là một dòng sông chảy xiết. Khi hắn còn chưa có bất kì một phản ứng nào thì đã bị nước sông cuốn trôi đi thật xa, trong lúc mơ mơ màng màng, toàn thân đã hoàn toàn thất thủ.
Thác nước!
Rơi từ đỉnh thác nước cao tới ba mươi trượng ngã xuống dòng sông phía dưới thì cho dù thân thể Đường Thiên có cường hãn thì vẫn cứ bị chấn đến mức gần như thổ huyết, xương cốt toàn thân rã rời, đầu óc trống rỗng.
Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó hắn như ngồi cáp treo vậy, khi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã bị dòng sông cuốn trôi, sau đó lại là thác nước, và tiếp đó tiếp tục là cảnh rơi từ độ cao ba mươi trượng rơi xuống, chỉ đáng thương cho Đường Thiên khi vừa rơi xuống mặt nước suýt chút nữa hắn bị chấn cho ngất đi.
Song cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Đường Thiên ngã xuống cỡ sáu bẩy lần gì đó, không những thế ven đường còn bị đá ngầm bên dưới đụng vào vô số lần khiến thân thể hắn đều bị chấn thương ở khắp nơi đồng thời nội phủ cũng bị chấn động quá mạnh mà bị nội thương.
Lúc này ngay cả sức lực để đứng lên hắn cũng chẳng có.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức làm hắn căn bản chẳng có nổi chút phản ứng nào.
Nếu như ánh mắt mà có thể giết người thì ắt hẳn lúc này thân thể Binh đã thủng lỗ chỗ như tổ ong chết đi chết lại cả trăm lần rồi.
Vẻ mặt Binh hiện lên nét xấu hổ hiếm khi xảy ra. Thực ra ngay cả chính bản thân gã mà bị lâm vào dòng Ô Long này thì cũng khó mà thoải mái được. Thế nhưng rất nhanh sau đó gã vẫn tìm ra cho mình một cái cớ để nói dối : "Ngươi cũng biết đấy, Tinh Môn cũng có khả năng sẽ phát sinh biến hóa. Thế nhưng cái kiểu thay đổi một nửa Tinh Môn như thế này cũng là lần đầu tiên ta thấy."
Đúng là Binh cảm thấy mình là người vô tội.
Cái Tinh Môn phía ngoài Thành Tam Hồn hết thảy đều giống năm xưa như đúc, từ vị trí, hay độ lớn đều không thay đổi chút nào, chính điều này đã làm cho gã mừng rỡ như điên, cứ tưởng rằng sẽ về được chốn cũ. Nhưng sao biết được những nơi khác của Tinh Môn đã hoàn toàn thay đổi như vậy.
Đường Thiên im lặng nhìn lên bầu trời trong xanh: "Tinh cầu này tên là gì?"
Binh hỏi lại: "Ngươi có nghĩ rằng ra sẽ biết không?"
"Được rồi, xem ra chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất." Đường Thiên nhắm mắt lại, vận chuyển chân lực, không ngờ bất giác đã tiến vào trạng thái nhập định.
Hắn ngồi yên giống như đã ngủ say mặc kệ thân hình lơ lửng trên mặt nước, trôi dạt theo dòng chảy của dòng sông.
Còn Binh thì lại cảm thấy có chút kinh ngạc. Trong tình huống như này mà vẫn có thể nhanh chóng đi vào nhập định, tiến bộ của Đường thiếu niên quả là nằm ngoài dự tính của gã. Gã thoáng quan sát xung quanh và dưới mặt nước nhưng không phát hiện ra có mối đe dọa nào tồn tại.
Binh quay đầu lại, nhìn về phía sau.
Thác nước hùng vĩ chảy xuống phát ra thanh âm ầm ầm đầy rung động. Cho dù đã trôi rất xa nhưng vẫn có thể cảm giác thấy thanh thế kinh người của nó.
Lúc này trong lòng gã ngập tràn cảm giác ngọt chua cay đắng mặn hỗn loạn. Đồng đội năm xưa đã thành tro bụi, bá chủ đã tiêu tan, thế sự xoay vần, ngay cả Tinh Môn cũng thay đổi.
Cảm giác vô cùng tịch mình cuộn trào trong tim gã. Những thứ mà gã quen thuộc đều đã tàn lụi và bay đi trong gió không còn chút dấu vết. Đến ngay cả những kí ức cũng dần mờ nhạt chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ lắng đọng lại trong trái tim gã.
Chỉ còn lại gã, một thân một mình...
Cái loại cảm giác này thật khó chịu a......
Ánh mắt của Binh thoáng lướt qua Đường Thiên đang nhắm mắt. Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một suy nghĩ, nếu như không phải lúc này thằng nhóc này đang nhập định thì chắc chắn sẽ mồm ba miệng bẩy chõ mõm xen vào a. Khóe miệng của gã không khỏi cong lên thành một vòng cung, may mắn là so với thằng nhãi này bản thân mình không đến mức quá lạnh lùng...
Ngày hôm sau.
Đường Thiên mở to mắt, trong con ngươi đen bóng hiện lên quang mang chấn nhiếp tâm hồn, lúc này thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại. Thời gian nhập định lần này so với bình thường dài hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn lăn người ngồi thẳng dậy, dẫm lên mặt nước rồi quay đầu nhìn xung quanh. Việc bơi đứng không chìm đối với hắn lúc này là việc vô cùng đơn giản.
"Đây là cái nơi quỷ quái nào vậy?" Quả nhiên giống như Binh đã sở liệu, một khi Đường Thiên vừa khôi phục là lập tức bắt đầu la hét ầm ĩ...bắt đầu : "Oa, cái này thác nước lớn như vậy? Sao chúng ta có thể vượt qua được ? Này này này, đại thúc, C-K-Í-T..T...T cái thanh âm này là sao, tình huống này do ngươi chính tay tạo ra, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy chút nào sao?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ áy náy sao?" Vẻ mặt Binh đầy vẻ cười nhạo đáp lại, nhưng lo lắng trong lòng cũng giảm đi không ít, gã nhướng nhướng đầu lông mày nói : "Ngươi nên cảm thấy may mắn khi đây không phải tinh cầu phế bỏ, chứ nếu không ngươi chỉ còn cách cặp đất mà sống. Hơn nữa ta cũng phải nói cho ngươi một tin tức cũng chẳng phải là vui vẻ lắm."
"Không vào được Võ Hồn Điện rồi." Binh giang hai tay ra, vẻ mặt đầy vô tội: "Cũng có thể hôm qua, lúc chúng ta đi qua Tinh Môn đã tạo lên ảnh hưởng đối với Võ Hồn Điện. Cho lên lúc này cửa vào Võ Hồn Điện đã rơi vào hỗn loạn, còn về phần nguyên nhân của chuyện này ra sao thì ta cũng không biết. Xem ra, liên hệ của Tinh Môn này và binh đoàn so với tưởng tượng của ta còn sâu hơn nha."
Võ Hồn Điện không vào được, như vậy có nghĩa là con đường tiến vào Tam Hồn thành đã bị quan bế rồi.
Cũng đồng nghĩa với chuyện bọn họ đã bị nhốt lại trong tinh cầu này.
Mặc dù chuyện này không thể trách Binh, nhưng cái thái độ của thằng này thật là...
Sắc mặt Đường Thiên đen như đít nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một vị quân nhân kỳ cựu, đối sử với một thiếu niên tốt và có trách nhiệm không phải bằng cái thái độ này!"
Binh yên lặng, nhưng trên mặt không hề có ý hối cải: "Ngươi cũng biết ta là quân nhân kỳ cựu nha, vậy đây là thái độ với quân nhân kỳ cựu như ta sao. Thiếu niên, ngươi vẫn còn trẻ, phải biết khiêm tốn nhường nhịn kính già yêu trẻ, thiếu niên, con đường của ngươi còn dài lắm....!"
Đường Thiên giận tím mặt, thân hình co lại làm bộ muốn đánh về phía Binh: "Ngươi, cái này lão già vô lại này !"
Binh cười lạnh đáp trả lại một cách mỉa mai không hề yếu thế : "Thiếu niên, đừng tưởng rằng vừa mới thông qua thập bát đồng nhân phòng thì đã đặc biệt hơn người, trước mặt giáo quan cao nhất cái chỗ đó chẳng xứng là chỗ giải trí nữa là."
"Khốn nạn! Ta muốn cho ngươi biết khi chọc giận thiếu niên giống như thần sẽ chết thảm như thế nào!"
"Cái loại thiếu niên ngu ngốc không biết trời cao đất rộng như ngươi trong trại tân binh ta thấy cũng nhiều rồi, chấp ngươi một tay cũng đủ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!"
Lập tức hai người vào thế gương cung bạt kiếm ở trên mặt sông.
Bỗng nhiên, trong tai hai ngươi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu ở phía xa xa.
"Có người!"
"Có người!"
Hai người cũng nói một câu, sau đó liếc nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau cảm giác vui mừng. Có người cũng có nghĩa là bọn họ có thể biết rõ vị trí hiện tại của mình.
Gần như Đường Thiên và Binh cũng phóng về phía tiếng kêu kia cùng một lúc.
"Đó là người như thế nào ?" Đường Thiên vừa chạy vừa hỏi.
"Nữ nhân!" Thính lực của Binh cực kỳ nhạy cảm: "Có tiếng đánh nhau, thiếu niên, cẩn thận không bị người ta đánh bại đấy."
"Đại thúc, hay là ngươi nên tự chiếu cố bản thân đi. Già đến mức răng sắp rụng đến nơi rồi đừng đỏ mắt thèm thuồng vị thiếu niên như thần là ta." Mặc dù đang vội vàng chạy đi, nhưng khi Đường Thiên nghe được câu này vẫn trợn mắt nhìn lại.
"Đỏ mắt? Ha ha, không có biện pháp a...! Một tên tân binh tay mơ đến cả trại tân binh còn không thông qua, đúng là làm cho người ta chẳng thể an tâm được..." Binh nhanh chóng đưa ra lời ứng phó.
Tuy hai người liên tục mắng nhau nhưng tốc độ dưới chân không hề chậm đi. Đường Thiên tựa như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, còn Binh vẫn bình thản nhàn hạ theo sát phía sau Đường Thiên.
Sau khi lướt qua mặt nước lên bờ, hai ngươi lại tiếp tục bay lên ngọn cây.
Trước mặt bọn họ là một khu rừng rậm rạp, những lá cây đan xen với nhau tạo thành một biển xanh biếc dài vô tận. Đường Thiên giơ cả hai tay giống như một con chim lớn liên tục giẫm lên cành cây trong biển cây kia lướt đi.
Khi bay được chừng mười phút Đường Thiên đã tìm thấy mục tiêu.
Khoảng đất trống trong rừng rậm hẳn là vừa mới đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, trên mặt đất vẫn còn ngổn ngang thi thể tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn bừa bãi.
Có năm sáu ngươi người đang che chở một thiếu nữ. Thiếu nữ mặc quần áo đầy hoa mỹ, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết nàng không phải người tầm thường rồi. Hơn nữa đám hộ vệ bên cạnh nàng, mỗi người đều là những kẻ lão luyện, sắc mặt trấn tĩnh nhưng đầy hung ác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắt mắt nhất chính là một vị trung niên nhân trên mặt có vết đao chém, toàn thân hắn bốc lên sát khí lượn lờ, vài giọt máu tươi chảy dọc theo bàn tay của hắn nhỏ tong tong xuống mặt đất.
"A Bỉ Lợi, nhanh chóng dọn sạch đi." Hắn hướng về một tên hộ vệ nói.
A Bỉ Lợi gật đầu đáp lại, rồi bắt đầu quét dọn chiến trường.
Bỗng nhiên, trung niên nhân dường như phát hiện ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại rồi quát khẽ: "Ai? Ra đây!"
Lập tức đám hộ vệ bên cạnh thiếu nữ như lâm đại địch, đem thiếu nữ cẩn thận bảo hộ lại.
Trong lòng Đường Thiên lúc này cũng thầm nghiêm nghị, hắn đã tận lực làm nhẹ thân hình và ổn định hơi thở nhưng không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện. Đột nhiên Binh chui vào trong cơ thể Đường Thiên rồi thấp giọng nói: "Cẩn thận chút!"
Đường Thiên giơ hai tay lên, đi từ trong rừng cây ra, lớn tiếng nói: "Đừng động thủ, ta không có ác ý!"
Khi thấy người đi ra chỉ là một thiếu niên vẻ mặt đám hộ vệ cũng hơi buông lỏng, duy chỉ có mình vị trung niên nhân vẫn không hề buông lỏng, cũng không quay đầu lại mà chỉ quát khẽ: "Sơn Thần!"
Trong mắt một tên nhìn qua có chút gầy yếu trong đám hộ vệ hiện lên một đạo hồng quang*: "Cấp năm! Chưa khai mở huyết mạch!"
*Ánh sáng hồng.
Chưa khai mở huyết mạch sao?
Lập tức trên mặt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi sau đó là những tiếng cười, đến ngay cả trung niên nhân cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn: "Không ngờ ở chỗ này có thể gặp được loại dân đen chưa khai mở huyết mạch."
Không ai để ý tới Đường Thiên, mà ngược lại, vị thiếu nữ ở chính giữa đám hộ vệ lại chăm chú nhìn vào Đường Thiên đầy tò mò.
Trong lòng Đường Thiên khẽ động, hắn nghe thấy đám người kia nói đến hai từ "Huyết mạch", trong ký ức của hắn, thứ duy nhất có liên hệ (che phủ, bao quanh, lân cận) với huyết mạch của mình cũng chỉ có Hắc Hồn.
Chẳng lẽ...
Thấy mọi người đã buông lỏng không còn đề phòng hắn, Đường Thiên cũng làm ra cái vẻ mặt của người vô tội : "Thật xin lỗi vì đã quấy rầy, ta bị lạc đường lên muốn hỏi một chút, đây là nơi nào?"
"Hắc Dạ Lâm." Có một gã hộ vệ thuận miệng nói.
"Ách, là nằm trên tinh cầu nào?" Đường Thiên đành phải hỏi được trực tiếp hơn.
Lập tức tất cả mọi người đều dừng động tác lại, ánh mắt tất cả tập trung lên người Đường Thiên.
Trung niên nhân trầm giọng nói: "Ngươi đến từ Tinh Môn sao ?"
Đường Thiên buông tay: "Ta cũng không biết. Ta đi qua Tinh Môn, sau đó bị rơi vào trong dòng sông, rồi sau đó ngã xuống thác nước, ta cũng không biết nơi này là ở đâu."
"Chẳng lẽ Hắc Dạ Lâm có Tinh Môn sao?" Trung niên nhân lầm bầm trong miệng, hắn thấy lời nói của Đường Thiên không hề sơ hở, vì thế hắn chỉ ngẩng đầu nhìn Đường Thiên một cái: "Nơi này là Phỉ Lâm Tinh."
"Phỉ Lâm Tinh..." Đường Thiên có thể chắn chắn đây là cái tên mà mình chưa bao giờ nghe thấy, vì thế đành phải kiên trì hỏi: "Vậy rốt cuộc là thuộc tinh tọa nào?"
"Không thuộc về bất cứ một tinh tọa nào." Trung niên nhân tùy ý nói: "Chỉ thuộc về Hắc Hồn."
Quả nhiên giống như mình đã dự đoán, nó có quan hệ với Hắc Hồn. Nhưng trong lòng Đường Thiên lại không hề cảm thấy vui mừng, không biết Phỉ Lâm Tinh thuộc về tinh tọa nào, như vậy cũng có nghĩa là không xác định được vị trí của mình.
"Không biết các vị có bản đồ tinh vực không? Liệu có thể bán cho ta một bản hay không ?" Đường Thiên dùng đôi mắt đầy mong đợi nhìn mọi người.
Cả bọn vừa nghe xong lập tức cười ha hả.
A Bỉ Lợi cười nhạo nói: "Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi muốn rời khỏi Phỉ Lâm sao? Đừng có nằm mộng nữa! Từ lúc nào mà một tên dân đen chưa khai mở huyết mạch có khả năng rời khỏi Phỉ Lâm Tinh thế?"
Đường Thiên cảm thấy có chút không hiểu nổi, việc ly khai một tinh cầu có quan hệ với huyết mạch cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro