Chiến Thần Bất Bại

Quân nhân phục người mà không cần đánh

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Lăng Húc từ trong thùng thuốc đi đến trước gương. Khuôn mặt anh khí bừng bừng trong gương mang theo vẻ mê mang, ánh mắt của gã đặt vào mái tóc bạc chói mắt trên đầu.

Tốc độ lan ra của màu bạc rất nhanh.

Đoạn đối thoại với lão sư lúc nhỏ hiện ra trong đầu gã.

“Húc, một ngày nào đó, khi Thương Hải Tiêm của con bắt đầu tăng tiến từng bước thì cơ thể của con sẽ phát sinh biến hóa.”

“Lão sư, là trở nên cường tráng hơn phải không?”

“Không phải, là ngân hóa*.”

*Hóa bạc.

“Ngân hóa? Cơ thể biến thành Bạch Ngân sao?”

“Ừm, Thương Hải Tiêm có thể làm cơ thể người tu luyện trở nên cường tráng hơn. Loại ngân hóa này sẽ bắt đầu từ lông tóc, sau đó thẩm thấu đến xương thịt cuối cùng sẽ thẩm thấu đến cốt cách. Cơ thể hoàn toàn ngân hóa vô cùng đáng sợ!”

“Oa! Như thế chắc chắn rất lợi hại! Thật hay quá! Con cũng muốn ngân hóa!”

“Không! Húc, con không được ngân hóa! Kết cấu cốt cách của con đã được định hình. Nếu ngân hóa thẩm thấu đến cốt cách của con sẽ đem đến thống khổ cho cơ thể. Không ai có thể chịu đựng loại thống khổ ấy.”

Lăng Húc đến giờ vẫn nhớ như in gương mặt đầy vẻ lo lắng của lão sư.

Bỗng nhiên, gã tự cười với bản thân trong gương, mái tóc bạc làm cho khuôn mặt vốn anh khí, tuấn tú càng thêm đẹp trai. Vẻ mê mang trong mắt biến mất, một ngọn lửa lặng lẽ cháy lên trong đôi mắt màu cam.

“Có lẽ thống khổ chính là con đường của Tiểu Húc, nhưng lão sư à, Tiểu Húc sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu.”

Lăng Húc nhẹ nhàng thì thầm.

Sâu trong lòng gã xuất hiện một bóng lưng tiêu điều màu bạc. Gã chưa từng thấy kẻ này, nhưng bóng người này lại xuất hiện rõ ràng trong mắt gã.

Nếu mục tiêu của ngươi là Nam Thập Tự tinh tọa thì ta sẽ tìm được ngươi thôi.

Ta muốn tự tay giải quyết ngươi!

Tên phản đồ kia!

Nắm tay Lăng Húc siết chặt, thần sắc dữ tợn.

**********

Trong lòng Đường Thiên đối với trận chiến gian khổ kia còn sợ hãi, nhưng rất nhanh hắn đem chuyện này vứt ra khỏi đầu. A Tuyết là bạn tốt, suy nghĩ làm A Tuyết xấu hổ là không đúng.

Tính cách Đường Thiên vốn đơn thuần, tuy rằng lúc ấy hắn quả thật rất xấu hổ.

Tuy Cố Tuyết nhìn thấy Đường Thiên còn xấu hổ, nhưng nàng cũng bắt đầu khôi phục vẻ bình tĩnh. Cố Tuyết khai mở Tuyết Hồng huyết mạch lập tức làm chấn động Cố gia, trên dưới Cố gia đều vui sướng. Mà võ giả khắp nơi cũng đến chúc mừng Cố gia.

Hiện giờ không còn ai dám có ý đồ với Cố gia nữa.

Mỗi một võ giả Cố gia khai mở Tuyết Hồng huyết mạch, không ai không phải cường giả uy chấn một phương. Những võ giả trước kia không phản đối việc Vu lão ức hiếp Cố gia giờ lại đến để lấy lòng. Thái độ của Hứa Trường Thiên gần như là nịnh nọt.

Tất cả câu hỏi đều được giải đáp.

Tinh chủ tự mình đến thăm Cố gia, tin tức này nhanh chóng truyền ra với tốc độ kinh người.

***********

Đường Thiên đắm chìm trong tu luyện, tinh thạch trên tay tiêu hao với tốc độ kinh người. Là người tiết kiệm, ban đầu khi tiêu tiền như nước khiến hắn vô cùng đau lòng. Nhưng sau khi quen với việc tiêu tiền như thế, hắn cũng không còn quá đau lòng nữa. Càng làm Đường Thiên cảm thấy vui mừng chính là tốc độ tiến bộ thần tốc của hắn.

Theo lời Binh thì còn cần một trăm viên tinh thạch lục giai, con số này cũng gần chính xác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tinh tệ!

Đáng tiếc, hiện tại không vào được Võ Hồn điện, nếu không thì đến Hồn Khu tìm Tái Lôi bán vài bộ cơ quan võ giáp cũng kiếm đủ số tiền kia.

Suy nghĩ nửa ngày, Đường Thiên không tìm ra biện pháp nào tốt cả. Hắn đành mang vấn đề này quẳng sang một bên, siêng năng tu luyện.

Bỗng nhiên, Mục Lôi chạy đến với thần sắc vội vàng. Trên mặt gã lộ ra biểu tình quái lạ.

“Mục thúc, xảy ra chuyện gì sao?” Đường Thiên có chút kỳ quái hỏi.

Biểu tình hiện ra trên mặt Mục Lôi không biết phải hình dung thế nào. Âm thanh lộ vẻ khẩn trương: “Tinh chủ đến đây, tiêu thư đang chiêu đãi. A Thiên thiếu gia, tiểu thư mời ngài qua đó.”

“Tinh chủ?” Đường Thiên ngẩn người: “Lão đến làm gì vậy?”

“Không biết!” Trên mặt Mục Lôi tràn đầy vẻ lo lắng. Tinh chủ đột nhiên giá lâm làm trên dưới Cố gia đều vô cùng khẩn trương.

Đường Thiên thấy vẻ mặt khẩn trương của Mục Lôi, vội vàng nói: “Để ta đi xem, Mục thúc yên tâm, mọi chuyện đã có ta.”

Bộ dáng Đường Thiên tràn đầy tự tin.

Đại sảnh Cố gia sau khi được tu sửa đã hoàn hảo như lúc đầu. Lúc này, đại sảnh lớn như thế chật ních người ngồi, lại im lặng lạ thường. Trong lòng Đường Thiên âm thầm líu lưỡi, tinh chủ này có uy thế thật lớn! Rất nhanh, Đường Thiên có chút nghi hoặc, những người này đều xa lạ, hắn chưa từng thấy qua.

Cố Tuyết là người đầu tiên nhìn thấy Đường Thiên, hai mắt sáng lên: “A Thiên!”

Ánh mắt mọi người đều quét qua Đường Thiên.

Trong những ánh mắt này có kinh ngạc, tán thưởng, ghen tỵ, nghi ngờ, xem xét, đánh giá. Trong đó có vài ánh mắt mạnh mẽ ngưng thực, mang đến cảm giác vô cùng áp bách.

Thân hình chưa định hình của Đường Thiên dừng lại, hào quang trong mắt tăng mạnh, hắn sải bước tiến tới.

Nhất thời, mọi người ở đây đều sinh ra một loại ảo giác, Đường Thiên chậm rãi đi tới như một luồng hào quang chói mắt, không ai có thể nhìn thẳng. Trong lòng tất cả đều âm thầm nghiêm nghị.

Mà vài ánh mắt tràn ngập cảm giác áp bách ban nãy, chiến ý càng bốc cao.

Đường Thiên bình thản như không, nhìn lại những ánh mắt đó.

Chính là mấy kẻ trang nghiêm đứng bên cạnh tinh chủ, Hứa Trường Thiên cũng ở trong đó. Trong lòng Đường Thiên sáng tỏ, thì ra là tứ đại chấp sự dưới trướng tinh chủ. Nhưng một ánh mắt khác mang theo địch ý nồng nặc khiến Đường Thiên chú ý.

Đường Thiên quay sang, nhìn thấy một lão già gầy ốm, hai mắt hẹp dài, vẻ mặt bất thiện nhìn Đường Thiên chằm chằm. Đường Thiên nhìn lão một hồi, không nhận ra liền liếc sang bên cạnh.

Hai mắt Đường Thiên đột nhiên tụ lại.

Bên cạnh lão gia kia lại chính là Vu lão. Hắn lập tức hiểu ra.

Đường Thiên nhếch miệng cười, sải bước về phía Vu lão đầu, mở miệng nói: “Này Vu lão đầu, ngươi còn tới nữa sao? Xem ra lần trước thiếu niên đánh ngươi chưa đủ đau nên không nhớ kỹ rồi!”

Đường Thiên vừa bước tới vừa nắm chặc tay, thần sắc kiệt ngạo, lộ ra vẻ thiếu niên đầu đường xó chợ, hư hỏng thích gây chuyện.

Đại sảnh im lặng dị thường, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tất cả đều há mồm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên.

Thằng này điên rồi hả?

Chẳng lẽ hắn không biết tinh chủ đang ở đây?

Mấy tên chấp sự bên cạnh tinh chủ lộ vẻ giận dữ. Hứa Trường Thiên có chút cười khổ, tên này quả nhiên độc nhất vô nhị mà. Ngay khi mấy tên chấp sự chuẩn bị mở miệng, thì tinh chủ bỗng nhiên giơ tay lên. Mấy tên chấp sự ngẩn ra, nhưng đồng loạt dừng lại.

Khuôn mặt già nua của Vu lão nổi lên gân xanh gân đỏ. Lão không ngờ, trước mặt tinh chủ Đường Thiên lại giở trò hạ nhục lão mà không hề cố kỵ.

“Làm càn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một âm thanh cao vút nhưng tang thương lạnh lùng vang lên. Chính là lão già bên cạnh Vu lão, lão híp mắt, đề cao âm lượng nói: “Không biết chó mèo vô giáo dục từ đâu chạy tới đây vậy? Cố gia đáng thương, Vu lão có lòng quan tâm mà các ngươi lại lấy oán trả ơn. Vu lão đức cao vọng trọng nên không cùng lũ tầm thường các ngươi so đo. Con cháu Cố gia lại đem quy củ Cố gia năm đó vứt đi. Xem ra ta phải thay mấy vị bằng hữu Cố gia năm đó dạy dỗ lại các ngươi rồi. Tự cho có chút tài năng mà không biết đến trời cao đất rộng!”

Câu ‘trời cao đất rộng’ cuối cùng kia làm cho nhiệt độ đại sảnh cấp tốc giảm xuống.

Mặt Cố Tuyết chợt lạnh lùng, tất cả thành viên khác của Cố gia đều cau mày giận dữ.

Đường Thiên một chút cũng không tức giận, nhếch miệng cười: “Không phải là muốn đánh nhau sao? Đừng nóng vội, ngươi cứ chờ trước đi. Vu lão đầu thế nào rồi? Ngươi sợ hả? Rùa đen rồi đầu rồi sao? Ngươi có phải là đàn ông không vậy? Nếu là đàn ông thì đến đây đánh một trận rồi nói tiếp!”

Vu lão vốn bị thương chưa khỏi, giờ lại bị Đường Thiên chửi đến tối tăm mặt mày, gương mặt lúc trắng lúc xanh.

“À, ta hiểu rồi, ngươi đã quá già nên mấy chuyện đàn ông này nọ đã không thể xài được nữa chăng…”

Ngôn từ của Đường Thiên vô cùng ác độc, khiến mọi người ở đây đều dâng lên một trận lạnh run, sau này nhất định không nên đắc tội với tên kia.

“Thêm chút lửa nữa đi!” Binh ngồi bên trong Đường Thiên hưng phấn hô to, ngôn từ độc địa phun ra như súng đại liên: “Lão đã già quá rồi, già rồi còn gây ra mấy chuyện mất mặt xấu hổ. Chậc chậc, các ngươi nhìn xem, kẻ này vứt đi là vừa. Để xem từ nay về sau ngươi làm sao có thể lăn lộn nữa! yên tâm đi, hôm nay đại gia sẽ khắc sâu ấn tượng kinh hãi cho ngươi, tiếp đó truyền ra ngoài. Về sau mỗi một thế hệ Vu gia sẽ nhớ kỹ ngày này…”

Đường Thiên tập trung tinh thần thuật lại mới miễn cưỡng theo kịp câu từ nhanh như gió của Binh.

Phụt!

Đột nhiên, Vu lão đầu phun ra một ngụm máu tươi, sau đó té ngửa ra. Sắc mặt lão vàng vọt, hơi thở mong manh.

Đường Thiên há mồm trợn mắt, lần đầu tiên hắn biết được mắng người có thể gây ra thương tổn đến mức kinh người như thế.

“Quân nhân không chiến mà phục người, đây mới là cảnh giới cao nhất của binh pháp. Cuối cùng ta đã lĩnh ngộ được rồi!” Sau quang môn, Binh đứng khoanh tay, ngửa mặt lên trời, tang thương than nhẹ: “Sự liễu phất y khứ, thâm tàng công dữ danh.*”

*Đại khái là: bỏ áo mão của mình, ẩn đi công danh. Không biết vậy có đúng chưa, ai biết góp ý dùm.

“Muốn chết!” Lão già kia giận tím mặt, nhảy lên rồi lao xuống tấn công như một con chim ưng.

Đường Thiên phục hồi tình thần, vẻ mặt lạnh lùng. Hắn sớm đã nhìn kẻ kia không vừa mắt, đối phương động thủ chính là hợp ý hắn.

Thân hình lập tức ổn định, dưới chân vững vàng, một quyền tung ra đón lấy thế công của đối phương.

Oanh!

Hai bên không dùng kỹ xảo va vào nhau.

Phiến đá dưới chân Đường Thiên nát vụn, thân hình bị lún xuống đất, nhưng vẫn sừng sững bất động. Mà lão già kia cảm giác mình vừa đánh trúng tường đồng vách sắt. Phản lực kinh khủng truyền lại khiến thân hình lão bay ngược về sau, liên tục lộn vòng giữa không trung. Thân hình dừng lại trên xà ngang phía trên đại sảnh.

Đường Thiên thở ra một hơi, lạnh lùng nói: “Khẩu khí lớn như thế, lại muốn dạy này dạy kia, ta còn tưởng lợi hại thế nào? Nếu chỉ có nhiêu đó khả năng thì cút khỏi Cố Tuyết cho ta!”

Binh bên trong Đường Thiên vô cùng khen ngợi: “Chửi hay lắm! Thiếu niên, ngươi đã học được vài phần phong phạm của ta rồi đó!”

Lão già kia lại cười gằn, đằng đằng sát khí: “Nếu ngươi đã muốn chết thì đừng trách ta!”

Đang lúc lão muốn tấn công, bỗng nhiên một âm thanh trầm thấp vang lên bên tai mọi người.

“Đủ rồi!”

Tinh chủ vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc mở miệng. Sắc mặt lão giả cứng đờ, bay từ xà ngang bay xuống, vẻ mặt hung tợn nói với Đường Thiên: “Hôm nay nể mặt tinh chủ tha cho ngươi một mạng!”

Đường Thiên làm mặt quỷ thè lưỡi trêu lão, tạo ra một trận cười khẽ.

Gương mặt lão già kia tái đi.

Tinh chủ đang muốn mở miệng, nghe được thiếu nữ bên cạnh cười khẽ, lập tức im miệng rồi cười ha ha hai tiếng phụ họa: “Đứa trẻ này đúng là Xích Tử Chi Tâm.”

Đường Thiên nghe thấy thiếu nữ cười khẽ, có chút bất ngờ, quay sang nhìn.

Khi hắn thấy thiếu nữ ngồi trên ghế chủ tọa, cả người cứng đờ, hồn vía bay lên tận mây xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0