Tân Lục kiếm
Phương Tưởng
2024-07-22 07:36:44
Lục Thủ kiếm trong tay Mặt quỷ đại nhân đột ngột phát ra ánh sáng chói mắt, hình thành hai quả cầu ánh sáng (quang cầu) lục sắc một lớn một nhỏ.
Quang cầu lục sắc rất bắt mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Xung quanh Đại nhân nổi lên từng tầng rung động kịch liệt, dao động khó mà nói rõ bằng lời, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Phù Chính Chi đột nhiên đã có phản ứng, không gian dao động!
Gợn sóng mạnh mẽ-phiến không gian này cực kỳ hỗn loạn.
Không gian hỗn loạn đối với bất cứ tu giả nào mà nói đều là vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt đại biến, Phù Chính Chi như vừa lăn vừa bò mà lao ra phía ngoài, nếu bị kéo vào, nói không chừng sẽ nát tơi bời rồi.
Lao ra ngoài mấy chục trượng, hắn mới dừng lại, vẻ mặt còn sợ hãi mà nhìn Mặt quỷ đại nhân. Toàn bộ doanh trại đều bị kinh động, binh lính dồn dập chạy đến, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Đây là có chuyện gì?" Cát Trạch vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Không biết." Thần tình Phù Chính Chi có chút dại ra, ánh mắt hắn hoàn toàn bị hai cái quang cầu lục sắc một lớn một nhỏ trên hai tay đại nhân hấp dẫn, không trung không ngừng khuếch tán rung động, tất cả đều xuất phát từ cái hai cái quang đoàn này.
Đó lại còn Lục Thủ kiếm của nhà mình sao?
Lục Thủ kiếm là chí bảo gia truyền của Phù gia, hắn đã sở hữu từ nhỏ. Dùng nhiều năm như vậy, Lục Thủ kiếm hắn rất quen thuộc. Nhưng trong tay hắn Lục Thủ kiếm chưa từng xuất hiện dị tượng như vậy, lẽ nào cái kiếm này cũng chọn người?
Hoặc là Lục Thủ kiếm còn có một ít công dụng thần kỳ mà mình không có phát hiện?
Vừa nghĩ đến cái này, Phù Chính Chi trở nên có chút kích động. Nhưng hắn lập tức lại có chút thấp thỏm, nếu như lúc trước đại nhân còn chướng mắt Lục Thủ kiếm, vậy hiện tại Lục Thủ kiếm uy năng đại tăng, đại nhân có hay không cảm thấy hứng thú?
Lục Thủ kiếm phóng ra ánh sáng cũng càng phát chói mắt, không gian dao động cũng trở nên càng kịch liệt, thân thể Đường Thiên bị nâng khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Hỗn loạn tròn một giờ mới kết thúc, Lục Thủ kiếm dần mất đi ánh sáng.
Đường Thiên vừa xuống mặt đất, liền ném Lục Thủ kiếm cho Phù Chính Chi: "Tự mình kiểm chứng đi."
Tảng đá lớn trong lòng Phù Chính Chi rơi xuống, một tay tiếp lấy, vô cùng cảm kích: "Tạ đại nhân!"
Từ sau khi hắn vất vả mở ra Thức tỉnh thần trang, hắn ngày đêm cảm ngộ các loại pháp tắc, lý giải đối với pháp tắc vượt xa những người Phù Chính Chi, Cát Trạch. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn hết sức chấn động. Tia sáng lục sắc có thể sinh trưởng, tia sáng lục sắc trên thực tế là một loại pháp tắc, pháp tắc cũng có thể sinh trưởng? Tia sáng thâm nhập hư không, trên thực tế cũng là một loại pháp tắc dung hợp.
Vô số ý nghĩ quanh quẩn ở trong đầu hắn, hắn ngay cả bắt chuyện cũng không, lắc mình một cái, liền biến mất không thấy.
Hắn cần phải suy nghĩ kỹ.
"Lão Phù a, tới để các huynh đệ kiến thức một chút đi."
Cát Trạch áp sát lại, vẻ mặt hiếu kỳ. Không riêng gì hắn, đội viên khác cũng tất cả đều xông tới, động tĩnh vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy, nói không hiếu kỳ tuyệt đối là giả. Nhất là trong những người này có không ít người của Tiêm Phong thành, Lục Thủ kiếm bọn họ sao lại không biết?
Trong lòng Phù Chính Chi cũng rất hiếu kỳ.
Bên ngoài Lục Thủ kiếm có một chút biến hóa, mặc lục sáng bóng vốn ẩn bên trong giờ lại biến thành xanh biếc giống như phỉ thúy. Thân kiếm phủ đầy hoa văn ô lưới hình thoi màu mặc lục, mang đậm phong cách cổ xưa. Hai đầu chuôi kiếm mỗi cái có thêm một vòng tròn, lại thêm vài sợi cực nhỏ như sợi tóc trên vòng tròn, trôi nổi giống như thủy thảo(cỏ nước), kỳ lạ nhất là những tơ nhỏ lại thoắt ẩn thoắt hiện.
Mọi người không khỏi tò mò.
Trong lòng Phù Chính Chi trấn động, dao động trên Lục Thủ kiếm cực kỳ xa lạ, nếu không phải toàn bộ quá trình đều phát sinh trước mắt, hắn không tin tưởng hai thanh đoản kiếm trong tay là Lục Thủ kiếm của mình.
Không gian dao động khiến người ta sợ hãi như có như không.
Cẩn thận điều khiển dao động trên thân kiếm, Phù Chính Chi bỗng nhiên vung lên đoản kiếm tay trái, nhẹ nhàng phóng lên.
Đoản kiếm biến mất trong không khí.
Sau một khắc,ngoài sân huấn luyện tám trăm mét đột nhiên nổ tung hiện ra một đám sương mù màu lục.
Sương mù khuếch tán cực nhanh, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ sân huấn luyện.
Sắc mặt mọi người biến đổi, bọn họ mỗi ngày lăn lộn trên sân huấn luyện này, biết rõ cái sân huấn luyện này lớn thế nào. Sân huấn luyện hình vuông, dài rộng mỗi chiều 3 km, do đá bản dày đạt nửa trượng lát thành.
Độ dày của Lục vụ không có chút nào hạ thấp, giống như một mảnh lục sắc vụ hải.
Tay Phù Chính Chi vẫy một cái, lục sắc vụ hải(biển mây màu lục) bao phủ toàn bộ sân huấn luyện liền biến mất. Cái lục vụ này đến và đi đều không có chút dấu hiệu nào cả.
"Cho một cơn gió đi."
Phù Chính Chi thốt lên, vẻ mặt rất cổ quái.
Phong chi pháp tắc rất bình thường, liền có người hướng sân huấn luyện chỉ một cái, một trận gió to thổi tới sân huấn luyện.
Sân huấn luyện do đá bản dày lát thành, đột nhiên nổi lên vô số bão cát, đá dày giống như cát nhỏ xếp thành vừa bị gió thổi liền thấy được một lớp mỏng biến mất.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Cát Trạch lắc mình một cái, xuất hiện tại sân huấn luyện, hắn mới vừa xuống đất. Sắc mặt hắn cẩn thận cúi rạp xuống, bản đá xuất hiện vô số lỗ thủng li ti, giống như bị đám kiến đục qua, mềm mại vô cùng.
Trong lòng hắn hoảng sợ.
Giờ hắn mới hiểu được, vì sao có bão cát, toàn bộ sân huấn luyện bị ăn mòn.
Cát Trạch kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền nhận ra lỗ nhỏ như lỗ kim châm kia là tác dụng của không gian pháp tắc nào đó. Nhưng số lượng nhiều như thế, phạm vi như thế, hắn tuyệt đối không ngờ nổi lại còn có độc!
Lại có đủ hai loại thuộc tính độc và không gian, tuyệt không phải một thêm một đơn giản như vậy.
Phù Chính Chi bỗng nhiên lại phóng một thanh đoản kiếm, giống lúc trước, đoản kiếm vừa rời bàn tay, liền biến mất, đồng thời xuất hiện ngoài trăm trượng. Đúng lúc mọi người cho rằng đoản kiếm lại muốn bạo liệt thì Phù Chính Chi nhẹ nhàng đưa một đoản kiếm khác trong tay, đoản kiếm trăm trượng ngoài lại lần nữa biến mất.
Phốc.
Một cái bia ngắm trên một sân huấn luyện khác nổi lên bụi mù, đột nhiên thấy bia bị xuyên thủng một cái lỗ lớn cỡ nắm tay.
Mọi người trợn mắt há mồm, động tĩnh như thế, không ít người mắt trong lộ ra e sợ.
Đoàn người đều không phải thái điểu(gà mờ), sao có thể không biết chiêu này lợi hại? Loại phương thức chiến đấu này được dùng được nhiều nhất chính là ám sát, khó lòng phòng bị, Càng chí mạng là không có cảm thụ được không gian dao động-khó mà phát hiện.
Hơn nữa, còn có kịch độc!
Một bầu không khí yên tĩnh.
Ngay cả Phù Chính Chi cũng tái mặt, ngây ra như phỗng.
Trước đây, Lục Thủ kiếm cũng có thể dùng đến không gian pháp tắc, lần giao thủ cùng Mặt quỷ đại nhân kia, chính là dựa vào không gian thoát một kiếp. Nhưng không gian độn trước đây, lúc dùng sẽ thả ra một cái vòng sáng, cũng có không gian dao động rất lớn.
Không gian dao động là bất cứ một vị võ giả tu luyện không gian pháp tắc nào đều cố gắng hạ thấp.
Không gian dao động càng nhỏ, càng bí mật, uy lực cũng càng lớn.
Nhưng mà giảm không gian dao động là vấn đề khó với toàn bộ Tội vực, vô số người tốn hao vô số tâm huyết có hiệu quả nhưng không xuất sắc.Vậy mà vừa rồi, không gian dao động cực kỳ nhỏ, ngay cả lngười sử dụgn-Phù Chính Chi cũng khó phát hiện.
Hắn chấn động.
Cái này... Đại nhân như thế nào làm được?
Hắn chìm đắm ở trong chấn động, lại không biết toàn bộ doanh trang đang rất ầm ĩ.
"Lão vương tát ta một cái, cái này không phải đang nằm mơ đi!" Lão Tất đầy vẻ thất thần thì thào tự nói.
Đồng dạng thất thần lão Vương nghe một tiếng, bàn tay vung lên.
Ba!
"Ôi!" Tiểu Thu ở một bên kêu thảm thiết, bụm mặt, xoay mặt hướng lão Vương trợn mắt nhìn: "Lão Vương, ngươi làm gì đánh ta!"
Lão Vương như ở trong mộng chợt tỉnh, đã có phản ứng, vội vàng áy náy: "Đánh sai rồi đánh sai rồi!"
Lão Tất cũng đã có phản ứng: "Không phải đang nằm mơ, lão Phù lần này kiếm lớn rồi!"
"Kiếm lớn rồi!" Xung quanh mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, trăm miệng một lời cảm thán.
Phù Chính Chi bị một tiếng "Kiếm lớn rồi" vang dội này giật mình tỉnh lại, liền có phản ứng, không nói gì, lấy Lục Thủ kiếm, vội vã chuồn đi.
"Nhìn lão Phù kinh sợ, giống như chúng ta sẽ đoạt a!" Lão Tất vẻ mặt khó chịu.
"Ngươi không muốn đoạt sao?" Lão Vương hỏi.
"Muốn!" Xung quanh mấy người lại lần nữa trăm miệng một lời.
Một đám người mắt đỏ lòm, ánh mắt không rời bóng lưng chạy trối chết của Phù Chính Chi.
"Thật không ngờ đại nhân vậy mà lại còn có một ngón nghề này a!" Lão Tất cảm thán.
“Không lường được!" Lão Vương nói.
"Chưa từng nghe nói!" Tiểu Thu nói.
"Tiện nghi không thể để một mình lão Phù chiếm hết a." Lão Tất lại cảm thán.
"Đúng vậy, lão Phù được cú này, rơi xuống đống phân chó a." Lão vương nói.
"Cát Trạch đại nhân cũng đi kiếm rồi." Tiểu Thu nói.
Mọi người nhất tề quay đầu, quả nhiên, Cát Trạch đại nhân đã không thấy tung tích.
"Các ngươi có nghĩ hay không kiếm một cái a?" Lão Tất quay mặt hỏi.
"Ngươi có bảo vật?" Lão Vương phản vấn.
"Cùng quỷ cũng phải có mộng tưởng." Tiểu Thu không phục.
Lão Tất bình thản: "Đại nhân nói qua nhất định là bảo vật? Bảo vật đoàn người trên tay không có, nhưng thứ thuận tay người nào không có mấy món? Tăng lên không đến trình độ của lão Phù, nhưng tăng lên một đoạn, vậy cũng kiếm lớn rồi."
Lời này vừa nói ra, bốn phía liền yên tĩnh.
Con mắt mọi người đỏ lên, không sai, đại nhân ngay cả bảo vật đều có thể tăng lên, vậy gia hỏa trong tay bọn họ chẳng phải là càng dễ dàng?
Trên tay bọn họ tuy rằng không có bảo vật, nhưng vũ khí không tệ luôn có mấy món. Thậm chí một số người có vũ khí cách bảo vật cũng chỉ mọt chút, nếu cải tạo dù là một chút đều có khả năng trở thành bảo vật.
Đây chính là bay vọt về chất.
Bảo vật tổng cộng chỉ mấy chục kiện, vũ khí trên tay bọn họ tuy rằng là tinh phẩm, nhưng uy lực lại khác nhau một trời một vực. Bọn họ đều hiểu rõ vũ khí trên tay, chớ nói tăng lên một đoạn dù một chút thì giá trị cũng điên cuồng tăng lên.
Hơn nữa nếu không lên thành bảo vật thì sao chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền mê hoặc trí mạng. Đến địa vị bọn họ này, ai nấy đều là có chút gia sản, tiền tài căn phổ thông bản khó đả động. Nhưng bảo vật có tiền cũng mua không được lại để cho bọn họ căn bản không thể cự tuyệt.
Đoàn người bắt đầu suy nghĩ, thế nào mới có thể khiến đại nhân xuất thủ.
"Quỳ gối ở cửa của đại nhân?" Một người đề nghị.
"Không theo làm việc, ngươi sẽ bị đại nhân kéo lên đánh." Lập tức có người hừ lạnh.
Cái người khác liên tục gật đầu.
"Trả thù lao đại nhân?"
"Ngươi có tiền hơn đại nhân?"
Đoàn người trầm mặc.
"Dùng mỹ nhân kế?"
"Cố Tuyết đại nhân sẽ chém chết ngươi."
"Hàn Băng Ngưng đại nhân sẽ chém chết ngươi."
"..."
"Vậy chỉ có thể dùng nam sắc rồi!"
"Đại nhân sẽ chém chết ngươi."
Quang cầu lục sắc rất bắt mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Xung quanh Đại nhân nổi lên từng tầng rung động kịch liệt, dao động khó mà nói rõ bằng lời, nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Phù Chính Chi đột nhiên đã có phản ứng, không gian dao động!
Gợn sóng mạnh mẽ-phiến không gian này cực kỳ hỗn loạn.
Không gian hỗn loạn đối với bất cứ tu giả nào mà nói đều là vô cùng đáng sợ.
Sắc mặt đại biến, Phù Chính Chi như vừa lăn vừa bò mà lao ra phía ngoài, nếu bị kéo vào, nói không chừng sẽ nát tơi bời rồi.
Lao ra ngoài mấy chục trượng, hắn mới dừng lại, vẻ mặt còn sợ hãi mà nhìn Mặt quỷ đại nhân. Toàn bộ doanh trại đều bị kinh động, binh lính dồn dập chạy đến, vẻ mặt bọn họ hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Đây là có chuyện gì?" Cát Trạch vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Không biết." Thần tình Phù Chính Chi có chút dại ra, ánh mắt hắn hoàn toàn bị hai cái quang cầu lục sắc một lớn một nhỏ trên hai tay đại nhân hấp dẫn, không trung không ngừng khuếch tán rung động, tất cả đều xuất phát từ cái hai cái quang đoàn này.
Đó lại còn Lục Thủ kiếm của nhà mình sao?
Lục Thủ kiếm là chí bảo gia truyền của Phù gia, hắn đã sở hữu từ nhỏ. Dùng nhiều năm như vậy, Lục Thủ kiếm hắn rất quen thuộc. Nhưng trong tay hắn Lục Thủ kiếm chưa từng xuất hiện dị tượng như vậy, lẽ nào cái kiếm này cũng chọn người?
Hoặc là Lục Thủ kiếm còn có một ít công dụng thần kỳ mà mình không có phát hiện?
Vừa nghĩ đến cái này, Phù Chính Chi trở nên có chút kích động. Nhưng hắn lập tức lại có chút thấp thỏm, nếu như lúc trước đại nhân còn chướng mắt Lục Thủ kiếm, vậy hiện tại Lục Thủ kiếm uy năng đại tăng, đại nhân có hay không cảm thấy hứng thú?
Lục Thủ kiếm phóng ra ánh sáng cũng càng phát chói mắt, không gian dao động cũng trở nên càng kịch liệt, thân thể Đường Thiên bị nâng khỏi mặt đất, lơ lửng trên không trung.
Hỗn loạn tròn một giờ mới kết thúc, Lục Thủ kiếm dần mất đi ánh sáng.
Đường Thiên vừa xuống mặt đất, liền ném Lục Thủ kiếm cho Phù Chính Chi: "Tự mình kiểm chứng đi."
Tảng đá lớn trong lòng Phù Chính Chi rơi xuống, một tay tiếp lấy, vô cùng cảm kích: "Tạ đại nhân!"
Từ sau khi hắn vất vả mở ra Thức tỉnh thần trang, hắn ngày đêm cảm ngộ các loại pháp tắc, lý giải đối với pháp tắc vượt xa những người Phù Chính Chi, Cát Trạch. Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn hết sức chấn động. Tia sáng lục sắc có thể sinh trưởng, tia sáng lục sắc trên thực tế là một loại pháp tắc, pháp tắc cũng có thể sinh trưởng? Tia sáng thâm nhập hư không, trên thực tế cũng là một loại pháp tắc dung hợp.
Vô số ý nghĩ quanh quẩn ở trong đầu hắn, hắn ngay cả bắt chuyện cũng không, lắc mình một cái, liền biến mất không thấy.
Hắn cần phải suy nghĩ kỹ.
"Lão Phù a, tới để các huynh đệ kiến thức một chút đi."
Cát Trạch áp sát lại, vẻ mặt hiếu kỳ. Không riêng gì hắn, đội viên khác cũng tất cả đều xông tới, động tĩnh vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy, nói không hiếu kỳ tuyệt đối là giả. Nhất là trong những người này có không ít người của Tiêm Phong thành, Lục Thủ kiếm bọn họ sao lại không biết?
Trong lòng Phù Chính Chi cũng rất hiếu kỳ.
Bên ngoài Lục Thủ kiếm có một chút biến hóa, mặc lục sáng bóng vốn ẩn bên trong giờ lại biến thành xanh biếc giống như phỉ thúy. Thân kiếm phủ đầy hoa văn ô lưới hình thoi màu mặc lục, mang đậm phong cách cổ xưa. Hai đầu chuôi kiếm mỗi cái có thêm một vòng tròn, lại thêm vài sợi cực nhỏ như sợi tóc trên vòng tròn, trôi nổi giống như thủy thảo(cỏ nước), kỳ lạ nhất là những tơ nhỏ lại thoắt ẩn thoắt hiện.
Mọi người không khỏi tò mò.
Trong lòng Phù Chính Chi trấn động, dao động trên Lục Thủ kiếm cực kỳ xa lạ, nếu không phải toàn bộ quá trình đều phát sinh trước mắt, hắn không tin tưởng hai thanh đoản kiếm trong tay là Lục Thủ kiếm của mình.
Không gian dao động khiến người ta sợ hãi như có như không.
Cẩn thận điều khiển dao động trên thân kiếm, Phù Chính Chi bỗng nhiên vung lên đoản kiếm tay trái, nhẹ nhàng phóng lên.
Đoản kiếm biến mất trong không khí.
Sau một khắc,ngoài sân huấn luyện tám trăm mét đột nhiên nổ tung hiện ra một đám sương mù màu lục.
Sương mù khuếch tán cực nhanh, trong nháy mắt liền bao phủ toàn bộ sân huấn luyện.
Sắc mặt mọi người biến đổi, bọn họ mỗi ngày lăn lộn trên sân huấn luyện này, biết rõ cái sân huấn luyện này lớn thế nào. Sân huấn luyện hình vuông, dài rộng mỗi chiều 3 km, do đá bản dày đạt nửa trượng lát thành.
Độ dày của Lục vụ không có chút nào hạ thấp, giống như một mảnh lục sắc vụ hải.
Tay Phù Chính Chi vẫy một cái, lục sắc vụ hải(biển mây màu lục) bao phủ toàn bộ sân huấn luyện liền biến mất. Cái lục vụ này đến và đi đều không có chút dấu hiệu nào cả.
"Cho một cơn gió đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Chính Chi thốt lên, vẻ mặt rất cổ quái.
Phong chi pháp tắc rất bình thường, liền có người hướng sân huấn luyện chỉ một cái, một trận gió to thổi tới sân huấn luyện.
Sân huấn luyện do đá bản dày lát thành, đột nhiên nổi lên vô số bão cát, đá dày giống như cát nhỏ xếp thành vừa bị gió thổi liền thấy được một lớp mỏng biến mất.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Cát Trạch lắc mình một cái, xuất hiện tại sân huấn luyện, hắn mới vừa xuống đất. Sắc mặt hắn cẩn thận cúi rạp xuống, bản đá xuất hiện vô số lỗ thủng li ti, giống như bị đám kiến đục qua, mềm mại vô cùng.
Trong lòng hắn hoảng sợ.
Giờ hắn mới hiểu được, vì sao có bão cát, toàn bộ sân huấn luyện bị ăn mòn.
Cát Trạch kiến thức rộng rãi, vừa nhìn liền nhận ra lỗ nhỏ như lỗ kim châm kia là tác dụng của không gian pháp tắc nào đó. Nhưng số lượng nhiều như thế, phạm vi như thế, hắn tuyệt đối không ngờ nổi lại còn có độc!
Lại có đủ hai loại thuộc tính độc và không gian, tuyệt không phải một thêm một đơn giản như vậy.
Phù Chính Chi bỗng nhiên lại phóng một thanh đoản kiếm, giống lúc trước, đoản kiếm vừa rời bàn tay, liền biến mất, đồng thời xuất hiện ngoài trăm trượng. Đúng lúc mọi người cho rằng đoản kiếm lại muốn bạo liệt thì Phù Chính Chi nhẹ nhàng đưa một đoản kiếm khác trong tay, đoản kiếm trăm trượng ngoài lại lần nữa biến mất.
Phốc.
Một cái bia ngắm trên một sân huấn luyện khác nổi lên bụi mù, đột nhiên thấy bia bị xuyên thủng một cái lỗ lớn cỡ nắm tay.
Mọi người trợn mắt há mồm, động tĩnh như thế, không ít người mắt trong lộ ra e sợ.
Đoàn người đều không phải thái điểu(gà mờ), sao có thể không biết chiêu này lợi hại? Loại phương thức chiến đấu này được dùng được nhiều nhất chính là ám sát, khó lòng phòng bị, Càng chí mạng là không có cảm thụ được không gian dao động-khó mà phát hiện.
Hơn nữa, còn có kịch độc!
Một bầu không khí yên tĩnh.
Ngay cả Phù Chính Chi cũng tái mặt, ngây ra như phỗng.
Trước đây, Lục Thủ kiếm cũng có thể dùng đến không gian pháp tắc, lần giao thủ cùng Mặt quỷ đại nhân kia, chính là dựa vào không gian thoát một kiếp. Nhưng không gian độn trước đây, lúc dùng sẽ thả ra một cái vòng sáng, cũng có không gian dao động rất lớn.
Không gian dao động là bất cứ một vị võ giả tu luyện không gian pháp tắc nào đều cố gắng hạ thấp.
Không gian dao động càng nhỏ, càng bí mật, uy lực cũng càng lớn.
Nhưng mà giảm không gian dao động là vấn đề khó với toàn bộ Tội vực, vô số người tốn hao vô số tâm huyết có hiệu quả nhưng không xuất sắc.Vậy mà vừa rồi, không gian dao động cực kỳ nhỏ, ngay cả lngười sử dụgn-Phù Chính Chi cũng khó phát hiện.
Hắn chấn động.
Cái này... Đại nhân như thế nào làm được?
Hắn chìm đắm ở trong chấn động, lại không biết toàn bộ doanh trang đang rất ầm ĩ.
"Lão vương tát ta một cái, cái này không phải đang nằm mơ đi!" Lão Tất đầy vẻ thất thần thì thào tự nói.
Đồng dạng thất thần lão Vương nghe một tiếng, bàn tay vung lên.
Ba!
"Ôi!" Tiểu Thu ở một bên kêu thảm thiết, bụm mặt, xoay mặt hướng lão Vương trợn mắt nhìn: "Lão Vương, ngươi làm gì đánh ta!"
Lão Vương như ở trong mộng chợt tỉnh, đã có phản ứng, vội vàng áy náy: "Đánh sai rồi đánh sai rồi!"
Lão Tất cũng đã có phản ứng: "Không phải đang nằm mơ, lão Phù lần này kiếm lớn rồi!"
"Kiếm lớn rồi!" Xung quanh mấy người không hẹn mà cùng gật đầu, trăm miệng một lời cảm thán.
Phù Chính Chi bị một tiếng "Kiếm lớn rồi" vang dội này giật mình tỉnh lại, liền có phản ứng, không nói gì, lấy Lục Thủ kiếm, vội vã chuồn đi.
"Nhìn lão Phù kinh sợ, giống như chúng ta sẽ đoạt a!" Lão Tất vẻ mặt khó chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi không muốn đoạt sao?" Lão Vương hỏi.
"Muốn!" Xung quanh mấy người lại lần nữa trăm miệng một lời.
Một đám người mắt đỏ lòm, ánh mắt không rời bóng lưng chạy trối chết của Phù Chính Chi.
"Thật không ngờ đại nhân vậy mà lại còn có một ngón nghề này a!" Lão Tất cảm thán.
“Không lường được!" Lão Vương nói.
"Chưa từng nghe nói!" Tiểu Thu nói.
"Tiện nghi không thể để một mình lão Phù chiếm hết a." Lão Tất lại cảm thán.
"Đúng vậy, lão Phù được cú này, rơi xuống đống phân chó a." Lão vương nói.
"Cát Trạch đại nhân cũng đi kiếm rồi." Tiểu Thu nói.
Mọi người nhất tề quay đầu, quả nhiên, Cát Trạch đại nhân đã không thấy tung tích.
"Các ngươi có nghĩ hay không kiếm một cái a?" Lão Tất quay mặt hỏi.
"Ngươi có bảo vật?" Lão Vương phản vấn.
"Cùng quỷ cũng phải có mộng tưởng." Tiểu Thu không phục.
Lão Tất bình thản: "Đại nhân nói qua nhất định là bảo vật? Bảo vật đoàn người trên tay không có, nhưng thứ thuận tay người nào không có mấy món? Tăng lên không đến trình độ của lão Phù, nhưng tăng lên một đoạn, vậy cũng kiếm lớn rồi."
Lời này vừa nói ra, bốn phía liền yên tĩnh.
Con mắt mọi người đỏ lên, không sai, đại nhân ngay cả bảo vật đều có thể tăng lên, vậy gia hỏa trong tay bọn họ chẳng phải là càng dễ dàng?
Trên tay bọn họ tuy rằng không có bảo vật, nhưng vũ khí không tệ luôn có mấy món. Thậm chí một số người có vũ khí cách bảo vật cũng chỉ mọt chút, nếu cải tạo dù là một chút đều có khả năng trở thành bảo vật.
Đây chính là bay vọt về chất.
Bảo vật tổng cộng chỉ mấy chục kiện, vũ khí trên tay bọn họ tuy rằng là tinh phẩm, nhưng uy lực lại khác nhau một trời một vực. Bọn họ đều hiểu rõ vũ khí trên tay, chớ nói tăng lên một đoạn dù một chút thì giá trị cũng điên cuồng tăng lên.
Hơn nữa nếu không lên thành bảo vật thì sao chứ?
Ý nghĩ này vừa nảy ra, liền mê hoặc trí mạng. Đến địa vị bọn họ này, ai nấy đều là có chút gia sản, tiền tài căn phổ thông bản khó đả động. Nhưng bảo vật có tiền cũng mua không được lại để cho bọn họ căn bản không thể cự tuyệt.
Đoàn người bắt đầu suy nghĩ, thế nào mới có thể khiến đại nhân xuất thủ.
"Quỳ gối ở cửa của đại nhân?" Một người đề nghị.
"Không theo làm việc, ngươi sẽ bị đại nhân kéo lên đánh." Lập tức có người hừ lạnh.
Cái người khác liên tục gật đầu.
"Trả thù lao đại nhân?"
"Ngươi có tiền hơn đại nhân?"
Đoàn người trầm mặc.
"Dùng mỹ nhân kế?"
"Cố Tuyết đại nhân sẽ chém chết ngươi."
"Hàn Băng Ngưng đại nhân sẽ chém chết ngươi."
"..."
"Vậy chỉ có thể dùng nam sắc rồi!"
"Đại nhân sẽ chém chết ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro