Chiến Thần Bất Bại

Thiếu niên dưới hoàng hôn

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Không khí xung quanh Đường Thiên bắt đầu chấn động theo tiết tấu. Không khí chấn động tạo những lớp sóng gợn lăn tăn, thân ảnh Đường Thiên trở nên mơ hồ vặn vẹo.

Không có tiếng thở dốc, không có tiếng quát lớn, một quyền hoàn toàn yên lặng.

Những gợn sóng lượn lờ bên cạnh Đường Thiên, bị nắm tay Đường Thiên hấp dẫn, nhanh chóng hướng tới nắm tay Đường Thiên mà tụ tập lại.

Nắm tay kèm theo vô số gợn sóng, lặng yên không một tiếng động khắc lên vụ bích*!

*Bức tường sương mù.

Binh!

Tiếng động thanh thúy như thủy tinh bị nghiền nát, vụ bích vỡ tan, dùng tốc độ kinh người tiêu thất trong không trung.

Vụ bích đột ngột biến mất làm cho Tinh Hồn Xà thất kinh, nó vốn muốn làm động tác xông ra, nửa người trên đột nhiên co lại, bày ra tư thế phòng ngự.

Trong lòng Đường Thiên âm thầm nghiêm túc, một luồng khí tức vô cùng lạnh giá theo nắm tay hắn xông vào. Hạc Thân kình như vậy mà cũng không thể lập tức hóa giải, hết đúng ba giây, Hạc Thân kình mới đem cỗ hàn khí này hóa giải hoàn toàn.

Hàn khí thật lợi hại!

Đường Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Tinh Hồn Xà, Tinh Hồn Xà cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm Đường Thiên, song phương rơi vào thế giằng co.

“Lùi lại đi!” Binh xuất hiện phía sau Đường Thiên.

Nghe vậy Đường Thiên từng bước lui lại phía sau, Tinh Hồn Xà cũng biết Đường Thiên không dễ chọc, thủ lại tại chỗ, không hề truy kích.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※※※※※※

Trở lại căn cứ.

Sắc mặt Đường Thiên rất khó coi, hắn không phục, hừ một tiếng: “Ta có thể giết chết nó!”

“Sau đó thì sao?” Binh nói, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai: “Đó chỉ là tinh hồn thú đầu tiên ngươi gặp, hơn nữa ta dám cam đoan, nó còn có sát chiêu khác.”

“Sát chiêu gì?” Đường Thiên ngẩng đầu nhìn Binh.

“Không biết.” Thần sắc Binh trở nên nghiêm túc: “Những tinh hồn thú này đều hấp thu những mảnh vỡ Hồn Tướng cổ đại, ngươi không nên coi thường những mảnh vỡ Hồn Tướng cổ đại này, tuy đẳng cấp của chúng không cao, cực kỳ vụn vặt, nhưng chúng lại thường chứa đựng những ký ức chắp vá về võ kỹ của võ giả lúc còn sống. Khi những tinh hồn thú hấp thu những mảnh vỡ Hồn Tướng cổ đại, những dấu ấn về võ kỹ này cũng được chúng hấp thu.”

Đường Thiên nghe được thì ngẩn ra, sau một lúc lâu, mới lắp bắp: “Ý ngươi là những tinh hồn thú này còn biết võ kỹ?”

“Không sai.” Trên mặt Binh hiện ra vẻ hồi tưởng: “Trước đây bọn ta đã gặp rất nhiều. Đừng coi thường võ giả cổ đại, tuy rằng võ kỹ của bọn họ không phức tạp hay đa dạng như bây giờ, nhưng phong cách đơn giản cổ xưa lại có uy lực kinh người. Hơn nữa thân thể của những tinh hồn thú này phi thường cứng rắn, luôn có thể đem uy lực của những võ kỹ này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.”

Đường Thiên vẫn có chút không tin, trong miệng lầm bầm: “Sớm biết thế hôm nay đã thử xem.”

Binh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: “Yên tâm, ngươi còn nhiều cơ hội.”

“Các ngươi có suy nghĩ gì về cơ quan võ giáp không?” Thanh âm của Tái Lôi truyền đến từ sau lưng hai người. Sau khi ngủ dậy, nàng đã hoàn toàn khôi phục lại. Tơ máu trong mắt tiêu thất không thấy, hoàn toàn không còn bộ dáng mơ màng lúc trước, trở lại con người Tái Lôi tinh minh lợi hại.

Tái Lôi ở trạng thái bình thường, tức thì làm Đường Thiên cảm thấy áp lực, kèm theo mấy phần đau đầu.

Chiếc áo trễ cổ hoàn toàn không thể bao lấy bộ ngực sữa căng tròn, nóng bỏng mà gợi cảm. Nàng lại làm như không có gì, vén lại tóc mây trên trán, khôi phục lại ánh mắt trong sáng mê người, chớp động ra quang mang khó mà suy xét.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cơ quan võ giáp nơi này phi thường xuất sắc. Nếu như các ngươi không hài lòng, đúng lúc gần đây ta cũng có chút tâm đắc, lần trước ngươi lại đưa hồn châu cổ đại cho ta mà ta còn chưa dùng, ta có thể thử chế tác cơ quan võ giáp thế hệ mới!” Trong mắt Tái Lôi sáng lên một tia quang mang cuồng nhiệt: “Vừa đúng lúc ngươi có thể dùng vào thực chiến rồi cung cấp thông tin phản hồi cho ta.”

Mỗi khi trong mắt Tái Lôi hiện lên vẻ cuồng nhiệt, áp lực bao phủ trong lòng Đường Thiên sẽ lập tức biến mất.

“Không được.” Binh chen vào một câu, giải thích: “Con đường này kỳ thực trong binh đoàn năm đó cũng không phải là bí mật gì. Rất nhiều người muốn đi theo con đường này, nhưng binh đoàn đã ra lệnh rất rõ ràng là cấm chỉ. Bởi vì con đường này thông thẳng tới đầu não của tổng bộ. Đối với việc phòng thủ mà nói, rõ ràng là một tai họa ngầm. Nhưng có rất nhiều tên lười biếng, vẫn không nghe theo, lúc đó có rất nhiều người chịu phạt. Sau đó lại là đoàn trưởng đứng ra, bảo đám cơ giới sư làm ra rất nhiều bẫy rập, hễ là người điều khiển cơ quan võ giáp đều sẽ phải chịu công kích.”

“Dứt khoát phá hỏng không phải là tốt rồi sao? Đội trưởng của các ngươi có ý nghĩ thật kỳ quái.” Đương Thiên vẻ mặt không giải thích được.

“Suy nghĩ của hắn luôn luôn rất kỳ quái.” Binh buông tay: “Nếu ngươi không mượn nhờ cơ quan võ giáp, chỉ bằng thực lực cá nhân thông qua con đường này, vậy thì có thể không chịu phạt. Đội trưởng cho rằng hành vi như vậy đáng được tán dương.”

“Giờ chúng ta phải làm sao?” Đường Thiên nhìn về phía Binh.

“Không có biện pháp gì hay, ngươi phải tự mình đả thông con đường này.” Binh lắc đầu: “Ta cũng không nghĩ biện pháp nào tốt hơn cả. Cũng may căn cứ được bảo tồn hoàn chỉnh, với tiến độ hiện tại của ngươi, chỉ là phải tốn thêm chút thời gian. Nhưng đây đã là đường gần nhất rồi.”

Đường Thiên âm thầm nắm chặt nắm tay.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※※※※※※

Hoàng hôn.

Hoàng hôn ở Hồn Khu rất khác với các tinh cầu bình thường, bầu trời nhàn nhạt đỏ như máu, ánh nắng chiều như từng sợi tảo biển màu hồng treo trên bầu trời. Ánh tà dương màu cam chậm rãi hạ xuống, trăng tròn màu hổ phách lặng yên hiện lên.

Ngoài căn cứ, trên một đỉnh thạch trụ cao vút.

Tay chống lên đầu gối, Đường Thiên nhìn bầu trời xa xa, có chút xuất thần.

Hắn mới từ thập bát đồng nhân thất đi ra, mồ hôi đầm đìa cả người, mồ hôi dọc theo cái cằm góc cạnh rõ ràng nhỏ giọt. Hô hấp gấp gáp dần dần bình thường, lửa giận do bị mười tám tên hỗn đản vây ẩu sinh ra cũng dần dần hạ xuống.

Cảnh sắc bây giờ, tuy không nói là mỹ lệ đa sắc nhưng dường như có một loại lực lượng làm bình hòa lòng người.

Trong lúc hồn nhiên, tâm hồn hắn trở lại đoạn ngày tháng ở thành Tinh Phong, ngày qua ngày khô khan chán nản tu luyện. Bởi vì không muốn bị người khác cười nhạo, bình thường hắn đều ở chỗ núi non không người tu luyện một mình. Thường thì Thiên Huệ sẽ chạy tới bồi tiếp hắn. Nhưng về sau, chỉ còn lại một mình hắn.

Cứ như vậy, ngồi ở đỉnh núi, nhìn màn đêm từ từ buông xuống, nhìn ánh trăng dần dần sáng lên, từng điểm trở nên sáng ngời.

Bỗng nhiên, một làn gió thơm kéo tới, bên cạnh hắn bỗng có thêm một người.

“Uy, ngồi một mình ở đây, đang có tâm sự gì?” Tái Lôi tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Đường Thiên, ngoài miệng trêu trọc: “Thiếu niên như thần, không phải là loại người có tâm sự mà.”

“Ta có thể có tâm sự gì chứ?” Đường Thiên hồi phục tinh thần, há miệng cười ha ha.

“Lại thế nữa!” Tái Lôi đảo cặp mắt trắng dã: “Ngươi đang nghĩ về Thiên Huệ rồi! Ngươi không nên tự trách mình quá, ngươi đã rất nỗ lực rồi…”

“Ừm, ta rất nhớ nàng. Cũng không biết nàng thế nào rồi? Nhưng ta cũng không quá lo lắng. Thiên Huệ luôn luôn lợi hại hơn ta, cũng thông minh hơn ta. Ta đối với nàng có lòng tin mười phần.” Đường Thiên lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, nhưng mà ngay sau đó, hắn quay sang làm mặt quỷ với Tái Lôi: “Thiếu nữ, ngươi cảm thấy thiếu niên như thần sẽ là người tự trách mình sao? Ha ha! Còn nữa, câu nói cái gì mà ‘ngươi đã rất nỗ lực rồi’, mấy câu loại này không thích hợp với ta a!”

Tái Lôi ngẩn người: “Không thích hợp với ngươi?”

Ánh tà dương chiếu trên mặt thiếu niên kiệt ngạo, hắn nắm chặt tay, ngón tay cái chỉ vào mình, ngạo khí mười phần: “Thiếu niên như thần ta nhất định phải trở thành võ giả cực mạnh! Trong từ điển của ta, làm sao có câu ‘ngươi đã rất nỗ lực’ như ngươi nói?”

Không biết là do ánh nắng chiều, hay là do phong thái của thiếu niên trước mặt, tâm hồn Tái Lôi hơi hoảng hốt, mi dài rủ xuống, giấu trong đó thế giới trong sáng mê người, nàng hừ một tiếng: “Tự cao tự đại. Ta sẽ nhìn xem ngươi có thể làm ra bộ dạng gì?”

Giọng nói nàng chợt chuyển: “Vậy ngươi một mình ở đây nghĩ cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Thiên bị Tái Lôi mang vấn đề này hỏi lại: “Nghĩ cái gì a? Kỳ thực ta cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là nhớ lại thời gian tu luyện trước đây.”

“Thời gian tu luyện trước đây?” Tái Lôi hứng thú ngay lập tức: “Trước đây ngươi nhất định rất lợi hại. Có phải luôn là đệ nhất tại trường không? Hay là trong ba người đứng đầu?”

Đường Thiên vò đầu, có chút xấu hổ: “Trước đây thành tích của ta rất kém cỏi, lưu ban rất nhiều năm.”

“Lưu ban nhiều năm?” Tái Lôi ngây người, quả thực không tin vào lỗ tai mình, biểu tình trên mặt như gặp quỷ: “Không thể nào! Trường học của các ngươi là loại gì vậy? Cường hãn đến trình độ như ngươi mà còn bị lưu ban? Trời ơi! Thế gian này còn loại trường học cường đại như thế mà ta lại không biết chứ! Ngươi nhất định phải nói cho ta biết.”

“Khụ!” Đường Thiên không biết phải giảng giải thế nào, hơn nữa lịch sử đen tối của mình rơi vào tay phần tử nguy hiểm như Tái Lôi, đúng là quá nguy hiểm. Hắn làm bộ làm tịch nói: “Thời gian nghỉ ngơi thế là đủ, ta phải bắt đầu tu luyện rồi!”

Dứt lời đứng ngay dậy chạy trối chết.

“Này này này! Nói xong rồi hãy đi! Đừng như vậy chứ! Úp úp mở mở là loại người ta ghét nhất đấy!”

Phía sau, kẻ cực kỳ lắm chuyện như Tái Lôi không cam lòng lớn tiếng gọi.

Đường Thiên càng chạy nhanh hơn.

※※※※※※※※※※※※※※※※� �� �※※※※※※※※※※※※※

Hô, một quyền của Đường Thiên dội ra.

Vô số chấn động hình sóng hướng nắm tay hắn tụ tập lại, tựa như nắm tay hắn kéo một đống lớn dây nhỏ vậy.

Đường Thiên ngừng lại, trên mặt hắn phủ đầy mồ hôi, vụ khí bốc hơi mà hắn vẫn hồn nhiên không biết, cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nắm tay mình.

Trong cơ thể, chân lực vừa động, nắm tay nắm chặt.

Những gợn sóng nhỏ kia lại lần nữa xuất hiện, không khí xung quanh cũng bắt đầu chấn động rõ ràng. Hắn tinh tế thể hội chấn động, nhờ trực giác xuất sắc, hắn vô cùng mẫn cảm với mỗi tia biến hóa xung quanh. Lý giải với chấn động của hắn khắc sâu hơn so với trước đây rất nhiều.

Cơ hồ hắn mỗi ngày đều tiến bộ, nhưng mà lần này, hắn cảm giác mình đã đến một bình cảnh.

Chân lực!

Những gợn sóng chấn động đều do chân lực chấn động mà thành, Đường Thiên với chân lực chấn động đã nghiền ngẫm, tốn hao đại lượng tinh lực, tiến bộ rất kinh khủng. Thế nhưng hiện tại đã chạm đến bình cảnh.

Chân lực tựa như một cái dây cung, chấn động của nó mới là chấn động căn nguyên.

Nhưng cũng giống như dây cung, phẩm chất, sự bền bỉ, độ cứng chính là yếu tố quyết định cường độ chấn động mà nó có thể chịu được.

Vấn đề trước mắt Đường Thiên chính là như vậy, chân lực của hắn không thể thừa nhận chấn động mạnh hơn. Hắn cần làm cho chân lực của hắn trở nên ngưng thực hơn, cứng cỏi hơn, tráng kiện hơn mới có thể tiến thêm một bước.

Đúng lúc rồi.

Đường Thiên đến tìm Binh, nói ra suy nghĩ của mình.

“Đại thúc, bắt đầu đi, đã sớm muốn xem một võ kỹ cổ đại. Lấy chiến dưỡng chiến, vừa nghe đã thấy rất có phong phạm của cao thủ a.”

Một âm thanh khác đang gào thét trong lòng Đường Thiên.

Thiên Huệ, ta tới rồi! (DG: I’m cuming!)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0