Chiến Thần Bất Bại

Tiền thúc thúc, đã lâu không gặp

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Trên vai Đường Thiên, cặp mắt màu bạc của Khổng Tước chợt lóe sáng.

Từ trên linh giáp màu xanh hiện lên từng tia sáng màu lam, tập trung tới hai nắm đấm của Đường Thiên với tốc độ kinh người .

Đường Thiên cúi người xuống, thân hình hơi cong, hạ giọng thét lớn.

“Giết!”

Hai chân hắn đột nhiên phát lực, đất đá dưới chân mãnh liệt nổ tung, cả người giống như mũi tên, ầm ầm lao về phía trước. Vô số ánh sáng màu lam tập trung theo 2 cánh tay ,mang theo một dải ánh sáng tựa như một đôi cánh màu lam.

Đường Thiên nghiêng người về phía trước, tốc độ của hắn nhanh tới kinh người. khuôn mặt lạnh như băng ẩn hiện bên trong lam sắc quang mang, trong mắt hắn như đang có liệt hỏa thiêu đốt.

Đối diện với bóng dáng đầy thô bạo phía trước, càng tiến lại gần càng làm chiến ý trong cơ thể Đường Thiên không ngừng tăng vọt.

Vũ Minh Thu nhe răng nở nụ cười nhẹ.

Hắn giơ tay phải lên, trong nháy mắt xuất một chỉ nhằm vào Đường Thiên

Ông!

Tiếng chỉ phong rít lên khiến người ta phải kinh hãi.

Gần như cùng lúc, tròng mắt Đường Thiên hơi híp lại, chợt lùi về bên phải né qua, một cỗ kình khí kinh người với tốc độ cực nhanh vọt qua sát thân thể hắn.

Đông! Sau lưng Đường Thiên truyền tới một tiếng trầm muộn cùng vô số đất đá bắn ra. Kình khí từ một chỉ này đã tạo ra một cái hố đường kính trên dưới nửa thước.

Mười ngón tay Vũ Minh Thu chợt múa lên như bạo vũ lê hoa liên tiếp bắn ra chỉ kình.

Ong ong ông!

Chỉ kình như mưa hướng về phía Đường Thiên, bao phủ một khu vực cực lớn khiến Đường Thiên muốn tránh cũng không thể tránh!

Đường Thiên hừ lạnh một tiếng sau đó thân ảnh của hắn đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ.

Chỉ thấy một loạt hư ảnh không ngừng tiến lên, chỉ kình mặc dù có uy lực vô cùng lớn cũng chỉ xuyên qua hư ảnh, không mang đến bất kì ảnh hưởng gì đối với Đường Thiên.

Đám người đang vây quanh thấy vậy lại xôn xao một hồi, chỉ biết trợn mắt há mồm ngây ngốc.

“Đây là cái gì...”

“Là thân pháp sao? Thân pháp này thật là quỷ dị ah!”

Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán, bọn hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt đúng là không thể tin nổi. Vũ Minh Thu xuất ra chỉ kình dày đặc tưởng như không có sơ hở vậy mà Đường Thiên lại có thể né tránh được.

Đây là loại khinh công lợi hại đến bực nào cơ chứ!

Người vóc dáng cao sợ hãi thán phục “Trực giác lại mạnh mẽ đến mức này sao, đây là người mà Quang Minh võ hội cử ra đấy sao ? Mấy tên gia hỏa của Quang Minh Võ Hội bắt đầu nghiên cứu trực giác từ bao giờ vậy? Kỳ quái!”

“Quả thực là tương đối đặc biệt” Mắt gã râu cá trê cũng sáng rực lên.

Chỉ có 2 người bọn họ rõ ràng, Đường Thiên cũng không phải hoàn toàn dựa vào khinh công. Bát Quái Bộ trong mắt bọn họ chỉ là một loại khinh công hết sức bình thường. Muốn đơn thuần chỉ dựa vào Bát Quái bộ mà làm được như vậy là không có khả năng. Đường Thiên sở dĩ có thể trong vô tận chỉ kình thong dong né tránh như vậy tất cả đều dựa vào trực giác siêu mạnh của mình, hắn có thể đoán được chỗ sơ hở của lưới chỉ kình để tránh né.

Mặc dù Đường Thiên phải dựa vào lực lượng của Tiểu Mã phi ngoa (DG: Ngoa = giày) nhưng ngay cả như vậy có thể làm đến mức này cũng đã phi thường cường hãn rồi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ được thấy một võ giả có trực giác mạnh mẽ như vậy. Càng khiến cho bọn họ không thể tưởng tượng được chính là, võ giả có trực giác lợi hại như thế lại là một võ giả thuộc Quang Minh Võ Hội.

Cho tới bây giờ Quang Minh Võ Hội vẫn không có ai am hiểu trực giác ah.

Mà quan sát Đường Thiên có thể thấy phải trải qua tu luyện đặc biệt mới có thể đạt đến trình độ kinh người như thế. Những thế lực nghiên cứu trực giác, am hiểu lợi dụng trực giác trong chiến đấu cũng như huấn luyện trực giác chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay ah.

Người này...

Đường Thiên ngẩng mặt lên, đối diện với vô số chỉ kình gào thét xông tới cũng không làm cho tinh thần hắn nảy sinh chút rung động nào. Ánh mắt của hắn chuyên chú dị thường, trực giác nhạy cảm cùng sức bật biến thái giúp cho hắn xuyên thẳng qua lưới chỉ kình, không ngừng tiến lên.

Nhưng mà càng tới gần Vũ Minh Thu thì áp lực hắn chịu lại càng lớn.

Đường Thiên không thể không thừa nhận, tạo nghệ của Vũ Minh Thu đối với chỉ pháp tương đối cao thâm, chỉ bấm tay là bắn ra chỉ kình, vô sắc vô hình lại ngưng thực trầm trọng, nhanh như thiểm điện.

Bá Vương nộ chỉ của Đường Thiên so với chỉ pháp của Vũ Minh Thu thì kém rất nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy nhiên, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn gần 10 thước, trong khoảng cách này vậy có thể…

Thân hình Đường Thiên đột ngột dừng lại, hai chân hắn giống như cọc gỗ cắm sâu vào trong đất, toàn thân đã sớm vận sức chờ phát lực đột nhiên bùng nổ.

Một quyền bình thường nhưng lại hoàn mỹ đến cực điểm, có một không hai.

Một quyền xuất ra!

Khổng Tước trên vai Đường Thiên chợt kêu một tiếng sắc bén, hào quang trong mắt tăng vọt, sau lưng linh vĩ ( Vĩ : đuôi) dựng thẳng như kiếm.

Quyền mang màu lam lóa mắt mang theo vô số gợn sóng nhỏ gào thét đánh về phía Vũ Minh Thu

Quyền mang vừa xuất ra liền kịch liệt bành trướng lớn như cái chậu rửa mặt. Bên trong quyền mang tựa như có một cái xoáy nước màu lam với vô số kình khí sắc bén, mãnh liệt, điên cuồng chuyển động.

Không khí xung quanh như bị khuấy động truyền ra những tiếng rít trầm thấp khiến cho da đầu người ta phải tê dại.

Tất cả mọi người đều bị khí thế của một quyền này làm rung động.

Nếu như nói lúc trước, thời điểm khi Vũ Minh Thu xuất hiện với bộ cụ trang kia, rất nhiều người hiểu sơ bộ về sự lợi hại của cụ trang thì hiện tại thấy một quyền khủng bố như vậy xuất hiện làm những người vây quanh xem càng không thể giữ được vẻ trấn định. Bọn họ ai cũng đều hoảng sợ, rất nhiều người còn không tự chủ được mà run rẩy.

Đây mới là uy lực chân chính của cụ trang.

Vũ Minh Thu cũng bị khí thế của một quyền này dọa sợ rồi. Trên mặt hắn hiện ra vẻ hoảng sợ, mười ngón tay điên cuồng xuất chỉ kình về phía quyền mang.

Chỉ kình mang theo uy lực kinh người nhưng đánh vào quyền mang màu lam chỉ như ném đá xuống biển, trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Quyền kình đáng sợ này của Đường Thiên được cụ trang cường hóa đến một mức độ kinh người, những gợn sóng nhỏ bao quanh quyền mang cũng bắt đầu ửng lên một màu lam đậm.

Sắc mặt Vũ Minh Thu chuyển sang trắng bệch, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

Tại sao… Tại sao cụ trang của hắn lại cường đại đến không ngờ ?

Tại sao ?

Mắt Vũ Minh Thu chợt hiện tơ máu, khàn giọng rống giận, song chưởng mười ngón tụ lại mãnh liệt xuất ra một chỉ.

Cột sáng màu trắng ầm ầm dâng lên hung hăng va chạm với quyền mang màu xanh da trời!

Oanh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên làm cho lỗ tai hắn không nghe được gì. Vụ nổ mạnh tạo thành một mảnh sương mù giống như quái thú bị trói đang giãy giụa, tán phá bừa bãi trước mặt hắn.

Khóe miệng Vũ Minh Thu chợt trào máu tươi, mắt hắn tràn đầy tơ máu lộ rõ vẻ điên cuồng.

Hắn giống như một người điên, cười to.

Cụ trang có lợi hại hơn nữa thì sao? Trước mặt mình không phải cũng chỉ còn con đường chết hay sao?

Trong màn sương khói bay lượng bỗng hiện lên một luồng sáng màu lam chói mắt.

Hả? Vũ Minh Thu khẽ giật mình.

Đó là cái gì...

Giống như một ngôi sao màu lam đột nhiên nổ tung vậy.

Trong nháy mắt, ánh sáng màu lam kia tách ra trước mặt hắn, quang mang sáng lên chiếm cứ toàn bộ tầm mắt hắn.

Quá sợ hãi khiến Vũ Minh Thu tựa như dã thú sa bẫy phát ra một tiếng rống giận như tới đường cùng, mười ngón tay khẽ nắm chặt.

Kình khí kinh người theo 10 ngón tay của hắn cũng ầm ầm bắn ra.

Trong nháy mắt ánh sáng màu lam đã lao tới.

Thoạt nhìn giống như như cả một biển ánh sáng màu lam vậy.

Kình khí chấn động bị hắn chặn , Thiên Long Kình bạo liệt cũng bị hắn chật vật cản lại nhưng hạc kình bén nhọn chui vào làm phòng tuyến chân lực của hắn xuất hiện vết rách. Sắc mặt Vũ Minh Thu lập tức đại biến. Không có bất kì thứ gì có thể cho hắn cơ hội tạm nghỉ, băng kình màu lam lạnh lùng mà mãnh liệt lao tới thế như sóng cuộn lập tức phá nát phòng tuyến chân lực của hắn.

Kết thúc rồi sao…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một khắc cuối cùng trước khi bị ánh sáng màu lam kia thôn phệ trong lòng Vũ Minh Thu bỗng nhiên bình tĩnh đến thần kỳ.

Kết thúc a…

Một cái hố rộng hơn năm thước xuất hiện, trong hố tất cả đều bị cháy đen chỉ còn vương lại vài mảnh ngọc vụn bị tàn phá.

Đường Thiên vẫn giữ nguyên tư thế xuất quyền thở hổn hển. Toàn thân hắn giống như vừa bị thiêu trong lửa vậy. Lực lượng kinh người phát nổ lúc cuối đối với hắn cũng là sự đả kích không nhỏ.

Khổng tước vẫn đậu trên giáp vai Đường Thiên, ánh mắt còn nguyên sự kiêu ngạo nhưng thần sắc uể oải đi không ít.

Ánh sáng màu lam chói mắt bao lấy tay phải Đường Thiên. Ngọn lửa màu xanh từ Thiên Lô quyền sáo vẫn bồng bềnh trên không trung, không ngừng nuốt vào nhả ra.

Lực lượng cuối cùng mà Vũ Minh Thu bộc phát ra cũng khiến cho Đường Thiên cảm thấy phi thường giật mình.

Nếu như hắn không có Khổng Tước lam, nếu như hắn không rèn luyện cụ trang trong khoảng thời gian này, nếu như Vũ Minh Thu coi trọng cụ trang của hắn, nếu như …

Trận chiến này thắng bại rất khó nói. Thực lực của Vũ Minh Thu tương đối mạnh mẽ. Nếu so với Tinh Hào đại ca thì nói mạnh hơn một chút cũng không quá.

Xung quanh mọi người lặng ngắt như tờ nhìn Đường Thiên đứng lên.

Nhìn mảnh ngọc nằm trong hố, Đường Thiên không khỏi sinh chút cảm khái, thật đáng tiếc, ngươi đã không có một chủ nhân tốt ah.

Người xem xung quanh thực sự đã bị rung động cực mạnh bởi trận chiến vừa rồi.

Người vóc dáng cao kia cũng trầm mặc thật lâu sau mới buồn bã nói:”Chỉ với 2 quyền vừa rồi thì ta thực sự tin hắn là võ giả của Quang Minh Võ Hội .“

Hai quyền vừa rồi đã đem tất cả lực lượng của cụ trang kích phát vô cùng tinh tế. Đây là phong cách chiến đấu điển hình của Quang Minh võ hội.

Gã râu cá trê cũng gật gù đồng ý với lời của gã vóc dáng cao nhưng hắn chợt phát hiện chính mình cũng không biết nói gì cho phải đành lắc đầu cảm khái:” Thật là một tên đáng sợ, chỉ sợ lần này chúng ta gặp phiền toái lớn rồi.”

Gã vóc dáng cao cũng cười khổ.

Vốn hắn cho rằng thời điểm Thượng Quan Thiên Huệ không ở đây là lúc nhà Thượng Quan suy yếu nhất nào biết được giữa đường lại nhảy ra nam nhân của Thượng Quan Thiên Huệ. Càng khiến cho bọn họ bất ngờ là thiếu niên nhìn qua hết sức bình thường này lại có thể mạnh mẽ như vậy.

Càng khiến cho bọn họ lo lắng hơn là thiếu niên này là võ giả của Quang Minh Võ Hội.

Ở tuổi của hắn mà có thực lực mạnh mẽ như vậy thì thiếu niên này hẳn tuyệt đối có địa vị không thấp trong Quang Minh võ hội. Thầy của hắn nhất định sẽ coi hắn như bảo bối. Đây là ưu thế của thế lực lớn.

Bố trí của bọn hắn chỉ trong thoáng chốc đã bị rối loạn hoàn toàn.

“Về trước đã” Gã vóc dáng cao nói nhỏ.” Những chuyện thế này thì chúng ta không có khả năng quyết định đâu, sẽ có người đứng ra làm thôi.”

“Ừm, ngươi nói đúng.” Gã râu cá trê cũng đồng ý .

Hai người biến mất không thấy gì nữa.

Thượng Quan Trụ ngơ ngác thì thào:”Cô gia thật là lợi hại!” (Cô gia : cậu chủ )

Mắt Thượng Quan Uy đầy vẻ rung động, trên mặt tràn ngập cuồng nhiệt” Cô gia của chúng ta…”

Thượng Quan Tiền kinh ngạc nhìn cái hố to cháy đen thui cùng thiếu niên đứng bên cạnh tựa như Chiến Thần kia. Đầu óc hắn dường như trống rỗng hết rồi.

Đây… Đây quả thực là A Thiên thiếu gia sao …

Từ lúc nào mà A Thiên thiếu gia lại cường đại đến mức này chứ…

“Ta tin tưởng Thiên ca ca nhất định sẽ trở nên rất rất mạnh, mạnh đến mức có thể bảo vệ Thiên Huệ…”

Trong đầu Thượng Quan Tiền bỗng hiện lên lời mà tiểu thư đã nói…, tiểu thư không chỉ nói như vậy một lần, mỗi lần nàng nói đều có vẻ tin tưởng mười phần.

Tiểu thư...

Thượng Quan Tiền nhìn bóng người mạnh mẽ kia cảm khái.

A Thiên thiếu gia... Những năm nay... Trên người của ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thượng Quan Tiền, Đường Thiên bỗng nhiên quay đầu lại, nhe hàm răng trắng như tuyết cùng nụ cười sáng như ánh mặt trời. Tất cả đều giống như hai năm trước vậy.

“Tiền thúc, đã lâu không gặp!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0