Chiến Thần Bất Bại

Trụ phán quyết

Phương Tưởng

2024-07-22 07:36:44

Thánh viêm màu trắng nhu hòa thuần khiết, tản ra khí tức thần thánh uy nghiêm khiến người sùng bái phục tùng. Nhưng một màn trước mắt lại lộ ra sự quỷ dị khó mà hình dung, sống lưng người tại tràng phát lạnh.

Đầu Tu Tư trưởng lão bị đánh nát, phần cổ đứt gãy, mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng xương cốt trắng hếu vàmột mảnh huyết nhục mơ hồ. Ở tình huống bình thường, tiên huyết bắn ra từ chỗ đó thậm chí sẽ thành một chùm huyết vụ. Nhưng mà quỷ dị là không có nửa giọt máu tươi nào trào ra từ chỗ đứt gãy trên cổ Tu Tư.

Hô, một luồng Thánh viêm màu trắng sữa từ cái cổ của Tu Tư trưởng lão bốc lên.

Tu Tư trưởng lão không đầu, thân thể đứng thẳng như cọc gỗ không ngã, không chút động đậy tựa như một ngọn nến hình người cắm trên mặt đất.

Thánh viêm màu trắng, bập bùng không tiếng động.

Huyết nhục của Tu Tư hòa tan ra tựa như sáp ong, bị Thánh viêm màu trắng thôn phệ. Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn thi thể tan ra với tốc độ mắt thường có thể thấy, Thánh viêm lớn mạnh tỷ lệ với nó.

Không một ai biết đây là tình huống gì, trong lòng mọi người tràn ngập sự bất an, dường như có chuyện gì đó đáng sợ đang xảy ra. Nhưng mà không một ai biết phải ngăn cản thế nào, đánh nát đầu cũng vô dụng, bọn họ chỉ có thể yên lặng xem kỳ biến.

Thân thể Tu Tư trưởng lão dường như là nhiên liệu tốt nhất cho Thánh viêm, thiêu đốt cực nhanh, trong nháy mắt Thánh viêm đã đốt đến phần eo, nguyên bản Thánh viêm to cỡ cánh tay, lúc này lớn mạnh gấp trăm lần.

Thánh viêm hừng hực thiêu đốt, không ngừng phun ra bốn phương tám hướng, chỉ còn lại có nửa đoạn thân thể, lúc này Tu Tư từ ngọn nến hình người biến thành ngọn đuốc hình người.

sắc mặt mọi người khẽ biến, người ở gần dồn dập lui về phía sau. Thánh viêm trở nên lớn mạnh, cũng trở nên nguy hiểm.

Đường Thiên nhìn chằm chằm vào thi thể đang bị thiêu đốt, cái trán hắn rịn ra một tầng mồ hôi tinh mịn, phần lưng bị mồ hôi ướt sũng.

Hắn không lui lại, trái lại bước về phía trước một bước, bảo vệ Thiên Huệ ở sau người.

Trực giác của hắn vô cùng nhạy cảm, cảm thụ cường liệt hơn người khác.

Đường Thiên đã giao thủ với La Kiệt, không xa lạ quang minh Thánh viêm chút nào. Lần giao thủ kia, hắn thủy chung áp chế La Kiệt, không có cho đối phương nửa điểm cơ hội. Lúc đó tuy rằng hắn cảm thấy quang minh kỵ sĩ đoàn quả nhiên danh bất hư truyền, nhưng mà cảm thấy mình nắm được mấy phần.

Thế nhưng, Thánh viêm ở trước mắt đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của hắn đối với Thánh viêm.

Hai người không cùng một cấp bậc, Thánh viêm của La Kiệt tựa như ngọn lửa yếu ớt, Thánh viêm trước mắt tựa như núi lửa phun trào hỏa diễm.

Để hắn cảm thấy khẩn trương hơn nữa chính là khiThánh viêm không ngừng lớn mạnh, lượng biến đang từ từ phát triển theo hướng chất biến, một ít thuộc tính của Thánh viêm đang lẳng lặng xảy ra biến hóa, hắn có thể cảm thụ được loại biến hóa này.

Thánh viêm hừng hực thiêu đốt, nhưng không có chút khí tức cuồng bạo nào, thần thánh uy nghiêm, càng lúc càng cường liệt, tựa như bầu trời có đế vương thần kỳ đang nhìn xuống chúng sinh, ngay cả không khí cũng dường như bao phủ ở phía dưới phiến uy nghiêm này, uy áp vô hình bao phủ mọi người.

Chờ chút!

Con mắt Đường Thiên đột nhiên co lại, trong Thánh viêm trắng toát cuộn trào mãnh liệt, một cái hư ảnh nhàn nhạt đang thống khổ giãy dụa.

Hình dáng hư ảnh, rõ ràng là Tu Tư trưởng lão!

Lúc này A Tín cũng chú ý tới hư ảnh, thất thanh kinh hô: "Không thể như vậy!"

Đó không phải Hồn tướng, Đường Thiên phát hiện ra trước tiên.

Hồn phách, đó là hồn phách của Tu Tư trưởng lão.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào Thánh viêm, trên mặt mỗi người đều kìm lòng không đậu mà lộ ra vẻ kinh hãi, ngay cả Đường Thiên cũng không ngoại lệ.

So với Thánh Vực, Đường Thiên đến từ Thiên lộ, biết rõ hơn về khái niệm hồn. Hồn tướng, Hồn tướng tạp, tại Thiên lộ không phải thứ gì đặc thù, mà là vật rất thông thường, phẩm chất chúng nó có phân chia cao thấp, nhưng bản chất không mấy khác biệt.

Nhưng mà Đường Thiên chưa từng thấy hồn phách chân chính. Hồn tướng không phải là hồn phách, bí mật hình thành Hồn tướng còn chưa được lý giải rõ ràng. Nhưng mà hai cái có quan hệ mật thiết không thể tách rời, quan niệm phổ biến cho rằng Hồn tướng là chấp niệm và hồn phách lúc sinh tiền của võ giả cùng lúc biến thành.

Về phần tồn tại hồn phách đơn thuần chưa ai nhìn thấy.

Hồn phách sống động như thế, hiển hiện trước mắt Đường Thiên, thực rất chấn động.

Hồn phách của Tu Tư trưởng lão vô cùng thống khổ mà giãy dụa trong Thánh viêm, Thánh viêm vô thanh bập bùng, vô thanh thiêu đốt, nhưng mà không biết vì sao, mọi người dường như có thể nghe thấy tiếng kêu rên thảm thiết tê tâm liệt phế kia.

Khi một ngón chân cuối cùng của Tu Tư hòa tan tiêu thất trong Thánh viêm, Thánh viêm sáng chói nhiễm một tầng quầng sáng kim sắc.

Hồn phách trong Thánh viêm, phần ngoài cùng đã bắt đầu hòa tan, chảy ra chất dịch kim sắc. Từng giọt dịch vàng kim nhanh chóng rót vào Thánh viêm. Hồn phách giãy dụa càng ngày càng yếu, nó trở nên càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng mờ nhạt, khi giọt dịch cuối cùng rót vào Thánh viêm, Thánh viêm nguyên bản bàng bạc liền biến thành màu vàng nhạt cao quý.

Nơi Tu Tư trưởng lão đứng, giờ trống không.

Thánh viêm màu vàng kim, hỏa diễm bập bùng trở nên thong thả, tựa như mỗi một lần ngọn lửa bập bùng đều nặng tựa thiên quân. Nó tựa như một vị thần linh tỉnh dậy sau giấc ngủ, chậm rãi nhìn kỹ chúng sinh, ánh mắt kia cũng có thể nghiền nát thế giới.

"Lui về sau một chút." Đường Thiên không quay đầu lại mà trầm giọng nói với Thiên Huệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn như lâm đại địch, mỗi một khối cơ nhục toàn thân đều như lâm đại địch.

Thiên Huệ không nói gì, cấp tốc lui về phía sau, nàng biết rõ tình huống không thích hợp, giống như Đường Thiên luôn luôn tin tưởng vào phán đoán của nàng đối với thế cục, ở trong chiến đấu nàng vĩnh viễn tin tưởng Thiên ca ca của nàng vô điều kiện.

Ở bên cánh trái Đường Thiên, lúc này Cát Trạch cũng không quan tâm được quá nhiều, yêu đao đỏ sẫm sát bên người. Tay nắm đao của hắn không chút động đậy, nhưng mà thân thể nghiêng tới trước, tựa như dã thú trước khi chuẩn bị tấn công thì cong mình lên.

Tiểu Man cách Đường Thiên nửa bước, hai tay nắm chặt trảm mã đao, đứng bên phải Đường Thiên, sẵn sàng trợ giúp.

Nàng nhìn A Tín cách đó không xa.

Không biết từ lúc nào, A Tín đã cầm Bất Tử kiếm, trên khuôn mặt bất cần đời kia là sự nghiêm trọng, còn có phẫn nộ trước nay chưa từng có, thâm trầm mà vô tận phẫn nộ.

Nàng biết rõ vì sao A Tín mà phẫn nộ, nàng cũng đang phẫn nộ. Ngay cả hồn phách của người khác cũng muốn lợi dụng, thực sự là quá ác độc. Hồn phách thiêu đốt hầu sạch sẽ, có nghĩa chân chính tan thành tro bụi, ngay cả khả năng thành Hồn tướng cũng mất đi.

Thân là Hồn tướng, điểm cảm thụ ấy càng thêm cường liệt.

Oanh!

Hỏa trụ màu vàng kim, bắn ra từ trong Thánh viêm màu vàng kim, phóng lên cao.

Nóc đại sảnh trước mặt hỏa trụ màu vàng kim yếu đuối vô cùng, trong nháy mắt khi hỏa trụ chạm đến thì toàn bộ nóc nhà liền bị tan thành khí.

Thu Ninh vô thanh ẩn núp, y đã ẩn núp tròn hai ngày hai đêm.

Khi binh đoàn của bốn đại hào môn xuất hiện ở ngoài Bạch Tuyết thành, y liền ý thức chuyện kế tiếp bốn đại hào môn có khả năng sẽ giới nghiêm toàn thành. Một khi giới nghiêm toàn thành, thủ vệ ở phụ cận Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội nhất định sẽ trở nên cực kỳ sâm nghiêm, đến lúc đó, muốn lẻn vào sẽ trở nên phi thường trắc trở.

Thu Ninh đã lẻn vào hai ngày trước đó, vừa lúc tránh giờ giới nghiêm.

Y khống chế khí tức phi thường xuất sắc, không lộ ra chút vết tích nào, ngay cả Đường Thiên cũng bị y tránh được, y hoàn mỹ mà tránh được mọi người.

Vị trí y lựa chọn dị thường xảo diệu, ở phía trên đòn dông đại sảnh. Bầu không khí khẩn trương trong đại sảnh khiến thần kinh mọi người đều khẩn trương cao độ, không ai chú ý tới y.

Thu Ninh thủy chung đang tìm kiếm cơ hội, nhưng mà thế cục biến hóa cực nhanh, khiến y trở tay không kịp. Biến hóa của Tu Tư trưởng lão thiếu một chút hù dọa y khóc.

Đây là cái quỷ gì?

từ lâu rồi Thu Ninh hiếm khi có cảm giác kinh ngạc. Y cảm thấy mình có thể thong dong đối diện toàn bộ điều ngạc nhiên cổ quái trên thế giới này mà không sinh sợ hãi. Nhưng hiện tại, y bị hù dọa thật rồi.

Khi Thánh viêm từ cái cổ cụt đầu của Tu Tư trưởng lão phun ra, lông tóc toàn thân y đều dựng thẳng lên.

Y chưa từng sợ hãi như thế, khủng hoảng như thế!

Cảm giác cực kỳ sợ hãi tràn ngập vào từng góc thân thể y, đầu óc y thất thần nhất thời. Y chưa từng gặp tình huống như vậy, màn này tàn khốc như thế, ác độc như thế, vượt qua cực hạn mà y có thể tưởng tượng.

Nhưng mà y nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, phục hồi lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên của Thu Ninh là chạy cho mau.

Cái gì mà vinh quang gia tộc, cái gì mà giá trị của mình, tại giờ khắc này tất cả đều lên chín tầng mây. Cảm giác cực kỳ sợ hãi bao vây lấy y, y chỉ muốn rời cái chỗ chết tiệt này cho xa.

Khi giọt dịch màu vàng kim xuất hiện trong Thánh viêm, Thu Ninh cảm thấy toàn thân phát lạnh, hàn ý khắc cốt ghi xương rót vào chỗ sâu nhất trong xương cốt y.

Thánh điện, đây là Thánh điện a...

Y lạnh quá, dù cho y xuất thân Thu gia, Thu gia rất có thành kiến đối với Thánh điện, nhưng ở trong lòng y Thánh điện luôn đáng để tôn kính, luôn là thần thánh. Y chưa từng nghĩ, chuyện đáng sợ mà điên cuồng như thế lại do Thánh điện làm ra.

Lại là đại trưởng lão được khắp thiên hạ kính ngưỡng!

Kim dịch cao quý hoa lệ rót vào Thánh viêm thần thánh, uy nghiêm của Thánh viêm tăng gấp bội. Vẻ cao quý và hoa lệ kia ở trong mắt y dường như đang rịn máu.

Thu Ninh không có chút do dự, hoàn toàn không quan tâm tới việc lộ tẩy, dùng hết khí lực xông ra bên ngoài.

Rời xa khỏi nơi đây!

Trong đầu y chỉ có cái ý niệm này, sợ hãi trước nay chưa từng có khiến y bộc phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, tốc độ trước giờ chưa từng có xông ra phía ngoài.

Vào thời điểm này, không có ai quản y, mọi người đều bị một màn đáng sợ này hấp dẫn hoàn toàn. thực lực càng cường đại, lúc này trong lòng lại càng cảm giác nguy hiểm, bọn họ như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm vào đoàn Thánh viêm màu vàng kim này.

Không một ai biết đoàn Thánh viêm này rốt cuộc là cái gì, nhưng mà bọn họ biết rõ, toàn bộ mưu đồ của đại trưởng lão, đều ở trong đoàn Thánh viêm màu vàng kim đáng sợ này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thân hình Thu Ninh vừa mới vọt ra cửa vào, bỗng nhiên phía sau dường như có thứ gì đó nổ tung, khí tức thần thánh đến băng lãnh bao phủ thể xác và tinh thần y.

Thân hình y bị kiềm hãm, bèn hoảng sợ quay đầu lại nhìn, Thánh viêm màu vàng kim phía sau phóng lên cao.

Viêm trụ kim sắc nhập thẳng chân trời, khí tức thần thánh mà băng lãnh tỏa ra chính là từ trong viêm trụ kim sắc tráng kiện này.

"Trụ phán xử!"

Tiếng kinh hô hoảng sợ của Tang Đức Lạp(Sandra) từ phía sau truyền đến.

Sắc mặt Thu Ninh soạt một cái đã biến đổi nay lại biến. Trụ phán xử, y đương nhiên từng nghe kể thứ này. Nó là hình phạt tàn khốc nhất của Thánh điện, chỉ có tội đồ vô pháp tha thứ mới bị trói trên Trụ phán xử. Tội đồ bị trói lên Trụ phán xử, thân thể sẽ trở thành nhiên liệu cho Thánh viêm, từng chút bị Thánh viêm thiêu đốt. Mà toàn bộ quá trình đó, tội đồ không tử vong, trái lại, thần trí bọn họ rất thanh tỉnh, tri giác của bọn họ được tăng lên vô số lần. Sự thống khổ cũng sẽ được tăng lên theo đó.

Đây là hình phạt tàn khốc nhất của Thánh điện, là nơi tàn khốc còn thống khổ hơn địa ngục.

Rất nhiều tội đồ khi biết được mình sắp bị trói lên Trụ phán xử thì đều nghĩ hết mọi biện pháp để tự sát.

Thánh điện đã rất nhiều năm không vận dụng Trụ phán xử, thế mà nó lại xuất hiện tại nơi đây.

Thu Ninh đè nén nỗi sợ hãi và khủng hoảng trong lòng, bất chấp tất cả mà xông ra bên ngoài, y biết rõ vào lúc này, càng cần phải quả quyết. Bất luận do dự và trông mong may mắn gì đều chỉ sẽ đánh mất cơ hội đào sinh tốt nhất.

Không có ai ngăn cản y, mắt hoa lên, y liền chạy ra khỏi đại sảnh, vọt tới trên đường phố.

Y thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thoát khỏi cái chốn đáng sợ kia, lần này thực sự là nhặt về được một mạng.

Thánh điện thật là đáng sợ, đại trưởng lão thật là đáng sợ, quá phát rồ rồi!

Cảm giác sống sót sau tai nạn khiến thân thể y thoáng cái thả lỏng, cước bộ nhẹ nhàng đi mấy phần, y dự định rời khỏi nơi đây ngay lập tức, ly khai Bạch Tuyết thành, ly khai Thánh Châu.

Y không ngốc chút nào, đại trưởng lão dám làm chuyện điên cuồng như thế, vậy nhất định là đã bố trí chu đáo chặt chẽ.

Cái bẫy!

Ngay từ đầu đây là một cái bẫy!

Từ lúc bắt đầu đập vang Thánh chung, đây là một cái bẫy đại trưởng lão tỉ mỉ bày ra. Trong miệng Thu Ninh cảm thấy cay đắng vô cùng, nghĩ đến gia tộc mình, nghĩ đến mỗi hào môn đều cho rằng đây là cơ hội tốt, ai nấy không chút do dự nhảy vào trong hố lửa, nào biết được đại trưởng lão đã nghĩ cách hạ thủ bọn họ từ lâu.

Ngay cả những danh môn mới nổi chưa quyết định kia, đại trưởng lão đều không định buông tha, lão ta muốn một lưới bắt hết. Từ đầu đến cuối, Thánh điện thủy chung mượn hơi và nâng đỡ những danh môn mới nổi này, ai nấy đều cho rằng Thánh điện muốn dùng bọn họ đối phó các hào môn truyền thống, ngay cả các danh môn mới nổi cũng vì thế dào dạt đắc ý, cảm thấy trên tay mình có lợi thế, lợi thế giúp mọi việc có thể thuận lợi.

Bọn họ tuyệt đối không ngờ đó chỉ là biểu hiện giả dối mà đại trưởng lão xây dựng.

Tại trong mắt Thánh điện, bọn họ chỉ là một cái ngụy trang, một cái ngụy trang dùng để làm các hào môn truyền thống mất cảnh giác, một cái ngụy trang cuối cùng cũng sẽ bị giết chết.

Thánh điện thực sự quá đáng sợ! Đại trưởng lão thực sự quá đáng sợ! hiện tại Thu Ninh không biết đã là lần thứ mấy nảy ra cảm khái này.

Cái này là thể hội sâu sắc nhất trong ngày hôm nay của y. Đối với đại trưởng lão mà trong đầu y vốn chỉ cho là tượng trưng kia, chưa bao giờ từng cảm thấy e sợ.

Đại trưởng lão mưu tính sâu xa như thế, ai nấy đều bị lão ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, không ai nhìn thấu ý đồ của lão. Lão lãnh khốc vô tình như thế, Tu Tư trưởng lão trung thành và tận tâm với lão, nhưng mà lại bị lão đốt như ngọn nến, ngay cả hồn phách cũng không buông tha.

lập tức Thu Ninh phán đoán được, trận chiến tranh này, người thắng chỉ sẽ là một người, đại trưởng lão!

Thánh Châu nguy hiểm!

Đại trưởng lão lừa gạt toàn bộ địch nhân đến Thánh Châu, Thánh Châu chính là một cái bẫy, nơi đây nhất định đã được đại trưởng lão bố trí vô số sát chiêu.

Nghĩ tới vừa rồi đại trưởng lão nói, toàn bộ danh môn cũng sẽ không buông tha, Thu Ninh đoán không ra thủ đoạn kế tiếp của đại trưởng lão là cái gì, thủ đoạn thế nào mà có thể đối phó toàn bộ danh môn?

Nhưng mà Thu Ninh biết rõ, loại thủ đoạn này nhất định rất đáng sợ rất nguy hiểm.

Ly khai Thánh Châu, cần phải lập tức rời khỏi Thánh Châu!

Y điên cuồng phóng về nơi Thu Vũ ẩn dấu, bằng hữu của y không nhiều, Thu Vũ và y cùng lớn lên, quan hệ tốt nhất, y muốn dẫn Thu Vũ còn sống ly khai.

Y lao được mấy trượng, bỗng dưng dừng lại, y nghiêm mặt, ngơ ngác mà nhìn chân trời xa xa.

Ở xa vời, từ các phương hướng, từng cây viêm trụ kim sắc phóng lên cao, tựa như kim trụ liên thông thiên địa.

đột nhiên Thu Ninh xoay người, phía sau y, không ngừng có kim sắc viêm trụ phóng lên cao.

Huyết sắc trên mặt y trong nháy mắt tuột sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0