Anh đang ở đâu?
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Sếp Tần, hôm nay cô đến xin lỗi cháu, hôm qua đúng là cô quá đáng, không nên chê bai tập đoàn Tam Hòa như vậy, cũng không nên hung dữ với cháu. Xin lỗi cháu!”
Diệp Mạn chân thành nói, vẻ mặt áy náy hối lỗi.
Tần Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc, không ngờ bà ta chủ động xin lỗi mình.
Dương Thanh châm chọc nói: “Bà Diệp, xin lỗi thì khỏi đi, bà đừng tới quấy rầy vợ tôi là tôi đã mừng lắm rồi!”
Diệp Mạn nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Cậu Thanh hiểu lầm tôi rồi. Xin lỗi cậu vì chuyện lúc trước!”
Dứt lời, Diệp Mạn bỗng quay người lên xe.
Lương Liên nhìn Dương Thanh thêm một cái rồi trèo lên xe lái xe đi thẳng.
Cảnh tượng này khiến Dương Thanh khá ngạc nhiên. Anh tưởng bà ta đến tập đoàn Tam Hòa không vì muốn nhận mẹ con với Tần Thanh Tâm thì cũng vì mục đích khác.
Không ngờ bà ta thực sự chỉ tới để xin lỗi.
“Chồng ơi, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không?”
Tần Thanh Tâm không đành lòng hỏi anh.
Dương Thanh lắc đầu: “Bà ta tới từ Yến Đô, lại là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ai biết bà ta định làm gì. Em vẫn nên tránh xa bà ta ra”.
Tần Thanh Tâm không phản bác, chỉ nói: “Được rồi, anh đi làm việc đi!”
“Ừ, tan tầm anh lại tới đón em!”
Sau khi tạm biệt Tần Thanh Tâm, Dương Thanh quay về tập đoàn Nhạn Thanh.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe Mercedes màu đen.
Lương Liên tò mò hỏi: “Bà chủ có chắc làm vậy sẽ tiếp cận được cô Tần Thanh Tâm không?”
Diệp Mạn cười lạnh một tiếng: “Tôi hiểu rất rõ con gái mình. Con bé dễ mềm lòng, nếu là ngày hôm qua chắc chắn sẽ không chịu tha thứ cho tôi. Nhưng hôm nay tôi tự mình tới xin lỗi, dù không thể lập tức tha thứ nhưng quan hệ giữa chúng tôi cũng dịu đi nhiều”.
Nghe vậy, Lương Liên vô cùng kinh ngạc.
“Bà chủ, phía cô chủ Diệp phải làm sao?”
Lương Liên lại hỏi.
“Tôi đến Giang Hải mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được cô cháu gái này. Phải gặp một chuyến thôi”.
Diệp Mạn nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.
Bà ta gọi một cuộc điện thoại: “Tiêu Diệp, cô đến Giang Hải rồi. Cháu đang ở đâu? Cô sẽ tới tìm cháu”.
Hai mươi phút sau, Diệp Mạn đến gặp Diệp Tiêu Điệp trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Giang Hải.
Diệp Tiêu Điệp năm nay hai mươi tư tuổi, người xinh đẹp nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Diệp ở Yến Đô.
Cô ta học đại học và nghiên cứu sinh ở nước ngoài, tốt nghiệp tháng sáu năm nay, vừa mới về nước.
Nhưng vì là người của gia tộc lớn, cô ta chỉ có thể chấp nhận hôn nhân thương mại.
“Chào cô!”
Gặp được Diệp Mạn, Diệp Tiêu Điệp chỉ lạnh nhạt chào hỏi một câu rồi quay vào trong phòng.
Diệp Mạn mỉm cười ngồi cạnh cô ta, dịu dàng nói: “Tiêu Điệp, cháu thực sự không muốn kết hôn theo ý của gia tộc sao?”
Diệp Tiêu Điệp chua xót lắc đầu: “Cô không cần khuyên cháu nữa. Cháu đã có người trong lòng, đời này cháu chỉ muốn ở bên anh ấy! Trừ anh ấy ra, cháu sẽ không gả cho ai hết!”
Ánh mắt cô ta tràn ngập kiên định.
Diệp Mạn nghe xong cũng kích động.
Nhà họ Diệp chỉ định phải giới thiệu Diệp Tiêu Điệp cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Nhưng Diệp Mạn lại có ý đồ riêng, muốn ghép đôi Tần Thanh Tâm với người đó.
Bây giờ Diệp Tiêu Điệp càng phản kháng, bà ta càng có lợi.
Dù vậy, bà ta vẫn không thể tỏ ra ủng hộ, giả vờ hết lòng khuyên nhủ: “Tiêu Điệp, đây là nhiệm vụ chủ gia tộc giao cho, cháu nhất định phải hoàn thành. Nếu không cháu không còn chỗ đứng trong gia tộc nữa!”
“Không có thì thôi! Cháu chưa từng muốn lấy gì của gia tộc”.
Diệp Tiêu Điệp thờ ơ nói.
Diệp Mạn định thuyết phục thêm, Diệp Tiêu Điệp mất kiên nhẫn nói: “Cháu thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát!”
Nghe vậy, Diệp Mạn thở dài đứng dậy: “Thế cô về trước nhé. Khi nào tìm được người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cô lại gọi cho cháu!”
Sau khi bà ta rời đi, Diệp Tiêu Điệp đột nhiên cầm một bức ảnh cũ kỹ đã phai màu.
Trong ảnh là một chàng trai tóc ngắn mặc quân phục, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.
“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Diệp Tiêu Điệp nắm chặt bức ảnh, khóe mắt rưng rưng chứa chan lưu luyến.
Nếu Diệp Mạn nhìn thấy bức ảnh này, chắc chắc sẽ sợ chết khiếp.
Bởi vì hôm qua bà ta vừa mới gặp chàng trai trong bức ảnh, chính là Dương Thanh!
Diệp Mạn chân thành nói, vẻ mặt áy náy hối lỗi.
Tần Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc, không ngờ bà ta chủ động xin lỗi mình.
Dương Thanh châm chọc nói: “Bà Diệp, xin lỗi thì khỏi đi, bà đừng tới quấy rầy vợ tôi là tôi đã mừng lắm rồi!”
Diệp Mạn nhìn chằm chằm Dương Thanh: “Cậu Thanh hiểu lầm tôi rồi. Xin lỗi cậu vì chuyện lúc trước!”
Dứt lời, Diệp Mạn bỗng quay người lên xe.
Lương Liên nhìn Dương Thanh thêm một cái rồi trèo lên xe lái xe đi thẳng.
Cảnh tượng này khiến Dương Thanh khá ngạc nhiên. Anh tưởng bà ta đến tập đoàn Tam Hòa không vì muốn nhận mẹ con với Tần Thanh Tâm thì cũng vì mục đích khác.
Không ngờ bà ta thực sự chỉ tới để xin lỗi.
“Chồng ơi, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không?”
Tần Thanh Tâm không đành lòng hỏi anh.
Dương Thanh lắc đầu: “Bà ta tới từ Yến Đô, lại là chủ tịch tập đoàn Mamba Đỏ, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, ai biết bà ta định làm gì. Em vẫn nên tránh xa bà ta ra”.
Tần Thanh Tâm không phản bác, chỉ nói: “Được rồi, anh đi làm việc đi!”
“Ừ, tan tầm anh lại tới đón em!”
Sau khi tạm biệt Tần Thanh Tâm, Dương Thanh quay về tập đoàn Nhạn Thanh.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc xe Mercedes màu đen.
Lương Liên tò mò hỏi: “Bà chủ có chắc làm vậy sẽ tiếp cận được cô Tần Thanh Tâm không?”
Diệp Mạn cười lạnh một tiếng: “Tôi hiểu rất rõ con gái mình. Con bé dễ mềm lòng, nếu là ngày hôm qua chắc chắn sẽ không chịu tha thứ cho tôi. Nhưng hôm nay tôi tự mình tới xin lỗi, dù không thể lập tức tha thứ nhưng quan hệ giữa chúng tôi cũng dịu đi nhiều”.
Nghe vậy, Lương Liên vô cùng kinh ngạc.
“Bà chủ, phía cô chủ Diệp phải làm sao?”
Lương Liên lại hỏi.
“Tôi đến Giang Hải mấy ngày rồi mà vẫn chưa gặp được cô cháu gái này. Phải gặp một chuyến thôi”.
Diệp Mạn nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.
Bà ta gọi một cuộc điện thoại: “Tiêu Diệp, cô đến Giang Hải rồi. Cháu đang ở đâu? Cô sẽ tới tìm cháu”.
Hai mươi phút sau, Diệp Mạn đến gặp Diệp Tiêu Điệp trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn quốc tế Giang Hải.
Diệp Tiêu Điệp năm nay hai mươi tư tuổi, người xinh đẹp nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Diệp ở Yến Đô.
Cô ta học đại học và nghiên cứu sinh ở nước ngoài, tốt nghiệp tháng sáu năm nay, vừa mới về nước.
Nhưng vì là người của gia tộc lớn, cô ta chỉ có thể chấp nhận hôn nhân thương mại.
“Chào cô!”
Gặp được Diệp Mạn, Diệp Tiêu Điệp chỉ lạnh nhạt chào hỏi một câu rồi quay vào trong phòng.
Diệp Mạn mỉm cười ngồi cạnh cô ta, dịu dàng nói: “Tiêu Điệp, cháu thực sự không muốn kết hôn theo ý của gia tộc sao?”
Diệp Tiêu Điệp chua xót lắc đầu: “Cô không cần khuyên cháu nữa. Cháu đã có người trong lòng, đời này cháu chỉ muốn ở bên anh ấy! Trừ anh ấy ra, cháu sẽ không gả cho ai hết!”
Ánh mắt cô ta tràn ngập kiên định.
Diệp Mạn nghe xong cũng kích động.
Nhà họ Diệp chỉ định phải giới thiệu Diệp Tiêu Điệp cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Nhưng Diệp Mạn lại có ý đồ riêng, muốn ghép đôi Tần Thanh Tâm với người đó.
Bây giờ Diệp Tiêu Điệp càng phản kháng, bà ta càng có lợi.
Dù vậy, bà ta vẫn không thể tỏ ra ủng hộ, giả vờ hết lòng khuyên nhủ: “Tiêu Điệp, đây là nhiệm vụ chủ gia tộc giao cho, cháu nhất định phải hoàn thành. Nếu không cháu không còn chỗ đứng trong gia tộc nữa!”
“Không có thì thôi! Cháu chưa từng muốn lấy gì của gia tộc”.
Diệp Tiêu Điệp thờ ơ nói.
Diệp Mạn định thuyết phục thêm, Diệp Tiêu Điệp mất kiên nhẫn nói: “Cháu thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát!”
Nghe vậy, Diệp Mạn thở dài đứng dậy: “Thế cô về trước nhé. Khi nào tìm được người đứng đầu tỉnh Giang Bình, cô lại gọi cho cháu!”
Sau khi bà ta rời đi, Diệp Tiêu Điệp đột nhiên cầm một bức ảnh cũ kỹ đã phai màu.
Trong ảnh là một chàng trai tóc ngắn mặc quân phục, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi.
“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Diệp Tiêu Điệp nắm chặt bức ảnh, khóe mắt rưng rưng chứa chan lưu luyến.
Nếu Diệp Mạn nhìn thấy bức ảnh này, chắc chắc sẽ sợ chết khiếp.
Bởi vì hôm qua bà ta vừa mới gặp chàng trai trong bức ảnh, chính là Dương Thanh!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro