Cao thủ thật sự
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Phi Phi, em cũng tới à?”
Gặp được Hàn Phi Phi xinh đẹp hoạt bát, Dương Thanh cũng nở nụ cười dịu dàng.
Ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng cung kính gọi anh là cậu Thanh chứ không gọi thẳng Dương Thanh như trước nữa.
Dương Thanh từng nhiều lần dặn ông cụ không cần cung kính như vậy, thế nhưng Hàn Khiếu Thiên chỉ đáp ứng qua loa rồi lại đâu vào đó.
Chỉ duy nhất một mình Hàn Phi Phi vẫn thân thiết với anh như trước.
“Cậu Thanh!”
“Cậu Thanh!”
Hàn Khiếu Thiên và Hàn Diệp cũng lần lượt chào hỏi, sau lưng hai người còn có mấy vệ sĩ cao lớn.
Hội võ hôm nay được tổ chức để chọn ra người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương. Nhà họ Hàn là gia tộc mạnh nhất Giang Bình, đương nhiên không thể tùy tiện dẫn theo vài người.
Ngoại trừ Quỷ Nha Dương Thanh từng gặp, sau lưng Hàn Khiếu Thiên còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng.
Dương Thanh cảm giác được khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.
Rõ ràng người này mạnh hơn cao thủ hàng đầu nhà họ Hàn là Quỷ Nha rất nhiều, chắc hẳn Hàn Khiếu Thiên phải tốn rất nhiều tiền mới mời được ông ta tới.
“Cậu Thanh, ông chủ Hàn, mọi người đến đông đủ rồi à?”
Mấy gương mặt quen thuộc cũng xuất hiện.
“Ông chủ Trần!”
Hàn Khiếu Thiên khẽ gật đầu.
Người nhà họ Trần ở Châu Thành đã tới. Trần Hưng Hải dẫn theo mấy con cháu trong gia tộc, còn mời cả cao thủ tới.
Mặc dù bọn họ đều biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh nhưng vẫn mời không ít cao thủ khác tới.
Hội võ lần này rất quan trọng, bọn họ là các gia tộc đứng đầu Giang Bình lại không có cao thủ nào ra mặt chỉ sợ sẽ trở thành trò cười.
“Chào cậu Thanh và các ông chủ, tôi mới muộn!”
Ngay sau đó, Quan Chính Sơn cũng dẫn người tới.
Thoáng chốc, xung quanh Dương Thanh tập trung mấy chục người có máu mặt, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn lại.
Dù là Hàn Khiếu Thiên, Trần Hưng Hải hay Quan Chính Sơn đều là chủ các gia tộc đang nổi danh khắp tỉnh Giang Bình.
Những người tới tham gia hội võ không có tiền cũng có quyền, đương nhiên nhận ra được các ông lớn của tỉnh Giang Bình này. Truyện Quân Sự
Điều khiến mọi người kinh ngạc là bọn họ đều đang vây quanh một người trẻ tuổi.
“Chàng trai kia là ai? Tại sao nhiều ông lớn của Giang Bình đều vây quanh cậu ta?”
“Phải đó, chủ của nhà họ Hàn đứng đầu Giang Bình, nhà họ Trần đứng thứ hai và nhà họ Quan đứng thứ ba đều ở đó”.
“Quan trọng là bọn họ đều rất cung kính với chàng trai trẻ kia”.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng hứng thú với thân phận của người trẻ tuổi được các ông lớn vây quanh.
“Các người đúng là ngu ngốc, hiện giờ ngoại trừ người đứng đầu tỉnh Giang Bình còn người trẻ tuổi nào có thể khiến các ông lớn này cung kính như vậy nữa?”
“Cái gì? Cậu ta là người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao? Trẻ như vậy á?”
“Không hổ là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bộ quần áo đơn giản trên người cậu ấy đúng là có khí chất của bậc tông sư!”
Có người đoán ra được thân phận của Dương Thanh. Vừa rồi anh ăn mặc tầm thường bị La Viên Viên xem thường, giờ đây lại có người khen anh có khí chất của bậc tông sư.
Đây chính là hiện thực tàn khốc, bạn nghèo bạn không có quyền lên tiếng.
Nhưng nếu là người có địa vị cao, bạn nói sai cũng thành đúng, nói trắng thành đen cũng được.
Ngoại trừ ba nhà Hàn, Trần, Quan còn có nhà họ Tô, nhà họ Phùng và các gia tộc khác ở tỉnh Giang Bình lần lượt tới chào hỏi Dương Thanh.
“Khí thế của cậu Thanh thật lớn!”
Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên.
Đám người đang vây quanh Dương Thanh đồng loạt nhìn về người vừa lên tiếng.
“Người của nhà họ Chu đứng đầu Nam Dương tới rồi!”
Có người nhận ra Chu Quảng Chí, hoảng sợ nói.
Sau lưng Chu Quảng Chí có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu xám, bình tĩnh liếc nhìn Dương Thanh.
Trong mắt ông ta nổi lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh nhạy bén chú ý tới ông ta.
Ngày đó ở nhà họ Chu, Dương Thanh từng thấy một người cũng mặc áo đạo sĩ như vậy, hình như được gọi là đại sư Hồng.
Cao thủ mặc áo xám này rõ ràng mạnh hơn đại sư Hồng rất nhiều.
Gặp được Hàn Phi Phi xinh đẹp hoạt bát, Dương Thanh cũng nở nụ cười dịu dàng.
Ngay cả Hàn Khiếu Thiên cũng cung kính gọi anh là cậu Thanh chứ không gọi thẳng Dương Thanh như trước nữa.
Dương Thanh từng nhiều lần dặn ông cụ không cần cung kính như vậy, thế nhưng Hàn Khiếu Thiên chỉ đáp ứng qua loa rồi lại đâu vào đó.
Chỉ duy nhất một mình Hàn Phi Phi vẫn thân thiết với anh như trước.
“Cậu Thanh!”
“Cậu Thanh!”
Hàn Khiếu Thiên và Hàn Diệp cũng lần lượt chào hỏi, sau lưng hai người còn có mấy vệ sĩ cao lớn.
Hội võ hôm nay được tổ chức để chọn ra người đứng đầu hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương. Nhà họ Hàn là gia tộc mạnh nhất Giang Bình, đương nhiên không thể tùy tiện dẫn theo vài người.
Ngoại trừ Quỷ Nha Dương Thanh từng gặp, sau lưng Hàn Khiếu Thiên còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng.
Dương Thanh cảm giác được khí thế mạnh mẽ trên người ông ta.
Rõ ràng người này mạnh hơn cao thủ hàng đầu nhà họ Hàn là Quỷ Nha rất nhiều, chắc hẳn Hàn Khiếu Thiên phải tốn rất nhiều tiền mới mời được ông ta tới.
“Cậu Thanh, ông chủ Hàn, mọi người đến đông đủ rồi à?”
Mấy gương mặt quen thuộc cũng xuất hiện.
“Ông chủ Trần!”
Hàn Khiếu Thiên khẽ gật đầu.
Người nhà họ Trần ở Châu Thành đã tới. Trần Hưng Hải dẫn theo mấy con cháu trong gia tộc, còn mời cả cao thủ tới.
Mặc dù bọn họ đều biết thực lực của Dương Thanh rất mạnh nhưng vẫn mời không ít cao thủ khác tới.
Hội võ lần này rất quan trọng, bọn họ là các gia tộc đứng đầu Giang Bình lại không có cao thủ nào ra mặt chỉ sợ sẽ trở thành trò cười.
“Chào cậu Thanh và các ông chủ, tôi mới muộn!”
Ngay sau đó, Quan Chính Sơn cũng dẫn người tới.
Thoáng chốc, xung quanh Dương Thanh tập trung mấy chục người có máu mặt, mọi người xung quanh đều tò mò nhìn lại.
Dù là Hàn Khiếu Thiên, Trần Hưng Hải hay Quan Chính Sơn đều là chủ các gia tộc đang nổi danh khắp tỉnh Giang Bình.
Những người tới tham gia hội võ không có tiền cũng có quyền, đương nhiên nhận ra được các ông lớn của tỉnh Giang Bình này. Truyện Quân Sự
Điều khiến mọi người kinh ngạc là bọn họ đều đang vây quanh một người trẻ tuổi.
“Chàng trai kia là ai? Tại sao nhiều ông lớn của Giang Bình đều vây quanh cậu ta?”
“Phải đó, chủ của nhà họ Hàn đứng đầu Giang Bình, nhà họ Trần đứng thứ hai và nhà họ Quan đứng thứ ba đều ở đó”.
“Quan trọng là bọn họ đều rất cung kính với chàng trai trẻ kia”.
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng hứng thú với thân phận của người trẻ tuổi được các ông lớn vây quanh.
“Các người đúng là ngu ngốc, hiện giờ ngoại trừ người đứng đầu tỉnh Giang Bình còn người trẻ tuổi nào có thể khiến các ông lớn này cung kính như vậy nữa?”
“Cái gì? Cậu ta là người đứng đầu tỉnh Giang Bình sao? Trẻ như vậy á?”
“Không hổ là người đứng đầu tỉnh Giang Bình, bộ quần áo đơn giản trên người cậu ấy đúng là có khí chất của bậc tông sư!”
Có người đoán ra được thân phận của Dương Thanh. Vừa rồi anh ăn mặc tầm thường bị La Viên Viên xem thường, giờ đây lại có người khen anh có khí chất của bậc tông sư.
Đây chính là hiện thực tàn khốc, bạn nghèo bạn không có quyền lên tiếng.
Nhưng nếu là người có địa vị cao, bạn nói sai cũng thành đúng, nói trắng thành đen cũng được.
Ngoại trừ ba nhà Hàn, Trần, Quan còn có nhà họ Tô, nhà họ Phùng và các gia tộc khác ở tỉnh Giang Bình lần lượt tới chào hỏi Dương Thanh.
“Khí thế của cậu Thanh thật lớn!”
Đúng lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên.
Đám người đang vây quanh Dương Thanh đồng loạt nhìn về người vừa lên tiếng.
“Người của nhà họ Chu đứng đầu Nam Dương tới rồi!”
Có người nhận ra Chu Quảng Chí, hoảng sợ nói.
Sau lưng Chu Quảng Chí có một người đàn ông trung niên mặc áo đạo sĩ màu xám, bình tĩnh liếc nhìn Dương Thanh.
Trong mắt ông ta nổi lên sát khí mãnh liệt.
Dương Thanh nhạy bén chú ý tới ông ta.
Ngày đó ở nhà họ Chu, Dương Thanh từng thấy một người cũng mặc áo đạo sĩ như vậy, hình như được gọi là đại sư Hồng.
Cao thủ mặc áo xám này rõ ràng mạnh hơn đại sư Hồng rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro