Cậu Thanh tới
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
"Tốt quá, cuối cùng đại sư Hồng cũng chịu ra tay rồi!"
"Gã ngốc của Hiệp hội võ thuật kia đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích luôn rồi!"
"Dám sỉ nhục đại sư Hồng chính là muốn tìm chết".
"Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia với ba đòn!"
"Các người xem thường đại sư Hồng quá đấy. Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia chỉ với một đòn duy nhất!"
Bên trong đại sảnh nhốn nháo, tất cả mọi người đều kích động.
Tuy chưa có kết quả, nhưng khí thế ra trận hoành tráng của đại sư Hồng đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Chu Quảng Chí cười híp mắt nhìn Hàn Khiếu Thiên bên cạnh, đắc ý nói: "Ông chủ Hàn, bây giờ ông sẽ được thấy đại sư Hồng của chúng tôi lợi hại cỡ nào!"
"Bốp!"
Ngay khi lão ta vừa dứt lời thì một tiếng động giòn giã vang lên khắp đại sảnh.
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh lùng nói: "Ông chủ Chu, ông cứ nhìn đại sư Hồng của ông trước đi rồi hãy đắc ý với tôi!"
"Gì chứ?"
"Sao có thể?"
"Con chó ngốc kia có thể chặn được đòn tấn công của đại sư Hồng sao?"
Tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên bên tai, Chu Quảng Chí cũng hấy lạ, vội vàng nhìn ra giữa phòng.
Lúc này đại sư Hồng mà lão ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đang bất lực, nắm đắm của ông ta chỉ cách đầu của Trương Hằng một cái nắm tay nhưng lại không thể tiến lên phía trước.
Bởi vì, Trương Hằng đã chộp lấy cổ tay của ông ta.
Quan trọng là từ đầu đến cuối Trương Hằng vẫn luôn ngồi ở đó, chỉ lười biếng giơ tay ra, vẻ mặt cực kỳ ung dung.
Mặt mũi đại sư Hồng đỏ bừng, cánh tay bị Trương Hằng nắm lấy đang không ngừng run rẩy.
"Cho tôi một phút rời khỏi đây à?"
"Bảo tôi muốn chết à?”
"Giết tôi như giết một con chó?"
"Đại sư Hồng?"
Trương Hằng liên tục mỉa mai. Mỗi một câu hỏi của ông ta như đang tát bôm bốp vào mặt đại sư Hồng và đám chủ gia tộc của Nam Dương.
Sắc mặt của Chu Quảng Chí cực kỳ khó coi, lão ta nghiến răng nói: "Cậu ta mới chỉ chặn được đòn đầu tiên của đại sư Hồng thôi. Đại sư Hồng vẫn chưa dốc hết sức, đòn mạnh hơn vẫn còn ở phía sau!"
Đại sư Hồng nghe vậy suýt chút nữa đã khóc rống lên. Con mẹ nó, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi chưa dốc hết sức hả?
Lúc Trương Hằng xuất hiện ông ta đã phát hiện thực lực của đối phương sâu không lường được.
Cho nên ngay khi bắt đầu ông ta đã dồn hết sức lực tấn công.
Bị Trương Hằng nắm cổ tay lại, ông ta cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra nổi.
Trương Hằng chỉ cười khinh bỉ nhìn Chu Quảng Chí xem như đáp lại, vẫn ngồi im tại chỗ, bàn tay đang nắm cổ tay của đại sư Hồng lại siết chặt thêm một chút.
"Răng rắc!"
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng họp.
Mọi người nhìn thấy cổ tay của đại sư Hồng bị bẻ ngoặt ra đằng sau một góc chín mươi độ.
"Á..."
Sau vài giây đờ đẫn ngắn ngủi, đại sự Hồng gào thét thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp nhà họ Chu.
"Ồn ào quá!"
Trương Hằng chỉ nói một câu, sau đó đứng phắt dậy, đá chân ra.
"Ầm!"
Đầu của đại sư Hồng bị đá trúng, cả cơ thể bay ra xa mười mấy mét, nặng nề ngã dưới chân Chu Quảng Chí.
Tiếng kêu rên của đại sư Hồng cũng im bặt.
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều kinh hoàng tột độ, trợn mắt nhìn chằm chằm thi thể nằm bất động, hai mắt trợn trắng dưới chân Chu Quảng Chí.
Thế là... chết rồi sao?
Chu Quảng Chí cúi đầu nhìn đại sư Hồng chết không nhắm mắt, hoảng sợ run bần bật.
Một tay bẻ gãy cổ tay của đại sư Hồng.
Một cú đá lấy luôn mạng sống của đại sư Hồng.
Người bị giết trong nháy mắt này thật sự là đại sư Hồng thực lực mạnh mẽ trong mắt lão ta sao?
"Đây chính là cao thủ hàng đầu mà hai tỉnh các người chuẩn bị để đối phó với sư phụ tôi sao?"
Giọng nói khinh thường của Trương Hằng vang lên, khiến mọi người giật mình thon thót.
Đúng vậy!
Đại sư Hồng chính là cao thủ mà bọn họ tìm đến để đối phó với Ngưu Căn Huy.
Thế mà ông ta lại không đỡ nổi một đòn của đệ tử của Ngưu Căn Huy.
Các gia tộc hàng đầu hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình còn cơ hội chiến thắng trong hội võ ngày 15 tháng 8 sắp tới nữa sao?
"Năm phút suy nghĩ đã hết. Bây giờ các người có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có ai muốn đứng về phía Hiệp hội Võ thuật hay không?"
Trương Hằng liếc nhìn xung quanh, quát lên hỏi.
"Hiệp hội Võ thuật oai phong quá nhỉ?"
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị lựa chọn Hiệp hội võ thuật thì một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên ngay cửa đại sảnh.
"Cậu Thanh!"
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, mừng rỡ thốt lên.
Bọn họ đợi lâu như vậy, cuối cùng cậu Thanh cũng đến rồi!
"Gã ngốc của Hiệp hội võ thuật kia đã bị dọa sợ không dám nhúc nhích luôn rồi!"
"Dám sỉ nhục đại sư Hồng chính là muốn tìm chết".
"Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia với ba đòn!"
"Các người xem thường đại sư Hồng quá đấy. Tôi cược đại sư Hồng có thể giết chết gã ngốc kia chỉ với một đòn duy nhất!"
Bên trong đại sảnh nhốn nháo, tất cả mọi người đều kích động.
Tuy chưa có kết quả, nhưng khí thế ra trận hoành tráng của đại sư Hồng đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Chu Quảng Chí cười híp mắt nhìn Hàn Khiếu Thiên bên cạnh, đắc ý nói: "Ông chủ Hàn, bây giờ ông sẽ được thấy đại sư Hồng của chúng tôi lợi hại cỡ nào!"
"Bốp!"
Ngay khi lão ta vừa dứt lời thì một tiếng động giòn giã vang lên khắp đại sảnh.
Hàn Khiếu Thiên cười lạnh lùng nói: "Ông chủ Chu, ông cứ nhìn đại sư Hồng của ông trước đi rồi hãy đắc ý với tôi!"
"Gì chứ?"
"Sao có thể?"
"Con chó ngốc kia có thể chặn được đòn tấn công của đại sư Hồng sao?"
Tiếng bàn tán ầm ĩ vang lên bên tai, Chu Quảng Chí cũng hấy lạ, vội vàng nhìn ra giữa phòng.
Lúc này đại sư Hồng mà lão ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo đang bất lực, nắm đắm của ông ta chỉ cách đầu của Trương Hằng một cái nắm tay nhưng lại không thể tiến lên phía trước.
Bởi vì, Trương Hằng đã chộp lấy cổ tay của ông ta.
Quan trọng là từ đầu đến cuối Trương Hằng vẫn luôn ngồi ở đó, chỉ lười biếng giơ tay ra, vẻ mặt cực kỳ ung dung.
Mặt mũi đại sư Hồng đỏ bừng, cánh tay bị Trương Hằng nắm lấy đang không ngừng run rẩy.
"Cho tôi một phút rời khỏi đây à?"
"Bảo tôi muốn chết à?”
"Giết tôi như giết một con chó?"
"Đại sư Hồng?"
Trương Hằng liên tục mỉa mai. Mỗi một câu hỏi của ông ta như đang tát bôm bốp vào mặt đại sư Hồng và đám chủ gia tộc của Nam Dương.
Sắc mặt của Chu Quảng Chí cực kỳ khó coi, lão ta nghiến răng nói: "Cậu ta mới chỉ chặn được đòn đầu tiên của đại sư Hồng thôi. Đại sư Hồng vẫn chưa dốc hết sức, đòn mạnh hơn vẫn còn ở phía sau!"
Đại sư Hồng nghe vậy suýt chút nữa đã khóc rống lên. Con mẹ nó, con mắt nào của ông nhìn thấy tôi chưa dốc hết sức hả?
Lúc Trương Hằng xuất hiện ông ta đã phát hiện thực lực của đối phương sâu không lường được.
Cho nên ngay khi bắt đầu ông ta đã dồn hết sức lực tấn công.
Bị Trương Hằng nắm cổ tay lại, ông ta cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra nổi.
Trương Hằng chỉ cười khinh bỉ nhìn Chu Quảng Chí xem như đáp lại, vẫn ngồi im tại chỗ, bàn tay đang nắm cổ tay của đại sư Hồng lại siết chặt thêm một chút.
"Răng rắc!"
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng họp.
Mọi người nhìn thấy cổ tay của đại sư Hồng bị bẻ ngoặt ra đằng sau một góc chín mươi độ.
"Á..."
Sau vài giây đờ đẫn ngắn ngủi, đại sự Hồng gào thét thảm thiết, tiếng kêu vang vọng khắp nhà họ Chu.
"Ồn ào quá!"
Trương Hằng chỉ nói một câu, sau đó đứng phắt dậy, đá chân ra.
"Ầm!"
Đầu của đại sư Hồng bị đá trúng, cả cơ thể bay ra xa mười mấy mét, nặng nề ngã dưới chân Chu Quảng Chí.
Tiếng kêu rên của đại sư Hồng cũng im bặt.
Khoảnh khắc này tất cả mọi người đều kinh hoàng tột độ, trợn mắt nhìn chằm chằm thi thể nằm bất động, hai mắt trợn trắng dưới chân Chu Quảng Chí.
Thế là... chết rồi sao?
Chu Quảng Chí cúi đầu nhìn đại sư Hồng chết không nhắm mắt, hoảng sợ run bần bật.
Một tay bẻ gãy cổ tay của đại sư Hồng.
Một cú đá lấy luôn mạng sống của đại sư Hồng.
Người bị giết trong nháy mắt này thật sự là đại sư Hồng thực lực mạnh mẽ trong mắt lão ta sao?
"Đây chính là cao thủ hàng đầu mà hai tỉnh các người chuẩn bị để đối phó với sư phụ tôi sao?"
Giọng nói khinh thường của Trương Hằng vang lên, khiến mọi người giật mình thon thót.
Đúng vậy!
Đại sư Hồng chính là cao thủ mà bọn họ tìm đến để đối phó với Ngưu Căn Huy.
Thế mà ông ta lại không đỡ nổi một đòn của đệ tử của Ngưu Căn Huy.
Các gia tộc hàng đầu hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình còn cơ hội chiến thắng trong hội võ ngày 15 tháng 8 sắp tới nữa sao?
"Năm phút suy nghĩ đã hết. Bây giờ các người có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc có ai muốn đứng về phía Hiệp hội Võ thuật hay không?"
Trương Hằng liếc nhìn xung quanh, quát lên hỏi.
"Hiệp hội Võ thuật oai phong quá nhỉ?"
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị lựa chọn Hiệp hội võ thuật thì một giọng nói mỉa mai bỗng vang lên ngay cửa đại sảnh.
"Cậu Thanh!"
Hàn Khiếu Thiên và Trần Hưng Hải nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện, mừng rỡ thốt lên.
Bọn họ đợi lâu như vậy, cuối cùng cậu Thanh cũng đến rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro