Chỉ có thể chết sạch
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
"Xin cậu yên tâm, đại nhân là cao thủ Thần Cảnh, chút thương tổn cỡ đó chắc chắn sẽ không thể gây nguy hại trí mạng cho cậu ấy đâu".
Thấy Mã Siêu có vẻ lo lắng, Đổng Chiêm Cương bèn nói: "Thống lĩnh tối cao của chiến vực đã phái người điều tra, hẳn không lâu nữa sẽ tìm được hung thủ đã tấn công cậu ấy".
Đáy mắt Mã Siêu đã tràn ngập ý định giết người: "Nếu anh Thanh có mệnh hệ gì, tôi sẽ tự tay giết sạch tất cả những kẻ có liên quan đến chuyện này".
Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào đã gây nên vụ việc này.
Đổng Chiêm Cương cũng lộ vẻ muốn giết người: "Cậu nói đúng lắm, bất kể kẻ nào có liên quan đến chuyện này đều đáng chết!"
Từng giây từng phút trôi qua, Mã Siêu vẫn canh giữ tại hiện trường, anh ta cảm thấy phải đích thân giám sát mới có thể yên tâm.
Đợi từ sáng sớm cho đến khi mặt trời sắp khuất núi mới đào ra được một chiếc xe.
Đây chính là chiếc Phaeton của Dương Thanh.
"Xe đây rồi!"
Đổng Chiêm Cương kích động hô lớn, vọt tới.
Tốc độ của Mã Siêu còn nhanh hơn, gần như chỉ một chớp mắt, anh ta đã xuất hiện trước xe Dương Thanh, hô to: "Anh Thanh!"
Dương Thanh lúc này toàn thân đều nhuốm máu, kẹt cứng trong xe, thoạt nhìn chẳng khác nào xác chết.
Mã Siêu chưa từng thấy Dương Thanh rơi vào tình trạng thảm thiết như vậy, lập tức không nhịn được mà rơi nước mắt, anh ta cố nén nỗi đau trong lòng, cõng Dương Thanh ra khỏi xe.
Phùng Tiểu Uyển đã chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu, cô ta vội vã chạy tới, lấy ra một viên thuốc màu đen trong bình sứ trắng, nhét vào miệng Dương Thanh.
Ngải Lâm cùng tổ chuyên gia đã đứng chờ ở đây từ lâu, lúc này cũng nhanh chóng chạy tới kiểm tra tổng thể cho Dương Thanh.
Chỉ một chốc sau, vài vị chuyên gia cao cấp nhất đều bỏ cuộc, không tiếp tục cấp cứu mà chỉ lắc đầu thở dài, nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!"
"Các người nói gì? Đã cố gắng hết sức? Cố gắng hết sức là sao?"
Đổng Chiêm Cương lập tức biến sắc, giận dữ quát lên với tổ chuyên gia: "Điều tôi muốn không phải sự cố gắng hết sức của các ông mà tôi muốn các ông cứu sống người này!"
Mã Siêu cũng tức giận quát to: "Sao có thể như vậy? Năm xưa trên chiến trường, anh Thanh còn từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này cả chục lần, nhưng vẫn có thể sống sót, hiện tại sao lại không thể cứu?"
"Mã Siêu!"
Ngải Lâm đã rơi lệ ướt mặt, thấy Mã Siêu phẫn nộ và đau lòng đến thế, cô ấy hét lên, vừa khóc vừa nói: "Cậu Thanh đã chết! Cậu Thanh đã chết thật rồi!"
"Không!"
Mã Siêu lắc đầu, nói: "Ngải Lâm, em lừa anh, nhất định là em đang lừa anh thôi, năng lực của anh Thanh mạnh cỡ nào, em biết rất rõ mà, anh ấy lợi hại như vậy, trên đời này làm gì có ai có thể giết được anh ấy?"
"Ngày trước, trên chiến trường biên giới phía Bắc, ngay cả khi tên lửa rơi bên cạnh, anh Thanh còn có thể sống sót cơ mà, súng đạn đều không thể làm gì được anh ấy thì vài khối đá sao có thể giết anh ấy được?"
"Em nói cho anh rằng anh Thanh còn sống đi, anh ấy còn sống mà!"
Mã Siêu đang kích động vô cùng, liên tục nhắc đến chuyện Dương Thanh từng trải qua những hoàn cảnh thừa sống thiếu chết, những thương tổn khủng khiếp anh từng nhận được trên chiến trường biên giới phía Bắc.
Những vị chuyên gia cao cấp đứng quanh đó đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Những cao thủ chiến vực do Đổng Chiêm Cương dẫn tới đều hiểu biết rất rõ Dương Thanh là một vị anh hùng vĩ đại cỡ nào, mà lúc này tín ngưỡng trong lòng bọn họ đã chết, lòng ai nấy đều ngập tràn bi thương vô tận.
"Anh Thanh, em sẽ không để anh chết đâu!"
Lúc này, một giọng nói kiên định bỗng vang lên.
Mọi người lập tức nhìn sang, thấy Phùng Tiểu Uyển lấy ra một túi châm, trong đó có hơn mười cây châm bạc, hai tay cô ta thoăn thoắt bay lượn, chỉ sau vài giây, toàn bộ châm bạc đã ghim vào các huyệt đạo trên người Dương Thanh.
"Này cô gái, cô làm gì thế? Cậu ấy đã chết rồi, cô làm như vậy là thiếu tôn trọng di thể của anh hùng đấy".
Một vị chuyên gia lớn tuổi vội vàng bước tới, cố gắng ngăn cản Phùng Tiểu Uyển.
"Cút ngay!"
Mã Siêu đẩy vị chuyên gia kia ra, ánh mắt lóe lên hi vọng.
Trước đây, khi bị trọng thương ở Vương tộc họ Quan, anh ta cũng đã suýt chết, sau đó đã được thần y Phùng kia cứu sống.
Phùng Tiểu Uyển nhận được truyền thừa của thần y Phùng, ngay cả Mễ Tuyết đã rơi vào trạng thái người thực vật mà cô ta còn nói có thể chữa trị được.
Nếu cô ta nói nhất định sẽ cứu sống Dương Thanh thì có nghĩa là cô ta chắc chắn làm được.
"Này cô bé, cô không thể khinh nhờn thân thể anh hùng như vậy, mau dừng tay lại đi, cậu ấy đã chết rồi!"
Lại có vài vị chuyên gia lớn tuổi lên tiếng khuyên can.
"Cho bọn họ cút hết ra ngoài đi!"
Mã Siêu nói với Đổng Chiêm Cương.
"Rõ!"
Đổng Chiêm Cương vung tay lên: "Đuổi những người này ra ngoài!"
Ngay lập tức, tổ chuyên gia đã bị đuổi ra, chỉ còn mình Ngải Lâm ở lại.
Vừa rồi Ngải Lâm đã tiến hành kiểm tra cho Dương Thanh, cô ấy cực kì chắc chắn rằng Dương Thanh đã chết.
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Tiểu Uyển, cô ấy bỗng nhiên kích động.
"Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm!"
Ngải Lâm thốt lên chắc chắn.
Mã Siêu cũng nói: "Trước kia, lúc ở Vương thành Quan, Tiểu Uyển cũng đã dùng Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm để cứu sống một bệnh nhân đã sắp chết".
Nghe Mã Siêu nói thế, Ngải Lâm khiếp sợ ra mặt: "Thì ra thế gian này thực sự có Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm!"
Thấy ngay cả Ngải Lâm cũng đã cực kì kinh sợ, Mã Siêu lập tức càng thêm kích động, vậy có nghĩa là Phùng Tiểu Uyển thật sự có thể cứu sống Dương Thanh.
Lúc này không một ai lên tiếng nữa, tất cả đều nhìn Phùng Tiểu Uyển dốc hết toàn lực cứu Dương Thanh.
Trán Phùng Tiểu Uyển đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên, quá trình sử dụng kĩ thuật châm cứu này cực kì tiêu hao sức lực và tinh thần.
Có nhiều lần, mọi người còn thấy Phùng Tiểu Uyển suýt thì gục xuống, ngay lúc đó, cô ta lập tức lấy ra một viên thuốc, nuốt vào miệng, lại tiếp tục bắt tay vào trị liệu cho Dương Thanh.
Ầm!
Đột nhiên, từ đâu xuất hiện mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ hiện trường tai nạn.
Mặt Mã Siêu lập tức biến sắc, ngẩng phắt đầu, nhìn về một phía.
Đổng Chiêm Cương cũng hết sức căng thẳng, ra lệnh: "Mọi người, hãy bao vây chỗ này, liều chết bảo vệ đại nhân!"
Ông ta vừa ra lệnh, hơn trăm vị cao thủ đứng đầu chiến vực Yến Đô đã tản ra, vây kín khu vực này lại.
Ánh mắt Mã Siêu bắn ra một tia sát khí đáng sợ tột cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc các người cũng không đợi nổi nữa rồi hả?"
Toàn thân Đổng Chiêm Cương cũng toát ra ý chí chiến đấu sôi sục, ông ta nghiến răng nói: "Chắc là có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh".
Sắc mặt Mã Siêu càng thêm nghiêm nghị, đương nhiên anh ta cũng cảm nhận được có rất nhiều cao thủ vừa xuất hiện, trong đó có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Những cao thủ chiến vực quanh đó nghe nói có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh xuất hiện thì đều lộ vẻ khiếp sợ.
"Cậu bảo vệ đại nhân, để tôi dẫn người đối phó bọn họ!"
Đổng Chiêm Cương nói.
"Được!"
Mã Siêu đáp.
"Dương Thanh quả đúng là mạng lớn, đã bị thương nặng như vậy rồi mà còn có người tình nguyện liều chết vì cậu ta".
Bỗng có một giọng nói đầy châm chọc vang lên.
Ngay lập tức, mọi người đều dồn ánh mắt về phía đó, thấy được mười gã cao thủ người phương Tây mặc trang phục thống nhất một kiểu đang cất bước đi tới.
Mỗi người trong số đó đều tản ra một hơi thở cực kì khủng bố.
Nhất là kẻ cầm đầu, hơi thở của người này càng khủng khiếp hơn, ngay cả Mã Siêu cũng bị áp lực đè nén khó chịu.
"Chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh, Hồng Trần quả là đã chi mạnh tay đấy!"
Mã Siêu lạnh lẽo nói.
Anh ta đã nhận ra thân phận của đối phương, đám người này đều là sát thủ của Hồng Trần, một lúc cử tới mười gã sát thủ có thực lực cao thế này cũng chỉ có Hồng Trần mà thôi.
"Thật ra nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là giết Dương Thanh, nhưng không ngờ rằng ở đây còn có một vị thần y có thể cứu sống cậu ta".
Cao thủ cầm đầu cười lạnh nói: "Bọn tôi không muốn thấy bất kì một tia hi vọng cứu sống cậu ta nào, cho nên các người chỉ có thể chết sạch!"
Vừa dứt lời, một tia sát khí càng khủng khiếp hơn trước từ người ông ta lan ra.
"Mày chết đi!"
Đổng Chiêm Cương nổi giận gầm lên, chân nhẹ di động, xông về phía đối phương.
"Giết!"
Cao thủ cầm đầu ra lệnh, chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong lập tức biến mất khỏi vị trí hệt như yêu ma, đồng loạt xông tới.
Thấy Mã Siêu có vẻ lo lắng, Đổng Chiêm Cương bèn nói: "Thống lĩnh tối cao của chiến vực đã phái người điều tra, hẳn không lâu nữa sẽ tìm được hung thủ đã tấn công cậu ấy".
Đáy mắt Mã Siêu đã tràn ngập ý định giết người: "Nếu anh Thanh có mệnh hệ gì, tôi sẽ tự tay giết sạch tất cả những kẻ có liên quan đến chuyện này".
Cho đến nay, bọn họ vẫn chưa điều tra ra được kẻ nào đã gây nên vụ việc này.
Đổng Chiêm Cương cũng lộ vẻ muốn giết người: "Cậu nói đúng lắm, bất kể kẻ nào có liên quan đến chuyện này đều đáng chết!"
Từng giây từng phút trôi qua, Mã Siêu vẫn canh giữ tại hiện trường, anh ta cảm thấy phải đích thân giám sát mới có thể yên tâm.
Đợi từ sáng sớm cho đến khi mặt trời sắp khuất núi mới đào ra được một chiếc xe.
Đây chính là chiếc Phaeton của Dương Thanh.
"Xe đây rồi!"
Đổng Chiêm Cương kích động hô lớn, vọt tới.
Tốc độ của Mã Siêu còn nhanh hơn, gần như chỉ một chớp mắt, anh ta đã xuất hiện trước xe Dương Thanh, hô to: "Anh Thanh!"
Dương Thanh lúc này toàn thân đều nhuốm máu, kẹt cứng trong xe, thoạt nhìn chẳng khác nào xác chết.
Mã Siêu chưa từng thấy Dương Thanh rơi vào tình trạng thảm thiết như vậy, lập tức không nhịn được mà rơi nước mắt, anh ta cố nén nỗi đau trong lòng, cõng Dương Thanh ra khỏi xe.
Phùng Tiểu Uyển đã chuẩn bị sẵn sàng để cấp cứu, cô ta vội vã chạy tới, lấy ra một viên thuốc màu đen trong bình sứ trắng, nhét vào miệng Dương Thanh.
Ngải Lâm cùng tổ chuyên gia đã đứng chờ ở đây từ lâu, lúc này cũng nhanh chóng chạy tới kiểm tra tổng thể cho Dương Thanh.
Chỉ một chốc sau, vài vị chuyên gia cao cấp nhất đều bỏ cuộc, không tiếp tục cấp cứu mà chỉ lắc đầu thở dài, nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!"
"Các người nói gì? Đã cố gắng hết sức? Cố gắng hết sức là sao?"
Đổng Chiêm Cương lập tức biến sắc, giận dữ quát lên với tổ chuyên gia: "Điều tôi muốn không phải sự cố gắng hết sức của các ông mà tôi muốn các ông cứu sống người này!"
Mã Siêu cũng tức giận quát to: "Sao có thể như vậy? Năm xưa trên chiến trường, anh Thanh còn từng bị thương nghiêm trọng hơn thế này cả chục lần, nhưng vẫn có thể sống sót, hiện tại sao lại không thể cứu?"
"Mã Siêu!"
Ngải Lâm đã rơi lệ ướt mặt, thấy Mã Siêu phẫn nộ và đau lòng đến thế, cô ấy hét lên, vừa khóc vừa nói: "Cậu Thanh đã chết! Cậu Thanh đã chết thật rồi!"
"Không!"
Mã Siêu lắc đầu, nói: "Ngải Lâm, em lừa anh, nhất định là em đang lừa anh thôi, năng lực của anh Thanh mạnh cỡ nào, em biết rất rõ mà, anh ấy lợi hại như vậy, trên đời này làm gì có ai có thể giết được anh ấy?"
"Ngày trước, trên chiến trường biên giới phía Bắc, ngay cả khi tên lửa rơi bên cạnh, anh Thanh còn có thể sống sót cơ mà, súng đạn đều không thể làm gì được anh ấy thì vài khối đá sao có thể giết anh ấy được?"
"Em nói cho anh rằng anh Thanh còn sống đi, anh ấy còn sống mà!"
Mã Siêu đang kích động vô cùng, liên tục nhắc đến chuyện Dương Thanh từng trải qua những hoàn cảnh thừa sống thiếu chết, những thương tổn khủng khiếp anh từng nhận được trên chiến trường biên giới phía Bắc.
Những vị chuyên gia cao cấp đứng quanh đó đã lặng lẽ rơi nước mắt.
Những cao thủ chiến vực do Đổng Chiêm Cương dẫn tới đều hiểu biết rất rõ Dương Thanh là một vị anh hùng vĩ đại cỡ nào, mà lúc này tín ngưỡng trong lòng bọn họ đã chết, lòng ai nấy đều ngập tràn bi thương vô tận.
"Anh Thanh, em sẽ không để anh chết đâu!"
Lúc này, một giọng nói kiên định bỗng vang lên.
Mọi người lập tức nhìn sang, thấy Phùng Tiểu Uyển lấy ra một túi châm, trong đó có hơn mười cây châm bạc, hai tay cô ta thoăn thoắt bay lượn, chỉ sau vài giây, toàn bộ châm bạc đã ghim vào các huyệt đạo trên người Dương Thanh.
"Này cô gái, cô làm gì thế? Cậu ấy đã chết rồi, cô làm như vậy là thiếu tôn trọng di thể của anh hùng đấy".
Một vị chuyên gia lớn tuổi vội vàng bước tới, cố gắng ngăn cản Phùng Tiểu Uyển.
"Cút ngay!"
Mã Siêu đẩy vị chuyên gia kia ra, ánh mắt lóe lên hi vọng.
Trước đây, khi bị trọng thương ở Vương tộc họ Quan, anh ta cũng đã suýt chết, sau đó đã được thần y Phùng kia cứu sống.
Phùng Tiểu Uyển nhận được truyền thừa của thần y Phùng, ngay cả Mễ Tuyết đã rơi vào trạng thái người thực vật mà cô ta còn nói có thể chữa trị được.
Nếu cô ta nói nhất định sẽ cứu sống Dương Thanh thì có nghĩa là cô ta chắc chắn làm được.
"Này cô bé, cô không thể khinh nhờn thân thể anh hùng như vậy, mau dừng tay lại đi, cậu ấy đã chết rồi!"
Lại có vài vị chuyên gia lớn tuổi lên tiếng khuyên can.
"Cho bọn họ cút hết ra ngoài đi!"
Mã Siêu nói với Đổng Chiêm Cương.
"Rõ!"
Đổng Chiêm Cương vung tay lên: "Đuổi những người này ra ngoài!"
Ngay lập tức, tổ chuyên gia đã bị đuổi ra, chỉ còn mình Ngải Lâm ở lại.
Vừa rồi Ngải Lâm đã tiến hành kiểm tra cho Dương Thanh, cô ấy cực kì chắc chắn rằng Dương Thanh đã chết.
Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phùng Tiểu Uyển, cô ấy bỗng nhiên kích động.
"Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm!"
Ngải Lâm thốt lên chắc chắn.
Mã Siêu cũng nói: "Trước kia, lúc ở Vương thành Quan, Tiểu Uyển cũng đã dùng Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm để cứu sống một bệnh nhân đã sắp chết".
Nghe Mã Siêu nói thế, Ngải Lâm khiếp sợ ra mặt: "Thì ra thế gian này thực sự có Bắc Đẩu Hoàn Hồn Châm!"
Thấy ngay cả Ngải Lâm cũng đã cực kì kinh sợ, Mã Siêu lập tức càng thêm kích động, vậy có nghĩa là Phùng Tiểu Uyển thật sự có thể cứu sống Dương Thanh.
Lúc này không một ai lên tiếng nữa, tất cả đều nhìn Phùng Tiểu Uyển dốc hết toàn lực cứu Dương Thanh.
Trán Phùng Tiểu Uyển đã lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên, quá trình sử dụng kĩ thuật châm cứu này cực kì tiêu hao sức lực và tinh thần.
Có nhiều lần, mọi người còn thấy Phùng Tiểu Uyển suýt thì gục xuống, ngay lúc đó, cô ta lập tức lấy ra một viên thuốc, nuốt vào miệng, lại tiếp tục bắt tay vào trị liệu cho Dương Thanh.
Ầm!
Đột nhiên, từ đâu xuất hiện mấy hơi thở cực kì mạnh mẽ, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ hiện trường tai nạn.
Mặt Mã Siêu lập tức biến sắc, ngẩng phắt đầu, nhìn về một phía.
Đổng Chiêm Cương cũng hết sức căng thẳng, ra lệnh: "Mọi người, hãy bao vây chỗ này, liều chết bảo vệ đại nhân!"
Ông ta vừa ra lệnh, hơn trăm vị cao thủ đứng đầu chiến vực Yến Đô đã tản ra, vây kín khu vực này lại.
Ánh mắt Mã Siêu bắn ra một tia sát khí đáng sợ tột cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc các người cũng không đợi nổi nữa rồi hả?"
Toàn thân Đổng Chiêm Cương cũng toát ra ý chí chiến đấu sôi sục, ông ta nghiến răng nói: "Chắc là có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh".
Sắc mặt Mã Siêu càng thêm nghiêm nghị, đương nhiên anh ta cũng cảm nhận được có rất nhiều cao thủ vừa xuất hiện, trong đó có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh.
Những cao thủ chiến vực quanh đó nghe nói có cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh xuất hiện thì đều lộ vẻ khiếp sợ.
"Cậu bảo vệ đại nhân, để tôi dẫn người đối phó bọn họ!"
Đổng Chiêm Cương nói.
"Được!"
Mã Siêu đáp.
"Dương Thanh quả đúng là mạng lớn, đã bị thương nặng như vậy rồi mà còn có người tình nguyện liều chết vì cậu ta".
Bỗng có một giọng nói đầy châm chọc vang lên.
Ngay lập tức, mọi người đều dồn ánh mắt về phía đó, thấy được mười gã cao thủ người phương Tây mặc trang phục thống nhất một kiểu đang cất bước đi tới.
Mỗi người trong số đó đều tản ra một hơi thở cực kì khủng bố.
Nhất là kẻ cầm đầu, hơi thở của người này càng khủng khiếp hơn, ngay cả Mã Siêu cũng bị áp lực đè nén khó chịu.
"Chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh, Hồng Trần quả là đã chi mạnh tay đấy!"
Mã Siêu lạnh lẽo nói.
Anh ta đã nhận ra thân phận của đối phương, đám người này đều là sát thủ của Hồng Trần, một lúc cử tới mười gã sát thủ có thực lực cao thế này cũng chỉ có Hồng Trần mà thôi.
"Thật ra nhiệm vụ của chúng tôi chỉ là giết Dương Thanh, nhưng không ngờ rằng ở đây còn có một vị thần y có thể cứu sống cậu ta".
Cao thủ cầm đầu cười lạnh nói: "Bọn tôi không muốn thấy bất kì một tia hi vọng cứu sống cậu ta nào, cho nên các người chỉ có thể chết sạch!"
Vừa dứt lời, một tia sát khí càng khủng khiếp hơn trước từ người ông ta lan ra.
"Mày chết đi!"
Đổng Chiêm Cương nổi giận gầm lên, chân nhẹ di động, xông về phía đối phương.
"Giết!"
Cao thủ cầm đầu ra lệnh, chín cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong lập tức biến mất khỏi vị trí hệt như yêu ma, đồng loạt xông tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro