Chương 1692
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Theo cách tính của Lạc Bân, Yoshida phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới có thể lôi kéo được nhiều đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh như thế.
Nhưng Yoshida lại nói, chẳng những ông ta không tốn tiền mà còn lãi mười tỷ, chuyện này đúng là đáng kinh ngạc.
Dương Thanh không nói gì, Lạc Bân lên tiếng: “Ông Yoshida, ông nói hơi quá rồi đấy? Nếu muốn thuyết phục các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh hủy hợp tác với chúng tôi, chuyển sang hợp tác với ông, ông phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới làm được điều này”.
“Vừa nãy ông lại nói, ông không tốn xu nào, còn lãi mười tỷ ư? Sao có thể chứ?”
Yoshida cười ha hả: “Sếp Lạc không làm được việc này, không có nghĩa là tôi cũng thế”.
Lạc Bân đang định nói tiếp, Dương Thanh bỗng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông Yoshida có lai lịch rất lớn nhỉ?”
“Ông có thể khiến đám thương nhân kia hủy hợp đồng với chúng tôi, quay sang bắt tay với ông vì ông đã tiết lộ thân phận của mình cho họ biết, sau đó cố tình tỏ ý muốn tìm đối tác. Những thương nhân kia sẽ chủ động đến xin hợp tác ngay”.
“Lúc này, ông Yoshida chỉ cần đưa hợp đồng nhập cổ phần cho họ là có thể dễ dàng khiến đám thương nhân đó dâng tiền cho ông rồi”.
“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên có cổ phần của đám thương nhân kia, thế nên chẳng những ông Yoshida không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ nữa”.
Trừ khả năng này ra, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra cách nào có thể khiến các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động hủy hợp đồng.
Nhưng nếu muốn làm được điều đó, Yoshida phải có lai lịch rất lớn thì mới có thể khiến các thương nhân kia tin rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu đi theo ông ta.
“Bốp bốp bốp!”
Yoshida vỗ tay, mỉm cười: “Đúng là tài không đợi tuổi, cậu Thanh lợi hại thật đấy! Mới đó mà đã đoán ra chân tướng rồi!”
“Không sai, đúng như cậu Thanh nói, tôi chỉ tiết lộ một ít về thân phận của mình thôi mà đã lôi kéo được rất nhiều đối tác rồi”.
Lạc Bân sực hiểu, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ không đoán rằng Yoshida có lai lịch rất lớn.
Ông ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn kinh ngạc nói: “Ông là người của gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương ư?”
Ở nước Dương, có ba gia tộc hết sức giàu có, một trong số đó chính là gia tộc Yoshida.
Yoshida đã dùng thân phận của mình để lôi kéo đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động gia nhập tập đoàn Thuận Thiên, ông ta phải là người của gia tộc Yoshida thì mới có thể làm được điều đó.
Yoshida mỉm cười: “Không sai, đúng là tôi đến từ gia tộc Yoshida ở nước Dương, cũng chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Thuận Thiên”.
Lạc Bân lập tức nghiêm nghị hẳn lên, khó trách tập đoàn Thuận Thiên dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh, thì ra phía sau nó chính là gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương.
Dương Thanh thản nhiên nói: “Vậy hôm nay ông mời tôi ăn cơm là để ra oai với tôi à?”
Yoshida mỉm cười, lắc đầu: “Tôi mời cậu Thanh tới đây vì muốn thương lượng chuyện này với cậu, tôi rất hứng thú với tập đoàn Nhạn Thanh, hy vọng cậu Thanh có thể bán lại nó cho tôi. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, tôi sẽ mua nó với giá cao hơn giá thị trường 20%”.
Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Chắc ông Yoshida cũng biết tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa gì với tôi nhỉ?”
Yoshida mỉm cười: “Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp mà mẹ cậu sáng lập khi còn sống, cũng là niềm tưởng nhớ của cậu về bà ấy, thế nên cậu luôn muốn biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Ông Yoshida đã biết mà vẫn muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh từ phía tôi, tôi có thể coi đó là sự khiêu khích của ông với tôi không?”
Yoshida mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này. Ông ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nữa.
Khi cười, mắt ông ta híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng lúc này, Dương Thanh đã nhận thấy sát khí từ nụ cười của Yoshida.
“Nếu cậu Thanh đã nghĩ là khiêu khích, vậy cứ xem đó là khiêu khích cũng được!”
“Nếu xong rồi thì nghe tôi nói đây!”
Dương Thanh nói: “Tôi không cần biết phía sau tập đoàn Thuận Thiên là thế lực nào, chuyện đó không liên quan tới tôi! Nhưng ông phải biết, nơi đây thuộc Chiêu Châu, nếu đã ở trên lãnh thổ của Chiêu Châu thì cứ chơi theo quy tắc ở Chiêu Châu, nếu ông định vi phạm, trò chơi cũng đành kết thúc!”
Nhưng Yoshida lại nói, chẳng những ông ta không tốn tiền mà còn lãi mười tỷ, chuyện này đúng là đáng kinh ngạc.
Dương Thanh không nói gì, Lạc Bân lên tiếng: “Ông Yoshida, ông nói hơi quá rồi đấy? Nếu muốn thuyết phục các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh hủy hợp tác với chúng tôi, chuyển sang hợp tác với ông, ông phải tốn ít nhất hai trăm tỷ thì mới làm được điều này”.
“Vừa nãy ông lại nói, ông không tốn xu nào, còn lãi mười tỷ ư? Sao có thể chứ?”
Yoshida cười ha hả: “Sếp Lạc không làm được việc này, không có nghĩa là tôi cũng thế”.
Lạc Bân đang định nói tiếp, Dương Thanh bỗng nói: “Nếu tôi không đoán sai, chắc ông Yoshida có lai lịch rất lớn nhỉ?”
“Ông có thể khiến đám thương nhân kia hủy hợp đồng với chúng tôi, quay sang bắt tay với ông vì ông đã tiết lộ thân phận của mình cho họ biết, sau đó cố tình tỏ ý muốn tìm đối tác. Những thương nhân kia sẽ chủ động đến xin hợp tác ngay”.
“Lúc này, ông Yoshida chỉ cần đưa hợp đồng nhập cổ phần cho họ là có thể dễ dàng khiến đám thương nhân đó dâng tiền cho ông rồi”.
“Bây giờ tập đoàn Thuận Thiên có cổ phần của đám thương nhân kia, thế nên chẳng những ông Yoshida không tốn xu nào mà còn lãi mười tỷ nữa”.
Trừ khả năng này ra, Dương Thanh thực sự không nghĩ ra cách nào có thể khiến các đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động hủy hợp đồng.
Nhưng nếu muốn làm được điều đó, Yoshida phải có lai lịch rất lớn thì mới có thể khiến các thương nhân kia tin rằng mình sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu đi theo ông ta.
“Bốp bốp bốp!”
Yoshida vỗ tay, mỉm cười: “Đúng là tài không đợi tuổi, cậu Thanh lợi hại thật đấy! Mới đó mà đã đoán ra chân tướng rồi!”
“Không sai, đúng như cậu Thanh nói, tôi chỉ tiết lộ một ít về thân phận của mình thôi mà đã lôi kéo được rất nhiều đối tác rồi”.
Lạc Bân sực hiểu, ông ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, chỉ không đoán rằng Yoshida có lai lịch rất lớn.
Ông ta bỗng nghĩ đến điều gì đó, bèn kinh ngạc nói: “Ông là người của gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương ư?”
Ở nước Dương, có ba gia tộc hết sức giàu có, một trong số đó chính là gia tộc Yoshida.
Yoshida đã dùng thân phận của mình để lôi kéo đối tác của tập đoàn Nhạn Thanh chủ động gia nhập tập đoàn Thuận Thiên, ông ta phải là người của gia tộc Yoshida thì mới có thể làm được điều đó.
Yoshida mỉm cười: “Không sai, đúng là tôi đến từ gia tộc Yoshida ở nước Dương, cũng chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Thuận Thiên”.
Lạc Bân lập tức nghiêm nghị hẳn lên, khó trách tập đoàn Thuận Thiên dám động đến tập đoàn Nhạn Thanh, thì ra phía sau nó chính là gia tộc Yoshida - một trong ba gia tộc lớn ở nước Dương.
Dương Thanh thản nhiên nói: “Vậy hôm nay ông mời tôi ăn cơm là để ra oai với tôi à?”
Yoshida mỉm cười, lắc đầu: “Tôi mời cậu Thanh tới đây vì muốn thương lượng chuyện này với cậu, tôi rất hứng thú với tập đoàn Nhạn Thanh, hy vọng cậu Thanh có thể bán lại nó cho tôi. Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu thiệt, tôi sẽ mua nó với giá cao hơn giá thị trường 20%”.
Dương Thanh bỗng mỉm cười: “Chắc ông Yoshida cũng biết tập đoàn Nhạn Thanh có ý nghĩa gì với tôi nhỉ?”
Yoshida mỉm cười: “Tập đoàn Nhạn Thanh là doanh nghiệp mà mẹ cậu sáng lập khi còn sống, cũng là niềm tưởng nhớ của cậu về bà ấy, thế nên cậu luôn muốn biến nó thành doanh nghiệp hàng đầu thế giới”.
Dương Thanh hơi híp mắt: “Ông Yoshida đã biết mà vẫn muốn mua lại tập đoàn Nhạn Thanh từ phía tôi, tôi có thể coi đó là sự khiêu khích của ông với tôi không?”
Yoshida mỉm cười, cũng không trả lời vấn đề này. Ông ta nâng chén trà lên, nhấp một ngụm nữa.
Khi cười, mắt ông ta híp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nhưng lúc này, Dương Thanh đã nhận thấy sát khí từ nụ cười của Yoshida.
“Nếu cậu Thanh đã nghĩ là khiêu khích, vậy cứ xem đó là khiêu khích cũng được!”
“Nếu xong rồi thì nghe tôi nói đây!”
Dương Thanh nói: “Tôi không cần biết phía sau tập đoàn Thuận Thiên là thế lực nào, chuyện đó không liên quan tới tôi! Nhưng ông phải biết, nơi đây thuộc Chiêu Châu, nếu đã ở trên lãnh thổ của Chiêu Châu thì cứ chơi theo quy tắc ở Chiêu Châu, nếu ông định vi phạm, trò chơi cũng đành kết thúc!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro