Chương 1815
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Phập!”
Mấy chục tên sát thủ của căn cứ Hồng Trần đầu tiên đều đã bỏ mình.
Dương Thanh không hề nương tay. Có lẽ bọn họ không hề biết gì nhưng đã là sát thủ Hồng Trần thì chỉ còn đường chết.
Đến khi anh trở về xe, người trung niên đến từ chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu đã sợ ngây người.
Vừa rồi, ông ta quan sát từ xa, trông thấy một mình Dương Thanh áp đảo sát thủ Hồng Trần.
Từ lúc anh xuống xe đến khi trở lại chỉ mới có hai phút, một căn cứ của Hồng Trần đã bị tiêu diệt rồi sao?
Tuy ở chiến trường ngoài biên giới, Hồng Trần không được coi là thế lực hàng đầu nhưng cũng thuộc hàng top trong giới sát thủ.
Hồng Trần chỉ có mười ba căn cứ, vậy mà chỉ trong hai phút, một căn cứ đã bị diệt sạch.
Sợ là mười hai căn cứ còn lại cũng không tránh nổi kết cục bị hủy diệt.
“Căn cứ tiếp theo!” . Được copy tại — TRU Mtruyen. M E —
Dương Thanh ra lệnh.
“Vâng!”
Ông ta vội vàng lái xe tới căn cứ tiếp theo của Hồng Trần.
Nửa tiếng sau, hai người đã tới.
Giống như trước đó, Dương Thanh vẫn bỏ lại người đến từ chiến vực Chiêu Châu ở ngoài, một mình xông vào đánh giết.
Cuộc chiến lại kết thúc trong hai phút ngắn ngủi.
Ông ta đã chết lặng, chợt phát hiện anh bảo mình chờ ở trên xe là vì sợ ông ta làm vướng tay vướng chân.
Nghĩ vậy, ông ta cảm thấy lòng đắng chát.
Dù sao ông ta cũng là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là ở chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Thế nhưng đi cùng Dương Thanh, ông ta lại trở thành gánh nặng.
Cùng lúc đó, bên trong căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần, từng điểm đỏ biến mất trên màn hình cỡ lớn.
Những điểm đỏ này là mười ba căn cứ của Hồng Trần, còn đỏ nghĩa là còn tồn tại.
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng, sáu điểm đỏ đã biến mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao căn cứ của Hồng Trần liên tục bị tiêu diệt?”
Trong căn cứ của tổng hội Hồng Trần, thủ lĩnh của Hồng Trần ngồi trên bàn họp trước màn hình giận dữ nói.
Những người khác đều câm như hến, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy căn cứ của Hồng Trần không ngừng biến mất. Bọn họ muốn đi cứu viện nhưng lại không biết đối phương sẽ tới căn cứ nào tiếp theo.
Quan trọng là giữa hai căn cứ cách nhau tận nửa tiếng đi đường, bọn họ có biết mục tiêu tiếp theo của đối phương cũng không thể đuổi kịp.
Bởi vì tốc độ biến mất của căn cứ Hồng Trần quá nhanh, chỉ trong thời gian di chuyển giữa hai căn cứ đã có một căn cứ bị tiêu diệt.
“Liệu có phải là Dương Thanh không?”
Đột nhiên có một sát thủ lên tiếng.
Những người còn lại đều giật mình kinh sợ.
“Không thể nào!”
Lập tức có người phản bác: “Dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể tiêu diệt căn cứ của chúng ta nhanh như vậy được”.
Mấy chục tên sát thủ của căn cứ Hồng Trần đầu tiên đều đã bỏ mình.
Dương Thanh không hề nương tay. Có lẽ bọn họ không hề biết gì nhưng đã là sát thủ Hồng Trần thì chỉ còn đường chết.
Đến khi anh trở về xe, người trung niên đến từ chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu đã sợ ngây người.
Vừa rồi, ông ta quan sát từ xa, trông thấy một mình Dương Thanh áp đảo sát thủ Hồng Trần.
Từ lúc anh xuống xe đến khi trở lại chỉ mới có hai phút, một căn cứ của Hồng Trần đã bị tiêu diệt rồi sao?
Tuy ở chiến trường ngoài biên giới, Hồng Trần không được coi là thế lực hàng đầu nhưng cũng thuộc hàng top trong giới sát thủ.
Hồng Trần chỉ có mười ba căn cứ, vậy mà chỉ trong hai phút, một căn cứ đã bị diệt sạch.
Sợ là mười hai căn cứ còn lại cũng không tránh nổi kết cục bị hủy diệt.
“Căn cứ tiếp theo!” . Được copy tại — TRU Mtruyen. M E —
Dương Thanh ra lệnh.
“Vâng!”
Ông ta vội vàng lái xe tới căn cứ tiếp theo của Hồng Trần.
Nửa tiếng sau, hai người đã tới.
Giống như trước đó, Dương Thanh vẫn bỏ lại người đến từ chiến vực Chiêu Châu ở ngoài, một mình xông vào đánh giết.
Cuộc chiến lại kết thúc trong hai phút ngắn ngủi.
Ông ta đã chết lặng, chợt phát hiện anh bảo mình chờ ở trên xe là vì sợ ông ta làm vướng tay vướng chân.
Nghĩ vậy, ông ta cảm thấy lòng đắng chát.
Dù sao ông ta cũng là cao thủ bán bộ Thần Cảnh, dù là ở chiến vực ngoài biên giới của Chiêu Châu cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Thế nhưng đi cùng Dương Thanh, ông ta lại trở thành gánh nặng.
Cùng lúc đó, bên trong căn cứ ngầm của tổng hội Hồng Trần, từng điểm đỏ biến mất trên màn hình cỡ lớn.
Những điểm đỏ này là mười ba căn cứ của Hồng Trần, còn đỏ nghĩa là còn tồn tại.
Nhưng chỉ trong vòng chưa đầy ba tiếng, sáu điểm đỏ đã biến mất.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao căn cứ của Hồng Trần liên tục bị tiêu diệt?”
Trong căn cứ của tổng hội Hồng Trần, thủ lĩnh của Hồng Trần ngồi trên bàn họp trước màn hình giận dữ nói.
Những người khác đều câm như hến, không hề biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy căn cứ của Hồng Trần không ngừng biến mất. Bọn họ muốn đi cứu viện nhưng lại không biết đối phương sẽ tới căn cứ nào tiếp theo.
Quan trọng là giữa hai căn cứ cách nhau tận nửa tiếng đi đường, bọn họ có biết mục tiêu tiếp theo của đối phương cũng không thể đuổi kịp.
Bởi vì tốc độ biến mất của căn cứ Hồng Trần quá nhanh, chỉ trong thời gian di chuyển giữa hai căn cứ đã có một căn cứ bị tiêu diệt.
“Liệu có phải là Dương Thanh không?”
Đột nhiên có một sát thủ lên tiếng.
Những người còn lại đều giật mình kinh sợ.
“Không thể nào!”
Lập tức có người phản bác: “Dù là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng không thể tiêu diệt căn cứ của chúng ta nhanh như vậy được”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro