Chương 1877
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Hoa Anh Kiệt cũng không can thiệp, chỉ cần dưới trướng không xảy ra chuyện tàn sát lẫn nhau thì có tranh đấu trong tối ngoài sáng thế nào lão ta cũng không quan tâm, trái lại còn âm thầm ủng hộ.
Vì chỉ có cạnh tranh mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của một người.
“Tổng chi hội trưởng Kim, Thần Cảnh không phải cảnh giới cậu muốn đột phá là đột phá được đâu, dù có cho cậu thêm mười năm cũng chưa chắc có thể chạm đến ngưỡng cửa Thần Cảnh”.
Tổng chi hội trưởng Hồng không cam yếu thế.
“Chắc thế!”
Kim Cương gật đầu, sau đó tỏ ra tò mò nhìn ông ta: “Phải rồi, tông chi hội trưởng Hồng, lúc 40 tuổi ông đang ở cảnh giới võ thuật nào thế?”
“A, nếu tôi nhớm khôgn lầm thì hình như khi đó ông còn đang múa võ ở đầu đường nhỉ?”
Câu nói này nhiw đốt một thùng thuốc nổ, tông chi hội trưởng Hồng nổi điên đứng bật dậy, trừng mắt nhìn ông ta,: “Kim Cương, cậu muốn chết phải không?”
“Câm miệng!”
Hoa Anh Kiệt tức giận quát, khí thế áp đảo bùng nôt trong nhát mắt áp lên người tông chi hội trưởng Hồng.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình mất bình tỉnh, hở Hiệp hội Võ thuật có thể tranh đấu với nhau nhưng không thể giết người, vừa rồi ông ta đã định giết Kim Cương.
“Phịch!”
Tông chi hội trưởng Hồng lập tức quỳ hai gối xuống đất, mặt mày xanh mét xin tha: “Hội trưởng, tôi biết lỗi rôi!”
“Biết lỗi rồi thì cứ quỳ đó đi!”
Hao Anh Kiệt lạnh giọng nói, sau đó đưa mắt về phía Kim Cương hỏi: “Nói cho tôi biết tất cả những gì liên quan đến Dương Thanh!”
Kim Cương hơi kinh ngạc, ban đầu ông ta không biết lý do tại sao Hoa Anh Kiệt lại đột ngột về nước, bây giờ xem ra rất có khả năng là vì Dương Thanh.
Ông ta bèn nói: “Hội trưởng, Dương Thanh này không hề đơn giản…”
Kim Cương nói hết mười mươi từ ân oán giữa Dương Thanh và Hiệp hội Võ thuật cho đến việc ông ta tự mình giao đấu với anh.
Bên cạnh đó, Kim Cương còn kể những tin đồn về Dương Thanh ở Yến Đô trong thời gian gần đây.
Tuy chỉ sơ lược những chuyện trọng tâm nhưng đã đủ để Hoa Anh Kiệt nhận thấy sự khó lường của Dương Thanh.
“Hội trưởng, vốn dĩ tôi cũng muốn đánh một trận với Dương Thanh nhưng lại phát hiện mình không tiếp nổi một chiêu của cậu ta, nhận ra người trẻ tuổi này chắc chắn có lai lịch rất đáng gờm nên không đối đầu trực diện nữa”.
Kim Cương nghiêm túc nói tiếp: “Một cao thủ Thần Cảnh chỉ mới hai mươi tám tuổi, dù thế nào tôi cũng cho rằng nếu Hiệp hội Võ thuật hạn chế phát sinh mâu thuẫn với cậu ta thì sẽ tốt hơn”.
Hoa Anh Kiệt không đáp lời nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm nghị, qua ba phút sau mới híp mắt nói: “Tôi có thể cho cậu ta một cơ hội, cậu hãy tự đi tìm Dương Thanh và nói tôi muốn cậu ta làm việc cho tôi đi”.
“Nếu cậu ta đồng ý thì xóa bỏ ân oán trước kia, không thì chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết đi!”
Nghe vậy, sắc mặt Kim Cương trở nên khó coi, mặc dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng ông ta vẫn thấy được lòng kiêu ngạo của Dương Thanh.
Kim Cương gần như có thể khẳng định rằng, một khi mình thật sự làm theo Hoa Anh Kiệt, nói những lời đó với Dương Thanh thì không bị anh giết là may lắm rồi.
“Hội trưởng, chắc có lẽ ông không biết chứ thật ra Dương Thanh này rất kiêu ngạo, tôi đã thử mời chào rồi, thậm chí còn sẵn sàng nhường vị trí tổng chi hội trưởng ra nhưng cậu ta vẫn từ chối”.
Kim Cương giải thích: “Theo như tôi được biết thì Dương Thanh ăn mềm không ăn cứng, nếu chúng ta khéo léo mời chào thì có thể cậu ta còn suy xét, không thì phản đối là cái chắc”.
Nghe vậy, một cao thủ Thần Cảnh khác cau mày lên tiếng: “Kim Cương, hội trưởng bảo ông làm gì thì cứ làm đi, nếu ông không dám đi tìm cậu ta thì tôi đi với ông!”
“Tôi cũng muốn nhìn xem Dương Thanh này có phải ba đầu sáu tay hay không mà dám từ chối cả lời mời của hội trưởng”.
Dứt lời, ông ta đứng lên nói với Hoa Anh Kiệt: “Hội trưởng, tôi xin phép được đi xem Dương Thanh này thế nào”.
Vì chỉ có cạnh tranh mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của một người.
“Tổng chi hội trưởng Kim, Thần Cảnh không phải cảnh giới cậu muốn đột phá là đột phá được đâu, dù có cho cậu thêm mười năm cũng chưa chắc có thể chạm đến ngưỡng cửa Thần Cảnh”.
Tổng chi hội trưởng Hồng không cam yếu thế.
“Chắc thế!”
Kim Cương gật đầu, sau đó tỏ ra tò mò nhìn ông ta: “Phải rồi, tông chi hội trưởng Hồng, lúc 40 tuổi ông đang ở cảnh giới võ thuật nào thế?”
“A, nếu tôi nhớm khôgn lầm thì hình như khi đó ông còn đang múa võ ở đầu đường nhỉ?”
Câu nói này nhiw đốt một thùng thuốc nổ, tông chi hội trưởng Hồng nổi điên đứng bật dậy, trừng mắt nhìn ông ta,: “Kim Cương, cậu muốn chết phải không?”
“Câm miệng!”
Hoa Anh Kiệt tức giận quát, khí thế áp đảo bùng nôt trong nhát mắt áp lên người tông chi hội trưởng Hồng.
Lúc này ông ta mới nhận ra mình mất bình tỉnh, hở Hiệp hội Võ thuật có thể tranh đấu với nhau nhưng không thể giết người, vừa rồi ông ta đã định giết Kim Cương.
“Phịch!”
Tông chi hội trưởng Hồng lập tức quỳ hai gối xuống đất, mặt mày xanh mét xin tha: “Hội trưởng, tôi biết lỗi rôi!”
“Biết lỗi rồi thì cứ quỳ đó đi!”
Hao Anh Kiệt lạnh giọng nói, sau đó đưa mắt về phía Kim Cương hỏi: “Nói cho tôi biết tất cả những gì liên quan đến Dương Thanh!”
Kim Cương hơi kinh ngạc, ban đầu ông ta không biết lý do tại sao Hoa Anh Kiệt lại đột ngột về nước, bây giờ xem ra rất có khả năng là vì Dương Thanh.
Ông ta bèn nói: “Hội trưởng, Dương Thanh này không hề đơn giản…”
Kim Cương nói hết mười mươi từ ân oán giữa Dương Thanh và Hiệp hội Võ thuật cho đến việc ông ta tự mình giao đấu với anh.
Bên cạnh đó, Kim Cương còn kể những tin đồn về Dương Thanh ở Yến Đô trong thời gian gần đây.
Tuy chỉ sơ lược những chuyện trọng tâm nhưng đã đủ để Hoa Anh Kiệt nhận thấy sự khó lường của Dương Thanh.
“Hội trưởng, vốn dĩ tôi cũng muốn đánh một trận với Dương Thanh nhưng lại phát hiện mình không tiếp nổi một chiêu của cậu ta, nhận ra người trẻ tuổi này chắc chắn có lai lịch rất đáng gờm nên không đối đầu trực diện nữa”.
Kim Cương nghiêm túc nói tiếp: “Một cao thủ Thần Cảnh chỉ mới hai mươi tám tuổi, dù thế nào tôi cũng cho rằng nếu Hiệp hội Võ thuật hạn chế phát sinh mâu thuẫn với cậu ta thì sẽ tốt hơn”.
Hoa Anh Kiệt không đáp lời nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm nghị, qua ba phút sau mới híp mắt nói: “Tôi có thể cho cậu ta một cơ hội, cậu hãy tự đi tìm Dương Thanh và nói tôi muốn cậu ta làm việc cho tôi đi”.
“Nếu cậu ta đồng ý thì xóa bỏ ân oán trước kia, không thì chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết đi!”
Nghe vậy, sắc mặt Kim Cương trở nên khó coi, mặc dù chưa tiếp xúc nhiều nhưng ông ta vẫn thấy được lòng kiêu ngạo của Dương Thanh.
Kim Cương gần như có thể khẳng định rằng, một khi mình thật sự làm theo Hoa Anh Kiệt, nói những lời đó với Dương Thanh thì không bị anh giết là may lắm rồi.
“Hội trưởng, chắc có lẽ ông không biết chứ thật ra Dương Thanh này rất kiêu ngạo, tôi đã thử mời chào rồi, thậm chí còn sẵn sàng nhường vị trí tổng chi hội trưởng ra nhưng cậu ta vẫn từ chối”.
Kim Cương giải thích: “Theo như tôi được biết thì Dương Thanh ăn mềm không ăn cứng, nếu chúng ta khéo léo mời chào thì có thể cậu ta còn suy xét, không thì phản đối là cái chắc”.
Nghe vậy, một cao thủ Thần Cảnh khác cau mày lên tiếng: “Kim Cương, hội trưởng bảo ông làm gì thì cứ làm đi, nếu ông không dám đi tìm cậu ta thì tôi đi với ông!”
“Tôi cũng muốn nhìn xem Dương Thanh này có phải ba đầu sáu tay hay không mà dám từ chối cả lời mời của hội trưởng”.
Dứt lời, ông ta đứng lên nói với Hoa Anh Kiệt: “Hội trưởng, tôi xin phép được đi xem Dương Thanh này thế nào”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro