Chương 1914
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
Không những thế còn muốn phong Dương Thanh là tổng chỉ hội trưởng thứ hai của Hiệp hội Võ thuật.
Ở Hiệp hội Võ thuật, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như vậy, vừa gia nhập vào Hiệp hội Võ thuật đã có thể thành tổng chỉ hội trưởng thứ hai.
Lúc tất cả mọi người đều tò mò liệu Dương Thanh có đồng ý không, chỉ thấy Dương Thanh bỗng cất bước đi về phía Lưu lão quái đang ở giữa võ quán.
Khi anh bước đến trước mặt Lưu lão quái, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Khắp thế giới này, chưa có cao thủ nào có thể khiến tôi phải thần phục, dù ông là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, ông cũng không có tư cách!”
Ẩm!
Câu nói này làm mọi người phải sợ ngây người.
Mặt Hoa Anh Kiệt u ám cực kỳ, mắt nhìn Dương Thanh chäm chăm, lạnh lùng nói: “Kiêu ngạo sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Tôi cũng muốn xem thử xem, không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai, cậu có thể giải quyết phiền phức trước mặt hay không”.
Dương Thanh không trả lời lại, đứng ở chỗ cách Lưu lão quái khoảng ba bốn mét, bình tĩnh nhìn đối phương.
Khi anh nhìn Lưu lão quái, Lưu lão quái cũng nhìn Dương Thanh, điều khiến mọi người ngạc nhiên là ánh mắt Lưu lão quái nghiêm túc hơn nhiều.
Nhưng trong sự nghiêm túc đó lại ẩn chứa sát ý ngợp trời.
“Dương Thanh, cậu dám giết đồ đệ của tôi.
Hôm nay tôi sẽ lấy máu tươi của cậu để an ủi đồ đệ trên trời của tôi!” Mặt Lưu lão quái dữ tợn, hơi thở võ thuật trên người lão ta tăng vọt.
Giờ phút này, khắp võ quán bị bao trùm bởi hơi thở đàn áp kinh khủng.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, chưa hề thả ra chút khí thế võ dạo nào, những người không biết anh rất mạnh còn tưởng anh chỉ là người bình thường.
Nhưng bây giờ, điều làm mọi người ngạc nhiên là đồ đệ của Lưu lão quái lại chết dưới tay của Dương Thanh.
Thượng Quan Nhu cũng tròn mắt, mặt ngạc nhiên như thể không tin nổi: “Thì ra cậu ta đã giết Miêu Vân Nghiễm!”
Lúc trước khi cô ta hỏi Dương Thanh có phải cái chết của Miêu Vân Nghiễm có liên quan đến Dương Thanh hay không, Dương Thanh không trả lời mà chỉ nói thế giới này rất lớn.
Từ nhỏ, Thượng Quan Nhu đã là sự kiêu ngạo của Hoàng tộc họ Thượng Quan, lớn lên trong sự bao bọc của mọi người, thiên phú võ thuật của cô ta cực kỳ mạnh mẽ nhưng chỉ mới thực chiến được vài lần.
Với sự kiêu ngạo của cô, mặc dù chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ nhưng cô ta vẫn muốn đấu với Lưu lão quái một trận nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Lưu lão quái, cô ta mới ý thức được với năng lực của mình, cô ta sẽ bị Lưu lão quái đánh bại trong chớp mắt.
Cho nên cô ta không ra mặt, chỉ khuyên các thế lực đứng đầu khác bắt tay nhau đối phó Lưu lão quái.
Bây giờ một cao thủ còn trẻ hơn cô lại được hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật mời, được Lưu lão quái Thần Cảnh đỉnh phong mời đấu.
“Ông muốn đấu thì đấu đi!”
Dương Thanh chợt lên tiếng, bỗng nhiên một hơi thở chẳng kém gì Lưu lão quái toả ra từ người anh.
Khoảnh khảc này, mọi người trong hội trường đều khiếp sợ.
Bởi vì hơi thở toát ra từ người Dương Thanh quá mạnh mẽ, mặc dù họ đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đàn áp của Dương Thanh.
“Sao lại thế được?”
Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt không thể tin nổi.
Đến tận giờ phút này, lão ta mới ý thức được người mà Dương Thanh trông cậy vào không phải là Vương Chiến, mà là chính bản thân anh.
Ở Hiệp hội Võ thuật, từ trước đến nay chưa bao giờ có chuyện như vậy, vừa gia nhập vào Hiệp hội Võ thuật đã có thể thành tổng chỉ hội trưởng thứ hai.
Lúc tất cả mọi người đều tò mò liệu Dương Thanh có đồng ý không, chỉ thấy Dương Thanh bỗng cất bước đi về phía Lưu lão quái đang ở giữa võ quán.
Khi anh bước đến trước mặt Lưu lão quái, chỉ nghe anh lạnh lùng nói: “Khắp thế giới này, chưa có cao thủ nào có thể khiến tôi phải thần phục, dù ông là hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật, ông cũng không có tư cách!”
Ẩm!
Câu nói này làm mọi người phải sợ ngây người.
Mặt Hoa Anh Kiệt u ám cực kỳ, mắt nhìn Dương Thanh chäm chăm, lạnh lùng nói: “Kiêu ngạo sẽ phải trả một cái giá rất lớn! Tôi cũng muốn xem thử xem, không có sự giúp đỡ của bất kỳ ai, cậu có thể giải quyết phiền phức trước mặt hay không”.
Dương Thanh không trả lời lại, đứng ở chỗ cách Lưu lão quái khoảng ba bốn mét, bình tĩnh nhìn đối phương.
Khi anh nhìn Lưu lão quái, Lưu lão quái cũng nhìn Dương Thanh, điều khiến mọi người ngạc nhiên là ánh mắt Lưu lão quái nghiêm túc hơn nhiều.
Nhưng trong sự nghiêm túc đó lại ẩn chứa sát ý ngợp trời.
“Dương Thanh, cậu dám giết đồ đệ của tôi.
Hôm nay tôi sẽ lấy máu tươi của cậu để an ủi đồ đệ trên trời của tôi!” Mặt Lưu lão quái dữ tợn, hơi thở võ thuật trên người lão ta tăng vọt.
Giờ phút này, khắp võ quán bị bao trùm bởi hơi thở đàn áp kinh khủng.
Nhưng Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ, chưa hề thả ra chút khí thế võ dạo nào, những người không biết anh rất mạnh còn tưởng anh chỉ là người bình thường.
Nhưng bây giờ, điều làm mọi người ngạc nhiên là đồ đệ của Lưu lão quái lại chết dưới tay của Dương Thanh.
Thượng Quan Nhu cũng tròn mắt, mặt ngạc nhiên như thể không tin nổi: “Thì ra cậu ta đã giết Miêu Vân Nghiễm!”
Lúc trước khi cô ta hỏi Dương Thanh có phải cái chết của Miêu Vân Nghiễm có liên quan đến Dương Thanh hay không, Dương Thanh không trả lời mà chỉ nói thế giới này rất lớn.
Từ nhỏ, Thượng Quan Nhu đã là sự kiêu ngạo của Hoàng tộc họ Thượng Quan, lớn lên trong sự bao bọc của mọi người, thiên phú võ thuật của cô ta cực kỳ mạnh mẽ nhưng chỉ mới thực chiến được vài lần.
Với sự kiêu ngạo của cô, mặc dù chỉ là Thần Cảnh sơ kỳ nhưng cô ta vẫn muốn đấu với Lưu lão quái một trận nhưng sau khi tận mắt chứng kiến sự mạnh mẽ của Lưu lão quái, cô ta mới ý thức được với năng lực của mình, cô ta sẽ bị Lưu lão quái đánh bại trong chớp mắt.
Cho nên cô ta không ra mặt, chỉ khuyên các thế lực đứng đầu khác bắt tay nhau đối phó Lưu lão quái.
Bây giờ một cao thủ còn trẻ hơn cô lại được hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật mời, được Lưu lão quái Thần Cảnh đỉnh phong mời đấu.
“Ông muốn đấu thì đấu đi!”
Dương Thanh chợt lên tiếng, bỗng nhiên một hơi thở chẳng kém gì Lưu lão quái toả ra từ người anh.
Khoảnh khảc này, mọi người trong hội trường đều khiếp sợ.
Bởi vì hơi thở toát ra từ người Dương Thanh quá mạnh mẽ, mặc dù họ đứng rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đàn áp của Dương Thanh.
“Sao lại thế được?”
Bên phía Hiệp hội Võ thuật, Hoa Anh Kiệt không thể tin nổi.
Đến tận giờ phút này, lão ta mới ý thức được người mà Dương Thanh trông cậy vào không phải là Vương Chiến, mà là chính bản thân anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro