Chương 1960
Tg Tiếu Tiếu
2024-07-24 12:34:56
“Ha hai”
Thượng Quan Nhu không nhịn được cười phá lên, phối hợp nói: “Đề nghị của cậu Siêu không tệ!”
“Chết tiệt! Sao mày dám sỉ nhục tao?”
Diệp Xung giận dữ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Đồ vô dụng! Ông đang chửi mày đấy, mày làm gì được ông?”
Mã Siêu không hề e sợ dù đang bị thương nặng.
Với tình hình hiện giờ gặp phải cao thủ Thần Cảnh có lẽ anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng muốn đánh bại Diệp Xung còn chưa bước vào Thần Cảnh lại dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải sợ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh, anh ta đã tham gia quyết chiến rồi.
Sau khi uống thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh †a cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều, thực lực cũng đang không ngừng khôi phục.
“Mày… mày… mày…”
Diệp Xung chỉ vào Mã Siêu, lắp bắp mãi không nói ra lời.
Anh ta chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều là Thần Cảnh sơ kỳ. Nếu Mã Siêu đánh hết sức còn có thể tương đương sức chiến đấu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù hai người họ đều bị thương nặng, anh ta cũng không phải đối thủ.
“Mày cái gì? Bảo mày vô dụng còn khó chịu à?
Mã Siêu châm chọc nói: “Khó chịu thì tới giết tao đi?”
“Không phải vừa nãy mày hống hách lắm sao, còn ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị Thượng Quan đang bị thương cơ mà?”
“Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mày là đàn ông thì đến giết tao đi. Nhưng tốt nhất mày phải nghĩ cho kỹ, tao sẽ không nương †ay đâu. Dù sao anh Thanh cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp rồi, tao giết thêm một thiên tài của Hoàng tộc họ Diệp như mày cũng chẳng sao”.
Diệp Xung vốn đang rục rịch ra tay với Mã Siêu lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
“Mày cứ kiêu căng đi, đợi Dương Thanh bị hội trưởng Hoa giết rồi, tao xem mày còn kiêu căng kiểu gì?”
Diệp Xung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bịch!”
Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt bị Dương Thanh đấm phun máu bay ra khỏi vòng quyết chiến.
Diệp Xung trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng khó tin.
Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều nở nụ cười, Mã Siêu nhìn về phía Diệp Xung, hài hước nói: “Điều mày muốn nhìn thấy, có lế cả đời này cũng không thể thấy được đâu”.
Thượng Quan Nhu cũng nở nụ cười: “Diệp Xung, cậu Thanh là cao thủ từng giết chết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp, người nổi bật thế hệ thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp là cậu không có ý định báo thù rửa hận cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp sao?”
Lời của Mã Siêu và Thượng Quan Nhu khiến sắc mặt Diệp Xung cực kỳ khó coi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đồng thời, Diệp Xung còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng bị Dương Thanh đánh bại, như thế chẳng phải chứng minh thực lực của Dương Thanh tương đương với Diệp Hoàng sao?
Thực lực của Thượng Quan Hoàng cũng là như thế.
Thượng Quan Nhu không nhịn được cười phá lên, phối hợp nói: “Đề nghị của cậu Siêu không tệ!”
“Chết tiệt! Sao mày dám sỉ nhục tao?”
Diệp Xung giận dữ nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Đồ vô dụng! Ông đang chửi mày đấy, mày làm gì được ông?”
Mã Siêu không hề e sợ dù đang bị thương nặng.
Với tình hình hiện giờ gặp phải cao thủ Thần Cảnh có lẽ anh ta sẽ gặp nguy hiểm, nhưng muốn đánh bại Diệp Xung còn chưa bước vào Thần Cảnh lại dễ như trở bàn tay.
Nếu không phải sợ trở thành gánh nặng cho Dương Thanh, anh ta đã tham gia quyết chiến rồi.
Sau khi uống thuốc của Phùng Tiểu Uyển, anh †a cảm thấy vết thương đỡ hơn nhiều, thực lực cũng đang không ngừng khôi phục.
“Mày… mày… mày…”
Diệp Xung chỉ vào Mã Siêu, lắp bắp mãi không nói ra lời.
Anh ta chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều là Thần Cảnh sơ kỳ. Nếu Mã Siêu đánh hết sức còn có thể tương đương sức chiến đấu của cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù hai người họ đều bị thương nặng, anh ta cũng không phải đối thủ.
“Mày cái gì? Bảo mày vô dụng còn khó chịu à?
Mã Siêu châm chọc nói: “Khó chịu thì tới giết tao đi?”
“Không phải vừa nãy mày hống hách lắm sao, còn ra lệnh cho cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp ra tay với chị Thượng Quan đang bị thương cơ mà?”
“Sao bây giờ lại sợ rồi?”
“Mày là đàn ông thì đến giết tao đi. Nhưng tốt nhất mày phải nghĩ cho kỹ, tao sẽ không nương †ay đâu. Dù sao anh Thanh cũng đã giết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp rồi, tao giết thêm một thiên tài của Hoàng tộc họ Diệp như mày cũng chẳng sao”.
Diệp Xung vốn đang rục rịch ra tay với Mã Siêu lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
“Mày cứ kiêu căng đi, đợi Dương Thanh bị hội trưởng Hoa giết rồi, tao xem mày còn kiêu căng kiểu gì?”
Diệp Xung nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bịch!”
Ngay sau đó, Hoa Anh Kiệt bị Dương Thanh đấm phun máu bay ra khỏi vòng quyết chiến.
Diệp Xung trợn tròn mắt, vẻ mặt bàng hoàng khó tin.
Mã Siêu và Thượng Quan Nhu đều nở nụ cười, Mã Siêu nhìn về phía Diệp Xung, hài hước nói: “Điều mày muốn nhìn thấy, có lế cả đời này cũng không thể thấy được đâu”.
Thượng Quan Nhu cũng nở nụ cười: “Diệp Xung, cậu Thanh là cao thủ từng giết chết một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp, người nổi bật thế hệ thứ ba của Hoàng tộc họ Diệp là cậu không có ý định báo thù rửa hận cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp sao?”
Lời của Mã Siêu và Thượng Quan Nhu khiến sắc mặt Diệp Xung cực kỳ khó coi, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đồng thời, Diệp Xung còn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hoa Anh Kiệt là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cũng bị Dương Thanh đánh bại, như thế chẳng phải chứng minh thực lực của Dương Thanh tương đương với Diệp Hoàng sao?
Thực lực của Thượng Quan Hoàng cũng là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro